Trầm Hoạ ta ngày xưa là người được mệnh danh khoan dung độ lượng nhất Cửu Trùng Thiên, thế nhưng vừa đi đầu thai đã bị một tên phàm nhân chết băm, cùng với một thượng thần đang lịch kiếp ức hiếp, thực khiến ta không thể nào khoan dung nổi. Bản đế cơ ngồi ở mũi thuyền, đầu đội hai chiếc lá sen to, nghiêm túc nghĩ xem có nên phá hoại cái mệnh cách này cho bõ ghét hay không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản đế cơ đã mang một thân tiên lực cùng kí ức đầu thai, lúc trở về không thoát khỏi vài ba đạo sét trời; cộng thêm phá hoại mệnh cách của thượng thần lịch kiếp, liệu có đến mức lên hẳn Tru Tiên đài? Ta da dày thịt nhiều, vài đạo sét trời xem như rèn luyện gân cốt, còn Tru Tiên đài thì...haizzz bản đế cơ cũng chưa tới mức muốn hồn phi phách tán.
"Đang nghĩ gì thế?" Thái tử tiêu sái từ trong khoang thuyền đi ra. Ta chỉnh lại hai cái lá sen trên đầu, nheo nheo mắt ngẩng lên nói: "Ta đang xem xem dưới sông có cá hay không..."
"Nàng muốn ăn cá?"
"Ta đói..."
Thái tử: "..."
Cái này cũng không thể trách ta, ban nãy vừa ngủ dậy, thực sự chưa kịp ăn gì mà.
Thái tử nhìn ta vẻ hết cách, sau đó lại chui vào khoang thuyền lấy ra một bộ cần câu bằng trúc tía cực kỳ tinh xảo. Ta thích thú ngồi xem anh ta thành thạo móc mồi câu quăng xuống nước. Lúc còn ở Cửu Trùng Thiên ta nhớ Tử Dạ đế quân cũng thường ngồi câu cá bên bờ ao Tả Vọng, mỗi lần ta đến cung Nguyên Cực của Ti Mệnh đều không kìm được cố ý đi đường vòng đến nhìn trộm. Thiên giới không thiếu mỹ nhân, nhất là những tiên nữ như hoa như ngọc, thế mà ta luôn cảm thấy Tử Dạ đế quân mới là mỹ nhân chân chính: Bất kể là vẻ mặt nào, phong thái nào của người cũng toát lên vẻ thanh cao trác tuyệt. Bất kể ngài cầm kinh phật, cầm cần câu hay là cầm bút lông đều cực kỳ tao nhã. Bản đế cơ chưa bao giờ ca ngợi ai ngoại trừ đế quân, khiến Ti Mệnh không dưới một lần đã nghi ngờ ta nảy sinh tình cảm nam nữ với ngài.
Ta cực kỳ muốn bóp chết Ti Mệnh! Tại sao có thể đánh đồng tình cảm ngưỡng mộ trong sáng của ta dành cho đế quân với thứ tình cảm nam nữ tầm thường như vậy chứ! Kì thực lúc nhỏ khi còn ở Đông Hoang, ta và Tử Dạ đế quân là hàng xóm thân thiết. Lúc ngài chơi cờ với Phụ Thần, ta thường hay trèo vào lòng ngài ngồi xem, cuối cùng còn ngủ quên mất. Qua mấy vạn năm bãi bể nương dâu, có lẽ đế quân đã sớm quên mất một tiểu nữ thần tên Trầm Hoạ suốt ngày quẩn bên chân người năm xưa.
Ta lén lút nhìn sang bên cạnh. Tử Dạ đế quân hơi nghiêng người về phía ta, lọn tóc bên tai bay phất phơ quệt vào môi. Màu môi đế quân hơi trầm, viền môi lại rất tinh tế, hình như môi của người còn rất bóng mượt...Ta không kìm được nuốt nước miếng hai cái, trong đầu cũng nảy ra vài suy nghĩ không hợp lẽ.
"Thực sự là đói lắm sao?" Thái tử đột nhiên quay đầu lại. Bản đế cơ giật bắn mình, theo quán tính bật thốt lên: "Hả?"
Thái tử chống cằm nhìn ta: "Nàng vừa nuốt nước miếng rõ to còn gì..."
Ta cáu gắt: "Tiểu nữ không có nuốt nước miếng!"
"Chẳng lẽ ta nghe nhầm?"
"Chắc chắn là Thái tử nghe nhầm!"
Nếu để đế quân biết ta nhìn môi ngài ấy rồi không kìm được...thực sự không biết để mặt mũi vào đâu.
"Ừm, chắc ta đã nghe nhầm thật"-Thái tử lại lơ đãng nhìn mặt nước-"Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ta thôi, không có nuốt nước miếng..."
Ta: "..." thực ra đế quân ngài cái gì cũng biết rồi đúng không!
Đúng lúc ta sắp ngượng gần chết thì có cá cắn câu. Thái tử tao nhã thu cần, gọi người bày đống lửa để nướng cá. Bản đế cơ đối với món cá nướng này...thực ra có chút vướng mắc.
Năm ta vừa tròn năm vạn tuổi, có một lần ta lẻn đến phàm thế du ngoạn, tình cờ ăn được món cá nướng của một lão thái thái ở làng chài ven sông. Ta cảm thấy cá nướng đúng là mỹ vị nhân gian khó có được, bèn trở về mang toàn bộ cá trong dòng Bích Hải ở Đông Hoang nướng lên ăn sạch. Long Vương vì chuyện đấy mà nổi giận đùng đùng đuổi đến tận cửa, hại ta bị Phụ Thần phạt chép hai mươi lần bộ Đại Thừa Tâm Kinh, thực khiến ta khổ sở gần chết. Món cá nướng vốn là mỹ vị kia trở thành bóng ma tâm lí cực kì nặng nề trong lòng ta. Bản đế cơ dè dặt hỏi: "Có thể đổi thành nấu canh không?"
"Không mang theo gia vị..." nhìn vẻ mặt nhăn nhúm như sắp không xong của ta, Thái tử nói tiếp: "Thực ra ta nướng cá cũng không đến nỗi tệ, nàng không cần phải bày ra vẻ mặt như chết đến nơi thế đâu..."
Ta: "..."
Bản đế cơ ăn một bữa ăn tra tấn nhất từ trước đến nay, ăn đến mức tim gan đều buốt lạnh.
Trời vừa đứng bóng giữa trưa, cuối cùng chúng ta cũng đến được làng chài Cừ Phù. Bản đế cơ như được giải phóng, một bước nhảy từ trên mũi thuyền xuống hò hét, Thái tử ở bên cạnh nhìn ta như vật thể lạ.
Lão hoàng đế ngoài miệng nói muốn thế nghiệm cuộc sống của dân chúng, thế mà lại chỉ định một khoảnh đất cách xa làng chài để làm nơi cắm trại. Nơi này ba mặt giáp núi, trước mặt là sông Cừ Phù phủ rợp tán sen, phía xa xa là rừng hoa hạnh ẩn hiện sau làn mây mù, thực có ba phần giống với Côn Luân tiên sơn ở Nam Hoang. Trên đời này thứ bản đế cơ nhìn không thiếu nhất chính là cảnh đẹp, Đông Hoang nổi tiếng bồng lai tiên cảnh còn là nhà cũ của ta, có điều cả một khoảng sen hồng mỹ lệ này là lần đầu tiên ta thấy. Cửu Trùng Thiên không trồng sen hồng, vì bọn họ cho rằng sen hồng là hiện thân của Ma Tộc. Ta không kìm được cầm lấy một cành sen, hít hà hương thơm của nó. Cánh sen màu hồng phấn e ấp một chùm nhuỵ màu chu sa, ta thầm niệm pháp quyết biến nó thành hạt giống định bụng sẽ mang về phủ Tướng gia để trồng. Thái tử cất lời, giọng nói thể hiện ra bảy phần hứng thú: "Nơi này quả thực là nơi thế ngoại đào viên...". Tâm trạng của ta cực kỳ tốt, lập tức xoay người đáp lời: "Ta từng đọc trong sách một câu: 'Non xanh nước biếc, một căn nhà cỏ lại có người mình yêu...'Hạnh phúc thực giản đơn, đúng không?"
Thái tử đang đứng sau lưng ta, cả khuôn mặt cong cong một nét cười ngời sáng, phút chốc ta cảm giác người trước mặt và Tử Dạ đế quân mà ta từng quen biết là hai người khác nhau.
Tử Dạ đế quân sẽ không bao giờ cười như thế.
Ta có phần hơi thất thần, trong lòng bỗng chốc nổi lên một tia cảm xúc kì lạ. Thái tử phe phẩy chiếc quạt của mình, hiếu kì nói: "Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao lại có dáng vẻ như bà lão như thế được nhỉ? "
Cho dù là thần kinh thô đến mức nào cũng không thể cho rằng đó là câu khen ngợi được, ta tức xì khói đáp trả: "Cái đó gọi là thấu hiểu sự đời có biết không?!"- Nửa câu sau đổi thành lầm bầm trong miệng-"Dù sao cũng không bằng được Thái tử ngài, rõ ràng là một thanh niên, vậy mà phong thái chẳng khác gì ông già..." Ta không có nói ngoa, đế quân chuyển thế còn mang theo cả cái phong thái chậm rãi khoan thai, phối với thân hình thanh niên của ngài thực làm người khác không yêu thương nổi. Thái tử hiển nhiên không nghe rõ ta nói gì liền nghiêng người hỏi lại: "Nàng vừa nói gì đấy? Nói lại xem nào?"
Bản đế cơ đắc ý làm mặt xấu chạy đi: "Không nói cho ngài nghe! Ngài giỏi thì đuổi theo ta đi!"
"Nàng đứng lại đó!"
Bảo ta đứng thì ta sẽ đứng chắc!
Bản đế cơ một thân phàm trần nhưng có linh lực hộ thân nên khoẻ khoắn hơn những nữ nhân khác gấp nhiều lần, chạy vài vòng chưa đổ giọt mồ hôi nào. Ngược lại Thái tử lại có vẻ mệt bở hơi tai, trực tiếp nằm vật ra bãi cỏ xanh rì thở hồng hộc. Thái tử chỉ đem theo một hộ vệ, lúc này hắn ta thực sự không thể nhìn chủ tử mình thêm được nữa, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về thuyền. Bản đế cơ ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngón tay không an phận chọc chọc vào cánh tay Thái tử: "Sao nào? Ngài còn muốn nghe ta nói nữa không hả?"
Thái tử đến mắt cũng không mở, thu tay lên gối đầu nhàn nhạt nói: "Tâm nguyện của nàng là gì?"
"Hả?" Ta có phần hơi giật mình. Bản đế cơ đầu thai vào đời này thực sự chỉ muốn biết cảm giác lịch kiếp là như thế nào, không hề có tâm nguyện gì đặc biệt. Ta cắn cắn môi qua loa đáp một câu: "Không cầu thiên hạ, chỉ cầu tri âm..."
Thái tử không đồng tình cũng không phản bác, ta đánh bạo gọi liền hai tiếng "Bạch Dạ, Bạch Dạ", sau đó còn chọc chọc hai cái vào cánh tay anh ta. Thế mà Thái tử cũng không phản ứng. Ta bực mình lẩm bẩm: "Cái quỷ gì vậy? Nói ngủ là ngủ luôn được sao?".
Nhìn đế quân bị ánh nắng chiếu đến mức mồ hôi đầm đìa, ta không đành lòng, bèn cởi chiếc áo choàng Thanh Thu khoác cho ta lúc lên đường xuống che nắng cho ngài. Thế nhưng ta vừa vươn người qua thì đột nhiên Thái tử không nhanh không chậm thốt lên một câu: "Có lẽ ta cũng vậy..."
Bản đế cơ bị giật mình, vội vàng thu người về nhanh như chớp. May mắn là Thái tử chưa mở mắt, đương nhiên không thể thấy được hành động của ta. Ta vờ vịt hỏi: "Ngài nói có lẽ gì cơ?!"
Thái tử đột nhiên đứng dậy thành thục sửa sang xiêm y, thần sắc không được tự nhiên liếc ta một cái rồi nói: Hôm nay đến đây là được rồi, chúng ta trở về thôi..."
Sau đó thì chẳng còn gì để nói.
Thái tử và ta một đường ai về nhà nấy. Bản đế cơ buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau ầm ầm, vội vàng ăn uống tắm rửa qua loa rồi ngã lên giường ngủ say như chết. Nửa đêm trăng lạnh sao thưa, ta bị tiếng muỗi vo vo ve đánh thức, Ti Mệnh nhe nhở ngồi ở mép giường nhìn ta, cất giọng thân thiết lay động lòng người: "Đã lâu không gặp, đế cơ có nhớ tiểu tiên chăng?"
"Ngươi cái tên rảnh rỗi chết tiệt này, định phá giấc ngủ của ta đấy phỏng?" Bản đế cơ cáu nhặng lên, hôm qua vừa bị ta doạ chạy mà còn ở đó vờ vịt. Ti Mệnh cười hắc hắc nói: "Ta đến thông báo cho ngươi một tiếng, mệnh cách của đế quân sắp ứng, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi..."
Ta có phần tỉnh cả ngủ vội hỏi: "Mệnh cách của ngài ấy sẽ ứng thế nào?"
Ti Mệnh dùng vẻ mặt quái đản nhìn ta: "Nội trong năm nay, Tướng gia sẽ sắp đặt gả ngươi vào Đông Cung, sau đó sai ngươi điều tra tiêu diệt lực lượng ngầm của Thái tử; Còn ông ta thì câu kết với cung nữ trong cung dùng độc dược mãn tính độc chết Hoàng Thượng. Không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ đổi chủ!"
Bản đế cơ có chút thất thần nói: "Ta biết rồi, ngươi đi đi!"
Ti Mệnh nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin tưởng: "Ta còn muốn nhắc ngươi một chuyện, nghịch thiên cải mệnh không đến mức lên Tru Tiên đài, nhưng ba mươi sáu đạo thiên lôi ta không dám chắc sẽ chống đỡ được cho ngươi đến bao nhiêu đâu..."
Ta lừ mắt bất mãn: "Cái miệng quạ nhà ngươi dám trù ta bị ngũ lôi oanh đỉnh hả? Mắt nào của ngươi thấy ta sẽ nghịch thiên cải mệnh chứ? Bản đế cơ đương nhiên biết rõ đế quân đang lịch kiếp, không ngớ ngẩn đến mức bổ nhào ra ngăn cản đâu!"
Ti Mệnh cười khổ lắc đầu: "Cũng mong là ta chỉ nghĩ nhiều thôi..."
Bản đế cơ hừ một tiếng ngoắt mông vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bản đế cơ đã mang một thân tiên lực cùng kí ức đầu thai, lúc trở về không thoát khỏi vài ba đạo sét trời; cộng thêm phá hoại mệnh cách của thượng thần lịch kiếp, liệu có đến mức lên hẳn Tru Tiên đài? Ta da dày thịt nhiều, vài đạo sét trời xem như rèn luyện gân cốt, còn Tru Tiên đài thì...haizzz bản đế cơ cũng chưa tới mức muốn hồn phi phách tán.
"Đang nghĩ gì thế?" Thái tử tiêu sái từ trong khoang thuyền đi ra. Ta chỉnh lại hai cái lá sen trên đầu, nheo nheo mắt ngẩng lên nói: "Ta đang xem xem dưới sông có cá hay không..."
"Nàng muốn ăn cá?"
"Ta đói..."
Thái tử: "..."
Cái này cũng không thể trách ta, ban nãy vừa ngủ dậy, thực sự chưa kịp ăn gì mà.
Thái tử nhìn ta vẻ hết cách, sau đó lại chui vào khoang thuyền lấy ra một bộ cần câu bằng trúc tía cực kỳ tinh xảo. Ta thích thú ngồi xem anh ta thành thạo móc mồi câu quăng xuống nước. Lúc còn ở Cửu Trùng Thiên ta nhớ Tử Dạ đế quân cũng thường ngồi câu cá bên bờ ao Tả Vọng, mỗi lần ta đến cung Nguyên Cực của Ti Mệnh đều không kìm được cố ý đi đường vòng đến nhìn trộm. Thiên giới không thiếu mỹ nhân, nhất là những tiên nữ như hoa như ngọc, thế mà ta luôn cảm thấy Tử Dạ đế quân mới là mỹ nhân chân chính: Bất kể là vẻ mặt nào, phong thái nào của người cũng toát lên vẻ thanh cao trác tuyệt. Bất kể ngài cầm kinh phật, cầm cần câu hay là cầm bút lông đều cực kỳ tao nhã. Bản đế cơ chưa bao giờ ca ngợi ai ngoại trừ đế quân, khiến Ti Mệnh không dưới một lần đã nghi ngờ ta nảy sinh tình cảm nam nữ với ngài.
Ta cực kỳ muốn bóp chết Ti Mệnh! Tại sao có thể đánh đồng tình cảm ngưỡng mộ trong sáng của ta dành cho đế quân với thứ tình cảm nam nữ tầm thường như vậy chứ! Kì thực lúc nhỏ khi còn ở Đông Hoang, ta và Tử Dạ đế quân là hàng xóm thân thiết. Lúc ngài chơi cờ với Phụ Thần, ta thường hay trèo vào lòng ngài ngồi xem, cuối cùng còn ngủ quên mất. Qua mấy vạn năm bãi bể nương dâu, có lẽ đế quân đã sớm quên mất một tiểu nữ thần tên Trầm Hoạ suốt ngày quẩn bên chân người năm xưa.
Ta lén lút nhìn sang bên cạnh. Tử Dạ đế quân hơi nghiêng người về phía ta, lọn tóc bên tai bay phất phơ quệt vào môi. Màu môi đế quân hơi trầm, viền môi lại rất tinh tế, hình như môi của người còn rất bóng mượt...Ta không kìm được nuốt nước miếng hai cái, trong đầu cũng nảy ra vài suy nghĩ không hợp lẽ.
"Thực sự là đói lắm sao?" Thái tử đột nhiên quay đầu lại. Bản đế cơ giật bắn mình, theo quán tính bật thốt lên: "Hả?"
Thái tử chống cằm nhìn ta: "Nàng vừa nuốt nước miếng rõ to còn gì..."
Ta cáu gắt: "Tiểu nữ không có nuốt nước miếng!"
"Chẳng lẽ ta nghe nhầm?"
"Chắc chắn là Thái tử nghe nhầm!"
Nếu để đế quân biết ta nhìn môi ngài ấy rồi không kìm được...thực sự không biết để mặt mũi vào đâu.
"Ừm, chắc ta đã nghe nhầm thật"-Thái tử lại lơ đãng nhìn mặt nước-"Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ta thôi, không có nuốt nước miếng..."
Ta: "..." thực ra đế quân ngài cái gì cũng biết rồi đúng không!
Đúng lúc ta sắp ngượng gần chết thì có cá cắn câu. Thái tử tao nhã thu cần, gọi người bày đống lửa để nướng cá. Bản đế cơ đối với món cá nướng này...thực ra có chút vướng mắc.
Năm ta vừa tròn năm vạn tuổi, có một lần ta lẻn đến phàm thế du ngoạn, tình cờ ăn được món cá nướng của một lão thái thái ở làng chài ven sông. Ta cảm thấy cá nướng đúng là mỹ vị nhân gian khó có được, bèn trở về mang toàn bộ cá trong dòng Bích Hải ở Đông Hoang nướng lên ăn sạch. Long Vương vì chuyện đấy mà nổi giận đùng đùng đuổi đến tận cửa, hại ta bị Phụ Thần phạt chép hai mươi lần bộ Đại Thừa Tâm Kinh, thực khiến ta khổ sở gần chết. Món cá nướng vốn là mỹ vị kia trở thành bóng ma tâm lí cực kì nặng nề trong lòng ta. Bản đế cơ dè dặt hỏi: "Có thể đổi thành nấu canh không?"
"Không mang theo gia vị..." nhìn vẻ mặt nhăn nhúm như sắp không xong của ta, Thái tử nói tiếp: "Thực ra ta nướng cá cũng không đến nỗi tệ, nàng không cần phải bày ra vẻ mặt như chết đến nơi thế đâu..."
Ta: "..."
Bản đế cơ ăn một bữa ăn tra tấn nhất từ trước đến nay, ăn đến mức tim gan đều buốt lạnh.
Trời vừa đứng bóng giữa trưa, cuối cùng chúng ta cũng đến được làng chài Cừ Phù. Bản đế cơ như được giải phóng, một bước nhảy từ trên mũi thuyền xuống hò hét, Thái tử ở bên cạnh nhìn ta như vật thể lạ.
Lão hoàng đế ngoài miệng nói muốn thế nghiệm cuộc sống của dân chúng, thế mà lại chỉ định một khoảnh đất cách xa làng chài để làm nơi cắm trại. Nơi này ba mặt giáp núi, trước mặt là sông Cừ Phù phủ rợp tán sen, phía xa xa là rừng hoa hạnh ẩn hiện sau làn mây mù, thực có ba phần giống với Côn Luân tiên sơn ở Nam Hoang. Trên đời này thứ bản đế cơ nhìn không thiếu nhất chính là cảnh đẹp, Đông Hoang nổi tiếng bồng lai tiên cảnh còn là nhà cũ của ta, có điều cả một khoảng sen hồng mỹ lệ này là lần đầu tiên ta thấy. Cửu Trùng Thiên không trồng sen hồng, vì bọn họ cho rằng sen hồng là hiện thân của Ma Tộc. Ta không kìm được cầm lấy một cành sen, hít hà hương thơm của nó. Cánh sen màu hồng phấn e ấp một chùm nhuỵ màu chu sa, ta thầm niệm pháp quyết biến nó thành hạt giống định bụng sẽ mang về phủ Tướng gia để trồng. Thái tử cất lời, giọng nói thể hiện ra bảy phần hứng thú: "Nơi này quả thực là nơi thế ngoại đào viên...". Tâm trạng của ta cực kỳ tốt, lập tức xoay người đáp lời: "Ta từng đọc trong sách một câu: 'Non xanh nước biếc, một căn nhà cỏ lại có người mình yêu...'Hạnh phúc thực giản đơn, đúng không?"
Thái tử đang đứng sau lưng ta, cả khuôn mặt cong cong một nét cười ngời sáng, phút chốc ta cảm giác người trước mặt và Tử Dạ đế quân mà ta từng quen biết là hai người khác nhau.
Tử Dạ đế quân sẽ không bao giờ cười như thế.
Ta có phần hơi thất thần, trong lòng bỗng chốc nổi lên một tia cảm xúc kì lạ. Thái tử phe phẩy chiếc quạt của mình, hiếu kì nói: "Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao lại có dáng vẻ như bà lão như thế được nhỉ? "
Cho dù là thần kinh thô đến mức nào cũng không thể cho rằng đó là câu khen ngợi được, ta tức xì khói đáp trả: "Cái đó gọi là thấu hiểu sự đời có biết không?!"- Nửa câu sau đổi thành lầm bầm trong miệng-"Dù sao cũng không bằng được Thái tử ngài, rõ ràng là một thanh niên, vậy mà phong thái chẳng khác gì ông già..." Ta không có nói ngoa, đế quân chuyển thế còn mang theo cả cái phong thái chậm rãi khoan thai, phối với thân hình thanh niên của ngài thực làm người khác không yêu thương nổi. Thái tử hiển nhiên không nghe rõ ta nói gì liền nghiêng người hỏi lại: "Nàng vừa nói gì đấy? Nói lại xem nào?"
Bản đế cơ đắc ý làm mặt xấu chạy đi: "Không nói cho ngài nghe! Ngài giỏi thì đuổi theo ta đi!"
"Nàng đứng lại đó!"
Bảo ta đứng thì ta sẽ đứng chắc!
Bản đế cơ một thân phàm trần nhưng có linh lực hộ thân nên khoẻ khoắn hơn những nữ nhân khác gấp nhiều lần, chạy vài vòng chưa đổ giọt mồ hôi nào. Ngược lại Thái tử lại có vẻ mệt bở hơi tai, trực tiếp nằm vật ra bãi cỏ xanh rì thở hồng hộc. Thái tử chỉ đem theo một hộ vệ, lúc này hắn ta thực sự không thể nhìn chủ tử mình thêm được nữa, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về thuyền. Bản đế cơ ngồi bệt xuống bãi cỏ, ngón tay không an phận chọc chọc vào cánh tay Thái tử: "Sao nào? Ngài còn muốn nghe ta nói nữa không hả?"
Thái tử đến mắt cũng không mở, thu tay lên gối đầu nhàn nhạt nói: "Tâm nguyện của nàng là gì?"
"Hả?" Ta có phần hơi giật mình. Bản đế cơ đầu thai vào đời này thực sự chỉ muốn biết cảm giác lịch kiếp là như thế nào, không hề có tâm nguyện gì đặc biệt. Ta cắn cắn môi qua loa đáp một câu: "Không cầu thiên hạ, chỉ cầu tri âm..."
Thái tử không đồng tình cũng không phản bác, ta đánh bạo gọi liền hai tiếng "Bạch Dạ, Bạch Dạ", sau đó còn chọc chọc hai cái vào cánh tay anh ta. Thế mà Thái tử cũng không phản ứng. Ta bực mình lẩm bẩm: "Cái quỷ gì vậy? Nói ngủ là ngủ luôn được sao?".
Nhìn đế quân bị ánh nắng chiếu đến mức mồ hôi đầm đìa, ta không đành lòng, bèn cởi chiếc áo choàng Thanh Thu khoác cho ta lúc lên đường xuống che nắng cho ngài. Thế nhưng ta vừa vươn người qua thì đột nhiên Thái tử không nhanh không chậm thốt lên một câu: "Có lẽ ta cũng vậy..."
Bản đế cơ bị giật mình, vội vàng thu người về nhanh như chớp. May mắn là Thái tử chưa mở mắt, đương nhiên không thể thấy được hành động của ta. Ta vờ vịt hỏi: "Ngài nói có lẽ gì cơ?!"
Thái tử đột nhiên đứng dậy thành thục sửa sang xiêm y, thần sắc không được tự nhiên liếc ta một cái rồi nói: Hôm nay đến đây là được rồi, chúng ta trở về thôi..."
Sau đó thì chẳng còn gì để nói.
Thái tử và ta một đường ai về nhà nấy. Bản đế cơ buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau ầm ầm, vội vàng ăn uống tắm rửa qua loa rồi ngã lên giường ngủ say như chết. Nửa đêm trăng lạnh sao thưa, ta bị tiếng muỗi vo vo ve đánh thức, Ti Mệnh nhe nhở ngồi ở mép giường nhìn ta, cất giọng thân thiết lay động lòng người: "Đã lâu không gặp, đế cơ có nhớ tiểu tiên chăng?"
"Ngươi cái tên rảnh rỗi chết tiệt này, định phá giấc ngủ của ta đấy phỏng?" Bản đế cơ cáu nhặng lên, hôm qua vừa bị ta doạ chạy mà còn ở đó vờ vịt. Ti Mệnh cười hắc hắc nói: "Ta đến thông báo cho ngươi một tiếng, mệnh cách của đế quân sắp ứng, ngươi cứ chuẩn bị tinh thần đi..."
Ta có phần tỉnh cả ngủ vội hỏi: "Mệnh cách của ngài ấy sẽ ứng thế nào?"
Ti Mệnh dùng vẻ mặt quái đản nhìn ta: "Nội trong năm nay, Tướng gia sẽ sắp đặt gả ngươi vào Đông Cung, sau đó sai ngươi điều tra tiêu diệt lực lượng ngầm của Thái tử; Còn ông ta thì câu kết với cung nữ trong cung dùng độc dược mãn tính độc chết Hoàng Thượng. Không bao lâu nữa thiên hạ này sẽ đổi chủ!"
Bản đế cơ có chút thất thần nói: "Ta biết rồi, ngươi đi đi!"
Ti Mệnh nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin tưởng: "Ta còn muốn nhắc ngươi một chuyện, nghịch thiên cải mệnh không đến mức lên Tru Tiên đài, nhưng ba mươi sáu đạo thiên lôi ta không dám chắc sẽ chống đỡ được cho ngươi đến bao nhiêu đâu..."
Ta lừ mắt bất mãn: "Cái miệng quạ nhà ngươi dám trù ta bị ngũ lôi oanh đỉnh hả? Mắt nào của ngươi thấy ta sẽ nghịch thiên cải mệnh chứ? Bản đế cơ đương nhiên biết rõ đế quân đang lịch kiếp, không ngớ ngẩn đến mức bổ nhào ra ngăn cản đâu!"
Ti Mệnh cười khổ lắc đầu: "Cũng mong là ta chỉ nghĩ nhiều thôi..."
Bản đế cơ hừ một tiếng ngoắt mông vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Danh sách chương