Editor: Mứt Chanh
Vào chiều chủ nhật có rất nhiều người trong trung tâm mua sắm, có các cặp vợ chồng trẻ và các bậc cha mẹ có con.
Hai người đi thẳng vào thang máy, ngón tay Ngu Vãn ấn lên lầu sáu, nhớ tới cái gì đó thì lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
"Mẹ ơi, con vừa mới đến bệnh viện thăm cô giáo nên chuẩn bị ăn cơm ở bên ngoài, cơm chiều mẹ và ba không cần chờ con đâu."
Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Lục Thức nghe thấy cô bé bảo đảm: "Con biết ạ, con sẽ không ăn bậy đồ nhiều dầu mỡ và cay ở ngoài đâu, mẹ yên tâm đi."
Giọng điệu thân mật mang theo chút giọng nói tự nhiên toát ra làm nũng, nghe ra sự hoà hợp trong mối quan hệ giữa mẹ và con gái.
Nói xong điện thoại, thang máy vừa vặn ngừng ở lầu bảy.
Ngu Vãn đi ra ngoài trước, anh đi theo phía sau cô vào một quán cửa hàng xiên nướng.
Lớp dầu đỏ nóng lên nhanh chóng, vài phút đã sôi lên ùng ục, ớt cay đỏ tươi đẹp nổi lên trên cùng của món lẩu.
Trong không khí tràn đầy mùi cay nồng.
Lục Thức đột nhiên mở miệng: "Không phải em đã đồng ý không ăn dầu mỡ cay sao?"
"Ơ?" Ngu Vãn ngẩn người, không nghĩ tới anh sẽ nhắc tới cái này.
Cho dù chỉ là một lời nói dối nho nhỏ nhưng bị người ta đâm thủng ngay tại chỗ, Ngu Vãn vẫn cảm giác quá thẹn thùng.
"Khi em học tiểu học ăn lẩu với bạn bên ngoài, nửa đêm đau bụng phải đến bệnh viện treo nước biển, từ lần đó về sau mẹ không cho phép em ăn những thứ này bên ngoài nữa."
Ngu Vãn biết nói dối không đúng, thật ra cũng rất chột dạ.
Nói xong, cô chớp mắt, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn anh: "Cái kia, hôm nay em mời anh ăn cơm, anh sẽ giúp em giữ bí mật này, đừng nói cho mẹ em biết có được không?"
Cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, không ở bên ngoài ăn đồ bậy bạ nhưng ngẫu nhiên cũng muốn đỡ thèm.
Quan trọng hơn, xiên que ở cửa hàng này ăn thực sự rất ngon!
Dường như cảm thấy chút này không đủ hối lộ, Ngu Vãn suy tư một lát rồi lại bổ sung: "Chờ ăn xong xiên que, em sẽ mời anh ăn một cây kem nữa nha."
Lục Thức giật giật khóe miệng và hơi buồn cười, lời này nói làm như là anh thèm ăn đồ ăn của cô lắm vậy.
Lục Thức im lặng vài giây, cuối cùng gật đầu.
Khóe môi của Ngu Vãn nở ra một nụ cười, đứng lên, muốn đi tủ đông lấy nguyên liệu nấu ăn, giọng điệu đều nhảy nhót vui sướng: "Anh thích ăn cái gì ạ, em lấy nhiều hơn một chút."
Lục Thức cũng đứng lên.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng là đàn ông con trai, không có đạo lý gì mà mình ngồi để các cô gái bận trước bận sau.
"Tôi đi."
Hai chữ đơn giản nhưng giọng nói kia lại rất kiên định, không cho phép từ chối.
Ngu Vãn không có chối từ, ngồi trở lại vị trí của mình, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn anh: "Vậy anh lấy nhiều thêm chút xúc xích chiên há cảo nha, hai món này ăn rất ngon."
"A, còn có tàu hủ ky, gân bò, đậu hủ cá."
Lục Thức đáp lại một tiếng.
Mấy chục cây xiên tre được cho vào nồi đun sôi, mùi thơm của thức ăn đậm đà, hấp dẫn, chấm với nước sốt bí mật, hương vị đặc biệt ngon.
Sau bữa ăn xiên que cả hai đều no nê, người phục vụ đếm từng que tre một rồi báo giá.
Ngu Vãn lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền.
Động tác của Lục Thức nhanh hơn cô, cô mới mở khóa, còn chưa kịp quẹt mã thanh toán thì đã nghe thấy một tiếng "đinh".
Alipay đến số 197 tệ.
"Đi thôi." Lục Thức hất cằm về phía cô rồi nhấc chân bước ra khỏi cửa hàng.
Thanh toán đã được giải quyết, Ngu Vãn cũng không thể trả tiền một lần nữa nên đành phải lấy điện thoại, đi theo phía sau anh đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nói thầm ở phía sau anh: "Đã nói là em mời khách mà."
Lục Thức xoay người, cụp mắt nhìn cô: "Tôi không quen để con gái mời khách."
Ngu Vãn từ nhỏ đã là một cô gái chân thành, giữ lời hứa, cô nghĩ tới thỏa thuận bằng miệng vừa rồi của họ.
Đó là căn cứ vào điều kiện cô đồng ý mời anh ăn cơm nhưng hiện tại cô lại không mời, vậy thỏa thuận kia còn giữ lời không? Nhưng đó là một chuyện nhỏ không tốn sức gì, anh hẳn là sẽ giúp chuyện này.
Ngu Vãn chần chờ một chút, tựa như xác nhận mà hỏi lại: "Vậy anh có thể giữ lời, không nói cho mẹ em chuyện đêm nay em ăn xiên que ở bên ngoài chứ?"
Vì sự chênh lệch về chiều cao, cô cần phải ngẩng đầu lên khi nhìn anh.
Gương mặt của thiếu nữ mềm mại như tuyết, vẻ mặt trông mong giống như một bé mèo sữa nhỏ.
Nó sẽ khiến người ta sinh ra ý xấu muốn bắt nạt trêu đùa.
Lục Thức thế là hỏi lại: "Tôi vừa rồi không có ăn cơm em mời, vì sao còn phải giúp em giữ bí mật?"
Nói xong, anh nhìn thấy cô bé ngửa mặt nhìn mình trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng viết ở trên mặt, sáng ngời hiện lên khiển trách.
Ánh mắt nhìn anh như là đang nhìn một kẻ siêu lừa đảo không giữ chữ tín.
Lục Thức buồn cười, vẻ mặt căng thẳng: "Được rồi, sẽ không nói, tôi không nhiều chuyện như vậy."
Ngu Vãn thở phào một hơi.
Cho tới khi thang máy trực tiếp đi xuống, lúc đến lầu 5 thì ngừng lại.
Hai cô gái tuổi chừng đôi mươi bước vào, trên tay xách theo cái túi mua sắm.
Một cô gái tóc xoăn dùng cánh tay nhẹ huých bạn mình: "Wow, mày xem chàng trai bên kia kìa, đẹp trai à nha. Nhưng trên lỗ tai anh ấy mang cái gì thế, tai nghe Bluetooth kiểu mới nhất hả ?"
Một cô gái tóc thẳng khác nhìn sang: "Không phải đâu, tao thấy hình như là máy trợ thính á mày."
"Hả?" Tóc xoăn ngạc nhiên, "Ông ngoại tao 70 mới mang máy trợ thính, anh ấy trẻ tuổi như vậy đã mang cái này, vậy chẳng phải cả đời tàn tật sao, đáng thương thật."
"Rất đẹp trai ấy chứ, gương mặt này có thể debut, đáng tiếc ha."
Lời nói như là đồng tình nhưng ánh mắt đánh giá lại không ngừng nhìn về phía Lục Thức.
Hai cô gái khe khẽ nói nhỏ thì thầm, cho rằng bản thân nói chuyện với âm lượng đã ép tới rất nhỏ nhưng trong thang máy nhỏ như vậy vẫn có thể nghe thấy.
Lục Thức dĩ nhiên cũng nghe thấy.
Anh cũng không đến mức vì cái này mà ra tay đánh hai cô gái, dù sao những lời này cũng không phải chưa từng nghe.
Ngu Vãn vốn dĩ cúi đầu, đang trả lời WeChat của Đồng Giai Nghê, nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ thì trong lòng đã hơi không thoải mái.
Chờ tới khi nghe thấy mấy chữ người tàn tật và đáng thương, cái cảm giác không thoải mái càng thêm mãnh liệt hơn.
Cô siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay và trực tiếp đi thẳng đến trước mặt hai cô gái.
Vừa rồi hai cô gái này thấy cô vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy diện mạo của Ngu Vãn thì đều kinh ngạc trong chớp mắt, em gái này thật xinh đẹp.
Bọn họ đều mang giày cao gót 7, 8cm, vóc dáng cao hơn Ngu Vãn rất nhiều.
Ngu Vãn chỉ phải ngẩng đầu lên.
Lục Thức không biết cô muốn làm gì, ánh mắt anh nhìn sang thì thấy cô mím môi, hùng hổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Rõ ràng dáng người thấp hơn hai cô gái kia rất nhiều, trang điểm cũng không chững chạc như đối phương nhưng khí thế lại không yếu chút nào.
Anh nghe thấy cô nói...
"Mấy chị có phiền hay không, nhàn rỗi không có việc gì thì chơi điện thoại đi chứ, vì sao cứ nhìn chằm chằm vào người khác, nghị luận chuyện người khác vậy ạ. Nếu chính các chị bị người ta nghị luận như vậy trước mặt mọi người, chẳng lẽ sẽ cảm thấy vui vẻ ư?"
Những người khác trong thang máy nghe vậy toàn nhìn về phía các cô bên này.
Hai cô gái vốn dĩ cũng lanh mồm lanh miệng, muốn lén nói thầm vài câu với bạn thân, không ngờ bị chỉ ra tận mặt.
Gương mặt lập tức lộ vẻ xấu hổ, đều rụt cổ không lên tiếng nữa.
Chờ thang máy ngừng ở lầu một, hai người này rời đi trước, giậm gót giày cao gót với tốc độ Phong Hỏa Luân, rời đi tựa như trốn.
Ngu Vãn cũng đi ra ngoài rồi xoay người nhìn về phía Lục Thức và nói với giọng mềm mại: "Chúng ta bây giờ đi mua kem thôi."
Vẻ mặt cô rất tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy những gì mình làm vừa rồi đáng gờm đến cỡ nào.
Trái tim Lục Thức co thắt lại, hiếm khi anh sinh ra một chút cảm xúc mềm mại vào lúc này.
Đó là cảm giác xa lạ nhưng mới lạ, lần đầu tiên, anh cảm nhận được có người chống lưng cho mình.
Mặc dù cô bé chống lưng cho anh nhỏ tuổi hơn anh, vóc dáng còn chưa cao tới ngực anh, có đôi khi nhìn còn ngây ngốc.
Cửa hàng kem mở trước cửa trung tâm thương mại, cửa ra vào một trái một phải có hai con gấu Brownie và Thỏ Connie rất to, đặc biệt có trái tim thiếu nữ.
Việc kinh doanh ở cửa hàng này rất tốt, bên ngoài xếp hàng dài, Ngu Vãn đi đến cuối hàng để xếp hàng.
Lúc đến phiên cô, cô gọi hai hũ kem vị vani. Có vết xe đổ, lần này cô nhanh chóng thanh toán bằng điện thoại di động.
"Hũ này cho anh."
Lục Thức cầm lấy kem từ trong tay cô.
Hai người đi ra ngoài đã gần 7 giờ.
Ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời vẫn chưa tan hẳn, màu vỏ quýt và hồng tím chồng lên nhau, màu sắc đậm hơn tựa như một bức tranh sơn dầu tĩnh vật.
Ngu Vãn múc một muỗng kem, cắn chiếc muỗng gỗ nhỏ trong miệng rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu xe.
Đường này ở khu vực náo nhiệt, vì vậy không phải là thời điểm thích hợp để đợi xe.
Sau khi đầu ngón tay cô ấn hai lần, màn hình đột nhiên tối sầm xuống, điện thoại bởi vì hết pin nên tự động tắt máy.
Ngu Vãn chỉ phải để điện thoại lại trong túi xách nhỏ, nắm chặt chiếc muỗng nhỏ trong tay rồi hỏi Lục Thức: "Điện thoại của em hết pin rồi, nếu không dùng điện thoại của anh kêu xe nha."
Lúc này trời không nóng như khi đến, cơn gió chiều tối hiu hiu, nhẹ nhàng êm dịu. Muỗng kem vừa múc đã tan ngay trong miệng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt và ngọt ngào lạ thường.
Lục Thức cũng không biết bản thân làm sao vậy, ước chừng là quyến luyến ánh nắng chiều tuyệt đẹp và cơn gió đêm dễ chịu như vậy.
Cũng có một chút luyến tiếc cô thiếu nữ làm bạn bên cạnh này.
"Điện thoại của tôi cũng hết pin." Anh nói.
Ngu Vãn sửng sốt: "Ơ?"
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Nơi này không dễ gọi xe đâu. Chúng ta đi trước một chút đợi xe ở trạm phía trước." Anh nói tiếp.
Ngu Vãn ngoan ngoãn gật đầu: "À, được ạ."
Gió đêm phơ phất, thổi rất thoải mái, hai người song song đi về phía trước.
Lục Thức thả chậm bước chân, chân của Ngu Vãn ngắn nên bước chân cũng bước quá nhỏ, cũng không phát hiện ra, cúi đầu múc từng muỗng kem nhỏ.
Trong không khí ngọt ngào với mùi vani, ánh hoàng hôn phản chiếu trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái giống như hoa hồng nở rộ.
Lục Thức cảm thấy hoàng hôn hôm nay thật là đẹp mắt.