"A Ngộ..." Trong lúc mơ màng tôi cảm thấy mình bị buông ra, rồi lại vô thức dựa vào Ô Ngộ, nhưng lại chỉ cảm thấy giường đệm và không khí lạnh như băng.
Giường đệm?
Tôi mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ và trang trí quen thuộc. Đây là nhà của tôi ở Đại Ly, còn tôi đang trùm chăn, vừa tỉnh lại từ trong một thế giới khác.
Thời tiết ấm áp nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt, vội vàng ngồi dậy, sau đó tìm kiếm khắp nơi trong nhà: "A Ngộ? A Ngộ!"
Trống không, chỉ có một mình tôi giống như trước kia.
Tôi đi ra ban công ngắm cảnh sắc quen thuộc. Mặt trời nhô lên cao, thời tiết đã nóng lên, ánh mặt trời chiếu vào khiến làn da nóng lên. Trong lòng tôi dần có phỏng đoán nào đó, tôi không biết ý nghĩa của nó như thế nào, nhưng tôi biết rõ nó mang ý nghĩa cho rất nhiều chuyện. Tôi quay người chạy vào trong nhà, nhìn thấy di động của mình ở trên giường. Tôi cầm lấy, màn hình sáng lên, nhìn ngày tháng.
Ngày 19 tháng 7 năm 2016.
Một năm trước. Cách xảy ra vụ án nhà họ Trần nửa năm, cách vụ án của Ngôn Viễn là một năm. Là một tháng sau khi tôi và Ô Ngộ đi lên Mỹ Nhân Điền, cũng là hơn hai mươi ngày sau khi chúng tôi rơi xuống cái hang kia.
Tôi cảm thấy máu toàn thân dường như đang dần nóng lên. Tới gần, ngày càng gần hơn rồi. Thời gian thực sự tăng tốc, lại trôi qua nửa năm, chúng tôi lại càng tiếp cận gần hơn với giao điểm kia, thời gian đã tới điểm cuối.
Tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ngày Ô Diệu bị sát hại là ngày nào?
Mạch máu trong người tôi dường như đang mơ hồ sục sôi, nhưng vẫn còn đè nén. Tôi lấy di động định tìm kiếm, nhưng lại nhớ ra còn chưa có tin tức này. Tôi bỏ di động xuống, nhắm mắt lại, từ từ nhớ lại. Ô Ngộ đã từng nói, cũng từng nhấn mạnh với Ô Diệu đấy.
Lần đầu Ô Diệu bị sát hại là vào ngày 5 tháng 8 năm 2016.
Sau đó lịch sử thay đổi biến thành ngày 7 tháng 8.
Tôi mở mắt ra, cho dù hiện tại không biết được tung tích của Ô Ngộ, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng nóng rực, hốc mắt cũng ẩm ướt. Bây giờ Ô Ngộ đang ở đâu, cảm giác hiện tại của anh như thế nào? Anh cũng giống tôi biết được ý nghĩa của nó.
Tôi bắt đầu bấm số của anh. May mà số nửa năm trước vẫn là số đó.
Đúng vậy, là cùng một số bởi vì vẫn là số của Tô Châu.
Máy bận.
Lại gọi, máy vẫn bận.
Tôi hơi nôn nóng, chợt giật mình hiểu ra, bỏ di động xuống, tự nói với bản thân phải kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên qua khoảng mười phút, điện thoại vang lên, số hiển thị là số lạ, nhưng tôi đã sớm thuộc lòng. Tôi lập tức bắt máy: "A lô..."
Bên đầu kia hơi chậm chạp, sau đó là giọng nói khàn khàn của Ô Ngộ: "Giảo Giảo..."
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, anh gọi tôi một câu, rồi lặng im, như có hàng ngàn lời muốn nói nhưng không cách nào nói được. Rõ ràng vào khoảnh khắc trước đó, chúng tôi còn thân mật ôm nhau trong lòng đất.
"Bọn họ… vẫn còn sống?" Tôi hỏi.
"Ừ." Giọng anh chứa đầy niềm vui, "Anh vừa gọi điện thoại cho họ. Ô Diệu... Con bé đang đi học ở trường, mẹ anh... đang ở nhà."
Tôi cũng bật cười: "Vậy thì... tốt quá!"
"Giảo Giảo, sau khi anh tỉnh lại ở trong kí túc xá ở Bắc Kinh." Anh nói, "Anh lập tức mua vé máy bay đến Đại Ly với em, rồi chúng ta cùng đi Tô Châu."
Tôi lập tức nói: "Được. Nhưng... có cần em bay thẳng đến Tô Châu không, như vậy sẽ nhanh hơn?"