Nhìn thấy Tô Hoàn chạy thục mạng, vẻ mặt Trần Bảo Châu càng thêm hưng phấn, giương cung lên ngắm, tựa như thợ săn thực sự đuổi bắt con mồi. Các nhân vật ở giữa thực ra đã sớm ngầm trao đổi.
Từ lúc Trần Bảo Châu âm thầm giết kẻ thứ nhất đã bắt đầu.
"Vút..." một mũi tên bắn xuống bậc thang bên cạnh Tô Hoàn, gã vốn nhanh nhẹn cường tráng cũng phát bực, rút luôn con dao găm bên hông ra. Thực ra kĩ năng của Trần Bảo Châu tầm thường, vội vàng trốn tránh, suýt chút nữa bị dao đâm trúng.
Đợi chị ta nhặt được cung tên đứng lên, Tô Hoàn đã chạy xuống nhà, nhét tất cả tiền mặt vàng thỏi, báu vật vào trong túi. Gã đeo túi lên, kéo tay Phùng Yên: "Đi theo anh!" Phùng Yên lảo đảo chạy theo gã ra cửa, chỉ còn lại một tên cướp vừa hận vừa sợ liếc người trong nhà, rồi cũng theo sát phía sau.
"Các người cho rằng chạy trốn được sao?" Trần Bảo Châu quát, chạy xuống nhà.
"Cạch" một tiếng tất cả kẻ cướp ở phòng khách ngã xuống, sau đó là tiếng khoá vang lên. Lòng tôi chùng xuống: không tốt rồi!
Ô Ngộ đang vật lộn bò lên từ mặt đất, người nhà họ Trần không ai dìu anh, bọn họ còn giống như đang nằm mơ, lo sợ. Cuối cùng tôi không còn bận tâm gì nữa, kéo cửa, vọt xuống dưới.
Trần Bảo Châu như thể không thấy người nhà ở trong phòng khách, đang muốn đuổi theo ra cửa lớn, đột nhiên có tiếng già nua quát: "Mày đứng lại cho tao!"
Tôi ở trên bậc thang cũng hoảng sợ, những người khác sợ ngây người.
Là bà Trần trúng gió luôn nằm hôn mê trên mặt đất, mở mắt ra. Hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt tỉnh táo, làm gì có dáng vẻ bị bệnh. Tay chống mặt đất, lảo đảo bò.
Đường Lan Lan vốn ở bên cạnh bà ta, trợn trừng mắt không nhúc nhích.
Giáo sư Trần như hồi hồn, khóc ròng: "Mẹ... mẹ..." Bò qua đỡ lấy bà Trần.
Dáng vẻ Trần Bảo Châu ốm yếu đứng trong phòng khách, chị ta cầm cung tên, từ từ xoay người, trên mặt là nụ cười xán lạn: "Mẹ... mẹ tỉnh rồi..."
Nhưng hôm nay mỗi tiếng nói cử chỉ của chị ta chỉ khiến cho tôi run lên.
Cuối cùng tôi đã đi được xuống nhà, người nhà họ Trần nhìn thấy tôi cũng không có phản ứng gì. Tôi chạy đến bên cạnh Ô Ngộ, nhìn càng gần càng đau lòng không thôi. Trong mắt anh toàn là máu, không ngừng cố gắng mở mắt ra. Cả người như một thi thể rách rưới. Tôi ôm anh khóc: "A Ngộ..."
Anh cũng ôm tôi, cánh tay rõ ràng không còn tí sức nào, giọng nói khàn đặc: "Chúng ta... lại ở bên nhau."
Chỉ một câu nói lại suýt khiến tôi rơi nước mắt khi đã cố nhịn xuống. Bây giờ không phải là lúc để khóc, nhưng tôi vẫn không nhịn được dựa sát vào anh, mặt anh vô cùng lạnh buốt, máu lập tức dính dầy mặt tôi, nhưng tôi chỉ muốn gần anh hơn.
"Đi?" Tôi hỏi.
Anh nói: "Lập tức."
Tôi dìu anh đến bên cạnh salon, còn tôi chạy đến cửa phòng khách, quả nhiên bên ngoài đã bị khoá, không mở cửa ra được. Tôi nghĩ đến vụ cháy kia, hơn nữa còn ngửi thấy mùi xăng bên ngoài. Bọn Tô Hoàn đã sớm chuẩn bị, không chừng bên ngoài nhà này đã đổ đầy xăng, chỉ cần một mồi lửa thôi. Có lẽ đã châm rồi chỉ là lửa chưa cháy đến trước mặt chúng tôi.
Lòng tôi ngày càng chùng xuống, lập tức chạy về bên cạnh Ô Ngộ, nâng anh dậy, nói với người nhà họ Trần: "Chúng ta phải ra ngoài ngay, bọn họ châm lửa rồi..."
Nhưng tôi còn chưa nói hết thì bà Trần đã không thèm nghe, sắc mặt tím tái hét lên ngắt lời: "Bảo Châu, là mày! Hoá ra là mày! Tao còn tưởng là con tiện nhân Phùng Yên kia, không nghĩ tới hoá ra là mày! Con gái ruột của tao! Mày muốn hại chết chúng tao sao? Người là mày đưa tới, mày đã sớm lên kế hoạch rồi! Có phải mày điên rồi không? Gã kia nói không sai mày điên rồi!"