Tôi đã sớm nghĩ kĩ đáp: "Trước đó tôi đã so sánh với mấy vụ án liên hoàn, bởi vì trong nhà cũng có em gái tuổi tương đương người bị hại. Mấy hôm trước khi tôi đi ngang qua đây phát hiện hành tung của người này vô cùng khả nghi, lại còn đang theo dõi một cô gái là Hứa Tĩnh Miêu. Vì thế tôi muốn bắt được gã."

Sự giải thích này thực ra đầy sơ hở, nhưng cảnh sát có lẽ cũng sẽ không nghĩ ra được đáp án khác. Hơn nữa nếu không phải chúng tôi đuổi theo chỉ sợ Hứa Tĩnh Miêu đã xảy ra bất trắc.

Chúng tôi cũng biết người bị chúng tôi bắt kia tên là Trần Tinh Kiến, hai mươi sáu tuổi, nhưng gã cũng không phải là kẻ không có việc làm, thất ý trả thù xã hội hay có bệnh tâm lí như cảnh sát suy đoán trước đó. Mà gã còn tự mình mở một công ty bất động sản nhỏ, là phú nhị đại không lo cơm áo.


Bởi vì có camera ghi lại, cộng thêm sự coi trọng của lão Đinh đối với vụ giết người này, nên dù không có chứng cứ trực tiếp thì lão Đinh vẫn đúng như tôi mong muốn nhanh chóng triển khai tìm tòi điều tra về Trần Tinh Kiến.

Song kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đêm đó tôi mạo hiểm bị cảnh sát hoài nghi báo động là muốn đánh cho gã trở tay không kịp. Bởi vì Trần Tinh Kiến sẽ không thể nào dự đoán được sự xuất hiện của chúng tôi, cho nên đêm đó khi chúng tôi mang gã về Cục cảnh sát, lão Đinh nhanh chóng triển khai điều tra, nếu như tìm được dấu vết chứng cứ ở hang ổ của gã, vậy thì chạy không thoát. Ai ngờ lão Đinh đã tìm kiếm nhà Trần Tinh Kiến, văn phòng, biệt thự, xe cộ, nhưng lại không phát hiện được gì. Không có một chút dấu hiệu phạm tội nào.

Ngược lại bọn họ lại tìm thấy một người thanh niên cần cù tiến lên, gia đình hoà thuận, quan hệ nhân mạch hoà hợp, vô cùng bình thường gây dựng sự nghiệp, không có chút nào phù hợp với kẻ tình nghi mà họ tưởng tượng. Còn người ở quán bar chỉ chú ý người đến mỗi ngày chứ không quan tâm họ có ra ngoài hay không, cho nên không có cách cung cấp thời gian chứng minh.

Về phần người bị hại Hứa Tĩnh Miêu khi cảnh sát hỏi cung thì cô ta không trả lời được gì, kể cả người nọ cao bao nhiêu, hình dáng, bất cứ điểm đặc biệt nào. Người nọ tấn công từ đằng sau, cô ta nhanh chóng bị đánh ngất xỉu, cho nên không thấy gì hết.

Còn chàng trai đêm hôm đó chúng tôi gặp, cảnh sát cũng tạm thời không tìm được, công cuộc thu thập manh mối cũng không có thu hoạch.

Cảnh sát không chỉ hỏi tôi, Đàm Giảo và bạn bè tôi một lần: "Các người thấy rõ người tấn công Hứa Tĩnh Miêu là Trần Tinh Kiến sao?"


Chúng tôi không có cách nào nói dối.

Tôi đáp: "Không có. Nhưng dáng người của gã vô cùng giống người kia, còn cả cái cằm nữa. Sau khi chúng tôi đuổi theo người kia, chỉ có gã xuất hiện ở trong ngõ tên tội phạm biến mất..." Cảnh sát không nói gì.

Sau đó Trần Tinh Kiến cũng tỏ vè đêm đó mình say rượu, không nhớ đã gây ra chuyện gì khiêu khích, cho nên rộng lượng không so đo chuyện bạn bè tôi đánh gã.

Ngày gã được thả ra từ Cục cảnh sát, chúng tôi lại gặp mặt.

Khi đó tôi vì vụ án này đã ba ngày ba đêm không ngủ, huyệt thái dương giật giật, râu ria mọc dài ra. Còn Trần Tinh Kiến áo sơ mi quần âu thẳng thớm, khuôn mặt thanh tú bình thản, đứng bên cạnh luật sư, dù cho thái dương còn có vết bầm do bị bạn tôi đánh.

Gã với người hung hăng càn quấy lông bông đêm đó tưởng chừng như hai người, nhìn tôi vài lần, khẽ gật đầu.

Lão Đinh tạ lỗi với gã, cuối cùng cảm ơn đã hỗ trợ điều tra.


Tôi nhìn theo gã rời khỏi Cục cảnh sát ngồi lên xe.

Hoàng hôn buông xuống, tôi nằm trên giường, từ từ nhìn mây bị bóng tối nuốt chửng. Cả người mệt mỏi, lười biếng, nhưng lại không ngủ được.

Có người gõ cửa, rất có tiết tấu, dịu dàng. Là Đàm Giảo. Nếu là Ô Diệu thì đã sớm gào to đòi mở.

"Vào đi." Tôi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện