"A Ngộ... Em... xin lỗi."
Tôi mỉm cười, hôn đi nước mắt trên mặt cô ấy: "Người phụ nữ anh yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ."
Ai biết những lời này lại khiến cô ấy xúc động, cô ấy mở to mắt, nước mắt lại ào ào tuôn ra, thậm chí nghẹn ngào, cầm áo tôi lau nước mắt và nước mũi. Tôi hơi muốn cười, nhưng trong lòng lại nóng lên. Cô ấy hu hu khóc: "Em cũng không phải muốn từ bỏ... Chỉ là em sợ hãi, sợ tất cả không có kết quả. Em nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn chết đi trước mặt, một giây trước vẫn còn vui vẻ, giây sau lại lạnh như băng nằm đó, em thật sự..."
Tôi đã từng nhìn thấy thi thể người mình yêu thương nên có thể hiểu được cảm giác của cô ấy. Đợi tiếng khóc dần nhỏ hơn, tôi cầm tay cô ấy hôn một cái: "Giảo Giảo, anh có thể cam đoan với em tất cả không phải là công dã tràng, không có kết quả gì. Em đã đọc "Meditations" của hoàng đế La Mã cổ đại chưa? Bên trong có câu nói thế này: Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đất đều có gốc rễ từ đất. Mọi thứ tất có nhân quả, dù cho chân tướng vượt khỏi phạm vi giải thích thường thức. Một năm sau chúng ta gặp nhau, nếu hiện tại chúng ta gặp phải bất trắc gì, vậy một năm sau làm sao chúng ta gặp nhau được? Cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có một kết thúc tốt đẹp, dù kết thúc kia xảy ra trước khi chúng ta gặp nhau. Vậy có liên quan gì chứ? Đối với người khác là một năm sau, đối với chúng ta là tương lai cũng là quá khứ. Anh vốn không thèm để ý, chỉ cần được ở bên em. Cũng theo quy luật đó, nửa năm sau, một năm sau chúng ta vẫn nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn sống êm đẹp, tuy anh ta không nhớ được gì, không nhớ được những lần gặp chúng ta. Lịch sử không phải là duy nhất, thời gian cũng vậy. Có nhiều loại khả năng, có nhiều loại chuyện là do con người làm. Nhưng không sao hết, chúng ta sẽ cứu anh ta trở về. Anh thề với em sẽ cứu anh ta trở về. Đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc nhất định sẽ quay lại bình thường vào ngày nào đó. Đến lúc đó em lại giới thiệu anh ta cho Tráng Ngư. Ông trời sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu, sau khi gặp được em, anh tin tưởng điều này. Hai người bọn họ đều là người tốt, nhất định sẽ có kết thúc tốt đẹp."
Đàm Giảo lại vùi trong ngực tôi một lúc lâu, sau đó giọng nói buồn bực: "Vâng, anh nói đúng."
Tôi hỏi: "Không chán nản, khó chịu nữa chứ?"
Cô ấy ra sức gật đầu, sau đó giơ tay lên làm ra tư thế thề: "Là em... nhìn thấy Thẩm Thời Nhạn qua đời, nhìn thấy dáng vẻ không nói câu nào đã bỏ đi của Tráng Ngư, nên rất khó chịu. Sao em có thể dễ dàng từ bỏ chứ, em là đại thần, weibo có 10 vạn người hâm mộ cơ mà! Em được trải nghiệm xuyên qua thời không thần kì, Tráng Ngư còn hâm mộ mãi... A Ngộ, em sẽ theo anh, anh đi đâu em sẽ theo đấy. Anh kiên trì bao lâu, em sẽ kiên trì bấy lâu. Chúng ta sẽ đi đến cuối cùng. Số mệnh của em chưa bao giờ ở nơi khác mà ở trong chính tay em!"
Hai bọn tôi ôm nhau hôn một lúc lâu, sau đó nhìn nhau mỉm cười, cúi đầu triền miên. Trong hang vẫn âm u, xa lạ, người quen ở bên, mạch nước ngầm vẫn không nhìn thấy điểm cuối, nhưng lòng tôi đã trở nên bình tĩnh dịu dàng.
Cho dù sống nơi đầu đường xó chợ chỉ cần được ở bên cô ấy mà thôi.
Tôi không biết chúng tôi ngủ bao lâu, có lẽ chỉ qua một tiếng hoặc là năm sáu tiếng. Thời gian dưới lòng đất rất khó phân biệt.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, Đàm Giảo vẫn tựa vào trong ngực tôi ngủ say, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh không có người.
Trong hang sâu to như vậy, mạch nước ngầm chằng chịt bên cạnh, chỉ còn lại tôi và Đàm Giảo. Nơi bảy người kia từng nằm không còn chút dấu vết nào.