Mồ hôi lạnh trên trán Thạch Kỳ La túa ra như nước, tay chân hắn càng thêm luống cuống, qua một lúc mới tìm được ghi chép về việc sử dụng Tạo Hóa Thần Khí bèn cuống quít giao cho Hạo Thiên Tôn.

Hạo Thiên Tôn mở sổ sách ra, cẩn thận xem lướt qua một lượt, sắc mặt sa sầm lại.

Thạch Kỳ La mặt xám như tro nguội, lo sợ bất an.

Hạo Thiên Tôn đưa sổ sách cho Lang Hiên Thần Hoàng ở bên cạnh, Lang Hiên Thần Hoàng lật xem một lượt, Tần Mục ngó đầu sang, Lang Hiên Thần Hoàng cuống quít che sổ sách lại, cười như không cười nói:

- Mục Thiên Tôn cũng muốn chế tạo một Thần Khí Ngự Thiên Tôn à? Sổ sách này ngươi không thể xem đâu.

- Keo kiệt.

Tần Mục cười nói:

- Không xem thì không xem. Tạo Hóa Thần Khí luyện chế Thần Khí Ngự Thiên Tôn, ta cũng muốn làm một món..

Sắc mặt Hạo Thiên Tôn ôn hòa, hắn nói:

- Không phải là không muốn cho đạo hữu làm, mà là vật liệu cần để chế tạo Thần Khí Ngự Thiên Tôn không hề bình thường, vật liệu này trong Thiên Đình cũng không nhiều lắm, bây giờ đã không còn dư tiền để chế tạo thêm một món nữa.

Tần Mục mỉm cười, biết hắn đương nhiên không thể nào nói thật.

Lang Hiên Thần Hoàng nhướng mày, nói:

- Thạch cung chủ, ngươi chế tạo mười một món Thần Khí Ngự Thiên Tôn.

Hạo Thiên Tôn nhìn chằm chằm Thạch Kỳ La, hờ hững hỏi:

- Món Thần Khí thứ mười một này, ai cho ngươi chế tạo?

Thạch Kỳ La chần chừ một lát mới thận trọng nói:

- Bẩm Thiên Tôn, là bệ hạ bảo tiểu thần tạo, ở đây tiểu thần còn có thủ dụ của bệ hạ..

Hắn quỳ trên mặt đất lại tìm kiếm tiếp, tìm một lát rốt cuộc cũng tìm được thủ dụ của Thiên Đế, bèn dè dặt trình lên.

Hạo Thiên Tôn mở thủ dụ ra, sắc mặt càng thêm u ám, lườm về phía Vân Sơ Tụ ở cách đó không xa.

Vân Sơ Tụ rất vui vẻ chạy chạy lung tung khắp nơi, giúp đỡ thần ma của Diên Khang vẫn chuyển thần binh, làm như không hề thấy hắn.

Khóe mắt Hạo Thiên Tôn run lên, thế đúng là một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu như rất hấp dẫn ánh mắt người ta, nhưng hắn lại phải gọi nàng một tiếng mẫu thân.

Lang Hiên Thần Hoàng vẫn quan sát sắc mặt Hạo Thiên Tôn, biết ý nghĩ trong lòng hắn.

Mười Thiên Tôn cùng khống chế thân thể Thiên Đế, thoạt nhìn có vẻ ổn thỏa, nhưng thật ra lại cho kẻ

khác tranh thủ một cơ hội.

Nguyên Mẫu phu nhân không ở trong mười Thiên Tôn, nhưng nàng lại nắm được cơ hội này, thừa dịp mười Thiên Tôn chưa chuẩn bị mà khống chế thân thể Thiên Đế, dùng thân thể này hạ chỉ để chế tạo cho mình một món Thần Khí Ngự Thiên Tôn!

- Nếu cơ hội này rơi vào tay Mục Thiên Tôn, khà khà, chỉ sợ người này cũng sẽ tạo cho mình một món Thần Khí Ngự Thiên Tôn!

Hạo Thiên Tôn nhìn về phía Tần Mục, trong lòng rùng mình, quả nhiên thấy ánh mắt Tần Mục lóe lên vẻ

gian xảo, hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện lợi dụng thân thể Thiên Đế để chế tạo cho mình một món Thần Khí Ngự Thiên Tôn!

Hắn tằng hắng một tiếng, nhắc nhở Hạo Thiên Tôn. Hạo Thiên Tôn tức thời hiểu rõ, thản nhiên nói:

- Thạch Kỳ La, đầu chó của ngươi giữ lại còn có tác dụng, chuyện này ta không truy cứu nữa. Sau này, không có thủ dụ của mọi Thiên Tôn thì dù cho Thiên Đế tự mình đến đây, ngươi cũng không được chế tạo Thần Khí Ngự Thiên Tôn!

Thạch Kỳ La vội vã bày tỏ lòng trung thành, nói:

- Tiểu thần chỉ nghe theo mình Thiên Tôn các ngươi thôi!

Hạo Thiên Tôn cất bước rời đi, Lang Hiên Thần Hoàng đuổi kịp, cười nói:

- Đúng là đạo hữu giỏi thật, lần này Mục Thiên Tôn không thể giằng co thêm nữa.

Thạch Kỳ La chờ đến khi bọn họ đi xa, lúc này mới bò dậy, vỗ vỗ đất trên đầu gối.

Tần Mục cười nói:

- Đường đường là chủ của Tạo Phụ Thiên Cung, tồn tại đứng đầu chế tạo trên Thiên Đình, thế nhưng lại quỳ lạy người khác thấp hèn như vậy. Thạch cung chủ, cái cảnh giới Đế Tọa này của ngươi chỉ có cái danh hão thôi nhỉ.

Thạch Kỳ La tỏ vẻ ngạo mạn, cười lạnh nói:

- Mục Thiên Tôn, ngươi cũng là người của Diên Khang à? Chỗ của ta không nhường cho các ngươi dù chỉ

một chút đâu, nhưng nể tình ngươi là Thiên Tôn, cho các ngươi nửa chút vậy.

Tần Mục còn định nói thêm thì Linh Dục Tú lặng lẽ kéo y phục hắn, Tần Mục bèn không nói thêm gì nữa.

Linh Dục Tú phất phất tay, nói:

- Dỡ hàng!

Thần Ma Diên Khang trên thuyền lập tức bắt đầu làm việc, Linh Dục Tú nói với Tần Mục:

- Nửa chút là đủ rồi. Thật ra thì vẫn có thể kiếm được một chút. Những năm gần đây Thiên Đình đang tấn công Thái Hư, in rất nhiều thiên tệ, rất nhiều giá cả của chư thiên tăng cao. Ngươi từ đâu tới đây?

Tần Mục nhìn Vân Sơ Tụ nhảy nhót tung tăng chạy lại đây, chỉ thấy hai bím tóc buộc đuôi ngựa của nữ

hài này hết vung từ sau lên bên trái rồi lại sang bên phải, nàng cười nói:

- Đi cùng tám vị Thiên Tôn từ bên Tổ Đình lại đây, suýt nữa thì ta bị vị tỷ muội này của ngươi hại chết ở

Tổ Đình rồi đấy.

Vân Sơ Tụ vọt tới trước mặt bọn họ, hoạt bát hiếu động, cười nói:

- Muội phu cũng ở đây à? Người ta thích quyến rũ muội phu nhất đó!

Dứt lời thì kéo cánh tay Tần Mục dán sát vào.

Nàng và Linh Dục Tú, Công Tôn Yến, Lãng Uyển Thần Vương và Liên Hoa Hồn kết làm tỷ muội với nhau.

So tuổi tác thì Linh Dục Tú nhỏ nhất nên phải gọi nàng là tỷ tỷ.

Linh Dục Tú ở ngay cạnh, Tần Mục vội vàng rút tay ra mà không rút được, đành phải nói:

- Ta còn có việc quan trọng, ngươi đừng quấy rối. Nguyên Mẫu phu nhân hãm hại ta, suýt nữa thì nhốt ta lại trong Tổ Đình, lần này ta muốn lấy thân thể Nguyên Mẫu ra gọi hồn nàng, xem thử rốt cuộc nàng ẩn thân ở đâu!

Vân Sơ Tụ giật thót, ôm cánh tay hắn lắc qua lắc lại, cười ha hả nói:

- Muội phu, ngươi ta nói đùa với ngươi thôi mà, đừng tức giận nha! Muội muội tốt, mau khuyên nhủ

đương gia của ngươi đi!

Linh Dục Tú ở bên cạnh cười mà không nói.

Tần Mục cười gằn không ngớt, nói:

- Ta đối xử với Nguyên Mẫu thật lòng thật dạ, vậy mà nàng lại nhiều lần hại ta. Lần này lại hại ta nữa, ta chắc chắn phải làm thân phận của nàng bại lộ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện