Cố Miên vốn còn cho rằng Cố Bảo Châu bị Phó Dư chỉnh sửa sẽ thu liễm một chút nhưng mà không ngờ cô đã xem nhẹ da mặt của cô ta.

Ngày hôm sau lúc Cố Miên cùng Phó Dư đến chủ trạch vậy mà nhìn thấy Cố Bảo Châu cũng ở đó.

“Phó ca ca, sớm a.” Cố Bảo Châu làm như không có việc gì làm mặt quỷ với Phó Dư.

Cố Miên tức khắc bị ghê tởm đến không nên lời. Cố Bảo Châu vậy mà còn dám lì lợm la ɭϊếʍ Phó Dư của cô??? Bên này nhị phu nhân lên lút nhìn thấy Cố Miên bị ghê tởm, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái. Mấy năm nay bà ta có không ít tai mắt ở Cố gia, tự nhiên là biết tình huống trong nhà Cố Miên.

Loại con gái xuất thân từ gia đình này đều ngu xuẩn vô dụng. Giống như Cố Bảo Châu này, cho cô ta chút chỗ tốt liền có thể khiến cô ta nghe lời giống như một con chó. Nhị phu nhân đối Cố Bảo Châu cũng khinh thường, chẳng qua bây giờ có thể dùng đến mà thôi.

“Em gái tôi đã qua đời mười mấy năm trước. Nếu cô một hai muốn làm em gái tôi thì có thể đi ngầm kết bái với con bé. Còn có tôi và Cố Miên đã kết hôn, nếu cô một hai phải kêu tôi thì nên gọi một tiếng anh rể đi.”

Phó Dư thanh âm lạnh lẽo nói.

Ý tứ thực rõ ràng, lại kêu hắn ca ca thì tìm chết đi.

Vốn Cố Bảo Châu còn muốn thông đồng với Phó Dư trực tiếp bị hắn dọa đến cả người run rẩy, cô ta đành phải thanh âm run rẩy nói: “Chị, anh rể.”

“Đủ rồi, Phó Dư. Anh làm con trưởng Phó gia phải có phong phạm anh cả. Hà tất khó xử một cô gái nhỏ. Tôi xem sau khi cưới vợ rồi anh ngày càng không biết nặng nhẹ.” Phó lão gia tử nặng nề ho khan một tiếng.

Phó lão gia tử không phải bất mãn Phó Dư giáo huấn Cố Bảo Châu. Mà là bất mãn Phó Dư câu kia nói rằng hắn không có em gái. Vợ hai vợ ba vợ tư của ông ta sinh tổng cộng sáu đứa con gái. Ở Phó Dư trong mắt mấy bé gái này không tính em gái hắn sao, này không phải đang đánh vào mặt hắn?

“Cha chồng, tuổi ngài lớn hơn ông xã rất nhiều. Vì cái gì còn phải làm khó anh ấy chứ?” Cố Miên hoàn toàn nhìn không được. Không ai được lớn tiếng với bác sĩ Phó của cô.

Phó lão gia tử bị Cố Miên nói đến nghẹn một hơi trong lòng ngực. Ông ta thật sự muốn hôn mê.

“Phản rồi, phản rồi. Hiện tại một đám các người đều dám cùng tôi hô to gọi nhỏ. Một chút dáng vẻ tiểu bối cũng không có. Cơm sáng hôm nay không cần ăn nữa!”

Phó lão gia tử tức giận rống to.

“Nếu ông không muốn ăn vậy tôi cùng Miên Miên trở về trước.”

Phó Dư nói xong liền mang Cố Miên rời khỏi.

Hai người chân trước vừa đi, Cố Bảo Châu chân sau liền đuổi theo.

“Chị hai, anh rể đợi em với.” Cố Bảo Châu không ngừng hô với theo bóng dáng hai người.

Cố Miên không khỏi có chút tức giận, Cố Bảo Châu này cứ như cao da chó dán chặt lên người bọn họ. Nhưng cố tình miếng cao da chó này lại là em gái cô.

Cho dù cô. không quen nhìn Cố Bảo Châu cũng không thể để cô ta ở Phó gia ném hết mặt mũi của cô.

Phó Dư nhìn Cố Miên cau mày liền trực tiếp gọi thủ hạ của mình tới.

“Ném cô ta về Cố gia rồi nói cho Cố Hữu Lương, nếu còn có lần sau. Hắn nhận được không phải là một Cố Bảo Châu nguyên vẹn như vậy mà là một khối thịt người.”

Phó Dư nói làm Cố Bảo Châu sợ choáng váng. Nghĩ đến việc làm lần trước của Phó Dư, hắn thật sự có khả năng chặt cô ta thành tám khối!

Sau khi Cố Bảo Châu bị người mang đi Cố Miên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ông xã, may mà đã ném cô ta đi. Nếu không để cô ta ở lại đây không những làm em chướng mắt mà còn rất phiền toái.”

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô ta làm phiền em.”

Phó Dư ôn nhu nói. Tươi cười ôn nhu sủng nịch hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh băng trước kia.

“Ông xã, nhị phu nhân kia cũng thật quá đáng. Bà ta cố tình đem Cố Bảo Châu đến ghê tởm chúng ta. Nếu không phải anh định lực tốt, chỉ sợ đã bị cô ta mê hoặc. Hơn nữa lúc trước nhị phu nhân đó còn mắng anh. Em cảm thấy cần thiết phải cho bà ta một chút giáo huấn.”

Cố Miên nghĩ đến nếu không phải Phó Dư định lực tốt, việc này quả thực không dám tưởng tượng.

“Em muốn giáo huấn bà ta như thế nào?”

Phó Dư ôn nhu dùng ngón tay nghịch tóc Cố Miên. Chỉ cần cô mở miệng, đừng nói chỉ là giáo huấn một chút, cho dù muốn đầu nhị phu nhân đó hắn cũng sẽ dâng lên cho cô.

“Đầu tiên phải tìm được nhược điểm của bà ta, sau đó lại đối phó!”

Cố Miên nắm chặt nắm tay. Cô nhất định phải bắt được nhược điểm của nhị phu nhân.

"Ông xã, anh có biết phòng ngủ của nhị phu nhân ở nơi nào không? Em cảm thấy nhược điểm của bà ta khẳng định giấu ở nơi bí mật như vậy.”

Vì thế Cố Miên hứng thú dạt dào lôi kéo Phó Dư đi đến phòng ngủ nhị phu nhân. Vốn người làm còn muốn cản trở một chút nhưng mà ánh mắt Phó Dư vừa liếc nhìn sang thì hắn lập tức im lặng.

Sau khi hai người bước vào phòng ngủ, Cố Miên lập tức tìm kiếm chứng cứ. Nếu muốn trả thù nhị phu nhân, vậy phải nghiêm xem xét tài sản bà ta. Nhưng mà tìm một lút căn bản vẫn không tìm được nhược điểm gì. Không nghĩ bà ta có thể làm đến một giọt nước cũng không lọt như vậy.

“Ông xã, xem không tìm được chứng cứ gì rồi. Chúng ta vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.”

Cố Miên vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

“Nhị phu nhân, bà khoang đi vào đã.”

Người làm sốt ruột kêu.

Cố Miên vừa nghe lập tức nắm tay Phó Dư tìm chỗ trốn. Lúc này cô nhìn thấy một cái tủ. Ngăn tủ thiết kế cửa kéo, mở ra bên trong có rất nhiều không gian, để hai người không thành vấn đề.

Vì thế hai người liền trốn vào trong tủ. Không gian trong tủ vốn rất lớn nhưng hai người mặt đối mặt dính sát vào nhau làm Cố Miên không khỏi đỏ mặt.

Cố Miên bỗng nhiên phát hiện hoa huyệt chính mình đang bị một thứ đồ vật cứng rắn chọt vào. Côn thịt thô to chống lên miệng huyệt khẩu, Cố Miên liền trực tiếp ướt.

“Ông xã, em ướt rồi.”

Cố Miên tiến đến bên tai Phó Dư nhỏ giọng nói.

Nói xong cô còn duỗi tay cởi qυầи ɭót chính mình ra, phơi bày hoa huyệt ướt dầm dề trong không khí.

Phó Dư nhìn thấy càng thêm ngạnh. Chỉ hận không được hung hăng đâm côn thịt vào trong huyệt khẩu cô. Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ thân thể Cố Miên quá non, không thể thừa nhận hắn xâm phạm.

Nhưng mà bởi vì hai người tránh trong ngăn tủ, không gian vốn đã nhỏ hẹp còn phải bị nhốt trong thời gian dài cùng nhau. Nhìn thấy thân thể Phó Dư cứng đờ bất động, Cố Miên lập tức cong khóe miệng sau đó cưỡi lên côn thịt hắn, dùng hoa huyệt ɖâʍ loạn đẫm nước cọ xát nó.

Rất nhanh côn thịt Phó Dư bắt đầu cứng nóng lên, kháng nghị muốn đem toàn bộ côn thịt cắm vào hoa huyệt quen thuộc của nó.

"Ông xã anh cứ thử cắm vào thử xem. Đảm bảo sẽ không lộng thương em. Anh cứ dùng côn thịt cắm vào tiểu huyệt đâm hai cái liền biết, ɖâʍ huyệt nhớ anh nhớ đến nhợt nhạt cả rồi.”

Cố Miên vẻ mặt cầu xin nói.

Cô bắt lấy côn thịt hắn hướng tới ɖâʍ huyệt giữa hai chân, trong nháy mắt đóa hoa đói khát liền được nhét đầy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện