Khi Ngu Vãn mang thai đến tháng thứ tám thì bụng đã rất lớn. Kể từ tháng trước, việc kiểm tra sinh sản hàng tháng của cô đã trở thành hai tuần một lần.

Bệnh viện tư không cần chờ đợi kêu tên bên ngoài mà đều đã đặt lịch hẹn trước rồi, tới thì trực tiếp đi vào là được.

Lục Thức cẩn thận đỡ Ngu Vãn bằng một tay, một tay khác đẩy cửa phòng khám bệnh ra.

Y tá dẫn bọn họ đi làm kiểm tra định kỳ.

Đầu tiên là đo cân nặng và huyết áp, tiếp theo đo chiều cao cung, vòng bụng, rồi nghe nhịp tim thai, cuối cùng là siêu âm lại.

Kết thúc mọi thứ thì hai tiếng đã trôi qua.

Bác sĩ cầm mấy tờ số liệu chỉ nhìn một cách đơn thuần rồi ngẩng đầu cười với bọn họ: “Hai em bé đều rất khỏe mạnh trưởng thành trong bụng, hai cháu hoàn toàn có thể yên tâm.”

Lại nhẹ giọng dặn dò: “Nhưng bây giờ cách ngày sinh không bao lâu, thai phụ khó tránh khỏi sẽ khẩn trương lo âu, nhưng người mẹ quá mức khẩn trương thì thực sự sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé trong bụng, cho nên hãy cố gắng thư giãn nhiều nhất có thể.”

Bác sĩ vốn đang muốn nói với Lục Thức bây giờ là thời điểm cảm xúc thai phụ không ổn định nhất, bảo người chồng phải bao dung thông cảm nhiều hơn để thai phụ duy trì tâm trạng tốt đẹp.

Nghĩ lại thì lời này quá dư thừa.

Từ lần đầu tiên bắt đầu kiểm tra thai sản cho Ngu Vãn, thỉnh thoảng bà đều có thể nhìn thấy chồng cô bé này bên cạnh, lúc siêu âm B thì vén quần áo cho cô, lúc đi đường thì cẩn thận đỡ, ngay cả uống nước cũng vặn nắp ra để mà đút.

Bác sĩ kéo ngăn kéo lấy ra một tờ bướm màu sắc rực rỡ, cười nói: “Cuối tuần bệnh viện chúng ta có một buổi tọa đàm nhỏ huấn luyện cho các bậc cha mẹ mới, nếu hai cháu có rảnh thì có thể tới nghe.”

Lục Thức nhận lấy tờ rơi.

Ngu Vãn cười cười cong mắt: “Dạ, cảm ơn bác sĩ.”

Chờ ngồi trên xe trở về, cô cầm tờ bướm kia xem, phía trên viết nội dung của buổi tọa đàm lần này, chia làm hai phần.

Phần đầu tiên chủ yếu nói về làm thế nào để giải tỏa lo lắng trước khi sinh của sản phụ, xử lý khi sinh con đột ngột như thế nào, cùng với một số kỹ năng khi sinh nở.

Sau đó là một số điều sau khi sinh như cách bế con như thế nào, làm sao cho bé bú và thay tã, sau khi con khóc thì làm sao dỗ bé nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Đây đều là vấn đề bọn họ sắp gặp phải, Ngu Vãn cảm thấy cần phải đi nghe một chút.

Trước khi làm việc còn có khóa huấn luyện trước khi vào việc, lần đầu tiên bọn họ làm cha mẹ, dù sao cũng phải được huấn luyện một chút mới có thể hoàn thành việc tốt hơn.

Cô quay đầu hỏi anh: “Chúng mình đi tham gia buổi toạ đàm chiều chủ nhật này nhé?”

Lục Thức lái xe, nghe thấy gật đầu bảo: “Ừm.”

Thời gian của buổi toạ đàm là 3 giờ chiều, Ngu Vãn ngủ trưa, sau khi tỉnh thì qua đó cùng với Lục Thức.

Bệnh viện tư này thu phí rất cao, nhưng dịch vụ được cung cấp cũng chu đáo chất lượng tốt.

Bọn họ vừa đến cửa đại sảnh thì đã có nhân viên tiếp đãi dẫn bọn họ đi tìm một chỗ ngồi xuống, lại rót trà nóng cho bọn họ, sau đó nhìn những chiếc bánh ngọt nhỏ tinh xảo, thơm ngon.

Vì để thai phụ ngồi thoải mái, trên mỗi ghế ngồi đều được kê những chiếc gối mềm mại.

Trong đại sảnh đã tới mười mấy thai phụ, hơn nữa đi cùng người nhà, gần hai ba mươi người.

Sau khi Ngu Vãn ngồi xuống, cô ăn một chiếc bánh quy có hình con gấu, đúng lúc buổi toạ đàm bắt đầu. Cô lau tay, giống như năm ấy lúc đi học, ngồi chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng.

Lục Thức lấy ra vở và bút từ trong túi xách của cô ra vừa nghe vừa ghi chép.

Thai phụ không nên ngồi lâu, buổi toạ đàm tiến hành được nửa tiếng thì đã có thời gian mười lăm phút nghỉ ngơi hoạt động.

Lục Thức đã ghi chép đầy đủ hai trang giấy, anh đóng quyển vở lại rồi nghiêng đầu hỏi Ngu Vãn bên cạnh: “Muốn vào phòng vệ sinh một chuyến không em?”

Ngu Vãn mới vừa uống lên chút nước, lúc này còn chưa muốn lắm, nhưng suy xét đến sau đó còn phải ngồi nửa tiếng, đi một chuyến cũng được

Cô gật đầu: “Đi thôi.”

Lục Thức đứng lên trước, một tay xách theo túi xách của cô, một tay đỡ cánh tay cô, bước chân rất chậm cẩn thận đi về trước.

Đến cửa phòng vệ sinh, anh tìm ra một túi khăn giấy từ trong túi xách cô cho cô, còn không quên dặn dò: “Khi đứng dậy thì chậm chút, đừng vội.”

“Biết rồi ạ.”

Ngu Vãn trở về từ nhà vệ sinh, cách buổi toạ đàm bắt đầu còn mười phút, Lục Thức cầm ly giấy đến máy lọc nước phía trước rót nước ấm cho cô.

Chờ buổi toạ đàm được tiếp tục, Lục Thức lấy vở ra lại bắt đầu ghi chép, Ngu Vãn ngồi cầm một ly nước ấm vừa uống vừa nghe.

Sau buổi tọa đàm hai giờ, Ngu Vãn cảm thấy học được không ít.

Sau khi kết thúc còn có một phần giao lưu, cho phép nhóm các bà mẹ ngồi cùng nhau chia sẻ thời gian mang thai tâm đắc, cho phép nhóm các ông bố đến bên kia.

Mười mấy thai phụ ngồi vây quanh một vòng, bả vai Ngu Vãn được vỗ nhẹ, cô quay đầu thì thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo khoác màu nâu nhạt.

Người phụ nữ cười hiền hòa với cô: “Em được mấy tháng rồi? Nhìn người gầy gầy, bụng lớn ghê nha.”

Ngu Vãn cũng cười một cái với cô ấy, mềm giọng đáp: “Vừa đến tám tháng.”

Suy nghĩ lại bổ sung: “Nhưng em mang thai đôi, có lẽ là hiện rõ hơn một ít.”

Người phụ nữ nghe vậy ồ lên, trên mặt hiện ra vẻ mặt hâm mộ: “Em cũng quá hạnh phúc, chịu một lần dao là có thể được hai em né. Đúng rồi, em đây là thai long phượng hay là thai cùng trứng?”

Ngu Vãn cười lắc đầu: “Cái này em còn chưa kiểm tra, em cũng không biết, em muốn để dành bất ngờ đến ngày sinh đó.”

Đối thoại của hai bọn cô hấp dẫn tới thai phụ chung quanh.

Kỳ thật trước đó mọi người đều có chú ý tới Ngu Vãn, cô là người trẻ nhất trong số họ, nhưng thật sự xinh đẹp, mới vừa tiến vào mọi người còn tưởng rằng là nữ minh tinh nào tới ấy chứ.

Còn có chồng cô cũng là đẹp trai, dáng người và khuôn mặt kia tuyệt đấy. Rõ ràng nhìn như là tính cách khó gần, nhưng lại thực sự rất dịu dàng rất săn sóc cô! Hiện tại vừa nghe bụng cô mang song thai thì càng hâm mộ hơn, thật sự cũng tốt số quá đi!

Vì thế Ngu Vãn hoàn toàn trở thành tâm điểm của mọi người, mọi người mồm năm miệng mười hỏi cô.

“Có phương pháp nào mang thai đôi không em? Em và chồng em làm cách nào mang thai vậy?”

“Chị nghe nói ăn nhiều axit folic lúc mang thai có thể thúc đẩy quá trình rụng trứng và tăng xác suất sinh đôi, là thật vậy chăng?”

Ngu Vãn ngay từ đầu không có thời gian chuẩn bị mang thai, một lần không làm biện pháp đã có mang, làm sao biết phương pháp gì.

Cô chỉ có thể lắc đầu, thoáng áy náy mà cười cười: “Em mang thai vừa khéo hết sức nên cũng không hiểu biết mấy chuyện này cho lắm.”

Mọi người nghe vậy đều hơi tiếc nuối, quả nhiên vẫn là tốt số! Thứ vận may này hâm mộ không tới!

Tới nghe buổi toạ đàm này đều là các bà mẹ lớn tháng, qua một hai tháng nữa sẽ sinh, tất nhiên cũng sẽ bàn tán về việc ai sẽ là người vào phòng sinh để đồng hành trong quá trình sinh nở.

Có một thai phụ nói: “Tui vốn muốn cho chồng tui vào sinh cùng, nhưng bạn thân tui kiên quyết khuyên tui đừng nên. Lúc trước nó sinh con là chồng đi theo vào cùng, sau khi nhìn thấy hình ảnh máu chảy đầm đìa kia đều để lại bóng ma trong tâm lý. Sau đó cho dù nó sinh con xong dáng người khôi phục thì hai người cũng không thể nào sinh hoạt vợ chồng.”

Một thai phụ khác nghe vậy cũng gật đầu: “Trước nay mình không muốn cho chồng mình theo cùng. Mình đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc sinh con của mình xấu đến cỡ nào, trên mặt đều là mồ hôi, đau đến mức vẻ mặt đều vặn vẹo dữ tợn, còn sẽ kêu loạn lên. Hơn nữa phòng sinh còn có mùi máu tươi rất nồng.”

“Các chị vừa nói em nhớ ra rồi, trước đó em xem qua một bài báo đưa tin, một người đã đề ra ly hôn với vợ sau khi vào sinh cùng. Tuy rằng em cảm thấy lão chồng nhà em không có khả năng không lương tâm như vậy, nhưng ổng đi vào phòng sinh với em cũng không giúp được gì, không cần thiết để ổng nhìn thấy một mặt xấu như vậy của em.”

“Đúng vậy, tôi từng dạo diễn đàn mẹ bỉm, rất nhiều người đều nói hối hận khi để chồng mình cùng đi vào sinh con, thật sự rất ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng.”

Ngu Vãn nghe thấy thế thì sửng sốt.

Thật ra vốn dĩ cô không định để Lục Thức theo cùng, ngược lại không phải lo lắng khi mình sinh con trông quá xấu, cô cảm thấy khi anh nhìn thấy mình nôn nghén đều đã đau lòng, chờ nhìn thấy trên bụng của cô bị rạch bởi một con dao thì trong lòng sẽ khó chịu đến cỡ nào.

Mãi sau anh kiên trì lần nữa, cô mới đồng ý, không ngờ còn có người bởi vậy mà để lại bóng ma tâm lý, hậu quả còn nghiêm trọng như vậy.

Phần giao lưu tiến hành hơn hai mươi phút mới kết thúc, nhóm ông chồng lại đây đỡ vợ mình rời đi.

Gần bệnh viện có một tiệm bánh ngọt nhỏ và nổi tiếng trên mạng, Lục Thức lái xe qua đó, xếp hàng hơn mười phút để mua một củ khoai lang nướng phô mai.

Anh xốc cái nắp bên trên lên, đưa nó và cái muỗng nhựa cho Ngu Vãn: “Cẩn thận, còn có hơi nóng.”

Ngày mùa đông ăn khoai lang nướng là thơm nhất, Ngu Vãn lấy muỗng múc một muỗng cùng với việc kéo các sợi phô mai dính mỏng ra.

Cô thổi vài cái, chờ thoáng nguội một chút thì bỏ vào trong miệng, khoai lang đỏ mang theo mùi sữa nồng nàn, hương vị rất ngon.

Ngu Vãn ăn xong, lại múc một muỗng, thổi thổi đưa qua cho anh, đuôi mắt cong lên: “Cái này ăn ngon, anh cũng nếm thử nha.”

Được.” Lục Thức cười, cúi đầu, ăn xong muỗng cô đưa cho.

Mùi hương ngọt ngào của hỗn hợp khoai lang đỏ và phô mai tràn ngập trong khoang xe, Ngu Vãn cắn muỗng, không xác định hỏi: “Lúc em vào phòng sinh, anh thật sự muốn vào chung với em sao?”

Lục Thức nhướng mày: “Vãn Vãn, việc này chẳng phải trước đó bọn mình cũng đã nói rõ rồi sao.”

Tay anh nhẹ nhàng đặt lên và sờ bụng cô, cười nói: “Hai em bé đều ở đây, em không thể nói chuyện không giữ lời, có phải muốn để lại cho bọn nhỏ một tấm gương không tốt hay không?”

Ngu Vãn nhìn về phía anh, có hơi do dự nói: “Nhưng em nghe nói có người chồng bị dọa bởi hình ảnh máu chảy đầm đìa của vợ mình khi sinh con, sau đó nhớ lại đều cảm thấy kinh khủng, thậm chí để lại bóng ma tâm lý. Lỡ như đến lúc đó anh cũng bị dọa rồi thì làm sao bây giờ.”

“Anh không nhát gan như vậy, cũng tuyệt đối không cảm thấy hình ảnh kia kinh khủng. Về sau nhớ lại, anh chỉ biết đau lòng cho em vì anh mà chịu khổ một dao kia.”

Lục Thức nắm một bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình, nắm chặt lấy: “Tới lúc này rồi, điều anh sợ hãi nhất là em có thể có chuyện gì hay không.”

*

Ngày dự sinh vào cuối tháng tư, Ngu Vãn đã nhập viện trước đó vài ngày.

Lục Thức tất nhiên cũng đi theo cùng.

Ngu Vãn vỡ nước ối vào lúc nửa đêm, đang ngủ ngon giấc, dòng nước ấm áp lập tức làm ướt quần và khăn trải giường.

Cô cảm nhận được cơn đau đớn truyền đến từ trong bụng, bỗng nhiên không còn buồn ngủ, lập tức mở bừng mắt.

Lục Thức cũng tỉnh ngay lập tức.

Hai người trải qua chuyện này lần đầu tiên nên đều hơi hoảng hốt, cũng may trước đó đã học được kiến thức chuyện chuyển dạ nên Lục Thức nhanh chóng để mình bình tĩnh lại, cầm gối đầu lót dưới người Ngu Vãn.

“Vãn Vãn không sợ, anh đi tìm bác sĩ đến xem, sẽ trở về nhanh thôi.”

Khi bác sĩ và y tá đến, các cơn co thắt của Ngu Vãn cũng bắt đầu rồi, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng chảy ra ngoài.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: “Chỉ mở hai ngón tay, chờ đến ba ngón tay còn phải một hai tiếng nữa.”

Lục Thức nhìn cô gái nhỏ đau đến mức nước mắt lưng tròng, tóc tai và quần áo bên người đều bị mồ hôi chảy ra không ngừng làm ướt, trái tim cũng theo đó quặn thắt lại.

Mà việc anh chỉ có thể làm là đứng ở một bên, một chút đau đớn cũng chẳng có cách nào chia sẻ vì cô.

Mỗi một giây đồng hồ đều cực kỳ chậm gian nan, Lục Thức chờ đến độ lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng chờ được cô mở ba ngón tay, có thể được đẩy vào phòng sinh.

Một cây kim dài không đau được đâm xuyên qua, qua một lát sau, Ngu Vãn cảm nhận được cảm giác đau đớn muốn chết giảm bớt hơn phân nửa, cô có cảm giác sống lại một lần nữa.

Lúc này cô cũng có thể hơi lơ đễnh mà liếc nhìn Lục Thức vẫn đang nắm chặt tay cô.

Sắc mặt anh cũng rất trắng, hốc mắt đỏ bừng, có chút ướt át rõ ràng.

Ngu Vãn mất sức vì cơn đau kịch liệt từng cơn trước đó, ngón tay chỉ có thể cử động nhẹ hai cái, nhéo lòng bàn tay anh.

Sắc mặt tái nhợt của cô cũng nở nụ cười, giọng nói nhỏ bé yếu ớt mà bình tĩnh: “Rất nhanh thôi.”

Lục Thức sờ mặt cô, giọng gần như nghẹn ngào: “Ừm, sẽ sinh xong nhanh thôi, Vãn Vãn kiên trì một chút.”

Bọn họ đã quyết định sẽ áp dụng sinh mổ vào sáng sớm, đây là cách an toàn nhất đối với cặp song sinh. So với chuyển dạ sinh thường từ bảy tám đến mười tiếng, sinh mổ chỉ cần một hai tiếng, nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng mà ngày thường mặc kệ làm cái cái gì, hai tiếng tựa như trôi qua trong nháy mắt, giờ phút này Lục Thức lại cảm giác thời gian như là bị ai đó nhấn nút giảm tốc độ.

Từng giây, từng phút, đủ chậm để tra tấn người ta đến chết.

Trong suốt thời gian dài và kinh hãi chờ đợi, cuối cùng, trước sau vang lên hai tiếng khóc nỉ non trẻ con yếu ớt.

“Chúc mừng, hai em bé đều rất khỏe mạnh, vẫn là thai long phượng nha.”

Lục Thức như thể không nghe thấy tiếng chúc mừng của y tá, nghe thấy sinh xong rồi thì lập tức đi xem Ngu Vãn.

Vì để đến gần cô gái nhỏ hơn, anh quỳ một gối trước bàn mổ, nhấc tay thay cô vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt: “Còn đau hay không?”

Lúc này giọng anh còn khàn hơn hồi nãy.

Ngay từ đầu thật sự đau quá, sau đó tiến hành không đau đỡ hơn nhiều rồi.” Cô suy yếu đến mức giọng cũng khe khẽ, đôi mắt lại sáng lấp lánh: “Em không nghe lầm, em sinh một đôi thai long phượng đúng không anh?”

“Phải, Vãn Vãn không có nghe lầm, bây giờ bọn mình đã có một đứa con trai và một đứa con gái.”

Ngu Vãn cười rộ lên: “Thật tốt.”

Lục Thức cũng cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi của cô và đặt môi lên hôn.

Ngu Vãn cảm nhận được một giọt nước ấm áp rơi xuống trên mu bàn tay mình, bên tai vang lên giọng anh, dịu dàng cực hạn: “Em bình an không sao, đây là điều tốt nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện