Dậy sớm gọi Nhạc Nhạc luyện tập công phu quyền cước, sau khi đám Cảnh Lâm ăn xong liền cầm cuốc gùi đi hướng đồng ruộng.
Theo khí trời ấm dần, cỏ dại trong ruộng mọc càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng nhiều, trước đây mọi người còn có thể mua nhiều thuốc trừ cỏ về diệt, nhưng hiện tại không còn chỗ nào bán mà mua, chỉ có thể làm cỏ nhân công, mấy ngày nay người trong thôn cơ bản ăn cơm ngay ở trong ruộng, bận rộn không ngừng. Mà cỏ dại nhổ trở về nếu gia cầm gia súc trong nhà muốn ăn, thì lưu lại một phần, đống còn lại hầu hết đều chọn một nơi trong ruộng gia đình mình để ủ phân, hiện tại không có nơi nào để mua phân bón, nên người trong thôn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp ủ phân.
Lúa mì trong ruộng đã tiến vào thời kỳ đơm hạt, rất nhanh sẽ bắt đầu lên đòng trổ bông, vào lúc này ruộng đồng cần số lượng lớn độ phì, phải bón thúc cho ruộng, mấy người ở dưới đồng làm cỏ, mấy người thì quấy nước phân trong hố xí nhà mình mà gánh đi đổ vào trong ruộng, mùi hương đó, quả thực không cách nào hình dung được, mấy ngày sau đám Cảnh Lâm mỗi ngày không bịt kín mũi miệng thì căn bản không dám ra cửa, ngay cả lúc ngủ tại mấy ngày đó đều có loại ảo giác mình đang bơi trong đống phân.
Bận xong việc ruộng đồng, cũng đến thời gian ước định với Tào Tam Gia, lần này trong thôn Cảnh Lâm đi những 45 người lận, thời điểm thu thập vật tư còn muốn gom chút hạt giống lúa nước trở về, bởi vì tiến vào sau tháng bốn, còn kém không nhiều sẽ bắt đầu ươm giống. Loại trong thôn đều là lúa lai giống vụ giữa, không thể tiếp tục tự mình làm giống gieo trồng nữa, hàng năm muốn ươm giống đều cần phải đi mua hạt giống mình cần. Còn có hạt giống phải gieo khi cây trồng vụ hè qua đi nữa, cũng phải chuẩn bị.
Mã Thuần Kiện lúc trước đang còn sầu lo đây, Tôn Lỵ Lỵ nhà hắn cuối tháng tư liền muốn sinh, sữa bột dành cho trẻ nhỏ trong nhà là một chút cũng không có, tuy có thể uống sữa của mẹ, nhưng người Tôn Lỵ Lỵ rất gầy, cũng không dám đảm bảo mẹ sau khi sinh có thể sản ra đủ sữa cho con uống.
Còn quần áo đứa bé mặc những ngày về sau cũng phải chuẩn bị từ sớm, quần áo cho trẻ con trong nhà hắn cũng không phải sầu lo gì, người trong thôn đều nói trẻ nhỏ vừa mới sinh mặc quần áo cũ mới tốt, nên đồ mặc ngay sau khi sinh được dùng lại của con lớn nhất nhà anh trai hắn, quần áo khi còn bé của Mã Hân Hân cũng đều giữ lại, mặc kệ Tôn Lỵ Lỵ sinh con trai hay con gái, chí ít quần áo mặc trước lúc ba tuổi là không phải lo, nhưng cũng không thể luôn mặc quần áo cũ chứ. Còn có các thứ như bỉm vân vân, hắn đều muốn thu thập một ít trở về. Trẻ nhỏ hơi sơ sẩy một chút liền dễ dàng sinh bệnh, mấy thứ thuốc cũng phải chuẩn bị chút a, hơn nữa nhà hắn nhiều người, dùng cái gì cũng nhanh hết, đồ dùng hàng ngày trước đó gia đình tích trữ cũng sắp cạn kiệt rồi, đặc biệt là băng vệ sinh phụ nữ trong nhà cần dùng, thứ này, không thể thiếu a.
Thời điểm Cảnh Lâm hỏi người trong thôn có muốn đi ra ngoài thu thập vật tư hay không, hắn là người đầu tiên đứng ra, việc này được gọi là đang buồn ngủ thì đưa tới gối đầu đấy.
Một vài gia đình trong thôn cũng rơi vào tình trạng gần giống với nhà Mã Thuần Kiện, trước bởi vì tận khả năng tích trữ đồ ăn, nên giấy vệ sinh cố gắng dùng tiết kiệm. Thành ra mấy ngày bị táo bón trở nên thống khổ, mỗi ngày chạy nhà vệ sinh quá đau khổ a, không có giấy vệ sinh, vài gia đình tốt hơn chút thì quy định hẳn hoi số lượng giấy vệ sinh dùng mỗi ngày. Cho nên đối với lần đi ra ngoài này, mọi người rất tình nguyện tham dự.
Một nhóm người lớn trong thôn phải đi ra ngoài, nên Cảnh Lâm lưu Quạc Quạc lại làm bạn với đám Nhạc Nhạc, hai vợ chồng Đường Hào thì đem theo Meo Meo, ba con mèo con đóng giữ ở trong thôn, phụ trách công tác phòng vệ thôn.
Địa điểm đám Cảnh Lâm hẹn với đoàn người Tào Tam Gia vẫn là cái ngã ba trước kia, lần này hắn vẫn như cũ dẫn theo năm mươi anh em đi, những người khác đều ở lại trong thôn.
Sau khi tiến đến đoạn đường qua thôn họ Tạ, liền nhìn thấy dưới ruộng hai bên thôn bọn họ cũng đều hoặc đứng hoặc ngồi xổm các thôn dân, đang làm cỏ cho đồng ruộng. Đám Cảnh Lâm gần 100 người, đoàn xe khổng lồ vừa xuất hiện, ngay lập tức hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, vài người vứt luôn cây cuốc trong tay, cũng không thèm để ý có giẫm chết mầm lúa mì vừa mới nhú ra trong ruộng hay không, trực tiếp chạy hướng nơi này.
Triệu Chí Văn cười nói: “Lại là hai người bọn hắn.”
Không phải anh em họ Tạ thì còn là ai nữa.
Sắc mặt hai người Tạ Thư cùng Tạ Văn đều vàng vọt do đói khát, một bộ dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, xác thực cũng gầy rọp không ít, hai người vừa gọi bọn cậu vừa chạy tới hướng này, người nhà của bọn hắn cũng chạy theo phía sau.
Chờ tới lúc bọn hắn đến gần, Tào Tam Gia hỏi: “Thị lực không tồi a, sao lại biết là chúng tôi.”
Tạ Thư thở hổn hển, cười nói: “Chung quanh đây có đoàn xe lớn như vậy, cũng chỉ có thể là các anh thôi, tôi chờ các anh chờ đến mòn mỏi.” Tết xuân qua đi, ngoài lương thực chính trong gia đình họ Tạ, những thứ khác trước đó tích trữ cũng đều ăn gần hết rồi, vẫn một mực ngóng trông đám Cảnh Lâm đi qua nơi này, như vậy hắn và anh hắn cũng có thể đi theo ra ngoài một lần, tốt xấu có thể tìm chút đồ trở về.
Nữ bác sĩ Trịnh Hiểu Hồng cùng làm việc trong viện vệ sinh trên trấn với Triệu An Quốc, cũng mang theo người nhà tới bên này, đôi mắt cô ta nhìn lướt qua một lượt đám người Cảnh Lâm đứng đầu tiên, nhìn chằm chằm Nghiêm Lộ một lúc lâu, tại thời điểm Nghiêm Lộ không nhịn được mà cau mày, mới lúng túng thu lại tầm mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm Nghiêm Lộ, kỳ thực không có ác ý, chính là cùng so với người trong thôn bọn họ, thì sắc mặt mấy người này thực sự quá tốt rồi, đặc biệt là Nghiêm Lộ, sắc mặt hồng hào trắng nõn, đôi mắt sạch bóng thủy nhuận, cộng thêm bản thân nàng đã cực kỳ xinh đẹp, nếu như đứng cùng với những cô gái trong thôn bọn họ, không biết các nàng sẽ bị bỏ mặc đến mấy con phố nữa. Trước thời loạn lạc Trịnh Hiểu Hồng đã là một người cực kỳ chú ý bảo dưỡng bản thân rồi, trước đây luôn nghe được các bạn cùng lứa khen da dẻ cô đẹp, có vẻ trẻ hơn tuổi, nhưng trải qua hơn nửa năm này, bởi vì lo lắng sinh hoạt cùng những vất vả, mà cô, một người phụ nữ vốn ba mươi mấy tuổi so với trước đây không chỉ già hơn mười tuổi đâu.
Trịnh Hiểu Hồng chán nản mà thu hồi tâm tư, đối với Triệu Thiểu Kiền người quen duy nhất ở trong đoàn cười khô khan một hồi, sau đó hỏi đám Cảnh Lâm: “Chúng tôi có thể đi cùng các cậu hay không?”
“Có thể.” Cảnh Lâm nói, “Chúng tôi chờ mọi người năm phút đồng hồ, trở lại thu dọn đồ đạc đi.”
Sau khi tập hợp với đoàn người Tào Tam Gia, mấy người Cảnh Lâm cũng đã nói, thời điểm đi qua thôn họ Tạ có khả năng sẽ lại tiện thể gia nhập thêm mấy người, Tào Tam Gia đối với mấy người thôn họ Tạ cũng có ấn tượng, tự nhiên không phản đối gì.
Nghe được vậy, Trịnh Hiểu Hồng cao hứng nở nụ cười, đem mấy thứ cuốc xẻng kia giao cho ba mẹ đứng phía sau, căn dặn bọn họ chăm sóc tốt bản thân cùng con trai mới tám tuổi của mình, sau đó cùng chồng chạy vào nhà, gia đình anh em họ Tạ cũng thế, đồng dạng chạy về nhà chuẩn bị, còn có mấy người trước cùng đi tìm gạch cát xi măng với đám Cảnh Lâm nữa.
Dưới ruộng còn có vài người khác lục tục trở về, nhưng đa phần vẫn đứng tại chỗ do dự không quyết, Cảnh Lâm quan sát những người kia đều có cùng một bộ xanh xao, trong mắt không có bao nhiêu thần thái, chỉ có thể ở trong lòng mà lắc đầu một cái không biết làm sao.
Không tới 5 phút, người nhà họ Tạ muốn đi theo đều chuẩn bị xong, cũng không phải người người đều có xe ba bánh giống như đám Cảnh Lâm cùng anh em Tào Tam Gia, mọi người kém hơn một chút đều đẩy hoặc kéo xe kéo tự chế đi theo đoàn người. Có vài người thôn họ Tạ cũng giống như vậy, trước kia Tạ Văn làm công việc dựng rạp tổ chức tiệc ở trong thôn và vùng lân cận, xe chạy bằng ắc quy hay xe ba bánh trong nhà đều có, còn gia đình Trịnh Hiểu Hồng, con cháu lớn nhỏ trong nhà trước đây đều được ông nội đưa đón, cũng có xe ba bánh nhỏ, thùng xe không lớn, có điều cầm nhiều thêm mấy cái túi đến lúc đó đựng vào bên trong cũng có thể chứa không ít đồ.
Mọi người tập hợp xong, liền tiếp tục đi hướng về phía huyện.
Trên đường còn gặp thiếu niên có con giun đất biến dị từng chạm mặt một lần trước kia, thiếu niên nhìn thấy bọn cậu, đứng trên cửa sổ tầng hai vẫy vẫy tay với bọn cậu, tựa như thân thuộc hỏi: “Các vị đại hiệp, cho tôi ké được không?”
Tào Tam Gia trả lời: “Tự đuổi theo, tự gánh vác sinh tử.”
Thiếu niên xoay người đã không thấy bóng sau, sau một phút đẩy xe ba bánh đi từ trong nhà ra, đằng sau đi theo cha cậu, trên thùng xe chính là con giun đất biến dị đang đứng thẳng nửa thân thể trốn sau lưng thiếu niên nhìn về phía bên này.
Nơi mọi người tới đầu tiên, là cửa hàng bán lẻ hạt giống đám Cảnh Lâm đã đi qua một lần trước đó để tích trữ hàng, hai bên con đường nơi đó đều là cửa hàng bán các loại hạt giống, hi vọng đến nơi có thể tìm được luôn.
Đi lên trên cầu vào huyện, mọi người phát hiện ra gốc hoa bìm biếc biến dị hồi trước đứng trên cầu vẫn chưa thể thấy kia, lần này thế nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy.
Sắc mặt Nghiêm Phi nghiêm trọng nói: “Về sau cả huyện thành này sẽ thành địa bàn của nó, cứ đà ấy, nó còn có thể tiếp tục mở rộng ra các thôn trấn quanh thân.”
Nhưng coi như biết rõ, người ở nơi đây cũng không thể xuất lực, gốc hoa bìm biếc ăn thịt người này quá hung ác, trước bọn cậu đi trên đường tới Lôi Minh Sơn đã từng gặp qua, bọn cậu đều là người bình thường, muốn tiêu diệt được hoa bìm biếc, chỉ có thể là kẻ mơ nói hão.
Mọi người chỉ có thể mong ngóng tốc độ mở rộng của hoa bìm biếc chậm lại một chút, hoặc là thần tiên trên trời đem nó tiêu diệt là tốt nhất.
Cửa hàng bán lẻ hạt giống nằm ở thành Bắc bên này, cách địa phương hoa bìm biếc mở rộng tới còn có một đoạn cự ly, có điều thật không may, vừa nghe nói tới tên đường phố chỗ cửa hàng bán lẻ, sắc mặt Tào Tam Gia liền không dễ nhìn.
“Nơi đó trước còn được, không ở trong phạm vi địa bàn của con mèo tam thể, thế nhưng hiện tại địa bàn của hoa bìm biếc lại mở rộng ra, con mèo tam thể khẳng định cũng sẽ dịch chuyển hướng ra phía ngoài, bây giờ nơi đó khẳng định đã bị con mèo tam thể chiếm.”
Tính tình con mèo quái lạ mọi người đều biết, đều nói mèo ăn chuột, kỳ thực con mèo bắt được chuột đều đa phần vờn chết nó rồi trực tiếp vứt đi. Cá tính con mèo tam thể kia có bao nhiêu ác liệt, đám Cảnh Lâm đã được nghe từ lời kể của Tào Tam Gia, cho dù là đi ngang qua, cũng có thể bị bắt sống vờn tới chết.
Thế nhưng một chuyến này mọi người không thể lùi bước, lùi về sẽ không có hạt giống để gieo trồng, vậy nửa cuối năm nay trồng cái gì, sang năm sau bọn cậu lại ăn cái gì, đây chính là một vấn đề rất trọng yếu.
Lý Phi Vũ nói: “Chúng ta nhiều người, sợ cái gì. Không phải chúng ta còn có Meo Meo sao, con mèo tam thể kia cũng là mèo, Meo Meo nhà chúng ta cũng là mèo a.” Trong mắt Lý Phi Vũ, Meo Meo có thể đối chiến với cá sấu lớn biến dị, là phi thường lợi hại.
“Đúng đúng.” Cao Trường Huy phụ họa, “Nói không chừng hai chúng nó có thể kết làm bạn đấy, nếu thế con mèo tam thể kia sẽ không làm gì chúng ta nữa.”
Tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi xuốtng người Meo Meo, thuyết pháp này có chút kỳ lạ, thế nhưng trong lòng người ở nơi đây đều có mong ngóng như vậy. Thậm chí có người còn nghĩ Meo Meo là một con mèo cái đẹp đẽ a, màu lông trông đẹp mắt như thế, không biết dùng sắc đẹp có thể quyến rũ con mèo tam thể kia hay không.
Có điều mọi người tựa hồ không nghĩ tới, vạn nhất con mèo tam thể kia cũng là một con mèo cái thì sao? Sau đó mọi người liền ôm loại tâm lý quỷ dị này mà đi đến cửa hàng bán lẻ hạt giống, nhưng còn chưa tới con phố có cửa hàng bán lẻ hạt giống, Meo Meo vẫn luôn yên lặng đi ở bên cạnh mọi người bỗng nhiên chạy đến phía trước tất cả, phục thấp thân thể làm ra một tư thế cảnh giác, trong cổ họng phát sinh thanh âm gầm gừ trầm thấp, nhìn chằm chằm đằng trước không nhúc nhích.
Mọi người cũng bị dọa sợ mà ngừng lại.
Sau đó bỗng nhiên thấy từ bên trong một cửa hàng phía trước, chầm chậm đi ra một con mèo tam thể không chênh lệch nhiều so với Meo Meo. Con mèo tam thể này có màu lông đen vàng xám đan xen, trên mũi một nửa đen một nửa vàng, con ngươi màu hổ phách mang theo hung quang nhìn chằm chằm bọn cậu. Cũng như Meo Meo, hướng bọn cậu phát ra thanh âm trầm thấp cảnh cáo.
Rất không thân thiện a.
Theo khí trời ấm dần, cỏ dại trong ruộng mọc càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng nhiều, trước đây mọi người còn có thể mua nhiều thuốc trừ cỏ về diệt, nhưng hiện tại không còn chỗ nào bán mà mua, chỉ có thể làm cỏ nhân công, mấy ngày nay người trong thôn cơ bản ăn cơm ngay ở trong ruộng, bận rộn không ngừng. Mà cỏ dại nhổ trở về nếu gia cầm gia súc trong nhà muốn ăn, thì lưu lại một phần, đống còn lại hầu hết đều chọn một nơi trong ruộng gia đình mình để ủ phân, hiện tại không có nơi nào để mua phân bón, nên người trong thôn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp ủ phân.
Lúa mì trong ruộng đã tiến vào thời kỳ đơm hạt, rất nhanh sẽ bắt đầu lên đòng trổ bông, vào lúc này ruộng đồng cần số lượng lớn độ phì, phải bón thúc cho ruộng, mấy người ở dưới đồng làm cỏ, mấy người thì quấy nước phân trong hố xí nhà mình mà gánh đi đổ vào trong ruộng, mùi hương đó, quả thực không cách nào hình dung được, mấy ngày sau đám Cảnh Lâm mỗi ngày không bịt kín mũi miệng thì căn bản không dám ra cửa, ngay cả lúc ngủ tại mấy ngày đó đều có loại ảo giác mình đang bơi trong đống phân.
Bận xong việc ruộng đồng, cũng đến thời gian ước định với Tào Tam Gia, lần này trong thôn Cảnh Lâm đi những 45 người lận, thời điểm thu thập vật tư còn muốn gom chút hạt giống lúa nước trở về, bởi vì tiến vào sau tháng bốn, còn kém không nhiều sẽ bắt đầu ươm giống. Loại trong thôn đều là lúa lai giống vụ giữa, không thể tiếp tục tự mình làm giống gieo trồng nữa, hàng năm muốn ươm giống đều cần phải đi mua hạt giống mình cần. Còn có hạt giống phải gieo khi cây trồng vụ hè qua đi nữa, cũng phải chuẩn bị.
Mã Thuần Kiện lúc trước đang còn sầu lo đây, Tôn Lỵ Lỵ nhà hắn cuối tháng tư liền muốn sinh, sữa bột dành cho trẻ nhỏ trong nhà là một chút cũng không có, tuy có thể uống sữa của mẹ, nhưng người Tôn Lỵ Lỵ rất gầy, cũng không dám đảm bảo mẹ sau khi sinh có thể sản ra đủ sữa cho con uống.
Còn quần áo đứa bé mặc những ngày về sau cũng phải chuẩn bị từ sớm, quần áo cho trẻ con trong nhà hắn cũng không phải sầu lo gì, người trong thôn đều nói trẻ nhỏ vừa mới sinh mặc quần áo cũ mới tốt, nên đồ mặc ngay sau khi sinh được dùng lại của con lớn nhất nhà anh trai hắn, quần áo khi còn bé của Mã Hân Hân cũng đều giữ lại, mặc kệ Tôn Lỵ Lỵ sinh con trai hay con gái, chí ít quần áo mặc trước lúc ba tuổi là không phải lo, nhưng cũng không thể luôn mặc quần áo cũ chứ. Còn có các thứ như bỉm vân vân, hắn đều muốn thu thập một ít trở về. Trẻ nhỏ hơi sơ sẩy một chút liền dễ dàng sinh bệnh, mấy thứ thuốc cũng phải chuẩn bị chút a, hơn nữa nhà hắn nhiều người, dùng cái gì cũng nhanh hết, đồ dùng hàng ngày trước đó gia đình tích trữ cũng sắp cạn kiệt rồi, đặc biệt là băng vệ sinh phụ nữ trong nhà cần dùng, thứ này, không thể thiếu a.
Thời điểm Cảnh Lâm hỏi người trong thôn có muốn đi ra ngoài thu thập vật tư hay không, hắn là người đầu tiên đứng ra, việc này được gọi là đang buồn ngủ thì đưa tới gối đầu đấy.
Một vài gia đình trong thôn cũng rơi vào tình trạng gần giống với nhà Mã Thuần Kiện, trước bởi vì tận khả năng tích trữ đồ ăn, nên giấy vệ sinh cố gắng dùng tiết kiệm. Thành ra mấy ngày bị táo bón trở nên thống khổ, mỗi ngày chạy nhà vệ sinh quá đau khổ a, không có giấy vệ sinh, vài gia đình tốt hơn chút thì quy định hẳn hoi số lượng giấy vệ sinh dùng mỗi ngày. Cho nên đối với lần đi ra ngoài này, mọi người rất tình nguyện tham dự.
Một nhóm người lớn trong thôn phải đi ra ngoài, nên Cảnh Lâm lưu Quạc Quạc lại làm bạn với đám Nhạc Nhạc, hai vợ chồng Đường Hào thì đem theo Meo Meo, ba con mèo con đóng giữ ở trong thôn, phụ trách công tác phòng vệ thôn.
Địa điểm đám Cảnh Lâm hẹn với đoàn người Tào Tam Gia vẫn là cái ngã ba trước kia, lần này hắn vẫn như cũ dẫn theo năm mươi anh em đi, những người khác đều ở lại trong thôn.
Sau khi tiến đến đoạn đường qua thôn họ Tạ, liền nhìn thấy dưới ruộng hai bên thôn bọn họ cũng đều hoặc đứng hoặc ngồi xổm các thôn dân, đang làm cỏ cho đồng ruộng. Đám Cảnh Lâm gần 100 người, đoàn xe khổng lồ vừa xuất hiện, ngay lập tức hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, vài người vứt luôn cây cuốc trong tay, cũng không thèm để ý có giẫm chết mầm lúa mì vừa mới nhú ra trong ruộng hay không, trực tiếp chạy hướng nơi này.
Triệu Chí Văn cười nói: “Lại là hai người bọn hắn.”
Không phải anh em họ Tạ thì còn là ai nữa.
Sắc mặt hai người Tạ Thư cùng Tạ Văn đều vàng vọt do đói khát, một bộ dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, xác thực cũng gầy rọp không ít, hai người vừa gọi bọn cậu vừa chạy tới hướng này, người nhà của bọn hắn cũng chạy theo phía sau.
Chờ tới lúc bọn hắn đến gần, Tào Tam Gia hỏi: “Thị lực không tồi a, sao lại biết là chúng tôi.”
Tạ Thư thở hổn hển, cười nói: “Chung quanh đây có đoàn xe lớn như vậy, cũng chỉ có thể là các anh thôi, tôi chờ các anh chờ đến mòn mỏi.” Tết xuân qua đi, ngoài lương thực chính trong gia đình họ Tạ, những thứ khác trước đó tích trữ cũng đều ăn gần hết rồi, vẫn một mực ngóng trông đám Cảnh Lâm đi qua nơi này, như vậy hắn và anh hắn cũng có thể đi theo ra ngoài một lần, tốt xấu có thể tìm chút đồ trở về.
Nữ bác sĩ Trịnh Hiểu Hồng cùng làm việc trong viện vệ sinh trên trấn với Triệu An Quốc, cũng mang theo người nhà tới bên này, đôi mắt cô ta nhìn lướt qua một lượt đám người Cảnh Lâm đứng đầu tiên, nhìn chằm chằm Nghiêm Lộ một lúc lâu, tại thời điểm Nghiêm Lộ không nhịn được mà cau mày, mới lúng túng thu lại tầm mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm Nghiêm Lộ, kỳ thực không có ác ý, chính là cùng so với người trong thôn bọn họ, thì sắc mặt mấy người này thực sự quá tốt rồi, đặc biệt là Nghiêm Lộ, sắc mặt hồng hào trắng nõn, đôi mắt sạch bóng thủy nhuận, cộng thêm bản thân nàng đã cực kỳ xinh đẹp, nếu như đứng cùng với những cô gái trong thôn bọn họ, không biết các nàng sẽ bị bỏ mặc đến mấy con phố nữa. Trước thời loạn lạc Trịnh Hiểu Hồng đã là một người cực kỳ chú ý bảo dưỡng bản thân rồi, trước đây luôn nghe được các bạn cùng lứa khen da dẻ cô đẹp, có vẻ trẻ hơn tuổi, nhưng trải qua hơn nửa năm này, bởi vì lo lắng sinh hoạt cùng những vất vả, mà cô, một người phụ nữ vốn ba mươi mấy tuổi so với trước đây không chỉ già hơn mười tuổi đâu.
Trịnh Hiểu Hồng chán nản mà thu hồi tâm tư, đối với Triệu Thiểu Kiền người quen duy nhất ở trong đoàn cười khô khan một hồi, sau đó hỏi đám Cảnh Lâm: “Chúng tôi có thể đi cùng các cậu hay không?”
“Có thể.” Cảnh Lâm nói, “Chúng tôi chờ mọi người năm phút đồng hồ, trở lại thu dọn đồ đạc đi.”
Sau khi tập hợp với đoàn người Tào Tam Gia, mấy người Cảnh Lâm cũng đã nói, thời điểm đi qua thôn họ Tạ có khả năng sẽ lại tiện thể gia nhập thêm mấy người, Tào Tam Gia đối với mấy người thôn họ Tạ cũng có ấn tượng, tự nhiên không phản đối gì.
Nghe được vậy, Trịnh Hiểu Hồng cao hứng nở nụ cười, đem mấy thứ cuốc xẻng kia giao cho ba mẹ đứng phía sau, căn dặn bọn họ chăm sóc tốt bản thân cùng con trai mới tám tuổi của mình, sau đó cùng chồng chạy vào nhà, gia đình anh em họ Tạ cũng thế, đồng dạng chạy về nhà chuẩn bị, còn có mấy người trước cùng đi tìm gạch cát xi măng với đám Cảnh Lâm nữa.
Dưới ruộng còn có vài người khác lục tục trở về, nhưng đa phần vẫn đứng tại chỗ do dự không quyết, Cảnh Lâm quan sát những người kia đều có cùng một bộ xanh xao, trong mắt không có bao nhiêu thần thái, chỉ có thể ở trong lòng mà lắc đầu một cái không biết làm sao.
Không tới 5 phút, người nhà họ Tạ muốn đi theo đều chuẩn bị xong, cũng không phải người người đều có xe ba bánh giống như đám Cảnh Lâm cùng anh em Tào Tam Gia, mọi người kém hơn một chút đều đẩy hoặc kéo xe kéo tự chế đi theo đoàn người. Có vài người thôn họ Tạ cũng giống như vậy, trước kia Tạ Văn làm công việc dựng rạp tổ chức tiệc ở trong thôn và vùng lân cận, xe chạy bằng ắc quy hay xe ba bánh trong nhà đều có, còn gia đình Trịnh Hiểu Hồng, con cháu lớn nhỏ trong nhà trước đây đều được ông nội đưa đón, cũng có xe ba bánh nhỏ, thùng xe không lớn, có điều cầm nhiều thêm mấy cái túi đến lúc đó đựng vào bên trong cũng có thể chứa không ít đồ.
Mọi người tập hợp xong, liền tiếp tục đi hướng về phía huyện.
Trên đường còn gặp thiếu niên có con giun đất biến dị từng chạm mặt một lần trước kia, thiếu niên nhìn thấy bọn cậu, đứng trên cửa sổ tầng hai vẫy vẫy tay với bọn cậu, tựa như thân thuộc hỏi: “Các vị đại hiệp, cho tôi ké được không?”
Tào Tam Gia trả lời: “Tự đuổi theo, tự gánh vác sinh tử.”
Thiếu niên xoay người đã không thấy bóng sau, sau một phút đẩy xe ba bánh đi từ trong nhà ra, đằng sau đi theo cha cậu, trên thùng xe chính là con giun đất biến dị đang đứng thẳng nửa thân thể trốn sau lưng thiếu niên nhìn về phía bên này.
Nơi mọi người tới đầu tiên, là cửa hàng bán lẻ hạt giống đám Cảnh Lâm đã đi qua một lần trước đó để tích trữ hàng, hai bên con đường nơi đó đều là cửa hàng bán các loại hạt giống, hi vọng đến nơi có thể tìm được luôn.
Đi lên trên cầu vào huyện, mọi người phát hiện ra gốc hoa bìm biếc biến dị hồi trước đứng trên cầu vẫn chưa thể thấy kia, lần này thế nhưng có thể trực tiếp nhìn thấy.
Sắc mặt Nghiêm Phi nghiêm trọng nói: “Về sau cả huyện thành này sẽ thành địa bàn của nó, cứ đà ấy, nó còn có thể tiếp tục mở rộng ra các thôn trấn quanh thân.”
Nhưng coi như biết rõ, người ở nơi đây cũng không thể xuất lực, gốc hoa bìm biếc ăn thịt người này quá hung ác, trước bọn cậu đi trên đường tới Lôi Minh Sơn đã từng gặp qua, bọn cậu đều là người bình thường, muốn tiêu diệt được hoa bìm biếc, chỉ có thể là kẻ mơ nói hão.
Mọi người chỉ có thể mong ngóng tốc độ mở rộng của hoa bìm biếc chậm lại một chút, hoặc là thần tiên trên trời đem nó tiêu diệt là tốt nhất.
Cửa hàng bán lẻ hạt giống nằm ở thành Bắc bên này, cách địa phương hoa bìm biếc mở rộng tới còn có một đoạn cự ly, có điều thật không may, vừa nghe nói tới tên đường phố chỗ cửa hàng bán lẻ, sắc mặt Tào Tam Gia liền không dễ nhìn.
“Nơi đó trước còn được, không ở trong phạm vi địa bàn của con mèo tam thể, thế nhưng hiện tại địa bàn của hoa bìm biếc lại mở rộng ra, con mèo tam thể khẳng định cũng sẽ dịch chuyển hướng ra phía ngoài, bây giờ nơi đó khẳng định đã bị con mèo tam thể chiếm.”
Tính tình con mèo quái lạ mọi người đều biết, đều nói mèo ăn chuột, kỳ thực con mèo bắt được chuột đều đa phần vờn chết nó rồi trực tiếp vứt đi. Cá tính con mèo tam thể kia có bao nhiêu ác liệt, đám Cảnh Lâm đã được nghe từ lời kể của Tào Tam Gia, cho dù là đi ngang qua, cũng có thể bị bắt sống vờn tới chết.
Thế nhưng một chuyến này mọi người không thể lùi bước, lùi về sẽ không có hạt giống để gieo trồng, vậy nửa cuối năm nay trồng cái gì, sang năm sau bọn cậu lại ăn cái gì, đây chính là một vấn đề rất trọng yếu.
Lý Phi Vũ nói: “Chúng ta nhiều người, sợ cái gì. Không phải chúng ta còn có Meo Meo sao, con mèo tam thể kia cũng là mèo, Meo Meo nhà chúng ta cũng là mèo a.” Trong mắt Lý Phi Vũ, Meo Meo có thể đối chiến với cá sấu lớn biến dị, là phi thường lợi hại.
“Đúng đúng.” Cao Trường Huy phụ họa, “Nói không chừng hai chúng nó có thể kết làm bạn đấy, nếu thế con mèo tam thể kia sẽ không làm gì chúng ta nữa.”
Tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi xuốtng người Meo Meo, thuyết pháp này có chút kỳ lạ, thế nhưng trong lòng người ở nơi đây đều có mong ngóng như vậy. Thậm chí có người còn nghĩ Meo Meo là một con mèo cái đẹp đẽ a, màu lông trông đẹp mắt như thế, không biết dùng sắc đẹp có thể quyến rũ con mèo tam thể kia hay không.
Có điều mọi người tựa hồ không nghĩ tới, vạn nhất con mèo tam thể kia cũng là một con mèo cái thì sao? Sau đó mọi người liền ôm loại tâm lý quỷ dị này mà đi đến cửa hàng bán lẻ hạt giống, nhưng còn chưa tới con phố có cửa hàng bán lẻ hạt giống, Meo Meo vẫn luôn yên lặng đi ở bên cạnh mọi người bỗng nhiên chạy đến phía trước tất cả, phục thấp thân thể làm ra một tư thế cảnh giác, trong cổ họng phát sinh thanh âm gầm gừ trầm thấp, nhìn chằm chằm đằng trước không nhúc nhích.
Mọi người cũng bị dọa sợ mà ngừng lại.
Sau đó bỗng nhiên thấy từ bên trong một cửa hàng phía trước, chầm chậm đi ra một con mèo tam thể không chênh lệch nhiều so với Meo Meo. Con mèo tam thể này có màu lông đen vàng xám đan xen, trên mũi một nửa đen một nửa vàng, con ngươi màu hổ phách mang theo hung quang nhìn chằm chằm bọn cậu. Cũng như Meo Meo, hướng bọn cậu phát ra thanh âm trầm thấp cảnh cáo.
Rất không thân thiện a.
Danh sách chương