Thời điểm đám Cảnh Lâm trở lại trong thôn, sắc trời đã sắp tối. Trước tiên ai về nhà nấy đã, Nghiêm Phi nói với mọi người: “Mọi người dùng thịt hay thóc hoặc lương thực phụ đi đổi, tôi đều không có ý kiến, thế nhưng rau dưa, không được, cho dù là phơi khô đã không còn nhìn ra loại rau nữa.”
Cây trồng sinh trưởng bình thường, hiện tại là bí mật lớn nhất của thôn bọn cậu, trong mỗi gia đình thôn bọn cậu ít nhất cũng tích trữ được mấy chục cân rau khô, bởi vì hiện tại trong thôn cũng không thiếu đồ ăn để ăn, nên mọi người không nỡ dùng lương thực đi đổi mà muốn dùng rau dưa khô đi đổi, Nghiêm Phi không thể không nghiêm túc nhắc nhở mọi người một chút.
Rau khô lúc trước Cảnh Lâm cùng hai vợ chồng Mã Minh Lượng đưa đi đến thôn số hai, cơ bản đều là củ cải khô, mỗi lần cũng chỉ là mấy cân thôi, giải thích với bên ngoài đều nói mùa xuân năm ngoái tồn lại ăn chưa hết. Bởi vì đưa ít, nên còn có thể nói qua loa lấy cớ, nhưng nếu như lần đổi lương thực này tất cả mọi người mang rau khô đi đổi, vậy sẽ rất dễ dàng bị người phát hiện ra không tầm thường.
“Chuyện này cậu yên tâm đi, nếu nói ra khẳng định sẽ mang đến tai họa cho thôn, chúng tôi không ngu như vậy, tuyệt đối sẽ không để lộ ra.”
“Đúng, nếu ai lộ ra, đến lúc đó đừng trách mọi người không để ý giao tình nhiều năm qua.”
Thậm chí còn có người âm trầm mở miệng: “Cá bên trong ao nhà Chí Văn rất đói bụng đấy.”
Nghĩ đến đám cá quả thấy máu người liền trở nên hung tàn trong ao cá kia, sau lưng mọi người đều phát lạnh.
Cuối cùng thật nhiều người đều mang theo một thân lạnh lẽo về nhà.
Nghiêm Phi không trở lại cùng Cảnh Lâm, y về nhà mình trước, giúp đỡ chuẩn bị kỹ càng đồ vật muốn mang đi ngày mai, mới trở lại nhà Cảnh Lâm, còn mang theo một xe sách. Mà Cảnh Lâm thì đợi tại bên ngoài nhà Triệu Chí Văn một lúc, chờ sau khi Triệu Chí Văn đi vào rồi dẫn Nhạc Nhạc ra, lúc này mới trở về nhà.
Sau khi Nghiêm Phi vào cửa, Cảnh Lâm đã xếp sách xuống, chính đang lấy ra một cái cân khá lớn trong nhà, thấy Nghiêm Phi vào cổng, nói: “Trở về đúng lúc, đợi lát nữa giúp em dọn ra ngô và lúa mì trong kho để cân.”
Nhà Cảnh Lâm có tổng cộng bảy mẫu đất, sau cây trồng vụ hè cậu chuẩn bị lưu ra ba mẫu trồng lúa nước, ngoài ra liền chuẩn bị trồng hoa mầu như ngô, đậu tương các loại, đất trồng rau thì không động tới. Lần này đi đổi hạt giống lúa, cậu và phần lớn người trong thôn đều như thế, không dự định đổi toàn bộ thành lúa thuần, cậu chỉ tính toán đổi chừng mười cân trở về trồng, năm sau lưu lại giống, phần còn lại đều đổi hạt giống lúa lai, làm như vậy ít nhất có thể vừa đảm bảo thu hoạch vụ thu có lương thu, lại vừa đảm bảo năm sau trồng trọt không phải sầu lo đầu vào hạt giống.
Về phần hạt giống ngô, cũng không định đổi loại giống ngô có thể giữ lại hạt giống cho mình dùng, sản lượng của loại này thực sự không cao, nên cậu định phải đổi nhiều một chút, một mẫu đất cần ít nhất năm cân hạt giống ngô, mà giá cả trao đổi cũng đã được viết rõ bên trên cái bảng trắng lúc trước, phỏng chừng chỉ cần là hạt giống như lúa thuộc kiểu lương thực, thì giá cả cùng lúa thuần là giống nhau.
Đậu phộng đậu tương không cần phải đổi, người trong thôn vẫn giữ lại giống cho mình, năm ngoái gia đình Triệu Chí Văn không trồng hoa mầu, đậu tương chỉ trồng một chút, có điều trong thôn có nhiều người trồng lắm, đến lúc đó đi đổi là được.
Nghe Cảnh Lâm kêu mình, sách báo Nghiêm Phi cũng không kịp dỡ xuống, liền đi giúp Cảnh Lâm dọn ra lúa mì hạt ngô. Lúa mì nhà Cảnh Lâm là 500 cân mà Triệu Thừa Hoài cho cậu lúc trước mới trở về kia, cậu một điểm đều không nhúc nhích, sau khi thu hoạch ngô, cũng cho cậu 200 cân, sau khi mang về cũng còn chưa động tới.
Cảnh Lâm định lấy gần 20 cân thịt để trong tủ lạnh ra rã đông, định mang đi đổi hạt giống. Sở dĩ chịu làm như thế, là bởi vì bọn cậu gần núi, muốn ăn thịt thì vào núi một chuyến là được. 20 cân thịt này có thể đổi mười cân lúa thuần, sau đó dùng 120 cân lúa mì đi đổi lúa nước lai, 120 cân ngô đổi hạt giống ngô. Lại gói 80 cân ngô cùng 20 cân lúa mì, tổng cộng lại 50 kg, dùng để đổi thứ khác.
Nhiều đồ như vậy, ngày mai phải chia ra dùng nhờ xe ngựa nhà Nghiêm Phi, hơn nữa còn phải đi nhiều thêm một người mới được.
Hai người bận rộn hơn nửa tiếng, sau khi xác nhận số lượng không thành vấn đề, rồi đem đồ vật cho lên thùng xe, ngày mai trực tiếp chở đi là được.
Đang lúc lo lắng buổi tối ăn cái gì, thì Nghiêm Lộ bê một chậu sủi cảo tới, nói là Chu Phỉ Phỉ bao, để bọn cậu nếm thử tay nghề của bà.
Nghiêm Phi cười nói với Cảnh Lâm: “Em có lộc ăn rồi, những món khác mẹ anh không làm được, nhưng lại sở trường nhất sủi cảo.” Đương nhiên y đều đã lược bớt, công tác chuẩn bị trước khi làm sủi cảo như nhào bột cán da trộn nhân bánh đều là cha y làm, mẹ y chỉ cần trực tiếp bao bánh và đun nấu là được.
Nghiêm Lộ đi rồi, Nghiêm Phi liền đi bận rộn trong bếp, Cảnh Lâm hái cải chíp và hành, sau khi rửa sạch cho vào nồi với sủi cảo.
Nhân bánh sủi cảo là thịt báo băm, trong chốc lát thả vào nồi mùi thơm liền tỏa ra, còn có chút linh khí hơi yếu, vốn không phải quá đói, nhưng ngửi thấy mùi vị này thì sâu tham ăn lập tức bò ra ngay. Bởi vì được Cảnh Lâm kéo một xe sách trở về mà có vẻ rất cao hứng, Nhạc Nhạc lúc này đang lật một quyển truyện tranh cùng ngồi với Quạc Quạc trên sô pha xem, sau khi ngửi được mùi thơm, hai nhóc sách cũng không nhìn nữa, quẳng sang bên liền chạy đến phòng bếp.
Bàn bếp nhà Cảnh Lâm tương đối cao, Nhạc Nhạc muốn xem trong nồi đun gì còn phải nhón chân lên, còn Quạc Quạc bên cạnh thì dễ dàng hơn do cao hơn bàn bếp đến nửa cái đầu, Nhạc Nhạc nhìn mà không ngừng hâm mộ. Bé chọc chọc Quạc Quạc, ra hiệu Quạc Quạc ngồi thấp xuống một chút, sau đó bé bò lên trên lưng nó, ôm cái cổ dài của nó nhìn vào nồi.
Nghiêm Phi dùng tay quạt hương thơm tới trước mặt hai nhóc, sau đó chỉ thấy hai nhóc lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, chọc y và Cảnh Lâm cười không ngớt.
Cảnh Lâm cho thêm củi vào trong cửa bếp đang đun nước nóng tắm, ngẩng đầu nhìn hai nhóc bên cạnh bếp đang ngó chằm chằm nồi sủi cảo không thèm chớp mắt, cậu gõ gõ đầu Quạc Quạc: “Sủi cảo không nhiều, chỉ có thể để ngươi nếm hai cái thử mùi vị thôi, còn lại phải uống canh.”
“Cạc.” Quạc Quạc tỏ vẻ không làm sao cả, cải chíp cũng rất mỹ vị, nó ăn cái kia cũng rất tốt.
Buổi tối, Cảnh Lâm ngồi ở trên giường tu luyện, xét thấy móng vuốt của Quạc Quạc quá sắc bén, nhà Cảnh Lâm thực sự không có nhiều ga trải giường như vậy để cho nó phá hỏng, nên đã có một quãng thời gian rất dài lúc Cảnh Lâm tu luyện Quạc Quạc liền ngồi xổm ở bên giường rồi.
Tâm pháp Cảnh Lâm đã tu luyện tới tầng thứ ba của bậc Càn Khôn, sau khi tiến vào bậc Càn Khôn, cậu không chỉ tai thính mắt tinh, thần thức tăng trưởng, mà kinh mạch trong cơ thể còn càng thêm mở rộng, từ trước mới bắt đầu, linh khí đi khắp trong kinh mạch cậu chỉ bé như sợi tóc, hiện tại đã có kích cỡ tương đương dây thép rồi. Hơn nữa mỗi ngày không gián đoạn có linh khí cọ rửa, khiến cho thân thể cậu càng thêm cân đối, lực bộc phát tuy không bằng Triệu Chí Văn, càng không như Nghiêm Lộ, thế nhưng đối với chuyện bắt giữ được động tĩnh của các sự vật chung quanh, là bất luận người nào trong số bọn cậu cũng không sánh bằng.
Chỉ là càng tu luyện về sau, tiến độ lại càng chậm, có điều Cảnh Lâm cũng không vội, càng như vậy, cậu càng chờ mong sau khi cậu tiến vào bậc Quy Nhất, thì thân thể sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung ở cửa thôn, đầu tiên đem các loại hạt giống bản thân muốn đổi nêu ra, Mã Thuần Chính đang ghi danh sách của từng người lên một tờ giấy trắng, sau đó kiểm tra lẫn nhau một phen, thấy không có ai lén lút mang rau khô ra ngoài, lúc này mọi người mới yên tâm rời thôn, cùng tập hợp với đám người Tào Tam Gia, đi hướng tới huyện.
Hôm nay Nghiêm Nhuệ Phong đánh xe ngựa đi theo, không cần dùng sức lực chính mình, ngược lại cũng thoải mái.
Người tuần tra căn cứ Thự Quang vẫn là hai người kia, đám Cảnh Lâm kéo lương thực tới, như cũ chờ một lúc tại bên ngoài, sau đó Đao ca đi ra, kêu người kiểm tra một phen lương thực bọn cậu mang tới, thấy bên trong không có tình trạng trộn lẫn bùn đất hạt cát linh tinh, liền bảo bọn cậu nêu ra số lượng cùng các loại hạt giống muốn đổi, sau đó sẽ để bên Cảnh Lâm phái ra mười người, theo bọn họ đi vào trong căn cứ lấy đồ vật, không cho dẫn theo động vật biến dị.
Cuối cùng Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đi vao, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ lưu lại, tám người khác, có Tào Tam Gia cùng hai đàn em của hắn, mấy người trong thôn Cảnh Lâm trước trải qua một đường từ bên ngoài thoát thân trở về quê, còn thêm Long Chương nữa. Đường Hào có Meo Meo, Giun Bảo Bảo cùng Long Cương – cha của Long Chương cũng đều giữ lại, có hai con động vật biến dị này ở đây, kẻ nào có ý đồ xấu với người đứng bên ngoài căn cứ cũng sẽ không có dũng khí mà làm.
Tiến vào căn cứ, trong này tựa như một thế giới nhỏ, giống như trấn Kim Hà, ngoại trừ con đường nhất định để đi qua, những nơi khác đều bị phủ kín bùn đất, thảm cỏ luống hoa trong trường đều được cải tạo thành đất trồng rau, rất nhiều người đang bận việc trong đó.
Trung học Thự Quang có bốn tòa nhà, hiện tại đều được cải tạo thành nơi dừng chân nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ treo đầy quấn áo, ga trải giường phơi nắng, còn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng người truyền ra từ bên trong.
Địa phương để các thứ đồ trong căn cứ Thự Quang là một dãy phòng học gần trong cùng nhất, trước mỗi cửa phòng học đều treo biển bất đồng, ví dụ như khu gạo và mì, khu rau quả, khu gia vị nước sốt tương mắm, khu sản phẩm rượu, khu quần áo vân vân, được phân chia rõ ràng.
Trước khi đám Cảnh Lâm vào, bọn cậu vẫn cho là muốn đổi được gì đó cũng phải cầm từ trên tay Thi Lỗi mới được, không nghĩ tới sau khi tiến vào những khu phân chia này mới phát hiện, mỗi khu một phòng học, hàng hóa bên trong đều do những người quản lý khác nhau. Hỏi kỹ người dưới mới biết, những người này cơ bản đều mang theo gia đình đến nhờ vả nơi đây, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo mỗi tháng giao nộp cho căn cứ phí dụng thuê cơ bản, thì đồ vật bên trong tùy tiện ngươi xử lý như thế nào cũng được.
Hơn nữa bọn họ để đồ vật tại nơi này, số lượng nhập vào bán ra mỗi ngày đều có người ghi chép riêng, sau khi hết giờ làm việc thì có người chuyên môn trông giữ, buổi tối còn có đội tuần tra riêng, căn cứ không cho phép trộm cắp, một khi phát hiện ai có hành vi trộm cắp, một người phạm sai lầm liên lụy tới toàn gia đình, trực tiếp bị đuổi hết ra căn cứ.
Dẫn bọn cậu tới nơi là Đao ca, người đàn ông có vết sẹo đó nói rất ít, dọc đường đi vào cũng không nói chuyện nhiều với bọn cậu, là một người bên trong tầng quản lý căn cứ, cũng không thấy hắn giới thiệu tình huống căn cứ, tính cách rất trầm lặng, hắn nói với bọn cậu: “Các cậu trước chọn ra các thứ muốn trao đổi, đã kêu người chuẩn bị hạt giống rồi, đợi lát nữa cùng kéo tới nơi này kiểm tra.”
Sau đó liền mang theo các anh em đứng một bên nhìn, cho phép mười người Cảnh Lâm tự do hoạt động, có điều bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý tới bọn cậu, nếu như đám Cảnh Lâm hơi có chút bất thường gì sẽ cầm vũ khí xông lên.
Những thứ mọi người đổi khá là hỗn tạp, người đi vào đều là con trai, Mã Thuần Chính nhìn thấy trên tờ danh sách đăng ký còn liệt kê cả quần lót của phụ nữ, vẻ mặt cũng nhịn không được mà囧một cái.
Cảnh Lâm đổi về không ít đường trắng, còn có muối nữa, ừm, quần lót cậu cũng đổi mấy cái, riêng Nghiêm Phi, lại ở trước mặt tất cả mọi người cực kỳ tự nhiên mà cầm mấy hộp bao cao su, người đi theo vào cơ bản đều đã kết hôn, thi thoảng cũng cần sinh hoạt vợ chồng, hiện tại không cẩn thận trúng chiêu, thì không dễ xử lý, nên đều cười vui vẻ học theo Nghiêm Phi cũng cầm một, hai hộp.
Có người còn nói nhỏ rằng Nghiêm Phi định liệu trước a, coi như hiện tại không có bạn gái, nhưng thứ này chuẩn bị trước cũng rất tốt.
Nghiêm Phi nghe xong cười cười, nghĩ thầm ta không có bạn gái nhưng ta có bạn trai.
Cảnh Lâm thì trái ngược lại, vành tai đột nhiên trở nên đỏ rực, mặt càng như phát sốt.
Thừa dịp không có người chú ý, Nghiêm Phi tới gần Cảnh Lâm, nhỏ giọng cười nói: “Về sau hai chúng ta sống chung, thứ này khẳng định sẽ cần đến.”
Cảnh Lâm thì lườm y một cái.
Nghiêm Phi sờ sờ mũi: “Em còn trừng anh như vậy nữa, cẩn thận tối về anh giở trò lưu manh.”
Cây trồng sinh trưởng bình thường, hiện tại là bí mật lớn nhất của thôn bọn cậu, trong mỗi gia đình thôn bọn cậu ít nhất cũng tích trữ được mấy chục cân rau khô, bởi vì hiện tại trong thôn cũng không thiếu đồ ăn để ăn, nên mọi người không nỡ dùng lương thực đi đổi mà muốn dùng rau dưa khô đi đổi, Nghiêm Phi không thể không nghiêm túc nhắc nhở mọi người một chút.
Rau khô lúc trước Cảnh Lâm cùng hai vợ chồng Mã Minh Lượng đưa đi đến thôn số hai, cơ bản đều là củ cải khô, mỗi lần cũng chỉ là mấy cân thôi, giải thích với bên ngoài đều nói mùa xuân năm ngoái tồn lại ăn chưa hết. Bởi vì đưa ít, nên còn có thể nói qua loa lấy cớ, nhưng nếu như lần đổi lương thực này tất cả mọi người mang rau khô đi đổi, vậy sẽ rất dễ dàng bị người phát hiện ra không tầm thường.
“Chuyện này cậu yên tâm đi, nếu nói ra khẳng định sẽ mang đến tai họa cho thôn, chúng tôi không ngu như vậy, tuyệt đối sẽ không để lộ ra.”
“Đúng, nếu ai lộ ra, đến lúc đó đừng trách mọi người không để ý giao tình nhiều năm qua.”
Thậm chí còn có người âm trầm mở miệng: “Cá bên trong ao nhà Chí Văn rất đói bụng đấy.”
Nghĩ đến đám cá quả thấy máu người liền trở nên hung tàn trong ao cá kia, sau lưng mọi người đều phát lạnh.
Cuối cùng thật nhiều người đều mang theo một thân lạnh lẽo về nhà.
Nghiêm Phi không trở lại cùng Cảnh Lâm, y về nhà mình trước, giúp đỡ chuẩn bị kỹ càng đồ vật muốn mang đi ngày mai, mới trở lại nhà Cảnh Lâm, còn mang theo một xe sách. Mà Cảnh Lâm thì đợi tại bên ngoài nhà Triệu Chí Văn một lúc, chờ sau khi Triệu Chí Văn đi vào rồi dẫn Nhạc Nhạc ra, lúc này mới trở về nhà.
Sau khi Nghiêm Phi vào cửa, Cảnh Lâm đã xếp sách xuống, chính đang lấy ra một cái cân khá lớn trong nhà, thấy Nghiêm Phi vào cổng, nói: “Trở về đúng lúc, đợi lát nữa giúp em dọn ra ngô và lúa mì trong kho để cân.”
Nhà Cảnh Lâm có tổng cộng bảy mẫu đất, sau cây trồng vụ hè cậu chuẩn bị lưu ra ba mẫu trồng lúa nước, ngoài ra liền chuẩn bị trồng hoa mầu như ngô, đậu tương các loại, đất trồng rau thì không động tới. Lần này đi đổi hạt giống lúa, cậu và phần lớn người trong thôn đều như thế, không dự định đổi toàn bộ thành lúa thuần, cậu chỉ tính toán đổi chừng mười cân trở về trồng, năm sau lưu lại giống, phần còn lại đều đổi hạt giống lúa lai, làm như vậy ít nhất có thể vừa đảm bảo thu hoạch vụ thu có lương thu, lại vừa đảm bảo năm sau trồng trọt không phải sầu lo đầu vào hạt giống.
Về phần hạt giống ngô, cũng không định đổi loại giống ngô có thể giữ lại hạt giống cho mình dùng, sản lượng của loại này thực sự không cao, nên cậu định phải đổi nhiều một chút, một mẫu đất cần ít nhất năm cân hạt giống ngô, mà giá cả trao đổi cũng đã được viết rõ bên trên cái bảng trắng lúc trước, phỏng chừng chỉ cần là hạt giống như lúa thuộc kiểu lương thực, thì giá cả cùng lúa thuần là giống nhau.
Đậu phộng đậu tương không cần phải đổi, người trong thôn vẫn giữ lại giống cho mình, năm ngoái gia đình Triệu Chí Văn không trồng hoa mầu, đậu tương chỉ trồng một chút, có điều trong thôn có nhiều người trồng lắm, đến lúc đó đi đổi là được.
Nghe Cảnh Lâm kêu mình, sách báo Nghiêm Phi cũng không kịp dỡ xuống, liền đi giúp Cảnh Lâm dọn ra lúa mì hạt ngô. Lúa mì nhà Cảnh Lâm là 500 cân mà Triệu Thừa Hoài cho cậu lúc trước mới trở về kia, cậu một điểm đều không nhúc nhích, sau khi thu hoạch ngô, cũng cho cậu 200 cân, sau khi mang về cũng còn chưa động tới.
Cảnh Lâm định lấy gần 20 cân thịt để trong tủ lạnh ra rã đông, định mang đi đổi hạt giống. Sở dĩ chịu làm như thế, là bởi vì bọn cậu gần núi, muốn ăn thịt thì vào núi một chuyến là được. 20 cân thịt này có thể đổi mười cân lúa thuần, sau đó dùng 120 cân lúa mì đi đổi lúa nước lai, 120 cân ngô đổi hạt giống ngô. Lại gói 80 cân ngô cùng 20 cân lúa mì, tổng cộng lại 50 kg, dùng để đổi thứ khác.
Nhiều đồ như vậy, ngày mai phải chia ra dùng nhờ xe ngựa nhà Nghiêm Phi, hơn nữa còn phải đi nhiều thêm một người mới được.
Hai người bận rộn hơn nửa tiếng, sau khi xác nhận số lượng không thành vấn đề, rồi đem đồ vật cho lên thùng xe, ngày mai trực tiếp chở đi là được.
Đang lúc lo lắng buổi tối ăn cái gì, thì Nghiêm Lộ bê một chậu sủi cảo tới, nói là Chu Phỉ Phỉ bao, để bọn cậu nếm thử tay nghề của bà.
Nghiêm Phi cười nói với Cảnh Lâm: “Em có lộc ăn rồi, những món khác mẹ anh không làm được, nhưng lại sở trường nhất sủi cảo.” Đương nhiên y đều đã lược bớt, công tác chuẩn bị trước khi làm sủi cảo như nhào bột cán da trộn nhân bánh đều là cha y làm, mẹ y chỉ cần trực tiếp bao bánh và đun nấu là được.
Nghiêm Lộ đi rồi, Nghiêm Phi liền đi bận rộn trong bếp, Cảnh Lâm hái cải chíp và hành, sau khi rửa sạch cho vào nồi với sủi cảo.
Nhân bánh sủi cảo là thịt báo băm, trong chốc lát thả vào nồi mùi thơm liền tỏa ra, còn có chút linh khí hơi yếu, vốn không phải quá đói, nhưng ngửi thấy mùi vị này thì sâu tham ăn lập tức bò ra ngay. Bởi vì được Cảnh Lâm kéo một xe sách trở về mà có vẻ rất cao hứng, Nhạc Nhạc lúc này đang lật một quyển truyện tranh cùng ngồi với Quạc Quạc trên sô pha xem, sau khi ngửi được mùi thơm, hai nhóc sách cũng không nhìn nữa, quẳng sang bên liền chạy đến phòng bếp.
Bàn bếp nhà Cảnh Lâm tương đối cao, Nhạc Nhạc muốn xem trong nồi đun gì còn phải nhón chân lên, còn Quạc Quạc bên cạnh thì dễ dàng hơn do cao hơn bàn bếp đến nửa cái đầu, Nhạc Nhạc nhìn mà không ngừng hâm mộ. Bé chọc chọc Quạc Quạc, ra hiệu Quạc Quạc ngồi thấp xuống một chút, sau đó bé bò lên trên lưng nó, ôm cái cổ dài của nó nhìn vào nồi.
Nghiêm Phi dùng tay quạt hương thơm tới trước mặt hai nhóc, sau đó chỉ thấy hai nhóc lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, chọc y và Cảnh Lâm cười không ngớt.
Cảnh Lâm cho thêm củi vào trong cửa bếp đang đun nước nóng tắm, ngẩng đầu nhìn hai nhóc bên cạnh bếp đang ngó chằm chằm nồi sủi cảo không thèm chớp mắt, cậu gõ gõ đầu Quạc Quạc: “Sủi cảo không nhiều, chỉ có thể để ngươi nếm hai cái thử mùi vị thôi, còn lại phải uống canh.”
“Cạc.” Quạc Quạc tỏ vẻ không làm sao cả, cải chíp cũng rất mỹ vị, nó ăn cái kia cũng rất tốt.
Buổi tối, Cảnh Lâm ngồi ở trên giường tu luyện, xét thấy móng vuốt của Quạc Quạc quá sắc bén, nhà Cảnh Lâm thực sự không có nhiều ga trải giường như vậy để cho nó phá hỏng, nên đã có một quãng thời gian rất dài lúc Cảnh Lâm tu luyện Quạc Quạc liền ngồi xổm ở bên giường rồi.
Tâm pháp Cảnh Lâm đã tu luyện tới tầng thứ ba của bậc Càn Khôn, sau khi tiến vào bậc Càn Khôn, cậu không chỉ tai thính mắt tinh, thần thức tăng trưởng, mà kinh mạch trong cơ thể còn càng thêm mở rộng, từ trước mới bắt đầu, linh khí đi khắp trong kinh mạch cậu chỉ bé như sợi tóc, hiện tại đã có kích cỡ tương đương dây thép rồi. Hơn nữa mỗi ngày không gián đoạn có linh khí cọ rửa, khiến cho thân thể cậu càng thêm cân đối, lực bộc phát tuy không bằng Triệu Chí Văn, càng không như Nghiêm Lộ, thế nhưng đối với chuyện bắt giữ được động tĩnh của các sự vật chung quanh, là bất luận người nào trong số bọn cậu cũng không sánh bằng.
Chỉ là càng tu luyện về sau, tiến độ lại càng chậm, có điều Cảnh Lâm cũng không vội, càng như vậy, cậu càng chờ mong sau khi cậu tiến vào bậc Quy Nhất, thì thân thể sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung ở cửa thôn, đầu tiên đem các loại hạt giống bản thân muốn đổi nêu ra, Mã Thuần Chính đang ghi danh sách của từng người lên một tờ giấy trắng, sau đó kiểm tra lẫn nhau một phen, thấy không có ai lén lút mang rau khô ra ngoài, lúc này mọi người mới yên tâm rời thôn, cùng tập hợp với đám người Tào Tam Gia, đi hướng tới huyện.
Hôm nay Nghiêm Nhuệ Phong đánh xe ngựa đi theo, không cần dùng sức lực chính mình, ngược lại cũng thoải mái.
Người tuần tra căn cứ Thự Quang vẫn là hai người kia, đám Cảnh Lâm kéo lương thực tới, như cũ chờ một lúc tại bên ngoài, sau đó Đao ca đi ra, kêu người kiểm tra một phen lương thực bọn cậu mang tới, thấy bên trong không có tình trạng trộn lẫn bùn đất hạt cát linh tinh, liền bảo bọn cậu nêu ra số lượng cùng các loại hạt giống muốn đổi, sau đó sẽ để bên Cảnh Lâm phái ra mười người, theo bọn họ đi vào trong căn cứ lấy đồ vật, không cho dẫn theo động vật biến dị.
Cuối cùng Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đi vao, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ lưu lại, tám người khác, có Tào Tam Gia cùng hai đàn em của hắn, mấy người trong thôn Cảnh Lâm trước trải qua một đường từ bên ngoài thoát thân trở về quê, còn thêm Long Chương nữa. Đường Hào có Meo Meo, Giun Bảo Bảo cùng Long Cương – cha của Long Chương cũng đều giữ lại, có hai con động vật biến dị này ở đây, kẻ nào có ý đồ xấu với người đứng bên ngoài căn cứ cũng sẽ không có dũng khí mà làm.
Tiến vào căn cứ, trong này tựa như một thế giới nhỏ, giống như trấn Kim Hà, ngoại trừ con đường nhất định để đi qua, những nơi khác đều bị phủ kín bùn đất, thảm cỏ luống hoa trong trường đều được cải tạo thành đất trồng rau, rất nhiều người đang bận việc trong đó.
Trung học Thự Quang có bốn tòa nhà, hiện tại đều được cải tạo thành nơi dừng chân nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ treo đầy quấn áo, ga trải giường phơi nắng, còn có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng người truyền ra từ bên trong.
Địa phương để các thứ đồ trong căn cứ Thự Quang là một dãy phòng học gần trong cùng nhất, trước mỗi cửa phòng học đều treo biển bất đồng, ví dụ như khu gạo và mì, khu rau quả, khu gia vị nước sốt tương mắm, khu sản phẩm rượu, khu quần áo vân vân, được phân chia rõ ràng.
Trước khi đám Cảnh Lâm vào, bọn cậu vẫn cho là muốn đổi được gì đó cũng phải cầm từ trên tay Thi Lỗi mới được, không nghĩ tới sau khi tiến vào những khu phân chia này mới phát hiện, mỗi khu một phòng học, hàng hóa bên trong đều do những người quản lý khác nhau. Hỏi kỹ người dưới mới biết, những người này cơ bản đều mang theo gia đình đến nhờ vả nơi đây, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo mỗi tháng giao nộp cho căn cứ phí dụng thuê cơ bản, thì đồ vật bên trong tùy tiện ngươi xử lý như thế nào cũng được.
Hơn nữa bọn họ để đồ vật tại nơi này, số lượng nhập vào bán ra mỗi ngày đều có người ghi chép riêng, sau khi hết giờ làm việc thì có người chuyên môn trông giữ, buổi tối còn có đội tuần tra riêng, căn cứ không cho phép trộm cắp, một khi phát hiện ai có hành vi trộm cắp, một người phạm sai lầm liên lụy tới toàn gia đình, trực tiếp bị đuổi hết ra căn cứ.
Dẫn bọn cậu tới nơi là Đao ca, người đàn ông có vết sẹo đó nói rất ít, dọc đường đi vào cũng không nói chuyện nhiều với bọn cậu, là một người bên trong tầng quản lý căn cứ, cũng không thấy hắn giới thiệu tình huống căn cứ, tính cách rất trầm lặng, hắn nói với bọn cậu: “Các cậu trước chọn ra các thứ muốn trao đổi, đã kêu người chuẩn bị hạt giống rồi, đợi lát nữa cùng kéo tới nơi này kiểm tra.”
Sau đó liền mang theo các anh em đứng một bên nhìn, cho phép mười người Cảnh Lâm tự do hoạt động, có điều bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý tới bọn cậu, nếu như đám Cảnh Lâm hơi có chút bất thường gì sẽ cầm vũ khí xông lên.
Những thứ mọi người đổi khá là hỗn tạp, người đi vào đều là con trai, Mã Thuần Chính nhìn thấy trên tờ danh sách đăng ký còn liệt kê cả quần lót của phụ nữ, vẻ mặt cũng nhịn không được mà囧một cái.
Cảnh Lâm đổi về không ít đường trắng, còn có muối nữa, ừm, quần lót cậu cũng đổi mấy cái, riêng Nghiêm Phi, lại ở trước mặt tất cả mọi người cực kỳ tự nhiên mà cầm mấy hộp bao cao su, người đi theo vào cơ bản đều đã kết hôn, thi thoảng cũng cần sinh hoạt vợ chồng, hiện tại không cẩn thận trúng chiêu, thì không dễ xử lý, nên đều cười vui vẻ học theo Nghiêm Phi cũng cầm một, hai hộp.
Có người còn nói nhỏ rằng Nghiêm Phi định liệu trước a, coi như hiện tại không có bạn gái, nhưng thứ này chuẩn bị trước cũng rất tốt.
Nghiêm Phi nghe xong cười cười, nghĩ thầm ta không có bạn gái nhưng ta có bạn trai.
Cảnh Lâm thì trái ngược lại, vành tai đột nhiên trở nên đỏ rực, mặt càng như phát sốt.
Thừa dịp không có người chú ý, Nghiêm Phi tới gần Cảnh Lâm, nhỏ giọng cười nói: “Về sau hai chúng ta sống chung, thứ này khẳng định sẽ cần đến.”
Cảnh Lâm thì lườm y một cái.
Nghiêm Phi sờ sờ mũi: “Em còn trừng anh như vậy nữa, cẩn thận tối về anh giở trò lưu manh.”
Danh sách chương