Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 20: Bị lạc
Sức khỏe phục hồi, Tân di chuyển linh hoạt và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn nhón chân, chạy bằng mu bàn chân trên từng khoảng ngắn rồi nhanh chóng nép sát vào những góc khuất của bờ tường bao bên cạnh. Ló đầu, hắn giơ máy quay quan sát cảnh vật trước mặt. Xác định phía trước không có nguy hiểm là hắn lại đi tiếp. Cho nên rất nhanh, hắn đã quay trở lại vị trí là con hẻm đổ nát, cây cỏ mọc rậm rạp lúc đầu. Cúi xuống, hắn nhặt một viên gạch đáp về phía trước dò đường. Sau đó, hắn chờ đợi quan sát một tí. Nhận thấy không có gì nguy hiểm xảy ra, hắn xiết chặt cái rìu trong tay phải tiến lên dẫn con Lu bước nhanh.
Len lỏi qua những bụi cây rậm rạp, hắn cảm giác hơi rờn rợn khi nghĩ đến trong đó khả năng có rắn rết. Nhưng thời gian không còn nhiều, hắn không thể đổi hướng đi khác được nên bắt buộc phải liều. Lúc di chuyển, hắn để con Lu chạy đằng trước, còn bản thân thì dùng cái rìu gạt mở những bụi cây chắn lối bước phía sau. Cả hai đi thật nhanh, nhưng vẫn hết sức cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh.
“Ét! Ét! Quạ! Quạ!”
Tân đi gần tới gốc hai cây sấu, trên ngọn cây bất chợt vọng xuống tiếng chim lợn và quạ kêu to làm hắn giật mình sởn gai ốc. Ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy vài đôi mắt phát sáng trong đêm như mắt mèo rất đáng sợ. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn cắn răng đẩy nhanh tốc độ để thoát khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng lạ thay, con đường phía trước, hắn càng đi lại càng thấy dài, cây cỏ thì ngày một rậm rạp. Hai bên đường số lượng cây sấu cũng tăng lên, nó không giống như con hẻm ngắn hắn nhận biết lúc trước. Xung quanh đống đổ nát thì chỗ nào cũng na ná như nhau, bị cây cỏ bao phủ khiến hắn không biết đâu mà lần.
Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng sợ hãi. Đi được một lúc, hắn cảm giác đáng lẽ mình phải rời khỏi con hẻm ngắn rồi mới phải. Vậy mà, bây giờ trước mắt hắn vẫn là những tòa nhà tàn khuyết không còn hình dạng bị cây cỏ, dây leo bao phủ lung tung. Khắp nơi, những bụi cây to rậm rạp của một loại cây nào đó, mọc lên um tùm che đi những dấu tích cũ quen thuộc. Tất cả bị bóng tối đậm đặc bao trùm, kết hợp với hình ảnh đen trắng của màn hình máy quay khiến hắn mất phương hướng hoàn toàn.
Khoảng chục giây sau, hắn sợ hãi nhận ra một điều, rất có thể mình đã đi lạc. Bởi đống đổ nát bị cỏ cây phủ kín khiến hắn không còn biết mình đang chính xác ở chỗ nào. Hắn cố gắng xác định vị trí dựa vào những kiến trúc quen thuộc, nhưng xung quanh chỉ còn các mảnh phế tích bị tàn phá đổ sụp không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Trên cao, tiếng quạ kêu và chim lợn cứ liên tục réo rắt, nó khiến cho hắn sốt ruột muốn phát điên.
Cứ cách một khoảng thời gian ngắn, hắn lại bật đồng hồ lên nhìn. Đã năm giờ mười phút, tính từ lúc quân đội xuất hiện thì thời gian đã trôi qua khoảng hai mươi phút rồi. Hắn lo lắng, nếu bản thân không nhanh chóng thoát khỏi đây thì rất có thể khi đến nơi nơi họ đã rời khỏi doanh trại. Đẩy nhanh tốc độ, hắn dựa vào cảm giác chạy về phía trước. Nhưng đi được một tí, hắn sợ hãi thấy mình giống như lại quay trở về chỗ cũ.
“Hộc! Hộc!”
Dừng dưới một gốc cây hoa sữa khổng lồ, Tân thở ra hồng hộc liên tục. Dù trời lạnh và bị mưa phùn thấm ướt quần áo, nhưng mồ hôi của hắn vẫn vã ra liên miên. Đã ba phút trôi qua, vậy mà hắn vẫn không thoát khỏi được chỗ này, cũng chẳng biết mình ở đâu nữa. Sau trận động đất, con phố quen thuộc mà hắn biết đã thay đổi hoàn toàn. Những bức tường còn sót lại đã ngẫu nhiên kết hợp với dây leo và cỏ dại. Nó biến nơi này như thành một cái mê cung thu nhỏ vậy. Nó khiến hắn phải đi lòng vòng từng đoạn ngắn một cách lãng phí thời gian. Mặc dù trong lúc di chuyển, hắn không gặp con quái vật, hay mối nguy hiểm nào. Nhưng theo thời gian, hắn ngày một cảm thấy mình bị áp lực đến khó thở. Cứ cắm đầu đi cũng phải là biện pháp, hắn dừng lại một chút, cố xác định vị trí chính xác để tìm cách thoát khỏi đây.
Đang cúi xuống mặt đấy tìm kiếm, chợt hắn nhìn thấy trước mắt cách vài mét có một vật quen thuộc.
Vội vã chạy tới, hắn dùng cái rìu chặt đứt mớ dây leo quấn quanh rồi gạt nó ra. Đưa camera gần xuống xem, hắn thấy bị vùi một nửa trong đống đổ nát là bảng hiệu quán ăn sáng “Bún Cá, Phở Bò, Cô Lánh”. Nhìn thấy mấy dòng chữ quen thuộc, hắn kích động đến mực tay run lên nhè nhẹ.
Cuối cùng, hắn cũng biết mình đang ở chỗ nào. Nơi hắn đang đứng rất có thể là quán ăn sáng nhỏ. Đây là địa điểm quen thuộc, hắn rất hay đến ăn mỗi khi có tiền. Mà vị trí này đã rất gần với doanh trại quân đội, hắn chỉ cần đi khoảng hai chục mét nữa là tới nơi. May mắn thật, trong lúc mù đường chạy bừa, vậy mà hắn tình cơ tiến được đến nơi này.
“Kình! Kình! Kình!” – Đúng lúc đó, từng đằng xa đột ngột vang lên tiếng súng trường nổ giòn.
Tiếng súng vang lên đanh thép trong màn đêm tối tăm lạnh giá, nó như một liều thuốc an thần đối với hắn lúc này vậy. Tiếng súng còn, nghĩa là quân đội vẫn chưa rời khỏi doanh trại, hắn chỉ cần cố một tí nữa thôi là tới được nơi an toàn rồi. Huyết dịch sôi lên, hai mắt đổ ngàu, hắn nghe theo tiếng súng mà nhanh chóng di chuyển lại gần. Bên cạnh, con Lu cũng tăng tốc lên. Cả hai cắm đầm chạy nhanh, bất chấp những mối nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh.
“Xột! Xoạt!”
Hắn đang băng nhanh qua những bụi cây thấp thì đột nhiên trước mặt xuất hiện bức tường cao có thép gai bên trên. Bắt buộc phải dừng lại, hắn đảo camera khắp xung quanh tìm kiếm lối đi khác. Mò mẫm một tí, rất nhanh hắn tìm được chỗ đột phá là lỗ hổng một đoạn tường bị sập.
“Hộc! Hộc! Hộc!” - Thở ra hồng hộc, hắn lập tức dẫn con Lu men theo bờ tường đi đến chỗ đó.
Nấp đằng sau bức tường, hắn đưa camera vào bên trong quan sát một vòng trước. Qua màn hình, hắn nhanh chóng nhận ra trước mặt mình là tàn tích của khu chợ nhỏ. Nó đã bị thực vật xâm thực đến mức khó nhận ra, những gian hàng lớn hai bên bị đổ sập gần hết, dây leo bao phủ khắp nơi, một số bụi cây lạ mọc lên cao ngồng cản trở tầm mắt. Chăm chú nhìn một tí, hắn không thấy mối nguy hiểm nào mới nhanh chóng bước vào bên trong.
Ngay lập tức, Tân di chuyển nhanh tới sau một cái xạp hàng nhỏ. Nấp vào đấy, hắn dáo dác nhìn xung quanh một tí. Vài giây sau, thấy phía trước không có gì nguy hiểm xảy ra, hắn liền nhanh chóng đứng dậy dẫn con Lu chạy nấp sau một vị trí khác.
Qua cái chợ này, doạnh trại quân đội đã ở trước mặt, hắn chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn nữa là tới nơi. Sắp đến lúc gặp đồng loại sau mấy ngày phải sống trong cô độc, nơm nớp lo sợ, Tân cảm thấy rất hưng phấn, hồi hộp. Nhưng càng đến lúc này, hắn lại càng cảm thấy lo lắng, bất an như sắp có điều gì đó không hay xảy ra. Theo thời gian, cảm đó ngày một mãnh liệt khiến hắn phải đi chậm lại, tập trung quan sát xung quanh. Thần kinh căng lên như dây đàn, hắn cảnh giác cao độ, sẵn sàng đối phó với mọi điều bất ngờ. Hắn không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng hắn tin vào trực giác của mình.
Hắn di chuyển chéo, cứ đi được một đoạn đến hết tầm nhìn liền nấp vào ki ốt bán hàng trước mặt. Sau đó, hắn giơ máy quay lên xem trước, thấy không có gì khả nghi mới lặng lẽ đi tiếp. Một lát sau, hắn đi được hết một phần ba quãng đường mà không có chuyện gì xảy ra. Cảnh vật trong mắt chỉ có đống đổ nát, cây cỏ và những bụi cây dại to lớn rậm rạp, không có gì nguy hiểm, nhưng hắn bỗng nhận ra một điều rất lạ. Đó là, không gian ở chỗ này yên tĩnh quá, nó ngột ngạt một cách khó chịu, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ xột xoạt của hắn và con Lu vang lên trong đêm tối.
Dừng lại ngồi nấp sau một cái sạp hàng, Tân đang đưa tay áo lên lau màn hình máy quay do nó bị mưa phùn làm nhòe. Có vẻ như cái máy quay này là loại xịn trên thị trường, nên việc nó bị nứt màn hình cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động. Pin trong máy cũng trâu, hắn sử dụng nãy giờ mà vẫn còn 80%. Lau xong, hắn giờ lên nhìn một vòng rồi chuẩn bị đứng dậy đi tiếp thì con Lu bất ngờ cắn lấy áo hắn giữ lại.
“Ư! Ử!” - Sau đó, nó kêu lên thật khẽ trong miệng như muốn nói cái gì đó.
Nhìn biểu hiện lạ của con Lu, hắn lập tức ngừng lại rồi chăm chú quan sát hành động của nó đoán xem có điều gì xảy ra.
Con Lu thấy chủ nhân để ý đến mình, nó liền quay ra hướng tay phải, nhìn chằm chằm vào ki ốt bán hàng lớn rồi sủa nhẹ lên:
“Gâu! Gâu!”
Tân thấy con Lu lên tiếng, hắn hoảng sợ ngay lập tức ôm lấy ngăn không cho nó sủa tiếp. Sau đó, hắn đưa camera đánh ánh mắt tới vị trí con Lu sủa. Trong màn hình máy quay truyền về hình ảnh, trước mặt hắn cách vài mét là một cái ki ốt khá lớn bị đổ sụp một nửa chỉ còn hai bức tường đứng vững bị dây leo quấn lên chằng chịt. Chỗ mảng tường còn đứng vững là tấm đằng sau và một bên cạnh trái chắn tầm nhìn của hắn. Với góc này, hắn không thể nhìn thấy bên trong ki ốt, khuất sau hai bức tường kia có gì.
Hành động của con Lu khiến Tân ẩn ẩn cảm thấy trước mặt, sau bức tường có mối nguy hiểm. Bởi từ lúc con Lu khôn lên, nó chưa bao giờ làm điều không có ý nghĩa. Chắc ở đó có cái gì rồi, hắn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt rồi chuẩn bị vòng qua hướng khác di chuyển. Nhưng khi hắn vừa mới đổi hướng định đi tiếp thì con Lu lại cắn lấy áo hắn ngăn lại.
Khó hiểu, hắn ngoái đầu quay lại giơ máy quay nhìn vào mắt con Lu. Trong ánh mắt của nó, hắn thấy con Lu đang hết sức nôn nóng bất an. Chẳng lẽ bên kia cũng có mối nguy hiểm đang rình dập, hắn hốt hoảng kinh hãi nghĩ. Bên phải không đi được, bên trái cũng không đi được, xung quanh thì là tường bao thép gai, hắn biết đi thế nào đây. Hay là, hắn quay lại đằng sau, đi qua chỗ đoạn tường bao bị đổ rồi tìm đường khác. Nhưng như vậy mất quá nhiều thời gian, và khoảng không gian dày đặc cây cỏ cao lớn đằng sau rất dễ khiến hắn bị lạc một lần nữa.
“Kình! Kình! Brừm! Brừm!” - Trong khi đó, phía đằng trước ở doanh trại quân đội, ngoài tiếng súng nổ ra thì bắt đầu có tiếng động cơ ô tô khởi động.
Nghe thấy tiếng ô tô, Tân cảm giác rằng họ sắp di chuyển khỏi đây rồi nên hắn vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhìn đằng trước một tí, hắn cắn chặt răng xiết chặt cái rìu, giơ máy quay lên rồi lặng lẽ cất bước.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Chương 20: Bị lạc
Sức khỏe phục hồi, Tân di chuyển linh hoạt và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn nhón chân, chạy bằng mu bàn chân trên từng khoảng ngắn rồi nhanh chóng nép sát vào những góc khuất của bờ tường bao bên cạnh. Ló đầu, hắn giơ máy quay quan sát cảnh vật trước mặt. Xác định phía trước không có nguy hiểm là hắn lại đi tiếp. Cho nên rất nhanh, hắn đã quay trở lại vị trí là con hẻm đổ nát, cây cỏ mọc rậm rạp lúc đầu. Cúi xuống, hắn nhặt một viên gạch đáp về phía trước dò đường. Sau đó, hắn chờ đợi quan sát một tí. Nhận thấy không có gì nguy hiểm xảy ra, hắn xiết chặt cái rìu trong tay phải tiến lên dẫn con Lu bước nhanh.
Len lỏi qua những bụi cây rậm rạp, hắn cảm giác hơi rờn rợn khi nghĩ đến trong đó khả năng có rắn rết. Nhưng thời gian không còn nhiều, hắn không thể đổi hướng đi khác được nên bắt buộc phải liều. Lúc di chuyển, hắn để con Lu chạy đằng trước, còn bản thân thì dùng cái rìu gạt mở những bụi cây chắn lối bước phía sau. Cả hai đi thật nhanh, nhưng vẫn hết sức cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh.
“Ét! Ét! Quạ! Quạ!”
Tân đi gần tới gốc hai cây sấu, trên ngọn cây bất chợt vọng xuống tiếng chim lợn và quạ kêu to làm hắn giật mình sởn gai ốc. Ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy vài đôi mắt phát sáng trong đêm như mắt mèo rất đáng sợ. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn cắn răng đẩy nhanh tốc độ để thoát khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng lạ thay, con đường phía trước, hắn càng đi lại càng thấy dài, cây cỏ thì ngày một rậm rạp. Hai bên đường số lượng cây sấu cũng tăng lên, nó không giống như con hẻm ngắn hắn nhận biết lúc trước. Xung quanh đống đổ nát thì chỗ nào cũng na ná như nhau, bị cây cỏ bao phủ khiến hắn không biết đâu mà lần.
Dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng sợ hãi. Đi được một lúc, hắn cảm giác đáng lẽ mình phải rời khỏi con hẻm ngắn rồi mới phải. Vậy mà, bây giờ trước mắt hắn vẫn là những tòa nhà tàn khuyết không còn hình dạng bị cây cỏ, dây leo bao phủ lung tung. Khắp nơi, những bụi cây to rậm rạp của một loại cây nào đó, mọc lên um tùm che đi những dấu tích cũ quen thuộc. Tất cả bị bóng tối đậm đặc bao trùm, kết hợp với hình ảnh đen trắng của màn hình máy quay khiến hắn mất phương hướng hoàn toàn.
Khoảng chục giây sau, hắn sợ hãi nhận ra một điều, rất có thể mình đã đi lạc. Bởi đống đổ nát bị cỏ cây phủ kín khiến hắn không còn biết mình đang chính xác ở chỗ nào. Hắn cố gắng xác định vị trí dựa vào những kiến trúc quen thuộc, nhưng xung quanh chỉ còn các mảnh phế tích bị tàn phá đổ sụp không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Trên cao, tiếng quạ kêu và chim lợn cứ liên tục réo rắt, nó khiến cho hắn sốt ruột muốn phát điên.
Cứ cách một khoảng thời gian ngắn, hắn lại bật đồng hồ lên nhìn. Đã năm giờ mười phút, tính từ lúc quân đội xuất hiện thì thời gian đã trôi qua khoảng hai mươi phút rồi. Hắn lo lắng, nếu bản thân không nhanh chóng thoát khỏi đây thì rất có thể khi đến nơi nơi họ đã rời khỏi doanh trại. Đẩy nhanh tốc độ, hắn dựa vào cảm giác chạy về phía trước. Nhưng đi được một tí, hắn sợ hãi thấy mình giống như lại quay trở về chỗ cũ.
“Hộc! Hộc!”
Dừng dưới một gốc cây hoa sữa khổng lồ, Tân thở ra hồng hộc liên tục. Dù trời lạnh và bị mưa phùn thấm ướt quần áo, nhưng mồ hôi của hắn vẫn vã ra liên miên. Đã ba phút trôi qua, vậy mà hắn vẫn không thoát khỏi được chỗ này, cũng chẳng biết mình ở đâu nữa. Sau trận động đất, con phố quen thuộc mà hắn biết đã thay đổi hoàn toàn. Những bức tường còn sót lại đã ngẫu nhiên kết hợp với dây leo và cỏ dại. Nó biến nơi này như thành một cái mê cung thu nhỏ vậy. Nó khiến hắn phải đi lòng vòng từng đoạn ngắn một cách lãng phí thời gian. Mặc dù trong lúc di chuyển, hắn không gặp con quái vật, hay mối nguy hiểm nào. Nhưng theo thời gian, hắn ngày một cảm thấy mình bị áp lực đến khó thở. Cứ cắm đầu đi cũng phải là biện pháp, hắn dừng lại một chút, cố xác định vị trí chính xác để tìm cách thoát khỏi đây.
Đang cúi xuống mặt đấy tìm kiếm, chợt hắn nhìn thấy trước mắt cách vài mét có một vật quen thuộc.
Vội vã chạy tới, hắn dùng cái rìu chặt đứt mớ dây leo quấn quanh rồi gạt nó ra. Đưa camera gần xuống xem, hắn thấy bị vùi một nửa trong đống đổ nát là bảng hiệu quán ăn sáng “Bún Cá, Phở Bò, Cô Lánh”. Nhìn thấy mấy dòng chữ quen thuộc, hắn kích động đến mực tay run lên nhè nhẹ.
Cuối cùng, hắn cũng biết mình đang ở chỗ nào. Nơi hắn đang đứng rất có thể là quán ăn sáng nhỏ. Đây là địa điểm quen thuộc, hắn rất hay đến ăn mỗi khi có tiền. Mà vị trí này đã rất gần với doanh trại quân đội, hắn chỉ cần đi khoảng hai chục mét nữa là tới nơi. May mắn thật, trong lúc mù đường chạy bừa, vậy mà hắn tình cơ tiến được đến nơi này.
“Kình! Kình! Kình!” – Đúng lúc đó, từng đằng xa đột ngột vang lên tiếng súng trường nổ giòn.
Tiếng súng vang lên đanh thép trong màn đêm tối tăm lạnh giá, nó như một liều thuốc an thần đối với hắn lúc này vậy. Tiếng súng còn, nghĩa là quân đội vẫn chưa rời khỏi doanh trại, hắn chỉ cần cố một tí nữa thôi là tới được nơi an toàn rồi. Huyết dịch sôi lên, hai mắt đổ ngàu, hắn nghe theo tiếng súng mà nhanh chóng di chuyển lại gần. Bên cạnh, con Lu cũng tăng tốc lên. Cả hai cắm đầm chạy nhanh, bất chấp những mối nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh.
“Xột! Xoạt!”
Hắn đang băng nhanh qua những bụi cây thấp thì đột nhiên trước mặt xuất hiện bức tường cao có thép gai bên trên. Bắt buộc phải dừng lại, hắn đảo camera khắp xung quanh tìm kiếm lối đi khác. Mò mẫm một tí, rất nhanh hắn tìm được chỗ đột phá là lỗ hổng một đoạn tường bị sập.
“Hộc! Hộc! Hộc!” - Thở ra hồng hộc, hắn lập tức dẫn con Lu men theo bờ tường đi đến chỗ đó.
Nấp đằng sau bức tường, hắn đưa camera vào bên trong quan sát một vòng trước. Qua màn hình, hắn nhanh chóng nhận ra trước mặt mình là tàn tích của khu chợ nhỏ. Nó đã bị thực vật xâm thực đến mức khó nhận ra, những gian hàng lớn hai bên bị đổ sập gần hết, dây leo bao phủ khắp nơi, một số bụi cây lạ mọc lên cao ngồng cản trở tầm mắt. Chăm chú nhìn một tí, hắn không thấy mối nguy hiểm nào mới nhanh chóng bước vào bên trong.
Ngay lập tức, Tân di chuyển nhanh tới sau một cái xạp hàng nhỏ. Nấp vào đấy, hắn dáo dác nhìn xung quanh một tí. Vài giây sau, thấy phía trước không có gì nguy hiểm xảy ra, hắn liền nhanh chóng đứng dậy dẫn con Lu chạy nấp sau một vị trí khác.
Qua cái chợ này, doạnh trại quân đội đã ở trước mặt, hắn chỉ cần đi thêm một đoạn ngắn nữa là tới nơi. Sắp đến lúc gặp đồng loại sau mấy ngày phải sống trong cô độc, nơm nớp lo sợ, Tân cảm thấy rất hưng phấn, hồi hộp. Nhưng càng đến lúc này, hắn lại càng cảm thấy lo lắng, bất an như sắp có điều gì đó không hay xảy ra. Theo thời gian, cảm đó ngày một mãnh liệt khiến hắn phải đi chậm lại, tập trung quan sát xung quanh. Thần kinh căng lên như dây đàn, hắn cảnh giác cao độ, sẵn sàng đối phó với mọi điều bất ngờ. Hắn không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng hắn tin vào trực giác của mình.
Hắn di chuyển chéo, cứ đi được một đoạn đến hết tầm nhìn liền nấp vào ki ốt bán hàng trước mặt. Sau đó, hắn giơ máy quay lên xem trước, thấy không có gì khả nghi mới lặng lẽ đi tiếp. Một lát sau, hắn đi được hết một phần ba quãng đường mà không có chuyện gì xảy ra. Cảnh vật trong mắt chỉ có đống đổ nát, cây cỏ và những bụi cây dại to lớn rậm rạp, không có gì nguy hiểm, nhưng hắn bỗng nhận ra một điều rất lạ. Đó là, không gian ở chỗ này yên tĩnh quá, nó ngột ngạt một cách khó chịu, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ xột xoạt của hắn và con Lu vang lên trong đêm tối.
Dừng lại ngồi nấp sau một cái sạp hàng, Tân đang đưa tay áo lên lau màn hình máy quay do nó bị mưa phùn làm nhòe. Có vẻ như cái máy quay này là loại xịn trên thị trường, nên việc nó bị nứt màn hình cũng không ảnh hưởng gì đến hoạt động. Pin trong máy cũng trâu, hắn sử dụng nãy giờ mà vẫn còn 80%. Lau xong, hắn giờ lên nhìn một vòng rồi chuẩn bị đứng dậy đi tiếp thì con Lu bất ngờ cắn lấy áo hắn giữ lại.
“Ư! Ử!” - Sau đó, nó kêu lên thật khẽ trong miệng như muốn nói cái gì đó.
Nhìn biểu hiện lạ của con Lu, hắn lập tức ngừng lại rồi chăm chú quan sát hành động của nó đoán xem có điều gì xảy ra.
Con Lu thấy chủ nhân để ý đến mình, nó liền quay ra hướng tay phải, nhìn chằm chằm vào ki ốt bán hàng lớn rồi sủa nhẹ lên:
“Gâu! Gâu!”
Tân thấy con Lu lên tiếng, hắn hoảng sợ ngay lập tức ôm lấy ngăn không cho nó sủa tiếp. Sau đó, hắn đưa camera đánh ánh mắt tới vị trí con Lu sủa. Trong màn hình máy quay truyền về hình ảnh, trước mặt hắn cách vài mét là một cái ki ốt khá lớn bị đổ sụp một nửa chỉ còn hai bức tường đứng vững bị dây leo quấn lên chằng chịt. Chỗ mảng tường còn đứng vững là tấm đằng sau và một bên cạnh trái chắn tầm nhìn của hắn. Với góc này, hắn không thể nhìn thấy bên trong ki ốt, khuất sau hai bức tường kia có gì.
Hành động của con Lu khiến Tân ẩn ẩn cảm thấy trước mặt, sau bức tường có mối nguy hiểm. Bởi từ lúc con Lu khôn lên, nó chưa bao giờ làm điều không có ý nghĩa. Chắc ở đó có cái gì rồi, hắn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt rồi chuẩn bị vòng qua hướng khác di chuyển. Nhưng khi hắn vừa mới đổi hướng định đi tiếp thì con Lu lại cắn lấy áo hắn ngăn lại.
Khó hiểu, hắn ngoái đầu quay lại giơ máy quay nhìn vào mắt con Lu. Trong ánh mắt của nó, hắn thấy con Lu đang hết sức nôn nóng bất an. Chẳng lẽ bên kia cũng có mối nguy hiểm đang rình dập, hắn hốt hoảng kinh hãi nghĩ. Bên phải không đi được, bên trái cũng không đi được, xung quanh thì là tường bao thép gai, hắn biết đi thế nào đây. Hay là, hắn quay lại đằng sau, đi qua chỗ đoạn tường bao bị đổ rồi tìm đường khác. Nhưng như vậy mất quá nhiều thời gian, và khoảng không gian dày đặc cây cỏ cao lớn đằng sau rất dễ khiến hắn bị lạc một lần nữa.
“Kình! Kình! Brừm! Brừm!” - Trong khi đó, phía đằng trước ở doanh trại quân đội, ngoài tiếng súng nổ ra thì bắt đầu có tiếng động cơ ô tô khởi động.
Nghe thấy tiếng ô tô, Tân cảm giác rằng họ sắp di chuyển khỏi đây rồi nên hắn vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhìn đằng trước một tí, hắn cắn chặt răng xiết chặt cái rìu, giơ máy quay lên rồi lặng lẽ cất bước.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Danh sách chương