Trịnh Chí Vĩ đột nhiên mở miệng: "Cô ta không lừa anh đâu, hôm qua tôi còn đến tầng hầm với cô ta, không có gì khác thường hết."
Tô Hoàn hỏi: "Các người đi tầng hầm làm gì?"
Trịnh Chí Vĩ hất tay ra hiệu không có liên quan gì đến việc này, sau đó cười mỉa: "Chúng tôi ở trong tầng hầm... tìm một chút kích thích. Lúc ấy cô ta thực sự không làm gì khác."
Trong lòng tôi hơi chấn động.
Sắc mặt Tô Hoàn khó đoán, đột nhiên nói: "Mang cô nhỏ kia ra đây."
Phùng Yên biến sắc, Tô Hoàn cũng không nhìn bà. Trần Như Anh luôn bị nhốt trong phòng, xem ra ngoài Phùng Yên thì cô ta được đối xử tốt nhất. Lúc này bị người từ bên trong lôi ra, tôi nhìn tình trạng của cô ta cũng không tốt lắm, tóc tai lộn xộn, đồ ngủ cũng không thay. Sắc mặt tái nhợt, hơi hoảng hốt. Không biết trước khi chuyện trên nhà xảy ra, cô ta đã nhìn lén bao nhiêu rồi. Bình thường tôi cảm thấy cô ta lòng dạ hẹp hòi, nhưng nhìn cô ta bây giờ yếu ớt, tái nhợt, mẫn cảm như thế, như con mèo nhỏ, bị tên cướp chạm vào, cả người rụt lại.
Cô ta bị đưa đến trước mặt Tô Hoàn.
Lúc này Phùng Yên mới có cảm xúc, ngồi thẳng người, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, dáng vẻ căng thẳng ân cần, nhưng cơ thể Trần Như Anh run rẩy, cũng không nhìn bà.
Cô ta đã biết mẹ mình phản bội.
Tô Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: "Đại tiểu thư, cô nói xem trong tầng hầm có cơ quan gì có thể hại người?"
Tôi hiểu rõ tại sao gã lại phải tìm Trần Như Anh. Trong ngôi nhà này, Trần Như Anh là người đơn thuần yếu ớt nhất, trước đó cũng không có mặt ở đây. Tô Hoàn càng dễ dò hỏi chân tướng từ miệng cô ta.
Cả người Trần Như Anh run rẩy, trạng thái tinh thần xem ra không quá bình thường, cô ta nói: "Không có... không có... Tôi không biết... Cách ngày người làm đều đến tầng hầm kiểm tra... Tôi chưa từng đi..."
Tất cả mọi người nhìn bọn họ. Đường Lan Lan, giáo sư Trần đều bị những tên cướp khác đánh ép hỏi, cũng ra sức liều mạng lắc đầu nói không biết.
Tô Hoàn im lặng ngồi một lúc, đột nhiên đứng lên, hỏi một tên cướp khác đi cùng: "Có phát hiện được vòng không?"
Tên cướp kia nuốt nước miếng: "Căn bản chưa kịp tìm."
Tô Hoàn: "Vậy sao?" Ra hiệu bằng mắt cho hai người bên cạnh, đột nhiên bắt lấy người này. Sắc mặt gã thay đổi: "Tô Hoàn, anh làm gì thế?" Tô Hoàn nói: "Không có gì, nói rõ mọi chuyện ra. Dao găm không thể vô duyên vô cớ bắn từ trong ra đâm chết người. Hơn nữa chúng ta cũng không tìm được cơ quan gì ở vách tường. Đảo mắt một cái chúng ta đã mất đi hai người, trong nhà này ngoài người nhà họ Trần thì cũng chỉ có chúng ta, tao phải biết có gián điệp hay không!"
Hai tên cướp lục soát trên người gã kia, người nọ ra sức giãy dụa, trong miệng chửi rủa Tô Hoàn không tin tưởng mình, không coi trọng anh em, nhưng gã còn chưa mắng xong thì một chuỗi vòng tay đã từ trong người gã rơi ra.
Ánh mắt Tô Hoàn mở to, nhặt chiếc vòng từ trên mặt đất, nhìn người nọ. Gã cũng sửng sốt, bờ môi mấp máy. Tô Hoàn lạnh lùng: "Mày giết anh em cướp vòng?" Sắc mặt những tên khác cũng lập tức thay đổi. Lúc này người nọ mới hoảng sợ: "Không phải... Hoàn, tôi... là nhất thời bị ma quỷ ám, nhặt vòng lên, nhưng thực sự không phải tôi giết anh ta, là bọn họ..."
Nhưng bọn Tô Hoàn đâu chịu nghe gã giải thích, dù sao mắt thấy mới là thật, tôi cũng đoán tên trộm này chỉ sợ là vì muốn độc chiếm vòng nên giết chết đồng bọn, chứ không có tồn tại chiếc bẫy ly kì gã nói.
Nhưng trong lòng tôi vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.
Tuy người nhà họ Trần nhận hết khuất nhục tra tấn, sống không bằng chết, gần như mỗi người đều bộc lộ ra bản tính, nhưng bên bọn cướp cũng lần lượt mất đi hai người. Thực sự chỉ là nội chiến ngoài ý muốn sao?
Đêm nay... bắt đầu từ điểm thời gian chuyện này xảy ra, tình hình trong phòng đột nhiên tăng tốc phát triển theo hướng mới sao?
Phải chăng có một người âm thầm không muốn để cho mọi người biết được mình điều khiển trong đó? Hiện tại đang ở ngay trước mắt những người này.
Người nọ vẫn còn la hét, Tô Hoàn sai người bịt miệng gã. Có lẽ đêm nay không chỉ người nhà họ Trần bị giày vò không ra người mà bọn chúng cũng phải chứng kiến sự máu lạnh không thuộc về mình. Khi Tô Hoàn im ắng cắm dao vào tim người nọ, tôi cúi đầu không nhìn, Ô Ngộ như hiểu được tâm tư của tôi, duỗi tay ra kéo tôi vào trong ngực anh.