Đột nhiên Tần Mục như rơi vào bóng tối, lúc ý thức tỉnh lại thì kinh hãi phát hiện ý thức của mình vậy mà đang ở bên trong tượng đá!
"Chuyện gì xảy ra?"
Hắn mở mắt, cố gắng chuyển động con ngươi, đột nhiên phát hiện con ngươi của "chính mình" có thể chuyển động, tiếp theo hắn nghiêng đầu, lại phát hiện ý thức mình vậy mà cũng có đầu.
Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện ý thức mình vậy mà hòa cùng một thể với "tượng đá", tay chân của "tượng đá" trở thành tay chân của hắn!
Ý thức là không có hình dáng, vậy mà hiện tại ý thức của hắn lại có, chuyện này quá quái dị!
Hắn cảm giác được "tượng đá" này chính là một loại linh, tựa năng lượng mà không phải năng lượng, tựa hồn phách cũng không phải hồn phách, lạ lạ lùng lùng, rất khó giải thích rõ ràng.
"Linh Thai Thần tàng, Linh Thai Thần tàng... Lẽ nào tượng đá chính là linh thai của mình, ý thức của mình tiến vào tượng đá mới làm cho linh thai thức tỉnh? Linh Thai Thần tàng, chính là chỉ cái này?"
Linh thai của Tần Mục hấp háy mắt, trong nháy mắt hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Trong thân thể ẩn giấu bảy Thần tàng lớn, Linh Thai Thần tàng là Thần tàng đầu tiên, thế nhưng Thần tàng này là đóng kín, người bình thường không cách nào mở ra, tự nhiên không cách nào để cho Linh thai thức tỉnh.
Mà Thần tàng của linh thể thì bẩm sinh đã mở ra, vì lẽ đó chỉ cần linh huyết tương ứng, liền có thể lợi dụng linh huyết dẫn dắt ý thức tiến vào bên trong linh thai, để linh thai thức tỉnh.
Linh thai, chính là chỉ cái linh thai chứa đựng ý thức này.
Thần tàng, chẳng lẽ không phải là linh thai Thần ban thưởng cho người, mà là linh thai do Thần cố ý phong ấn lại? Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nguyên khí từ bên ngoài vọt tới, tiến vào quang hải, từng tia từng tia, từng sợi từng sợi nguyên khí bị Linh thai nhỏ kia hút vào trong cơ thể, từng sợi từng sợi nguyên khí thập thò ở lỗ mũi hắn, rất là thoải mái.
Mà mỗi một lần linh thai hô hấp thì nguyên khí của hắn sẽ trở nên tinh khiết hơn rất nhiều!
Không chỉ có vậy, Tần Mục còn phát hiện linh thai đang hấp thu ánh sáng vàng rực trong quang hải, kim quang cùng nguyên khí đồng thời ra ra vào vào trong cơ thể hắn, từng vệt kim quang tô điểm nguyên khí, không biết có tác dụng gì.
Hắn cố gắng làm cho linh thai đứng lên, lại phát hiện trẻ sơ sinh nho nhỏ này không cách nào đứng lên, càng không cách nào động đậy thân thể.
"Làm thế nào để linh thai cử động đây? Thôi, vẫn là trở về hỏi mấy người trưởng thôn và bà bà một chút."
Tần Mục đang suy nghĩ, đột nhiên ý thức trở về thân thể, mở mắt.
Trong miếu truyền đến tiếng ho kịch liệt, quái vật kia chưa chết, đang nằm sấp trước tượng Phật ho khan, phun từng ngụm từng ngụm máu ra ngoài. Tần Mục suy nghĩ một chút, cất bước đi vào cửa miếu.
Quái vật kia nhìn thấy hắn vậy mà đi vào cổ miếu, trong lòng không biết là mừng hay sợ, vội vã giãy dụa đứng dậy.
Tần Mục vừa hướng về nó đi đến, vừa tụng niệm: "Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da!"
"Nghiệp chướng còn dám làm càn!"
Quái vật kia sởn cả tóc gáy, chỉ nghe Kim Phật sau lưng lại tự chuyển động, kim quang toả sáng, xiềng xích ào ào ào vang vọng, lại kéo nó quỳ rạp xuống đất!
"Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng!"
Phật âm mãnh liệt, quái vật kia bị luyện đến phun máu, uể oải uể oải suy sụp.
Tần Mục không tụng niệm Ma âm nữa, Phật âm của Kim Phật kia cũng chỉ vang lên một câu liền ngừng lại. Quái vật dưới chân Tượng Phật phù phù thở hổn hển, đang muốn đứng lên thì trong miệng Tần Mục lần thứ hai truyền ra Ma âm, quái vật kia kêu sợ hãi, vội vã trốn đến sau lưng tượng Phật, không ngờ Ma âm trong miệng Tần Mục chỉ nhả ra một hai từ liền không niệm tiếp.
"Ngươi là Ma... "
Quái vật kia lặng lẽ nhô đầu ra, sợ hãi nhìn Tần Mục đang đi vào đại điện, âm thanh khàn khàn: "Ngươi mới là Ma! Ngươi mới là ma đầu đại hung đại ác!"
Tần Mục không đáp, đi thẳng tới trước tượng Phật, do dự chốc lát, rốt cục quyết định vẫn là nghe theo lời dạy của người mù từng trải, cung kính nói: "Tiểu sinh thuở nhỏ thận hư thể yếu, nguyên dương sớm tiết... "
Quái vật kia nghe được, con ngươi trừng tròn xoe, vừa ho ra máu vừa cười khằng khặc nói: "Tiểu hậu sinh, ngươi hướng tượng Phật nói thận hư người yếu? Tượng Phật mới không thèm thái bổ ngươi đấy!"
Tần Mục trừng nó một chút: "Kỳ khả đa tát ma da... "
Tượng Phật chấn động: "Nghiệp chướng!"
Hồn vía quái vật kia bay lên trời, vội vã xin tha, kêu lên: "Không nên niệm! Tha mạng!"
Tần Mục không niệm tiếp, chỉ là vị Kim Phật này vẫn niệm một câu chân ngôn khiến quái vật kia lại phun máu.
Tần Mục vòng quanh bốn phía một lần, không phát hiện được vật gì tốt, tuy nhiên đống xương trắng chồng chất như núi sau tượng Phật kia vẫn khiến hắn sợ hết hồn, hiển nhiên không biết bao nhiêu người đã chết trong cái miếu đổ nát này, bị quái vật này hại chết.
Thiếu niên không khỏi lắc đầu nói: "Bạch cốt giấu ở sau tượng Phật, tượng Phật cũng trở thành đồng lõa của ngươi, giúp ngươi che giấu tội lỗi của ngươi, để càng nhiều người bị lừa. Ta nếu là mượn tay tượng Phật luyện chết ngươi, ngược lại trở thành công đức của tượng Phật, ta sẽ không làm như thế. Yêu tinh, trong miếu này của ngươi, có bảo bối gì không?"
Quái vật kia nơm nớp lo sợ, nói: "Ta nào có bảo bối gì? Ta bị tặc ngốc trấn áp ở đây, bảo bối đều bị tặc ngốc cướp đoạt sạch."
"Kỳ khả đa... "
"Đừng niệm!"
Quái vật kia cười làm lành nói: "Những năm này ta kinh doanh ở đây, ngoại trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống ra thì ngược lại cũng kiếm được một chút đồ tốt, cho ngươi là được." Dứt lời gắng gượng đứng lên, tập tễnh bò lên đỉnh đại điện, nhẹ nhàng chọc chọc, chỉ thấy một hốc tối trên đỉnh cung điện kia lắc lư, bị nó vạch ra.
Đồ vật bên trong hốc tối ào ào ào rớt xuống, đều là một ít binh khí, còn có mấy thứ tương tự áo giáp, ngoài ra, còn có vài bộ quần áo, phần nhiều là yếm con gái, thế nhưng xem chất liệu thì những bộ quần áo này thì chỉ những gia đình giàu có mới có thể mặc.
"Chỉ có những thứ này thôi." Quái vật kia cười làm lành nói.
Tần Mục cau mày, thất vọng nói: "Chỉ có những thứ này? Không có linh đan, thần dược gì hả?"
"Có linh đan diệu dược cũng bị ta ăn."
Quái vật duỗi thân thể giống như rết kia, khớp xương rung động đùng đùng, cười hắc hắc nói: "Ta bị giam ở đây quá lâu rồi, cái gì cũng muốn ăn, mùi vị của linh đan diệu dược tốt hơn mùi vị của con người, ta há có thể buông tha? Ngươi không nên coi thường những binh khí này, đều là thứ tốt. Những binh khí này đều là bảo vật thai nghén trong Lục Hợp Thần tàng rồi sinh ra, trời sinh liền được nguyên khí bản thân ôn dưỡng, uy lực kinh người, gọi là linh binh!"
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, đưa tay nhặt lên một thanh nhạn sí đao (đao hình cánh chim nhạn), đao nặng kinh người, nặng hơn rất nhiều dao mổ lợn sau lưng hắn. Thế nhưng kỳ quái chính là, dao mổ lợn lớn hơn rất nhiều thanh đao nhìn như bình thường này, trọng lượng lại không bằng thanh nhạn sí đao này.
Nhạn sí đao hẹp dài, dao mổ lợn dày rộng.
Tần Mục gỡ dao mổ lợn xuống, nhẹ nhàng chạm vào nhạn sí đao, chỉ nghe một tiếng leng keng, nhạn sí đao đứt ngang, đầu đao rơi trên mặt đất.
Quái vật kia trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn dao mổ lợn trong tay hắn, nói không ra lời.
Tần Mục thất vọng tràn trề, vứt nhạn sí đao qua một bên.
"Cái thanh đao như cắt rau này của ngươi là do ai luyện?"
Quái vật kia kêu lên sợ hãi, ha ha nói: "Linh binh do cao thủ Lục Hợp cảnh uẩn nhưỡng mà đụng vào liền gãy, thanh đao cắt rau này của ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường có thể luyện ra!"
Tần Mục xoa xoa dao mổ lợn, thân đao thật lạnh, một luồng hơi lạnh thẳng vào tim phổi. Dao mổ lợn là thợ rèn câm trong thôn rèn giúp hắn, người câm là thợ rèn có tiếng xa gần, đồ vật rèn ra rất quý hiếm, thường thường có người ngoài thôn đến tìm người câm chế tạo mấy thứ như dao phay và cây cuốc, lưỡi cày sắt.
"Nó không phải làm từ sắt thường!"
Quái vật kia chảy nước bọt, muốn tiến lên cẩn thận đánh giá lại không dám, chỉ sợ Tần Mục lại niệm Ma ngữ cổ quái kỳ lạ kia, kêu lên: "Ngươi sờ một cái, có hơi lạnh hay không? Có hơi lạnh, chính là Hàn Thiết Kim Tinh!"
Tần Mục kinh ngạc, gật gật đầu: "Quả thực có luồng hơi lạnh."
Quái vật kia thất thanh nói: "Dùng Hàn Thiết Kim Tinh chế tạo một con dao cắt rau? Hơn nữa thủ pháp luyện chế tốt như thế vậy mà chế tạo dao cắt rau? Phung phí của trời, phá hủy tay nghề!"
Tần Mục trừng nó một cái, đeo dao mổ lợn lên lưng, sau đó nhặt lên những binh khí và bảo vật khác trên mặt đất, mang từng cái từng cái ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đặt trước cửa miếu.
Quái vật kia giận dữ, kêu lên: "Ngươi đã có binh khí tốt như vậy, vì sao còn muốn mang đi những thứ đồ này của ta?"
"Bà bà nói rồi, đồ vật đạt được bằng bản lĩnh nhất định phải mang đi tất cả."
Tần Mục quay đầu lại, nở nụ cười chất phác: "Những thứ đồ này của ngươi đều là do ta dựa vào bản lĩnh của chính mình đoạt được, vì lẽ đó nhất định phải mang đi toàn bộ."
Quái vật kia tức chết đi được, lại không dám trở mặt với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang tất cả những bảo bối chính mình nhọc nhằn khổ sở mới thu thập được.
"Ở đây ngươi có bao quần áo hay thứ gì như vậy không?" Đột nhiên, Tần Mục sáp lại gần, hỏi.
"Không có!"
"Ừ." Tần Mục rút đầu về.
Quái vật kia cẩn thận từng li từng tí một đi ra đại điện, chỉ thấy ngoài miếu Tần Mục đang chặt trúc trên đảo, cũng không lâu lắm liền làm thành một cái bè, đặt những bảo bối kia lên bè, sau đó chống một đoạn trúc thật dài chạy về phía thượng du.
"Ai dạy ra đứa trẻ hư này, ngay cả ta cũng dám đánh cướp?"
Quái vật kia nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng dám mắng ra tiếng: "Coi trời bằng vung rồi sao? Còn dám hỏi ta lấy bao quần áo bọc lại tang vật, tức chết ta mà!"
"Chuyện gì xảy ra?"
Hắn mở mắt, cố gắng chuyển động con ngươi, đột nhiên phát hiện con ngươi của "chính mình" có thể chuyển động, tiếp theo hắn nghiêng đầu, lại phát hiện ý thức mình vậy mà cũng có đầu.
Hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện ý thức mình vậy mà hòa cùng một thể với "tượng đá", tay chân của "tượng đá" trở thành tay chân của hắn!
Ý thức là không có hình dáng, vậy mà hiện tại ý thức của hắn lại có, chuyện này quá quái dị!
Hắn cảm giác được "tượng đá" này chính là một loại linh, tựa năng lượng mà không phải năng lượng, tựa hồn phách cũng không phải hồn phách, lạ lạ lùng lùng, rất khó giải thích rõ ràng.
"Linh Thai Thần tàng, Linh Thai Thần tàng... Lẽ nào tượng đá chính là linh thai của mình, ý thức của mình tiến vào tượng đá mới làm cho linh thai thức tỉnh? Linh Thai Thần tàng, chính là chỉ cái này?"
Linh thai của Tần Mục hấp háy mắt, trong nháy mắt hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Trong thân thể ẩn giấu bảy Thần tàng lớn, Linh Thai Thần tàng là Thần tàng đầu tiên, thế nhưng Thần tàng này là đóng kín, người bình thường không cách nào mở ra, tự nhiên không cách nào để cho Linh thai thức tỉnh.
Mà Thần tàng của linh thể thì bẩm sinh đã mở ra, vì lẽ đó chỉ cần linh huyết tương ứng, liền có thể lợi dụng linh huyết dẫn dắt ý thức tiến vào bên trong linh thai, để linh thai thức tỉnh.
Linh thai, chính là chỉ cái linh thai chứa đựng ý thức này.
Thần tàng, chẳng lẽ không phải là linh thai Thần ban thưởng cho người, mà là linh thai do Thần cố ý phong ấn lại? Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nguyên khí từ bên ngoài vọt tới, tiến vào quang hải, từng tia từng tia, từng sợi từng sợi nguyên khí bị Linh thai nhỏ kia hút vào trong cơ thể, từng sợi từng sợi nguyên khí thập thò ở lỗ mũi hắn, rất là thoải mái.
Mà mỗi một lần linh thai hô hấp thì nguyên khí của hắn sẽ trở nên tinh khiết hơn rất nhiều!
Không chỉ có vậy, Tần Mục còn phát hiện linh thai đang hấp thu ánh sáng vàng rực trong quang hải, kim quang cùng nguyên khí đồng thời ra ra vào vào trong cơ thể hắn, từng vệt kim quang tô điểm nguyên khí, không biết có tác dụng gì.
Hắn cố gắng làm cho linh thai đứng lên, lại phát hiện trẻ sơ sinh nho nhỏ này không cách nào đứng lên, càng không cách nào động đậy thân thể.
"Làm thế nào để linh thai cử động đây? Thôi, vẫn là trở về hỏi mấy người trưởng thôn và bà bà một chút."
Tần Mục đang suy nghĩ, đột nhiên ý thức trở về thân thể, mở mắt.
Trong miếu truyền đến tiếng ho kịch liệt, quái vật kia chưa chết, đang nằm sấp trước tượng Phật ho khan, phun từng ngụm từng ngụm máu ra ngoài. Tần Mục suy nghĩ một chút, cất bước đi vào cửa miếu.
Quái vật kia nhìn thấy hắn vậy mà đi vào cổ miếu, trong lòng không biết là mừng hay sợ, vội vã giãy dụa đứng dậy.
Tần Mục vừa hướng về nó đi đến, vừa tụng niệm: "Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da!"
"Nghiệp chướng còn dám làm càn!"
Quái vật kia sởn cả tóc gáy, chỉ nghe Kim Phật sau lưng lại tự chuyển động, kim quang toả sáng, xiềng xích ào ào ào vang vọng, lại kéo nó quỳ rạp xuống đất!
"Úm, ma, ni, bá, mễ, hồng!"
Phật âm mãnh liệt, quái vật kia bị luyện đến phun máu, uể oải uể oải suy sụp.
Tần Mục không tụng niệm Ma âm nữa, Phật âm của Kim Phật kia cũng chỉ vang lên một câu liền ngừng lại. Quái vật dưới chân Tượng Phật phù phù thở hổn hển, đang muốn đứng lên thì trong miệng Tần Mục lần thứ hai truyền ra Ma âm, quái vật kia kêu sợ hãi, vội vã trốn đến sau lưng tượng Phật, không ngờ Ma âm trong miệng Tần Mục chỉ nhả ra một hai từ liền không niệm tiếp.
"Ngươi là Ma... "
Quái vật kia lặng lẽ nhô đầu ra, sợ hãi nhìn Tần Mục đang đi vào đại điện, âm thanh khàn khàn: "Ngươi mới là Ma! Ngươi mới là ma đầu đại hung đại ác!"
Tần Mục không đáp, đi thẳng tới trước tượng Phật, do dự chốc lát, rốt cục quyết định vẫn là nghe theo lời dạy của người mù từng trải, cung kính nói: "Tiểu sinh thuở nhỏ thận hư thể yếu, nguyên dương sớm tiết... "
Quái vật kia nghe được, con ngươi trừng tròn xoe, vừa ho ra máu vừa cười khằng khặc nói: "Tiểu hậu sinh, ngươi hướng tượng Phật nói thận hư người yếu? Tượng Phật mới không thèm thái bổ ngươi đấy!"
Tần Mục trừng nó một chút: "Kỳ khả đa tát ma da... "
Tượng Phật chấn động: "Nghiệp chướng!"
Hồn vía quái vật kia bay lên trời, vội vã xin tha, kêu lên: "Không nên niệm! Tha mạng!"
Tần Mục không niệm tiếp, chỉ là vị Kim Phật này vẫn niệm một câu chân ngôn khiến quái vật kia lại phun máu.
Tần Mục vòng quanh bốn phía một lần, không phát hiện được vật gì tốt, tuy nhiên đống xương trắng chồng chất như núi sau tượng Phật kia vẫn khiến hắn sợ hết hồn, hiển nhiên không biết bao nhiêu người đã chết trong cái miếu đổ nát này, bị quái vật này hại chết.
Thiếu niên không khỏi lắc đầu nói: "Bạch cốt giấu ở sau tượng Phật, tượng Phật cũng trở thành đồng lõa của ngươi, giúp ngươi che giấu tội lỗi của ngươi, để càng nhiều người bị lừa. Ta nếu là mượn tay tượng Phật luyện chết ngươi, ngược lại trở thành công đức của tượng Phật, ta sẽ không làm như thế. Yêu tinh, trong miếu này của ngươi, có bảo bối gì không?"
Quái vật kia nơm nớp lo sợ, nói: "Ta nào có bảo bối gì? Ta bị tặc ngốc trấn áp ở đây, bảo bối đều bị tặc ngốc cướp đoạt sạch."
"Kỳ khả đa... "
"Đừng niệm!"
Quái vật kia cười làm lành nói: "Những năm này ta kinh doanh ở đây, ngoại trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống ra thì ngược lại cũng kiếm được một chút đồ tốt, cho ngươi là được." Dứt lời gắng gượng đứng lên, tập tễnh bò lên đỉnh đại điện, nhẹ nhàng chọc chọc, chỉ thấy một hốc tối trên đỉnh cung điện kia lắc lư, bị nó vạch ra.
Đồ vật bên trong hốc tối ào ào ào rớt xuống, đều là một ít binh khí, còn có mấy thứ tương tự áo giáp, ngoài ra, còn có vài bộ quần áo, phần nhiều là yếm con gái, thế nhưng xem chất liệu thì những bộ quần áo này thì chỉ những gia đình giàu có mới có thể mặc.
"Chỉ có những thứ này thôi." Quái vật kia cười làm lành nói.
Tần Mục cau mày, thất vọng nói: "Chỉ có những thứ này? Không có linh đan, thần dược gì hả?"
"Có linh đan diệu dược cũng bị ta ăn."
Quái vật duỗi thân thể giống như rết kia, khớp xương rung động đùng đùng, cười hắc hắc nói: "Ta bị giam ở đây quá lâu rồi, cái gì cũng muốn ăn, mùi vị của linh đan diệu dược tốt hơn mùi vị của con người, ta há có thể buông tha? Ngươi không nên coi thường những binh khí này, đều là thứ tốt. Những binh khí này đều là bảo vật thai nghén trong Lục Hợp Thần tàng rồi sinh ra, trời sinh liền được nguyên khí bản thân ôn dưỡng, uy lực kinh người, gọi là linh binh!"
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, đưa tay nhặt lên một thanh nhạn sí đao (đao hình cánh chim nhạn), đao nặng kinh người, nặng hơn rất nhiều dao mổ lợn sau lưng hắn. Thế nhưng kỳ quái chính là, dao mổ lợn lớn hơn rất nhiều thanh đao nhìn như bình thường này, trọng lượng lại không bằng thanh nhạn sí đao này.
Nhạn sí đao hẹp dài, dao mổ lợn dày rộng.
Tần Mục gỡ dao mổ lợn xuống, nhẹ nhàng chạm vào nhạn sí đao, chỉ nghe một tiếng leng keng, nhạn sí đao đứt ngang, đầu đao rơi trên mặt đất.
Quái vật kia trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn dao mổ lợn trong tay hắn, nói không ra lời.
Tần Mục thất vọng tràn trề, vứt nhạn sí đao qua một bên.
"Cái thanh đao như cắt rau này của ngươi là do ai luyện?"
Quái vật kia kêu lên sợ hãi, ha ha nói: "Linh binh do cao thủ Lục Hợp cảnh uẩn nhưỡng mà đụng vào liền gãy, thanh đao cắt rau này của ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường có thể luyện ra!"
Tần Mục xoa xoa dao mổ lợn, thân đao thật lạnh, một luồng hơi lạnh thẳng vào tim phổi. Dao mổ lợn là thợ rèn câm trong thôn rèn giúp hắn, người câm là thợ rèn có tiếng xa gần, đồ vật rèn ra rất quý hiếm, thường thường có người ngoài thôn đến tìm người câm chế tạo mấy thứ như dao phay và cây cuốc, lưỡi cày sắt.
"Nó không phải làm từ sắt thường!"
Quái vật kia chảy nước bọt, muốn tiến lên cẩn thận đánh giá lại không dám, chỉ sợ Tần Mục lại niệm Ma ngữ cổ quái kỳ lạ kia, kêu lên: "Ngươi sờ một cái, có hơi lạnh hay không? Có hơi lạnh, chính là Hàn Thiết Kim Tinh!"
Tần Mục kinh ngạc, gật gật đầu: "Quả thực có luồng hơi lạnh."
Quái vật kia thất thanh nói: "Dùng Hàn Thiết Kim Tinh chế tạo một con dao cắt rau? Hơn nữa thủ pháp luyện chế tốt như thế vậy mà chế tạo dao cắt rau? Phung phí của trời, phá hủy tay nghề!"
Tần Mục trừng nó một cái, đeo dao mổ lợn lên lưng, sau đó nhặt lên những binh khí và bảo vật khác trên mặt đất, mang từng cái từng cái ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đặt trước cửa miếu.
Quái vật kia giận dữ, kêu lên: "Ngươi đã có binh khí tốt như vậy, vì sao còn muốn mang đi những thứ đồ này của ta?"
"Bà bà nói rồi, đồ vật đạt được bằng bản lĩnh nhất định phải mang đi tất cả."
Tần Mục quay đầu lại, nở nụ cười chất phác: "Những thứ đồ này của ngươi đều là do ta dựa vào bản lĩnh của chính mình đoạt được, vì lẽ đó nhất định phải mang đi toàn bộ."
Quái vật kia tức chết đi được, lại không dám trở mặt với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang tất cả những bảo bối chính mình nhọc nhằn khổ sở mới thu thập được.
"Ở đây ngươi có bao quần áo hay thứ gì như vậy không?" Đột nhiên, Tần Mục sáp lại gần, hỏi.
"Không có!"
"Ừ." Tần Mục rút đầu về.
Quái vật kia cẩn thận từng li từng tí một đi ra đại điện, chỉ thấy ngoài miếu Tần Mục đang chặt trúc trên đảo, cũng không lâu lắm liền làm thành một cái bè, đặt những bảo bối kia lên bè, sau đó chống một đoạn trúc thật dài chạy về phía thượng du.
"Ai dạy ra đứa trẻ hư này, ngay cả ta cũng dám đánh cướp?"
Quái vật kia nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng dám mắng ra tiếng: "Coi trời bằng vung rồi sao? Còn dám hỏi ta lấy bao quần áo bọc lại tang vật, tức chết ta mà!"
Danh sách chương