Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 9: Thành phố về đêm
Vừa đặt chân vào trong phòng, Tân liền ngồi bệt xuống đất thở dốc. Hắn cảm thấy cơ thể mình bây giờ mệt mỏi rã rời, đau đớn ê ẩm nhiều chỗ. Nhất là, vết thương trên bắp tay trái, nơi bị con quái vật cắn cứ nhói lên từng đợt. Mồ hôi vã ra như tắm, nó hòa quyện với mùi máu đông và thịt vụn khiến bụng của hắn quặn lên muốn nôn mửa.
“Ù… Ọe…!”
Đưa tay bụm miệng, hắn không thể chịu được nữa nên vội cầm điện thoại soi đèn bước xuống phòng tắm. Mở nước, hắn té lên mặt liên tục, rửa qua thịt vụn, máu đông bám trên đó đi. Dòng nước lạnh buốt nhanh chóng giúp hắn tỉnh táo hơn đôi chút và đánh tan cảm giác buồn nôn đang dâng lên tận cổ. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên thở hồng hộc nhìn vào trong gương. Hắn thấy khuôn mặt mình của mình tái nhợt đáng sợ, môi thâm tím run lên nhè nhẹ, ánh mắt thì vẫn còn vương vấn nét hoảng loạn sợ hãi bên trong.
“À…!” - Tân đang nhìn, đột nhiên vết thương trên cánh tay trái nhói lên đau xót khiến hắn nhíu mày bật thốt ra khỏi miệng.
Cởi phăng cái áo khoác quẳng xuống, hắn cắn răng run rẩy kéo cái áo mút lên để lộ ra vết thương trên cẳng tay trái. Vết thương không nặng, chỉ có ba đến bốn lỗ nhỏ dấu răng do con quái vật gây lên, sau khi chảy máu thấm đẫm một mảng trên cái áo mút giờ đã bắt đầu đông lại. Nó nhẹ hơn vết thương trên cánh tay phải, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác đau đớn hơn gấp hai lần.
Mấy giây sau, không biết vì nguyên nhân gì mà cánh tay trái của hắn run lên ngày càng mạnh. Quá sợ hãi, hắn vội đưa miệng vết thương xuống dưới vòi nước đang chảy như bản năng, hi vọng nước lạnh có thể giúp mình. Một lúc sau, theo vết máu đông trên cẳng tay bị rửa trôi, hắn liền đỡ hơn đôi chút, nhưng tâm trạng khủng hoảng thì không hạ thấp chút nào.
Vết thương này mang đến cho Tân cảm giác thật đáng sợ. Rửa sạch cánh tay xong, hắn vội cầm điện thoại chạy ra khỏi nhà tắm cuống cuồng tìm rượu để sát trùng. Tìm một tí, hắn không thấy rượu đâu, nhưng lại tình cờ phát hiện ra hộp cứu thương mình mang về từ phòng trọ hai vợ chồng trẻ. Gấp quá, hắn quên mất mình có thứ này. Giờ thấy được, hắn lập tức kéo khóa dốc hết đồ bên trong ra tìm cách sơ cứu vết thương.
Hộp cứu thương là loại mini, nhưng bên trong có khá nhiều đồ như, kéo, nhíp, bông, băng cá nhân, băng cuộn… Hắn run rẩy mò mẫm nhanh chóng cầm lên hai lọ thuốc. Nhìn vào nhãn hiệu hắn thấy là cồn y tê và dung dịch sát khuẩn. Không kịp đọc hướng dẫn sử dụng, hắn mở nắp lọ cồn y tế đổ vào vết thương trước theo suy đoán của bản thân. Khi nước cồn vừa tiếp xúc với da thịt, ngay lập tức, hắn cảm thấy đau xót bỏng rát đến mức phải rên lên khe khẽ.
“À…a…”
Cách không xa, con Lu nhìn thấy hắn đau đớn toát mồ hôi hột. Nó liền áp sát lại gần chạy vòng quanh kêu lên ư ử, thỉnh thoảng lại liếm liếm bàn tay trái và mặt của hắn. Hành động của con Lu khiến hắn cảm thấy ấm lòng, đỡ sợ hãi bất an rất nhiều. Cái sợ ở đây không phải chỉ là nỗi đau, mà hắn sợ biểu hiện lạ của vết thương sẽ khiến bản thân biến thành quái vật như trong phim. Mặc dù, hắn biết khả năng này không cao, vì vết thương sắp lành trên tay phải đã nói rõ điều đó. Nhưng hắn vẫn sợ.
Một lúc sau, khi hắn đổ hết một nửa lọ cồn y tế thì vết thương cũng được rửa sạch. Ngay tức thì, hắn cảm thấy cơn đau nhanh chóng dịu đi. Thở phào một hơi, tâm trạng gấp gáp của hắn cũng hạ thấp dần xuống. Nhìn vào lọ thuốc còn lại, hắn cầm lên đọc thì thấy có nội dung là dung dịch sát khuẩn nên mở ra sử dụng ngay. Rửa xong, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Thế là, hắn tìm lại trong đống đồ xem còn cái gì hữu dụng không dùng luôn thì thấy hết rồi. Không còn lọ thuốc nào nữa, hắn liền lấy băng vải quấn lại vết thương rồi ngồi bệt xuống tựa lưng vào thành giường.
Lưng vừa tiếp xúc, ngay lập tức cảm giác đau nhói bùng lên khiến hắn giật mình bật dậy. Vội đưa tay về đằng sau sờ, hắn thấy có một cục u sưng to đau đớn lồi lên. Nhớ tới tình huống bản thân bị con quái vật hất bay đập vào bàn, hắn lo lắng không biết cột sống của mình có bị làm sao không nữa. Ngọ nguậy xuýt xoa, chân của hắn đá vào túi nilon đựng thuốc men làm nó bung ra xung quanh. Liếc mắt nhìn, hắn tình cờ thấy lọ dầu gió trường sơn. Bất chợt, kí ức tuổi thơ hiện lên, hồi bé hắn bị ngã bầm dập chuyên lấy cái này để bôi. Thế là, hắn nhanh chóng cầm lọ dầu lên, sắc ra tay rồi cố gắng bôi vào lưng.
Dầu gió tiếp xúc với da, cảm giác nóng bừng nhanh chóng lan tỏa khiến cơn đau giảm đi giúp hắn dễ chịu rất nhiều. Mệt mỏi, hắn nhìn ra ngoài cửa bất giác thẫn thờ cả người. Trong đầu hắn tự nhiên gợi nhớ lại những hình ảnh sinh hoạt của xóm trọ trước kia.
Giờ này, đáng lẽ cả dãy trọ phải đèn điện sáng trưng. Bên cạnh, phòng ông bác bảo vệ thì ồn ào tiếng thời sự trên tivi và cuối dãy là hai vợ chồng trẻ cãi nhau về chuyện tiền bạc. Ngoài đường thì tiếng còi xe và động cơ kêu lên không ngừng nghỉ, tiếng người nói, đi bộ tấp lập mới đúng. Nhưng giờ thì sao, cả dãy trọ, hay đúng hơn cả khu phố, thành phố trở nên im ắng đến ngột ngạt. Không gian thì tăm tối mịt mờ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quạ kêu, chim lợn và cú, giống như đang ở một bãi tha ma nào đó. Nhất là, không xa ngoài kia, trên những đống đổ nát, có đầy rẫy những con quái vật kinh tởm vật vờ đi lại, sẵn sàng xé xác bất cứ ai chúng thấy.
Càng nghĩ, Tân càng thấy cô độc, lạnh lẽo và sợ hãi đến cùng cực. Người hắn run lên, lùi dần về đằng sau đến khi chạm vào góc tường mới thôi. Hắn đưa tay lên bụm miệng, nước mắt tuôn ra không ngừng, khóc không thành tiếng. Từ lúc thảm họa bắt đầu, hắn đã nhắm mắt rồi nhủ thầm bao nhiêu lần, đây là giấc mơ, tỉnh dậy đi, nhưng mở mắt ra thì vẫn là cái hiện thực tàn khốc này. Ngoài kia đáng sợ quá, bao nhiêu cái hắn không biết đột nhiên xuất hiện, cây cối, quái vật “Nấm đầu người”, bướm đen ăn xác, quạ, quá nhiều thứ để một người bình thường có thể tiếp thu. Hắn phải làm gì đây, phải đi đâu đây, và làm cách gì để có thể về nhà với bà và em. Hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối trước bầy quái vật hung hãn ngoài kia.
Giữa lúc Tân gần như sụp đổ đó, con Lu liền nhảy chồm lên dùng hai chân trước ôm lấy đầu hắn. Sau đó, nó kêu ư ử khẽ lên rồi liếm liếm những giọt nước mắt chảy dài trên má hắn. Hành động của con Lu khiến hắn như người sắp chết đuối bắt được cái phao cứu mạng. Hắn ôm chặt lấy nó, vùi đầu, khóc nấc lên từng đợt.
Một lúc sau, khóc xong, hắn cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hơn hẳn. Bên cạnh, con Lu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại liếm tay hắn an ủi. Hắn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng kêu:
“Tút.. Tút…”
Giật nảy mình tỉnh lại, Tân buông con Lu ra rồi nhoài người với lấy điện thoại cầm lên xem. Hắn thấy, sắp hết pin rồi, vừa nãy là chuông báo pin yếu yêu cầu cắm sạc. Theo quán tính, hắn đứng dậy định đi tìm quả pin dự phòng thì bụng lại bất chợt sôi lên.
“Ục… Ục… Úc…”
Ngay tức thì, hai mắt hắn hoa lên tối sầm lại, cả người lạnh buốt run lên cầm cập. Hắn nhanh chóng lấy cái áo khoác mặc lên rồi cắm điện thoại vào quả pin dự phòng, nhưng điện bên trong quả pin cũng sắp hết. Mà điện thoại của hắn dùng lâu chai pin rồi, sạc nhanh, nhưng dùng mỗi lúc là hết. Mất đi ánh đèn, căn phòng của hắn sẽ bị bóng tối bao trùm, chắc chắn sẽ rất đáng sợ. Vò đầu bứt tai, hắn cau mày suy nghĩ tìm cách gì đó chiếu sáng thay điện thoại. Hắn nhủ thầm trong đầu “giá như bây giờ có ngọn nến hay cái đèn pin thì tốt biết mấy…”. Từ đèn pin vừa xuất hiện, hắn sực nhớ ra một nơi chắc chắn có cái này.
Đó là, phòng ông bác bảo vệ ngay bên cạnh.
Nhìn ra ngoài cửa, Tân định bước nhanh sang để tìm kiếm cái đèn. Nhưng nhìn khung cảnh tối đen như mực và tiếng gầm rú của quái vật thỉnh thoảng vọng vào, hắn liền thấy chùn bước. Hắn vừa chần chừ lưỡng lự được mấy giây thì điện thoại lại vang lên tiếng báo pin yếu rồi đèn flash tắt ngấm. Bóng tối lập tức bao trùm, nó khiến cho sự sợ hãi của hắn như núi lửa bùng phát. Vội bấm màn hình lên xem, hắn thấy pin đã yếu không đủ để bật đèn sáng rồi, chỉ có thể dựa vào ánh sáng màn hình để soi thôi. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn cắn răng làm ra quyết định trong đầu. Cúi xuống, hắn vuốt nhẹ đầu con Lu rồi rút cái rìu ra cầm trên tay. Sau đó, hắn cùng con Lu lặng lẽ đi sang phòng bên.
Ra đến bên ngoài, ngay lập tức, hắn hướng ánh mắt tới chỗ cỗng trước. Thấy nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, hắn liền cảm giác yên tâm đi đôi chút. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một tí rồi cầm rìu rón rén đi vào phòng ông bác bảo vệ. Bên cạnh, con Lu luôn lặng lẽ theo sát, có nó đi cùng hắn cảm giác mình can đảm hơn nhiều.
Một lúc sau, hắn tìm được hai cái đèn pin, một cái to và một cái nhỏ. Hắn vội bật lên thử xem thì cả hai cái đèn cùng sáng rất mạnh, chắc được sạc đầy điện bên trong. Có hai cái đèn, hắn thở phào một hơi, nỗi lo lắng bất an khi điện thoại hết pin sẽ bị bóng tối bao trùm cũng được buông xuống. Đảo mắt một vòng quanh căn phòng, hắn nhìn đống đồ đạc đơn sơ và cái tivi cũ kĩ loại hộp rồi bất giác tiếc thương cho ông bác bảo vệ vui tính hay nói. Thầm cám ơn trong lòng, hắn tắt đèn đi chỉ để ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại rồi lặng lẽ đi về.
Bên ngoài, bóng tối bao trùm ngày càng dày. Nhiệt độ thì hạ thấp xuống nhanh chóng, trên thinh không còn rơi xuống lất phất từng đợt mưa phùn. Cảnh vật vắng tanh, bị phủ lên một lớp màn đen tạo thành các hình khối kì dị như là những con quái vật ghê tởm.
Trong bóng tối, Tân cảm thấy cô độc đáng sợ và lạnh lẽo. Hắn cứ đi được hai bước là lại ngoái đầu nhìn về đằng sau, rồi rợn người khi cảm giác thấy, có ai đang nhìn mình chằm chằm thì phải. Nhớ tới con quái vật vừa đối mặt lúc trước, hắn rùng mình rợn tóc gáy khi tưởng tưởng nó vẫn còn sống và đang ẩn nấp trong bóng tối rình rập. Quá đáng sợ, hắn liên tục tự nhủ trong đầu rằng “điều đó không thể xảy ra... không phải sợ... con quái vật kia chết chắc rồi....”. Sau đó, hắn gắng bước nhanh đi vào trong phòng của mình rồi vội vàng đóng cửa cài then lại.
Bên trong, không gian chật hẹp của phòng trọ mang đến cho hắn cảm giác kín đáo an toàn. Thả lỏng tinh thần, hắn giắt cái rìu vào sau thắt lưng rồi bấm nút bật đèn pin lớn. Ánh sáng bùng lên, lập tức xua tan đi hắc ám, đồng thời, nó cũng mang đi cảm xúc tiêu cực trong đầu hắn. Bụng đói sôi lên, hắn không lãng phí một giây nào nữa mà bắt tay vào làm cái gì đó để ăn. Trước tiên, hắn treo cái đèn lên cao ở một vị trí đẹp, sao cho ánh sáng không hắt ra ngoài cửa được. Sau đó, hắn liền lấy ruột nồi cơm, đong gạo nấu ăn. Nhìn số gạo trong thùng của mình còn lại không nhiều, hắn cắn răng múc ba bát rưỡi đổ vào nồi. Hơi ít so với lúc trưa là bốn bát, chắc chắn ăn sẽ không đủ lo, nhưng hắn phải tiết kiệm.
Tân vo gạo, sắp nước, đặt ruột nồi cơm lên bếp ga đun. Xong, hắn liền chạy tới chỗ cái ba lô rồi móc đồ ăn ra. Lựa chọn một tí, hắn lấy một miếng thịt khá to, khoảng gần một cân cùng với hai củ su hào. Bên cạnh, con Lu thấy hắn móc ra đồ ngon, nó liền vẫy đuôi, liếm mép hí hửng chạy xung quanh. Chắc nó đói lắm rồi, hắn liền lấy một khúc xương ống vất cho nó gặm tạm rồi nhanh chóng mang thức ăn đi chế biến. Để đơn giản và nhanh, hắn lại cho tất cả vào luộc.
Một lúc sau cơm chín, hắn bê đồ ăn xuống ngồi ngay sát cạnh bếp cùng với con Lu bắt đầu ăn. Cả hai ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn, nhoáng cái là hết sạch cơm và thức ăn. Vậy mà hắn cảm thấy vẫn còn chưa no, nhìn sang con Lu cũng đang liếm mép trông đợi. Không thể chịu được nữa, hắn liền lấy thêm hai miếng thịt khá to từ ba lô cho vào nồi luộc tiếp.
Thịt chín, hắn với con Lu mỗi người một miếng, cả hai cứ thế cắn xé ăn luôn. Ăn hết sạch đồ ăn, vậy mà hắn chỉ cảm thấy lưng lửng bụng chứ không no hẳn. Bên cạnh hắn, con Lu đã chạy ra đằng xa tiếp tục gặm khúc xương ống của mình.
Có thức ăn vào bụng, cả người Tân ấm lên nhanh chóng. Hắn chợt thấy đầu tóc và thân thể của mình ngứa ngáy vô cùng. Không chịu được nữa, hắn liền đi vội vào phòng tắm vặn nước gội đầu rồi lấy khăn ướt lau qua người một lượt. Thay bộ quần áo mới xong, hắn ra bên ngoài cầm lấy cái đèn to ngồi xuống giường.
Hắn móc điện thoại ra xem, mới có bảy giờ tối, vậy mà bên ngoài như mười hai giờ đêm rồi vậy. Yên tĩnh và cảm giác cô độc khiến hắn cực kì khó chịu. Bất chợt, hắn nhớ tới người thân của mình là em, bà và mẹ mà cảm thấy lo lắng nóng ruột. Từ lúc động đất xảy ra, hắn chỉ liên lạc được cho em có đúng một lần. Thông tin thì biết bà đang bị tai nạn, em hắn đang ở bệnh viện chăm sóc. Bây giờ mất sóng điện thoại, hắn không có cách nào liên lạc được nữa. Như vậy hắn không biết được bà, em và mẹ có an toàn không, có khỏe mạnh không, nhất là chỗ họ có xuất hiện những con quái vật đáng sợ kinh tởm này không.
Tân đang hoang mang rối loạn, bỗng cảm giác mệt mỏi rã rời bùng phát. Hai mí mắt hắn nặng trĩu, đầu thì ong lên từng đợt. Quá khó chịu, hắn liền nằm xuống, tắt đèn chui vào trong chăn ngủ. Nhắm mắt, hắn vừa thiếp đi một lúc thì trong đầu xuất hiện hình ảnh ác mộng đêm hôm trước. Giật bắn mình, hắn hoảng sợ kéo chăn chui xuống gầm giường chùm kín rồi run lên cầm cập. Ở đằng xa, con Lu thấy thế, nó liền nhanh chóng tiến lại gần nằm ngay sát cạnh hắn.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Chương 9: Thành phố về đêm
Vừa đặt chân vào trong phòng, Tân liền ngồi bệt xuống đất thở dốc. Hắn cảm thấy cơ thể mình bây giờ mệt mỏi rã rời, đau đớn ê ẩm nhiều chỗ. Nhất là, vết thương trên bắp tay trái, nơi bị con quái vật cắn cứ nhói lên từng đợt. Mồ hôi vã ra như tắm, nó hòa quyện với mùi máu đông và thịt vụn khiến bụng của hắn quặn lên muốn nôn mửa.
“Ù… Ọe…!”
Đưa tay bụm miệng, hắn không thể chịu được nữa nên vội cầm điện thoại soi đèn bước xuống phòng tắm. Mở nước, hắn té lên mặt liên tục, rửa qua thịt vụn, máu đông bám trên đó đi. Dòng nước lạnh buốt nhanh chóng giúp hắn tỉnh táo hơn đôi chút và đánh tan cảm giác buồn nôn đang dâng lên tận cổ. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên thở hồng hộc nhìn vào trong gương. Hắn thấy khuôn mặt mình của mình tái nhợt đáng sợ, môi thâm tím run lên nhè nhẹ, ánh mắt thì vẫn còn vương vấn nét hoảng loạn sợ hãi bên trong.
“À…!” - Tân đang nhìn, đột nhiên vết thương trên cánh tay trái nhói lên đau xót khiến hắn nhíu mày bật thốt ra khỏi miệng.
Cởi phăng cái áo khoác quẳng xuống, hắn cắn răng run rẩy kéo cái áo mút lên để lộ ra vết thương trên cẳng tay trái. Vết thương không nặng, chỉ có ba đến bốn lỗ nhỏ dấu răng do con quái vật gây lên, sau khi chảy máu thấm đẫm một mảng trên cái áo mút giờ đã bắt đầu đông lại. Nó nhẹ hơn vết thương trên cánh tay phải, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác đau đớn hơn gấp hai lần.
Mấy giây sau, không biết vì nguyên nhân gì mà cánh tay trái của hắn run lên ngày càng mạnh. Quá sợ hãi, hắn vội đưa miệng vết thương xuống dưới vòi nước đang chảy như bản năng, hi vọng nước lạnh có thể giúp mình. Một lúc sau, theo vết máu đông trên cẳng tay bị rửa trôi, hắn liền đỡ hơn đôi chút, nhưng tâm trạng khủng hoảng thì không hạ thấp chút nào.
Vết thương này mang đến cho Tân cảm giác thật đáng sợ. Rửa sạch cánh tay xong, hắn vội cầm điện thoại chạy ra khỏi nhà tắm cuống cuồng tìm rượu để sát trùng. Tìm một tí, hắn không thấy rượu đâu, nhưng lại tình cờ phát hiện ra hộp cứu thương mình mang về từ phòng trọ hai vợ chồng trẻ. Gấp quá, hắn quên mất mình có thứ này. Giờ thấy được, hắn lập tức kéo khóa dốc hết đồ bên trong ra tìm cách sơ cứu vết thương.
Hộp cứu thương là loại mini, nhưng bên trong có khá nhiều đồ như, kéo, nhíp, bông, băng cá nhân, băng cuộn… Hắn run rẩy mò mẫm nhanh chóng cầm lên hai lọ thuốc. Nhìn vào nhãn hiệu hắn thấy là cồn y tê và dung dịch sát khuẩn. Không kịp đọc hướng dẫn sử dụng, hắn mở nắp lọ cồn y tế đổ vào vết thương trước theo suy đoán của bản thân. Khi nước cồn vừa tiếp xúc với da thịt, ngay lập tức, hắn cảm thấy đau xót bỏng rát đến mức phải rên lên khe khẽ.
“À…a…”
Cách không xa, con Lu nhìn thấy hắn đau đớn toát mồ hôi hột. Nó liền áp sát lại gần chạy vòng quanh kêu lên ư ử, thỉnh thoảng lại liếm liếm bàn tay trái và mặt của hắn. Hành động của con Lu khiến hắn cảm thấy ấm lòng, đỡ sợ hãi bất an rất nhiều. Cái sợ ở đây không phải chỉ là nỗi đau, mà hắn sợ biểu hiện lạ của vết thương sẽ khiến bản thân biến thành quái vật như trong phim. Mặc dù, hắn biết khả năng này không cao, vì vết thương sắp lành trên tay phải đã nói rõ điều đó. Nhưng hắn vẫn sợ.
Một lúc sau, khi hắn đổ hết một nửa lọ cồn y tế thì vết thương cũng được rửa sạch. Ngay tức thì, hắn cảm thấy cơn đau nhanh chóng dịu đi. Thở phào một hơi, tâm trạng gấp gáp của hắn cũng hạ thấp dần xuống. Nhìn vào lọ thuốc còn lại, hắn cầm lên đọc thì thấy có nội dung là dung dịch sát khuẩn nên mở ra sử dụng ngay. Rửa xong, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Thế là, hắn tìm lại trong đống đồ xem còn cái gì hữu dụng không dùng luôn thì thấy hết rồi. Không còn lọ thuốc nào nữa, hắn liền lấy băng vải quấn lại vết thương rồi ngồi bệt xuống tựa lưng vào thành giường.
Lưng vừa tiếp xúc, ngay lập tức cảm giác đau nhói bùng lên khiến hắn giật mình bật dậy. Vội đưa tay về đằng sau sờ, hắn thấy có một cục u sưng to đau đớn lồi lên. Nhớ tới tình huống bản thân bị con quái vật hất bay đập vào bàn, hắn lo lắng không biết cột sống của mình có bị làm sao không nữa. Ngọ nguậy xuýt xoa, chân của hắn đá vào túi nilon đựng thuốc men làm nó bung ra xung quanh. Liếc mắt nhìn, hắn tình cờ thấy lọ dầu gió trường sơn. Bất chợt, kí ức tuổi thơ hiện lên, hồi bé hắn bị ngã bầm dập chuyên lấy cái này để bôi. Thế là, hắn nhanh chóng cầm lọ dầu lên, sắc ra tay rồi cố gắng bôi vào lưng.
Dầu gió tiếp xúc với da, cảm giác nóng bừng nhanh chóng lan tỏa khiến cơn đau giảm đi giúp hắn dễ chịu rất nhiều. Mệt mỏi, hắn nhìn ra ngoài cửa bất giác thẫn thờ cả người. Trong đầu hắn tự nhiên gợi nhớ lại những hình ảnh sinh hoạt của xóm trọ trước kia.
Giờ này, đáng lẽ cả dãy trọ phải đèn điện sáng trưng. Bên cạnh, phòng ông bác bảo vệ thì ồn ào tiếng thời sự trên tivi và cuối dãy là hai vợ chồng trẻ cãi nhau về chuyện tiền bạc. Ngoài đường thì tiếng còi xe và động cơ kêu lên không ngừng nghỉ, tiếng người nói, đi bộ tấp lập mới đúng. Nhưng giờ thì sao, cả dãy trọ, hay đúng hơn cả khu phố, thành phố trở nên im ắng đến ngột ngạt. Không gian thì tăm tối mịt mờ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng quạ kêu, chim lợn và cú, giống như đang ở một bãi tha ma nào đó. Nhất là, không xa ngoài kia, trên những đống đổ nát, có đầy rẫy những con quái vật kinh tởm vật vờ đi lại, sẵn sàng xé xác bất cứ ai chúng thấy.
Càng nghĩ, Tân càng thấy cô độc, lạnh lẽo và sợ hãi đến cùng cực. Người hắn run lên, lùi dần về đằng sau đến khi chạm vào góc tường mới thôi. Hắn đưa tay lên bụm miệng, nước mắt tuôn ra không ngừng, khóc không thành tiếng. Từ lúc thảm họa bắt đầu, hắn đã nhắm mắt rồi nhủ thầm bao nhiêu lần, đây là giấc mơ, tỉnh dậy đi, nhưng mở mắt ra thì vẫn là cái hiện thực tàn khốc này. Ngoài kia đáng sợ quá, bao nhiêu cái hắn không biết đột nhiên xuất hiện, cây cối, quái vật “Nấm đầu người”, bướm đen ăn xác, quạ, quá nhiều thứ để một người bình thường có thể tiếp thu. Hắn phải làm gì đây, phải đi đâu đây, và làm cách gì để có thể về nhà với bà và em. Hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật yếu đuối trước bầy quái vật hung hãn ngoài kia.
Giữa lúc Tân gần như sụp đổ đó, con Lu liền nhảy chồm lên dùng hai chân trước ôm lấy đầu hắn. Sau đó, nó kêu ư ử khẽ lên rồi liếm liếm những giọt nước mắt chảy dài trên má hắn. Hành động của con Lu khiến hắn như người sắp chết đuối bắt được cái phao cứu mạng. Hắn ôm chặt lấy nó, vùi đầu, khóc nấc lên từng đợt.
Một lúc sau, khóc xong, hắn cảm thấy trong lòng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm hơn hẳn. Bên cạnh, con Lu vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại liếm tay hắn an ủi. Hắn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng kêu:
“Tút.. Tút…”
Giật nảy mình tỉnh lại, Tân buông con Lu ra rồi nhoài người với lấy điện thoại cầm lên xem. Hắn thấy, sắp hết pin rồi, vừa nãy là chuông báo pin yếu yêu cầu cắm sạc. Theo quán tính, hắn đứng dậy định đi tìm quả pin dự phòng thì bụng lại bất chợt sôi lên.
“Ục… Ục… Úc…”
Ngay tức thì, hai mắt hắn hoa lên tối sầm lại, cả người lạnh buốt run lên cầm cập. Hắn nhanh chóng lấy cái áo khoác mặc lên rồi cắm điện thoại vào quả pin dự phòng, nhưng điện bên trong quả pin cũng sắp hết. Mà điện thoại của hắn dùng lâu chai pin rồi, sạc nhanh, nhưng dùng mỗi lúc là hết. Mất đi ánh đèn, căn phòng của hắn sẽ bị bóng tối bao trùm, chắc chắn sẽ rất đáng sợ. Vò đầu bứt tai, hắn cau mày suy nghĩ tìm cách gì đó chiếu sáng thay điện thoại. Hắn nhủ thầm trong đầu “giá như bây giờ có ngọn nến hay cái đèn pin thì tốt biết mấy…”. Từ đèn pin vừa xuất hiện, hắn sực nhớ ra một nơi chắc chắn có cái này.
Đó là, phòng ông bác bảo vệ ngay bên cạnh.
Nhìn ra ngoài cửa, Tân định bước nhanh sang để tìm kiếm cái đèn. Nhưng nhìn khung cảnh tối đen như mực và tiếng gầm rú của quái vật thỉnh thoảng vọng vào, hắn liền thấy chùn bước. Hắn vừa chần chừ lưỡng lự được mấy giây thì điện thoại lại vang lên tiếng báo pin yếu rồi đèn flash tắt ngấm. Bóng tối lập tức bao trùm, nó khiến cho sự sợ hãi của hắn như núi lửa bùng phát. Vội bấm màn hình lên xem, hắn thấy pin đã yếu không đủ để bật đèn sáng rồi, chỉ có thể dựa vào ánh sáng màn hình để soi thôi. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn cắn răng làm ra quyết định trong đầu. Cúi xuống, hắn vuốt nhẹ đầu con Lu rồi rút cái rìu ra cầm trên tay. Sau đó, hắn cùng con Lu lặng lẽ đi sang phòng bên.
Ra đến bên ngoài, ngay lập tức, hắn hướng ánh mắt tới chỗ cỗng trước. Thấy nó vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, hắn liền cảm giác yên tâm đi đôi chút. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một tí rồi cầm rìu rón rén đi vào phòng ông bác bảo vệ. Bên cạnh, con Lu luôn lặng lẽ theo sát, có nó đi cùng hắn cảm giác mình can đảm hơn nhiều.
Một lúc sau, hắn tìm được hai cái đèn pin, một cái to và một cái nhỏ. Hắn vội bật lên thử xem thì cả hai cái đèn cùng sáng rất mạnh, chắc được sạc đầy điện bên trong. Có hai cái đèn, hắn thở phào một hơi, nỗi lo lắng bất an khi điện thoại hết pin sẽ bị bóng tối bao trùm cũng được buông xuống. Đảo mắt một vòng quanh căn phòng, hắn nhìn đống đồ đạc đơn sơ và cái tivi cũ kĩ loại hộp rồi bất giác tiếc thương cho ông bác bảo vệ vui tính hay nói. Thầm cám ơn trong lòng, hắn tắt đèn đi chỉ để ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại rồi lặng lẽ đi về.
Bên ngoài, bóng tối bao trùm ngày càng dày. Nhiệt độ thì hạ thấp xuống nhanh chóng, trên thinh không còn rơi xuống lất phất từng đợt mưa phùn. Cảnh vật vắng tanh, bị phủ lên một lớp màn đen tạo thành các hình khối kì dị như là những con quái vật ghê tởm.
Trong bóng tối, Tân cảm thấy cô độc đáng sợ và lạnh lẽo. Hắn cứ đi được hai bước là lại ngoái đầu nhìn về đằng sau, rồi rợn người khi cảm giác thấy, có ai đang nhìn mình chằm chằm thì phải. Nhớ tới con quái vật vừa đối mặt lúc trước, hắn rùng mình rợn tóc gáy khi tưởng tưởng nó vẫn còn sống và đang ẩn nấp trong bóng tối rình rập. Quá đáng sợ, hắn liên tục tự nhủ trong đầu rằng “điều đó không thể xảy ra... không phải sợ... con quái vật kia chết chắc rồi....”. Sau đó, hắn gắng bước nhanh đi vào trong phòng của mình rồi vội vàng đóng cửa cài then lại.
Bên trong, không gian chật hẹp của phòng trọ mang đến cho hắn cảm giác kín đáo an toàn. Thả lỏng tinh thần, hắn giắt cái rìu vào sau thắt lưng rồi bấm nút bật đèn pin lớn. Ánh sáng bùng lên, lập tức xua tan đi hắc ám, đồng thời, nó cũng mang đi cảm xúc tiêu cực trong đầu hắn. Bụng đói sôi lên, hắn không lãng phí một giây nào nữa mà bắt tay vào làm cái gì đó để ăn. Trước tiên, hắn treo cái đèn lên cao ở một vị trí đẹp, sao cho ánh sáng không hắt ra ngoài cửa được. Sau đó, hắn liền lấy ruột nồi cơm, đong gạo nấu ăn. Nhìn số gạo trong thùng của mình còn lại không nhiều, hắn cắn răng múc ba bát rưỡi đổ vào nồi. Hơi ít so với lúc trưa là bốn bát, chắc chắn ăn sẽ không đủ lo, nhưng hắn phải tiết kiệm.
Tân vo gạo, sắp nước, đặt ruột nồi cơm lên bếp ga đun. Xong, hắn liền chạy tới chỗ cái ba lô rồi móc đồ ăn ra. Lựa chọn một tí, hắn lấy một miếng thịt khá to, khoảng gần một cân cùng với hai củ su hào. Bên cạnh, con Lu thấy hắn móc ra đồ ngon, nó liền vẫy đuôi, liếm mép hí hửng chạy xung quanh. Chắc nó đói lắm rồi, hắn liền lấy một khúc xương ống vất cho nó gặm tạm rồi nhanh chóng mang thức ăn đi chế biến. Để đơn giản và nhanh, hắn lại cho tất cả vào luộc.
Một lúc sau cơm chín, hắn bê đồ ăn xuống ngồi ngay sát cạnh bếp cùng với con Lu bắt đầu ăn. Cả hai ăn ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn, nhoáng cái là hết sạch cơm và thức ăn. Vậy mà hắn cảm thấy vẫn còn chưa no, nhìn sang con Lu cũng đang liếm mép trông đợi. Không thể chịu được nữa, hắn liền lấy thêm hai miếng thịt khá to từ ba lô cho vào nồi luộc tiếp.
Thịt chín, hắn với con Lu mỗi người một miếng, cả hai cứ thế cắn xé ăn luôn. Ăn hết sạch đồ ăn, vậy mà hắn chỉ cảm thấy lưng lửng bụng chứ không no hẳn. Bên cạnh hắn, con Lu đã chạy ra đằng xa tiếp tục gặm khúc xương ống của mình.
Có thức ăn vào bụng, cả người Tân ấm lên nhanh chóng. Hắn chợt thấy đầu tóc và thân thể của mình ngứa ngáy vô cùng. Không chịu được nữa, hắn liền đi vội vào phòng tắm vặn nước gội đầu rồi lấy khăn ướt lau qua người một lượt. Thay bộ quần áo mới xong, hắn ra bên ngoài cầm lấy cái đèn to ngồi xuống giường.
Hắn móc điện thoại ra xem, mới có bảy giờ tối, vậy mà bên ngoài như mười hai giờ đêm rồi vậy. Yên tĩnh và cảm giác cô độc khiến hắn cực kì khó chịu. Bất chợt, hắn nhớ tới người thân của mình là em, bà và mẹ mà cảm thấy lo lắng nóng ruột. Từ lúc động đất xảy ra, hắn chỉ liên lạc được cho em có đúng một lần. Thông tin thì biết bà đang bị tai nạn, em hắn đang ở bệnh viện chăm sóc. Bây giờ mất sóng điện thoại, hắn không có cách nào liên lạc được nữa. Như vậy hắn không biết được bà, em và mẹ có an toàn không, có khỏe mạnh không, nhất là chỗ họ có xuất hiện những con quái vật đáng sợ kinh tởm này không.
Tân đang hoang mang rối loạn, bỗng cảm giác mệt mỏi rã rời bùng phát. Hai mí mắt hắn nặng trĩu, đầu thì ong lên từng đợt. Quá khó chịu, hắn liền nằm xuống, tắt đèn chui vào trong chăn ngủ. Nhắm mắt, hắn vừa thiếp đi một lúc thì trong đầu xuất hiện hình ảnh ác mộng đêm hôm trước. Giật bắn mình, hắn hoảng sợ kéo chăn chui xuống gầm giường chùm kín rồi run lên cầm cập. Ở đằng xa, con Lu thấy thế, nó liền nhanh chóng tiến lại gần nằm ngay sát cạnh hắn.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Danh sách chương