Ngày tuyệt nhất

Chín giờ sáng thứ Bảy, một ngày sau bữa tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi của bố anh, Lou Suffern ngồi ở vườn sau, ngẩng mặt lên và nhắm mắt lại, đắm mình trong ánh nắng mặt trời. Anh trèo qua hàng rào ngăn cách khu vườn rộng hai mẫu Anh của họ - nơi có những con đường rải đá cuội, những luống hoa và một tấm biển lớn chỉ các lối đi – với khu đất lởm chởm, hoang dại bên ngoài. Những cây kim tước vàng mọc khắp nơi, chỗ đậm chỗ nhạt ánh lên như thể một ai đó cầm một cây súng bắn màu và bắn một các không cẩn thận vào hướng khu vườn.

Ngôi nhà của Lou và Ruth nằm ở đỉnh trên cùng của ngọn đồi. Khu vườn sau của họ nhìn ra có thể thấy cả một vùng không gian rộng lớn với những ngôi làng ở Howth nằm bên dưới. Và bến cảng, nằm ở xa hơn nữa, nơi cái vịnh được gọi là Con Mắt Ai Len.

Lou ngồi trên một tảng đá, hít thở thật sâu không khí trong lành buổi sớm mai. Mũi anh lạnh cóng. Hai gò má cũng sắp sửa đóng băng. Tai thì đã bắt đầu thoáng cảm giác hơi đau với cái lạnh của những cơn gió. Những ngón tay của anh sắp sửa chuyển sang màu tím ngắt.

Không giống như những khu vườn bên trong của anh và mấy người hàng xóm được chăm sóc rất cẩn thận, những bụi kim tước dại ngoài tung tẩy lớn lên theo bất cứ hướng nào chúng thích, cao bao nhiêu cũng được, thậm chí còn đáng yêu hơn. Nhìn chúng giống như đứa trẻ thứ hai trong già đình, có nhiều không gian hơn và ít luật lệ ràng buộc của bố mẹ hơn. Chúng lang thang khắp các ngọn núi. Chúng giống như những sinh viên ngồi ở hàng ghế cuối trong lớp, yên lặng nhưng rất sống động và nhiều ý kiến.

Lou không hề một mình khi anh trầm tư suy nghĩ về cuộc đời mình. Bên cạnh anh là chính anh. Cả hai ăn mặc không hề giống nhau: Một sẵn sàng cho cuộc bơi thuyền buồm với anh trai mình, còn “người kia” cho buổi trượt băng với gia đình.

Cả hai nhìn chăm chăm ra biển, cùng ngắm anh sáng mờ mờ lung linh tỏa rạng của mặt trời nơi tít tắp chân trời. Cả hai cùng ngồi đó một lúc, không nói một lời nào, cùng cực kỳ thoải mái về một nửa còn lại của mình.

Lou trên thảm cỏ xanh như rêu ngắm Lou trên tảng đá và mỉm cười. “Cậu có biết tớ hạnh phúc đến thế nào ngay lúc này không? Tớ ngồi bên cạnh chính mình!”, anh đùa.

Lou ngồi trên tảng đá, cũng cố nén một nụ cười. “Càng nghe chính mình đùa, tớ càng thấy mình không hề buồn cười tí nào”.

“Vâng, tớ cũng thế!”. Lou bứt một cọng cỏ dại dưới đất lên, cuộn tròn nó quanh ngón tay đã chuyển sang màu tím ngắt vì lạnh của mình. “Nhưng tớ cũng lưu ý đến chuyện rằng chính mình là một gã đẹp trai làm sao!”.

Cả hai cùng bật cười sảng khoái.

“Cậu hay nói át người khác quá”, Lou ngồi trên tảng đá nói, nhớ lại những bằng chứng mà con người khác của anh điều khiển cả cuộc trò chuyện không cần thiết này.

“Tớ có nhận ra thế. Thật sự tớ nên…”.

“Và cậu không thật sự lắng nghe nữa”, anh thêm vào, suy nghĩ thật sâu.

“Và những câu chuyện của cậu luôn quá dài. Mọi người dường như không hề quan tâm như cậu tưởng”. Anh tiếp tục. “Cậu không hỏi mọi người về chuyện họ đang làm gì. Cậu nên bắt đầu làm thế thôi”.

“Này, cậu nói với chính cậu ấy!”. Lou ngồi trên cỏ nói, không hề có chút bực bội với những điều vừa nghe.

“Thì tớ đang làm thế đây này”.

Họ lại ngồi trong im lặng.

Một con mòng biển sà xuống, kêu quang quác, nhìn họ đầy ngờ vực và sau đó bay đi.

“Chắc nó bay đi để kể cho những đồng bọn của nó nghe về chúng ta”. Lou ngồi trên tảng đá nói.

“Vậy thì cậu và tớ đừng có để bất kỳ thứ gì chúng nói vào trong quả tim,ngay cả hai quả tim của chúng ta cũng giống nhau”. Lou còn lại nói.

Cả hai bật cười lần nữa.

“Tớ không thể tin được là mình lại có thể cười với một câu nói đùa của chính mình”. Lou ngồi trên cỏ chà chà hai mắt. “Bối rối quá!”.

“Thế cái gì đang diễn ra ở đây nhỉ, cậu nghĩ sao?”, Lou chợt hỏi một cách nghiêm túc.

“Nếu cậu không biết, thì tớ không biết”.

“Vâng, nhưng nếu tớ có vài giả thuyết, thì hẳn là cậu cũng có”.

Họ nhìn nhau, biết chính xác người kia đang suy nghĩ cái gì.

Lou chọn lựa từng từ một cách rất sáng suốt, uốn lưỡi đến bảy lần trước khi nói. “Tớ nghĩ là chúng ta nên giữ những giả thuyết đó lại cho chính chúng ta, cậu có nghĩ thế không? Nó là chính nó. Chúng ta cứ giữ nó lại thế thôi”.

“Tớ không muốn có ai đó bị tổn thương”, Lou trên thảm cỏ ngước mặt lên.

“Cậu có nghe tớ nói gì không?”, anh nói đầy giận dữ. “Tớ nói là không nói về chuyện đó”.

“Lou!”. Ruth gọi họ từ trong vườn và câu gọi ấy đã phá vỡ thần chú giữa họ.

“Lại đây nào!”. Anh gọi to khi trông thấy Pud, mang đôi giày mới, chạy trốn để tìm sự “tự do” khi chập chững băng qua cánh cửa bếp, băng đi trên cát giống như một cái trứng.

Cậu bé chạy sau trái bóng, cố gắng bắt được nó nhưng cứ phạm lỗi là đá trúng nó khiến nó tiếp tục lăn đi mỗi khi cậu bén đế được gần. Sau một hồi “rút kinh nghiệm”, cậu ngừng chạy trước khi chạm vào trái bóng, rón rén bước từng bước lại gần như thể trái bóng có thể tự mình nó lăn đi được.

Rồi câu bé bắt chước một cầu thủ thực thụ, nhấc một chân lên. Nhưng cái chân còn lại không đủ sức giúp cậu giữ thăng bằng, thế là bé ngã kềnh ra nền cỏ. Lucy chạy ào ra ngoài với chiếc nón và khăn của mình để giúp kéo cậu em trai dậy.

“Con bé giống Ruth quá!”. Anh nghe một giọng nói gần sát tai mình vang lên và nhận ra Lou “thứ hai” lại đang nhập cuộc cùng anh.

“Tớ biết.Nhìn con bé biểu lộ nét mặt đó kìa…”. Họ nhìn Lucy đang đỡ Pud đứng dậy và mắng em phải cẩn thận thế nào. Cả hai bật cười cùng một lúc.

Pud giẫy ra khi Lucy cố giữ thằng bé bằng hai tay và dẫn em trở lại vào nhà. Thằng bé giẫy nảy, đẩy ra, sau cùng thì lạch bạch tự đi vào nhà một mình.

“Thằng bé gợi cho cậu nhớ đến ai?”. Lou hỏi.

“Thôi được rồi… Chúng ta phải đi thôi. Cậu đi xuống dưới bến cản. Tớ đưa Ruth và đám trẻ vào thị trấn. Hãy chắc chắn rằng cậu sẽ ở đó đúng giờ, được chứ? Tớ phải hối lộ anh Quentin bằng cách giúp anh ấy hôm nay” .

“Chắc chắn là tớ sẽ ở đó rồi. Cậu đừng có trượt băng té gãy chân đấy nhé!”.

“Còn cậu thì đừng có để bị chết đuối lúc bơi thuyền”.

“Chúng ta tận hưởng một ngày nghỉ thôi”.

Lou chia tay ra và bắt tay với chính mình. Cái bắt tay nhanh chóng chuyển thành cái ôm, và Lou đứng đấy, trên đỉnh núi, dành cho chính mình một cái ôm thắm thiết, ấm áp nhất mà anh từng nhận trong một khoảng thời gian dài.

Lou lái xe xuống bến cảng để tham gia cuộc đua. Anh đã không đua trong nhiều năm rồi. Anh muốn bắt chuyện với ai đó, để nói, để cảm giác lại được chuyện sẽ ở trên tàu. Anh cũng cần xây dựng lại mối quan hệ với những người còn lại trong đội. Tạo mối quan hệ gắn bó luôn là chìa khóa để thành công và anh không muốn khiến người nào cảm thấy khó chịu.

Nhưng nếu nói là anh không muốn anh Quentin cảm thấy khó chịu thì đúng là hơi không chân thật cho lắm. Anh ấy đã có được Alexandra xinh đẹp, có được một chiếc thuyền buồm đua lớn đã mua được cách đây 5 năm.

Anh Quentin và 5 người khác đã lên tàu. Họ là một đội chặt chẽ, đã qua rất nhiều cuộc đua cùng nhau.

Lou nhẩm một phép toán. Người ta chỉ cho phép có 6 người trên thuyền. Trong khi có anh nữa là 7.

“Chào mọi người!”, anh nói, bước tới chỗ họ.

“Lou!”, Anh Quentin nhìn lên đầy ngạc nhiên và Lou nhận ra ngay rằng tại sao họ lại có sẵn sàng tới 6 người. Anh Quentin không tin rằng cậu em trai của mình sẽ tới.

“Em không trễ chứ? Anh nói là chín giờ rưỡi”. Anh cố giấu sự thất vọng của mình.

“Ồ, vâng… Chắc chắn rồi!”. Anh Quentin thì cố giấu sự ngạc nhiên của anh ấy.

“Hoàn toàn là không trễ, anh chỉ.. à…”. Anh ta quay người lại, nhìn những người đàn ông kia đang vừa nhìn chăm chăm vừa chờ đợi. “Để anh giới thiệu em với những người còn lại trong đội. Mọi người, đây là em trai tôi, Lou”.

Sự kinh ngạc lướt qua vài gương mặt.

“Ồ, chúng tôi không biết là anh có một cậu em trai!”. Một người mỉm cười, bước đến chìa tay ra. “Tôi là Geoff. Chào mừng anh lên thuyền. Tôi hi vọng anh biết mình sẽ làm gì”.

“Chắc phải mất một lúc”. Lou nhìn anh Quentin, không chắc chắn lắm. “Anh Quentin và tôi từng ngồi chung trên một thuyền đua trong khá nhiều cuộc thi, trong nhiều năm. Thật khó quên những ký ức ấy. Nó giống như điều khiển một chiếc xe đạp, phải vậy không?” .

Mọi người bật cười và chào đón anh lên thuyền.

“Thế anh muốn em đứng ở vị trí nào?”. Anh nhìn anh trai.

“Em có thật sự chắc chắn là mình làm được không?”. Anh Quentin hỏi khẽ, cách xa những người khác không nghe thấy.

“Chắc chắn”. Lou cố gắng vượt qua những cảm xúc trong lòng mình. “Cùng một vị trí như chúng ta từng thi các cuộc thi trước?”.

“Ở Boong trước?”, anh Quentin hỏi lại.

“Ai-da, ai-da… Đúng vậy, thưa thuyền trưởng”. Lou cười làm động tác chào anh.

Quentin cũng bật cười và quay trở ra những người còn lại trong đoàn.

“Được rồi, những tràng trai… Tôi muốn chúng ta sẽ phối hợp nhịp nhàng cân đối. Nhớ nhé, phải nói với nhau. Tôi muốn thông tin phải luôn được chạy lên, chạy xuống con tàu bất cứ lúc nào. Nếu các bạn không làm được những gì các bạn nên làm, hãy hét to lên, tất cả chúng ta cần biết chính xác việc gì đang diễn ra. Nếu chúng ta thắng, tôi sẽ khao cả đội”.

Mọi người ồ lên vui vẻ.

“Lou”. Anh ta nhìn cậu em trai mình và nháy mắt. “Anh biết em đã tìm kiếm cơ hội này trong một thời gian dài”.

Nghe những điều không thật ấy, Lou không hề cảm thấy nó là một ý kiến hay để đạt được mục tiêu là khích lệ anh vào cuộc.

“Cuối cùng em cũng tìm được cơ hội của mình để nhìn thấy thứ mà Alexandra tạo dựng”.

Lou thọi nhẹ anh trai một cái và bắt đầu cuộc chơi.

Ruth đẩy chiếc xe của Pud vào công viên Thánh Stephen, một công viên nằm ở trung tâm thánh phố Dublin. Sân trượt băng được dựng lên mặt đất, thu hút rất nhiều người mua sắm và khách từ khắm nơi trên đất nước về tham gia, thưởng thức những trải nghiệm có một không hai.

Băng ngang cái hồ đầy những con vịt, đi bộ qua cây cầu O’Connel, họ nhanh chóng vào tới một khu vui chơi rộng lớn. Cả một khu chợ Giáng sinh được bày ra, trang hoàng lộng lẫy.

Những quầy hàng bán các cốc chocolate nóng với kẹo dẻo, cũng như đủ loại bánh trái cây khác nhau. Trong không khí sực nức mùi thơm của quế.

Mỗi người chủ quầy hàng ăn mặc như một con yêu tinh hay những người tí hon trong các câu chuyện cổ thích. Băng rơi xuống mái của mỗi quầy hàng,, và những chiếc máy phun tuyết giả hoạt động không ngừng.

Căn lều tuyết của ông già Noel đặt ở khu vực trung tâm, thu hút mọi sự chú ý. Cả một hàng dài những người xếp hàng ở bên ngoài. Người thì mặc những bộ quần áo hóa trang thành những con yêu tinh màu xanh lá cây. Người thì mang những đôi giày như ông già Tuyết. Một cây nến to khổng lồ màu đỏ với những sọc trắng sừng sững ở ngoài, trong khi máy thổi bong bóng vẫn đang phù những quả bong bóng xà phòng lấp lánh trên nóc nhà, cạnh ống khói. Những quả bong bóng xà phòng bay lơ lửng khắp không gian.

Trên một khu vực phủ cỏ xanh ròng, một nhóm trẻ con trong trang phục hóa trang đang chơi trò đánh trận giả. Một cây thông Noel cao sừng sững, trang trí đầy những quả châu to khổng lồ và những dây kim tuyết lấp lánh. Treo lơ lửng trên đó là những quả bong bóng chứa đầy nước – thứ đang thu hút một nhóm trẻ con và rất nhiều phụ nữ đang ra sức làm vỡ bong bóng để khám phá những món quà giáu bên trong.

Một người hóa trang thành con yêu tinh mặt đỏ, ướt nhẹp sau khi cố gắng phá vỡ những quả bong bóng đầy nước, chạy vòng quanh để nhặt những món quà nho nhỏ giấu trong đáy rơi trên sàn nhà. Trong khí đó, những người phục vụ khác lại nhanh chóng thổi đầy nước vào những quả bóng và chuyền cho một nhóm khác làm nhiệm vụ treo chúng lên cành thông.

Pud chỉ nóng tay bé xíu vào bất cứ thứ gì mới mẻ lọt vào tầm mắt của cậu bé. Lucy, mọi ngày huyên thuyên nói không ngừng, thì hôm nay, đột nhiên trở nên cực kỳ im lặng. Đôi mắt mùa nâu chocolate của cô bé tròn xoe, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ xung quanh.

Cô bé nắm chặt tay trên chiếc nôi của em. Mọi thứ xung quanhbây giờ giống như một thiên đường. Rồi cô bé ngẩng lên nhìn bố mẹ, với nụ cười toét ra đến tận mang tai.

Không ai nói điều gì cả. Họ không phải nói. Tất cả họ đều biết. Ở khá xa khu chợ Giáng sinh, họ tìm thấy một sân trượt băng, nơi luôn thu hút hàng trăm người tù trẻ đến già, xếp hàng dài trước đó để có thể té, có thể ngã, có thể nhìn thấy những cú ngã ngoạn mục hài hước của người khác và vui cười.

“Sao tất cả các cháu không vào?”. Lou nói với hàng tá đứa trẻ đang ngồi trên ghế chờ phía trước.

Những bàn tay đưa ra chỉ về phía trước. Lou nhìn theo. “Anh sẽ xếp hàng cho chúng ta”.

Cùng lúc ấy, chiếc điện thoại di động trong túi anh lại rung lên…

“Vâng, cảm ơn anh!”. Ruth vừa nói vừa đặt Pud vào thay Lou – lúc này đang đứng trong hàng.

“Em làm gì thế?”. Lou hỏi, hoảng sợ.

“Em đến kia xem một chút”.

“Không phải là em sẽ giữ nó sao?”.

“Không. Nó đang ngủ mà. Nó sẽ ổn khi ở đây với anh thôi”.

Liền sau đó, cô tay trong tay với Lucy, tiến về phía trước, trong khi Lou nhìn Pud với một chút sợ hãi, cầu nguyện luôn mồm cho thằng bé đừng thức dậy. Anh để một con mắt vào chiếc điện thoại di động của mình, con mắt còn lại dành quan sát Pud. Và con mắt thứ ba mà anh chưa từng biết mình có nằm trong nhóm trẻ phía trước anh, những đứa nhỏ la lên và nhảy vòng quanh, đùa giỡn với nhau. Tiếng hét, tiếng la, tiếng đùa từ chúng đã đánh thức đứa trẻ đang ngủ dậy.

Đột nhiên, anh nghe tiếng nhạc điệu Jingle Bells vang lên inh ỏi từ các loa phát thanh. Một gia đình với bố mập mạp đang nắm tay nhau cùng hét lên theo. Họ cũng đang đứng chờ. Mỗi tiếng hét của họ như xoáy vào tận xương của Lou, khiến anh tưởng chừng như mình bị gãy lắc rắc thành từng mảnh nhỏ. Tiếng điện thoại di động lại nháy từng ánh nhỏ trong túi, báo hiệu có cuộc gọi. Cả hàng người đang xếp hàng chuyển động, nhích lên phía trước một chút. Anh cugnx chậm chạp đảy chiếc xe nôi vào hàng theo.

Ngay trước mặt anh, một thằng bé đang kể bằng giọng inh ỏi một câu chuyện cho đứa bạn khác của nó. Thằng bé, trong lúc hoa chân múa tay, bước lùi về phía sau va mạnh vào chiếc xe nôi.

“Ồ, cháu xin lỗi!”. Thằng bé nói, nhìn quanh, xoa xoa hai bàn tay. “Cháu xin lỗi. Chú không sao chứ ạ?”

Lou gật đầu. Nuốt nước bọt. Anh muốn đét đít mấy đứa trẻ, muốn tìm ra cha mẹ của thằng bé để nói cho họ biết cần phải dạy dỗ lại con trai họ.

Anh xuýt xoa dỗ dành Pud, sau cú chấn động vì va chạm xe nôi. Thằng bé như con cọp con vừa thức giấc. Đôi mắt nó, trong veo, buồn ngủ và mệt mỏi, mở ra chầm chậm. Đôi mắt nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh trong khi Lou nín thở vì sợ. Anh và Pud nhìn nhau một lúc, trải qua một khoảnh khắc im lặng. Và sau đó, quyết định rằng mình không thích cái biểu hiện đáng sợ trên gương mặt của bố, Pud đẩy bàn tay nhỏ xíu vào mặt bố và hét toáng lên. Hét. Đúng nghĩa! “Ơ, suỵt…”. Lou nói lớn, nhìn xuống con trai mình.

Pud hét mỗi lúc một to hơn. Những giọt nước mắt ràn rụa trên đôi mắt mệt mỏi buồn ngủ của nó.

“Thôi nào, Pud!”. Lou mỉm cười với thằng bé.

Pud khóc lớn hơn

Lou nhìn quanh đầy bối rối, xin lỗi tất cả mọi người khi anh chạm phải ánh mắt họ, đặc biệt với gia đình có người bố mập mạp vì họ cũng đang bế một đứa trẻ.

Anh đưa tay, cố che mắt Pud bằng bàn tay của mình, hi vọng ràng bóng tối sẽ giúp thằng bé ngủ lại. Nhưng điều đó không có tác dụng gì. Cơ thể Pud oằn qua oằn lại, cong cả người. Thằng bé tiếp tục hét với âm lượng kinh khủng hơn.

Nó đòi món đồ chơi vừa làm rơi xuống đất. Gia đình có người bố mập mạp cúi xuống nhặt giúp. Lou đưa tay gần như giật lấy món đồ chơi trong khi lí nhí cảm ơn. Sau khi thằng bé đạp và ném hết tất cả mọi thứ trong xe nôi xuống đất, Lou quyết định đành phải giải phóng cho con “quái vật” này thôi. Anh ẵm con trai lên, dỗ dành, trong khi thằng bé vẫn hét với một âm lượng khiến anh lo ngại rằng ai đó đứng gần có thể gọi điện tới dịch vụ xã hội, để mách về một người đàn ông đang giữ một đứa trẻ khóc váng lên.

Khi được ẵm và đu đưa trong tay bố, Pud ngừng khóc. Thằng bé lại ngơ ngác nhìn xung quanh, mặt đỏ vì khóc quá nhiều trước đó.

Mười phút để chỉ vào tất cả những thứ như cái cây, con chó, những đứa trẻ khác, những con chim, những cây thông Noel, những món quà, những thứ chuyển động được, những thứ không chuyển động được, bất cứ thứ gì mà Lou có thể lôi kéo ánh nhìn của thằng bé vào. Vậy mà chỉ nhìn một lát, rồi Pud tiếp tục khóc.

Ruth hối hả chạy tới cùng Lucy.

“Chuyện gì thế?”

“Thằng bé thức dậy ngay khi em rời khỏi, nó không ngừng khóc”. Lou mướt mồ hôi.

Pud nhìn Ruth một cái và chìa hai cánh tay của mình ra, gần như muốn nhảy ra khỏi cánh tay Lou. Trò khóc lóc của thằng bé ngừng lại ngay tức thì. Nó vỗ vỗ hai bàn tay, gương mặt chuyển sang màu bình thường. Rồi nó thổi bong bóng nước bọt và đùa giỡn. Nó nhìn mẹ, chơi với cái vòng cổ của mẹ, rồi thể hiện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó. Lou chắc rằng khi không có ai khác nhìn nữa, Pud sẽ mỉm cười chọc quê cả anh.



