Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 34: Con đường trở về (3)
Chính lúc này đây, Tân nắm chặt cái rìu xông lên. Đồng thời, hắn hô lên với con Lu:
“Lu! Cắn đứt cổ nó!” - Kết thúc câu nói, hắn cũng áp sát con quái vật gần mình nhất. Vung rìu chéo ra sau lưng, hắn cắn răng chặt một cú dứt khoát vào gáy con quái.
“PHẬP...” – Nhát chém có lực rất mạnh, cộng thêm con quái kê cổ xuống lòng đường nên cái đầu của nó lập tức đứt lìa ngọt sớt.
Ngay sát bên cạnh, con Lu cũng hành động nhanh chóng không kém hắn một giây. Khi con quái vật ngã xuống, nó cũng lập tức chồm lên rồi dùng cái mõm to lớn của mình ngoạm thẳng vào cổ con thứ hai. Cắn chặt, nó điên cuồng lúc lắc cái đầu đay nghiến.
“GÀUUU... GỪUU...”
“Phựt...” – Trước sức mạnh mới của con Lu, nó chỉ giật vài nhát là cái đầu của con quái vật bị tươi sống đứt ra.
Một loạt thao tác vừa kết thúc, nhìn hai con quái vật tạm thời mất đi hành động, hắn mới thả lỏng tinh thần một chút. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi đau nhói chân tay truyền đến khiến hắn đứng không vững phải ngồi bệt xuống đất.
“Hộc... Hộc... Hộc...”
Thở ra hồng hộc, hắn ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy con Lu vẫn đang quăng quật cái đầu rồi giật từng mảng thịt ra ăn sống. Biết nó rất đói, nhưng hắn không muốn nhìn thấy con Lu ăn thứ này chút nào. Há miệng, hắn cất tiếng gọi con Lu:
“Lu... Hộc... Hộc... Lại đây...” – Đợi cho con Lu chạy lại gần, hắn cố nén kinh tởm giắt cái đầu quái vật ra khỏi mõm nó rồi vất đi. Sau đó, hắn vừa xoa đầu, vừa nghiêm mặt dạy bảo nó:
“Lu... Lần sau không được ăn thứ này rõ chưa... Hộc... Hộc... Đợi tí nữa về tao cho mày khúc xương...”
Nhìn con Lu vẫy đuôi rồi liếm tay mình, hắn bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, nỗi mệt nhọc cũng vơi đi đôi chút. May mắn, trong những lúc nguy cấp nhất, hắn vẫn còn có nó. Nếu không chẳng cần đối mặt với quái vật, hắn cũng không chịu được mà phát điên lên mất. Cúi xuống, nhìn hai cái xác không đầu, hắn không còn thấy quá khó chịu như lúc mới tiếp xúc. Trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng, dù không muốn, nhưng tinh thần của hắn cũng được rèn luyện mạnh hơn rất nhiều.
Thật khó mà tin nổi, chỉ mấy hôm trước thôi, nơi này có lẽ vẫn là khu phố đông đúc người qua lại. Giờ đây nó biến thành cái gì rồi, thành đống đổ nát hoang tàn rậm rạp cây cỏ như một di tích khảo cổ của nền văn minh xa xưa vậy. Hai cái xác người này cũng vậy, từ quần áo, lúc đầu họ chỉ là những người công nhân dọn vệ sinh cần mẫn thôi. Sao lại phải biến thành quái vật thế này? Cầu mong khi chết rồi, linh hồn của họ sẽ được an nghỉ nơi vĩnh hằng, nếu không thì thảm quá.
Nghỉ ngơi một lúc, đến khi sức khỏe bình phục được kha khá, Tân liền dựng người đứng dậy. Khom người, hắn nghển cổ quan sát xung quanh một tí. Xác định không còn con quái vật nào gần đây nữa, hắn mới nhón chân chạy nhanh tới chỗ cột ăng-ten. Bảo con Lu ngồi yên vào một chỗ kín đáo xong, hắn liền giắt cái rìu con đỉa phía sau cặp quần. Sau đó, hắn tháo ba lô ra, móc cái ống nhòm lên xem. May mắn, nó không bị sao sau một đêm va đập mạnh, chắc là đồ dùng trong quân sự nên chất lượng mới tốt như vậy.
Treo ống nhòm lên cổ, hắn ngoái đầu, đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Khi chắc chắn không có mối nguy hiểm nào, hắn mới cắn răng bám vào thang sắt trèo lên. Cột ăng-ten này rất cao, chắc phải hơn một trăm mét tính từ mặt đất. Chân hình tam giác, dựng thẳng đứng và có thang sắt trải dài lên cao để sửa chữa bảo dưỡng.
Một lúc sau, khi đã leo được lên khá cao, khoảng hai phần ba chiều dài cột ăng-ten Tân mới dừng lại.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Hai tay mỏi nhừ, hắn thở ra hồng hộc. Môi khô khốc, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi ngoái đầu chuẩn bị quan sát thì bất ngờ một luồng gió lạnh ập đến.
“Xoạt... Cạch... Cạch...” - Run lên cầm cập, hắn tí nữa thì tuột tay rơi xuống đất.
May mắn, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn kịp bấu víu vào thanh sắt và bậc thang. Thở nhẹ một hơi, lông mao dựng lên của hắn bắt đầu hạ xuống. Tình huống vừa quá nguy hiểm khiến hắn tí nữa thì rụng tim. Mặt mũi trắng bệch, môi thâm tím, hắn yên tĩnh vài giây để ổn định tinh thần. Trên cao gió lùa ngày càng lạnh, hắn phải cố gắng ôm chặt lấy cái thang để không bị run tay rơi xuống. Khi đã chắc chắn về chỗ đứng, hắn liền lập tức ngoái đầu đảo mắt nhìn khắp nơi.
Ngay tức thì, đập vào mắt hắn là khung cảnh rộng lớn mênh mông choáng ngợp. Các tòa nhà nhà chọc trời, chung cư lớn bị đổ sập gần hết khiến không gian trở lên thoáng đãng vô vùng, rồi một màu xanh tươi cỏ cây non mơn mởn phủ kín tầm mắt. Những cây cổ thụ trồng ven đường phát triển đáng sợ, bọn chúng to lên, cao vút, rậm um tùm phát tán khắp nơi biến thành phố Nội Hà hiện đại dần trở thành một khu rừng nguyên sinh.
“Kình... Kình... Kình...”
“GRAOO... GRUUU...”
Đang ngây người vì khung cảnh trong mắt, bỗng Tân nghe thấy tiếng súng nổ và quái vật gào rú sâu trong nội thành. Vội đưa ống nhòm lên nhìn, hắn thấy loáng thoáng đằng xa, nơi có nhiều những tòa nhà chọc trời còn lành lặn xuất hiện đoàn xe quân đội di chuyển chậm chạp trên đường. Họ lại tiếp tục làm nhiệm vụ giải cứu những người sống sót và đưa đến “Khu an toàn”. Nhìn thấy đồng loại, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng hi vọng. Hắn muốn tới kia để được giúp đỡ, nhưng rất nhanh phải từ bỏ ý định này.
Khoảng cách từ đây đến chỗ quân đội quá xa, hắn chắc chắn sẽ không thể tới được bây giờ. Tốt nhất, hắn phải tìm được đường về xóm trọ đã. Nơi đó, có lẽ là chỗ duy nhất hắn cảm giác an toàn vào lúc này, còn có thức ăn và nước uống nữa.
Thế là, hắn không nhìn linh tinh nữa mà đưa ống nhòm tìm kiếm khu trọ rồi xác định con đường để đi về. Mất vài giây, rất nhanh hắn liền xác định được mục tiêu, nó nằm cách đây khoảng tám trăm mét. Con đường ngắn nhất để tới, là hắn đi xuyên qua khu chung cư. Bởi ngay sau chung cư là doanh trại quân đội, hắn chỉ cần đi thêm một chút nữa là về đích.
Nhìn qua đống đổ nát của tòa nhà chung cư một tí, hắn muốn tìm xem điểm đột phá nào không. Hình ảnh vừa rõ lên, hắn liền khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. May mắn, lúc trước hắn không liều lĩnh băng qua, nếu không thì chết chắc rồi. Bởi tản mát ven rìa khu chung cư đúng là chỉ có vài con quái vật “Nấm đầu người” thật, nhưng đi sâu vào bên trong, hắn thấy có một đống những đoạn dây leo khổng lồ tỏa ra như mạng nhện, trên thân thì thỉnh thoảng có một vài bông hoa đỏ tươi rực rỡ. Đây đâu phải cây, mà là đám quái vật đáng sợ thì đúng hơn vì buổi chiều hôm qua, hắn đã chứng kiến trực tiếp cảnh săn mồi của bọn chúng.
Nhíu mày, hắn đảo mắt sang hướng khác. Bên phải, cách đây khoảng năm trăm mét là đường quốc lộ lớn, hắn đi theo lối đó cũng rất nhanh có thể về đến phòng, mà còn không sợ bị lạc. Nhưng vấn đề là đường lớn thì lại đầy rẫy những con quái vật “Nấm đầu người” đứng trạt một lần nhìn tê cả da đầu.
Chuyển sang hướng bên trái, hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Bên này có thể đi được vì đám quái vật “Nấm đầu người” có ít, còn phân bố thưa thớt, cũng không có bụi dây leo ăn thịt khủng bố, chỉ là lối đi khá là vòng vèo lắt léo. Bởi đây là khu dân cư ngoại thành, các tòa nhà xây sát rạt nhau, không có quy hoạch, lại ít bị tàn phá bởi động đất nên không quen rất dễ bị lạc.
Cau mày, hắn cố ghi nhớ vài điểm đặc biệt vào trong não rồi bắt đầu leo xuống.
Một lát sau, vừa đặt chân xuống mặt đất, hắn liền xây xẩm mặt mày tí nữa thì ngã. Xem ra tình trạng thân thể của hắn ngày càng tệ hơn rồi, không thể kéo dài lâu hơn được nữa. Hắn cần bổ sung thức ăn và nước uống khẩn cấp.
Vượt qua tường bao bảo vệ, Tân hội họp với con Lu rồi cất bước lên đường. Hắn vẫn di chuyển hết sức cẩn thận, dựa vào những đống vật cản tự nhiên mà khom mình nhón chân chạy thật nhẹ nhàng. Đến chỗ mới, hắn dừng lại, quan sát thật kĩ rồi mới tiến hành bước tiếp theo. Trên đường, hắn cố gắng hết mức có thể tránh khỏi tầm nhìn của lũ quái vật “Nấm đầu người”. Nếu không thể tránh được thì hắn lấy súng cao su ra, nhặt viên vữa vụn rồi ngắm bắn vào vị trí thích hợp, để thu hút con quái vật di chuyển rời bỏ chỗ cũ.
Điểm đặc biệt trong hành trình là gốc cây đa trong đình cổ, hắn nhìn thấy nó hết sức nổi bật trong tầm mắt. Và nó cũng nằm ở giữa trong đoạn đường về xóm trọ, chỉ cần đến được đấy thôi là hắn có thể dễ dàng định hướng không sợ bị lạc nữa. Mong sao trên quãng đường di chuyển sắp tới, hắn sẽ không gặp điều gì xấu bất ngờ xảy ra nữa.
Khoảng mười lăm phút sau, có lẽ ông trời cũng đã mở mắt nên Tân di chuyển rất thuận lợi. Hắn có gặp một số khó khăn khi đường bị đống đổ nát chắn lối, quái vật chặn đường, nhưng đã xử lý được nhanh chóng. Cây đa cổ thụ kia sau vài hôm động đất, bây giờ cũng đã phát triển đến khủng bố, cành lá xum xê phóng ra khắp nơi, thân cây thì cao ngồng lên giúp hắn có thể nhìn thấy từ xa mà không sợ lạc mất phương hướng.
Vừa băng qua một con hẻm lòng vòng rậm rạp cỏ, hắn chuẩn bị cất bước đi thì cảm giác hoa mắt chóng mặt bùng phát khiến hắn loạng choạng ngã xuống mặt đất. Bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc khát cháy, hắn muốn đứng lên đi tiếp mà không vững. Mắt nhòe đi, hắn không chịu được buộc phải bò tới thùng rác bên cạnh rồi nấp vào đó.
Hắn đang ngồi yên nghỉ ngơi một lát đợi cho cảm giác xấu qua đi thì con Lu bất ngờ tha từ đâu tới một túi bánh bông lan. Nó để xuống mặt đất rồi ngồi xuống nhìn hắn. Vội vồ lấy cái bánh, hắn xé vỏ ra rồi nhai ngấu nghiến.
“Ợ... Ực...” – Chỉ một hai giây là hắn tọng hết cái bánh vào mồm. Nhưng nó khô quá làm hắn bị nghẹn nấc lên.
Có chút thức ăn vào bụng, cảm giác hoa mắt của hắn tiêu biến rất nhanh. Tỉnh táo hơn một chút, hắn vội cất tiếng hỏi khẽ con Lu:
“Lu... Mày lấy ở đâu thế? Còn không?”
Nghe tiếng hắn hỏi, con Lu lập tức đứng lên rồi lon ton chạy về đằng trước. Nghển cổ, hắn ngoái đầu ra nhìn theo con Lu thì vui mừng thấy ngay bên kia đường, gần chỗ mình ngồi có một cái siêu thị mini VinMart.
Tình trạng của nó không được tốt lắm, cửa kính vỡ tan chỉ còn một lớp cửa cuốn chống trộm được kéo lên gần nửa. Trước cửa, là đống lộn xộn rác rưởi và một số thực phẩm rơi linh tinh trên mặt đất. Đa số những thứ ăn được đều bị chuột hay con gì đó ăn hết, chỉ còn rải rác vài cái bánh mì, túi bim bim hắn thấy còn lành lặn.
Lặng lẽ quan sát một tí, không thấy bóng dáng của con quái vật “Nấm đầu người” nào lảng vảng quanh đây, hắn liền nhanh chóng tiến lên nhặt nhạnh những thứ ăn được rồi chia sẻ cùng với con Lu. Ăn đồ khô nhiều, một lát sau, hắn cảm giác cổ họng khát cháy bỏng lại càng khát hơn. Dáo dác tìm tòi, thật không may, hắn chẳng thấy dưới mặt đất trên vỉa hè có chai nước nào.
Cúi xuống, Tân ngó đầu nhìn vào bên trong siêu thị. Hắn thấy gần ngoài cửa là các gian hàng đổ chồng chất lên rối tung, sâu bên trong do bị cửa cuốn chắn thì tối om như hũ nút. Trong đống đồ đạc lộn xộn, hắn vui mừng nhìn thấy mấy chai nước lọc, nước ngọt to đùng nằm lăn lóc dưới đất. Cầm chắc cái rìu trong tay, hắn chuẩn bị bước vào lấy nước uống thì con Lu đột nhiên cắn áo giữ lại.
Cau mày, hắn khó hiểu ngoái đầu lại nhìn thí thấy con Lu đang đăm đăm nhìn vào khoảng tối trong siêu thị. Ánh mắt của nó toát ra vẻ sợ hãi, bồn chồn giống như đối mặt với thứ gì đó cực kì đáng sợ. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn căng mắt nhìn kĩ, những vẫn chẳng phát hiện được gì, trong mắt chỉ là khoảng tối đen đậm đặc.
Nhìn vào chai nước Lavi to đùng gần ngay cửa, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Chẳng lẽ lại từ bỏ, chai nước đã ở rất gần rồi, hắn chỉ cần chạy vài bước là có thể lấy được. Nhưng con Lu đã cảnh báo rồi, hắn không thể liều lĩnh xông lên bởi không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Thời gian vùn vụt trôi qua, hắn gãi đầu gãi tai nghĩ mãi mà không có biện pháp nào để lấy chai nước trong thầm lặng, tránh kinh động thứ gì đó sâu trong siêu thị mini. Hắn quay người đang chuẩn bị từ bỏ, rời khỏi đây vì không thể đứng lộ liễu lâu một chỗ thì một ý tưởng hay lóe lên. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, thêm việc cổ họng khát cháy nên hắn cắn răng quyết định liều một chút.
Cúi xuống, hắn nhặt một viên đá nhỏ lên. Xòe lòng bàn tay phải ra, hắn phóng ra một đoạn tơ cực dính quấn vòng quanh viên đá. Sau đó, hắn lấy một cái lá nhỏ bọc một nửa viên đá rồi đặt vào miếng lót của súng cao su. Kéo dây, hắn giương súng ngắm vào chai nước Lavi loại một lít rưỡi. Điều chỉnh dây cho lực bắn nhẹ nhất, hắn nín thở rồi tay.
“Póc!” – Viên đá bay đi kéo theo sợi tơ trong lòng bàn tay phải của hắn chuẩn xác đập vào chai nước.
Đúng như hắn nghĩ, với chất siêu dính đoạn đầu sợi dây, viên đá lập tức ghim vào chai nước. Ngồi xổm xuống, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác xấu sau khi dùng năng lực. May là hắn mới ăn một ít đồ khô vào bụng nên hồi phục rất nhanh.
“Xoẹt... Xoạt... Xoạt...” - Khi cảm thấy đã khá hơn nhiều, hắn liền chậm rãi thu sợi tơ lại đồng thời kéo theo chai nước.
Mấy giây sau, hắn thành công lấy được chai nước vào trong tay. Chưa kịp vui mừng, hắn bất ngờ nghe thấy sâu trong siêu thị chỗ bóng tối che phủ vang lên tiếng thở phì phì của một sinh vật nào đó. Ngay tức thì, một cảm giác cực kì nguy hiểm ập đến khiến hắn rợn người sởn gai ốc. Bên cạnh hắn, con Lu đã nhe răng gừ nhẹ tỏ ra cực kì căng thẳng.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn dứt khoát quay đầu dẫn con Lu chạy nhanh khỏi chỗ này. Vừa chạy, hắn vừa ngoái đầu lại đằng sau nhìn. May là không có điều gì xảy ra, hay sinh vật đáng sợ nào phá cửa đuổi theo hắn. Khi đã di chuyển cách siêu thị mini khá xa, khuất tầm nhìn, hắn liền kiếm một chỗ kín đáo rồi mở chai nước ngửa cổ uống. Uống được lưng chai, bên cạnh con Lu cũng tỏ ra rất khát, hắn liền cúi xuống dốc cho nó uống nốt phần còn lại.
Có nước vào, hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng vơi đi đôi chút. Ngẩng đầu lên nhìn cây đa, hắn hít sâu một hơi rồi dẫn con Lu đẩy nhanh tốc độ cẩn thận đi tiếp.
Một lát sau, khoảng gần chục phút hắn cũng tới được nơi. Đứng trước cây đa, hắn nhìn vào bệ đá bê tông ghi “Đình Tu Hoàng” một tí rồi cất bước di chuyển về xóm trọ. May mắn, đoạn đường tiếp theo hắn đi rất thuận lợi, gần như không có con quái vật “Nấm đầu người” nào đứng cản đường nên rất nhanh thì tới nơi.
Đứng trước cổng sắt, hắn nhòm vào trong sân dãy trọ một lát. Chỉ thấy cây cỏ mọc rậm um lên qua các kẽ nứt trong sân, hắn thấy cảnh vật vẫn giữ nguyên không thay đổi mới thở phào một hơi. Nhìn ngó xung quanh một tí, hắn xác định mảng tường bao thấp rồi lấy đà nhảy lên. Khó khăn trèo lên, hắn ngồi yên quan sát động tĩnh trong sân một tí nữa. Chắc chắn không có mối nguy hiểm nào ở trong, các cửa phòng trọ vẫn đóng kín mít, hắn mới leo thang đi dần xuống.
Ở phía sau hắn, con Lu thấy chủ nhân đi xuống. Nó liền lấy đà một tí rồi chạy nhanh nhảy qua.
“Uỵch...” – Với sức mạnh mới, con Lu dễ dàng nhảy qua tường bao phi vào trong sân.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Chương 34: Con đường trở về (3)
Chính lúc này đây, Tân nắm chặt cái rìu xông lên. Đồng thời, hắn hô lên với con Lu:
“Lu! Cắn đứt cổ nó!” - Kết thúc câu nói, hắn cũng áp sát con quái vật gần mình nhất. Vung rìu chéo ra sau lưng, hắn cắn răng chặt một cú dứt khoát vào gáy con quái.
“PHẬP...” – Nhát chém có lực rất mạnh, cộng thêm con quái kê cổ xuống lòng đường nên cái đầu của nó lập tức đứt lìa ngọt sớt.
Ngay sát bên cạnh, con Lu cũng hành động nhanh chóng không kém hắn một giây. Khi con quái vật ngã xuống, nó cũng lập tức chồm lên rồi dùng cái mõm to lớn của mình ngoạm thẳng vào cổ con thứ hai. Cắn chặt, nó điên cuồng lúc lắc cái đầu đay nghiến.
“GÀUUU... GỪUU...”
“Phựt...” – Trước sức mạnh mới của con Lu, nó chỉ giật vài nhát là cái đầu của con quái vật bị tươi sống đứt ra.
Một loạt thao tác vừa kết thúc, nhìn hai con quái vật tạm thời mất đi hành động, hắn mới thả lỏng tinh thần một chút. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi đau nhói chân tay truyền đến khiến hắn đứng không vững phải ngồi bệt xuống đất.
“Hộc... Hộc... Hộc...”
Thở ra hồng hộc, hắn ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy con Lu vẫn đang quăng quật cái đầu rồi giật từng mảng thịt ra ăn sống. Biết nó rất đói, nhưng hắn không muốn nhìn thấy con Lu ăn thứ này chút nào. Há miệng, hắn cất tiếng gọi con Lu:
“Lu... Hộc... Hộc... Lại đây...” – Đợi cho con Lu chạy lại gần, hắn cố nén kinh tởm giắt cái đầu quái vật ra khỏi mõm nó rồi vất đi. Sau đó, hắn vừa xoa đầu, vừa nghiêm mặt dạy bảo nó:
“Lu... Lần sau không được ăn thứ này rõ chưa... Hộc... Hộc... Đợi tí nữa về tao cho mày khúc xương...”
Nhìn con Lu vẫy đuôi rồi liếm tay mình, hắn bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, nỗi mệt nhọc cũng vơi đi đôi chút. May mắn, trong những lúc nguy cấp nhất, hắn vẫn còn có nó. Nếu không chẳng cần đối mặt với quái vật, hắn cũng không chịu được mà phát điên lên mất. Cúi xuống, nhìn hai cái xác không đầu, hắn không còn thấy quá khó chịu như lúc mới tiếp xúc. Trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng, dù không muốn, nhưng tinh thần của hắn cũng được rèn luyện mạnh hơn rất nhiều.
Thật khó mà tin nổi, chỉ mấy hôm trước thôi, nơi này có lẽ vẫn là khu phố đông đúc người qua lại. Giờ đây nó biến thành cái gì rồi, thành đống đổ nát hoang tàn rậm rạp cây cỏ như một di tích khảo cổ của nền văn minh xa xưa vậy. Hai cái xác người này cũng vậy, từ quần áo, lúc đầu họ chỉ là những người công nhân dọn vệ sinh cần mẫn thôi. Sao lại phải biến thành quái vật thế này? Cầu mong khi chết rồi, linh hồn của họ sẽ được an nghỉ nơi vĩnh hằng, nếu không thì thảm quá.
Nghỉ ngơi một lúc, đến khi sức khỏe bình phục được kha khá, Tân liền dựng người đứng dậy. Khom người, hắn nghển cổ quan sát xung quanh một tí. Xác định không còn con quái vật nào gần đây nữa, hắn mới nhón chân chạy nhanh tới chỗ cột ăng-ten. Bảo con Lu ngồi yên vào một chỗ kín đáo xong, hắn liền giắt cái rìu con đỉa phía sau cặp quần. Sau đó, hắn tháo ba lô ra, móc cái ống nhòm lên xem. May mắn, nó không bị sao sau một đêm va đập mạnh, chắc là đồ dùng trong quân sự nên chất lượng mới tốt như vậy.
Treo ống nhòm lên cổ, hắn ngoái đầu, đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa. Khi chắc chắn không có mối nguy hiểm nào, hắn mới cắn răng bám vào thang sắt trèo lên. Cột ăng-ten này rất cao, chắc phải hơn một trăm mét tính từ mặt đất. Chân hình tam giác, dựng thẳng đứng và có thang sắt trải dài lên cao để sửa chữa bảo dưỡng.
Một lúc sau, khi đã leo được lên khá cao, khoảng hai phần ba chiều dài cột ăng-ten Tân mới dừng lại.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Hai tay mỏi nhừ, hắn thở ra hồng hộc. Môi khô khốc, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi ngoái đầu chuẩn bị quan sát thì bất ngờ một luồng gió lạnh ập đến.
“Xoạt... Cạch... Cạch...” - Run lên cầm cập, hắn tí nữa thì tuột tay rơi xuống đất.
May mắn, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn kịp bấu víu vào thanh sắt và bậc thang. Thở nhẹ một hơi, lông mao dựng lên của hắn bắt đầu hạ xuống. Tình huống vừa quá nguy hiểm khiến hắn tí nữa thì rụng tim. Mặt mũi trắng bệch, môi thâm tím, hắn yên tĩnh vài giây để ổn định tinh thần. Trên cao gió lùa ngày càng lạnh, hắn phải cố gắng ôm chặt lấy cái thang để không bị run tay rơi xuống. Khi đã chắc chắn về chỗ đứng, hắn liền lập tức ngoái đầu đảo mắt nhìn khắp nơi.
Ngay tức thì, đập vào mắt hắn là khung cảnh rộng lớn mênh mông choáng ngợp. Các tòa nhà nhà chọc trời, chung cư lớn bị đổ sập gần hết khiến không gian trở lên thoáng đãng vô vùng, rồi một màu xanh tươi cỏ cây non mơn mởn phủ kín tầm mắt. Những cây cổ thụ trồng ven đường phát triển đáng sợ, bọn chúng to lên, cao vút, rậm um tùm phát tán khắp nơi biến thành phố Nội Hà hiện đại dần trở thành một khu rừng nguyên sinh.
“Kình... Kình... Kình...”
“GRAOO... GRUUU...”
Đang ngây người vì khung cảnh trong mắt, bỗng Tân nghe thấy tiếng súng nổ và quái vật gào rú sâu trong nội thành. Vội đưa ống nhòm lên nhìn, hắn thấy loáng thoáng đằng xa, nơi có nhiều những tòa nhà chọc trời còn lành lặn xuất hiện đoàn xe quân đội di chuyển chậm chạp trên đường. Họ lại tiếp tục làm nhiệm vụ giải cứu những người sống sót và đưa đến “Khu an toàn”. Nhìn thấy đồng loại, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng hi vọng. Hắn muốn tới kia để được giúp đỡ, nhưng rất nhanh phải từ bỏ ý định này.
Khoảng cách từ đây đến chỗ quân đội quá xa, hắn chắc chắn sẽ không thể tới được bây giờ. Tốt nhất, hắn phải tìm được đường về xóm trọ đã. Nơi đó, có lẽ là chỗ duy nhất hắn cảm giác an toàn vào lúc này, còn có thức ăn và nước uống nữa.
Thế là, hắn không nhìn linh tinh nữa mà đưa ống nhòm tìm kiếm khu trọ rồi xác định con đường để đi về. Mất vài giây, rất nhanh hắn liền xác định được mục tiêu, nó nằm cách đây khoảng tám trăm mét. Con đường ngắn nhất để tới, là hắn đi xuyên qua khu chung cư. Bởi ngay sau chung cư là doanh trại quân đội, hắn chỉ cần đi thêm một chút nữa là về đích.
Nhìn qua đống đổ nát của tòa nhà chung cư một tí, hắn muốn tìm xem điểm đột phá nào không. Hình ảnh vừa rõ lên, hắn liền khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. May mắn, lúc trước hắn không liều lĩnh băng qua, nếu không thì chết chắc rồi. Bởi tản mát ven rìa khu chung cư đúng là chỉ có vài con quái vật “Nấm đầu người” thật, nhưng đi sâu vào bên trong, hắn thấy có một đống những đoạn dây leo khổng lồ tỏa ra như mạng nhện, trên thân thì thỉnh thoảng có một vài bông hoa đỏ tươi rực rỡ. Đây đâu phải cây, mà là đám quái vật đáng sợ thì đúng hơn vì buổi chiều hôm qua, hắn đã chứng kiến trực tiếp cảnh săn mồi của bọn chúng.
Nhíu mày, hắn đảo mắt sang hướng khác. Bên phải, cách đây khoảng năm trăm mét là đường quốc lộ lớn, hắn đi theo lối đó cũng rất nhanh có thể về đến phòng, mà còn không sợ bị lạc. Nhưng vấn đề là đường lớn thì lại đầy rẫy những con quái vật “Nấm đầu người” đứng trạt một lần nhìn tê cả da đầu.
Chuyển sang hướng bên trái, hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Bên này có thể đi được vì đám quái vật “Nấm đầu người” có ít, còn phân bố thưa thớt, cũng không có bụi dây leo ăn thịt khủng bố, chỉ là lối đi khá là vòng vèo lắt léo. Bởi đây là khu dân cư ngoại thành, các tòa nhà xây sát rạt nhau, không có quy hoạch, lại ít bị tàn phá bởi động đất nên không quen rất dễ bị lạc.
Cau mày, hắn cố ghi nhớ vài điểm đặc biệt vào trong não rồi bắt đầu leo xuống.
Một lát sau, vừa đặt chân xuống mặt đất, hắn liền xây xẩm mặt mày tí nữa thì ngã. Xem ra tình trạng thân thể của hắn ngày càng tệ hơn rồi, không thể kéo dài lâu hơn được nữa. Hắn cần bổ sung thức ăn và nước uống khẩn cấp.
Vượt qua tường bao bảo vệ, Tân hội họp với con Lu rồi cất bước lên đường. Hắn vẫn di chuyển hết sức cẩn thận, dựa vào những đống vật cản tự nhiên mà khom mình nhón chân chạy thật nhẹ nhàng. Đến chỗ mới, hắn dừng lại, quan sát thật kĩ rồi mới tiến hành bước tiếp theo. Trên đường, hắn cố gắng hết mức có thể tránh khỏi tầm nhìn của lũ quái vật “Nấm đầu người”. Nếu không thể tránh được thì hắn lấy súng cao su ra, nhặt viên vữa vụn rồi ngắm bắn vào vị trí thích hợp, để thu hút con quái vật di chuyển rời bỏ chỗ cũ.
Điểm đặc biệt trong hành trình là gốc cây đa trong đình cổ, hắn nhìn thấy nó hết sức nổi bật trong tầm mắt. Và nó cũng nằm ở giữa trong đoạn đường về xóm trọ, chỉ cần đến được đấy thôi là hắn có thể dễ dàng định hướng không sợ bị lạc nữa. Mong sao trên quãng đường di chuyển sắp tới, hắn sẽ không gặp điều gì xấu bất ngờ xảy ra nữa.
Khoảng mười lăm phút sau, có lẽ ông trời cũng đã mở mắt nên Tân di chuyển rất thuận lợi. Hắn có gặp một số khó khăn khi đường bị đống đổ nát chắn lối, quái vật chặn đường, nhưng đã xử lý được nhanh chóng. Cây đa cổ thụ kia sau vài hôm động đất, bây giờ cũng đã phát triển đến khủng bố, cành lá xum xê phóng ra khắp nơi, thân cây thì cao ngồng lên giúp hắn có thể nhìn thấy từ xa mà không sợ lạc mất phương hướng.
Vừa băng qua một con hẻm lòng vòng rậm rạp cỏ, hắn chuẩn bị cất bước đi thì cảm giác hoa mắt chóng mặt bùng phát khiến hắn loạng choạng ngã xuống mặt đất. Bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc khát cháy, hắn muốn đứng lên đi tiếp mà không vững. Mắt nhòe đi, hắn không chịu được buộc phải bò tới thùng rác bên cạnh rồi nấp vào đó.
Hắn đang ngồi yên nghỉ ngơi một lát đợi cho cảm giác xấu qua đi thì con Lu bất ngờ tha từ đâu tới một túi bánh bông lan. Nó để xuống mặt đất rồi ngồi xuống nhìn hắn. Vội vồ lấy cái bánh, hắn xé vỏ ra rồi nhai ngấu nghiến.
“Ợ... Ực...” – Chỉ một hai giây là hắn tọng hết cái bánh vào mồm. Nhưng nó khô quá làm hắn bị nghẹn nấc lên.
Có chút thức ăn vào bụng, cảm giác hoa mắt của hắn tiêu biến rất nhanh. Tỉnh táo hơn một chút, hắn vội cất tiếng hỏi khẽ con Lu:
“Lu... Mày lấy ở đâu thế? Còn không?”
Nghe tiếng hắn hỏi, con Lu lập tức đứng lên rồi lon ton chạy về đằng trước. Nghển cổ, hắn ngoái đầu ra nhìn theo con Lu thì vui mừng thấy ngay bên kia đường, gần chỗ mình ngồi có một cái siêu thị mini VinMart.
Tình trạng của nó không được tốt lắm, cửa kính vỡ tan chỉ còn một lớp cửa cuốn chống trộm được kéo lên gần nửa. Trước cửa, là đống lộn xộn rác rưởi và một số thực phẩm rơi linh tinh trên mặt đất. Đa số những thứ ăn được đều bị chuột hay con gì đó ăn hết, chỉ còn rải rác vài cái bánh mì, túi bim bim hắn thấy còn lành lặn.
Lặng lẽ quan sát một tí, không thấy bóng dáng của con quái vật “Nấm đầu người” nào lảng vảng quanh đây, hắn liền nhanh chóng tiến lên nhặt nhạnh những thứ ăn được rồi chia sẻ cùng với con Lu. Ăn đồ khô nhiều, một lát sau, hắn cảm giác cổ họng khát cháy bỏng lại càng khát hơn. Dáo dác tìm tòi, thật không may, hắn chẳng thấy dưới mặt đất trên vỉa hè có chai nước nào.
Cúi xuống, Tân ngó đầu nhìn vào bên trong siêu thị. Hắn thấy gần ngoài cửa là các gian hàng đổ chồng chất lên rối tung, sâu bên trong do bị cửa cuốn chắn thì tối om như hũ nút. Trong đống đồ đạc lộn xộn, hắn vui mừng nhìn thấy mấy chai nước lọc, nước ngọt to đùng nằm lăn lóc dưới đất. Cầm chắc cái rìu trong tay, hắn chuẩn bị bước vào lấy nước uống thì con Lu đột nhiên cắn áo giữ lại.
Cau mày, hắn khó hiểu ngoái đầu lại nhìn thí thấy con Lu đang đăm đăm nhìn vào khoảng tối trong siêu thị. Ánh mắt của nó toát ra vẻ sợ hãi, bồn chồn giống như đối mặt với thứ gì đó cực kì đáng sợ. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn căng mắt nhìn kĩ, những vẫn chẳng phát hiện được gì, trong mắt chỉ là khoảng tối đen đậm đặc.
Nhìn vào chai nước Lavi to đùng gần ngay cửa, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Chẳng lẽ lại từ bỏ, chai nước đã ở rất gần rồi, hắn chỉ cần chạy vài bước là có thể lấy được. Nhưng con Lu đã cảnh báo rồi, hắn không thể liều lĩnh xông lên bởi không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Thời gian vùn vụt trôi qua, hắn gãi đầu gãi tai nghĩ mãi mà không có biện pháp nào để lấy chai nước trong thầm lặng, tránh kinh động thứ gì đó sâu trong siêu thị mini. Hắn quay người đang chuẩn bị từ bỏ, rời khỏi đây vì không thể đứng lộ liễu lâu một chỗ thì một ý tưởng hay lóe lên. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, thêm việc cổ họng khát cháy nên hắn cắn răng quyết định liều một chút.
Cúi xuống, hắn nhặt một viên đá nhỏ lên. Xòe lòng bàn tay phải ra, hắn phóng ra một đoạn tơ cực dính quấn vòng quanh viên đá. Sau đó, hắn lấy một cái lá nhỏ bọc một nửa viên đá rồi đặt vào miếng lót của súng cao su. Kéo dây, hắn giương súng ngắm vào chai nước Lavi loại một lít rưỡi. Điều chỉnh dây cho lực bắn nhẹ nhất, hắn nín thở rồi tay.
“Póc!” – Viên đá bay đi kéo theo sợi tơ trong lòng bàn tay phải của hắn chuẩn xác đập vào chai nước.
Đúng như hắn nghĩ, với chất siêu dính đoạn đầu sợi dây, viên đá lập tức ghim vào chai nước. Ngồi xổm xuống, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác xấu sau khi dùng năng lực. May là hắn mới ăn một ít đồ khô vào bụng nên hồi phục rất nhanh.
“Xoẹt... Xoạt... Xoạt...” - Khi cảm thấy đã khá hơn nhiều, hắn liền chậm rãi thu sợi tơ lại đồng thời kéo theo chai nước.
Mấy giây sau, hắn thành công lấy được chai nước vào trong tay. Chưa kịp vui mừng, hắn bất ngờ nghe thấy sâu trong siêu thị chỗ bóng tối che phủ vang lên tiếng thở phì phì của một sinh vật nào đó. Ngay tức thì, một cảm giác cực kì nguy hiểm ập đến khiến hắn rợn người sởn gai ốc. Bên cạnh hắn, con Lu đã nhe răng gừ nhẹ tỏ ra cực kì căng thẳng.
Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn dứt khoát quay đầu dẫn con Lu chạy nhanh khỏi chỗ này. Vừa chạy, hắn vừa ngoái đầu lại đằng sau nhìn. May là không có điều gì xảy ra, hay sinh vật đáng sợ nào phá cửa đuổi theo hắn. Khi đã di chuyển cách siêu thị mini khá xa, khuất tầm nhìn, hắn liền kiếm một chỗ kín đáo rồi mở chai nước ngửa cổ uống. Uống được lưng chai, bên cạnh con Lu cũng tỏ ra rất khát, hắn liền cúi xuống dốc cho nó uống nốt phần còn lại.
Có nước vào, hắn thanh tỉnh hơn rất nhiều, cảm giác mệt mỏi rã rời cũng vơi đi đôi chút. Ngẩng đầu lên nhìn cây đa, hắn hít sâu một hơi rồi dẫn con Lu đẩy nhanh tốc độ cẩn thận đi tiếp.
Một lát sau, khoảng gần chục phút hắn cũng tới được nơi. Đứng trước cây đa, hắn nhìn vào bệ đá bê tông ghi “Đình Tu Hoàng” một tí rồi cất bước di chuyển về xóm trọ. May mắn, đoạn đường tiếp theo hắn đi rất thuận lợi, gần như không có con quái vật “Nấm đầu người” nào đứng cản đường nên rất nhanh thì tới nơi.
Đứng trước cổng sắt, hắn nhòm vào trong sân dãy trọ một lát. Chỉ thấy cây cỏ mọc rậm um lên qua các kẽ nứt trong sân, hắn thấy cảnh vật vẫn giữ nguyên không thay đổi mới thở phào một hơi. Nhìn ngó xung quanh một tí, hắn xác định mảng tường bao thấp rồi lấy đà nhảy lên. Khó khăn trèo lên, hắn ngồi yên quan sát động tĩnh trong sân một tí nữa. Chắc chắn không có mối nguy hiểm nào ở trong, các cửa phòng trọ vẫn đóng kín mít, hắn mới leo thang đi dần xuống.
Ở phía sau hắn, con Lu thấy chủ nhân đi xuống. Nó liền lấy đà một tí rồi chạy nhanh nhảy qua.
“Uỵch...” – Với sức mạnh mới, con Lu dễ dàng nhảy qua tường bao phi vào trong sân.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Danh sách chương