Tôi vốn chìm trong cảnh hỗn loạn trong mơ không ngừng lặp đi lặp lại, nóng cháy, đau đớn túa ra mồ hôi. Trong lúc mơ màng tôi mở mắt ra, nhìn thấy phòng bệnh và bác sĩ, sau đó lại rơi vào mê man.

Sâu trong giấc mơ của tôi dường như một năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Không phải, có lẽ nó vẫn đang thay đổi rồi.

Trong nháy mắt, tôi đứng trước vách núi, gió lớn thổi qua, lại nghe thấy có người đang gọi tên tôi: A Ngộ, A Ngộ.


Từ khoảnh khắc này trong lòng tôi đột nhiên trở nên ôn hoà, sự ôn hoà đó dần lan tràn, như có ánh sáng chói lọi xuyên thấu qua cơ thể tôi.

A Ngộ, A Ngộ. Cô ấy không ngừng ở bên khẽ gọi tôi.

Giảo Giảo.

Ở trong sự hỗn loạn, tôi đã tìm được tên của cô ấy.

"Giảo Giảo!" Tôi đạp vào khoảng không, rơi xuống vách núi, gọi tên cô ấy.

Hoảng hốt mở mắt, phát hiện căn phòng bệnh mờ ảo, ánh sáng đang ngả dần về phía tây. Đàm Giảo không ngồi trên ghế mà ngồi ở dưới đất bên giường bệnh, cả người nhỏ bé yếu ớt mặc đồ bệnh nhân. Tay tôi bị cô ấy khẽ cầm lấy, sờ mặt cô ấy.

Tay tôi từ từ dùng sức chạm vào mặt cô ấy. Cả người cô ấy run lên, rồi lại bất động, cầm lấy đầu ngón tay tôi. Tôi cảm thấy có sự ẩm ướt tiến vào lòng bàn tay.

"A Ngộ..." Cô ấy nhào vào trong ngực tôi.

Căn phòng đã hoàn toàn rơi vào bóng tối, cô ấy ôm cổ tôi, mặt tôi dán vào ngực cô ấy. Tay tôi vẫn run rẩy, nhưng tôi ra sức ôm lấy cô ây. Qua một lúc lâu cả hai chúng tôi đều không lên tiếng.


Sau đó cô ấy từ từ ngẩng đầu, cách tôi rất gần trong bóng tối. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy gắn bó như môi với răng với tôi. Tôi dùng cánh tay đang truyền máu giữ gáy cô ấy. Trong gian phòng đó chỉ có tiếng hít thở của tôi và cô ấy, tôi hôn cô ấy.

Chúng tôi chưa từng hôn mãnh liệt như thế, như tranh đấu với nhau, lại giống như trùng sinh trong biển lửa. Hai tay cô ấy chống lên ngực tôi. Tôi chỉ có thể nằm, gần như kéo cả người cô ấy lên giường. Vết thương lại đau rồi, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi chỉ muốn hôn cô ấy, không quan tâm gì hết, chỉ muốn hôn cô ấy đến toàn thân run rẩy.

Thật sự cả người cô ấy đều run rẩy, tôi tìm được đầu lưỡi cô ấy, dùng sức cuốn lấy, khiêu khích. Hơi thở của cô ấy dần trở nên gấp gáp, mặt cũng nóng lên. Cô ấy bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy tôi ra, tôi càng ôm chặt hơn, không cho phép cô ấy nhúc nhích.

"Anh thả em ra..." Cô ấy vô lực kháng nghị.

Đáp lại cô ấy là sự gặm cắn mạnh hơn của tôi. Tôi ngăn hết lời của cô ấy ở trong miệng.

"A a..." Cô ấy đẩy lưng tôi, tôi bị đau, không thể không buông ra. May mà bây giờ trong phòng tối đen, cô ấy không nhìn thấy mặt tôi. Cô ấy lại ngã ngồi xuống đất.

"Có đau không?" Tôi lên tiếng mới phát hiện cổ họng mình như bị thứ gì đó đè nát.

"Không!" Cô ấy khẽ gầm lên, "Anh có ý gì? Ô Ngộ, anh có ý gì?"

Tôi nói không ra lời. Vừa rồi khi tỉnh lại nhìn thấy cô ấy yên tĩnh yếu đuối, lại nghĩ đến trong thời khắc sống chết ở nhà họ Trần, tôi không có cách nào khống chế bản thân.


Tôi vô cùng muốn cô ấy, nhịn quá lâu cho nên không thể khống chế được.

Cô ấy đột nhiên bật đèn lên, ánh sáng trắng khiến tôi nheo mắt lại, đưa tay che, đồng thời nghe thấy giọng nói thản nhiên của cô ấy: "Em đi tìm bác sĩ. Ô Ngộ, đợi lát nữa em có lời muốn nói với anh."

Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Sắc mặt tiều tuỵ hơn so với bình thường, hai gò má đỏ bừng. Trên môi có ánh nước phơn phớt hồng hồng do bị tôi hôn. Trong lúc đợi bác sĩ đến, cô ấy ngồi lên ghế, vô cùng im lặng nhìn tôi. Chỉ là cô ấy nhìn một lát, rồi dời mắt đi, hình như hơi thẹn thùng.

"Giảo Giảo." Tôi nói, "Ngồi vào bên cạnh anh." Tôi nghe thấy giọng nói của mình rất bình tĩnh, nhưng lại có chút run rẩy nong nóng: "Anh có lời muốn nói với em."

Đàm Giảo không nhúc nhích, cắn môi, nói: "Dù anh muốn nói gì thì tạm thời em đều không muốn nghe."

Tôi hơi ngơ ngác, có mấy lời quá nặng nề với tôi, luôn không có cách nào nói ra miệng, nhưng hiện tại cuối cùng tôi muốn nói ra thì cô ấy lại không muốn nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện