Tổ tiết mục cuộc thi Thách đấu tài năng thêu tay truyền thống Trung Quốc, văn phòng Ban tổ chức thành phố Trung Sơn.
“Lần này số người tham dự nhiều thật đấy, vẫn còn hai ngày nộp đơn dự thi nữa mới kết thúc, thế mà số lượng người nộp đơn đã vượt xa so với số lượng người tham cuộc thi điêu khắc rồi, bây giờ vẫn còn nhiều người thích mấy trò thêu tay này thế cơ à?” Một thành viên trong tổ sau khi sắp xếp lại danh sách những người tham dự, than vãn một câu.
“Chắc thêu thùa tương đối dễ học, bây giờ đang quay lại mốt truyền thống, mấy năm trước thêu chữ thập chẳng phải làm mưa làm gió cả Châu Á còn gì.” Một thành viên khác lại tiếp lời.
“Hầu như đều là nữ dự thi, tổ trưởng Trần, cuộc thi này sau cùng không khéo lại thành cuộc thi tuyển Người đẹp mất.” Có người nói đùa một câu.
Tổ trưởng Trần dừng tay: “Đại khái đây cũng được cho là một chiêu trò trong cuộc thi này, nghe nói thí sinh được đặc cách vào thẳng trận chung kết là một siêu mĩ nữ đấy, nhưng ai mà biết kết quả bình chọn cuối cùng của mọi người như thế nào chứ, loại thủ công mỹ nghệ truyền thống này, người già và dân tộc thiểu số tham dự lại hay được sự quan tâm của người xem hơn.”
“Tiểu Trần.” Cửa văn phòng được đẩy ra, một vị trung niên ngó đầu vào vẫy vẫy tay với tổ trưởng Trần.
“Chủ nhiệm Trương.” Tổ trưởng Trần vội đứng dậy đi nhanh ra phía cửa.
“Giới thiệu với cậu một chút, đây là thư ký Lý, thành viên Ban tổ chức trong cuộc thi lần này.” Chủ nhiệm chương trình Trương giới thiệu với tổ trưởng Trần.
“Xin chào thư ký Lý.” Tổ trưởng Trần mặt mày rạng rỡ, bắt tay với thư ký Lý.
“Xin chào, xin chào! Tổ trưởng Trần phải không? Chất lượng thí sinh của mỗi cuộc thi do thành phố Trung Sơn bình chọn lần nào cũng rất giỏi, đều là công lao các anh làm nghiêm ngặt cả.”
“Không dám, không dám, các thi sinh đều là do mọi người bình chọn, chúng tôi cũng chỉ mời các chuyên gia đến chọn ra những tinh anh từ những người tham dự mà thôi. Tiết mục lần này có thể bùng nổ trong phạm vi cả nước đồng thời có sức ảnh hưởng lớn như vậy, là do Ban tổ chức đã làm ra một kế hoạch hoàn hảo.”
Ba người sau một hồi ca ngợi và tâng bốc lẫn nhau, thư ký Lý mới đi vào vấn đề chính: “Lần này tôi đến đây là vì một nội dung tố cáo, sự việc có liên quan đến một thí sinh dự thi đã ăn cắp kỹ nghệ gia truyền của người khác, Ban tổ chức rất coi trọng sự việc này, lo lắng trong số những người tham dự có người không thích hợp lại được bình chọn, cho nên đặc biệt cử tôi xuống để nói rõ.”
Nói rõ cũng chính là giám sát, chủ nhiệm Trương và tổ trưởng Trần đều là người nhanh nhạy, mới nghe qua đã có thể hiểu rõ.
“Có biết tên không?” Tổ trưởng Trần hỏi.
“Có.” Thư ký Lý gật đầu nói: “Trong danh sách những thí sinh tham dự lần này, nếu có người tên Mục Cửu Ca đăng ký, mong các anh hãy hủy tư cách tham dự giải của thí sinh này đi. Các anh có biết nhà máy dệt Hàn Vĩ Thiệu không? Phu nhân của ông ta là bà Lý đã trực tiếp đến nói rõ với Ban tổ chức về việc này, Mục Cửu Ca tuy là cháu ngoại của bà ta, nhưng phẩm cách con người không ra gì, trước đó đã dùng mọi cách để học trộm được từ cháu nội của bà ta là Hàn Điềm Phương một số kỹ nghệ thêu tay gia truyền bí mật của nhà họ Lý, lại còn dùng người mẹ đang bệnh nặng ra uy hiếp, ép buộc bà Lý phải đưa cho cô ta khoản tiền hai trăm vạn.”
“Ồ, cô gái này thật ghê gớm.”
Chủ nhiệm Trương cũng lắc đầu nói: “Con gái bây giờ thật là, không chịu rèn rũa phẩm hạnh, cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, lại còn muốn lên truyền hình để làm người nổi tiếng, haizzz.”
“Đúng vậy.” Thư ký Lý cũng phụ họa theo, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Bà Lý vì việc này mà vô cùng tức giận, nhưng người già dễ mềm lòng, cũng không muốn làm to chuyện mà ảnh hưởng đến cháu ngoại sau này sẽ gặp trở ngại, bà ấy hi vọng chúng ta có thể ngầm giải quyết việc này.”
Hai người đều nhìn về phía tổ trưởng Trần, tổ trưởng Trần vội nói: “Để tôi đi xem xem có đơn tham gia dự thi của cô gái này hay không?”
“Nếu có, hi vọng có thể giải quyết trong ngày hôm nay.” Thư Ký Lý đáp lời
“Ok, hôm nay tôi sẽ tăng ca để giải quyết việc này.” Tổ trưởng Trần khẳng định.
Mục Cửu Ca xách hai túi đựng đầy đồ ăn mua ở siêu thị, đi lui đi tới trước cửa nhà đối diện.
Quãng thời gian này toàn do Hoa Vô Ý lo việc cơm tối, mà cô thì ngoài việc rửa bát và dọn dẹp ra lại chẳng làm việc gì khác, kể cả tiền ăn cũng chẳng đưa xu nào.
Trước khi về cô đã nghĩ xong xuôi, sau khi gõ cửa sẽ xách túi đồ ăn vào nhà, nói với Hoa Vô Ý rằng từ sau cô sẽ phụ trách việc mua thức ăn, nếu anh ấy thích nấu ăn hơn thì đổi lại như thế cũng được, tóm lại cô sẽ nhất quyết chịu một nửa tiền ăn.
Ấy thế mà đã đứng trước cửa rồi, cô lại thấy ngại.
Nói đến nói đi, ngoài cái lần cầu hôn ấy ra, hình như cô cũng chưa có lần nào chủ động gõ cửa nhà Hoa Vô Ý.
“Em không thấy nặng à? Sao không để đồ lên mặt đất?” Một giọng nói mang theo ý cười từ phía cầu thang vọng tới.
Mục Cửu Ca quay người, Hoa Vô Ý đeo một cái balo vải bò đã về.
“Anh đi làm về rồi à?”
“Uh, em thì sao? Hôm nay hết bận rồi à?” Tay Hoa Vô Ý vịn vào lan can, nhảy liền mấy bậc cầu thang.
“Em đã nộp đơn dự thi cùng với tác phẩm đến cho đài truyền hình rồi, em sợ mất, nên cũng không gọi chuyển phát nhanh mà tự mình mang tới đó. Trên đường về tiện thể mua ít đồ ăn.”
“Em mua nhiều thức ăn quá.” Hoa Vô Ý vội đón lấy một túi đồ trong tay Mục Cửu Ca.
“Bình thường mà.” Mục Cửu Ca cười nói: “Em phát hiện ngữ điệu giọng anh có chút là lạ, không nhận ra được là người vùng nào, có chút ngữ âm của người Hồng Kông Đài Loan, nhưng lại có chỗ không giống.”
“Khó nghe lắm à?” Hoa Vô Ý lại xách tiếp túi khác ở tay kia của cô.
Mục Cửu Ca lại khăng khăng giữ lại, ý bảo cô cũng có thể xách được, không đưa cho anh: “Không, ngược lại, nghe rất hay, rất quyến rũ.”
“Anh có thể ở trên giường nói cho em nghe.”
Mục Cửu Ca bất ngờ trượt tay, Hoa Vô Ý liền đón lấy cái túi suýt chút nữa bị rơi xuống đất. Đặt cả hai cái túi xách bên tay trái xuống đất trước cửa nhà, Hoa Vô Ý duỗi ngón tay cái ra ấn vào vị trí định vị vân tay trên khóa cửa.
Cửa mở.
“… Khóa vân tay? Cao cấp thế cơ à?” Mặt mũi đỏ lựng đến tai mà Mục Cửu Ca vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói.
“Anh cảm thấy chúng ta có thể thảo luận với nhau về vấn đề tình dục.”
“… … Anh có nhất thiết phải nói về chuyện này ở ngay trước cửa nhà như vậy không?” Mục Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi, xem ra cái tên khốn có dáng vẻ đứng đắn này đang trêu chọc cô đây mà.
“Mời vào.” Hoa Vô Ý cúi lưng xách hai cái túi đồ đi vào nhà, bỏ hai túi đồ xuống, tiện tay vứt luôn cái balo vải bò lên ghế sôfa.
Mục Cửu Ca đứng ngoài cửa lưỡng lự mất hai phút mới vào nhà thay dép.
Hoa Vô Ý quay người đóng cửa lại, cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý mà vừa khéo ép luôn Mục Cửu Ca đang thay giầy vào lòng.
Cửa đóng lại rồi, mà tay của Hoa Vô Ý vẫn để trên tay nắm cửa, Mục Cửu Ca thì đứng giữa anh và bức tường.
“Anh có thể tránh ra một tí không?” Mục Cửu Ca chọc chọc ngón trỏ vào ngực Hoa Vô Ý nói.
Dường như Hoa Vô Ý không nghe thấy gì cả: “Anh đã cài đặt dấu vân tay của em vào hệ thống rồi, sau này em muốn vào thì chỉ cần ấn ngón cái vào bên trái hoặc bên phải mắt cảm ứng là cửa mở.”
Mục Cửu Ca cảm thấy lạ: “Sao anh lại có vân tay của em?.”
Hoa Vô Ý trả lời chậm rì rì: “… Lấy dấu vân tay rất dễ.”
“… Sao em có cảm giác cứ như anh có xu hướng đi theo con đường phạm tội ấy.”
“Xin đừng có hiểu lầm, anh là một công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật nhất đấy, chỉ là…”
“Chỉ là?” Mục Cửu Ca ngẩng đầu nhìn anh.
Hoa Vô Ý nhìn vào đôi môi cô, lại dùng giọng điệu chậm rãi hơn nói: “Chỉ là làm một nhân viên kỹ thuật nên thỉnh thoảng ngứa tay thôi.”
Mục Cửu Ca không biết tại sao cô lại đỏ mặt rồi, được rồi, suốt từ lúc nãy đến giờ, mặt cô đã hết đỏ đâu.
Hoa Vô Ý nhẹ nhàng cúi đầu, hai tay Mục Cửu Ca nắm chặt lại, không động đậy…
Khuôn mặt của hai người càng ngày càng sát lại…
“Tinh.…” Tiếng nhạc phục cổ của điện thoại vang lên, Mục Cửu Ca đẩy anh ra một phát, vội vàng lấy điện thoại trong cái túi vải bố của mình ra.
“Alo, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”
Hoa Vô Ý lùi một bước, lặng lẽ quay người, lặng lẽ xách hai cái túi thức ăn, lặng lẽ đi về phía nhà bếp.
Mục Cửu Ca nhìn theo bóng lưng anh, tự nhiên cảm thấy… trông anh giống một con cún tội nghiệp? Ơ… Hay là giống một tên tội phạm đang vô cùng bất mãn nhỉ? “Gì cơ? Xin chờ một chút, lúc nãy anh nói gì cơ? Xin lỗi vừa nãy tôi mất tập trung nên không nghe rõ anh nói gì.” Tâm trí Mục Cửu Ca giờ đã hoàn toàn quay về với cuộc điện thoại.
Năm phút sau, sau khi Hoa Vô Ý đã cất hết thức ăn vào trong bếp rồi đi ra, Mục Cửu Ca vẫn còn đứng ở cửa nhà, lơ đãng liếc cô một cái, hỏi: “Sao thế?”
Hai bên khóe miệng Mục Cửu Ca miễn cưỡng kéo sang hai bên một chút nói: “Vừa nãy ban tổ chức cuộc thi Thách đấu tay nghề thêu gọi điện thoại đến, bảo em không được tham gia tiết mục này, bởi vì… em không có tư cách.”
Hoa Vô Ý hơi cau lông mày, anh đi về phía cửa chính, bắt lấy tay của Mục Cửu Ca, cứng rắn duỗi các ngón tay đang nắm chặt của cô ra.
“Kể cả em không để móng tay thì cũng không được làm như thế này, sẽ làm tay bị đau đấy.”
Tự nhiên Mục Cửu Ca rất muốn khóc, cô gắng nhịn, nhưng không ngăn được hai hốc mắt đỏ quạnh.
“Em cứ tưởng là em sẽ trả thù được, nhất định sẽ cho đám người cặn bã đó một cái tát trời giáng, nhất định sẽ rửa sạch được nỗi oan ức mà đám người đó đổ lên đầu em, vì thế mà em bất chấp cả quy định tổ tiên nhà họ Tô không được phép tiết lộ công khai những tuyệt kỹ thêu tay đó… chỉ cần lên truyền hình, bất kể là bí kíp gì cũng không còn là bí mật nữa.”
Giọng của Mục Cửu Ca hơi có chút nghẹt mũi: “Nhưng mà… Có phải em quá ấu trĩ hay không? Suy nghĩ quá đơn giản có phải không? Nhà họ Hàn nói em là đứa ăn cắp, bọn họ liền tin ngay, tại sao cơ chứ? Bởi vì bà ta là phu nhân của ông chủ của tập đoàn công ty lớn hay sao? Bởi vì bọn họ đức cao vọng trọng sao? Bởi vì địa vị xã hội của em không cao bằng bọn họ hay sao?”
“Nói cho anh nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện đi.” Hoa Vô Ý thấp giọng nói.
Mục Cửu Ca xoay đầu nhìn xuống nền nhà.
Hoa Vô Ý đưa tay nâng mặt cô, ép cô phải nhìn mình.
Mục Cửu Ca cảm thấy mất mặt phát điên lên, cô cứ nghĩ rằng mình đủ thông mình, nghĩ rằng mình đã đi trước một bước so với đám người cặn bã đó, nghĩ rằng việc phá đổ đám người đó chẳng phải là việc… khó khăn gì, nào biết được… cô đã quá ngây thơ rồi.
Hiện tại cô chẳng có tâm tình kể chuyện, cô cần phải bình tĩnh lại xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Hoa Vô Ý giơ hai tay lên, đột nhiên ép hai má cô lại.
Mục Cửu Ca: “…”
“Như thế này xinh hơn nhiều rồi đấy. Tối nay muốn ăn gì nào?”
Mục Cửu Ca thấy quái dị, cái người này đang muốn tìm cách làm cô vui lên phải không?
Mặc dù cách làm có hơi ấu trĩ, nhưng mà…
Mục Cửu Ca cố đè nén tâm trạng, cô không nên để cho người khác biết những thương tổn và phẫn nộ của mình, mặc dù cô đã kết hôn với Hoa Vô Ý, nhưng dựa vào cái gì mà bắt người ta phải nghe những đau khổ của cô chứ? Cô có cho người ta được lợi ích gì đâu?
Thế là khi Hoa Vô Ý buông tay ra, cô cũng lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười nói: “Tối nay để em nấu cơm cho, em làm món cá sốt chua ngọt không đến nỗi lắm.”
Hoa Vô Ý kéo chặt cô lại.
Mục Cửu Ca quay đầu.
“Thỉnh thoảng yếu đuối không phải là việc đáng mất mặt đâu, với người bạn đời của mình thì yêu cầu giúp đỡ lại càng không mất mặt. Khi em đã nỗ lực hết mình để làm một việc hoặc khi sự việc đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của em thì em cần phải học nói – Hãy giúp đỡ em. Có những việc đối với em vô cùng khó khăn, nhưng đối với người khác lại dễ như trở bàn tay.”
“Cám ơn, lần sau em sẽ…”
“Em biết sửa máy vi tính không?”
“Gì cơ?”
Hoa Vô Ý lại hỏi thêm lần nữa.
“Đơn giản thì cũng biết, nhưng phức tạp thì…” Mục Cửu Ca lắc đầu.
“Anh biết, mấy bác thợ sửa máy vi tính cũng biết, nếu trong nhà em mà đường nước, đường điện, hoặc bình ga gặp vấn đề thì em làm thế nào?”
Mục Cửu Ca hiểu lời của anh muốn nói: “Em biết anh muốn nói gì, nhưng việc này với những việc kia không giống nhau…”
“Giống nhau. Tất cả mọi việc đều giống nhau. Việc nào mà bản thân không làm được thì phải tìm người có thể giải quyết để giúp đỡ, việc này với việc sợ mất mặt chẳng liên quan gì đến nhau hết. Em tìm người có thể giải quyết vấn đề càng nhanh thì khó khăn được giải quyết hoặc tránh được sự việc phát triển theo chiều hướng xấu hơn càng nhanh, càng hiệu quả.”
Mục Cửu Ca giơ tay đầu hàng: “Anh lợi hại quá, em không nói lại được anh, anh đã không sợ nghe xong chán muốn chết thì em sẽ kể với anh hết toàn bộ mọi chuyện… Đàn ông thật là!”
Nghĩa là sao? Hoa Vô Ý không hiểu ý của cô.
Mục Cửu Ca cười nhạt hai tiếng rồi nói: “Đàn ông đều không thích nghe phụ nữ lải nhải, nhưng đến khi phụ nữ không lải nhải, không tâm sự với họ nữa thì đàn ông lại có cảm giác không tồn tại trong mắt phụ nữ. Anh Hoa à, em cảm thấy ở phương diện này bệnh của anh rất trầm trọng đấy nhé.”
“… … Cái mũ này to quá” (ý của anh Hoa Vô Ý nói em Mục Cửu Ca toàn nói chụp mũ anh í)
“Anh có cảm thấy anh rất gia trưởng không?” Mục Cửu Ca đẩy anh ra, đi vào bếp.
Hoa Vô Ý theo sau, đứng đằng sau cô, nhặt nhặt mấy lọn tóc bị rụng: “Hoa phu nhân, em cũng có cảm thấy em rất gia trưởng không?”
“Hô, hối hận chưa anh yêu? Điều khoản sau một năm có thể ly hôn vẫn còn tác dụng nhé, anh để cá ở đâu rồi?”
“Ngăn trên cùng của khoang đông lạnh, em yêu, nhà họ Hoa chưa từng có người đàn ông nào ly hôn vợ”
“Ơ? Không phải anh nói anh là được nhận về nuôi à?” Mục Cửu Ca lấy cá trong tủ lạnh ra.
Hoa Vô Ý lấy những nguyên liệu ướp cá cần dùng ở trong túi đồ như hành, tỏi ra: “Quy định này được bắt đầu từ đời anh. Mà thưa Hoa phu nhân yêu quý, có việc này phải nói rõ ràng cho em biết, anh không phải là được nhận về nuôi, mà là được nhận về chăm sóc.”
Mục Cửu Ca nghe chưa hiểu: “Cái này khác nhau sao?”
“Khác chứ.” Hoa Vô Ý rất nghiêm túc gật gật đầu: “Nhận nuôi, tức là anh là con trai ruột, còn nhận về chăm sóc tức là anh không phải con ruột. Ngoài cá ra, mình làm thêm món salat xà lách đi, Trịnh Dã làm sốt salad vị thịt bò được 5 điểm đấy.”
“Năm trên năm?”
“Uh, tên đó thảo hiền nhất công ty anh. Sau này lấy vợ hay gả chồng thì bạn đời tương lai của cậu ta nhất định sẽ rất nhàn hạ, thế nên lần nào công ty tổ chức bình chọn hoa hậu, anh đều chọn tên đó.”
“Haha… Con trai cũng được bình chọn à?” Cuối cùng trên mặt Mục Cửu Ca cũng nở một nụ cười thật sự.
“Công ty bọn anh chỉ có con trai.”
“… Thế mà công ty anh cũng bình bầu hoa hậu?”
“Con trai thì không thể ví với bông hoa sao?” Hoa Vô Ý làm ra vẻ không hiểu nói, rồi lập tức hỏi lại: “Em không thấy con trai với hoa rất giống nhau à?”
“Giống chỗ nào?” Mục Cửu Ca cười nhẹ.
Hoa Vô Ý dừng một chút, rồi làm ra vẻ rất nghiêm túc thốt ra bảy chữ: “Bộ phận sinh dục đều ở ngoài.”
“… … Em KHINH.”
“Hoa phu nhân, em nói bậy.”
Mục Cửu Ca thật lòng còn muốn nói bậy hơn nữa: “Em cứ tưởng anh là một người đứng đắn nghiêm túc, ai dè anh căn bản… Xin hỏi giới tính thực thụ mà anh đang giấu diếm chính là một tên lưu manh có phải không?”
“Không phải.” Hoa Vô Ý bỏ tỏi đã băm nhỏ cùng với ớt tiêu và nguyên liệu khác vào chảo dầu: “Anh chỉ nói sự thật, cái này… lưu manh á?”
May mà anh không nói bản thân muốn làm mấy hành động đâm chọc kỳ quặc trên người cô với cô, nếu không… nguy cơ anh vừa kết hôn đã phải ly hôn là rất cao. (câu này phải dịch giảm tránh rất nhiều về mặt nghĩa đen, nếu không thì thô không chịu nổi)
“Có những chuyện không phù hợp nói với con gái.” Mục Cửu Ca không hiểu nổi, anh chàng này là không hiểu thật hay do tính của anh chàng là như vậy nữa.
Bắc chảo cá xuống, mùi thơm của cá ran lan tỏa khắp bếp.
“Ồ? Nói với em cũng không được sao?” Hoa Vô Ý hình như đang rất bối rối.
“… Xin hỏi có phải anh từng sống trên một thế giới có con gái phải không? Quãng thời gian anh đi học, xung quanh không có con gái à? Anh lớn từng này rồi cũng chưa từng có bạn gái sao?”
“Anh chưa từng được đi học, cũng chưa từng có bạn gái.”
“Hả?” Mục Cửu Ca há hốc miệng.
Hoa Vô Ý vươn tay khép miệng cô lại nói: “Không nhất định cứ phải đi học mới học được tri thức, cũng không nhất định đàn ông trước khi kết hôn là phải có bạn gái.”
Mấy món ăn được nấu trong vòng một tiếng, trong một tiếng đồng hồ này, Mục Cửu Ca phát hiện tâm tình của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn tức giận và cảm giác không biết phải làm sao như lúc mới nghe điện thoại xong nữa.
Nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn ở trong bếp cùng với cô, Mục Cửu Ca tò mò, không biết người này đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào nhỉ? Vì sao có cảm giác anh với những người đàn ông khác rất khác nhau?
Cô có thể cảm nhận được, anh cũng đang học cách việc ở chung với cô, nhưng thái độ lại không hề cẩn thận, thận trọng giống như cô, mà tạo cảm giác rất có chất của một người đàn ông thẳng thắn, hào sảng, phóng khoáng, thêm chút ngờ nghệch quái dị nữa.
Có lẽ cô nên thử coi anh giống như một người bạn. Nếu như anh thật sự không để ý đến chuyện ấy thì cô có thể coi anh như cái thùng rác để trút bày tâm sự.
Đem tâm trạng muốn thử vào bữa ăn, Mục Cửu Ca đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện tranh chấp trong thời gian qua giữa cô và nhà họ Hàn.
Hoa Vô Ý nghe xong, chẳng đưa ra bất kỳ ý kiến nào, cũng chẳng nói có cách hay không có cách, chỉ bảo cô trong khoảng thời gian này đừng làm gì hết, đợi tin của anh.
Mục Cửu Ca nghĩ bụng, chỉ còn có hai ngày nữa là hết hạn đăng ký rồi, chẳng lẽ cô cứ ngồi không chẳng làm gì mà đợi tin của Hoa Vô Ý hay sao?
Nếu như cuối cùng Hoa Vô Ý cũng chẳng có cách nào khôi phục được tư cách đăng ký dự thi thì phải làm sao bây giờ?
Thế nên hiện tại cô bắt buộc phải suy nghĩ xem xem còn có cách nào khác để thực hiện được mục đích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhớ đến nhà họ Tô.
Nhưng những người đó là con dao hai lưỡi, chỉ sợ sau cùng cửa trước không đuổi được sói đã đành, mà cửa sau lại dẫn thêm hổ vào nhà.
Cửu Ca bó gối ngồi trên giường đột nhiên cười phá lên.
Nói chung, cô vẫn không quen tin tưởng và dựa dẫm vào người khác, cho dù trên luật pháp người đó là chồng của cô.
“Lần này số người tham dự nhiều thật đấy, vẫn còn hai ngày nộp đơn dự thi nữa mới kết thúc, thế mà số lượng người nộp đơn đã vượt xa so với số lượng người tham cuộc thi điêu khắc rồi, bây giờ vẫn còn nhiều người thích mấy trò thêu tay này thế cơ à?” Một thành viên trong tổ sau khi sắp xếp lại danh sách những người tham dự, than vãn một câu.
“Chắc thêu thùa tương đối dễ học, bây giờ đang quay lại mốt truyền thống, mấy năm trước thêu chữ thập chẳng phải làm mưa làm gió cả Châu Á còn gì.” Một thành viên khác lại tiếp lời.
“Hầu như đều là nữ dự thi, tổ trưởng Trần, cuộc thi này sau cùng không khéo lại thành cuộc thi tuyển Người đẹp mất.” Có người nói đùa một câu.
Tổ trưởng Trần dừng tay: “Đại khái đây cũng được cho là một chiêu trò trong cuộc thi này, nghe nói thí sinh được đặc cách vào thẳng trận chung kết là một siêu mĩ nữ đấy, nhưng ai mà biết kết quả bình chọn cuối cùng của mọi người như thế nào chứ, loại thủ công mỹ nghệ truyền thống này, người già và dân tộc thiểu số tham dự lại hay được sự quan tâm của người xem hơn.”
“Tiểu Trần.” Cửa văn phòng được đẩy ra, một vị trung niên ngó đầu vào vẫy vẫy tay với tổ trưởng Trần.
“Chủ nhiệm Trương.” Tổ trưởng Trần vội đứng dậy đi nhanh ra phía cửa.
“Giới thiệu với cậu một chút, đây là thư ký Lý, thành viên Ban tổ chức trong cuộc thi lần này.” Chủ nhiệm chương trình Trương giới thiệu với tổ trưởng Trần.
“Xin chào thư ký Lý.” Tổ trưởng Trần mặt mày rạng rỡ, bắt tay với thư ký Lý.
“Xin chào, xin chào! Tổ trưởng Trần phải không? Chất lượng thí sinh của mỗi cuộc thi do thành phố Trung Sơn bình chọn lần nào cũng rất giỏi, đều là công lao các anh làm nghiêm ngặt cả.”
“Không dám, không dám, các thi sinh đều là do mọi người bình chọn, chúng tôi cũng chỉ mời các chuyên gia đến chọn ra những tinh anh từ những người tham dự mà thôi. Tiết mục lần này có thể bùng nổ trong phạm vi cả nước đồng thời có sức ảnh hưởng lớn như vậy, là do Ban tổ chức đã làm ra một kế hoạch hoàn hảo.”
Ba người sau một hồi ca ngợi và tâng bốc lẫn nhau, thư ký Lý mới đi vào vấn đề chính: “Lần này tôi đến đây là vì một nội dung tố cáo, sự việc có liên quan đến một thí sinh dự thi đã ăn cắp kỹ nghệ gia truyền của người khác, Ban tổ chức rất coi trọng sự việc này, lo lắng trong số những người tham dự có người không thích hợp lại được bình chọn, cho nên đặc biệt cử tôi xuống để nói rõ.”
Nói rõ cũng chính là giám sát, chủ nhiệm Trương và tổ trưởng Trần đều là người nhanh nhạy, mới nghe qua đã có thể hiểu rõ.
“Có biết tên không?” Tổ trưởng Trần hỏi.
“Có.” Thư ký Lý gật đầu nói: “Trong danh sách những thí sinh tham dự lần này, nếu có người tên Mục Cửu Ca đăng ký, mong các anh hãy hủy tư cách tham dự giải của thí sinh này đi. Các anh có biết nhà máy dệt Hàn Vĩ Thiệu không? Phu nhân của ông ta là bà Lý đã trực tiếp đến nói rõ với Ban tổ chức về việc này, Mục Cửu Ca tuy là cháu ngoại của bà ta, nhưng phẩm cách con người không ra gì, trước đó đã dùng mọi cách để học trộm được từ cháu nội của bà ta là Hàn Điềm Phương một số kỹ nghệ thêu tay gia truyền bí mật của nhà họ Lý, lại còn dùng người mẹ đang bệnh nặng ra uy hiếp, ép buộc bà Lý phải đưa cho cô ta khoản tiền hai trăm vạn.”
“Ồ, cô gái này thật ghê gớm.”
Chủ nhiệm Trương cũng lắc đầu nói: “Con gái bây giờ thật là, không chịu rèn rũa phẩm hạnh, cả ngày chỉ biết có tiền tiền tiền, lại còn muốn lên truyền hình để làm người nổi tiếng, haizzz.”
“Đúng vậy.” Thư ký Lý cũng phụ họa theo, thở dài một cái rồi nói tiếp: “Bà Lý vì việc này mà vô cùng tức giận, nhưng người già dễ mềm lòng, cũng không muốn làm to chuyện mà ảnh hưởng đến cháu ngoại sau này sẽ gặp trở ngại, bà ấy hi vọng chúng ta có thể ngầm giải quyết việc này.”
Hai người đều nhìn về phía tổ trưởng Trần, tổ trưởng Trần vội nói: “Để tôi đi xem xem có đơn tham gia dự thi của cô gái này hay không?”
“Nếu có, hi vọng có thể giải quyết trong ngày hôm nay.” Thư Ký Lý đáp lời
“Ok, hôm nay tôi sẽ tăng ca để giải quyết việc này.” Tổ trưởng Trần khẳng định.
Mục Cửu Ca xách hai túi đựng đầy đồ ăn mua ở siêu thị, đi lui đi tới trước cửa nhà đối diện.
Quãng thời gian này toàn do Hoa Vô Ý lo việc cơm tối, mà cô thì ngoài việc rửa bát và dọn dẹp ra lại chẳng làm việc gì khác, kể cả tiền ăn cũng chẳng đưa xu nào.
Trước khi về cô đã nghĩ xong xuôi, sau khi gõ cửa sẽ xách túi đồ ăn vào nhà, nói với Hoa Vô Ý rằng từ sau cô sẽ phụ trách việc mua thức ăn, nếu anh ấy thích nấu ăn hơn thì đổi lại như thế cũng được, tóm lại cô sẽ nhất quyết chịu một nửa tiền ăn.
Ấy thế mà đã đứng trước cửa rồi, cô lại thấy ngại.
Nói đến nói đi, ngoài cái lần cầu hôn ấy ra, hình như cô cũng chưa có lần nào chủ động gõ cửa nhà Hoa Vô Ý.
“Em không thấy nặng à? Sao không để đồ lên mặt đất?” Một giọng nói mang theo ý cười từ phía cầu thang vọng tới.
Mục Cửu Ca quay người, Hoa Vô Ý đeo một cái balo vải bò đã về.
“Anh đi làm về rồi à?”
“Uh, em thì sao? Hôm nay hết bận rồi à?” Tay Hoa Vô Ý vịn vào lan can, nhảy liền mấy bậc cầu thang.
“Em đã nộp đơn dự thi cùng với tác phẩm đến cho đài truyền hình rồi, em sợ mất, nên cũng không gọi chuyển phát nhanh mà tự mình mang tới đó. Trên đường về tiện thể mua ít đồ ăn.”
“Em mua nhiều thức ăn quá.” Hoa Vô Ý vội đón lấy một túi đồ trong tay Mục Cửu Ca.
“Bình thường mà.” Mục Cửu Ca cười nói: “Em phát hiện ngữ điệu giọng anh có chút là lạ, không nhận ra được là người vùng nào, có chút ngữ âm của người Hồng Kông Đài Loan, nhưng lại có chỗ không giống.”
“Khó nghe lắm à?” Hoa Vô Ý lại xách tiếp túi khác ở tay kia của cô.
Mục Cửu Ca lại khăng khăng giữ lại, ý bảo cô cũng có thể xách được, không đưa cho anh: “Không, ngược lại, nghe rất hay, rất quyến rũ.”
“Anh có thể ở trên giường nói cho em nghe.”
Mục Cửu Ca bất ngờ trượt tay, Hoa Vô Ý liền đón lấy cái túi suýt chút nữa bị rơi xuống đất. Đặt cả hai cái túi xách bên tay trái xuống đất trước cửa nhà, Hoa Vô Ý duỗi ngón tay cái ra ấn vào vị trí định vị vân tay trên khóa cửa.
Cửa mở.
“… Khóa vân tay? Cao cấp thế cơ à?” Mặt mũi đỏ lựng đến tai mà Mục Cửu Ca vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói.
“Anh cảm thấy chúng ta có thể thảo luận với nhau về vấn đề tình dục.”
“… … Anh có nhất thiết phải nói về chuyện này ở ngay trước cửa nhà như vậy không?” Mục Cửu Ca nghiến răng nghiến lợi, xem ra cái tên khốn có dáng vẻ đứng đắn này đang trêu chọc cô đây mà.
“Mời vào.” Hoa Vô Ý cúi lưng xách hai cái túi đồ đi vào nhà, bỏ hai túi đồ xuống, tiện tay vứt luôn cái balo vải bò lên ghế sôfa.
Mục Cửu Ca đứng ngoài cửa lưỡng lự mất hai phút mới vào nhà thay dép.
Hoa Vô Ý quay người đóng cửa lại, cũng chẳng biết vô tình hay hữu ý mà vừa khéo ép luôn Mục Cửu Ca đang thay giầy vào lòng.
Cửa đóng lại rồi, mà tay của Hoa Vô Ý vẫn để trên tay nắm cửa, Mục Cửu Ca thì đứng giữa anh và bức tường.
“Anh có thể tránh ra một tí không?” Mục Cửu Ca chọc chọc ngón trỏ vào ngực Hoa Vô Ý nói.
Dường như Hoa Vô Ý không nghe thấy gì cả: “Anh đã cài đặt dấu vân tay của em vào hệ thống rồi, sau này em muốn vào thì chỉ cần ấn ngón cái vào bên trái hoặc bên phải mắt cảm ứng là cửa mở.”
Mục Cửu Ca cảm thấy lạ: “Sao anh lại có vân tay của em?.”
Hoa Vô Ý trả lời chậm rì rì: “… Lấy dấu vân tay rất dễ.”
“… Sao em có cảm giác cứ như anh có xu hướng đi theo con đường phạm tội ấy.”
“Xin đừng có hiểu lầm, anh là một công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật nhất đấy, chỉ là…”
“Chỉ là?” Mục Cửu Ca ngẩng đầu nhìn anh.
Hoa Vô Ý nhìn vào đôi môi cô, lại dùng giọng điệu chậm rãi hơn nói: “Chỉ là làm một nhân viên kỹ thuật nên thỉnh thoảng ngứa tay thôi.”
Mục Cửu Ca không biết tại sao cô lại đỏ mặt rồi, được rồi, suốt từ lúc nãy đến giờ, mặt cô đã hết đỏ đâu.
Hoa Vô Ý nhẹ nhàng cúi đầu, hai tay Mục Cửu Ca nắm chặt lại, không động đậy…
Khuôn mặt của hai người càng ngày càng sát lại…
“Tinh.…” Tiếng nhạc phục cổ của điện thoại vang lên, Mục Cửu Ca đẩy anh ra một phát, vội vàng lấy điện thoại trong cái túi vải bố của mình ra.
“Alo, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?”
Hoa Vô Ý lùi một bước, lặng lẽ quay người, lặng lẽ xách hai cái túi thức ăn, lặng lẽ đi về phía nhà bếp.
Mục Cửu Ca nhìn theo bóng lưng anh, tự nhiên cảm thấy… trông anh giống một con cún tội nghiệp? Ơ… Hay là giống một tên tội phạm đang vô cùng bất mãn nhỉ? “Gì cơ? Xin chờ một chút, lúc nãy anh nói gì cơ? Xin lỗi vừa nãy tôi mất tập trung nên không nghe rõ anh nói gì.” Tâm trí Mục Cửu Ca giờ đã hoàn toàn quay về với cuộc điện thoại.
Năm phút sau, sau khi Hoa Vô Ý đã cất hết thức ăn vào trong bếp rồi đi ra, Mục Cửu Ca vẫn còn đứng ở cửa nhà, lơ đãng liếc cô một cái, hỏi: “Sao thế?”
Hai bên khóe miệng Mục Cửu Ca miễn cưỡng kéo sang hai bên một chút nói: “Vừa nãy ban tổ chức cuộc thi Thách đấu tay nghề thêu gọi điện thoại đến, bảo em không được tham gia tiết mục này, bởi vì… em không có tư cách.”
Hoa Vô Ý hơi cau lông mày, anh đi về phía cửa chính, bắt lấy tay của Mục Cửu Ca, cứng rắn duỗi các ngón tay đang nắm chặt của cô ra.
“Kể cả em không để móng tay thì cũng không được làm như thế này, sẽ làm tay bị đau đấy.”
Tự nhiên Mục Cửu Ca rất muốn khóc, cô gắng nhịn, nhưng không ngăn được hai hốc mắt đỏ quạnh.
“Em cứ tưởng là em sẽ trả thù được, nhất định sẽ cho đám người cặn bã đó một cái tát trời giáng, nhất định sẽ rửa sạch được nỗi oan ức mà đám người đó đổ lên đầu em, vì thế mà em bất chấp cả quy định tổ tiên nhà họ Tô không được phép tiết lộ công khai những tuyệt kỹ thêu tay đó… chỉ cần lên truyền hình, bất kể là bí kíp gì cũng không còn là bí mật nữa.”
Giọng của Mục Cửu Ca hơi có chút nghẹt mũi: “Nhưng mà… Có phải em quá ấu trĩ hay không? Suy nghĩ quá đơn giản có phải không? Nhà họ Hàn nói em là đứa ăn cắp, bọn họ liền tin ngay, tại sao cơ chứ? Bởi vì bà ta là phu nhân của ông chủ của tập đoàn công ty lớn hay sao? Bởi vì bọn họ đức cao vọng trọng sao? Bởi vì địa vị xã hội của em không cao bằng bọn họ hay sao?”
“Nói cho anh nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện đi.” Hoa Vô Ý thấp giọng nói.
Mục Cửu Ca xoay đầu nhìn xuống nền nhà.
Hoa Vô Ý đưa tay nâng mặt cô, ép cô phải nhìn mình.
Mục Cửu Ca cảm thấy mất mặt phát điên lên, cô cứ nghĩ rằng mình đủ thông mình, nghĩ rằng mình đã đi trước một bước so với đám người cặn bã đó, nghĩ rằng việc phá đổ đám người đó chẳng phải là việc… khó khăn gì, nào biết được… cô đã quá ngây thơ rồi.
Hiện tại cô chẳng có tâm tình kể chuyện, cô cần phải bình tĩnh lại xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Hoa Vô Ý giơ hai tay lên, đột nhiên ép hai má cô lại.
Mục Cửu Ca: “…”
“Như thế này xinh hơn nhiều rồi đấy. Tối nay muốn ăn gì nào?”
Mục Cửu Ca thấy quái dị, cái người này đang muốn tìm cách làm cô vui lên phải không?
Mặc dù cách làm có hơi ấu trĩ, nhưng mà…
Mục Cửu Ca cố đè nén tâm trạng, cô không nên để cho người khác biết những thương tổn và phẫn nộ của mình, mặc dù cô đã kết hôn với Hoa Vô Ý, nhưng dựa vào cái gì mà bắt người ta phải nghe những đau khổ của cô chứ? Cô có cho người ta được lợi ích gì đâu?
Thế là khi Hoa Vô Ý buông tay ra, cô cũng lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười nói: “Tối nay để em nấu cơm cho, em làm món cá sốt chua ngọt không đến nỗi lắm.”
Hoa Vô Ý kéo chặt cô lại.
Mục Cửu Ca quay đầu.
“Thỉnh thoảng yếu đuối không phải là việc đáng mất mặt đâu, với người bạn đời của mình thì yêu cầu giúp đỡ lại càng không mất mặt. Khi em đã nỗ lực hết mình để làm một việc hoặc khi sự việc đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của em thì em cần phải học nói – Hãy giúp đỡ em. Có những việc đối với em vô cùng khó khăn, nhưng đối với người khác lại dễ như trở bàn tay.”
“Cám ơn, lần sau em sẽ…”
“Em biết sửa máy vi tính không?”
“Gì cơ?”
Hoa Vô Ý lại hỏi thêm lần nữa.
“Đơn giản thì cũng biết, nhưng phức tạp thì…” Mục Cửu Ca lắc đầu.
“Anh biết, mấy bác thợ sửa máy vi tính cũng biết, nếu trong nhà em mà đường nước, đường điện, hoặc bình ga gặp vấn đề thì em làm thế nào?”
Mục Cửu Ca hiểu lời của anh muốn nói: “Em biết anh muốn nói gì, nhưng việc này với những việc kia không giống nhau…”
“Giống nhau. Tất cả mọi việc đều giống nhau. Việc nào mà bản thân không làm được thì phải tìm người có thể giải quyết để giúp đỡ, việc này với việc sợ mất mặt chẳng liên quan gì đến nhau hết. Em tìm người có thể giải quyết vấn đề càng nhanh thì khó khăn được giải quyết hoặc tránh được sự việc phát triển theo chiều hướng xấu hơn càng nhanh, càng hiệu quả.”
Mục Cửu Ca giơ tay đầu hàng: “Anh lợi hại quá, em không nói lại được anh, anh đã không sợ nghe xong chán muốn chết thì em sẽ kể với anh hết toàn bộ mọi chuyện… Đàn ông thật là!”
Nghĩa là sao? Hoa Vô Ý không hiểu ý của cô.
Mục Cửu Ca cười nhạt hai tiếng rồi nói: “Đàn ông đều không thích nghe phụ nữ lải nhải, nhưng đến khi phụ nữ không lải nhải, không tâm sự với họ nữa thì đàn ông lại có cảm giác không tồn tại trong mắt phụ nữ. Anh Hoa à, em cảm thấy ở phương diện này bệnh của anh rất trầm trọng đấy nhé.”
“… … Cái mũ này to quá” (ý của anh Hoa Vô Ý nói em Mục Cửu Ca toàn nói chụp mũ anh í)
“Anh có cảm thấy anh rất gia trưởng không?” Mục Cửu Ca đẩy anh ra, đi vào bếp.
Hoa Vô Ý theo sau, đứng đằng sau cô, nhặt nhặt mấy lọn tóc bị rụng: “Hoa phu nhân, em cũng có cảm thấy em rất gia trưởng không?”
“Hô, hối hận chưa anh yêu? Điều khoản sau một năm có thể ly hôn vẫn còn tác dụng nhé, anh để cá ở đâu rồi?”
“Ngăn trên cùng của khoang đông lạnh, em yêu, nhà họ Hoa chưa từng có người đàn ông nào ly hôn vợ”
“Ơ? Không phải anh nói anh là được nhận về nuôi à?” Mục Cửu Ca lấy cá trong tủ lạnh ra.
Hoa Vô Ý lấy những nguyên liệu ướp cá cần dùng ở trong túi đồ như hành, tỏi ra: “Quy định này được bắt đầu từ đời anh. Mà thưa Hoa phu nhân yêu quý, có việc này phải nói rõ ràng cho em biết, anh không phải là được nhận về nuôi, mà là được nhận về chăm sóc.”
Mục Cửu Ca nghe chưa hiểu: “Cái này khác nhau sao?”
“Khác chứ.” Hoa Vô Ý rất nghiêm túc gật gật đầu: “Nhận nuôi, tức là anh là con trai ruột, còn nhận về chăm sóc tức là anh không phải con ruột. Ngoài cá ra, mình làm thêm món salat xà lách đi, Trịnh Dã làm sốt salad vị thịt bò được 5 điểm đấy.”
“Năm trên năm?”
“Uh, tên đó thảo hiền nhất công ty anh. Sau này lấy vợ hay gả chồng thì bạn đời tương lai của cậu ta nhất định sẽ rất nhàn hạ, thế nên lần nào công ty tổ chức bình chọn hoa hậu, anh đều chọn tên đó.”
“Haha… Con trai cũng được bình chọn à?” Cuối cùng trên mặt Mục Cửu Ca cũng nở một nụ cười thật sự.
“Công ty bọn anh chỉ có con trai.”
“… Thế mà công ty anh cũng bình bầu hoa hậu?”
“Con trai thì không thể ví với bông hoa sao?” Hoa Vô Ý làm ra vẻ không hiểu nói, rồi lập tức hỏi lại: “Em không thấy con trai với hoa rất giống nhau à?”
“Giống chỗ nào?” Mục Cửu Ca cười nhẹ.
Hoa Vô Ý dừng một chút, rồi làm ra vẻ rất nghiêm túc thốt ra bảy chữ: “Bộ phận sinh dục đều ở ngoài.”
“… … Em KHINH.”
“Hoa phu nhân, em nói bậy.”
Mục Cửu Ca thật lòng còn muốn nói bậy hơn nữa: “Em cứ tưởng anh là một người đứng đắn nghiêm túc, ai dè anh căn bản… Xin hỏi giới tính thực thụ mà anh đang giấu diếm chính là một tên lưu manh có phải không?”
“Không phải.” Hoa Vô Ý bỏ tỏi đã băm nhỏ cùng với ớt tiêu và nguyên liệu khác vào chảo dầu: “Anh chỉ nói sự thật, cái này… lưu manh á?”
May mà anh không nói bản thân muốn làm mấy hành động đâm chọc kỳ quặc trên người cô với cô, nếu không… nguy cơ anh vừa kết hôn đã phải ly hôn là rất cao. (câu này phải dịch giảm tránh rất nhiều về mặt nghĩa đen, nếu không thì thô không chịu nổi)
“Có những chuyện không phù hợp nói với con gái.” Mục Cửu Ca không hiểu nổi, anh chàng này là không hiểu thật hay do tính của anh chàng là như vậy nữa.
Bắc chảo cá xuống, mùi thơm của cá ran lan tỏa khắp bếp.
“Ồ? Nói với em cũng không được sao?” Hoa Vô Ý hình như đang rất bối rối.
“… Xin hỏi có phải anh từng sống trên một thế giới có con gái phải không? Quãng thời gian anh đi học, xung quanh không có con gái à? Anh lớn từng này rồi cũng chưa từng có bạn gái sao?”
“Anh chưa từng được đi học, cũng chưa từng có bạn gái.”
“Hả?” Mục Cửu Ca há hốc miệng.
Hoa Vô Ý vươn tay khép miệng cô lại nói: “Không nhất định cứ phải đi học mới học được tri thức, cũng không nhất định đàn ông trước khi kết hôn là phải có bạn gái.”
Mấy món ăn được nấu trong vòng một tiếng, trong một tiếng đồng hồ này, Mục Cửu Ca phát hiện tâm tình của mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn tức giận và cảm giác không biết phải làm sao như lúc mới nghe điện thoại xong nữa.
Nhìn người đàn ông vẫn đang bận rộn ở trong bếp cùng với cô, Mục Cửu Ca tò mò, không biết người này đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào nhỉ? Vì sao có cảm giác anh với những người đàn ông khác rất khác nhau?
Cô có thể cảm nhận được, anh cũng đang học cách việc ở chung với cô, nhưng thái độ lại không hề cẩn thận, thận trọng giống như cô, mà tạo cảm giác rất có chất của một người đàn ông thẳng thắn, hào sảng, phóng khoáng, thêm chút ngờ nghệch quái dị nữa.
Có lẽ cô nên thử coi anh giống như một người bạn. Nếu như anh thật sự không để ý đến chuyện ấy thì cô có thể coi anh như cái thùng rác để trút bày tâm sự.
Đem tâm trạng muốn thử vào bữa ăn, Mục Cửu Ca đã kể cho anh nghe hết mọi chuyện tranh chấp trong thời gian qua giữa cô và nhà họ Hàn.
Hoa Vô Ý nghe xong, chẳng đưa ra bất kỳ ý kiến nào, cũng chẳng nói có cách hay không có cách, chỉ bảo cô trong khoảng thời gian này đừng làm gì hết, đợi tin của anh.
Mục Cửu Ca nghĩ bụng, chỉ còn có hai ngày nữa là hết hạn đăng ký rồi, chẳng lẽ cô cứ ngồi không chẳng làm gì mà đợi tin của Hoa Vô Ý hay sao?
Nếu như cuối cùng Hoa Vô Ý cũng chẳng có cách nào khôi phục được tư cách đăng ký dự thi thì phải làm sao bây giờ?
Thế nên hiện tại cô bắt buộc phải suy nghĩ xem xem còn có cách nào khác để thực hiện được mục đích hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại nhớ đến nhà họ Tô.
Nhưng những người đó là con dao hai lưỡi, chỉ sợ sau cùng cửa trước không đuổi được sói đã đành, mà cửa sau lại dẫn thêm hổ vào nhà.
Cửu Ca bó gối ngồi trên giường đột nhiên cười phá lên.
Nói chung, cô vẫn không quen tin tưởng và dựa dẫm vào người khác, cho dù trên luật pháp người đó là chồng của cô.
Danh sách chương