Biển thật là tuyệt diệu. Con người chết đuối trong nó. Con người muốn sống với nó, bơi trong nó, chơi trong nó, ngắm nhìn nó. Nó là một thứ sống động, xứng đáng để đạt tới mức thể hiện của một diễn viên kỳ tài: Nó có thể bình tĩnh và đầy vẻ chào đón, dang rộng cánh tay của mình cho những người ngắm nhìn trong khoảnh khắc này, nhưng sau đó nó cũng có thể bùng nổ với sự nóng nảy cực độ, với những cơn bão, vật ngã mọi người xung quanh, muốn họ ra ngoài, tấn công bãi biển, làm tan nát cả những hòn đảo nhỏ. Nó làm tất cả những điều ấy, chơi với những đám đông, đùa giỡn với những đứa trẻ, đôi khi giúp cho những thủy thủ một tay, làm tất cả với một nụ cười bí mật.

Với Lou lúc này, anh như chẳng còn thấy cái gì khác tồn tại ngoài cảm giác của những cơn gió biển phần phật trên tóc, với những bụi nước li ti bắn khắp mặt.

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng anh bơi thuyền buồm thế này. Anh và Ruth, cả hai đã từng có biết bao nhiêu kỳ nghỉ tuyệt diệu trên những chiếc du thuyền của bạn bè, năm này qua năm khác. Nhưng rồi, đã rất lâu kể từ khi anh và những chàng trai trong đội thuyền buồm còn hò hét cùng nhau trên khoang. Anh đã từ bỏ tất cả, nhìn về hía trước với những tham vọng công việc. Với một nơi làm việc như công ty anh, anh không chỉ phải chiến đấu với biển cả, với gió mà còn vô vàn những nhân tố khác…

Biển mênh mông. Con thuyền vun vút rời vạch xuất phát lao về phía trước. Hệt như ngày xưa, Lou và anh Quentin hét toáng lên những câu thông báo tình hình cho nhau. Lou nghe tim mình thình thịch những lời cầu nguyện khi thấy xuất hiện bảng hiệu 11phút 25. Họ di chuyển chiếc thuyền, cố là một trong những chiếc đầu tiên về tới đích.

11 phút 26… 11 phút 29…

Lou vẫy tay loạn xạ, cố ra dấu cho Quentin.

“Sang phải, sang phải, Quentin!”. Anh hét lên, vẫy cánh tay phải… “Ba mươi giây”. Anh hét.

Họ gần sát một chiếc thuyền buồm khác, đến mức gần va chạm với nó. “Trái… TRÁI!”. Lou hét tiếp.

Chiếc thuyền buồm nào cũng phải chiến đấu chật vật để giành được vị trí như mong muốn. Khi tín hiệu 11 p hút 30 giây hiện lên, có đến cả chục chiếc thuyền gần chạm đến đích đến trước họ. Không thể là ngôi sao dẫn đầu rồi, nhưng Lou không muốn rời khỏi mục tiêu đó. Rõ ràng, anh cần phải luyện tập nhiều hơn, nhưng anh đang không có thời gian làm chuyện này, đó là sự thật.

Họ dong thuyền vòng quanh, ngắm Con Mắt Ailen nằm bên phải của thuyền… Lou không cử động, chỉ suy nghĩ thật nhanh, nhìn xung quanh những chiếc thuyền buồm đang đau hết tốc lực quanh mình. Gió thổi phần phật trên tóc anh. Máu dồn dập chạy trong từng mạch nhỏ, cảm thất mình “sống” hơn bất cứ khi nào trước đó. Tất cả mọi thứ quay về với anh. Tất cả những gì anh cảm nhận được trên con thuyền này. Có lẽ tốc độ của thuyền đang chậm lalị, nhưng anh không hề bị mất đi cảm giác mạnh trong lòng.

Họ dong thuyền đi, mũi thuyền làm vỡ tan từng ngọn sóng đánh vào.

“Kéo dây!”. Quentin hét lên, theo dõi và ra hiện lệnh cho tất cả sẵn sàng. Những bàn tay thoăn thoắt nhịp nhàng thực hiện công việc của mình và chờ đợi. Lou không nhúc nhích, nhìn quanh, suy nghĩ xem mình phải làm gì trong lúc đôi mắt mải miết quan sát những chiếc thuyền khác, xem có chiếc nào quá gần với mình không. Anh biết anh Quentin đặt niềm tin vào mình.

“Lên nào!”. Lou hét vang sung sướng, đấm tay vào không khí… Phía sau vô lăng điều khiển, tiếng anh Quentin cười như vang vang trong gió. Không tệ chút nào. Đôi mắt của hai anh em bất chợt giao nhau. Mỉm cười.

Họ không nói bất cứ điều gì. Họ không cần phải nói. Cả hai đều đã hiểu…!

Sau ba mươi phút xếp hàng để được vào sân băng, Lou và gia đình cũng lên được phía trên cùng.

“Tất cả sẽ được vui vẻ”. Lou nói, vỗ hai bàn tay lại với nhau. “Anh sẽ đến quán cà phê đằng kia và xem mấy mẹ con em”.

Ruth bắt đầu cười. “Lou, em nghĩ anh nên vào trượt băng”.

“Không”. Anh nhăn mặt. “Anh đã dành đến nửa tiếng đồng hồ vừa rồi để theo dõi những người lớn tuổi hơn anh đến sân và trông như những anh hề ấy. Thế những người khác nhìn anh họ sẽ thấy giống cái gì? Tốt hơn hết là anh ở đây, cảm ơn em. Thêm nữa, cái quần của anh thì còn rất mới và được giặt ủi sạch sẽ rồi”. Anh thêm vào, chỉ tay vô chiếc quần tây.

“Được thôi”, Ruth nói với vẻ chắc chắn. “Thế thì anh không phiền ở đây giữ Pud chứ, trong khi Lucy và em trượt băng”.

“Thôi nào, Lucy”, anh nắm lấy bàn tay con gái. “Thế thì chúng ta phải trình diễn một màn trượt băng thôi”. Anh nháy mắt và bật cười với Ruth.

Anh đến chỗ quầy tính tiền trước người đàn ông trong cái gia đình bảnh chọe. Thấy chưa. Ít ra thì anh cũng đã giành được một chiến thắng lặng thầm vì đã đến được quầy tính tiền trước. Đứa trẻ trong con người Lou muốn nhảy ra.

“Cỡ số mấy?”. Người đàn ông đức sau chiếc bàn nhìn anh.

“Xin cho số mười”, Lou đáp và nhìn xuống Lucy như bảo cô bé nói. Đôi mắt nâu to tròn của cô bắt đầu nhìn bố chăm chăm.

“Con nói với chú ấy cỡ của con đi, con gái”. Anh nói và chờ đợi.

“Con không biết, bố!”. Cô bé trả lời, gần như là một câu thì thầm.

“Ừm… thế con bốn tuổi, phải không?”.

“Năm mà!”. Con bé nhíu mày.

“Cô bé năm tuổi”, anh nói với người đàn ông. “Thế cỡ giày khoảng số mấy thì một bé năm tuổi có thể dùng?”.

“Nó hoàn toàn phụ thuộc vào từng đứa trẻ chứ không phụ thuộc vào số tuổi, thưa ông”.

Lou thở dài và lấy chiếc điện thoại BlackBerry ra, lại từ chối việc xếp hàng lần nữa. Đằng sau anh, gia đình một người khác bắt đầu gọi váng lên rành rọt: “Hai đôi số bốn, một đôi số ba, và một đôi số mười một”.

Lou làm mặt hề, bắt trước giọng của người đàn ông kia trong khi anh chờ cuộc gọi của mình được trả lời.

Lucy bật cười, bắt chước gương mặt của bố.

“Gì vậy anh?”.

“Em, cỡ giày nào cho Lucy nhỉ?”.

Đến phiên Ruth bật cười. “Con bé số hai mươi sáu”.

“Cảm ơn em”. Anh gác máy.

Trên mặt sân trượt, anh vịn tay vào cạnh của san băng thật cẩn thận, cầm lấy tay Lucy và dắt cô bé theo sát mình. Ruth đứng với Pud bên ngoài, thằng bé cứ đá chân đầy phấn khích khi nhìn lên nhìn xuống và chỉ vào mọi thứ xung quanh.

“Nào, con gái…”. Cả giọng nói lẫn mắt cá của Lou đều run rẩy khi anh bước trên mặt băng. “Rất nguy hiểm đấy, được chứ… Con phải thật cẩn thận, nắm chắt lấy tay nắm này này…”.

Lucy giữ một tay trên thanh nằm trên sân trượt và bắt đầu chậm rãi chuyển động trên mặt băng trong khi Lou lắc lư từng bước.

Lucy bắt đầu trượt nhanh hơn. “Cưng ơi”, Lou gọi, giọng anh run lên khi anh nhìn xuống mặt băng lạnh lẽo, cứng đờ, hình dung được sẽ cảm thấy thế nào nếu anh ngã. Anh không thể nhớ lần cuối cùng mình ngã là khi nào.

Khoảng cách giữa Lucy và Lou rộng ra dần.

“Coi chừng con bé, Lou”. Ruth gọi tứ phía bên kia hàng rào chắn, đi bộ dọc theo anh khi anh chuyển động. Và anh có thể nghe được cả nụ cười mỉm trong giọng nói của cô.

“Anh ước em tham gia vào cái trò này”.

“Chắc chắn vậy”.

Anh đẩy mình tới với chân trái, suýt chút thì té ngã. Cảm giác của anh lúc này không khác nào chú nai Bambi trong phim hoạt hình khi lần đầu tiên tự đứng trên đôi chân và loạng choạng những bước đi đầu tiên. Anh chới với, tay huơ lên loạn xạ trong không khí trong khi cách đó không xa, anh nghe tiếng Ruth cười giòn giã.

Gia đình người đàn ông mập mạp cũng đang bay trên những chiếc giày trượt băng với anh. Đằng sau ông bố, những đứa cười như nắc nẻ, trượt những bước đầu tiên. Có phải họ đang hát không nhỉ? Quả là thế! Trượt thật chậm trên đôi giày về phía thanh vịn bao quanh sân, anh cố gắng giữ thăng bằng.

“Chào bố!”, Lucy hào hứng gọi, lưới nhanh qua anh sau khi cô bé hoàn thành vòng trượt đầu tiên.

Lou nhìn gia đình người đàn ông mập mạp đang lướt xung quanh như một người đang chạy trên đường. Được nửa đường từ giữa sân đến chỗ những thanh vịn bao bọc bên ngoài anh cảm thấy như thoát khỏi con người chính mình. Một chút tự tin hơn,anh đẩy người về phía trước, cố vung hai cánh tay giữ thăng bằng như những người khác đang làm. Anh tăng tốc. Vượt qua đám trẻ con và những người già, anh lướt đi trên sân, hai cánh tay vung vẩy.

Anh lướt qua Lucy. Nhưng không thể dừng lại, phải tiếp tục chuyển động về phía trước. Tốc độ của anh lúc này như tăng thêm. Vòng quanh…. Vòng quanh…. Những chiếc đèn trang trí thấp thoáng khi anh lướt quanh sân. m thanh và màu sắc của những đôi giày trượt cứ xoay tròn, xoay tròn quanh anh. Anh mỉm cười, thư giãn hơn được một chút.

Bắt kịp người bố mập mạp trong gia đình ban nãy. Rồi anh vượt qua cả Lucy lần thứ ba. Anh lướt qua Ruth – lúc này đang rối rít gọi tên anh, kêu anh quay nhìn về hướng cô để chụp lấy hình. Anh không thể ngừng và anh không muốn ngừng. Anh không biết làm thế nào. Anh tận hưởng hết cảm giác gió lướt trên tóc mình, những ngọn đèn nhấp nhoáng xoay vòng quanh mình. Anh cảm thất thật tự do và thật sống động, hạnh phúc hơn bất cứ lần nào khác anh có thể nhớ đến trong một khoảng thời gian dài về trước. Vòng quanh và vòng quanh… Anh tiếp tục lướt đi…

Alexandra và thủy thủy đoàn thực hiện vòng đua thứ ba và cũng là vòng cuối cùng. Tốc độ của họ cũng như sự phối hợp đã nhuần nhuyễn hẳn lên so với hơn một giờ trước đó. Lou đã có thể sửa chữa những trục trặc trong việc điều khiển thuyền mà anh gặp phải trước đấy.

Lou chắc chắn rằng những sợi dây thừng đã được buông lỏng, tự do để chạy. Khi kết thúc vòng đua, mọi người hớn hở chờ kết quả… Không thể về nhất, nhưng ai cũng sung sướng với những gì đã làm được. Lou nhìn anh Quentin khi cả hai cùng điều khiển chiếc thuyền buồm vào bến. Không ai trong họ nói lời nào. Họ không cần phải nói. Cả hai đều hiểu cả.

Nằm ngửa người ở giữa sân băng, trong khi những người khác bay vèo vèo bên cạnh, Lou nắm lấy bên xương sườn bị đau, cố gắng ngưng cười, nhưng anh không thể. Anh đã làm cái điều mà anh sợ hãi suốt cả đời mình, để nhận được kết quả là một cú ngã quá sức kịch tính và hài hước trong ngày hôm nay. Anh nằm giữa sân băng, với Lucy đang cười nắc nẻ, cố gắng nhấc cánh tay anh lên và kéo anh ngồi dậy. Hai bố con nắm tay nhau, trượt chầm chậm vòng quanh , và khi quá hưng phấn, Lou đã trượt nhanh trên chính giày trượt của mình, bay một vòng và … hạ cánh bằng cách đáp lưng của mình xuống sân băng.

Ơn Chúa, không có cái xương sườn nào bị gãy. Anh cho Lucy niềm tin rằng cô bé có thể giúp anh đứng dậy khỏi sân băng bằng cách kéo tay anh. Anh nhìn qua chỗ Ruth, thấy một ánh flash của máy chụp hình nhá lên khi cô chụp thêm một bức hình khác.

Hai tia mắt chạm nhau, và anh mỉm cười.

Họ đã không nói bất kỳ điều gì cả về ngày hôm ấy trong buổi tối. Họ không cần phải thế. Vì ai cũng đều hiểu cả.

Đó là ngày tuyệt vời nhất với tất cả cuộc đời của mỗi người trong số họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện