Tần Mục hơi chấn động trong lòng, tiến sĩ thái học là dùng để giải quyết vấn đề khó khăn tùy theo tài năng xuất chúng tới đâu thì dạy tới đó này! Nếu Bá Sơn Tế Tửu và thiếu niên Tổ sư thật sự có thể giải quyết được điều này thì khi gặp lại chuyện Đạo Tử, Phật Tử ngăn cửa như vậy liền không cần mượn sức mạnh của Thiên Ma giáo.

Lần này đẩy lùi được Đạo Tử của Đạo môn và Phật Tử của Đại Lôi Âm tự hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của Thiên Ma giáo, Tần Mục là Thiếu giáo chủ Thiên Ma giáo, mà Tư Vân Hương quá nửa là Tư bà bà, Tư bà bà lại là Đại Thánh Nữ và Đại Giáo chủ phu nhân trước đây, hoàn toàn có thể nói Thái học viện đã thất bại thảm hại.

Thẩm Vạn Vân nghe hai người ngươi một lời ta một lời, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu khó chịu, mỗi lần lấy hết dũng khí muốn hỏi ra nghi ngờ trong lòng nhưng muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Bá Sơn lão sư, sư huynh sư đệ mà người nói là chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi nói chuyện này à?"

Bá Sơn Tế Tửu hờ hững nói: "Hắn và ta cùng một sư phụ, là sư đệ ta, ngươi phải gọi hắn là sư thúc."

"Sư thúc... "

Thẩm Vạn Vân trầm mặc, sau một lát, nói: "Nếu tu vi thực lực của con còn cao hơn hắn, con còn cần gọi hắn là sư thúc sao?"

Bá Sơn Tế Tửu bật cười nói: "Nghĩ gì thế? Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Bản lĩnh của hắn, còn cao hơn ngươi một bậc. Cao hơn một bậc có nghĩa là gì ngươi biết không? Chính là cao hơn một chiếc đũa. Cao hơn một tia là cao hơn một sợi tóc, cao hơn một bậc là gấp mấy chục lần cao hơn một tia biết không? Hơn nữa, đừng nói ngươi đánh không lại hắn, cho dù đánh thắng hắn ngươi vẫn phải gọi hắn là sư thúc."

Thẩm Vạn Vân hừ một tiếng, lúng túng nói: "Không đánh thử làm sao biết... "

"Đừng đánh, thua chắc."

Bá Sơn Tế Tửu cười nói: "Bản lãnh của hắn là loại đẳng cấp Đạo Tử, Phật Tử kia... "

Tần Mục kéo kéo chéo áo của hắn, Bá Sơn Tế Tửu vội vã im miệng.

Hắn được gọi là kẻ lớn giọng trong Thái học viện, không giấu được thứ gì trong lòng, bất cứ chuyện gì đều là nhanh mồm nhanh miệng nói ra, vừa nãy liền nói toạc ra vị trí sơ hở trong công pháp của Tần Mục, bây giờ lại suýt chút nữa nói ra chuyện Tần Mục đánh bại Đạo Tử Lâm Hiên.

Bá Sơn Tế Tửu nhìn về phía Tần Mục, đứng lên nói: "Đại Tế Ti bảo ta như hình với bóng với ngươi, cũng có ý bảo ngươi theo ta. Tuy nhiên ngươi đã là sư đệ ta, như vậy liền không cần gọi ta là lão sư. Ta dạy rất đơn giản, chính là cùng đi ra ngoài rèn luyện. Thế nhưng ta ra ngoài không thể mang theo quá nhiều người, mang nhiều người mục tiêu quá lớn, ta rất khó trông nom được hết. Lần trước ta ra ngoài chỉ mang theo Thẩm Vạn Vân. Nếu lần này ra ngoài lại nhất định phải mang theo ngươi, như vậy chỉ có thể mang thêm một vị sĩ tử."

Thẩm Vạn Vân lộ ra vẻ chờ mong.

Bá Sơn Tế Tửu biết tâm tư hắn, đứng dậy đi ra ngoài, lắc đầu nói: "Lần này không mang theo ngươi. Ta cần tuyển chọn mấy vị sĩ tử có tư chất cơ bản, cho bọn họ vừa học vừa theo ta tu hành, nghiệm chứng một chút đề nghị tiến sĩ của Đại Tế Ti có thể dùng được hay không. Mấy người này được chọn làm chuẩn tiến sĩ thái học. Sư đệ, ngươi tới Thiên Lục lâu, tự chọn vài quyển kinh văn mang theo, trên đường ta dạy ngươi."

Ông rời khỏi nơi ở, chắc là đi tìm mấy vị sĩ tử tư chất xuất chúng.

Tần Mục nhìn Thẩm Vạn Vân một chút, cười nói: "Thẩm sư điệt... "

Sắc mặt Thẩm Vạn Vân hơi trầm xuống, đứng lên nói: "Ngày nào ta chưa thua trong tay ngươi thì ngày đó còn không gọi ngươi là sư thúc!" Dứt lời, đi khỏi nơi ở của Tần Mục.

Tần Mục không để ý lắm, nhìn tiểu hồ ly và Thanh Ngưu một chút, nói: "Các ngươi thu dọn hành lý một chút, ta đến Thiên Lục lâu chọn vài môn thần thông."

Hai tên này uống đến say khướt, đang la hét muốn kết bái, cũng không biết có nghe lọt hay không.

Tần Mục mang thẻ bài rời khỏi chỗ ở, mấy tên tạp dịch từ bên ngoài đi tới, định sửa lại vách tường và cánh cửa nơi hắn ở.

Hắn ra khỏi nơi ở, rời khỏi Sĩ Tử Cư, lúc này chỉ thấy cánh cửa từng phòng từng phòng trong Sĩ Tử Cư mở ra, từng vị sĩ tử từ trong phòng đi ra, đứng ở giữa đường, nhìn về phía hắn, từng tên từng tên trầm mặc không nói.

Tần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cổng sau của những phòng kia cũng mở ra, cũng có từng vị sĩ tử từ phòng của từng người đi ra, đứng ở giữa đường.

Đa số những sĩ tử này là người từng bị hắn đánh, có người đặt hộp kiếm của mình ở dưới chân, có người thì mang sau lưng.

Trừ bọn họ ra, còn có mấy tên là người hắn chưa từng đánh, trong đó có Tần Ngọc cùng kiểm tra với hắn, còn có con cháu của Thế gia đại phiệt khác. Toàn bộ Sĩ Tử Cư, đại khái chỉ có Vệ Dung, Tư Vân Hương chừng năm, sáu người không đi ra ngoài.

"Còn muốn đánh lại một lần?"

Tần Mục bật cười, đi về phía trước, sau lưng hắn, một vị sĩ tử cười lạnh nói: "Vứt bỏ dân, không dám bắt đầu từ cuối hẻm sao? Chẳng lẽ ngươi sợ?"

Tần Mục dừng chân, quay đầu lại nhìn tên sĩ tử vừa lên tiếng kia một chút, hình như là vị sĩ tử duy nhất bị mình đánh ba lần kia. Những sĩ tử khác hắn chỉ đánh hai lần, riêng mỗi tên sĩ tử này nói nhiều, mỗi lần đều gọi hắn là vứt bỏ dân nên bị hắn nhấc theo viết chữ lên mặt, sau đó trồng vào trong đất, xem như là đánh ba lần.

Sĩ tử kia khó có thể che giấu vẻ hưng phấn: "Vứt bỏ dân, nhược điểm của ngươi đã bị Bá Sơn Tế Tửu chỉ ra, lần này phải để ngươi thua từ cuối hẻm đến đầu hẻm!"

Tần Mục xoay người lại, nghiêm túc cẩn thận nói: "Vị sư huynh này, ngươi tên là gì? Sau khi thua, ta cũng biết rõ là thua trong tay ai."

Trên mặt sĩ tử kia chậm rãi lộ ra nụ cười: "Cho ngươi biết cũng tốt, ta họ Nhạn, tên là Thanh Hà."

Tần Mục nghiêm mặt nói: "Ta nguyện làm người đầu tiên thua dưới tay Nhạn sư huynh, kính mời Nhạn sư huynh vui lòng dạy bảo."

Nhạn Thanh Hà vui vẻ, cười nói: "Tuy nói ngươi đến từ vùng đất man hoang, nhưng ngược lại cũng hiểu được tiến thoái. Cũng tốt, ta sẽ không để cho ngươi thua quá thảm. Rút kiếm ra!"

Ầm ầm!

Tần Mục nhấc chân, bước ra một bước, thân thể mạnh mẽ vậy mà đâm vào một bức tường do không khí tạo thành trước mặt, tiếp theo một chớp mắt, tường không khí nổ tung, Tần Mục gần như đấm ra một quyền, nắm đấm đánh tan không khí, bắn ra một luồng không khí màu trắng tròn tròn tung bay bốn phía.

"Sao ngươi không rút kiếm... "

Nhạn Thanh Hà không kịp dùng khí ngự kiếm, vội vàng giơ hai tay lên, dùng hai cánh tay nhỏ bé chặn một quyền này của Tần Mục, lúc này hắn căn bản không kịp dùng khí ngự kiếm, nếu như lúc này còn muốn kiếm bay ra khỏi vỏ, chỉ sợ kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì chính mình đã bị một quyền đấm chết rồi!

Vù ——

Tiếng vật nặng xé gió truyền đến, sắc mặt từng tên sĩ tử phía sau Nhạn Thanh Hà thay đổi, vội vàng lách người tránh ra, chỉ thấy thân thể Nhạn Thanh Hà như một cái bóng từ bên người Tần Mục bay về phía sau, trong thời gian ngắn liền tới đến cuối hẻm!

Cuối hẻm, Vệ Dung đang muốn mở rộng cửa, đột nhiên một bóng đen lướt qua, tiếp theo là một tiếng nổ vang, một người dán lên bức tường cuối hẻm ngay trước mặt hắn tạo thành hình chữ đại (hình người nằm dang tay chân), thân thể chìm sâu vào vách tường, mặt tường xung quanh lõm xuống rất sâu, trên tảng đá vỡ vụn lấp đầy hoa văn hình mạng nhện.

Vệ Dung sợ hết hồn, vội vàng ló đầu nhìn lại, thoáng thấy tình hình trong hẻm Sĩ Tử Cư, mặt mày hớn hở: "Mấy vị sư huynh không nên hiểu lầm, ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cái gì đều sẽ không nói ra!"

Hắn vừa muốn lùi vào phòng của mình thì đột nhiên sau lưng xuất hiện một bóng người, Vệ Dung vội vàng cấp tốc xoay người, đã thấy Bá Sơn Tế Tửu đứng sau lưng hắn.

"Đừng lên tiếng."

Bá Sơn Tế Tửu nói nhỏ: "Để hắn đánh."

Vệ Dung buồn bực trong lòng, nói: "Tế Tửu, ông định làm gì?"

Bá Sơn Tế Tửu liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ta định tuyển chọn mấy vị sĩ tử đáng giá dạy dỗ trong Sĩ Tử Cư, tự mình truyền thụ cho bọn hắn thần thông, đạo pháp."

Vệ Dung vẫn còn có chút không rõ, Bá Sơn Tế Tửu dương dương đắc ý nói: "Vừa nãy ta giả vờ lớn giọng, nói toạc ra sơ hở trên bả vai của Tần sĩ tử, khiêu khích những sĩ tử này, để bọn họ biết sơ hở của Tần sĩ tử. Bọn họ biết kẽ hở rồi thì nhất định sẽ ra tay với Tần sĩ tử, Tần sĩ tử liền sẽ ra tay đánh bại bọn họ. Thế là ta liền có thể biết thực lực những này sĩ tử mạnh yếu ra sao. Chỉ có thể đỡ được một hai chiêu thì khẳng định là kém cỏi, tốt xấu gì cũng phải đỡ được ba, năm chiêu của Tần sĩ tử thì mới đáng để ta tự mình dạy dỗ."

Vệ Dung thở dài nói: "Thực sự là ý kiến hay! Tế Tửu thực sự là thông minh. Đúng rồi Tế Tửu, ông xem ta... "

Bá Sơn Tế Tửu đánh giá hắn từ đầu tới chân, nói: "Ngươi có thể đỡ được mấy chiêu của Tần sĩ tử?"

Vệ Dung đau đầu: "Ta cũng phải ra ngoài đánh với Tần sĩ tử mấy chiêu sao?"

Bá Sơn Tế Tửu lộ ra nụ cười thân thiện.

Vệ Dung tê cả da đầu.

Rầm.

Bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, lại có một vị sĩ tử bị Tần Mục vỗ một chưởng đập lên đất, mấy viên gạch xanh lót nền vỡ mấy chục mảnh!

Mấy tên tạp dịch đang tu sửa tường và cửa cho Tần Mục cũng sợ hết hồn, từng tên từng tên nhíu mày lo lắng, một tên tạp dịch lớn tuổi chậm rãi nói: "Mấy vị công tử, động tác nhẹ một chút, không nên để chúng ta ngày nào cũng tu sửa."

Tần Mục khom người nói: "Mấy vị vất vả."

Hắn cất bước ra khỏi hẻm nhỏ, ngang qua bên người một tên sĩ tử, khóe mắt sĩ tử kia nhảy nhảy nhưng không hề nhúc nhích.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, một vị sĩ tử vừa muốn giơ tay rút kiếm, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, vị sĩ tử kia lập tức bị hắn vỗ một chưởng vào lòng đất, chỉ lộ ra một cái đầu.

"Phá hoại nhỏ chút!" Vị tạp dịch già kia nhịn không được cao giọng nói.

Tần Mục liền vội vàng xoay người, cẩn thận từng li từng tí một nói tiếng không phải, tiếp theo sau đó đi ra ngoài.

Lại có một vị sĩ tử nhịn không được ra tay, chỉ nghe tiếng vang đùng đùng đùng không dứt, giống như dây cung chấn động, thân hình vị sĩ tử này bay lên, treo trên tường, kình phong bắn ra từ chỉ lực của Tần Mục phá mặt tường thành mấy cái lỗ.

Vị tạp dịch già kia càng nổi giận hơn, Tần Mục liền vội vàng xoay người lại nói tiếng không phải.

Vèo ——

Một vị sĩ tử bay lên giữa không trung, khua tay múa chân rơi xuống, đầu dưới chân trên cắm lên nóc, nửa thân thể đâm vào trong phòng.

Ầm ầm, một tiếng chấn động truyền đến, lại có một vị sĩ tử bị Tần Mục đụng phải lún vào trong tường, mấy vị tạp dịch kia thấy thế, đều thở ngắn than dài, không tiếp tục để bọn họ làm việc chút sao.

"Ta đến!"

Đột nhiên, Tần Mục cảm giác được gió độc sau lưng đập vào mặt, vội vàng nhanh chóng xoay người, liền thấy trước mặt có từng luồng từng luồng kiếm quang tựa như Du Long, mấy chục con Du Long tung bay trên dưới, lượn lờ chung quanh mình.

"Du kiếm thức?"

Tần Mục kinh ngạc, sĩ tử có thể luyện du kiếm thức đến trình độ như thế này thật không nhiều, hơn nữa còn dung nhập long ý (ý chí của rồng) vào trong kiếm, có trình độ cao thâm như vậy, hẳn là Tần Ngọc.

Tần Mục khép ngón tay, nguyên khí làm kiếm, ngón tay nhảy lên, triển khai ra mấy loại kiếm thức cơ bản như thứ kiếm thức, thiêu kiếm thức, vân kiếm thức, mạt kiếm thức, đánh tan từng luồng từng luồng kiếm quang như Du Long chắn ngang, ánh sáng từ những Du Long kia tản đi, hóa thành từng thanh từng thanh kiếm sắc bén ghim trên tường, vang lên ong ong.

Toàn bộ hộp kiếm đã đánh hụt, Tần Ngọc lộ ra vẻ kinh hoảng, thân pháp như rồng đang muốn lùi về sau, Tần Mục bấm tay gảy liên tục, năm tiếng leng keng nổ vang, trong nháy mắt sấm sét bắn bay Tần Ngọc.

"Thực lực không tồi, ta nghĩ gặp được kiếm thuật của con rồng nhỏ kia." Tần Mục khen một tiếng, nói với Tần Ngọc.

Mấy tên tạp dịch chính đang sửa tường kia, nhìn thấy kiếm pháp của Tần Mục thì dồn dập hoan hô, khen: "Tiểu ca có khí phách tông sư!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện