Ta cùng với Thiên Đế đương nhiệm là hai huynh muội, con ruột của Mẫu Thần thượng cổ, gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ tứ hải bát hoang. Có điều, khụ, chỉ có một mình huynh ấy gánh, ta không gánh.
Đó không phải lỗi tại ta !
Từ ngày Phụ Thần cùng Mẫu Thần vũ hoá, Diệp Trầm Uyên ngồi lên vương vị cao nhất Thiên giới, ta liền chủ động xin chia sẻ công việc, không ngờ huynh ấy lại nổi trận lôi đình với ta:
"Ta có thể bảo vệ muội một đời an ổn, muội không cần phải động tay vào việc gì hết, trời có sập ta cũng đỡ cho muội !"
Thiên giới có mười tám tầng, nếu sập thật, ngay cả Phụ Thần cũng chưa chắc đỡ nổi. Ta bĩu môi, nhưng vẫn chiểu theo lời huynh ấy mà an nhàn lười biếng suốt mười mấy vạn năm.
Khắp tứ hải bát hoang đều ca ngợi Thiên Đế cùng Trầm Hoạ đế cơ huynh muội tình thâm; Thiên Đế đối với vị muội muội này che chở cưng chiều dung túng hết mực, chỉ hận không thể mang cất vào trong tim.
Ta thực phiền muộn.
Cưng chiều muội muội là bổn phận của người làm huynh trưởng, ta không có ý kiến, Trầm Uyên càng không có ý kiến, vậy mà đám Thiên phi của huynh ấy lại có ý kiến. Ngày nào bọn họ cũng có thể đủ mười hai canh giờ đến quấy nhiễu giấc ngủ của bản đế cơ, nói ta mê hoặc quân vương, mưu đồ loạn luân...
Ta mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói, lại tự vấn lòng mình, bản đế cơ thực sự quá rộng lượng.
Có điều Liên Hà tiên tỳ thân cận nhất của ta lại không học được đức tính tốt đẹp này, muội ấy mỗi lần nghe đến những lời này đều không nể nang gì, trực tiếp dùng quạt Chỉ Bích quạt văng bọn họ ra khỏi Thần Sơ cung.
Kì thực nếu ta nói với Trầm Uyên, các nàng tuyệt đối sẽ không thể bén mảng tới gần ta nửa bước. Thế nhưng ta vẫn ngại Trầm Uyên sẽ xử lí quá nặng tay, các nàng quá nửa là lành ít dữ nhiều...
Bản đế cơ lại tự vấn, ta quả thực quá mềm lòng.
Thế nhưng dung túng mấy vạn năm, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.
Hôm ấy vừa qua giờ Ngọ, đoàn Thiên phi kia lại hùng hổ kéo đến phòng ngủ của ta. Đêm qua ta có hơi cao hứng nên uống chút rượu, kết quả là đầu đau như búa bổ, vừa thấy các nàng lại thêm triệu chứng đầu váng mắt hoa. Ta đỡ trán nói với Liên Hà: "Hôm nay ta cảm thấy không được khoẻ, muội thay ta tiễn các vị Thiên phi về một chút..."
Liên Hà thấy ta chủ động đuổi người, nhất thời cao hứng, Chỉ Bích trong tay vung lên, đem đám người xui xẻo kia ném ra tận ngoài Nam Thiên Môn.
Ta lại an tâm đi ngủ, đến hôm sau mới biết là đã xảy ra chuyện lớn.
Không ngờ trong đám Thiên phi hôm ấy có một vị đang mang thai, bị quạt một cái, kết quả là sảy thai.
Bọn họ có cớ làm ầm ĩ trước mặt Trầm Uyên, đòi ta và Liên Hà lên Tru Tiên đài.
Kim Loan điện ta đã đến nhiều lần, nhưng lần này là với tư cách người bị hạch hỏi. Trầm Uyên ngồi trên cao nhìn ta, trầm mặc không nói.
Tố Tố là Thiên phi vừa sảy thai, hiện đang yếu ớt dựa vào người Trầm Uyên, nước mắt ngắn dài kể lể: "Bọn thiếp chỉ thấy đế cơ quá tịch mịch, muốn cùng người trò chuyện giải sầu, thế nhưng người lại bảo Liên Hà dùng quạt Chỉ Bích hất văng bọn thiếp..."
"Đế cơ người thân phận cao quý, bọn thiếp chỉ có thể oan ức một phen... nhưng tiểu điện hạ...tiểu điện hạ thật đáng thương..." vừa dứt lời đã oà lên khóc rất khoa trương. Đám Thiên phi còn lại cũng kéo khăn chấm nước mắt lia lịa, mếu máo phụ hoạ rất nhịp nhàng.
Bọn họ đã hận ta nghiến răng nghiến lợi suốt mấy vạn năm, gặp được có hội này còn không dập đầu cảm tạ thiên ý đến mấy trăm lần? "Vậy các nàng muốn ta xử lí nàng ấy thế nào?" Trầm Uyên đột nhiên cất tiếng, lông mày có xu hướng nhướng lên một chút.
"Đương nhiên phải đem đế cơ lên Tru Tiên đài sau đó đày xuống hạ giới!" Tố Tố cười lạnh dõng dạc nói.
Ta nhạt nhẽo cười một tiếng.
Mỗi khi Trầm Uyên tính toán cái gì đều có thói quen nhướng lông mày. Hôm nay xem ra có người phải hy sinh thật rồi.
Quả nhiên Trầm Uyên đứng dậy, hất văng Tố Tố đang nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, chậm rãi nói: "Ti Mệnh đâu?"
Một nam tử mặc áo xanh lam, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nét cười từ bên trái ta bước ra, hô: "Có tiểu thần!"
"Đem Thiên phi Tố Tố lên Tru Tiên đài, sau đó ném xuống hạ giới tự sinh tự diệt!"
Đám Thiên phi kia, bao gồm cả Tố Tố hoảng sợ quỳ sụp xuống, nức nở: "Quân thượng, người làm vậy là vì sao?"
Trầm Uyên ngồi trở lại vị trí, duy trì bộ dạng lười nhác, không nhanh không chậm nói: "Chỉ là ta cảm thấy ta vẫn còn khoẻ mạnh, chưa cần đến Thái tử nối ngôi, nên trong lúc nhàm chán đã hạ chú cấm sinh lên người các nàng...Thế nhưng các nàng cũng biết đấy, nếu tư thông với kẻ khác, chú này cũng tự động bị phá..." khuôn mặt Tố Tố thoắt trắng bệch. Trầm Uyên nhếch mép cười lạnh, hướng Tố Tố nói: "Ta cảm thấy ta đối với nàng không bạc, nàng đi tìm vui bên ngoài, lại còn muốn giá hoạ cho muội muội ta..."
"Ti Mệnh, Thiên phi Tố Tố đã thích lên Tru Tiên đài như vậy, ngươi còn không thành toàn cho nàng?"
Ti Mệnh hớn hở liếc nhìn ta rồi cung kính nói: "Tiểu thần nhận lệnh!" vừa dứt lời, Khốn Tiên toả cũng đã tung ra, trói Tố Tố như cái bánh chưng.
Tất cả các Thiên phi còn lại đều chết lặng, Tố Tố cứ vậy bị Ti Mệnh ném xuống Tru Tiên đài.
Buổi tối hôm đó, ta đặc biệt bị Trầm Uyên tóm đến Bảo Hoa điện giáo huấn một phen.
"Muội bị ngốc sao? Bọn họ khi dể muội lâu như vậỵ tại sao muội không phản kháng?"
"Chẳng phải Liên Hà đã thay muội giáo huấn bọn họ rồi sao?"
"Nếu ta không phát hiện ra, nếu không có chuyện Tố Tố tư thông với kẻ khác, muội định cứ như thế mà chịu đựng sao?"
Ta có chút uể oải trả lời: "Vốn định mấy ngày nữa đến chỗ Ti Mệnh nhờ hắn viết cho cái mệnh cách tốt tốt một chút, muội muốn đi lịch kiếp..."
Trầm Uyên nhướng mày qua đống công văn cao ngút trời nhìn ta: "Muội muốn muốn xuống phàm giới? Ta không cho phép..."
"Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, từ bao giờ huynh lại hẹp hòi thế hả?!" Ta bĩu môi chau mày. Trầm Uyên bật cười vươn tay xoa đầu ta: "Nếu muội muốn xuống phàm giới thì cứ xuống, vài ngày ở trần gian chỉ bằng vài canh giờ ở Thiên giới, chơi chán rồi về, không cần phải đi lịch kiếp phiền phức như vậy..."
Ta lập tức tránh khỏi ma trảo của huynh ấy, nhăn mặt làm xấu: "Mọi người đều nói muội là nữ bá vương, chuyện muội muốn làm huynh cản được sao !" nói xong ta liền bắt quyết biến mất nhanh như chớp.
Ta sinh ra từ thời hồng hoang, sau này khi tam giới chia cắt, Thiên tộc thống lĩnh tứ hải bát hoang, Trầm Uyên lên ngôi Thiên đế, ta nghiễm nhiên trở thành tiểu nữ thần, được chúng tiên cung kính gọi một tiếng đế cơ. Những vị thần tiên khác đều phải lịch qua tình kiếp mới có thể mang danh hào thượng thần, còn ta quả thực chẳng biết tình kiếp là như thế nào.
Ta về hầm rượu trong Thần Sơ cung chọn ra hai vò rượu hoa mai mang đến cung Nguyên Cực của Ti Mệnh. Hắn ta đang dán mắt vào Quan Trần kính, xem rất thích thú. Ta hùng hổ dằn hai vò rượu xuống mặt bàn bạch ngọc "rầm" một tiếng, Ti Mệnh nhất thời giật mình, suýt chút đem Quan Trần kính ném thẳng vào mặt ta.
"Cái thói quen nhìn trộm bỉ ổi của ngươi vẫn chưa bỏ được à?" Ta phẩy tay biến ra hai chiếc chén bạch ngọc, rót một chén rượu sóng sánh màu vàng kim đưa cho Ti Mệnh, hắn ta cười cười đón lấy uống cạn rồi mới nói: "Mọi ngày ta phải mồm mép với ngươi hết mấy canh giờ ngươi mới chịu cho ta một vò...Hôm nay lại tự động dâng đến cửa, chẳng lẽ có gì muốn nhờ vả ta chăng?"
"Vẫn là ngươi hiểu ta..."-ta không vòng vo, lập tức biến ra giấy bút đưa đến trước mặt hắn-"Ta muốn đi lịch kiếp, ngươi mau viết cho ta một cái mệnh cách hay ho xem nào!"
Ti Mệnh nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin nổi: "Lịch kiếp? Hằng ngày ngươi lười đến nỗi một bước cũng không ra khỏi Thần Sơ cung, hôm nay lại đổi tính đổi nết vậy?!"
"Cũng vì quá nhàm chán mà thôi...Trầm Hoạ ta không cần làm gì cũng có thể ngồi lên ngai vị đế cơ, thực có chút làm người khác không phục..." Ta vứt chén, trực tiếp ôm một vò rượu lên uống ừng ực. Ti Mệnh vội cướp lại xuýt xoa: "Uống rượu như ngươi thực lãng phí!"
"Thế nào? Ngươi có viết hay không? Ngươi dám không viết thì sau này đừng hòng uống rượu của ta nữa..." Bản đế cơ chống cằm nhìn Ti Mệnh bằng vẻ uy hiếp. Hắn ta ôm vò rượu thở dài: "Ta viết ta viết, ngươi vừa lòng chưa hả? Có điều ngươi cũng biết mệnh cách là thiên cơ bất khả lộ...bất quá ngươi có yêu cầu gì đặc biệt cứ nói với ta, ta sẽ viết thêm vào hộ ngươi..."
"Ta cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là bản đế cơ không hợp diễn vai bi luỵ cho lắm, ngươi đừng biến ta thành cái dạng kia là được..." Ta liếc nhìn Quan Trần kính, mặt kính hiện lên cảnh một nữ tử ôm xác một nam tử khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông cực kỳ thảm hại. Ti Mệnh hắc hắc cười gượng hai tiếng nói: "Ta biết ngươi không thích thể loại đó...Ngươi cứ an tâm, ta uống bao nhiêu rượu ngon của ngươi, nhất định sẽ viết cho ngươi một đoạn mệnh cách oai phong lẫm liệt, lưu danh hậu thế..."
"Ta tạm tin ngươi..." Bản đế cơ vứt lại một câu, sau đó thảnh thơi bay trở về Thần Sơ cung.
***
Thượng thần lịch kiếp là chuyện lớn, thế nên hôm sau ta đến U Minh phủ đã thấy hai hàng người nghênh đón. Diêm vương thân hình phì nhiêu khom người dẫn đường cho ta đến cầu Nại Hà trong vô vàn ánh mắt sùng bái của quần chúng. Mạnh Bà cúi rạp người dâng đến trước mặt ta một chén canh đen sì.
Canh nấu từ nước Vong Xuyên, khiến chúng nhân trước khi đầu thai sẽ quên hết tiền thế. Ta tạm thời không muốn quên đi cái gì, thế nên nhân lúc mọi người còn đang cúi đầu liền nghiêng người trút toàn bộ canh trong chén xuống dòng Vong Xuyên cuồn cuộn dưới chân. Diêm vương lại cung kính đưa ta đến giếng luân hồi, ta nhắm mắt, qủa quyết nhảy xuống.
Đó không phải lỗi tại ta !
Từ ngày Phụ Thần cùng Mẫu Thần vũ hoá, Diệp Trầm Uyên ngồi lên vương vị cao nhất Thiên giới, ta liền chủ động xin chia sẻ công việc, không ngờ huynh ấy lại nổi trận lôi đình với ta:
"Ta có thể bảo vệ muội một đời an ổn, muội không cần phải động tay vào việc gì hết, trời có sập ta cũng đỡ cho muội !"
Thiên giới có mười tám tầng, nếu sập thật, ngay cả Phụ Thần cũng chưa chắc đỡ nổi. Ta bĩu môi, nhưng vẫn chiểu theo lời huynh ấy mà an nhàn lười biếng suốt mười mấy vạn năm.
Khắp tứ hải bát hoang đều ca ngợi Thiên Đế cùng Trầm Hoạ đế cơ huynh muội tình thâm; Thiên Đế đối với vị muội muội này che chở cưng chiều dung túng hết mực, chỉ hận không thể mang cất vào trong tim.
Ta thực phiền muộn.
Cưng chiều muội muội là bổn phận của người làm huynh trưởng, ta không có ý kiến, Trầm Uyên càng không có ý kiến, vậy mà đám Thiên phi của huynh ấy lại có ý kiến. Ngày nào bọn họ cũng có thể đủ mười hai canh giờ đến quấy nhiễu giấc ngủ của bản đế cơ, nói ta mê hoặc quân vương, mưu đồ loạn luân...
Ta mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói, lại tự vấn lòng mình, bản đế cơ thực sự quá rộng lượng.
Có điều Liên Hà tiên tỳ thân cận nhất của ta lại không học được đức tính tốt đẹp này, muội ấy mỗi lần nghe đến những lời này đều không nể nang gì, trực tiếp dùng quạt Chỉ Bích quạt văng bọn họ ra khỏi Thần Sơ cung.
Kì thực nếu ta nói với Trầm Uyên, các nàng tuyệt đối sẽ không thể bén mảng tới gần ta nửa bước. Thế nhưng ta vẫn ngại Trầm Uyên sẽ xử lí quá nặng tay, các nàng quá nửa là lành ít dữ nhiều...
Bản đế cơ lại tự vấn, ta quả thực quá mềm lòng.
Thế nhưng dung túng mấy vạn năm, cuối cùng cũng xảy ra chuyện.
Hôm ấy vừa qua giờ Ngọ, đoàn Thiên phi kia lại hùng hổ kéo đến phòng ngủ của ta. Đêm qua ta có hơi cao hứng nên uống chút rượu, kết quả là đầu đau như búa bổ, vừa thấy các nàng lại thêm triệu chứng đầu váng mắt hoa. Ta đỡ trán nói với Liên Hà: "Hôm nay ta cảm thấy không được khoẻ, muội thay ta tiễn các vị Thiên phi về một chút..."
Liên Hà thấy ta chủ động đuổi người, nhất thời cao hứng, Chỉ Bích trong tay vung lên, đem đám người xui xẻo kia ném ra tận ngoài Nam Thiên Môn.
Ta lại an tâm đi ngủ, đến hôm sau mới biết là đã xảy ra chuyện lớn.
Không ngờ trong đám Thiên phi hôm ấy có một vị đang mang thai, bị quạt một cái, kết quả là sảy thai.
Bọn họ có cớ làm ầm ĩ trước mặt Trầm Uyên, đòi ta và Liên Hà lên Tru Tiên đài.
Kim Loan điện ta đã đến nhiều lần, nhưng lần này là với tư cách người bị hạch hỏi. Trầm Uyên ngồi trên cao nhìn ta, trầm mặc không nói.
Tố Tố là Thiên phi vừa sảy thai, hiện đang yếu ớt dựa vào người Trầm Uyên, nước mắt ngắn dài kể lể: "Bọn thiếp chỉ thấy đế cơ quá tịch mịch, muốn cùng người trò chuyện giải sầu, thế nhưng người lại bảo Liên Hà dùng quạt Chỉ Bích hất văng bọn thiếp..."
"Đế cơ người thân phận cao quý, bọn thiếp chỉ có thể oan ức một phen... nhưng tiểu điện hạ...tiểu điện hạ thật đáng thương..." vừa dứt lời đã oà lên khóc rất khoa trương. Đám Thiên phi còn lại cũng kéo khăn chấm nước mắt lia lịa, mếu máo phụ hoạ rất nhịp nhàng.
Bọn họ đã hận ta nghiến răng nghiến lợi suốt mấy vạn năm, gặp được có hội này còn không dập đầu cảm tạ thiên ý đến mấy trăm lần? "Vậy các nàng muốn ta xử lí nàng ấy thế nào?" Trầm Uyên đột nhiên cất tiếng, lông mày có xu hướng nhướng lên một chút.
"Đương nhiên phải đem đế cơ lên Tru Tiên đài sau đó đày xuống hạ giới!" Tố Tố cười lạnh dõng dạc nói.
Ta nhạt nhẽo cười một tiếng.
Mỗi khi Trầm Uyên tính toán cái gì đều có thói quen nhướng lông mày. Hôm nay xem ra có người phải hy sinh thật rồi.
Quả nhiên Trầm Uyên đứng dậy, hất văng Tố Tố đang nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, chậm rãi nói: "Ti Mệnh đâu?"
Một nam tử mặc áo xanh lam, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nét cười từ bên trái ta bước ra, hô: "Có tiểu thần!"
"Đem Thiên phi Tố Tố lên Tru Tiên đài, sau đó ném xuống hạ giới tự sinh tự diệt!"
Đám Thiên phi kia, bao gồm cả Tố Tố hoảng sợ quỳ sụp xuống, nức nở: "Quân thượng, người làm vậy là vì sao?"
Trầm Uyên ngồi trở lại vị trí, duy trì bộ dạng lười nhác, không nhanh không chậm nói: "Chỉ là ta cảm thấy ta vẫn còn khoẻ mạnh, chưa cần đến Thái tử nối ngôi, nên trong lúc nhàm chán đã hạ chú cấm sinh lên người các nàng...Thế nhưng các nàng cũng biết đấy, nếu tư thông với kẻ khác, chú này cũng tự động bị phá..." khuôn mặt Tố Tố thoắt trắng bệch. Trầm Uyên nhếch mép cười lạnh, hướng Tố Tố nói: "Ta cảm thấy ta đối với nàng không bạc, nàng đi tìm vui bên ngoài, lại còn muốn giá hoạ cho muội muội ta..."
"Ti Mệnh, Thiên phi Tố Tố đã thích lên Tru Tiên đài như vậy, ngươi còn không thành toàn cho nàng?"
Ti Mệnh hớn hở liếc nhìn ta rồi cung kính nói: "Tiểu thần nhận lệnh!" vừa dứt lời, Khốn Tiên toả cũng đã tung ra, trói Tố Tố như cái bánh chưng.
Tất cả các Thiên phi còn lại đều chết lặng, Tố Tố cứ vậy bị Ti Mệnh ném xuống Tru Tiên đài.
Buổi tối hôm đó, ta đặc biệt bị Trầm Uyên tóm đến Bảo Hoa điện giáo huấn một phen.
"Muội bị ngốc sao? Bọn họ khi dể muội lâu như vậỵ tại sao muội không phản kháng?"
"Chẳng phải Liên Hà đã thay muội giáo huấn bọn họ rồi sao?"
"Nếu ta không phát hiện ra, nếu không có chuyện Tố Tố tư thông với kẻ khác, muội định cứ như thế mà chịu đựng sao?"
Ta có chút uể oải trả lời: "Vốn định mấy ngày nữa đến chỗ Ti Mệnh nhờ hắn viết cho cái mệnh cách tốt tốt một chút, muội muốn đi lịch kiếp..."
Trầm Uyên nhướng mày qua đống công văn cao ngút trời nhìn ta: "Muội muốn muốn xuống phàm giới? Ta không cho phép..."
"Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, từ bao giờ huynh lại hẹp hòi thế hả?!" Ta bĩu môi chau mày. Trầm Uyên bật cười vươn tay xoa đầu ta: "Nếu muội muốn xuống phàm giới thì cứ xuống, vài ngày ở trần gian chỉ bằng vài canh giờ ở Thiên giới, chơi chán rồi về, không cần phải đi lịch kiếp phiền phức như vậy..."
Ta lập tức tránh khỏi ma trảo của huynh ấy, nhăn mặt làm xấu: "Mọi người đều nói muội là nữ bá vương, chuyện muội muốn làm huynh cản được sao !" nói xong ta liền bắt quyết biến mất nhanh như chớp.
Ta sinh ra từ thời hồng hoang, sau này khi tam giới chia cắt, Thiên tộc thống lĩnh tứ hải bát hoang, Trầm Uyên lên ngôi Thiên đế, ta nghiễm nhiên trở thành tiểu nữ thần, được chúng tiên cung kính gọi một tiếng đế cơ. Những vị thần tiên khác đều phải lịch qua tình kiếp mới có thể mang danh hào thượng thần, còn ta quả thực chẳng biết tình kiếp là như thế nào.
Ta về hầm rượu trong Thần Sơ cung chọn ra hai vò rượu hoa mai mang đến cung Nguyên Cực của Ti Mệnh. Hắn ta đang dán mắt vào Quan Trần kính, xem rất thích thú. Ta hùng hổ dằn hai vò rượu xuống mặt bàn bạch ngọc "rầm" một tiếng, Ti Mệnh nhất thời giật mình, suýt chút đem Quan Trần kính ném thẳng vào mặt ta.
"Cái thói quen nhìn trộm bỉ ổi của ngươi vẫn chưa bỏ được à?" Ta phẩy tay biến ra hai chiếc chén bạch ngọc, rót một chén rượu sóng sánh màu vàng kim đưa cho Ti Mệnh, hắn ta cười cười đón lấy uống cạn rồi mới nói: "Mọi ngày ta phải mồm mép với ngươi hết mấy canh giờ ngươi mới chịu cho ta một vò...Hôm nay lại tự động dâng đến cửa, chẳng lẽ có gì muốn nhờ vả ta chăng?"
"Vẫn là ngươi hiểu ta..."-ta không vòng vo, lập tức biến ra giấy bút đưa đến trước mặt hắn-"Ta muốn đi lịch kiếp, ngươi mau viết cho ta một cái mệnh cách hay ho xem nào!"
Ti Mệnh nhìn ta bằng vẻ mặt không thể tin nổi: "Lịch kiếp? Hằng ngày ngươi lười đến nỗi một bước cũng không ra khỏi Thần Sơ cung, hôm nay lại đổi tính đổi nết vậy?!"
"Cũng vì quá nhàm chán mà thôi...Trầm Hoạ ta không cần làm gì cũng có thể ngồi lên ngai vị đế cơ, thực có chút làm người khác không phục..." Ta vứt chén, trực tiếp ôm một vò rượu lên uống ừng ực. Ti Mệnh vội cướp lại xuýt xoa: "Uống rượu như ngươi thực lãng phí!"
"Thế nào? Ngươi có viết hay không? Ngươi dám không viết thì sau này đừng hòng uống rượu của ta nữa..." Bản đế cơ chống cằm nhìn Ti Mệnh bằng vẻ uy hiếp. Hắn ta ôm vò rượu thở dài: "Ta viết ta viết, ngươi vừa lòng chưa hả? Có điều ngươi cũng biết mệnh cách là thiên cơ bất khả lộ...bất quá ngươi có yêu cầu gì đặc biệt cứ nói với ta, ta sẽ viết thêm vào hộ ngươi..."
"Ta cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là bản đế cơ không hợp diễn vai bi luỵ cho lắm, ngươi đừng biến ta thành cái dạng kia là được..." Ta liếc nhìn Quan Trần kính, mặt kính hiện lên cảnh một nữ tử ôm xác một nam tử khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông cực kỳ thảm hại. Ti Mệnh hắc hắc cười gượng hai tiếng nói: "Ta biết ngươi không thích thể loại đó...Ngươi cứ an tâm, ta uống bao nhiêu rượu ngon của ngươi, nhất định sẽ viết cho ngươi một đoạn mệnh cách oai phong lẫm liệt, lưu danh hậu thế..."
"Ta tạm tin ngươi..." Bản đế cơ vứt lại một câu, sau đó thảnh thơi bay trở về Thần Sơ cung.
***
Thượng thần lịch kiếp là chuyện lớn, thế nên hôm sau ta đến U Minh phủ đã thấy hai hàng người nghênh đón. Diêm vương thân hình phì nhiêu khom người dẫn đường cho ta đến cầu Nại Hà trong vô vàn ánh mắt sùng bái của quần chúng. Mạnh Bà cúi rạp người dâng đến trước mặt ta một chén canh đen sì.
Canh nấu từ nước Vong Xuyên, khiến chúng nhân trước khi đầu thai sẽ quên hết tiền thế. Ta tạm thời không muốn quên đi cái gì, thế nên nhân lúc mọi người còn đang cúi đầu liền nghiêng người trút toàn bộ canh trong chén xuống dòng Vong Xuyên cuồn cuộn dưới chân. Diêm vương lại cung kính đưa ta đến giếng luân hồi, ta nhắm mắt, qủa quyết nhảy xuống.
Danh sách chương