"Được, được rồi, dì sẽ cố gắng giúp con."
Nó nói đúng, đằng nào bà lớn cũng đang muốn thủ tiêu cô, cô chỉ còn một con đường để đi là đối đầu với bà ta.
"Này, nhưng con phải giúp dì ra khỏi đây chứ! Nếu không dì cũng chết đói ở đây, sao mà trả thù cho con được?"
Vong nhi không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô im lặng. Khao Miêu im thin thít lắng tai nghe, nghe thấy tiếng động trên đầu, chính xác là tiếng người bước chân. Tám chín phần là bà lớn đến kiểm tra xem con hầu đã thắt cổ cô chết chưa rồi!
Bên trên, bà lớn đi vào không thấy Khao Miêu đâu, chỉ thấy con hầu nằm ngất ở đó, bên cạnh còn có cái chân đèn và chút máu trên đầu nó vương lại. Bà bóp chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi tóm con hầu lên, kiểm tra hơi thở thấy nó còn sống nên không do dự cho nó mấy bạt tai:
"Đồ vô dụng! Mày dậy ngay cho bà! Con Khao Miêu đâu?"
Con hầu đau quá tỉnh lại, trước sự giận dữ của bà lớn nó cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì: "Con... con không biết... xin bà tha con! Con bị ai đó đánh từ đằng sau rồi không biết gì nữa!"
"Còn không mau cho người lục soát khắp phủ này cho tao!"
Bà lớn tức giận đuổi con hầu đi, bản thân mình thì cẩn thận xem xét từng ngóc ngách trong từ đường. Thằng A Phủ chưa ra được khỏi trận pháp, con nhỏ Khao Miêu này không có ai đến cứu, càng không thể tự bốc hơi biến mất được! Chỉ có hai khả năng, nó đánh ngất con hầu rồi chạy thoát theo đường cửa chính, hoặc là...
Bà lớn nhìn đến tấm ván gỗ khi nãy vong nhi mở ra kéo Khao Miêu xuống. Nhìn bề ngoài nó chỉ là một tấm gỗ bình thường, không ai biết bên trong tấm ván đó có lá bùa trấn vong nhi. Đó là lý do vong nhi chỉ có thể kéo Khao Miêu xuống mà không thể đi lên với cô.
Bà lớn tiến đến gần, toan đưa tay đẩy tấm ván đi xuống dưới, thì bên ngoài chợt có tiếng la hét thất thanh vang lên: "Bà ơi, nguy rồi, cậu cả thoát được ra ngoài trận pháp rồi!"
Bà lớn cả kinh ngừng lại động tác, hớt hải chạy ra khỏi từ đường. Còn bên dưới tầng hầm, Khao Miêu đã đứng đó chết sững người, cô mới nghe thấy cái gì? A Phủ thoát được ra ngoài trận pháp, tức là trước đó cậu đã bị nhốt vào!
Thì ra đây chính là lý do cậu không đến cứu cô.
Khao Miêu bồn chồn ruột gan, A Phủ thoát ra được là tốt rồi, nhưng cô cũng không thể ở mãi chỗ này trông chờ cậu đến cứu được. Cô chờ tiếng bước chân của bà lớn đi thật xa, rồi mới cẩn thận giẫm lên bậc thang đi lên trên.
"Chờ... chờ đã... cô đừng đi mà..."
Một giọng nói thều thào từ đâu vọng vào tai, Khao Miêu giật mình ngoảnh lại đằng sau, chỉ thấy một bóng người trưởng thành, mái tóc đen dài xoã tung, rối bù như tổ quạ, đôi mắt thâm đen đờ đẫn, trên người từ đầu đến chân chỉ là một bộ đồ trắng toát.
Kinh khủng hơn là đoạn quần áo gần bụng của người đó đã thấm đẫm một màu đỏ tươi của máu. Đôi bàn tay trắng bệch nổi cả khớp xương run run tóm lấy chân Khao Miêu kéo lại:
"Chờ... chờ đã... đừng đi mà..."
"Cô... cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Khao Miêu nhìn ra cô gái này không phải ma, là người sống. Nhưng trông cơ thể vật vờ yếu ớt này, không biết sẽ cầm cự sống thêm được bao lâu. Quan trọng là, nơi này bà lớn giữ bí mật với bên ngoài, sao tự dưng lại có một cô gái vào được đây? "Cô khoan... khoan đi mà... tôi không có hại cô, chỉ xin được cô giúp đỡ..."
Cô gái nói chưa hết câu đã ngã xụi lơ trên nền đất, nét mặt đau đớn, còn đưa tay ôm bụng. Khao Miêu nhận thấy cô ta không thể gây nguy hiểm gì nên cũng tuột xuống, nâng người lên xem xét. Cô có kiến thức về y học, ở thời hiện đại cô học rất giỏi, tuy đang chờ điểm thi đại học, nhưng cô tự tin mình sẽ đỗ nguyện vọng 1 vào Đại học Y. Đáng tiếc, giấc mơ còn đang dang dở thì cô lại bị xuyên về kiếp trước, đến thế giới đấu đá khốc liệt ngươi sống ta chết này.
"Sao hạ thân cô lại chảy nhiều máu thế này? Mạn phép cho tôi hỏi, có phải cô mới bị sảy thai?"
Cô kia thấy Khao Miêu hỏi, thoáng ngạc nhiên, không ngờ mợ cả nhà này vừa nhìn đã đoán ra được bệnh trạng của mình. Cô ta nở nụ cười chua chát:
"Phải, tôi mới uống thuốc p.há thai..."
"Sao cô lại..." - Khao Miêu nhíu chặt chân mày hỏi, đây là việc làm thất đức mà cô ta lại nói ra nhẹ bẫng như không vậy.
Cô gái ôm mặt khóc nức nở: "Là tôi sai, tôi hồ đồ đem bán cái thai trong bụng cho bà lớn nhà này, để bây giờ đêm nào cũng phải dằn vặt, đêm nào cũng mơ thấy đứa con về báo oán..."
Cô gái này được bà lớn nuôi để lấy cái thai trong bụng, được tẩm bổ cho ăn toàn đồ quý giá, như vậy đứa trẻ sẽ được hấp thu những gì bổ béo tinh tuý nhất. Thật không may cho cô ta, bị băng huyết sau khi p.há thai, tuy có được bà lớn tìm thầy lang chữa trị, nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm. Cô gái liền bị bà lớn bỏ ở dưới hầm này mặc kệ an nguy, nếu có chết chắc cũng bí mật đem ra khỏi phủ thôi.
Nó nói đúng, đằng nào bà lớn cũng đang muốn thủ tiêu cô, cô chỉ còn một con đường để đi là đối đầu với bà ta.
"Này, nhưng con phải giúp dì ra khỏi đây chứ! Nếu không dì cũng chết đói ở đây, sao mà trả thù cho con được?"
Vong nhi không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô im lặng. Khao Miêu im thin thít lắng tai nghe, nghe thấy tiếng động trên đầu, chính xác là tiếng người bước chân. Tám chín phần là bà lớn đến kiểm tra xem con hầu đã thắt cổ cô chết chưa rồi!
Bên trên, bà lớn đi vào không thấy Khao Miêu đâu, chỉ thấy con hầu nằm ngất ở đó, bên cạnh còn có cái chân đèn và chút máu trên đầu nó vương lại. Bà bóp chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi tóm con hầu lên, kiểm tra hơi thở thấy nó còn sống nên không do dự cho nó mấy bạt tai:
"Đồ vô dụng! Mày dậy ngay cho bà! Con Khao Miêu đâu?"
Con hầu đau quá tỉnh lại, trước sự giận dữ của bà lớn nó cũng ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì: "Con... con không biết... xin bà tha con! Con bị ai đó đánh từ đằng sau rồi không biết gì nữa!"
"Còn không mau cho người lục soát khắp phủ này cho tao!"
Bà lớn tức giận đuổi con hầu đi, bản thân mình thì cẩn thận xem xét từng ngóc ngách trong từ đường. Thằng A Phủ chưa ra được khỏi trận pháp, con nhỏ Khao Miêu này không có ai đến cứu, càng không thể tự bốc hơi biến mất được! Chỉ có hai khả năng, nó đánh ngất con hầu rồi chạy thoát theo đường cửa chính, hoặc là...
Bà lớn nhìn đến tấm ván gỗ khi nãy vong nhi mở ra kéo Khao Miêu xuống. Nhìn bề ngoài nó chỉ là một tấm gỗ bình thường, không ai biết bên trong tấm ván đó có lá bùa trấn vong nhi. Đó là lý do vong nhi chỉ có thể kéo Khao Miêu xuống mà không thể đi lên với cô.
Bà lớn tiến đến gần, toan đưa tay đẩy tấm ván đi xuống dưới, thì bên ngoài chợt có tiếng la hét thất thanh vang lên: "Bà ơi, nguy rồi, cậu cả thoát được ra ngoài trận pháp rồi!"
Bà lớn cả kinh ngừng lại động tác, hớt hải chạy ra khỏi từ đường. Còn bên dưới tầng hầm, Khao Miêu đã đứng đó chết sững người, cô mới nghe thấy cái gì? A Phủ thoát được ra ngoài trận pháp, tức là trước đó cậu đã bị nhốt vào!
Thì ra đây chính là lý do cậu không đến cứu cô.
Khao Miêu bồn chồn ruột gan, A Phủ thoát ra được là tốt rồi, nhưng cô cũng không thể ở mãi chỗ này trông chờ cậu đến cứu được. Cô chờ tiếng bước chân của bà lớn đi thật xa, rồi mới cẩn thận giẫm lên bậc thang đi lên trên.
"Chờ... chờ đã... cô đừng đi mà..."
Một giọng nói thều thào từ đâu vọng vào tai, Khao Miêu giật mình ngoảnh lại đằng sau, chỉ thấy một bóng người trưởng thành, mái tóc đen dài xoã tung, rối bù như tổ quạ, đôi mắt thâm đen đờ đẫn, trên người từ đầu đến chân chỉ là một bộ đồ trắng toát.
Kinh khủng hơn là đoạn quần áo gần bụng của người đó đã thấm đẫm một màu đỏ tươi của máu. Đôi bàn tay trắng bệch nổi cả khớp xương run run tóm lấy chân Khao Miêu kéo lại:
"Chờ... chờ đã... đừng đi mà..."
"Cô... cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Khao Miêu nhìn ra cô gái này không phải ma, là người sống. Nhưng trông cơ thể vật vờ yếu ớt này, không biết sẽ cầm cự sống thêm được bao lâu. Quan trọng là, nơi này bà lớn giữ bí mật với bên ngoài, sao tự dưng lại có một cô gái vào được đây? "Cô khoan... khoan đi mà... tôi không có hại cô, chỉ xin được cô giúp đỡ..."
Cô gái nói chưa hết câu đã ngã xụi lơ trên nền đất, nét mặt đau đớn, còn đưa tay ôm bụng. Khao Miêu nhận thấy cô ta không thể gây nguy hiểm gì nên cũng tuột xuống, nâng người lên xem xét. Cô có kiến thức về y học, ở thời hiện đại cô học rất giỏi, tuy đang chờ điểm thi đại học, nhưng cô tự tin mình sẽ đỗ nguyện vọng 1 vào Đại học Y. Đáng tiếc, giấc mơ còn đang dang dở thì cô lại bị xuyên về kiếp trước, đến thế giới đấu đá khốc liệt ngươi sống ta chết này.
"Sao hạ thân cô lại chảy nhiều máu thế này? Mạn phép cho tôi hỏi, có phải cô mới bị sảy thai?"
Cô kia thấy Khao Miêu hỏi, thoáng ngạc nhiên, không ngờ mợ cả nhà này vừa nhìn đã đoán ra được bệnh trạng của mình. Cô ta nở nụ cười chua chát:
"Phải, tôi mới uống thuốc p.há thai..."
"Sao cô lại..." - Khao Miêu nhíu chặt chân mày hỏi, đây là việc làm thất đức mà cô ta lại nói ra nhẹ bẫng như không vậy.
Cô gái ôm mặt khóc nức nở: "Là tôi sai, tôi hồ đồ đem bán cái thai trong bụng cho bà lớn nhà này, để bây giờ đêm nào cũng phải dằn vặt, đêm nào cũng mơ thấy đứa con về báo oán..."
Cô gái này được bà lớn nuôi để lấy cái thai trong bụng, được tẩm bổ cho ăn toàn đồ quý giá, như vậy đứa trẻ sẽ được hấp thu những gì bổ béo tinh tuý nhất. Thật không may cho cô ta, bị băng huyết sau khi p.há thai, tuy có được bà lớn tìm thầy lang chữa trị, nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm. Cô gái liền bị bà lớn bỏ ở dưới hầm này mặc kệ an nguy, nếu có chết chắc cũng bí mật đem ra khỏi phủ thôi.
Danh sách chương