Về sau khi Thượng Thương xâm nhập vào, hắn và thiếu niên Tổ Sư Văn Nguyên cùng chặn chư thần Thượng Thương, tranh thủ thời gian cho đám người trưởng thôn, thế nên đã thân tử đạo tiêu biến thành quỷ hồn trong Phong Đô.
Diêm Vương cho hắn thân phận người lái đò để cho hắn lái đò đưa quỷ hồn hoặc người lạ lui tới.
Khi đó hắn còn đang phiền não vì chuyện mua nhà ở Phong Đô, cảm thấy mình làm thêm trăm ngàn năm nữa là có thể mua một căn nhà ở Phong Đô.
Khi Diên Khang Kiếp bùng nổ, Lăng Cảnh đạo nhân là người đầu tiên nhảy ra cứu người cùng với các giáo chủ trong thời đại của Thiên Thánh Giáo, nhưng mà hắn chỉ còn lại nguyên thần nên vẫn bị hồn phi phách tán trong trận đại kiếp kia.
Hắn không để lại di vật nào cả, mặc dù Tần Mục muốn chiêu hồn cho hắn, đắp nặn lại hồn phách cũng không làm được.
Phía trước trong làn sương mù dày đặc, đò tới, người lái đò quần áo rách nát, đứng trong chiếc thuyền nhỏ trông vóc người có vẻ rất cao, áo choàng rách nát lay động trong sương mù.
Thuyền đỗ tại bến đò, Tần Mục leo lên thuyền nhỏ, người lái đò chèo thuyền về phía Phong Đô.
Đứng trên chiếc thuyền này, Tần Mục lại bất giác nhớ tới cuộc trò chuyện của mình với Lăng Cảnh đạo nhân lúc Diên Khang Kiếp bùng nổ.
Hắn nói:
- Lăng Cảnh đạo nhân, ngươi và Tổ Sư chịu chết vì Diên Khang, ngăn cản Thượng Thương nhưng bách tính Diên Khang lại không có ai biết ngươi là anh hùng bảo vệ bọn họ.
Khi đó, Lăng Cảnh đạo nhân chèo thuyền qua trùng trùng núi xương khô, cười nói với hắn:
- Nhưng ta biết ta là anh hùng. Ta muốn làm theo trái tim mách bảo.
Lăng Cảnh đạo nhân còn nói, lần sau khi trở lại, người chèo thuyền có khi chẳng phải ta.
Tần Mục nhìn người đang chèo thuyền kia, ngươi nọ không phải Lăng Cảnh mà là một vị Thần Ma của Phong Đô.
Thuyền nhỏ cập bờ, Tần Mục thanh toán tiền rồi nhảy lên bờ, đi qua cột mốc ranh giới của Tử Giả Sinh Giới, vượt qua núi non trùng điệp đi tới Phong Đô.
Thế gian này có mọi kiểu người, mọi kiểu sống. Chúng sinh muôn hình vạn trạng, có hạnh phúc, có bình phàm, có vất vả, có chịu khổ nạn.
Thế nhưng dù cho cuộc sống có thật tốt đẹp hay là thật khốc liệt thì luôn có vài người sẽ đi lên trước gánh trọng trách vì các ngươi, thậm chí hy sinh cả tính mạng.
Đối với những người này, chúng ta không nên cười nhạo lựa chọn của bọn họ mà là dành cho họ những tôn trọng xứng đáng.
Quy tắc đại đạo của Phong Đô cố gắng thay đổi thân thể Tần Mục, biến người sống như hắn thành bộ
xương khô. Nhưng Tần Mục lý giải cực kỳ tinh thâm về đại đạo U Đô, mà nay tu vi của hắn lại mạnh mẽ
không gì sánh được, quy tắc đại đạo của Phong Đô không thể thay đổi được hắn một chút nào.
Hắn cứ tiếp tục bước đi, phóng mắt nhìn ra thì thấy bây giờ Phong Đô rộng lớn hơn rất nhiều, gần như
không thua kém Minh Đô của Âm Thiên Tử, biển cả vô tận, hiển nhiên ở đây tụ tập rất nhiều Thiên Sư và Thiên Vương của thời đại Khai Hoàng, kiến thiết nên Phong Đô tuyệt vời.
Tần Mục bay qua núi non trùng điệp thì thấy từng tòa Thần Thành của Phong Đô xuất hiện trước mắt.
Nơi này có quá nhiều ký ức của hắn, bây giờ thay đổi hầu hết bố cục khiến hắn cảm tưởng như mình đang đến nơi đất khách quê người.
Hắn đi vào trong thành Tần Vương, số lượng Thần Ma trên đường phố qua lại rất nhiều, thấy hắn thì đều giật mình ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Mục lộ vẻ tươi cười, gật đầu với đám Thần Nhân Khai Hoàng xung quanh mình.
Mọi người đều dồn dập cười đáp lại.
Rất nhanh, tin tức Tần Mục tới Phong Đô đã lan truyền ra ngoài. Xích Tú Thần Nhân đầu chim thân người chạy tới đầu tiên, bay đến đáp xuống trước mặt Tần Mục rồi chào nói:
- Ta nên gọi ngươi là Tần Nhân Hoàng hay Mục Thiên Tôn đây?
Tần Mục cười nói:
- Thôi vẫn cứ gọi là Mục Thiên Tôn đi.
Xích Tú Thần Nhân cúi người dẫn đường, nói:
- Mời Mục Thiên Tôn vào bên trong. Lần này Thiên Tôn đến đây là tới bái phỏng cố nhân à?
- Xích Tú, ngươi cũng là cố nhân của ta mà.
Tần Mục cười nói:
- Quả thật lần này ta đến đây muốn thăm các ngươi một chút.
Xích Tú Thần Nhân hơi nghiêng đầu, nói:
- Nhưng mà những cố nhân đó không muốn gặp ngươi lắm. Minh Đô Thiên Vương Điền Thục nghe nói ngươi đã đến thì trốn vào trong quán rượu không dám ra, Đế Dịch Nguyệt Thiên Vương nghe nói ngươi tới thì sợ đến mức hoa dung thất sắc trốn xuống tầng thấp nhất của Phong Đô, Đế Thích Thiên Vương nói là muốn bế quan lĩnh hội Vô Lượng Kiếp Kinh, hai vị Võ Đấu Thiên Sư của đóng cửa không ra.
Hắn liếc thoáng qua Tần Mục, nói:
- Cả Diêm Vương cũng không ở trong Tần Vương Điện mà đi xuống tầng thấp nhất của Phong Đô. Thiên Tôn biết do duyên cớ gì không?
Tần Mục không đáp.
Xích Tú Thần Nhân nói tiếp:
- Bởi vì khi xảy ra Diên Khang Kiếp, bọn ta chưa từng hỗ trợ, thấy hổ thẹn với ngươi. Mục Thiên Tôn nhân tộc giải cứu Điền Thục Thiên Vương, cứu Điền Thục Thiên Vương khỏi Đế Khuyết Thần Đao, có ơn với hắn. Mục Thiên Tôn nhân tộc hồi sinh Đế Dịch Nguyệt Thiên Vương, có ơn với nàng.
- Mục Thiên Tôn diệt trừ thế lực Thiên Đình trong Phật Giới, có ơn với Đế Thích Thiên Vương. Mục Thiên Tôn nhân tộc khai sáng Thiên Hà Thần Tàng, cứu vớt võ giả không thể thành thần của Đấu Ngưu Giới, có ơn với Võ Đấu Thiên Sư. Mục Thiên Tôn lại cứu vớt bách tính Thái Hoàng, tiều phu Thánh Nhân cũng cảm thấy ngươi có ơn với hắn.
- Cho dù là Diêm Vương cũng cảm thấy bởi vì ngươi nên hắn mới có thể nắm vững Phong Đô, bởi vì nể
mặt ngươi nên U Thiên Tôn và Thổ Bá mới không diệt Phong Đô, bọn họ đều cảm thấy thẹn với ngươi.
Xích Tú Thần Nhân nói:
- Ngươi có ơn với bọn họ, vậy nên bọn họ mới không dám tới gặp ngươi.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Thế còn ngư phu và Thanh Hoàng đâu? Ngư phu Thiên Sư và Thanh Hoàng Thiên Vương đều có ơn với ta, không đến mức không dám tới gặp ta chứ.
Diêm Vương cho hắn thân phận người lái đò để cho hắn lái đò đưa quỷ hồn hoặc người lạ lui tới.
Khi đó hắn còn đang phiền não vì chuyện mua nhà ở Phong Đô, cảm thấy mình làm thêm trăm ngàn năm nữa là có thể mua một căn nhà ở Phong Đô.
Khi Diên Khang Kiếp bùng nổ, Lăng Cảnh đạo nhân là người đầu tiên nhảy ra cứu người cùng với các giáo chủ trong thời đại của Thiên Thánh Giáo, nhưng mà hắn chỉ còn lại nguyên thần nên vẫn bị hồn phi phách tán trong trận đại kiếp kia.
Hắn không để lại di vật nào cả, mặc dù Tần Mục muốn chiêu hồn cho hắn, đắp nặn lại hồn phách cũng không làm được.
Phía trước trong làn sương mù dày đặc, đò tới, người lái đò quần áo rách nát, đứng trong chiếc thuyền nhỏ trông vóc người có vẻ rất cao, áo choàng rách nát lay động trong sương mù.
Thuyền đỗ tại bến đò, Tần Mục leo lên thuyền nhỏ, người lái đò chèo thuyền về phía Phong Đô.
Đứng trên chiếc thuyền này, Tần Mục lại bất giác nhớ tới cuộc trò chuyện của mình với Lăng Cảnh đạo nhân lúc Diên Khang Kiếp bùng nổ.
Hắn nói:
- Lăng Cảnh đạo nhân, ngươi và Tổ Sư chịu chết vì Diên Khang, ngăn cản Thượng Thương nhưng bách tính Diên Khang lại không có ai biết ngươi là anh hùng bảo vệ bọn họ.
Khi đó, Lăng Cảnh đạo nhân chèo thuyền qua trùng trùng núi xương khô, cười nói với hắn:
- Nhưng ta biết ta là anh hùng. Ta muốn làm theo trái tim mách bảo.
Lăng Cảnh đạo nhân còn nói, lần sau khi trở lại, người chèo thuyền có khi chẳng phải ta.
Tần Mục nhìn người đang chèo thuyền kia, ngươi nọ không phải Lăng Cảnh mà là một vị Thần Ma của Phong Đô.
Thuyền nhỏ cập bờ, Tần Mục thanh toán tiền rồi nhảy lên bờ, đi qua cột mốc ranh giới của Tử Giả Sinh Giới, vượt qua núi non trùng điệp đi tới Phong Đô.
Thế gian này có mọi kiểu người, mọi kiểu sống. Chúng sinh muôn hình vạn trạng, có hạnh phúc, có bình phàm, có vất vả, có chịu khổ nạn.
Thế nhưng dù cho cuộc sống có thật tốt đẹp hay là thật khốc liệt thì luôn có vài người sẽ đi lên trước gánh trọng trách vì các ngươi, thậm chí hy sinh cả tính mạng.
Đối với những người này, chúng ta không nên cười nhạo lựa chọn của bọn họ mà là dành cho họ những tôn trọng xứng đáng.
Quy tắc đại đạo của Phong Đô cố gắng thay đổi thân thể Tần Mục, biến người sống như hắn thành bộ
xương khô. Nhưng Tần Mục lý giải cực kỳ tinh thâm về đại đạo U Đô, mà nay tu vi của hắn lại mạnh mẽ
không gì sánh được, quy tắc đại đạo của Phong Đô không thể thay đổi được hắn một chút nào.
Hắn cứ tiếp tục bước đi, phóng mắt nhìn ra thì thấy bây giờ Phong Đô rộng lớn hơn rất nhiều, gần như
không thua kém Minh Đô của Âm Thiên Tử, biển cả vô tận, hiển nhiên ở đây tụ tập rất nhiều Thiên Sư và Thiên Vương của thời đại Khai Hoàng, kiến thiết nên Phong Đô tuyệt vời.
Tần Mục bay qua núi non trùng điệp thì thấy từng tòa Thần Thành của Phong Đô xuất hiện trước mắt.
Nơi này có quá nhiều ký ức của hắn, bây giờ thay đổi hầu hết bố cục khiến hắn cảm tưởng như mình đang đến nơi đất khách quê người.
Hắn đi vào trong thành Tần Vương, số lượng Thần Ma trên đường phố qua lại rất nhiều, thấy hắn thì đều giật mình ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Mục lộ vẻ tươi cười, gật đầu với đám Thần Nhân Khai Hoàng xung quanh mình.
Mọi người đều dồn dập cười đáp lại.
Rất nhanh, tin tức Tần Mục tới Phong Đô đã lan truyền ra ngoài. Xích Tú Thần Nhân đầu chim thân người chạy tới đầu tiên, bay đến đáp xuống trước mặt Tần Mục rồi chào nói:
- Ta nên gọi ngươi là Tần Nhân Hoàng hay Mục Thiên Tôn đây?
Tần Mục cười nói:
- Thôi vẫn cứ gọi là Mục Thiên Tôn đi.
Xích Tú Thần Nhân cúi người dẫn đường, nói:
- Mời Mục Thiên Tôn vào bên trong. Lần này Thiên Tôn đến đây là tới bái phỏng cố nhân à?
- Xích Tú, ngươi cũng là cố nhân của ta mà.
Tần Mục cười nói:
- Quả thật lần này ta đến đây muốn thăm các ngươi một chút.
Xích Tú Thần Nhân hơi nghiêng đầu, nói:
- Nhưng mà những cố nhân đó không muốn gặp ngươi lắm. Minh Đô Thiên Vương Điền Thục nghe nói ngươi đã đến thì trốn vào trong quán rượu không dám ra, Đế Dịch Nguyệt Thiên Vương nghe nói ngươi tới thì sợ đến mức hoa dung thất sắc trốn xuống tầng thấp nhất của Phong Đô, Đế Thích Thiên Vương nói là muốn bế quan lĩnh hội Vô Lượng Kiếp Kinh, hai vị Võ Đấu Thiên Sư của đóng cửa không ra.
Hắn liếc thoáng qua Tần Mục, nói:
- Cả Diêm Vương cũng không ở trong Tần Vương Điện mà đi xuống tầng thấp nhất của Phong Đô. Thiên Tôn biết do duyên cớ gì không?
Tần Mục không đáp.
Xích Tú Thần Nhân nói tiếp:
- Bởi vì khi xảy ra Diên Khang Kiếp, bọn ta chưa từng hỗ trợ, thấy hổ thẹn với ngươi. Mục Thiên Tôn nhân tộc giải cứu Điền Thục Thiên Vương, cứu Điền Thục Thiên Vương khỏi Đế Khuyết Thần Đao, có ơn với hắn. Mục Thiên Tôn nhân tộc hồi sinh Đế Dịch Nguyệt Thiên Vương, có ơn với nàng.
- Mục Thiên Tôn diệt trừ thế lực Thiên Đình trong Phật Giới, có ơn với Đế Thích Thiên Vương. Mục Thiên Tôn nhân tộc khai sáng Thiên Hà Thần Tàng, cứu vớt võ giả không thể thành thần của Đấu Ngưu Giới, có ơn với Võ Đấu Thiên Sư. Mục Thiên Tôn lại cứu vớt bách tính Thái Hoàng, tiều phu Thánh Nhân cũng cảm thấy ngươi có ơn với hắn.
- Cho dù là Diêm Vương cũng cảm thấy bởi vì ngươi nên hắn mới có thể nắm vững Phong Đô, bởi vì nể
mặt ngươi nên U Thiên Tôn và Thổ Bá mới không diệt Phong Đô, bọn họ đều cảm thấy thẹn với ngươi.
Xích Tú Thần Nhân nói:
- Ngươi có ơn với bọn họ, vậy nên bọn họ mới không dám tới gặp ngươi.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Thế còn ngư phu và Thanh Hoàng đâu? Ngư phu Thiên Sư và Thanh Hoàng Thiên Vương đều có ơn với ta, không đến mức không dám tới gặp ta chứ.
Danh sách chương