Cùng một đêm, trong khi bầu trời đêm bên này là chứng nhân cho sự ngọt ngào của Minh Tư và Sở Khanh Hàm, thì bầu trời đêm nơi biệt thự giăng đèn kết hoa bên kia, mặc dù tràn ngập ánh sáng, mang không khí vui mừng của hôn lễ, nhưng trong phòng sách lầu ba của biệt thự, lại tản ra mùi vị hết sức ngột ngạt.

Thượng Quan Tuệ ngồi trên ghế, tay khẽ vuốt ve cái bụng nhô lên, trên người vẫn là bộ lễ phục tinh xảo, nhưng trên mặt đã không còn nụ cười, đầu cúi thấp, nghe hai cha con ở đối diện gây gổ.

“Mày vẫn còn là trẻ con sao? Ngang nhiên náo loạn hôn lễ của chính mình, có phải mày cảm thấy cuộc sống quá bình yên thuận lợi hay không, nhất định phải tạo ra chút rắc rối, mày mới cam tâm.” Cha Lãnh đã hoàn toàn không còn sự trầm ổn và bình tĩnh như trong bữa tiệc, tất cả dư âm đều là sự phẫn nộ đối với đứa con trai này.

“Cha.” Ánh mắt Lãnh Lâm thờ ơ, “Cha sợ con gây chuyện, vậy tại sao cha còn để Minh Tư tham dự hôn lễ của con, cha biết rõ người con thích chính là cậu ấy.”

“Lãnh Lâm, yêu là gì, chẳng lẽ yêu chính là để mày vứt bỏ vợ con hay sao?” Bàn tay chống gậy của Lãnh lão gia tử phát run, “Mày chớ quên, mày bây giờ đã có gia đình, năm tháng sau sẽ trở thành một người cha.”

“Làm chồng, làm cha sao?” Lãnh Lâm cười mỉa mai, trong đầu hiện ra hình ảnh Minh Tư mỉm cười với Sở Khanh Hàm, tâm tình càng thêm băng giá, “Nhưng đây không phải là thứ con muốn.” Lãnh Lâm nhìn thẳng vào cha mình, “Cha đã đồng ý với con, sau hôn lễ sẽ không can thiệp vào đời sống của con nữa, mong cha đừng quên.”

“Đúng vậy, tao đồng ý không can thiệp vào đời sống tình cảm của mày, nhưng Thẩm Minh Tư bây giờ là tình nhân của Sở Khanh Hàm, thế lực sau lưng Sở Khanh Hàm không cần tao nói, mày cũng tự biết, nếu mày dám đoạt tình nhân của hắn, hắn sẽ không ngồi chờ chết, những chuyện ảnh hưởng tới công ty, tao nhất định phải quản.”

Trong khoảnh khắc, Lãnh Lâm liền hiểu ra tất cả, dù là kết hôn hay chức vị Tổng giám đốc, đều không liên quan đến việc hắn đoạt về Minh Tư, mà đây đều là cái bẫy cha hắn sắp đặt sẵn, nhằm kéo hắn vào thế giới không thuộc về hắn. “Cái gì con cũng không muốn, cha có hiểu hay không, thứ con muốn không phải tiền, không phải quyền, mà là Thẩm Minh Tư.”

‘Ba!’ một cái tát hung hãn đánh thẳng vào mặt Lãnh Lâm, Lãnh Lâm từ nhỏ luôn kính sợ cha mình, những lời gầm thét giống như hôm nay chưa từng xuất hiện qua, loại cảm xúc này đã chọc giận cha Lãnh.

Lần đầu tiên trong đời ông nâng tay đánh đứa con trai mà ông yêu thương hai mươi mấy năm, “Có phải ngay cả người cha này mày cũng không cần hay không?” Thanh âm của cha Lãnh mang theo khẽ run cùng thất vọng, “Tự mày suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Bỏ lại một câu, Lãnh lão gia tử liền chống gậy đập cửa rời đi.

“Lãnh Lâm, anh không sao chứ.” Thượng Quan Tuệ đứng dậy, đi tới trước mặt Lãnh Lâm, muốn nhìn một chút vết thương của hắn, nhưng ngược lại bị Lãnh Lâm vươn tay bóp cổ.

“Đừng tưởng rằng cô vào được cửa Lãnh gia liền thật sự trở thành vợ của tôi.” Khuôn mặt lạnh lẽo như hàn đàm, hai mắt tràn ngập hơi thở huyết tinh lây nhiễm cả không khí xung quanh phòng.

Trong nháy mắt cổ họng bị người dùng lực không ngừng siết lấy, khiến cho Thượng Quan Tuệ lần đầu tiên có được cảm giác cận kề tử vong, ngũ quan xinh đẹp bởi vì không cách nào thở được mà trở nên vặn vẹo, “Lãnh… Lãnh Lâm, đứa trẻ…”

Cố sức thốt ra hai chữ, giống như lá rụng trong gió, không thể bắt lấy, nhưng vẫn thành công khiến Lãnh Lâm buông lỏng tay. Thượng Quan Tuệ mất hết khí lực, hai đầu gối khuỵu xuống đất, một tay chống trên mặt đất mãnh liệt ho khan, cô bỗng chốc phát hiện ván cờ này cô đã đi nhầm, cô không nên ham hư vinh gả cho một người điên, một người điên tựa như ác ma.

“Hừ.” Lãnh Lâm hừ lạnh một tiếng sau đó liền xoay người rời đi, hoàn toàn không nhìn lấy người vợ mới cưới của mình thêm một cái nào.

Lãnh lão gia tử ngồi trong một căn phòng khác ở lầu ba, thu hết thảy hình ảnh và âm thanh từ máy theo dõi vào đáy mắt, quản gia bên cạnh tiến lên trước, “Lão gia, có cần phái người đi xem thiếu phu nhân hay không?” Bị thiếu gia bóp cổ như vậy, người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi là phụ nữ mang thai.

Mắt camera dõi theo Thượng Quan Tuệ, mặc dù chật vật nhưng vẫn đứng dậy, trên mặt ngoại trừ tái nhợt thì không có bất kỳ dị trạng gì. Lãnh lão cầm lên ly rượu chát, nhấp nhẹ, “Không cần.”

“Vậy cái đối tượng kia của thiếu gia thì phải xử lý thế nào?”

“Thẩm Minh Tư sao? Hừ.” Khuôn mặt hiền hòa của Lãnh lão gia tử trong nháy mắt bị sát khí nồng đậm bao phủ, “Ta hận không thể giết chết cậu ta ngay lập tức, nhưng mà, giết một Thẩm Minh Tư thì dễ dàng, giết một tình nhân của cường địch mới là khó càng thêm khó.”

Thả ly rượu trở về chỗ cũ, “Nhưng ta có thể chờ, ta không tin tình yêu giữa hai người đàn ông có thể kéo dài bao lâu.” Một ngày nào đó, cậu ta sẽ rơi vào tay ông, sống không bằng chết…

(Editor: sẽ không có ngày đó đâu ~)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện