Từng câu từng chữ của Trần Long càng lúc càng khó nghe, Khao Miêu không tin nổi người này với Trần Long nho nhã điềm đạm trước đây là cùng một người. Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Trần Long, A Phủ chỉ điềm nhiên đáp:
“Thằng bé là con của ta.”
Vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, cảnh này rơi vào mắt Trần Long làm hắn càng thêm ngứa ngáy ruột gan. Hắn hoài nghi nhìn cô và A Phủ trong thân xác Nam Viễn Vương, ánh mắt như toé ra lửa, mãi sau mới rít lên một câu từ kẽ răng:
“Ngươi là A Phủ?”
Thảo nào Khao Miêu lại để mặc cho Nam Viễn Vương ôm mình! Lúc phát hiện Vũ Nguyệt bắt cóc Khao Miêu, hắn lập tức tra hỏi cô ta, mới biết Khao Miêu còn sống, lại còn được Nam Viễn Vương thu nhận.
Hắn cứ ngỡ Khao Miêu thay lòng đổi dạ, bỏ A Phủ để đi theo Nam Viễn Vương. Ai ngờ Nam Viễn Vương hay A Phủ cũng chỉ là một người, từ đầu đến cuối trong lòng cô chỉ có một người.
“A Phủ, ngươi cướp thân xác của Nam Viễn Vương! Ta phải vạch trần chuyện này trước mặt hoàng thượng!”
Thấy Trần Long phát điên, A Phủ chỉ khẽ bật cười: “Ai tin ngươi?”
Bên kia núi thuộc địa phận nước Lan Xang.
“Công chúa, người nên từ bỏ thôi! Kế hoạch của Vũ Nguyệt thất bại rồi!”
“Bảo ta từ bỏ ư? Không bao giờ.”
Lan La, cô công chúa hết lần này đến lần khác truy sát Khao Miêu nhưng không thành, lúc này đang bóp chặt bàn tay thành nắm đấm vì căm tức.
“Người không thấy đứa con gái đó được Nam Viễn Vương bảo bọc cẩn thận thế nào sao? Trần Long cũng vì chuyện này mà trở mặt với chúng ta rồi.”
Lan La quát tên thuộc hạ im, hắn càng nói chỉ càng khiến cô ta thêm căm hận, càng muốn thủ tiêu Khao Miêu ngay lập tức. Hơn hai mươi năm trôi qua rồi, nhưng chuyện năm đó hai đứa bé gái bị bế nhầm vẫn luôn ám ảnh cô ta, khiến cô ta không đêm nào ngủ yên.
Khao Miêu còn sống ngày nào, ngày đó ngôi vị công chúa này sẽ còn bị lung lay…
“Cũng may là người của chúng ta cài, thuận lợi vào được đội ngũ quân của Nam Viễn Vương. Còn bây giờ, công chúa phải lập tức trở về. Người liều lĩnh trốn đến đây hành động, quá nguy hiểm.”
Lần này cứu Khao Miêu, A Phủ tiện tay bắt luôn mụ béo buôn người, cứu con Đậu vẫn đang nằm trong cũi. Đêm nay đoàn người A Phủ đến trú tạm ở nhà tù trưởng người Thái.
Cả người cô bầm dập toàn vết thương, ít nhất cũng phải dưỡng thương dăm ba ngày rồi mới về kinh được.
“A Phủ, cảm ơn cậu lúc nãy đã nhận thằng Bờm là con của mình.”
Khao Miêu đang nằm dựa vào A Phủ để cậu chính tay bôi thuốc cho mình. Tuy đau nhưng cô không kêu than lấy một câu, ngược lại còn tủm tỉm cười hạnh phúc. Cô biết tình cảm giữa cậu với thằng Bờm ngày càng tốt lên, nhưng chính miệng cậu lại đi nhận đứa con riêng của cô là con của mình, cô thấy bất ngờ lắm.
“Cảm ơn cái gì? Nó chính là con của tôi, con của em cũng là con của tôi.”
A Phủ có vẻ không để ý chuyện nhỏ nhặt, chỉ nghiêm túc bôi thuốc cho cô. Khao Miêu cho là A Phủ nói đùa, cũng cười cười hùa theo: “Phải phải, là con của cậu!”
A Phủ bôi thuốc xong, không như mọi khi ôm lấy cô quấn quýt, lần này mặt cậu lạnh lẽo như hàn sương, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô:
“Tôi đã bảo em không ra khỏi phủ thời gian này. Tại sao lại tự tiện lên kiệu của người lạ? Mọi khi em rất khôn khéo đối đáp mấy trò vặt vãnh này, sao lần này lại ngốc thế hả?”
“Đó đâu phải người lạ, đó là Huệ phi. Hiện tại bà ấy là mẹ ruột của cậu mà…”
Muốn được danh chính ngôn thuận ở bên cậu, cô buộc phải qua ải của Huệ phi. Làm sao dám không lên kiệu của bà ấy đây? A Phủ còn muốn mắng nữa nhưng nhìn cô đau yếu, rốt cuộc vẫn không nỡ: “Có đi gặp Huệ phi thì cũng phải đi cùng tôi. Tuyệt đối không đi một mình, tất cả đều là những cái bẫy mà thôi.”
“Dạ biết rõ rồi.”
Khao Miêu ngoan ngoãn nhận sai để A Phủ thôi không nói nữa. Cô vòng tay kéo cổ cậu nằm xuống cạnh mình, dụi dụi đầu vào ngực lấy lòng. A Phủ tức đến mấy nhưng nhìn điệu bộ mèo con này cũng vẫn phải nguôi: “À, không sợ đau thì tôi tiếp em đến sáng.”
“Thôi thôi thôi…”
Khao Miêu nhớ lại sức chiến đấu của A Phủ, vội tái mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Ngày hôm nay trải qua bao chuyện kinh hoàng, đến tối được nằm trong vòng tay cậu bảo vệ, cô yên tâm thở đều ngủ thoải mái. Thế nhưng suốt thời gian dài lưu lạc, cô đã thành thói quen cảnh giác, nếu có tiếng động lạ, cô dễ bị tỉnh giấc.
Ví dụ như đêm nay.
Cô nghe tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, nghe càng lúc càng gần. Tiếng bước chân không nhanh dồn dập mà chầm chậm, từng bước từng bước một rón rén. Có trộm?
“Ưm…”
Một bàn tay to lớn bụm chặt lấy miệng và mũi cô. Là A Phủ nằm bên cạnh thấy cô cựa quậy nên ra hiệu cho cô nằm im. Tiếng bước chân lạ lùng kia, cậu còn phát hiện từ trước cả cô.
“Thằng bé là con của ta.”
Vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, cảnh này rơi vào mắt Trần Long làm hắn càng thêm ngứa ngáy ruột gan. Hắn hoài nghi nhìn cô và A Phủ trong thân xác Nam Viễn Vương, ánh mắt như toé ra lửa, mãi sau mới rít lên một câu từ kẽ răng:
“Ngươi là A Phủ?”
Thảo nào Khao Miêu lại để mặc cho Nam Viễn Vương ôm mình! Lúc phát hiện Vũ Nguyệt bắt cóc Khao Miêu, hắn lập tức tra hỏi cô ta, mới biết Khao Miêu còn sống, lại còn được Nam Viễn Vương thu nhận.
Hắn cứ ngỡ Khao Miêu thay lòng đổi dạ, bỏ A Phủ để đi theo Nam Viễn Vương. Ai ngờ Nam Viễn Vương hay A Phủ cũng chỉ là một người, từ đầu đến cuối trong lòng cô chỉ có một người.
“A Phủ, ngươi cướp thân xác của Nam Viễn Vương! Ta phải vạch trần chuyện này trước mặt hoàng thượng!”
Thấy Trần Long phát điên, A Phủ chỉ khẽ bật cười: “Ai tin ngươi?”
Bên kia núi thuộc địa phận nước Lan Xang.
“Công chúa, người nên từ bỏ thôi! Kế hoạch của Vũ Nguyệt thất bại rồi!”
“Bảo ta từ bỏ ư? Không bao giờ.”
Lan La, cô công chúa hết lần này đến lần khác truy sát Khao Miêu nhưng không thành, lúc này đang bóp chặt bàn tay thành nắm đấm vì căm tức.
“Người không thấy đứa con gái đó được Nam Viễn Vương bảo bọc cẩn thận thế nào sao? Trần Long cũng vì chuyện này mà trở mặt với chúng ta rồi.”
Lan La quát tên thuộc hạ im, hắn càng nói chỉ càng khiến cô ta thêm căm hận, càng muốn thủ tiêu Khao Miêu ngay lập tức. Hơn hai mươi năm trôi qua rồi, nhưng chuyện năm đó hai đứa bé gái bị bế nhầm vẫn luôn ám ảnh cô ta, khiến cô ta không đêm nào ngủ yên.
Khao Miêu còn sống ngày nào, ngày đó ngôi vị công chúa này sẽ còn bị lung lay…
“Cũng may là người của chúng ta cài, thuận lợi vào được đội ngũ quân của Nam Viễn Vương. Còn bây giờ, công chúa phải lập tức trở về. Người liều lĩnh trốn đến đây hành động, quá nguy hiểm.”
Lần này cứu Khao Miêu, A Phủ tiện tay bắt luôn mụ béo buôn người, cứu con Đậu vẫn đang nằm trong cũi. Đêm nay đoàn người A Phủ đến trú tạm ở nhà tù trưởng người Thái.
Cả người cô bầm dập toàn vết thương, ít nhất cũng phải dưỡng thương dăm ba ngày rồi mới về kinh được.
“A Phủ, cảm ơn cậu lúc nãy đã nhận thằng Bờm là con của mình.”
Khao Miêu đang nằm dựa vào A Phủ để cậu chính tay bôi thuốc cho mình. Tuy đau nhưng cô không kêu than lấy một câu, ngược lại còn tủm tỉm cười hạnh phúc. Cô biết tình cảm giữa cậu với thằng Bờm ngày càng tốt lên, nhưng chính miệng cậu lại đi nhận đứa con riêng của cô là con của mình, cô thấy bất ngờ lắm.
“Cảm ơn cái gì? Nó chính là con của tôi, con của em cũng là con của tôi.”
A Phủ có vẻ không để ý chuyện nhỏ nhặt, chỉ nghiêm túc bôi thuốc cho cô. Khao Miêu cho là A Phủ nói đùa, cũng cười cười hùa theo: “Phải phải, là con của cậu!”
A Phủ bôi thuốc xong, không như mọi khi ôm lấy cô quấn quýt, lần này mặt cậu lạnh lẽo như hàn sương, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cô:
“Tôi đã bảo em không ra khỏi phủ thời gian này. Tại sao lại tự tiện lên kiệu của người lạ? Mọi khi em rất khôn khéo đối đáp mấy trò vặt vãnh này, sao lần này lại ngốc thế hả?”
“Đó đâu phải người lạ, đó là Huệ phi. Hiện tại bà ấy là mẹ ruột của cậu mà…”
Muốn được danh chính ngôn thuận ở bên cậu, cô buộc phải qua ải của Huệ phi. Làm sao dám không lên kiệu của bà ấy đây? A Phủ còn muốn mắng nữa nhưng nhìn cô đau yếu, rốt cuộc vẫn không nỡ: “Có đi gặp Huệ phi thì cũng phải đi cùng tôi. Tuyệt đối không đi một mình, tất cả đều là những cái bẫy mà thôi.”
“Dạ biết rõ rồi.”
Khao Miêu ngoan ngoãn nhận sai để A Phủ thôi không nói nữa. Cô vòng tay kéo cổ cậu nằm xuống cạnh mình, dụi dụi đầu vào ngực lấy lòng. A Phủ tức đến mấy nhưng nhìn điệu bộ mèo con này cũng vẫn phải nguôi: “À, không sợ đau thì tôi tiếp em đến sáng.”
“Thôi thôi thôi…”
Khao Miêu nhớ lại sức chiến đấu của A Phủ, vội tái mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Ngày hôm nay trải qua bao chuyện kinh hoàng, đến tối được nằm trong vòng tay cậu bảo vệ, cô yên tâm thở đều ngủ thoải mái. Thế nhưng suốt thời gian dài lưu lạc, cô đã thành thói quen cảnh giác, nếu có tiếng động lạ, cô dễ bị tỉnh giấc.
Ví dụ như đêm nay.
Cô nghe tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến, nghe càng lúc càng gần. Tiếng bước chân không nhanh dồn dập mà chầm chậm, từng bước từng bước một rón rén. Có trộm?
“Ưm…”
Một bàn tay to lớn bụm chặt lấy miệng và mũi cô. Là A Phủ nằm bên cạnh thấy cô cựa quậy nên ra hiệu cho cô nằm im. Tiếng bước chân lạ lùng kia, cậu còn phát hiện từ trước cả cô.
Danh sách chương