Quốc sư Duyên Khang xuất hiện trước Thái Học điện, cười nói: "Đại Tế Ti, như vậy ta liền vượt quyền."
Phụ Nguyên Thanh đi theo phía sau hắn, đánh giá chung quanh, khẽ cau mày: "Tên nào mới là tiểu sư đệ của ta?"
Tần Mục hóa giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu nương nương, hắn dựa vào hình ảnh trong mắt côn trùng nhìn thấy hình dạng của Tần Mục. Người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm ra vị trí của Tần Mục.
Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Ngươi vốn là thỉnh thoảng đến đây làm Quốc Tử giám giảng dạy cho sĩ tử, chỉ là mấy năm gần đây không đến, không coi là vượt quyền. Mời."
Quốc sư Duyên Khang đi tới trước bậc thang, nhìn chung quanh một vòng, nói: "Thịnh tình của Đại Tế Ti không thể chối từ, hôm nay ta mở đàn giảng kiếm, chỉ nói hai ngày, không nói gì khác."
Bá Sơn Tế Tửu nhỏ giọng thầm thì: "Không phải ba ngày sao?"
Thiếu niên Tổ sư liếc nhìn hắn một cái: "Đạo môn ngăn cửa Thái học viện ta, chỉ ngăn ba ngày, hiện tại đã qua nửa ngày, nếu quốc sư giảng ba ngày, món ăn đều nguội."
Bá Sơn Tế Tửu than thở: "Quốc sư không dễ mới đến mở khóa giảng, lại không thể nói hơn hai ngày, thực sự là chuyện tiếc nuối... Quốc sư tự mình khai giảng, tương đương với Như Lai của Đại Lôi Âm tự giảng kinh, Đạo Chủ của Đạo môn truyền pháp, Giáo Chủ của Thiên Ma giáo giảng dạy quán đỉnh*, khó gặp biết bao chứ?"
*từ này chắc đại trà rồi.
Quốc sư Duyên Khang bước chầm chậm, từ trên bậc thang đi xuống, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là kiếm? Kiếm có hình thức, tính chất cố định hay không? Ta rất không đồng ý. Có người nói kiếm có vạn ngàn chiêu thức, cũng có người nói kiếm chỉ có mười bốn chiêu: thứ, thiêu, vân, trảm, phách, điểm, băng, quải, liêu, mạt, tảo, giá, tiệt, hoa. Đều là lý luận hoang đường!"
Hắn đi xuống, khiến rất nhiều sĩ tử phía dưới có cảm giác bị áp lực, phảng phất một thanh kiếm vô cùng sắc bén treo cao trên đỉnh đầu của bọn họ, chẻ rồi chẻ*, loại khí thế vô song kia tựa hồ muốn xé rách thân thể, Linh Thai, ý thức, hồn phách của bọn họ!
*nguyên văn: 将劈未劈 = tương phách vị phách
"Nếu kiếm bị cố định thì đã không còn là đạo. Đại đạo vô biên, há có thể chỉ có mười bốn chiêu?"
Hắn bước từng bước từng bước xuống dưới, cỗ áp lực này càng lúc càng mạnh, âm thanh lại thanh thanh thản thản, đột nhiên tiếng nói của hắn phảng phất từng thanh từng thanh kiếm sắc đâm vào màng nhĩ mọi người: "Kiếm, vì sao không thể là âm thanh? Vì sao không thể là ánh sáng? Vì sao không thể là màu sắc? Vì sao không thể là nguyên khí? Vì sao không thể là ánh mắt?"
Ánh mắt của hắn đảo qua rất nhiều gương mặt sĩ tử phía dưới, không biết bao nhiêu sĩ tử không nhịn được dồn dập rút kiếm, giơ kiếm muốn ngăn chặn, nhưng chẳng có cái gì để mà ngăn cản, không khỏi kinh sợ xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Như vậy xem ra, kiếm vẫn chỉ có mười bốn chiêu thôi sao?"
Trán Tần Mục bốc lên mồ hôi lạnh, thế mới biết sự lợi hại của quốc sư Duyên Khang.
Trưởng thôn dạy hắn mười bốn chiêu kiếm thuật cơ bản nhất, Tần Mục biến những kiếm thuật cơ sở này thành con số, bất kỳ chiêu kiếm nào, hắn chỉ cần nhìn qua một lần cũng có thể phục hồi như cũ. Lúc đó, Tần Mục cho rằng đây chính là cực hạn của kiếm.
Mà hiện tại, quốc sư Duyên Khang hiển nhiên lại dựa trên đường lối của kiếm pháp cơ sở truyền thống mà sáng tạo, phát triển hơn nữa kiếm pháp truyền thống.
Suy nghĩ của hắn càng khoáng đạt, bởi vậy mới sáng tạo ra kiếm thức cơ sở ngoài mười bốn kiếm thức cơ bản!
"Thành tựu phi phàm, chẳng trách là người mạnh nhất dưới Thần."
Tần Mục không ngớt than thở trong lòng, tư duy của quốc sư Duyên Khang vượt lên trước quá nhiều, hoặc không thể nói là vượt trước, mà là hắn đang thúc đẩy thời đại tiến về phía trước, đang thúc đẩy đạo pháp thần thông tiến về phía trước, đang thúc đẩy người của cái thời đại này tiến về phía trước!
"Vì lẽ đó trên cơ sở mười bốn chiêu kiếm thuật cơ bản, ta lại mở ra mấy chiêu. Hai ngày này, ta liền dạy các ngươi mấy chiêu kiếm thuật cơ bản nhất này, kiếm thuật khác, không nói một chữ."
Quốc sư Duyên Khang dừng bước lại, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tuy nhiên trước đó, ta muốn các ngươi phải quên đi hình thái của kiếm. Kiếm có thể là ánh sáng, có thể là âm thanh, có thể là màu sắc, có thể là ánh mắt, vì lẽ đó kiếm không cần có hình thái cố định. Nó có thể dài có thể ngắn, có thể cứng rắn cũng có thể mềm mại, có thể công kích từ bất kỳ góc độ nào. Các ngươi có thể quên hình thái của kiếm, liền có thể học tập kiếm pháp của ta. Chiêu thứ nhất trong kiếm pháp của ta là quấn."
Đầu ngón tay hắn hơi động, lập tức vô số nguyên khí tựa như kiếm quang tinh tế tuôn ra, hóa thành một cột kiếm đâm về phía trước: "Đây chính là quấn!"
Đây là chiêu thức bên trong kiếm pháp Đại Lục Hợp, xem thì là đâm, nhưng kỳ thực cột kiếm là do vô số kiếm quang quấn quanh mà thành, những kiếm quang này không ngừng di chuyển, không ngừng biến đổi vị trí!
Tần Mục từng gặp qua kiếm pháp tương tự trên người Khuất Bình, tuy nhiên Khuất Bình sử dụng tới chính là bổ.
Đâm và bổ, xem ra đều là kiếm chiêu cơ sở, thế nhưng kiếm chiêu cơ sở tạo thành bên trong (cột kiếm) lại là quấn kiếm thức của quốc sư Duyên Khang.
Quấn kiếm thức vẫn có chỗ khác với triền kiếm thức trong mười bốn kiếm thức cơ sở, triền kiếm thức là phát lực ở chuôi kiếm, cuốn lấy binh khí đối phương, mà quấn kiếm thức lại tập trung sức mạnh rồi bắn ra một đòn kinh thiên động địa.
Quấn kiếm thức mà quốc sư Duyên Khang triển khai ra có điểm khác biệt lớn nhất với Khuất Bình đó là biến hóa của mỗi thanh kiếm trong cột kiếm của hắn khác nhau, mà Khuất Bình điều khiển kiếm thì mỗi một biến hóa của kiếm đều giống nhau, vì thế mới bị Đạo Tử Lâm Hiên dùng phất trần làm kiếm đánh bại.
Nếu đổi lại là quốc sư Duyên Khang, đủ để ngăn cản phất trần của Đạo Tử Lâm Hiên.
Không chỉ có như vậy, trong mắt Tần Mục, chiêu kiếm này của quốc sư Duyên Khang là một thể thống nhất.
Cột kiếm của hắn là do vô số kiếm quang tạo thành, mỗi một luồng kiếm quang là một cái đơn lẻ, thế nhưng một chiêu kiếm hắn đâm tới lại là một thể thống nhất, muốn phá giải chiêu kiếm này của hắn thì lúc đối kháng với cột kiếm nhất định phải vượt qua uy lực của cột kiếm, mới có thể phá giải mỗi một luồng kiếm quang bên trong cột kiếm.
Dùng thủ đoạn mà Đạo Tử Lâm Hiên đối phó Khuất Bình để đối phó hắn căn bản là vô dụng!
"Cơ sở của quốc sư Duyên Khang vững chắc giống như ta, còn vững chãi hơn Đạo Tử Lâm Hiên một chút!"
Tần Mục thán phục, tại sao có thể có nhân vật như vậy? Quả thực là một vị Thiên Thần!
Quốc sư Duyên Khang ở trên bậc thang cẩn thận giảng giải bí quyết phát lực của quấn kiếm thức, lời giảng cực kỳ tỉ mỉ, cho Tần Mục cảm giác phảng phất như là trưởng thôn đang dạy hắn kiếm thuật.
Quấn kiếm thức là sự nối dài của kiếm thuật cơ sở, mười bốn chiêu kiếm thuật cơ sở của Tần Mục đã cực kỳ vững chắc, hơn nữa trải qua sự dạy dỗ của trưởng thôn, hắn học tập quấn kiếm thuật này cũng không khó khăn, một chút liền rõ ràng, nói chuyện liền sáng tỏ, nghe được như mê như say.
Nhưng đây chỉ là hắn, những người khác nghe được lời giảng của quốc sư Duyên Khang đều là đang khổ sở suy nghĩ, có người bỏ qua việc suy tư mà là chuyên tâm ghi nhớ, còn có người dùng nguyên khí điều khiển bút, nhanh chóng ghi lại lời của quốc sư Duyên Khang, dự định sau này chậm rãi tìm hiểu.
Có thể tại chỗ nghe hiểu đồng thời tìm hiểu đến thấu đáo, dù sao vẫn là số ít, phần lớn người đều là bộ dạng mờ mịt.
Quốc sư Duyên Khang giảng xong quấn kiếm thức, nói: "Mấy vị sĩ tử, các ngươi có thể triển khai một lần."
Rất nhiều Quốc Tử giám, Bí Thư giám và Tế Tửu dồn dập lên tinh thần, vừa nãy bọn họ cũng đang nghe giảng, nghe đến mê mẩn, tuy nhiên hiện tại không thể không lên tinh thần, ánh mắt rơi vào người hơn ngàn sĩ tử phía dưới.
Quốc sư bảo bọn họ thử kiếm, kỳ thực là muốn nhìn một chút trong những người này có nhân vật nào đáng quan tâm hay không, người có ngộ tính cao, nhất định phải chọn lựa ra, chờ hai ngày sau quyết đấu với Đạo Tử Lâm Hiên.
Trước Thái Học điện, từng tên từng tên sĩ tử bắt đầu thử nghiệm vụng về, nỗ lực dùng nguyên khí của mình hóa thành kiếm khí, triển khai quấn kiếm thức, có người không khống chế được từng luồng từng luồng kiếm khí, nguyên khí sụp đổ, lan ra xung quanh, suýt nữa làm bị thương sĩ tử bên cạnh, gây nên một mảnh rối loạn.
Cũng có người tụ khí thành cột kiếm, thế nhưng điều khiển kiếm khí xoay tròn quanh tâm thì lại chết sống không thể chuyển động, thẳng tắp một đường.
Cũng không thiếu thần thông giả đã học qua kiếm pháp Lục Hợp mà Thái học viện giảng dạy, bản thân kiếm pháp Đại Lục Hợp chính là do quốc sư Duyên Khang sáng chế, bọn họ học qua, tự nhiên sử dụng có hình có dạng.
Còn có mấy người đạt được chỉ điểm của quốc sư Duyên Khang, kiếm pháp nâng cao một bước, tuy rằng không thể đạt được tam muội của quấn kiếm thức, nhưng uy lực tăng hơn trước rất nhiều.
Cũng có người cực kỳ thông minh, dù chưa học qua quấn kiếm thức, nhưng sau khi đạt được chỉ điểm, càng hiểu được mấy phần ảo diệu trong đó, triển khai được cột kiếm, dù rằng biến hóa của kiếm pháp còn tối nghĩa, nhưng lần sau linh hoạt hơn lần trước.
Tần Mục cũng đang thử nghiệm triển khai quấn kiếm thức, tuy nhiên hắn lập tức nhíu chặt lông mày, ngơ ngác nhìn "tia nguyên khí" của chính mình.
Nguyên khí của người khác nhỏ như sợi tóc, vì thế khi triển khai ra cột kiếm thì cột kiếm là do kiếm khí cực kỳ tinh tế tạo thành, mà tia nguyên khí của hắn lại lớn bằng cánh tay, dùng "tia nguyên khí" lớn như thế triển khai quấn kiếm thức sao?
Như vậy cột kiếm hình thành sẽ to bao nhiêu?
Thiếu niên quơ quơ đầu, cột kiếm to lớn như thế thì đã không phải cột kiếm, mà là núi kiếm rồi!
Đâm ra một ngọn núi tạo thành từ kiếm khí?
"Tuy nguyên khí của mình tinh thuần, nhưng cũng không tinh thuần đến trình độ như thế, núi kiếm như vậy, mình triển khai không được."
Bên cạnh Tần Mục, ngay cả tiểu hồ ly cũng đang làm dáng học quấn kiếm thức, đám người Vệ Dung, Vân Khuyết đã thử nghiệm để kiếm khí xoay tròn, tiến bộ của Linh Dục Tú và Trầm Vạn Vân là nhanh nhất, chỉ riêng mình hắn đang ngẩn người.
Sau một lát, Tần Mục thử thả ra một "tia nguyên khí" to bằng cánh tay, thầm nghĩ: "Nếu không được, như vậy ta có thể dùng quấn kiếm thức phân giải tia nguyên khí hay không?"
Hắn nghĩ liền làm, lập tức tràn đầy phấn khởi thử dùng phương pháp của quốc sư Duyên Khang truyền thụ để phân giải tia nguyên khí của mình.
Nguyên khí của hắn hùng hồn sung túc, hơn nữa cực kỳ tinh khiết, khó có thể luyện khí thành tia, đặc biệt là sau khi tu luyện Đan Tâm quyết, nguyên khí càng thêm tinh khiết.
Người trong thôn cũng đều không có dạy cho hắn cách luyện khí thành tia, bởi vì người có kiếm thuật cao nhất chính là trưởng thôn, mà trưởng thôn chỉ dạy hắn một chiêu kiếm pháp và mười bốn chiêu kiếm thức, những thứ khác một mực không nói đến, tùy ý "tia nguyên khí" của Tần Mục nảy nở trưởng thành.
Lần này trong đầu Tần Mục cũng là lóe lên một tia linh quang, cảm thấy dùng quấn kiếm thức để luyện khí thành tia, nhất định sẽ có thành tựu.
Quốc sư Duyên Khang truyền ra quấn kiếm thức quả thực vô cùng tinh diệu, rất nhanh hắn liền nắm bắt được bí quyết, lộ ra nét mừng.
Trước Thái Học điện, ánh mắt thiếu niên Tổ sư rơi vào trên người Tần Mục, không khỏi khẽ cau mày: "Tiểu tử ngu ngốc kia không đi học kiếm thuật, ở nơi đó đùa giỡn một cây gậy làm gì?"
Trầm Vạn Vân cách đó không xa, nhìn thấy cây gậy nguyên khí của Tần Mục thì lộ ra nụ cười: "Tuy hắn rất mạnh, thế nhưng ngộ tính lại bình thường thôi, kém xa ta!"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tần Mục mừng như điên, cười ha ha, âm thanh như sấm, vang vọng toàn trường: "Thành công, rốt cục thành công, trời xanh có mắt, cuối cùng ta cũng đã luyện thành tia nguyên khí rồi!"
Phụ Nguyên Thanh đi theo phía sau hắn, đánh giá chung quanh, khẽ cau mày: "Tên nào mới là tiểu sư đệ của ta?"
Tần Mục hóa giải Thiên Cơ độc trên người Thái hậu nương nương, hắn dựa vào hình ảnh trong mắt côn trùng nhìn thấy hình dạng của Tần Mục. Người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm ra vị trí của Tần Mục.
Thiếu niên Tổ sư cười nói: "Ngươi vốn là thỉnh thoảng đến đây làm Quốc Tử giám giảng dạy cho sĩ tử, chỉ là mấy năm gần đây không đến, không coi là vượt quyền. Mời."
Quốc sư Duyên Khang đi tới trước bậc thang, nhìn chung quanh một vòng, nói: "Thịnh tình của Đại Tế Ti không thể chối từ, hôm nay ta mở đàn giảng kiếm, chỉ nói hai ngày, không nói gì khác."
Bá Sơn Tế Tửu nhỏ giọng thầm thì: "Không phải ba ngày sao?"
Thiếu niên Tổ sư liếc nhìn hắn một cái: "Đạo môn ngăn cửa Thái học viện ta, chỉ ngăn ba ngày, hiện tại đã qua nửa ngày, nếu quốc sư giảng ba ngày, món ăn đều nguội."
Bá Sơn Tế Tửu than thở: "Quốc sư không dễ mới đến mở khóa giảng, lại không thể nói hơn hai ngày, thực sự là chuyện tiếc nuối... Quốc sư tự mình khai giảng, tương đương với Như Lai của Đại Lôi Âm tự giảng kinh, Đạo Chủ của Đạo môn truyền pháp, Giáo Chủ của Thiên Ma giáo giảng dạy quán đỉnh*, khó gặp biết bao chứ?"
*từ này chắc đại trà rồi.
Quốc sư Duyên Khang bước chầm chậm, từ trên bậc thang đi xuống, thản nhiên nói: "Cái gì gọi là kiếm? Kiếm có hình thức, tính chất cố định hay không? Ta rất không đồng ý. Có người nói kiếm có vạn ngàn chiêu thức, cũng có người nói kiếm chỉ có mười bốn chiêu: thứ, thiêu, vân, trảm, phách, điểm, băng, quải, liêu, mạt, tảo, giá, tiệt, hoa. Đều là lý luận hoang đường!"
Hắn đi xuống, khiến rất nhiều sĩ tử phía dưới có cảm giác bị áp lực, phảng phất một thanh kiếm vô cùng sắc bén treo cao trên đỉnh đầu của bọn họ, chẻ rồi chẻ*, loại khí thế vô song kia tựa hồ muốn xé rách thân thể, Linh Thai, ý thức, hồn phách của bọn họ!
*nguyên văn: 将劈未劈 = tương phách vị phách
"Nếu kiếm bị cố định thì đã không còn là đạo. Đại đạo vô biên, há có thể chỉ có mười bốn chiêu?"
Hắn bước từng bước từng bước xuống dưới, cỗ áp lực này càng lúc càng mạnh, âm thanh lại thanh thanh thản thản, đột nhiên tiếng nói của hắn phảng phất từng thanh từng thanh kiếm sắc đâm vào màng nhĩ mọi người: "Kiếm, vì sao không thể là âm thanh? Vì sao không thể là ánh sáng? Vì sao không thể là màu sắc? Vì sao không thể là nguyên khí? Vì sao không thể là ánh mắt?"
Ánh mắt của hắn đảo qua rất nhiều gương mặt sĩ tử phía dưới, không biết bao nhiêu sĩ tử không nhịn được dồn dập rút kiếm, giơ kiếm muốn ngăn chặn, nhưng chẳng có cái gì để mà ngăn cản, không khỏi kinh sợ xuất ra một thân mồ hôi lạnh.
Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Như vậy xem ra, kiếm vẫn chỉ có mười bốn chiêu thôi sao?"
Trán Tần Mục bốc lên mồ hôi lạnh, thế mới biết sự lợi hại của quốc sư Duyên Khang.
Trưởng thôn dạy hắn mười bốn chiêu kiếm thuật cơ bản nhất, Tần Mục biến những kiếm thuật cơ sở này thành con số, bất kỳ chiêu kiếm nào, hắn chỉ cần nhìn qua một lần cũng có thể phục hồi như cũ. Lúc đó, Tần Mục cho rằng đây chính là cực hạn của kiếm.
Mà hiện tại, quốc sư Duyên Khang hiển nhiên lại dựa trên đường lối của kiếm pháp cơ sở truyền thống mà sáng tạo, phát triển hơn nữa kiếm pháp truyền thống.
Suy nghĩ của hắn càng khoáng đạt, bởi vậy mới sáng tạo ra kiếm thức cơ sở ngoài mười bốn kiếm thức cơ bản!
"Thành tựu phi phàm, chẳng trách là người mạnh nhất dưới Thần."
Tần Mục không ngớt than thở trong lòng, tư duy của quốc sư Duyên Khang vượt lên trước quá nhiều, hoặc không thể nói là vượt trước, mà là hắn đang thúc đẩy thời đại tiến về phía trước, đang thúc đẩy đạo pháp thần thông tiến về phía trước, đang thúc đẩy người của cái thời đại này tiến về phía trước!
"Vì lẽ đó trên cơ sở mười bốn chiêu kiếm thuật cơ bản, ta lại mở ra mấy chiêu. Hai ngày này, ta liền dạy các ngươi mấy chiêu kiếm thuật cơ bản nhất này, kiếm thuật khác, không nói một chữ."
Quốc sư Duyên Khang dừng bước lại, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tuy nhiên trước đó, ta muốn các ngươi phải quên đi hình thái của kiếm. Kiếm có thể là ánh sáng, có thể là âm thanh, có thể là màu sắc, có thể là ánh mắt, vì lẽ đó kiếm không cần có hình thái cố định. Nó có thể dài có thể ngắn, có thể cứng rắn cũng có thể mềm mại, có thể công kích từ bất kỳ góc độ nào. Các ngươi có thể quên hình thái của kiếm, liền có thể học tập kiếm pháp của ta. Chiêu thứ nhất trong kiếm pháp của ta là quấn."
Đầu ngón tay hắn hơi động, lập tức vô số nguyên khí tựa như kiếm quang tinh tế tuôn ra, hóa thành một cột kiếm đâm về phía trước: "Đây chính là quấn!"
Đây là chiêu thức bên trong kiếm pháp Đại Lục Hợp, xem thì là đâm, nhưng kỳ thực cột kiếm là do vô số kiếm quang quấn quanh mà thành, những kiếm quang này không ngừng di chuyển, không ngừng biến đổi vị trí!
Tần Mục từng gặp qua kiếm pháp tương tự trên người Khuất Bình, tuy nhiên Khuất Bình sử dụng tới chính là bổ.
Đâm và bổ, xem ra đều là kiếm chiêu cơ sở, thế nhưng kiếm chiêu cơ sở tạo thành bên trong (cột kiếm) lại là quấn kiếm thức của quốc sư Duyên Khang.
Quấn kiếm thức vẫn có chỗ khác với triền kiếm thức trong mười bốn kiếm thức cơ sở, triền kiếm thức là phát lực ở chuôi kiếm, cuốn lấy binh khí đối phương, mà quấn kiếm thức lại tập trung sức mạnh rồi bắn ra một đòn kinh thiên động địa.
Quấn kiếm thức mà quốc sư Duyên Khang triển khai ra có điểm khác biệt lớn nhất với Khuất Bình đó là biến hóa của mỗi thanh kiếm trong cột kiếm của hắn khác nhau, mà Khuất Bình điều khiển kiếm thì mỗi một biến hóa của kiếm đều giống nhau, vì thế mới bị Đạo Tử Lâm Hiên dùng phất trần làm kiếm đánh bại.
Nếu đổi lại là quốc sư Duyên Khang, đủ để ngăn cản phất trần của Đạo Tử Lâm Hiên.
Không chỉ có như vậy, trong mắt Tần Mục, chiêu kiếm này của quốc sư Duyên Khang là một thể thống nhất.
Cột kiếm của hắn là do vô số kiếm quang tạo thành, mỗi một luồng kiếm quang là một cái đơn lẻ, thế nhưng một chiêu kiếm hắn đâm tới lại là một thể thống nhất, muốn phá giải chiêu kiếm này của hắn thì lúc đối kháng với cột kiếm nhất định phải vượt qua uy lực của cột kiếm, mới có thể phá giải mỗi một luồng kiếm quang bên trong cột kiếm.
Dùng thủ đoạn mà Đạo Tử Lâm Hiên đối phó Khuất Bình để đối phó hắn căn bản là vô dụng!
"Cơ sở của quốc sư Duyên Khang vững chắc giống như ta, còn vững chãi hơn Đạo Tử Lâm Hiên một chút!"
Tần Mục thán phục, tại sao có thể có nhân vật như vậy? Quả thực là một vị Thiên Thần!
Quốc sư Duyên Khang ở trên bậc thang cẩn thận giảng giải bí quyết phát lực của quấn kiếm thức, lời giảng cực kỳ tỉ mỉ, cho Tần Mục cảm giác phảng phất như là trưởng thôn đang dạy hắn kiếm thuật.
Quấn kiếm thức là sự nối dài của kiếm thuật cơ sở, mười bốn chiêu kiếm thuật cơ sở của Tần Mục đã cực kỳ vững chắc, hơn nữa trải qua sự dạy dỗ của trưởng thôn, hắn học tập quấn kiếm thuật này cũng không khó khăn, một chút liền rõ ràng, nói chuyện liền sáng tỏ, nghe được như mê như say.
Nhưng đây chỉ là hắn, những người khác nghe được lời giảng của quốc sư Duyên Khang đều là đang khổ sở suy nghĩ, có người bỏ qua việc suy tư mà là chuyên tâm ghi nhớ, còn có người dùng nguyên khí điều khiển bút, nhanh chóng ghi lại lời của quốc sư Duyên Khang, dự định sau này chậm rãi tìm hiểu.
Có thể tại chỗ nghe hiểu đồng thời tìm hiểu đến thấu đáo, dù sao vẫn là số ít, phần lớn người đều là bộ dạng mờ mịt.
Quốc sư Duyên Khang giảng xong quấn kiếm thức, nói: "Mấy vị sĩ tử, các ngươi có thể triển khai một lần."
Rất nhiều Quốc Tử giám, Bí Thư giám và Tế Tửu dồn dập lên tinh thần, vừa nãy bọn họ cũng đang nghe giảng, nghe đến mê mẩn, tuy nhiên hiện tại không thể không lên tinh thần, ánh mắt rơi vào người hơn ngàn sĩ tử phía dưới.
Quốc sư bảo bọn họ thử kiếm, kỳ thực là muốn nhìn một chút trong những người này có nhân vật nào đáng quan tâm hay không, người có ngộ tính cao, nhất định phải chọn lựa ra, chờ hai ngày sau quyết đấu với Đạo Tử Lâm Hiên.
Trước Thái Học điện, từng tên từng tên sĩ tử bắt đầu thử nghiệm vụng về, nỗ lực dùng nguyên khí của mình hóa thành kiếm khí, triển khai quấn kiếm thức, có người không khống chế được từng luồng từng luồng kiếm khí, nguyên khí sụp đổ, lan ra xung quanh, suýt nữa làm bị thương sĩ tử bên cạnh, gây nên một mảnh rối loạn.
Cũng có người tụ khí thành cột kiếm, thế nhưng điều khiển kiếm khí xoay tròn quanh tâm thì lại chết sống không thể chuyển động, thẳng tắp một đường.
Cũng không thiếu thần thông giả đã học qua kiếm pháp Lục Hợp mà Thái học viện giảng dạy, bản thân kiếm pháp Đại Lục Hợp chính là do quốc sư Duyên Khang sáng chế, bọn họ học qua, tự nhiên sử dụng có hình có dạng.
Còn có mấy người đạt được chỉ điểm của quốc sư Duyên Khang, kiếm pháp nâng cao một bước, tuy rằng không thể đạt được tam muội của quấn kiếm thức, nhưng uy lực tăng hơn trước rất nhiều.
Cũng có người cực kỳ thông minh, dù chưa học qua quấn kiếm thức, nhưng sau khi đạt được chỉ điểm, càng hiểu được mấy phần ảo diệu trong đó, triển khai được cột kiếm, dù rằng biến hóa của kiếm pháp còn tối nghĩa, nhưng lần sau linh hoạt hơn lần trước.
Tần Mục cũng đang thử nghiệm triển khai quấn kiếm thức, tuy nhiên hắn lập tức nhíu chặt lông mày, ngơ ngác nhìn "tia nguyên khí" của chính mình.
Nguyên khí của người khác nhỏ như sợi tóc, vì thế khi triển khai ra cột kiếm thì cột kiếm là do kiếm khí cực kỳ tinh tế tạo thành, mà tia nguyên khí của hắn lại lớn bằng cánh tay, dùng "tia nguyên khí" lớn như thế triển khai quấn kiếm thức sao?
Như vậy cột kiếm hình thành sẽ to bao nhiêu?
Thiếu niên quơ quơ đầu, cột kiếm to lớn như thế thì đã không phải cột kiếm, mà là núi kiếm rồi!
Đâm ra một ngọn núi tạo thành từ kiếm khí?
"Tuy nguyên khí của mình tinh thuần, nhưng cũng không tinh thuần đến trình độ như thế, núi kiếm như vậy, mình triển khai không được."
Bên cạnh Tần Mục, ngay cả tiểu hồ ly cũng đang làm dáng học quấn kiếm thức, đám người Vệ Dung, Vân Khuyết đã thử nghiệm để kiếm khí xoay tròn, tiến bộ của Linh Dục Tú và Trầm Vạn Vân là nhanh nhất, chỉ riêng mình hắn đang ngẩn người.
Sau một lát, Tần Mục thử thả ra một "tia nguyên khí" to bằng cánh tay, thầm nghĩ: "Nếu không được, như vậy ta có thể dùng quấn kiếm thức phân giải tia nguyên khí hay không?"
Hắn nghĩ liền làm, lập tức tràn đầy phấn khởi thử dùng phương pháp của quốc sư Duyên Khang truyền thụ để phân giải tia nguyên khí của mình.
Nguyên khí của hắn hùng hồn sung túc, hơn nữa cực kỳ tinh khiết, khó có thể luyện khí thành tia, đặc biệt là sau khi tu luyện Đan Tâm quyết, nguyên khí càng thêm tinh khiết.
Người trong thôn cũng đều không có dạy cho hắn cách luyện khí thành tia, bởi vì người có kiếm thuật cao nhất chính là trưởng thôn, mà trưởng thôn chỉ dạy hắn một chiêu kiếm pháp và mười bốn chiêu kiếm thức, những thứ khác một mực không nói đến, tùy ý "tia nguyên khí" của Tần Mục nảy nở trưởng thành.
Lần này trong đầu Tần Mục cũng là lóe lên một tia linh quang, cảm thấy dùng quấn kiếm thức để luyện khí thành tia, nhất định sẽ có thành tựu.
Quốc sư Duyên Khang truyền ra quấn kiếm thức quả thực vô cùng tinh diệu, rất nhanh hắn liền nắm bắt được bí quyết, lộ ra nét mừng.
Trước Thái Học điện, ánh mắt thiếu niên Tổ sư rơi vào trên người Tần Mục, không khỏi khẽ cau mày: "Tiểu tử ngu ngốc kia không đi học kiếm thuật, ở nơi đó đùa giỡn một cây gậy làm gì?"
Trầm Vạn Vân cách đó không xa, nhìn thấy cây gậy nguyên khí của Tần Mục thì lộ ra nụ cười: "Tuy hắn rất mạnh, thế nhưng ngộ tính lại bình thường thôi, kém xa ta!"
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tần Mục mừng như điên, cười ha ha, âm thanh như sấm, vang vọng toàn trường: "Thành công, rốt cục thành công, trời xanh có mắt, cuối cùng ta cũng đã luyện thành tia nguyên khí rồi!"
Danh sách chương