Đi tới gần cầu thang, Kiều Vũ Thần huých cái xà beng trong tôiy, nhìn về phía hai chị em.
“Lát nữa tôi sẽ cạy lần lượt cửa của những ăn nhà này, nhiệm vụ của hai người là tiêu diệt hết zombie ở bên trong.”
Hai chị em Từ Hoa liếc nhìn nhau, gật đầu, không phải họ không nghi ngờ, nhưng họ tin Kiều Vũ Thần làm vậy khẳng định là có dụng ý của hắn.
Kiều Vũ Thần đứng trước gõ gõ cửa căn nhà, lắng nghe bên trong. Căn nhà đầu tiên rất thuận lợi, không có zombie.
Sau khi cạy cửa bước vào, trước tiên nhìn quanh một vòng, cũng không thu thập vật tư, lúc này hắn đang rất cần thời gian, thêm hai chị em này đang ở đây, hắn cũng không thể tự bại lộ chính mình.
Toàn bộ tầng 1 gần như đã bị ba người càn quét hết một cách nhanh chóng. Có lẽ bởi vì gần nội thành cho nên người sống ở đây cũng không ở nhà nhiều.
Cứ như vậy quét sạch được 3 tầng lầu, mãi cho đến tầng 4, bọn hắn mới gặp zombie.
Đây là căn nhà có 4 phòng, giống như là vì tận thế mà người cả nhà này đều rất sợ hãi, trốn ở trong nhà treo cổ mà chết.
Lúc Kiều Vũ Thần gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng zombie gầm rú, với sự giúp sức của hai chị em Từ Long, ba người không mất bao nhiêu công sức đã tiêu diệt được 4 con zombie.
Từ thực tế chiến đấu, Kiều Vũ Thần có thể nhìn ra hai chị em này có không ít kinh nghiệm, còn cao hơn hắn rất nhiều.
Từ Long cầm gậy bóng chày của Kiều Vũ Thần, ngay khi cửa vừa mở, hắn đã nhanh chóng cầm gậy vung ra, zombie trực tiếp bị đánh trúng không thể nào xông đến.
Zombie cấp 1 cũng không mạnh hơn con người bao nhiêu, trong hơn hai năm tận thế, con người chỉ cần thường xuyên tham gia chiến đấu thì đều gia tăng về cả sức mạnh lẫn thể lực, so với zombie cấp 1 cũng không quá kém.
Điều duy nhất khiến con người phải lo lắng chính là bầy zombie, một khí chúng phát động tấn công thì tất cả đều xông đến, tình huống như vậy, ít người có thể sống sót.
Từ Hoa đi theo sau, nắm chặt dao găm, ngay lúc Từ Long ngăn trở zombie nhanh nhẹn đâm mạnh vào đầu zombie, một kích mất mạng.
Phần Kiều Vũ Thần chỉ cần mở cửa, sau đó ngay cả động hắn cũng không cần làm, mọi chuyện đều được hai chị em này giải quyết.
Trong tiểu khu, ba người nhanh chóng giải quyết hết zombie, mà bên ngoài cũng không an ổn.
Bọn người Lâm Hạo bị zombie truy đuổi, tránh né khắp nơi. Cũng may trong thành phố có rất nhiều cửa hàng, bọn hắn chia nhau ra ẩn núp, tránh được không ít zombie.
Con zombie cấp 2 kia không biết đã bị ai hấp dẫn đi, Lâm Hạo đem theo khoảng 7,8 người trốn trong một quán ăn, tránh khỏi được bầy zombie.
“Hạo ca, bây giờ làm sao? Zombie nhiều quá. Đã sớm nghe thành Du Dương là thiên đường của zombie, chúng ta cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết ở chỗ này!” một tên đàn em nói với vẻ mặt cầu xin.
“Đừng có nhát gan, nếu không phải do bọn mày ngay cả xử lí một con đĩ nhỏ còn không được thì ông đây phải mang bọn mày đến đây sao?” Lâm Hạo hung dữ quát, đồng thời đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt. Ánh mắt tràn đầy độc ác.
Mấy tên đàn em bị khí thế của Lâm Hạo chấn trụ, một đám lập tức im lặng không dám lên tiếng.
“Mày, đi nhìn xem bên ngoài có còn zombie hay không.”
Lâm Hạo chỉ vào tên đàn em vừa mới nói kia.
Tên này run lẩy bẩy, nói, “Hạo, Hạo ca, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, nhanh đi đi, nếu không lão tử lập tức giết mày.”
Nói xong, Lâm Hạo một cước đá tên đàn em này ra ngoài.
Tên này bị đá lăn trên mặt đất, cũng không dám hó hé, sợ tiếng la của mình sẽ kéo tới zombie. Câm miệng đứng lên, đi đến cửa của quán ăn, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn xong, tên này thở nhẹ một hơi, lúc này mới nơm nớp lo sợ quay về chỗ Lâm Hạo.
“Hạo Hạo ca, bên ngoài không thấy có zombie, chúng ta nhanh chạy thôi.”
Lâm Hạo sờ cằm nói: “Ừ, đi, chúng ta trở lại bờ sông, con đĩ nhỏ kia có lẽ chạy chưa xa, nhân lúc không có zombie, phải nhanh bắt nó lại.”
Một đám đàn em ngay cả rắm cũng không dám phóng, run rẩy theo sau Lâm Hạo đi ra ngoài.
Trong tiểu khu.
Theo thời gian, hành động của Kiều Vũ Thần cùng hai chị em Từ Hoa càng ngày càng ăn ý, phối hợp giữa xà beng và gậy bóng cũng rất hiệu quả, mỗi lần đụng phải zombie, sau khi Kiều Vũ Thần nạy cửa sẽ cùng với Từ Long ngăn trở zombie. Hoặc là dựa vào ưu thế cán dài của xà beng mà trực tiếp đánh vào đầu zombie.
Cứ như vậy, ba người đã thanh lý đến tòa nhà cuối cùng, Kiều Vũ Thần vốn cho rằng 10 tìa nhà có lẽ cũng không có bao nhiêu zombie, ai mà biết một khi thanh lý, lại khiến họ có trong tay hơn 17 viên tinh hạch.
Những tinh hạch này đều được cất ở trong ba lô của Kiều Vũ Thần, về phân phân chia, vậy thì chờ thanh lý xong chỗ này đã.
Một tòa nhà cuối cùng, đám Kiều Vũ Thần thanh lý hết sức thuận lợi, bởi vì bọn họ không gặp bất cứ con zombie hay sinh vật biến dị nào từ tầng 1 đến tầng 6.
Nhưng sau khi thanh lý xong lại khiến cho Kiều Vũ Thần có chút buồn bực.
Bởi vì hắn không nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, chứng tỏ hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Đứng ngay cầu thang tầng 6, Kiều Vũ Thần nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ, “Vì sao hệ thống vẫn không báo đã hoàn thành nhiệm vụ? Chẳng lẽ vì nhiệm vụ tiếp đãi chưa có hoàn thành?”
“Hệ thống, Hệ thống.”
Kiều Vũ Thần thử kêu lên trong lòng, trước đây Kiều Vũ Thần đều nói ra miệng, nhưng lúc này lại có người ở đây, hắn cũng không dám gọi trực tiếp, chỉ có thể thử gọi trong đầu.
Chỉ thử gọi một tiếng, hệ thống lại thật sự có phản ứng.
“Tích, hệ thống số 09 có mặt, {Kí chủ} có yêu cầu gì?”
“Uh, mịa, vì sao lại có cảm giác mình như tên nhà giàu mới nổi gọi người hầu vậy nè.”
“Tích, phục vụ {Kí chủ} là chức trách của hệ thống.”
“À, được rồi, không nói đến điều này nữa, tôi nói nè hệ thống, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa? vì sao ngươi lại không thông báo?” Kiều Vũ Thần dò hỏi trong đầu.
“Tích, nhiệm vụ của {Kí chủ} vẫn chưa xong.”
“Hớ?” Kiều Vũ Thần có chút im lặng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, giống như trước đây hắn chơi game, đều có thể nhìn thấy tiến trình của nhiệm vụ, vậy bây giờ mình có phải cũng có thể nhìn thấy tiến trình của nhiệm vụ hay không? Nếu có thể nhìn được, thì có thể biết được ở đâu chưa hoàn thành đúng không?
“Vậy thì Hệ thống, tôi muốn hỏi tôi có thể nhìn được tiến trình nhiệm vụ hay không?”
“Tích, hệ thống nhắc nhở, yêu cầu thứ nhất trong nhiệm vụ của {Kí chủ} vẫn chưa xong, yêu cầu thứ hai đã hoàn thành.”
“Ừ? Có hi vọng, yêu cầu thứ hai của nhiệm vụ đã hoàn thành, chính là nói nhiệm vụ tiếp đãi đã xong, như vậy yêu cầu thứ nhất là thanh lý zombie và sinh vật biến dị trong tiểu khu đã bị lọt mất chỗ nào?”
Kiều Vũ Thần nghĩ về yêu cầu của nhiệm vụ, zombie hẳn đã không còn, bọn hắn thanh lý vô cùng cẩn thận, vậy chỉ có khả năng, thứ gọi là sinh vật biến dị vẫn chưa có tìm thấy.
Nhưng Kiều Vũ Thần nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được đã bỏ sót chỗ nào, cho dù là con chó con mèo bọn hắn cũng đã thu thập hết rồi.
“Cẩn thận!”
“Vèo…phặp.”
Ngay lúc Kiều Vũ Thần đang nhập tâm, Từ Hoa hô to một tiếng, dao găm vung lên bay ra ngoài.
Kiều Vũ Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một nhánh cây rơi trên mặt đất, thế nhưng nhánh cây này nhìn rất quỷ dị, giống như một cái xúc tu của bạch tuộc, vẫn đang còn cử động.
Từ Hoa trực tiếp chắn trước mặt Kiều Vũ Thần, nhanh nói: “Ở đây có lẽ có một đầu thực vật biến dị, chúng ta tranh thủ thời gian lui lại thôi.”
“Ừ? Thực vật, biến dị? Đúng rồi, là nó.”
Không ngờ Kiều Vũ Thần không có khẩn trương, ngược lại có chút cao hứng.
Từ Hoa có chút nóng nảy: “Anh cao hứng cái gì, chúng ta còn không biết vị trí của cái thực vật biến dị này, cấp bậc bao nhiêu, cứ như vậy mơ mơ màng màng, coi chừng mất mạng.”
“Uhm…”
Kiều Vũ Thần bị Từ Hoa nói cũng không có cách nào khác, thật sự là chính mình cao hứng quá sơm, nếu đụng phải một đầu thực vật biến dị mà bọn hắn không đối phó được vậy thì thật thảm rồi.
Lúc này Từ Long cũng nhích lại gần, ba người tựa lưng vào nhau chậm rãi lui về phía cầu thang, nhưng bọn hắn không thấy được phía trên đầu của mình có 5,6 cành cây vươn ra, còn không ngưng vung vẩy.
“Vù vù vù.”
Cành cây phía trên đầu nhanh chóng hạ thấp, nhanh chóng quấn lấy cánh tay của ba người, khiến cho họ không ngừng giãy dụa.
“A”
“Chị, Thần ca.”
“Mịa nó, ở trên đỉnh tòa nhà.”
“Lát nữa tôi sẽ cạy lần lượt cửa của những ăn nhà này, nhiệm vụ của hai người là tiêu diệt hết zombie ở bên trong.”
Hai chị em Từ Hoa liếc nhìn nhau, gật đầu, không phải họ không nghi ngờ, nhưng họ tin Kiều Vũ Thần làm vậy khẳng định là có dụng ý của hắn.
Kiều Vũ Thần đứng trước gõ gõ cửa căn nhà, lắng nghe bên trong. Căn nhà đầu tiên rất thuận lợi, không có zombie.
Sau khi cạy cửa bước vào, trước tiên nhìn quanh một vòng, cũng không thu thập vật tư, lúc này hắn đang rất cần thời gian, thêm hai chị em này đang ở đây, hắn cũng không thể tự bại lộ chính mình.
Toàn bộ tầng 1 gần như đã bị ba người càn quét hết một cách nhanh chóng. Có lẽ bởi vì gần nội thành cho nên người sống ở đây cũng không ở nhà nhiều.
Cứ như vậy quét sạch được 3 tầng lầu, mãi cho đến tầng 4, bọn hắn mới gặp zombie.
Đây là căn nhà có 4 phòng, giống như là vì tận thế mà người cả nhà này đều rất sợ hãi, trốn ở trong nhà treo cổ mà chết.
Lúc Kiều Vũ Thần gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng zombie gầm rú, với sự giúp sức của hai chị em Từ Long, ba người không mất bao nhiêu công sức đã tiêu diệt được 4 con zombie.
Từ thực tế chiến đấu, Kiều Vũ Thần có thể nhìn ra hai chị em này có không ít kinh nghiệm, còn cao hơn hắn rất nhiều.
Từ Long cầm gậy bóng chày của Kiều Vũ Thần, ngay khi cửa vừa mở, hắn đã nhanh chóng cầm gậy vung ra, zombie trực tiếp bị đánh trúng không thể nào xông đến.
Zombie cấp 1 cũng không mạnh hơn con người bao nhiêu, trong hơn hai năm tận thế, con người chỉ cần thường xuyên tham gia chiến đấu thì đều gia tăng về cả sức mạnh lẫn thể lực, so với zombie cấp 1 cũng không quá kém.
Điều duy nhất khiến con người phải lo lắng chính là bầy zombie, một khí chúng phát động tấn công thì tất cả đều xông đến, tình huống như vậy, ít người có thể sống sót.
Từ Hoa đi theo sau, nắm chặt dao găm, ngay lúc Từ Long ngăn trở zombie nhanh nhẹn đâm mạnh vào đầu zombie, một kích mất mạng.
Phần Kiều Vũ Thần chỉ cần mở cửa, sau đó ngay cả động hắn cũng không cần làm, mọi chuyện đều được hai chị em này giải quyết.
Trong tiểu khu, ba người nhanh chóng giải quyết hết zombie, mà bên ngoài cũng không an ổn.
Bọn người Lâm Hạo bị zombie truy đuổi, tránh né khắp nơi. Cũng may trong thành phố có rất nhiều cửa hàng, bọn hắn chia nhau ra ẩn núp, tránh được không ít zombie.
Con zombie cấp 2 kia không biết đã bị ai hấp dẫn đi, Lâm Hạo đem theo khoảng 7,8 người trốn trong một quán ăn, tránh khỏi được bầy zombie.
“Hạo ca, bây giờ làm sao? Zombie nhiều quá. Đã sớm nghe thành Du Dương là thiên đường của zombie, chúng ta cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chết ở chỗ này!” một tên đàn em nói với vẻ mặt cầu xin.
“Đừng có nhát gan, nếu không phải do bọn mày ngay cả xử lí một con đĩ nhỏ còn không được thì ông đây phải mang bọn mày đến đây sao?” Lâm Hạo hung dữ quát, đồng thời đưa tay lên sờ vết sẹo trên mặt. Ánh mắt tràn đầy độc ác.
Mấy tên đàn em bị khí thế của Lâm Hạo chấn trụ, một đám lập tức im lặng không dám lên tiếng.
“Mày, đi nhìn xem bên ngoài có còn zombie hay không.”
Lâm Hạo chỉ vào tên đàn em vừa mới nói kia.
Tên này run lẩy bẩy, nói, “Hạo, Hạo ca, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi, nhanh đi đi, nếu không lão tử lập tức giết mày.”
Nói xong, Lâm Hạo một cước đá tên đàn em này ra ngoài.
Tên này bị đá lăn trên mặt đất, cũng không dám hó hé, sợ tiếng la của mình sẽ kéo tới zombie. Câm miệng đứng lên, đi đến cửa của quán ăn, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau khi nhìn xong, tên này thở nhẹ một hơi, lúc này mới nơm nớp lo sợ quay về chỗ Lâm Hạo.
“Hạo Hạo ca, bên ngoài không thấy có zombie, chúng ta nhanh chạy thôi.”
Lâm Hạo sờ cằm nói: “Ừ, đi, chúng ta trở lại bờ sông, con đĩ nhỏ kia có lẽ chạy chưa xa, nhân lúc không có zombie, phải nhanh bắt nó lại.”
Một đám đàn em ngay cả rắm cũng không dám phóng, run rẩy theo sau Lâm Hạo đi ra ngoài.
Trong tiểu khu.
Theo thời gian, hành động của Kiều Vũ Thần cùng hai chị em Từ Hoa càng ngày càng ăn ý, phối hợp giữa xà beng và gậy bóng cũng rất hiệu quả, mỗi lần đụng phải zombie, sau khi Kiều Vũ Thần nạy cửa sẽ cùng với Từ Long ngăn trở zombie. Hoặc là dựa vào ưu thế cán dài của xà beng mà trực tiếp đánh vào đầu zombie.
Cứ như vậy, ba người đã thanh lý đến tòa nhà cuối cùng, Kiều Vũ Thần vốn cho rằng 10 tìa nhà có lẽ cũng không có bao nhiêu zombie, ai mà biết một khi thanh lý, lại khiến họ có trong tay hơn 17 viên tinh hạch.
Những tinh hạch này đều được cất ở trong ba lô của Kiều Vũ Thần, về phân phân chia, vậy thì chờ thanh lý xong chỗ này đã.
Một tòa nhà cuối cùng, đám Kiều Vũ Thần thanh lý hết sức thuận lợi, bởi vì bọn họ không gặp bất cứ con zombie hay sinh vật biến dị nào từ tầng 1 đến tầng 6.
Nhưng sau khi thanh lý xong lại khiến cho Kiều Vũ Thần có chút buồn bực.
Bởi vì hắn không nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, chứng tỏ hắn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Đứng ngay cầu thang tầng 6, Kiều Vũ Thần nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ, “Vì sao hệ thống vẫn không báo đã hoàn thành nhiệm vụ? Chẳng lẽ vì nhiệm vụ tiếp đãi chưa có hoàn thành?”
“Hệ thống, Hệ thống.”
Kiều Vũ Thần thử kêu lên trong lòng, trước đây Kiều Vũ Thần đều nói ra miệng, nhưng lúc này lại có người ở đây, hắn cũng không dám gọi trực tiếp, chỉ có thể thử gọi trong đầu.
Chỉ thử gọi một tiếng, hệ thống lại thật sự có phản ứng.
“Tích, hệ thống số 09 có mặt, {Kí chủ} có yêu cầu gì?”
“Uh, mịa, vì sao lại có cảm giác mình như tên nhà giàu mới nổi gọi người hầu vậy nè.”
“Tích, phục vụ {Kí chủ} là chức trách của hệ thống.”
“À, được rồi, không nói đến điều này nữa, tôi nói nè hệ thống, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa? vì sao ngươi lại không thông báo?” Kiều Vũ Thần dò hỏi trong đầu.
“Tích, nhiệm vụ của {Kí chủ} vẫn chưa xong.”
“Hớ?” Kiều Vũ Thần có chút im lặng.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, giống như trước đây hắn chơi game, đều có thể nhìn thấy tiến trình của nhiệm vụ, vậy bây giờ mình có phải cũng có thể nhìn thấy tiến trình của nhiệm vụ hay không? Nếu có thể nhìn được, thì có thể biết được ở đâu chưa hoàn thành đúng không?
“Vậy thì Hệ thống, tôi muốn hỏi tôi có thể nhìn được tiến trình nhiệm vụ hay không?”
“Tích, hệ thống nhắc nhở, yêu cầu thứ nhất trong nhiệm vụ của {Kí chủ} vẫn chưa xong, yêu cầu thứ hai đã hoàn thành.”
“Ừ? Có hi vọng, yêu cầu thứ hai của nhiệm vụ đã hoàn thành, chính là nói nhiệm vụ tiếp đãi đã xong, như vậy yêu cầu thứ nhất là thanh lý zombie và sinh vật biến dị trong tiểu khu đã bị lọt mất chỗ nào?”
Kiều Vũ Thần nghĩ về yêu cầu của nhiệm vụ, zombie hẳn đã không còn, bọn hắn thanh lý vô cùng cẩn thận, vậy chỉ có khả năng, thứ gọi là sinh vật biến dị vẫn chưa có tìm thấy.
Nhưng Kiều Vũ Thần nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được đã bỏ sót chỗ nào, cho dù là con chó con mèo bọn hắn cũng đã thu thập hết rồi.
“Cẩn thận!”
“Vèo…phặp.”
Ngay lúc Kiều Vũ Thần đang nhập tâm, Từ Hoa hô to một tiếng, dao găm vung lên bay ra ngoài.
Kiều Vũ Thần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một nhánh cây rơi trên mặt đất, thế nhưng nhánh cây này nhìn rất quỷ dị, giống như một cái xúc tu của bạch tuộc, vẫn đang còn cử động.
Từ Hoa trực tiếp chắn trước mặt Kiều Vũ Thần, nhanh nói: “Ở đây có lẽ có một đầu thực vật biến dị, chúng ta tranh thủ thời gian lui lại thôi.”
“Ừ? Thực vật, biến dị? Đúng rồi, là nó.”
Không ngờ Kiều Vũ Thần không có khẩn trương, ngược lại có chút cao hứng.
Từ Hoa có chút nóng nảy: “Anh cao hứng cái gì, chúng ta còn không biết vị trí của cái thực vật biến dị này, cấp bậc bao nhiêu, cứ như vậy mơ mơ màng màng, coi chừng mất mạng.”
“Uhm…”
Kiều Vũ Thần bị Từ Hoa nói cũng không có cách nào khác, thật sự là chính mình cao hứng quá sơm, nếu đụng phải một đầu thực vật biến dị mà bọn hắn không đối phó được vậy thì thật thảm rồi.
Lúc này Từ Long cũng nhích lại gần, ba người tựa lưng vào nhau chậm rãi lui về phía cầu thang, nhưng bọn hắn không thấy được phía trên đầu của mình có 5,6 cành cây vươn ra, còn không ngưng vung vẩy.
“Vù vù vù.”
Cành cây phía trên đầu nhanh chóng hạ thấp, nhanh chóng quấn lấy cánh tay của ba người, khiến cho họ không ngừng giãy dụa.
“A”
“Chị, Thần ca.”
“Mịa nó, ở trên đỉnh tòa nhà.”
Danh sách chương