Thiên Đế Cổ Thần cũng không phải hoàn toàn hấp thụ mạch khoáng Thái Sơ mà là từ trong Cổ Thần Noãn sinh ra Cổ Thần, hắn là bị người trong tộc Thái Đế đào từ trong mạch khoáng ra, Tạo Vật Chủ ở thời kỳ đó đã cũng tế bái quả trứng này, dẫn đến Thái Sơ Thiên Đế chưa từng hấp thụ toàn bộ năng lượng của mạch khoáng, thế cho nên hắn mới ra đời trước.

Hắn chỉ là một tên sinh non dị thường.

Nhưng cho dù như vậy, sự tồn tại của Thái Sơ Thiên Đế cũng được coi là hùng mạnh nhất!

Thân thể của hắn, cho đến nay không có một ai có thể vượt qua!

Đại đạo với pháp lực của hắn vẫn được xem là tuyệt đỉnh, thậm chí người ta còn cho rằng chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Thiên Đình hoàn chỉnh thì mới có thể chống chọi lại được!

Nếu như Cổ Thần trong mạch khoáng này xuất thế, há chẳng phải nói rằng còn lợi hại hơn cả Thái Đế?

Tần Mục vẫn hơi chần chừ đứng ở đó, cúi đầu nói:

- Nói không chừng Cổ Thần ở đây đã đi rồi, không còn ở trong mạch khoáng nữa, nói không chừng hắn cũng còn chưa ra đời, cũng có khả năng hắn còn chưa hấp thụ hết hoàn toàn sức mạnh ở trong mạch khoáng.. Đi vào xem một chút chắc không chết được đâu? Ha ha, ta còn có thiên hạ đệ nhất chí bảo Lưu Ly Thanh Thiên Tràng trong tay, ta còn sợ cái gì..

Hắn cả gan đi vào chỗ sâu của mạch khoáng.

Yên Nhi với Long Kỳ Lân theo ở phía sau run lẩy bẩy, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh, hai người hóa thành hình người xúm lại chung một chỗ run lẩy bẩy.

Tiểu Thổ Bá cũng đang run lẩy bẩy bị hai người kẹp ở giữa.

Ở trong hầm mỏ cổ xưa, mặc dù những Thạch Thần hình tròn kia đã không còn năng lượng kỳ dị, nhưng vẫn tỏa ra tia sáng tĩnh mịch, chỉ có điều chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi, chúng đều sẽ vỡ vụn.

Tần Mục cẩn thận từng li từng tí, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, sử dụng thần thức liên lạc với Long Kỳ Lân và Yên Nhi:

- Đừng có gây ra bất kỳ tiếng vang nào, Thạch Thần ở đây khảm nạm vào trong mạch khoáng, bất cứ lúc nào Thạch Thần cũng có thể nát vụn, mạch khoáng cũng dễ dàng sụp xuống.

Long Kỳ Lân thúc giục thần thức, truyền âm nói:

- Mạch khoáng sụp đổ cũng không đè chết chúng ta được!

Tần Mục tức giận nói:

- Để ý vách mạch khoáng!

Long Kỳ Lân vội vàng nhìn vào vách mạch khoáng, chỉ nhìn thấy khí hỗn độn hết sợi này đến sợi khác thẩm thấu ra ngoài từ trong vách mạch!

- Mạch khoáng này là mạch khoáng bên trong sơn thể hỗn độn, bên trong chứa lượng lớn khí hỗn độn.

Tần Mục càng thêm cẩn thận, thần thức nhẹ nhàng chấn động:

- Với thực lực của ta, toàn bộ tu vi tách ra cũng chỉ có thể ép khí hỗn độn ra ngoài với khoảng cách ra năm đến sáu trượng. Nếu như hai bên sơn thể hỗn độn ở mạch khoáng này sụp xuống, chúng ta nhất định sẽ bị đè tới thịt nát xương tan! Nguyên Thần cũng không thể chạy thoát được!

Long Kỳ Lân bị dọa sợ nhảy dựng lên, nó càng thêm cẩn thận, nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía xung quanh.

Đột nhiên, trong mạch khoáng truyền đến tiếng vang động nho nhỏ, một viên đá từ trên đỉnh mạch khoáng rơi xuống, đập vào chân của Long Kỳ Lân.

Sắc mặt của Long Kỳ Lân lập tức trở nên vô cùng khó coi, tuy viên đá kia nhỏ nhưng trọng lượng lại nặng đến dọa người, giống như cả quả núi Tu Di đập lên trên chân hắn vậy.

Hắn vừa muốn mở miệng kêu đau thì Yên Nhi vội vàng bịt miệng hắn lại, truyền âm nói:

- Phi Lang đừng kêu! Kêu lên thì mạch khoáng này sẽ sụp lở mất! Ngươi giơ chân đưa lên miệng liếm liếm vài cái là được rồi.

Tiểu Thổ Bá liên tục gật đầu, mở miệng thè lưỡi làm động tác liếm liếm.

Long Kỳ Lân lệ rơi đầy mặt, run rẩy nhấc chân bước đi, muốn đưa chân lên liếm nhưng nó lại không thể

để mất mặt như vậy được.

May mà còn có Tần Mục phát hiện hắn bị thương, lấy một cái bình ngọc nhét vào tay hắn!

- Vẫn là giáo chủ đối xử tốt với ta, tức phụ cái gì, con nuôi cái gì, đều không bằng được giáo chủ được!

Long Kỳ Lân cảm động đến rơi nước mắt!

Mạch khoáng này vô cùng sâu, hơn nữa còn rất rộng rãi, đi ở trong này giống như là đi ở một thế giới dưới lòng đất vậy.

Khắp nơi ở trên đường đều là những bộ hài cốt to lớn, bọn họ đều là Tạo Vật Chủ, chẳng qua địa vị của họ

tương đối thấp, có lẽ đều là nô lệ.

Thợ mỏ Tạo Vật Chủ thường thường đều là nô lệ bị bắt làm tù binh khi những bộ lạc lớn công kích những bộ lạc khác, chuyên dùng để đào mạch khoáng.

Có điều cho dù họ là nô lệ thì cũng không thể coi thường thực lực được, nhưng mà đối mặt với thay đổi bất ngờ, những Tạo Vật Chủ này không hề có bất cứ sức phản kháng nào, lập tức chết ở trong mạch khoáng này!

Mạch khoáng càng ngày càng sâu, khí hỗn độn cũng rất nặng, đều chìm ở chỗ sâu của mạch khoáng, chìm đến tầng thấp nhất của mạch khoáng, dường như khí hỗn độn ngưng tụ thành trạng thái rắn, hình thành những vùng Hỗn Độn Hải phẳng lặng im lìm.

Mặc dù có hai mươi tám chư thiên của Lưu Ly Thanh Thiên Tràng chống đỡ ép khí hỗn độn ở bốn phía, nhưng Tần Mục vẫn cảm thấy bước đi liên tục gặp khó khăn.

Địa thế dần trở nên bằng phẳng hơn, trên từng cây cột khổng lồ phần trên to - ở giữa nhỏ - ở dưới lại to, chống đỡ một vùng thế giới rộng lớn dưới lòng đất.

Chắc hẳn chỗ này trung tâm của mạch khoáng.

Hỗn độn mênh mông.

Tần Mục dõi hết tầm mắt, thậm chí đôi mắt thẳng đứng ở giữa ấn đường cũng mở ra, nhưng hắn lại không nhìn được quá xa, cũng chẳng rõ lắm.

- Đi theo ta, đừng để lạc đường.

Hắn dùng thần thức truyền âm nói:

- Đi ra khỏi phạm vi bảo vệ của Thanh Thiên Tràng thì chết chắc là điều không cần phải nghi ngờ!

Chân của Long Kỳ Lân còn chưa có khỏi hẳn, khập khiễng đuổi theo hắn, đột nhiên mạch khoáng lại rung chuyển, ngay cả Tần Mục cũng không nhịn được mà sởn cả gai ốc, vội vàng dừng bước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện