Long Kỳ Lân lẻn vào trong hồ, làm mưa làm gió, trên mặt hồ, đạo nhân kia vội vã chạy tới, trong tay cầm một cây phất trần vung vẩy về phía dưới hồ, chỉ thấy vô số sợi phất trần tựa như một tấm lưới đánh cá lớn tung xuống mặt hồ, muốn trùm kín con Long Kỳ Lân trong hồ kia.
Ầm ầm.
Mặt hồ run rẩy dữ dội, đạo nhân kia rên lên một tiếng, phất trần trong tay nổ tan tành chỉ còn sót lại cái cán, tự biết không phải là đối thủ của con Long Kỳ Lân này, co giò chạy nhanh, quát lên: "Yêu nghiệt, các ngươi tắm rửa trong hồ Ngọc Long của Hoàng gia lại còn dám đánh ta, chờ mất đầu đi!"
Qua không lâu, cả đám sĩ tử Thái học viện dồn dập đi ra Thuần Dương điện, hướng về Sĩ Tử Cư, hôm nay là ngày Lăng Vân đạo nhân của Thuần Dương điện giảng bài, Thuần Dương điện truyền thụ chính là đạo luyện khí, Lăng Vân đạo nhân nổi tiếng về tu vi tinh thâm, tu luyện nguyên khí đến trình độ Thuần Dương.
Rất nhiều sĩ tử còn chưa trở lại Sĩ Tử Cư, đột nhiên dồn dập dừng bước, quay đầu kinh ngạc nhìn lại, từng người từng người hóa đá tại chỗ.
Chỉ thấy một con cá màu đỏ lớn đến kỳ cục từ không trung bay tới, trên người hồng ngư kia mọc ra vảy màu đỏ, trên đầu mọc ra sừng rồng, bởi vì quanh năm suốt tháng hấp thu Cửu Long khí nơi này nên đầu cá có chút hoá rồng, như là nửa cá nửa rồng, miệng đầy răng nhọn, cực kỳ hung ác.
Chỉ là giờ phút này, con cá lớn đó bị vài luồng nguyên khí trói chặt, không thể động đậy, một luồng yêu phong nâng con cá lớn này thẳng đến Sĩ Tử Cư, khiến rất nhiều sĩ tử nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
Phía sau con cá lớn này có một con Long Kỳ Lân còn lớn hơn, vừa chạy vừa rũ nước trên người, thêm một con hồ ly màu trắng đứng sau ót Long Kỳ Lân, phát động yêu phong nâng con cá lớn kia lên.
Con Long Kỳ Lân kia mang theo hồ ly gào thét nhảy vào Sĩ Tử Cư, sau đó vứt cá lớn vào trong sân Tần tiến sĩ cái bịch, tiểu hồ ly trượt xuống chui vào trong sân, khép cửa lại.
Một tên sĩ tử lẩm bẩm nói: "Con cá kia, hình như là một trong những Ngư Vương trong hồ Ngọc Long, gọi là Hồng Long Lý, là món ăn mà vào dịp Tết Hoàng Đế mới thết đãi văn võ quần thần... "
Môt vị sĩ tử bên cạnh cũng đờ người ra, lẩm bẩm nói: "Năm ngoái, lão gia tử nhà ta nhận được ân đức của Hoàng Đế, được phép nếm qua canh cá trên Ngự Long yến, khen không ngớt miệng, đến nay còn thỉnh thoảng nói với ta là mỹ vị chốn nhân gian... Thế nhưng con Hồng Long Lý kia chỉ dài khoảng một thước. Này... "
Các sĩ tử khác còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy cửa phòng Tần Mục lại mở ra, con bạch hồ kia lại chạy ra ngoài, nhìn bốn phía, sau đó chạy đến trước một cây dâu, miệng phun yêu phong, chém cây dâu kia xuống đất, điều khiển yêu phong hóa thành từng thanh từng thanh loan đao, chém cây dâu thành từng cây từng cây củi gỗ, sau đó chạy về chỗ ở.
Tiểu hồ ly qua lại mấy chuyến, chuyển hết thân cây về trong sân, sau đó trong sân của Tần Mục khói đặc cuồn cuộn, hiển nhiên tiểu hồ ly và con Long Kỳ Lân kia đang nhóm lửa nướng cá.
Rất nhiều sĩ tử hai mặt nhìn nhau, Cù Đình lẩm bẩm nói: "Đó là cây Thượng Tiến của Thanh Sơn thượng nhân, Quốc Tử giám của Thanh Dương điện trồng, Thanh Sơn thượng nhân trồng cây Thượng Tiến là để khuyến khích sĩ tử cố gắng học hành tiến tới... "
Cũng không lâu lắm, mùi thơm ngon tràn ngập bên trong Sĩ Tử Cư.
Đông đảo sĩ tử chảy nước miếng, hai mặt nhìn nhau, con hồ ly và con Long Kỳ Lân được tên vứt bỏ dân của Đại Khư mang tới kia đã làm thịt con Ngư Vương hồ Ngọc Long, nơi lấy nước cho Hoàng gia, lại chặt cây Thượng Tiến của Thanh Sơn thượng nhân trồng, sau đó nhóm lửa nướng cá? Đây là biểu hiện điếc không sợ súng, là muốn tạo phản sao?
"Công tử, mùi vị thế nào?"
Trong nơi ở của Tần Mục truyền đến tiếng nói chuyện của thiếu niên và hồ ly, chỉ nghe tiếng của Tần Mục nói: "Cũng tạm, chính là không có ướp nên hơi chưa ngon lắm. Thịt cá tốt nhất là có thể ướp một ngày một đêm, ăn vào mới có vẻ giòn, ngọt, mềm. Con cá này thật lớn, bắt ở đâu thế?"
"Trong hồ."
"Thì ra là vậy. Ta đã từng câu cá bên hồ với Đại Tế Ti, nhìn thấy mấy con cá đỏ lớn, tuy nhiên chỉ câu được một con Cửu Long tức, rất nhỏ, thế nhưng mùi vị ăn nóng rất ngon. Ngươi dùng gỗ dâu nướng cá rất tuyệt, có một cỗ hương vị chua ngọt của quả dâu."
...
Mấy tên sĩ tử của Sĩ Tử cư đều là một vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, Cù Đình thấp giọng cười nói: "Tần tiến sĩ chết chắc rồi!"
Trong sân, Tần Mục quay một cái cọc gỗ to, xoay tròn Hồng Long Lý, phía dưới lại là ngọn lửa rừng rực, do Long Kỳ Lân điều khiển sức lửa của ngọn lửa từ cây dâu, nướng con cá lớn này đến trong mềm ngoài cháy.
Long Kỳ Lân điều chỉnh lửa, để lửa ngấm vào bên trong xương thịt của con cá lớn, gỗ dâu còn tươi, mang theo hơi nước, bởi vậy có chút hơi khói, Hồ Linh Nhi điều khiển gió, làm cho một chút mùi khói chui vào bên trong thịt cá.
Bọn họ lại nhét rất nhiều lá dâu, hành, gừng vào trong bụng cá, trong bụng cá kia đều là dầu cá nhạt nhạt, bị nướng liền tí tách nhỏ xuống lửa, mùi khói xanh từ dầu cá bốc lên làm người ta thèm thuồng nhỏ dãi.
Đến khi toàn bộ cá đều được nướng chín, Hồ Linh Nhi lập tức điều khiển những thanh loan đao bằng gió, cắt thịt chỗ bụng cá xuống, đây là chỗ thịt cá béo nhất.
Công phu điều khiển đao của nàng rất tốt, mỗi một miếng cá đều cắt đến vừa đúng, đồng thời còn khống chế mâm, để mỗi một miếng cá được cắt gọn đều rơi vào trên mâm, mỗi một miếng cá đều óng ánh long lanh, như là từng khối từng khối thịt dê trắng nõn mềm mại, đàn hồi.
Tần Mục gạt gạt ngọn lửa, để lửa nhỏ hơn một chút, một người một cáo một Long Kỳ Lân liền ngồi ở bên cạnh đống lửa ăn cá nướng.
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nhớ tới một môn công pháp kỳ quái trong Đại Dục Thiên Ma kinh, gọi là Linh Hoàn Đan Đại Bổ công, liền khống chế nguyên khí, vận chuyển môn công pháp này, tăng tốc độ tiêu hóa, rất nhanh trong bụng lại trống rỗng, sau đó miệng nhai liên tục, tiếp tục vây quanh ngọn lửa ăn cá nướng.
Tên môn công pháp này đã quái lạ, công pháp càng quái lạ hơn.
Phương thức tu luyện của Linh Hoàn Đan Đại Bổ công chủ yếu dựa vào ăn.
Môn công pháp này có thể biến đồ ăn vào trong bụng hoặc là thành năng lượng của cơ thể, hoặc là thành nguyên khí, cường thân tráng cốt, tăng cao tu vi, bởi vậy gọi là Linh Hoàn Đan Đại Bổ công.
Hiện giờ thân thể Tần Mục gầy yếu, đúng lúc cần bù đắp lại tiêu hao của thân thể trong đoạn thời gian này, hiện tại trước mặt có một con cá nướng lớn đến kỳ cục, vừa vặn có thể dùng môn công pháp này bồi bổ thân thể.
Dù sao thì con cá này cũng là dị chủng, quanh năm sinh sống ở Thái học viện, hấp thu Cửu Long khí, một là mùi vị thơm ngon, hai là máu thịt bổ dưỡng, thân thể Tần Mục đang lúc thiếu thốn, khống chế môn công pháp quái lạ này, chỉ cảm thấy đồ ăn tiến vào trong bụng rất nhanh hóa thành chất dinh dưỡng bị tứ chi bách hài của mình hấp thu.
Bắp thịt khô quắt của hắn cũng đang chầm chậm nhô lên, tuy rằng trông rất chậm, nhưng Tần Mục đoán chừng chính mình ăn xong con cá lớn hai, ba trượng này thì bắp thịt sẽ trở lại như cũ.
Hồ Linh Nhi thực sự ăn không vô, Long Kỳ Lân ăn quen linh đan Xích Hỏa rồi, thịt cá không quá hợp khẩu vị, ăn vài miếng liền ngừng, chỉ có Tần Mục vẫn ngồi ở chỗ đó cắn ăn rất nhanh.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hồ Linh Nhi kéo cái bụng căng tròn chạy ra mở cửa, Vệ Dung đi vào, hít mũi, cười nói: "Chính là lúc ăn cơm trưa, ta ngửi được chỗ này của Tần huynh đệ truyền đến mùi thơm cho nên tới xin phần cơm ăn... Oái, con sư tử đầu rồng bằng đá trước cửa sơn môn sống lại hả? Tiểu hồ ly, ngươi ăn thế nào mà còn mập hơn cả ta thế hả?"
Hồ Linh Nhi hừ một tiếng.
Vệ Dung lại nhìn thấy Tần Mục ngồi ở bên đống lửa thì càng giật nảy cả mình, thất thanh nói: "Tiểu hồ ly, ngươi thải bổ Tần huynh đệ sao? Sao lại gầy đến vậy?"
Hồ Linh Nhi vừa tức vừa vội: "Còn không thải đây, ngươi không nên nói lung tung!"
"Ngươi không thải? Vậy thì ai thải?"
Vệ Dung buồn bực nói: "Ta liền biết Tần huynh đệ vừa vào thành liền hỏi thanh lâu ở nơi nào khẳng định là có vấn đề, quả nhiên thân thể chịu không nổi đúng không?"
Tần Mục dở khóc dở cười, mời hắn ngồi xuống.
Vệ Dung không khách khí với hắn, kéo xuống một miếng cá lớn, nếm thử vào miệng, trơn không trám miệng, suýt nữa ngay cả đầu lưỡi cũng trượt vào trong bụng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, than thở một tiếng, giọng ồm ồm nói: "Mấy tháng nay ngươi không đi nghe giảng, mấy vị Quốc Tử giám đều có chút khó chịu, nói cái gì tiến sĩ thái học không học, Hoàng Đế không nên thăng quan cho ngươi. Đúng rồi chuyện gì xảy ra với ngươi thế? Sao thân thể trở nên gầy như thế?"
"Ta luyện công xảy ra sai sót, suýt chút nữa mất mạng."
Tần Mục nói: "Cũng may là phát hiện kịp thời, hiện tại chính đang bù đắp lại."
Vệ Dung cười nói: "Lá gan của ngươi cũng lớn đấy, lại dám luyện công lung tung. Hiện giờ ta là sĩ tử thái học, ở phủ Quốc Công cũng có chút địa vị, ngươi cần đan dược gì? Ta đến phủ Quốc Công lấy cho ngươi bồi bổ thân thể."
Tần Mục lắc đầu, nói: "Chờ ta ăn xong con cá này thì thân thể liền có thể khôi phục lại, không cần phải dùng linh đan."
"Ngươi biết không? Bá Sơn Tế Ti và Cố Đại Tế Ti nổi hứng đánh nhau, hai người ở ngoài kinh thành đánh đến máu me đầy đầu đầy mặt, ngay cả Hoàng Đế cũng bị kinh động."
Vệ Dung đánh ợ một cái no nê, nói: "Lão gia tử nhà ta đi khuyên can, còn có mấy quan nhất phẩm khác cũng đi khuyên bảo, lúc này mới khuyên được bọn họ. Vừa nãy ta ra ngoài hỏi thăm, có người nói Hoàng Đế gọi cả hai tới, mạnh mẽ răn dạy một trận. Ta hỏi thăm xong tin tức rồi mới trở về chỗ ngươi ăn chực. Trước khi ngươi về, Bá Sơn Tế Tửu đã tìm tới ta, bảo là muốn mang ta đi ra ngoài rèn luyện, ta tính... "
"Vệ huynh, ăn cơm không nói chuyện."
Không bao lâu, tên thiếu niên hình tròn Vệ Dung này lại tròn thêm một vòng, thực sự ăn không vô, nhìn thấy Tần Mục còn đang ngoạm miếng thịt lớn, từng miếng từng miếng cá tiến vào trong bụng hắn, vậy mà bụng của hắn không căng lên.
Vệ Dung ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy thân thể vừa khô vừa gầy của Tần Mục vậy mà phồng lên như là bị thổi, sờ một cái đều là bắp thịt thì không khỏi càng thêm kinh ngạc.
Đến khi ăn xong cả con cá này, chỉ còn dư lại một bộ xương cá dài đến hơn ba trượng thì thân thể của Tần Mục đã khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ còn cường tráng hơn trước một phần, khiến Vệ Dung không ngừng hâm mộ.
"Cá ngon như vậy mua ở đâu thế?"
Vệ Dung thèm ăn, còn muốn ăn, chỉ là ăn không vô, hỏi: "Ở kinh thành, ta chưa từng gặp qua con cá nào lớn như thế trong chợ, cũng chưa từng ăn con cá nào ngon như vậy, chắc chắn phải mua ở mấy chỗ cao cấp nhất!"
Tần Mục hờ hững nói: "Bắt trong hồ Ngọc Long."
Vệ Dung trợn to tròng mắt, vội vàng hỏi: "Hồ Ngọc Long nào?"
"Cái hồ của Thái học viện chúng ta đấy."
Vệ Dung lạnh ngắt, run giọng nói: "Hồ Ngọc Long của Thái học viện chúng ta? Con cá này là một trong những con Ngư Vương trong hồ Ngọc Long kia sao?"
Tần Mục nhìn Hồ Linh Nhi một chút, Hồ Linh Nhi gật đầu, nói: "Ta bảo Long Đại tìm bắt con cá lớn lớn, chính là bắt được con to nhất này."
Sắc mặt Vệ Dung như đất, thoáng nhìn trong sân đâu đâu cũng có lá dâu, cành dâu rải rác, run giọng nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy cây Thượng Tiến trong Sĩ Tử Cư chỉ còn dư lại cái gốc, lẽ nào... "
"Cái cây dâu lớn kia gọi cây Thượng Tiến sao?"
Hồ Linh Nhi kinh ngạc nói: "Cây còn có tên hả?"
Sắc mặt Vệ Dung tái nhợt, run rẩy đi ra ngoài liền, hồn bay phách lạc nói: "Chém cây Thượng Tiến để nướng Ngư Vương trong hồ Ngọc Long, có mấy cái đầu cũng không đủ Hoàng Đế chém, ta chưa từng tới nơi này, chưa từng tới... "
Ầm ầm.
Mặt hồ run rẩy dữ dội, đạo nhân kia rên lên một tiếng, phất trần trong tay nổ tan tành chỉ còn sót lại cái cán, tự biết không phải là đối thủ của con Long Kỳ Lân này, co giò chạy nhanh, quát lên: "Yêu nghiệt, các ngươi tắm rửa trong hồ Ngọc Long của Hoàng gia lại còn dám đánh ta, chờ mất đầu đi!"
Qua không lâu, cả đám sĩ tử Thái học viện dồn dập đi ra Thuần Dương điện, hướng về Sĩ Tử Cư, hôm nay là ngày Lăng Vân đạo nhân của Thuần Dương điện giảng bài, Thuần Dương điện truyền thụ chính là đạo luyện khí, Lăng Vân đạo nhân nổi tiếng về tu vi tinh thâm, tu luyện nguyên khí đến trình độ Thuần Dương.
Rất nhiều sĩ tử còn chưa trở lại Sĩ Tử Cư, đột nhiên dồn dập dừng bước, quay đầu kinh ngạc nhìn lại, từng người từng người hóa đá tại chỗ.
Chỉ thấy một con cá màu đỏ lớn đến kỳ cục từ không trung bay tới, trên người hồng ngư kia mọc ra vảy màu đỏ, trên đầu mọc ra sừng rồng, bởi vì quanh năm suốt tháng hấp thu Cửu Long khí nơi này nên đầu cá có chút hoá rồng, như là nửa cá nửa rồng, miệng đầy răng nhọn, cực kỳ hung ác.
Chỉ là giờ phút này, con cá lớn đó bị vài luồng nguyên khí trói chặt, không thể động đậy, một luồng yêu phong nâng con cá lớn này thẳng đến Sĩ Tử Cư, khiến rất nhiều sĩ tử nhìn thấy mà trợn tròn mắt.
Phía sau con cá lớn này có một con Long Kỳ Lân còn lớn hơn, vừa chạy vừa rũ nước trên người, thêm một con hồ ly màu trắng đứng sau ót Long Kỳ Lân, phát động yêu phong nâng con cá lớn kia lên.
Con Long Kỳ Lân kia mang theo hồ ly gào thét nhảy vào Sĩ Tử Cư, sau đó vứt cá lớn vào trong sân Tần tiến sĩ cái bịch, tiểu hồ ly trượt xuống chui vào trong sân, khép cửa lại.
Một tên sĩ tử lẩm bẩm nói: "Con cá kia, hình như là một trong những Ngư Vương trong hồ Ngọc Long, gọi là Hồng Long Lý, là món ăn mà vào dịp Tết Hoàng Đế mới thết đãi văn võ quần thần... "
Môt vị sĩ tử bên cạnh cũng đờ người ra, lẩm bẩm nói: "Năm ngoái, lão gia tử nhà ta nhận được ân đức của Hoàng Đế, được phép nếm qua canh cá trên Ngự Long yến, khen không ngớt miệng, đến nay còn thỉnh thoảng nói với ta là mỹ vị chốn nhân gian... Thế nhưng con Hồng Long Lý kia chỉ dài khoảng một thước. Này... "
Các sĩ tử khác còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy cửa phòng Tần Mục lại mở ra, con bạch hồ kia lại chạy ra ngoài, nhìn bốn phía, sau đó chạy đến trước một cây dâu, miệng phun yêu phong, chém cây dâu kia xuống đất, điều khiển yêu phong hóa thành từng thanh từng thanh loan đao, chém cây dâu thành từng cây từng cây củi gỗ, sau đó chạy về chỗ ở.
Tiểu hồ ly qua lại mấy chuyến, chuyển hết thân cây về trong sân, sau đó trong sân của Tần Mục khói đặc cuồn cuộn, hiển nhiên tiểu hồ ly và con Long Kỳ Lân kia đang nhóm lửa nướng cá.
Rất nhiều sĩ tử hai mặt nhìn nhau, Cù Đình lẩm bẩm nói: "Đó là cây Thượng Tiến của Thanh Sơn thượng nhân, Quốc Tử giám của Thanh Dương điện trồng, Thanh Sơn thượng nhân trồng cây Thượng Tiến là để khuyến khích sĩ tử cố gắng học hành tiến tới... "
Cũng không lâu lắm, mùi thơm ngon tràn ngập bên trong Sĩ Tử Cư.
Đông đảo sĩ tử chảy nước miếng, hai mặt nhìn nhau, con hồ ly và con Long Kỳ Lân được tên vứt bỏ dân của Đại Khư mang tới kia đã làm thịt con Ngư Vương hồ Ngọc Long, nơi lấy nước cho Hoàng gia, lại chặt cây Thượng Tiến của Thanh Sơn thượng nhân trồng, sau đó nhóm lửa nướng cá? Đây là biểu hiện điếc không sợ súng, là muốn tạo phản sao?
"Công tử, mùi vị thế nào?"
Trong nơi ở của Tần Mục truyền đến tiếng nói chuyện của thiếu niên và hồ ly, chỉ nghe tiếng của Tần Mục nói: "Cũng tạm, chính là không có ướp nên hơi chưa ngon lắm. Thịt cá tốt nhất là có thể ướp một ngày một đêm, ăn vào mới có vẻ giòn, ngọt, mềm. Con cá này thật lớn, bắt ở đâu thế?"
"Trong hồ."
"Thì ra là vậy. Ta đã từng câu cá bên hồ với Đại Tế Ti, nhìn thấy mấy con cá đỏ lớn, tuy nhiên chỉ câu được một con Cửu Long tức, rất nhỏ, thế nhưng mùi vị ăn nóng rất ngon. Ngươi dùng gỗ dâu nướng cá rất tuyệt, có một cỗ hương vị chua ngọt của quả dâu."
...
Mấy tên sĩ tử của Sĩ Tử cư đều là một vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, Cù Đình thấp giọng cười nói: "Tần tiến sĩ chết chắc rồi!"
Trong sân, Tần Mục quay một cái cọc gỗ to, xoay tròn Hồng Long Lý, phía dưới lại là ngọn lửa rừng rực, do Long Kỳ Lân điều khiển sức lửa của ngọn lửa từ cây dâu, nướng con cá lớn này đến trong mềm ngoài cháy.
Long Kỳ Lân điều chỉnh lửa, để lửa ngấm vào bên trong xương thịt của con cá lớn, gỗ dâu còn tươi, mang theo hơi nước, bởi vậy có chút hơi khói, Hồ Linh Nhi điều khiển gió, làm cho một chút mùi khói chui vào bên trong thịt cá.
Bọn họ lại nhét rất nhiều lá dâu, hành, gừng vào trong bụng cá, trong bụng cá kia đều là dầu cá nhạt nhạt, bị nướng liền tí tách nhỏ xuống lửa, mùi khói xanh từ dầu cá bốc lên làm người ta thèm thuồng nhỏ dãi.
Đến khi toàn bộ cá đều được nướng chín, Hồ Linh Nhi lập tức điều khiển những thanh loan đao bằng gió, cắt thịt chỗ bụng cá xuống, đây là chỗ thịt cá béo nhất.
Công phu điều khiển đao của nàng rất tốt, mỗi một miếng cá đều cắt đến vừa đúng, đồng thời còn khống chế mâm, để mỗi một miếng cá được cắt gọn đều rơi vào trên mâm, mỗi một miếng cá đều óng ánh long lanh, như là từng khối từng khối thịt dê trắng nõn mềm mại, đàn hồi.
Tần Mục gạt gạt ngọn lửa, để lửa nhỏ hơn một chút, một người một cáo một Long Kỳ Lân liền ngồi ở bên cạnh đống lửa ăn cá nướng.
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nhớ tới một môn công pháp kỳ quái trong Đại Dục Thiên Ma kinh, gọi là Linh Hoàn Đan Đại Bổ công, liền khống chế nguyên khí, vận chuyển môn công pháp này, tăng tốc độ tiêu hóa, rất nhanh trong bụng lại trống rỗng, sau đó miệng nhai liên tục, tiếp tục vây quanh ngọn lửa ăn cá nướng.
Tên môn công pháp này đã quái lạ, công pháp càng quái lạ hơn.
Phương thức tu luyện của Linh Hoàn Đan Đại Bổ công chủ yếu dựa vào ăn.
Môn công pháp này có thể biến đồ ăn vào trong bụng hoặc là thành năng lượng của cơ thể, hoặc là thành nguyên khí, cường thân tráng cốt, tăng cao tu vi, bởi vậy gọi là Linh Hoàn Đan Đại Bổ công.
Hiện giờ thân thể Tần Mục gầy yếu, đúng lúc cần bù đắp lại tiêu hao của thân thể trong đoạn thời gian này, hiện tại trước mặt có một con cá nướng lớn đến kỳ cục, vừa vặn có thể dùng môn công pháp này bồi bổ thân thể.
Dù sao thì con cá này cũng là dị chủng, quanh năm sinh sống ở Thái học viện, hấp thu Cửu Long khí, một là mùi vị thơm ngon, hai là máu thịt bổ dưỡng, thân thể Tần Mục đang lúc thiếu thốn, khống chế môn công pháp quái lạ này, chỉ cảm thấy đồ ăn tiến vào trong bụng rất nhanh hóa thành chất dinh dưỡng bị tứ chi bách hài của mình hấp thu.
Bắp thịt khô quắt của hắn cũng đang chầm chậm nhô lên, tuy rằng trông rất chậm, nhưng Tần Mục đoán chừng chính mình ăn xong con cá lớn hai, ba trượng này thì bắp thịt sẽ trở lại như cũ.
Hồ Linh Nhi thực sự ăn không vô, Long Kỳ Lân ăn quen linh đan Xích Hỏa rồi, thịt cá không quá hợp khẩu vị, ăn vài miếng liền ngừng, chỉ có Tần Mục vẫn ngồi ở chỗ đó cắn ăn rất nhanh.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hồ Linh Nhi kéo cái bụng căng tròn chạy ra mở cửa, Vệ Dung đi vào, hít mũi, cười nói: "Chính là lúc ăn cơm trưa, ta ngửi được chỗ này của Tần huynh đệ truyền đến mùi thơm cho nên tới xin phần cơm ăn... Oái, con sư tử đầu rồng bằng đá trước cửa sơn môn sống lại hả? Tiểu hồ ly, ngươi ăn thế nào mà còn mập hơn cả ta thế hả?"
Hồ Linh Nhi hừ một tiếng.
Vệ Dung lại nhìn thấy Tần Mục ngồi ở bên đống lửa thì càng giật nảy cả mình, thất thanh nói: "Tiểu hồ ly, ngươi thải bổ Tần huynh đệ sao? Sao lại gầy đến vậy?"
Hồ Linh Nhi vừa tức vừa vội: "Còn không thải đây, ngươi không nên nói lung tung!"
"Ngươi không thải? Vậy thì ai thải?"
Vệ Dung buồn bực nói: "Ta liền biết Tần huynh đệ vừa vào thành liền hỏi thanh lâu ở nơi nào khẳng định là có vấn đề, quả nhiên thân thể chịu không nổi đúng không?"
Tần Mục dở khóc dở cười, mời hắn ngồi xuống.
Vệ Dung không khách khí với hắn, kéo xuống một miếng cá lớn, nếm thử vào miệng, trơn không trám miệng, suýt nữa ngay cả đầu lưỡi cũng trượt vào trong bụng, không khỏi vừa mừng vừa sợ, than thở một tiếng, giọng ồm ồm nói: "Mấy tháng nay ngươi không đi nghe giảng, mấy vị Quốc Tử giám đều có chút khó chịu, nói cái gì tiến sĩ thái học không học, Hoàng Đế không nên thăng quan cho ngươi. Đúng rồi chuyện gì xảy ra với ngươi thế? Sao thân thể trở nên gầy như thế?"
"Ta luyện công xảy ra sai sót, suýt chút nữa mất mạng."
Tần Mục nói: "Cũng may là phát hiện kịp thời, hiện tại chính đang bù đắp lại."
Vệ Dung cười nói: "Lá gan của ngươi cũng lớn đấy, lại dám luyện công lung tung. Hiện giờ ta là sĩ tử thái học, ở phủ Quốc Công cũng có chút địa vị, ngươi cần đan dược gì? Ta đến phủ Quốc Công lấy cho ngươi bồi bổ thân thể."
Tần Mục lắc đầu, nói: "Chờ ta ăn xong con cá này thì thân thể liền có thể khôi phục lại, không cần phải dùng linh đan."
"Ngươi biết không? Bá Sơn Tế Ti và Cố Đại Tế Ti nổi hứng đánh nhau, hai người ở ngoài kinh thành đánh đến máu me đầy đầu đầy mặt, ngay cả Hoàng Đế cũng bị kinh động."
Vệ Dung đánh ợ một cái no nê, nói: "Lão gia tử nhà ta đi khuyên can, còn có mấy quan nhất phẩm khác cũng đi khuyên bảo, lúc này mới khuyên được bọn họ. Vừa nãy ta ra ngoài hỏi thăm, có người nói Hoàng Đế gọi cả hai tới, mạnh mẽ răn dạy một trận. Ta hỏi thăm xong tin tức rồi mới trở về chỗ ngươi ăn chực. Trước khi ngươi về, Bá Sơn Tế Tửu đã tìm tới ta, bảo là muốn mang ta đi ra ngoài rèn luyện, ta tính... "
"Vệ huynh, ăn cơm không nói chuyện."
Không bao lâu, tên thiếu niên hình tròn Vệ Dung này lại tròn thêm một vòng, thực sự ăn không vô, nhìn thấy Tần Mục còn đang ngoạm miếng thịt lớn, từng miếng từng miếng cá tiến vào trong bụng hắn, vậy mà bụng của hắn không căng lên.
Vệ Dung ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy thân thể vừa khô vừa gầy của Tần Mục vậy mà phồng lên như là bị thổi, sờ một cái đều là bắp thịt thì không khỏi càng thêm kinh ngạc.
Đến khi ăn xong cả con cá này, chỉ còn dư lại một bộ xương cá dài đến hơn ba trượng thì thân thể của Tần Mục đã khôi phục như lúc ban đầu, tựa hồ còn cường tráng hơn trước một phần, khiến Vệ Dung không ngừng hâm mộ.
"Cá ngon như vậy mua ở đâu thế?"
Vệ Dung thèm ăn, còn muốn ăn, chỉ là ăn không vô, hỏi: "Ở kinh thành, ta chưa từng gặp qua con cá nào lớn như thế trong chợ, cũng chưa từng ăn con cá nào ngon như vậy, chắc chắn phải mua ở mấy chỗ cao cấp nhất!"
Tần Mục hờ hững nói: "Bắt trong hồ Ngọc Long."
Vệ Dung trợn to tròng mắt, vội vàng hỏi: "Hồ Ngọc Long nào?"
"Cái hồ của Thái học viện chúng ta đấy."
Vệ Dung lạnh ngắt, run giọng nói: "Hồ Ngọc Long của Thái học viện chúng ta? Con cá này là một trong những con Ngư Vương trong hồ Ngọc Long kia sao?"
Tần Mục nhìn Hồ Linh Nhi một chút, Hồ Linh Nhi gật đầu, nói: "Ta bảo Long Đại tìm bắt con cá lớn lớn, chính là bắt được con to nhất này."
Sắc mặt Vệ Dung như đất, thoáng nhìn trong sân đâu đâu cũng có lá dâu, cành dâu rải rác, run giọng nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy cây Thượng Tiến trong Sĩ Tử Cư chỉ còn dư lại cái gốc, lẽ nào... "
"Cái cây dâu lớn kia gọi cây Thượng Tiến sao?"
Hồ Linh Nhi kinh ngạc nói: "Cây còn có tên hả?"
Sắc mặt Vệ Dung tái nhợt, run rẩy đi ra ngoài liền, hồn bay phách lạc nói: "Chém cây Thượng Tiến để nướng Ngư Vương trong hồ Ngọc Long, có mấy cái đầu cũng không đủ Hoàng Đế chém, ta chưa từng tới nơi này, chưa từng tới... "
Danh sách chương