Hai người đi cầu thang xuống tầng 7, hai mẹ con Nguyên Kỳ còn chưa ăn sáng, muốn tới nhà hàng nhận cơm, Vưu Khê cũng nhận một phần tượng trưng.

Bữa sáng mỗi người có một hộp sữa, một cái bánh mì, hai quả trứng luộc, một phần tư quả dứa, 8 cái sủi cảo hấp nhồi thịt và một chai nước khoáng 500ml.

Bánh mì đựng trong túi, sủi cảo đông lạnh hấp, không phải mới làm nên mùi vị hơi kém, xét đến tình hình trước mắt thì đã rất ngon rồi nhưng vẫn có người bất mãn với nhà hàng.

Đó là những vị khách ban đầu của khách sạn, những vị khách có đủ khả năng chi trả cho khách sạn 5 sao, trước đây khi ăn bữa sáng buffet, họ căn bản không động đến những thứ này.

Có người nhao nhao đòi cháo nóng, bún, bánh mì với trứng tráng, lạp xưởng và thịt xông khói.

Tuy nước biển chưa rút nhưng tình hình hiện tại cũng không quá tệ, có người hoảng sợ lo lắng nhưng cũng có người không hề sợ hãi.


Dù sao hiện tại trong khách sạn có đến hai ba trăm người, có người cảm thấy có nhiều người đi cùng như vậy, cho dù nhất thời bị nhốt không thể rời đi thì cũng không có gì nguy hiểm.

Dù gì thì cơn sóng thần đã qua, liệu nó có thể xảy ra lần nữa hay không?Suy cho cùng, bọn họ cảm thấy cứu hộ không có khả năng tới, thời gian dài dù không tính đến việc cứu hộ trên đảo thì cứu hộ từ các hòn đảo khác và đất liền sẽ đến, dẫu sao mọi người đều là khách du lịch từ các quốc gia khác nhau, không chờ được cứu hộ của Hải Quốc chẳng lẽ lại không chờ được cứu hộ từ quốc gia của mình hay sao?Không có khả năng cả thế giới bị sóng thần nhấn chìm đúng không?Vưu Khê, người không có chướng ngại với ngôn ngữ toàn cầu: ! Có muốn lập flag như thế này không?So với mấy vị khách ồn ào, Nguyên Kỳ không nói gì, cô ấy lấy bữa sáng cho mình và con trai, lấy một chiếc túi vải có khóa kéo từ bên hông balo lớn, bỏ tất cả đồ ăn vào đó rồi đeo chéo lên người, sau đó bế con trai và cùng Vưu Khê đi xuống tầng 8.

Một số người đã tụ tập tại khoảng trống trước cửa trung tâm thể hình ở tầng 8, phần lớn là phụ nữ, người già và trẻ em, cũng có một số người bị thương nhẹ.

Đây là nhóm người đầu tiên được thông báo sơ tán, ngoài nhóm người này còn có những người khác đang tụ tập, có lẽ là muốn kiểm tra tình hình xem còn phòng trống hay không, tốt nhất là nên sơ tán lên núi càng sớm càng tốt.

Một số nhân viên đang đăng ký tại quầy dịch vụ bên ngoài phòng tập thể hình, Tây Mạn cũng ở đó, khách sạn có rất nhiều khách nước ngoài, cậu ta còn trẻ, nói tiếng quốc tế tốt nên có thể giao tiếp dễ dàng.


Khi đăng ký đến số phòng của Nguyên Kỳ và Vưu Khê, nhân viên đăng ký nói vài câu với người bên cạnh, Vưu Khê nghe thấy được.

Nhân viên khách sạn gõ cửa từng người một để thông báo cho khách, có lẽ người lên tầng 13 để thông báo mới xuống không bao lâu, bọn họ rất ngạc nhiên sao các cô lại xuống nhanh như vậy.

Tây Mạn nghe xong, lặng lẽ nhìn Vưu Khê, Vưu Khê có ấn tượng khá tốt với thiếu niên này, cười nhẹ nhàng với cậu ta nhưng đối phương đỏ mặt và né tránh nụ cười của cô.

Những người đăng ký được cấp một tấm thẻ có ghi tên, số phòng và số thuyền cứu hộ trên đó.

Đối với Vưu Khê thì ở lại khách sạn hay lên núi cũng không sao cả, nhiệm vụ của cô là trốn khỏi đảo L, lên núi không có nghĩa là trốn thoát.

Hơn nữa tình huống của cô thích hợp với hình thức đơn lẻ, trước mắt cô chỉ đi theo số đông, không muốn tỏ ra quá kỳ quái.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện