Tôi... không biết mình có thể ở lại lúc này bao lâu nữa, có lẽ đối với cha mẹ mà nói chỉ là một đoạn trí nhớ mơ hồ, nhưng đối với tôi lại là sự chia ly rõ ràng. Tôi không muốn trở thành một cái bóng trong trí nhớ của họ, tôi sợ mình sẽ khóc không ngừng được. Tôi đã không còn muốn làm một cô gái yếu ớt, vậy thì dứt khoát đợi tất cả mọi thứ chấm dứt, tôi sẽ lại quay về với vòng ôm ấm áp của cha mẹ.

Hơn nữa hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Ô Ngộ còn chưa rõ ràng, cũng không dễ giải thích với họ.

Quay về phòng lại phát hiện có một người đang chờ chúng tôi.

Thẩm Thời Nhạn mặc đồng phục cảnh sát, ngồi trước cửa sổ chìm đắm trong ánh mặt trời, nhìn thấy chúng tôi đi vào, ánh mắt có sự xúc động nào đó không nói nên lời, sau đó lên tiếng chào hỏi: "Đàm Giảo, cô Chu."


Tôi sớm đoán được anh ấy sẽ đến, hơn nữa nghe Tráng Ngư vừa nói đêm hôm đó sau khi nhận được báo động từ "người dân nhiệt tình", anh ấy đã chống lại ý kiến của người khác, cho rằng không phải là trò đùa dai, ra sức đưa người đến hiện trường mới kịp thời cứu giúp được tôi và Ô Ngộ, giáo sư Trần, Đường Lan Lan.

Cũng nghe nói anh ấy đã sớm gọi điện cho đồn công an địa phương lưu ý đến nhà họ Trần, nhưng bởi vì đồn công an cách nhà họ Trần rất xa, lại sắp đến năm mới cho nên những người cảnh sát kia đuổi đến nơi đã không còn kịp.

Tôi nằm lên giường, nói: "Thẩm đầu gỗ, cảm ơn anh nhé."

Tráng Ngư đột nhiên lên tiếng: "Biệt hiệu này cũng không tệ."

Trên mặt Thẩm Thời Nhạn hiện lên vẻ lúng túng: "Đàm Giảo, đừng có gọi bậy. Còn cả cô nữa, cô Chu."

Thẩm Thời Nhạn nói tiếp: "Đàm Giảo, bây giờ cô đã ổn chưa? Tôi đã hỏi qua bác sĩ, muốn xin lời khai từ cô."

Tôi nói: "Không sao."


Thẩm Thời Nhạn liếc Tráng Ngư: "Có thể mời cô tránh đi trước không?"

Tôi và Tráng Ngư cùng đồng thời lên tiếng.

"Tôi muốn cô ấy ở lại."

"Không được. Ngộ nhỡ anh nghiêm hình bức cung thì sao?"

Chuyện này hơi xấu hổ rồi đấy, Thẩm Thời Nhạn chỉnh lại vành mũ, nói với Tráng Ngư: "Chu Hiểu Ngư, cảnh sát chúng tôi trước giờ luôn tuân theo công bằng pháp luật, làm gì có chuyện nghiêm hình bức cung."

Trong mắt Tráng Ngư hiện lên ánh sáng nào đó, không đáp. Trong lòng tôi cũng có chút cảm khái, bởi vì lúc vụ án của Ngôn Viễn, Thẩm Thời Nhạn gọi điện thoại cho Tráng Ngư từng nói:"... Cô Chu, chúng tôi làm sao có thể nghiêm hình bức cung, cảnh sát chúng tôi chấp hành theo công bằng pháp luật..." Khi đó khoé mắt anh ấy cũng có chút vui vẻ.

Nhưng hai người này lại gặp nhau lần nữa mà không hề hay biết.

Thẩm Thời Nhạn bắt đầu hỏi tôi, tôi kể lại tường tận tình hình xảy ra đêm đó, chỉ bỏ bớt đi việc phát hiện ra hòm thuốc và chuyện dị thường của Trần Như Anh. Sau khi nghe tôi nói, vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng im ắng. Sau đó Thẩm Thời Nhạn đứng dậy nói: "Tôi đi xem tình hình của người nam kia." Dừng một chút hỏi, "Người nam kia là gì của cô..."


Tôi đáp: "Bạn trai."

Thẩm Thời Nhạn gật đầu rời đi.

Anh ấy đi rồi, tôi và Tráng Ngư lại rơi vào im lặng. Tráng Ngư gẩy tấm rèm bên cạnh một lúc, đột nhiên nhìn về phía tôi, dáng vẻ muốn mở miệng, tôi lên tiếng trước: "Có phải cô muốn hỏi tôi và Thẩm Thời Nhạn còn có khả năng không à? Đáp án của tôi là tuyệt đối không có. Hiện tại thể xác và tinh thần tôi đều thuộc về anh thợ sửa xe kia rồi."

Vẻ mặt Tráng Ngư trở nên hơi phức tạp.

Tôi ngồi dậy, đưa tay sờ đầu cô ấy: "Ngư à, bởi vì nửa năm sau cô cũng hỏi tôi giống như vậy đấy. Cho nên cứ yên tâm tiến về phía trước đi. Cô có biết khi đó tôi nhìn thấy anh ấy nhận điện thoại của cô thì nụ cười trên mặt anh ấy rất khác cho dù hai người mới biết nhau hai ngày. Ánh mắt giống y hiện tại nhìn cô, khác hẳn với người khác. Hơn nữa cô cũng không nhỏ nha, 34D nhỏ cái rắm ấy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện