Khoảng năm phút trôi qua, khi con “quái vật người bọ” điên cuồng săn giết đàn quái vật “Nấm đầu người”, tận dụng khoảng trống, Tân dẫn nhóm sinh viên chui vào đại lý phụ tùng ô tô ẩn nấp. Sau vụ bị đàn quái vật ùa lên tấn công, những người may mắn sống sót còn lại tất cả năm người. Ba nam hai nữ, nam gồm có cậu sinh viên già dặn, đôi bạn thân, nữ chỉ còn lại hai người là Trâm và một cô sinh viên có vẻ ngoài gợi cảm khác. Trong tình cảnh gần như không còn lối thoát, số lượng người sống được như thế này là khá nhiều rồi.
Đỡ cậu sinh viên già dặn ngồi xuống, hắn nhíu mày quan sát thương thế của tất cả mọi người một lượt. May mắn, không ai bị thương nặng cả. Bởi khi đàn quái vật “Nấm đầu người” ùa lên tấn công, chưa được bao lâu thì con “Quái vật người bọ” xuất hiện săn mồi đã tình cờ đã giải cứu cho nhóm sinh viên. Vết thương của họ phần lớn là các dấu răng nông, xước xát ngoài da khi ngã xuống va đập vào vật cản dưới đất, nhìn dữ tợn nhưng thực chất không đáng sợ. Vấn đề bây giờ, là phải làm sao để rửa sạch vết thương và cầm máu cho nhóm sinh viên, trong khi hắn không có hộp cứu thương. Mình không có, chưa chắc người ta cũng vậy nên hắn khẽ cất tiếng hỏi:
- Các cậu có hộp cứu thương chứ? - Có... Aaa... Trong ba lô của bọn em có hộp cứu thương... – Nghe hắn hỏi, cậu sinh viên già dặn mặc dù đang rất đau, nhưng vẫn gắng gượng đáp lời.
- Tốt! Vậy các cậu giúp đỡ nhau sơ cứu cầm máu, tôi ra ngoài kia quan sát xem bọn quái vật quái vật có quay lại không...
Khẽ gật đầu, hắn lấy cái đèn pin trong ba lô ra, bật sáng rồi để lên cao giúp nhóm sinh viên có thể nhìn được. Lúc trước, hắn dẫn bọn họ lách qua mấy gian hàng đi vào một góc khá sâu nên trong chỗ này tối om, người bình thường gần như không nhìn thấy gì. Xong xuôi, cảm thấy có chút khát, hắn móc một chai nước lớn ra, ngửa cổ tu ừng ực. Có nước vào, hắn cảm thấy mệt mỏi tan bớt đi, tỉnh táo hơn hẳn.
Cúi xuống, thấy nhóm sinh viên nhìn chằm chằm vào chai nước của mình với ánh mắt thèm thuồng, không cần hỏi hắn cũng biết họ đang muốn gì. Đưa chai nước trên tay cho cậu sinh viên già dặn, hắn lấy thêm vài chai nước nữa chia đều cho mọi người. Rút kinh nghiệm từ những lần trước nên sáng nay, lúc chuẩn bị, hắn đã cho vào trong ba lô khá nhiều nước và một ít thực phẩm. Sau đó, hắn để cho nhóm sinh viên tự xử lý vết thương, còn mình thì nắm chặt cái rìu lặng lẽ đi ra phía cửa đại lý.
Nhìn bóng lưng của hắn khuất dần vào bóng tối, cậu sinh viên già dặn khẽ mấp máy môi như muốn nói cám ơn, nhưng mệt quá không nói lên lời. Rồi không chịu nổi cơn khát cháy bỏng trong họng, cậu vội đưa chai nước lên miệng tu ừng ực. Trời lạnh, nên nước trong chai cũng rất lạnh, chảy vào cổ họng một cái là cậu sinh viên bất giác rùng mình. Ở xung quanh, đồng bạn của cậu cũng không chậm trễ chút nào mà ngấu nghiến uống nước như chưa bao giờ được uống. Khi đã thỏa mãn cơn khát, không ai nói câu gì, tất cả mở ba lô, lấy hộp cứu thương ra rồi giúp đỡ lẫn nhau sơ cứu vết thương.
...................
Ra đến ngoài cửa, Tân nép vào một cái quầy hàng bên cạnh rồi nghiêng tai nghe ngóng. Một lát sau, chắc rằng ở gần đây không có sinh vật sống hoạt động, hắn mới chậm rãi đưa đầu ra bên ngoài quan sát.
Liếc một vòng trước mặt, hắn chỉ thấy trắng xóa một màu mà không thấy gì khác. Thời gian trôi qua, sương mờ có tan bớt đi, nhưng vẫn còn quá dày để tầm nhìn được xa như bình thường. Trên cao, bầu trời vẫn u ám, lất phất hạt mưa như trước và kiểu thời tiết xấu thế này rất có thể sẽ kéo dài cả ngày. Trong bán kính hơn chục mét đổ lại, căng mắt nhìn, nhưng hắn không thấy bóng dáng một con quái vật “Nấm đầu người” nào như thể bọn chúng chưa từng xuất hiện vậy. Con “quái vật người bọ” cũng mất hút luôn, chắc nó mải săn mồi nên đã rời xa nơi đây. Tình hình như này là không còn gì tốt hơn, áp lực đè nặng như núi được buông lỏng, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lặng yên quan sát thêm một lát nữa, khi chắc chắn là xung quanh đây đã an toàn hắn mới quay trở lại chỗ nhóm sinh viên. Tới nơi, hắn thấy tất cả đã sơ cứu xong rồi, và có lẽ là do kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần nên mọi người tựa lưng vào quầy hàng thiếp đi. Nghe thấy động tĩnh của hắn, chỉ có cô sinh viên tên Trâm là bừng tỉnh mở mắt. Nhìn cô gái định mở miệng lên tiếng, hắn vội ra dấu im lặng rồi vẫy tay cho cô bé đi theo mình.
Cả hai đi một đoạn đến gần ngoài cửa, khi đã cách nhóm sinh viên nghỉ ngơi một khoảng cách khá xa, hắn dừng lại ngồi lên một cái quầy hàng đổ nằm ngang rồi cất tiếng:
- Em vẫn tốt chứ?
Trâm kiếm một chỗ ngồi đối diện với Tân, nghe hắn hỏi cô liền nhanh chóng đáp lời:
- Em khỏe... Chỉ bị xây xát nhẹ không sao.... Còn anh thì thế nào?
Nghe Trâm hỏi lại với giọng quan tâm, hắn khẽ mỉm cười trả lời:
- Anh không có việc gì... – Nói xong, hắn hỏi luôn vấn đề mà bản thân đã thắc mắc từ đầu:
- Bọn em tất cả đều là sinh viên Trường Đại Học Công Nghiệp Nội Hà à?
- Vâng! – Trâm gật đầu đồng ý, cô định mở miệng hỏi vì có rất nhiều vấn đề tò mò về hắn. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng thì hắn đã nói luôn.
- Bọn em làm cách nào mà có thể sống sót đến bây giờ? – Nhíu mày, hắn đưa ra nghi vấn khó hiểu. Bởi với cách hành động non nớt của nhóm sinh viên, hắn hơi khó tin là họ có thể sống được với thế giới đáng sợ đến lúc này.
- Anh có biết là sau trận động đất, mọi người dần thức tỉnh năng lực không? – Nghe vấn đề của hắn, Trâm không trả lời mà hỏi lại luôn.
- Anh biết! – Tân gật đầu đồng ý rồi đợi cô nói tiếp.
- Mới đầu bọn em có đông người lắm, nhưng bị quái vật săn giết dần nên mới còn ít như vậy... Trong lúc trốn chết và tìm kiếm đồ ăn, em may mắn đã thức tỉnh khả năng có thể cảm nhận được trước nguy hiểm... – Kể ra nguyên nhân, nhớ tới bạn bè từng mất đi, giọng nói của Trâm có vẻ trầm buồn.
- Mọi chuyện đã qua... Em đừng buồn, nghĩ nhiều nữa... – Khẽ vỗ vai Trâm, hắn nhẹ giọng an ủi. Biết được khả năng đặc biệt của cô, hắn càng cảm thấy tò mò hơn nên không nhịn được mà hỏi ngay:
- Có được khả năng kì diệu như vậy, tại sao bọn em lại chọn hướng đi đến đây để rồi gặp quái vật chứ?
- Là do tất cả bọn em thúc giục cô ấy phải đi... – Trâm chưa kịp đáp lời thì có giọng nói khác chen vào, cả hai quay đầu ra thì thấy cậu sinh viên già dặn không biết tỉnh lại từ lúc nào đang đi lại gần đây và nói.
- Tại sao? – Tân khó hiểu hỏi tiếp, trong lúc nói hắn ngồi dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ cho cậu sinh viên già dặn ngồi xuống.
- Hết thức ăn anh ạ... Nước thì còn dễ kiếm, chứ thức ăn càng lúc càng khó... Chỗ nào có thực phẩm là y như rằng bọn quái vật trấn giữ ở đấy... – Ngồi xuống, không may động chạm vào vết thương, cậu sinh viên già dặn khẽ nhăn mặt nói.
- Mà khả năng của Trâm cũng không đến mức thần kì như anh tưởng tượng đâu... Cô ấy chỉ cảm giác được nguy hiểm như một thứ trực giác chứ không biết chính xác... Trước khi đi đến đây, cô ấy đã cho bọn em biết là rất có thể sẽ mất mạng... Nhưng không còn cách nào khác, trốn một chỗ cũng chết, mà đi thì còn có cơ hội mong manh... – Khẽ thở dài, cậu sinh viên già dặn kể lại quá trình tại sao bọn họ liều chết chạy tới đây.
- Tôi hiểu rồi... Thế các cậu định đến đâu?
- Khu an toàn anh ạ... Đó là nơi duy nhất giúp bọn em còn hi vọng để sống sót... – Thấy bạn mình có vẻ đau buồn khó nói, Trâm trả lời thay tiếp luôn.
- Ục... Ục... Ục... – Trâm vừa nói hết câu thì bụng cậu sinh viên già dặn bất ngờ sôi lên.
- Xin lỗi... Từ tối qua đến giờ bọn em chưa có gì vào bụng... – Gãi gãi đầu, cậu sinh viên già dặn ngượng ngùng giải thích.
- Không sao... Cậu vào kia gọi mấy người bạn và mang cái đèn ra đây... Tôi có thứ này cho mọi người... – Vỗ vào vai cậu sinh viên vài cái, hắn khẽ mỉm cười an ủi và giục cậu ta gọi người.
Một lát sau, nhóm sinh viên ngồi quây lại một vòng tròn cạnh Tân. Mỗi người trên tay lúc này đều có một miếng thịt gà, tất cả ngấu nghiến ăn như chưa bao giờ được ăn. Quả thật ai cũng đói lắm rồi, vớ được miếng ngon như thế này thì làm sao mà bình tĩnh được. Nhìn mọi người ăn, hắn như được chứng kiến hình ảnh của mình trước kia mà cảm thấy đồng cảm. Bất giác, hắn nhớ lại quãng thời gian sinh viên mà thẫn thờ cả người, không biết thằng bạn từng điểm danh hộ còn sống không nữa.
- Anh không ăn à? – Đang chìm trong hồi ức, bỗng Trâm lên tiếng hỏi đánh thức hắn.
- Anh ăn rồi... Bọn em ăn hết đi... – Lắc lắc đầu, hắn trả lời.
- Nãy bọn em kể về hoàn cảnh của mình rồi... Bây giờ anh có thể cho biết làm sao mà anh có thể sống sót một mình đến giờ không... – Có chút thức ăn vào bụng, sức lực hồi lại, Trâm tò mò hỏi hắn.
- Đúng vậy... Làm sao anh lại mạnh vậy, diệt quái vật đáng sợ một cách dễ dàng... – Thấy bạn mình hỏi, cô sinh viên gợi cảm mắt cũng sáng lên chăm chú nhìn vào hắn.
- Có gì đâu... May mắn thôi... Chuyện là như thế này... – Thấy hai người đẹp nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, hắn xấu hổ gãi đầu gượng cười.
Khi tất cả mọi người tập trung vào đây, hắn bắt đầu nói sơ lược qua kinh lịch mấy hôm nay của mình. Nghe hắn kể những nguy hiểm phải đối mặt, cách bản thân xoay sở cùng đồng bạn là con Lu vượt qua, nhóm sinh viên thỉnh thoảng lại trầm trồ lên khen ngợi. Ánh mặt mọi người cũng trở nên kính phục, so với hắn trải qua thì việc bọn họ có thể sống đến bây giờ mới là may mắn. Từ lúc Trâm thức tỉnh năng lực của mình, nhờ vào cô ấy mà mối nguy hiểm của bọn cũng thấp đi rất nhiều.
Ăn hết chỗ thịt gà, vẫn còn rất đói, nhưng sức khỏe cũng hồi phục được kha khá vì trong chỗ thịt mới này rất nhiều năng lượng. Mọi người đang trò chuyện rôm rả với nhau, hắn cũng vừa mới biết được tên của cậu sinh viên già dặn là Hùng, cậu béo mập mạp là Dũng và bạn thân Nam, cùng với cô sinh viên Hà gợi cảm thì Trâm lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện:
- Anh Tân... Anh đi cùng bọn em đến khu an toàn chứ... Bọn em có thể đợi anh mang chị Huyền Linh và An Nhiên, cùng với con Lu tới. Nhưng anh phải nhanh lên vì em cảm giác đi vào lúc này là tốt nhất...
Những người khác dù không nói gì, nhưng ánh mắt trông mong đã thay cho điều họ muốn nói.
- Để anh suy nghĩ một chút...
Cau mày, hắn nghĩ tới tình huống của mình bây giờ và khả năng sẽ đến đích thành công. Nếu chỉ có hắn và con Lu thì hắn sẽ đồng ý ngay, nhưng giờ thêm Huyền Linh và An Nhiên thì chuyện lại khác, nhất là khi An Nhiên vẫn còn đang hôn mê không biết bị làm sao. Ngẫm nghĩ một lúc, phân tích lợi hại xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn tất cả một lượt rồi khẽ trả lời:
- Xin lỗi... Bây giờ anh không thể đi cùng mọi người được... Mong mọi người hiểu cho...
Nghe câu trả lời của hắn, mấy người sinh viên cúi xuống không nói câu gì, nhưng ánh mắt buồn bã thất vọng thì không che giấu được.
- Không sao đâu anh... – Hùng gượng cười vỗ vai hắn. Sau đó, cậu ta quay ra nói với bạn mình.
- Mọi người quay lại chỗ cũ lấy ba lô rồi chuẩn bị lên đường thôi... Trâm nói lúc này đi thì phải đi ngay, chậm sinh biến lúc ấy thì chỉ có đường chết...
Nói xong, cậu ta cầm đèn pin đứng lên cùng với mấy người bạn quay lại chỗ nằm ban đầu. Thấy mọi người đi khuất, hắn cũng tìm lại cái hòm tôn đựng bình ắc-quy rồi mang ra cửa.
Đứng bên ngoài đường lớn, Tân và nhóm sinh viên chia tay. Trước khi khởi hành, Trâm nhìn hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúc bọn họ lên đường may mắn bình an, hắn chăm chú nhìn vào bóng lưng mỗi người đến khi tầm nhìn bị màn sương che mất mới vác cái hòm tôn lên vai, tìm đường quay trở lại xóm trọ.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Phạm Văn Linh
Đỡ cậu sinh viên già dặn ngồi xuống, hắn nhíu mày quan sát thương thế của tất cả mọi người một lượt. May mắn, không ai bị thương nặng cả. Bởi khi đàn quái vật “Nấm đầu người” ùa lên tấn công, chưa được bao lâu thì con “Quái vật người bọ” xuất hiện săn mồi đã tình cờ đã giải cứu cho nhóm sinh viên. Vết thương của họ phần lớn là các dấu răng nông, xước xát ngoài da khi ngã xuống va đập vào vật cản dưới đất, nhìn dữ tợn nhưng thực chất không đáng sợ. Vấn đề bây giờ, là phải làm sao để rửa sạch vết thương và cầm máu cho nhóm sinh viên, trong khi hắn không có hộp cứu thương. Mình không có, chưa chắc người ta cũng vậy nên hắn khẽ cất tiếng hỏi:
- Các cậu có hộp cứu thương chứ? - Có... Aaa... Trong ba lô của bọn em có hộp cứu thương... – Nghe hắn hỏi, cậu sinh viên già dặn mặc dù đang rất đau, nhưng vẫn gắng gượng đáp lời.
- Tốt! Vậy các cậu giúp đỡ nhau sơ cứu cầm máu, tôi ra ngoài kia quan sát xem bọn quái vật quái vật có quay lại không...
Khẽ gật đầu, hắn lấy cái đèn pin trong ba lô ra, bật sáng rồi để lên cao giúp nhóm sinh viên có thể nhìn được. Lúc trước, hắn dẫn bọn họ lách qua mấy gian hàng đi vào một góc khá sâu nên trong chỗ này tối om, người bình thường gần như không nhìn thấy gì. Xong xuôi, cảm thấy có chút khát, hắn móc một chai nước lớn ra, ngửa cổ tu ừng ực. Có nước vào, hắn cảm thấy mệt mỏi tan bớt đi, tỉnh táo hơn hẳn.
Cúi xuống, thấy nhóm sinh viên nhìn chằm chằm vào chai nước của mình với ánh mắt thèm thuồng, không cần hỏi hắn cũng biết họ đang muốn gì. Đưa chai nước trên tay cho cậu sinh viên già dặn, hắn lấy thêm vài chai nước nữa chia đều cho mọi người. Rút kinh nghiệm từ những lần trước nên sáng nay, lúc chuẩn bị, hắn đã cho vào trong ba lô khá nhiều nước và một ít thực phẩm. Sau đó, hắn để cho nhóm sinh viên tự xử lý vết thương, còn mình thì nắm chặt cái rìu lặng lẽ đi ra phía cửa đại lý.
Nhìn bóng lưng của hắn khuất dần vào bóng tối, cậu sinh viên già dặn khẽ mấp máy môi như muốn nói cám ơn, nhưng mệt quá không nói lên lời. Rồi không chịu nổi cơn khát cháy bỏng trong họng, cậu vội đưa chai nước lên miệng tu ừng ực. Trời lạnh, nên nước trong chai cũng rất lạnh, chảy vào cổ họng một cái là cậu sinh viên bất giác rùng mình. Ở xung quanh, đồng bạn của cậu cũng không chậm trễ chút nào mà ngấu nghiến uống nước như chưa bao giờ được uống. Khi đã thỏa mãn cơn khát, không ai nói câu gì, tất cả mở ba lô, lấy hộp cứu thương ra rồi giúp đỡ lẫn nhau sơ cứu vết thương.
...................
Ra đến ngoài cửa, Tân nép vào một cái quầy hàng bên cạnh rồi nghiêng tai nghe ngóng. Một lát sau, chắc rằng ở gần đây không có sinh vật sống hoạt động, hắn mới chậm rãi đưa đầu ra bên ngoài quan sát.
Liếc một vòng trước mặt, hắn chỉ thấy trắng xóa một màu mà không thấy gì khác. Thời gian trôi qua, sương mờ có tan bớt đi, nhưng vẫn còn quá dày để tầm nhìn được xa như bình thường. Trên cao, bầu trời vẫn u ám, lất phất hạt mưa như trước và kiểu thời tiết xấu thế này rất có thể sẽ kéo dài cả ngày. Trong bán kính hơn chục mét đổ lại, căng mắt nhìn, nhưng hắn không thấy bóng dáng một con quái vật “Nấm đầu người” nào như thể bọn chúng chưa từng xuất hiện vậy. Con “quái vật người bọ” cũng mất hút luôn, chắc nó mải săn mồi nên đã rời xa nơi đây. Tình hình như này là không còn gì tốt hơn, áp lực đè nặng như núi được buông lỏng, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lặng yên quan sát thêm một lát nữa, khi chắc chắn là xung quanh đây đã an toàn hắn mới quay trở lại chỗ nhóm sinh viên. Tới nơi, hắn thấy tất cả đã sơ cứu xong rồi, và có lẽ là do kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần nên mọi người tựa lưng vào quầy hàng thiếp đi. Nghe thấy động tĩnh của hắn, chỉ có cô sinh viên tên Trâm là bừng tỉnh mở mắt. Nhìn cô gái định mở miệng lên tiếng, hắn vội ra dấu im lặng rồi vẫy tay cho cô bé đi theo mình.
Cả hai đi một đoạn đến gần ngoài cửa, khi đã cách nhóm sinh viên nghỉ ngơi một khoảng cách khá xa, hắn dừng lại ngồi lên một cái quầy hàng đổ nằm ngang rồi cất tiếng:
- Em vẫn tốt chứ?
Trâm kiếm một chỗ ngồi đối diện với Tân, nghe hắn hỏi cô liền nhanh chóng đáp lời:
- Em khỏe... Chỉ bị xây xát nhẹ không sao.... Còn anh thì thế nào?
Nghe Trâm hỏi lại với giọng quan tâm, hắn khẽ mỉm cười trả lời:
- Anh không có việc gì... – Nói xong, hắn hỏi luôn vấn đề mà bản thân đã thắc mắc từ đầu:
- Bọn em tất cả đều là sinh viên Trường Đại Học Công Nghiệp Nội Hà à?
- Vâng! – Trâm gật đầu đồng ý, cô định mở miệng hỏi vì có rất nhiều vấn đề tò mò về hắn. Nhưng cô chưa kịp cất tiếng thì hắn đã nói luôn.
- Bọn em làm cách nào mà có thể sống sót đến bây giờ? – Nhíu mày, hắn đưa ra nghi vấn khó hiểu. Bởi với cách hành động non nớt của nhóm sinh viên, hắn hơi khó tin là họ có thể sống được với thế giới đáng sợ đến lúc này.
- Anh có biết là sau trận động đất, mọi người dần thức tỉnh năng lực không? – Nghe vấn đề của hắn, Trâm không trả lời mà hỏi lại luôn.
- Anh biết! – Tân gật đầu đồng ý rồi đợi cô nói tiếp.
- Mới đầu bọn em có đông người lắm, nhưng bị quái vật săn giết dần nên mới còn ít như vậy... Trong lúc trốn chết và tìm kiếm đồ ăn, em may mắn đã thức tỉnh khả năng có thể cảm nhận được trước nguy hiểm... – Kể ra nguyên nhân, nhớ tới bạn bè từng mất đi, giọng nói của Trâm có vẻ trầm buồn.
- Mọi chuyện đã qua... Em đừng buồn, nghĩ nhiều nữa... – Khẽ vỗ vai Trâm, hắn nhẹ giọng an ủi. Biết được khả năng đặc biệt của cô, hắn càng cảm thấy tò mò hơn nên không nhịn được mà hỏi ngay:
- Có được khả năng kì diệu như vậy, tại sao bọn em lại chọn hướng đi đến đây để rồi gặp quái vật chứ?
- Là do tất cả bọn em thúc giục cô ấy phải đi... – Trâm chưa kịp đáp lời thì có giọng nói khác chen vào, cả hai quay đầu ra thì thấy cậu sinh viên già dặn không biết tỉnh lại từ lúc nào đang đi lại gần đây và nói.
- Tại sao? – Tân khó hiểu hỏi tiếp, trong lúc nói hắn ngồi dịch sang bên cạnh chừa ra một chỗ cho cậu sinh viên già dặn ngồi xuống.
- Hết thức ăn anh ạ... Nước thì còn dễ kiếm, chứ thức ăn càng lúc càng khó... Chỗ nào có thực phẩm là y như rằng bọn quái vật trấn giữ ở đấy... – Ngồi xuống, không may động chạm vào vết thương, cậu sinh viên già dặn khẽ nhăn mặt nói.
- Mà khả năng của Trâm cũng không đến mức thần kì như anh tưởng tượng đâu... Cô ấy chỉ cảm giác được nguy hiểm như một thứ trực giác chứ không biết chính xác... Trước khi đi đến đây, cô ấy đã cho bọn em biết là rất có thể sẽ mất mạng... Nhưng không còn cách nào khác, trốn một chỗ cũng chết, mà đi thì còn có cơ hội mong manh... – Khẽ thở dài, cậu sinh viên già dặn kể lại quá trình tại sao bọn họ liều chết chạy tới đây.
- Tôi hiểu rồi... Thế các cậu định đến đâu?
- Khu an toàn anh ạ... Đó là nơi duy nhất giúp bọn em còn hi vọng để sống sót... – Thấy bạn mình có vẻ đau buồn khó nói, Trâm trả lời thay tiếp luôn.
- Ục... Ục... Ục... – Trâm vừa nói hết câu thì bụng cậu sinh viên già dặn bất ngờ sôi lên.
- Xin lỗi... Từ tối qua đến giờ bọn em chưa có gì vào bụng... – Gãi gãi đầu, cậu sinh viên già dặn ngượng ngùng giải thích.
- Không sao... Cậu vào kia gọi mấy người bạn và mang cái đèn ra đây... Tôi có thứ này cho mọi người... – Vỗ vào vai cậu sinh viên vài cái, hắn khẽ mỉm cười an ủi và giục cậu ta gọi người.
Một lát sau, nhóm sinh viên ngồi quây lại một vòng tròn cạnh Tân. Mỗi người trên tay lúc này đều có một miếng thịt gà, tất cả ngấu nghiến ăn như chưa bao giờ được ăn. Quả thật ai cũng đói lắm rồi, vớ được miếng ngon như thế này thì làm sao mà bình tĩnh được. Nhìn mọi người ăn, hắn như được chứng kiến hình ảnh của mình trước kia mà cảm thấy đồng cảm. Bất giác, hắn nhớ lại quãng thời gian sinh viên mà thẫn thờ cả người, không biết thằng bạn từng điểm danh hộ còn sống không nữa.
- Anh không ăn à? – Đang chìm trong hồi ức, bỗng Trâm lên tiếng hỏi đánh thức hắn.
- Anh ăn rồi... Bọn em ăn hết đi... – Lắc lắc đầu, hắn trả lời.
- Nãy bọn em kể về hoàn cảnh của mình rồi... Bây giờ anh có thể cho biết làm sao mà anh có thể sống sót một mình đến giờ không... – Có chút thức ăn vào bụng, sức lực hồi lại, Trâm tò mò hỏi hắn.
- Đúng vậy... Làm sao anh lại mạnh vậy, diệt quái vật đáng sợ một cách dễ dàng... – Thấy bạn mình hỏi, cô sinh viên gợi cảm mắt cũng sáng lên chăm chú nhìn vào hắn.
- Có gì đâu... May mắn thôi... Chuyện là như thế này... – Thấy hai người đẹp nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, hắn xấu hổ gãi đầu gượng cười.
Khi tất cả mọi người tập trung vào đây, hắn bắt đầu nói sơ lược qua kinh lịch mấy hôm nay của mình. Nghe hắn kể những nguy hiểm phải đối mặt, cách bản thân xoay sở cùng đồng bạn là con Lu vượt qua, nhóm sinh viên thỉnh thoảng lại trầm trồ lên khen ngợi. Ánh mặt mọi người cũng trở nên kính phục, so với hắn trải qua thì việc bọn họ có thể sống đến bây giờ mới là may mắn. Từ lúc Trâm thức tỉnh năng lực của mình, nhờ vào cô ấy mà mối nguy hiểm của bọn cũng thấp đi rất nhiều.
Ăn hết chỗ thịt gà, vẫn còn rất đói, nhưng sức khỏe cũng hồi phục được kha khá vì trong chỗ thịt mới này rất nhiều năng lượng. Mọi người đang trò chuyện rôm rả với nhau, hắn cũng vừa mới biết được tên của cậu sinh viên già dặn là Hùng, cậu béo mập mạp là Dũng và bạn thân Nam, cùng với cô sinh viên Hà gợi cảm thì Trâm lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện:
- Anh Tân... Anh đi cùng bọn em đến khu an toàn chứ... Bọn em có thể đợi anh mang chị Huyền Linh và An Nhiên, cùng với con Lu tới. Nhưng anh phải nhanh lên vì em cảm giác đi vào lúc này là tốt nhất...
Những người khác dù không nói gì, nhưng ánh mắt trông mong đã thay cho điều họ muốn nói.
- Để anh suy nghĩ một chút...
Cau mày, hắn nghĩ tới tình huống của mình bây giờ và khả năng sẽ đến đích thành công. Nếu chỉ có hắn và con Lu thì hắn sẽ đồng ý ngay, nhưng giờ thêm Huyền Linh và An Nhiên thì chuyện lại khác, nhất là khi An Nhiên vẫn còn đang hôn mê không biết bị làm sao. Ngẫm nghĩ một lúc, phân tích lợi hại xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn tất cả một lượt rồi khẽ trả lời:
- Xin lỗi... Bây giờ anh không thể đi cùng mọi người được... Mong mọi người hiểu cho...
Nghe câu trả lời của hắn, mấy người sinh viên cúi xuống không nói câu gì, nhưng ánh mắt buồn bã thất vọng thì không che giấu được.
- Không sao đâu anh... – Hùng gượng cười vỗ vai hắn. Sau đó, cậu ta quay ra nói với bạn mình.
- Mọi người quay lại chỗ cũ lấy ba lô rồi chuẩn bị lên đường thôi... Trâm nói lúc này đi thì phải đi ngay, chậm sinh biến lúc ấy thì chỉ có đường chết...
Nói xong, cậu ta cầm đèn pin đứng lên cùng với mấy người bạn quay lại chỗ nằm ban đầu. Thấy mọi người đi khuất, hắn cũng tìm lại cái hòm tôn đựng bình ắc-quy rồi mang ra cửa.
Đứng bên ngoài đường lớn, Tân và nhóm sinh viên chia tay. Trước khi khởi hành, Trâm nhìn hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúc bọn họ lên đường may mắn bình an, hắn chăm chú nhìn vào bóng lưng mỗi người đến khi tầm nhìn bị màn sương che mất mới vác cái hòm tôn lên vai, tìm đường quay trở lại xóm trọ.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Phạm Văn Linh
Danh sách chương