Tần Mục tủm tỉm cười, nói:

- Bỗng nhiên ta nhớ ra, ta và Thiên Công xưng huynh gọi đệ, Thiên Công gọi ta là đạo hữu, thế nên gọi ngươi một tiếng hiền chất cũng rất hợp tình hợp lý.

Tổ Thần Vương nổi giận, những Thiên Tôn khác vội vàng khuyên nhủ:

- Xưng hô đạo hữu vẫn thích hợp hơn. Mọi người đều là Thiên Tôn, không cần phải gây mâu thuẫn đến như vậy. Nguôi giận, bớt giận.

Hồng Thiên Tôn cũng khuyên nhủ:

- Mục Thiên Tôn, ngươi cũng bớt nói mấy câu đi, bớt kiếm chuyện với hắn. Tính hắn nóng nảy, cãi vã một hồi nhào lên đòi đánh đòi giết ngươi, bọn ta cũng không ngăn được.

Tần Mục nổi cáu:

- Hôm đó ở bên trong Dao Trì, hắn là người đầu tiên nhảy ra đòi giết ta! Ta lợi dụng hắn một chút, bắt hắn kêu một tiếng thúc thúc thì đã làm sao?

Tổ Thần Vương mới vừa nguôi giận, nghe vậy lại nổi giận lần nữa, gào lên:

- Các ngươi đừng cản ta, ta phải chém chết hắn!

Tần Mục quát lên như sấm, chỉ vào hắn mắng:

- Có gan thì chém đi, chém vào đầu ta đây này! Ta mà thèm chớp mắt thì ta theo họ ngươi luôn!

Mọi người hoảng hốt ngăn cản, Hồng Thiên Tôn kéo Tần Mục, Lang Hiên Thần Hoàng ôm lấy Tổ Thần Vương, nhao nhao khuyên nhủ:

- Bớt giận, bớt giận!

Hai người họ hùng hổ, quay mặt đi, không thèm nhìn đối phương.

Tần Mục mượn cơ hội này đánh giá xung quanh, trong lòng buồn bực, nơi này ngoài bọn họ ra thì không có người nào khác đến, cho dù là Thiên Công và Thổ Bá cũng không đến đây.

- Nguyên Mẫu phu nhân đâu? Không phải chứ!

Tần Mục cau mày, nghĩ thầm:

- Theo lý mà nói, Nguyên Mẫu phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, chắc chắn sẽ tới trước.

Tại sao nàng lại không hiện thân?

Hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, Tường Thiên Tôn là Thái Đế, việc này không có gì phải nghi ngờ, vậy thì Nguyên Mẫu phu nhân là ai?

Chẳng lẽ là Hồng Thiên Tôn?

Tần Mục nhìn về phía Đại Hồng, trong lòng ngờ vực, Nguyên Mẫu phu nhân là một nữ nhân phóng đãng, không giống với hình tượng cao nhân đắc đạo của Hồng Thiên Tôn lắm.

- Ở đây ngoại trừ chúng ta ra thì chỉ còn lại đám Thiên Long kéo Bảo Liễn, Nguyên Mẫu phu nhân không thể nào biến thành Thiên Long được.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Mục dừng lại trên người mèo trắng trong ngực Nghiên Thiên Tôn, Long Kỳ Lân ho khan một tiếng, Tần Mục biết ý, giả vờ như không nghe thấy, nghĩ thầm:

- Chắc Nguyên Mẫu phu nhân sẽ không biến thành mèo trắng trong ngực Nghiên Thiên Phi đâu nhỉ? Mèo trắng này là một con mèo đực, Nghiên Thiên Phi noi theo Đế Hậu nương nương, vô cùng đứng đắn, mèo trắng trông hệt như là tình nhân của nàng, không giống Nguyên Mẫu phu nhân cho lắm..

Hắn không khỏi đau đầu, so với mèo trắng, Hồng Thiên Tôn càng có vẻ giống Nguyên Mẫu phu nhân hơn.

Những Thiên Tôn khác họp lại bàn bạc một hồi, rốt cuộc đưa ra quyết định:

- Chia đều quyền lợi cũng được. Nhưng mà phải thêm hai vị Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn vào nữa, Tổ

Đình này chia làm mười một phần. Tính cả Mục Thiên Tôn, chúng ta mỗi người được một phần.

- Còn các Cổ Thần như Thiên Công Thổ Bá kia, chí hướng của bọn họ cao xa quá, vậy thì thôi đi.

- Sau khi đến Tổ Đình, các ngươi tự đi tìm bảo địa, đứng vững bước chân trước đã. Khắp nơi trong Tổ

Đình này đều có Hư Không Thú, cần phải dọn dẹp cẩn thận.

Mọi người bàn bạc xong xuôi, nói với Tần Mục:

- Mục Thiên Tôn thấy thế nào?

Tần Mục cười mà như không cười nói:

- Không thể chia luôn Tổ Đình thành mười một phần, mỗi người lấy một phần được hay sao?

Hạo Thiên Tôn nói:

- Trong Tổ Đình nhiều Hư Không Thú hung ác dị thường như vậy, trực tiếp chia thành mười một phần, ai sẽ là người thủ hộ đây? Mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình chiếm một vùng đất, việc dọn dẹp Hư

Không Thú trên địa bàn mình chiếm đóng, để đám đệ tử đến xử lý là được.

Lang Hiên Thần Hoàng cười nói:

- Nếu Mục Thiên Tôn không có bản lĩnh này thì giao cho ta, ta giúp ngươi xử lý cũng được.

Tường Thiên Phi nói:

- Ý kiến này rất hay. Dù sao chúng ta cũng là Thiên Tôn, không thể ở lại Tổ Đình lâu dài, suy cho cùng Thiên Đình mới là việc chính. Chúng ta dọn dẹp trước một phần địa bàn, phiền Mục Thiên Tôn đưa bọn họ vào đi, về phần khai thác bảo khoáng, thu thập bảo vật, tiêu diệt các loại Hư Không Thú, cứ để đệ tử

đến làm là được.

Trong lòng Tần Mục cực kỳ khó chịu, rõ ràng những Thiên Tôn này đang bắt nạt hắn không có thế lực của riêng mình, mặc dù Tần Mục có thể chiếm được một địa bàn, nhưng cũng không thể bảo hộ.

Một lợi ích khác của việc không trực tiếp phân chia địa bàn chính là, giữ Tần Mục ở lại Tổ Đình, trá hình bắt Tần Mục phải chịu lưu đày ở đây.

Nếu như Tần Mục ở lại trong Tổ Đình không ra ngoài nữa, tức là đã trấn áp được hắn rồi, không cần phải lo lắng hắn ngày ngày kiếm chuyện đâm thọc gây rắc rối cho bọn họ, khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán.

Còn nếu như Tần Mục rời khỏi

Tổ Đình, nghĩa là chính hắn đã tự vứt bỏ địa bàn của mình.

Chắc chắn những Thiên Tôn này sẽ mừng rỡ nuốt trọn phần địa bàn kia của Tần Mục.

Nếu chia đều làm mười một phần, bọn họ mà chiếm phần kia của Tần Mục, hắn chắc chắn sẽ náo động một trận, gây chuyện khiến cho bọn họ tức sôi cả máu.

Tần Mục hừ một tiếng, biết đám người này muốn bắt nạt mình trẻ tuổi lực yếu, tính kế với mình, thản nhiên nói:

- Thế thì cứ làm như vậy đi.

Chư vị Thiên Tôn thấy hắn chịu thiệt, trong lòng đều vô cùng sảng khoái.

Tần Mục lập tức bố trí tế đàn, tám vị Thiên Tôn đứng một bên vây xem, ghi nhớ lại. Tần Mục cười khinh bỉ, bắt đầu lập tế đàn trước mặt bọn họ, thậm chí còn đóng dấu các phù văn cần thiết của tế đàn ngay ngắn chỉnh tề trước mặt bọn họ, không sai một chút nào.

Tế đàn triệu hoán nghịch hướng này, đám người Hạo Thiên Tôn, Hiểu Thiên Tôn có thấy cũng chẳng sao, bởi vì triệu hoán nghịch hướng phải chia làm hai bước, bước đầu tiên là thiết kế tế đàn cho tốt, không được sai sót chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện