Việc đầu tiên Ngu Vãn làm khi về đến nhà là đi tắm rửa, sau đó nằm xuống chiếc giường lớn của mình và gần như là ngủ thiếp đi ngay khi chạm vào gối.

Lục Thức nói sáu giờ sẽ tới đón cô, cô cầm điện thoại đặt báo thức lúc bốn giờ.

Ngu Vãn ngủ một giấc rất sâu, mãi cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên mới từ từ tỉnh lại.

Cô tắt đồng hồ báo thức, vươn vai một cách thoải mái dễ chịu, cảm giác sinh lực toàn thân cuối cùng cũng đã trở lại.

Hôm nay là đêm hẹn hò Thất Tịch, tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp một tí. Ngu Vãn đi đến bàn trang điểm tìm một chiếc mặt nạ dưỡng ẩm và đắp lên mặt.

Sau đó là trang điểm, chọn váy, sửa soạn xong cũng dùng gần một tiếng. Trải qua một thời gian dài luyện tập thực tiễn, cô cuối cùng cũng có thể kẻ một đường eyeliner một cách trôi chảy! Ngu Vãn ngồi ở mép giường, vừa lướt điện thoại vừa lắc chân chờ Lục Thức tới đón cô. Ở vùng núi tín hiệu không tốt trong một tháng, cô cũng bỏ lỡ rất nhiều tin nhắn, bây giờ phải trả lời từng tin một.

Khoảng 5 giờ 50, điện thoại vang lên, cô lập tức bắt máy.

“Anh đã đến cửa nhà em rồi, Vãn Vãn xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi!” Giọng cô nhẹ nhàng, mỗi một chữ đều gói gọn trong nụ cười, “Anh chờ em một chút, em ra ngay đây.”

Cúp điện thoại, Ngu Vãn đã lê dép lê chạy bịch bịch bịch xuống lầu, cô đến chỗ huyền quan đổi sang một đôi giày cao gót nhọn màu sáng nhỏ có thắt nơ ở một bên.

Vừa lúc phối hợp với chiếc váy hoa nhỏ trên người cô.

“Dì Triệu ơi con đi đây, nếu ba mẹ con về sớm, dì giúp con nói lại với ba mẹ một tiếng con đi ra ngoài ăn cơm với Lục Thức.”

Hôm nay là đêm Thất Tịch, cả Ôn Như và Ngu Yến Thanh cũng đi ăn lễ.

“Được, Vãn Vãn con đi chơi vui vẻ.” Dì Triệu cười nói.

Ngu Vãn đẩy cửa ra đi ra ngoài thì đã thấy Lục Thức đứng trước một chiếc xe hơi màu đen, ánh hoàng hôn bao trùm lấy anh, gương mặt chàng trai tràn ngập nụ cười dịu dàng.

Anh đi về phía cô, chỉ cách vài bước thôi nhưng cũng muốn nắm chặt tay cô bé trong lòng bàn tay mình.

Ngu Vãn hơi buồn cười.

Mỗi lần sánh bước bên anh, cô lại có cảm giác về tới khi còn bé, khi đó mặc kệ đi chỗ nào, ba mẹ đều sẽ nắm chặt tay cô, sợ cô sẽ đi lạc.

Hiện tại, người dắt tay cô đã biến thành anh.

Ngồi vào trong xe, Lục Thức thắt dây an toàn trước cho cô rồi mới thắt cho mình.

“Bọn mình đến phố ẩm thực hồi cấp ba ăn cơm được không?” Anh trưng cầu ý kiến của cô.

Ngu Vãn sửng sốt, không ngờ anh sẽ có đề nghị này, ngay sau đó ngọt ngào đáp rằng: “Được ạ.”

Đã lâu không về trường học cũ nên khi trở về, cô đều cảm thấy thân thiết và quen thuộc với từng nhánh cây ngọn cỏ.

Bà chủ quán cơm thịt nướng có ấn tượng đặc biệt khắc sâu với Ngu Vãn, cô gái nhỏ xinh đẹp, gương mặt đẹp như tranh vẽ, mỗi lần nói chuyện cũng là giọng lễ phép dịu dàng, quả thực không thể khiến người khác yêu thích hơn.

Vừa thấy cô, bà chủ cười tủm tỉm hỏi: “Cô bé sao lâu rồi cũng chưa tới chỗ của dì ăn?”

Ngu Vãn giải thích: “Dì ơi, con đến thành phố B học đại học rồi.”

Bà chủ cười một tiếng chao ôi: “Thành phố B là một nơi tốt, cô bé có thể thi qua đó thật sự giỏi. Chàng trai bên cạnh này là bạn trai cháu à, cậu nhóc thật đẹp trai, hai đứa đứng cùng nhau thật xứng đôi!”

Ngu Vãn bị nói đến đỏ mặt nhưng trong lòng vui không chịu được. Lục Thức đứng bên cạnh cô cũng nhẹ nhàng cong môi.

Bọn họ chỉ cần một dĩa cơm thịt nướng, sức ăn của Ngu Vãn ít, cô còn muốn ăn thật nhiều món ăn vặt khác, một mình ăn một dĩa không hết.

Vì thế cô nghĩ ra một biện pháp, mua một dĩa, hai bọn họ chia nhau ăn, như vậy sẽ không lãng phí nữa.

Lục Thức để cô ngồi xuống trước, mình ra ngoài mua một số thứ khác, cái gì mà mì lạnh nướng, khoai tây chiên, cổ vịt, bánh nướng trứng chảy.

Dù sao cũng là món cô bé thích ăn khi còn đi học, anh đều nhớ rõ ràng.

Chầu này Ngu Vãn ăn siêu no, bụng còn có hơi căng ra.

Đêm hè gió đêm mang theo lạnh lẽo, rất thoải mái, hương hoa dành dành bay lơ lửng trong không khí, dìu dịu lại dễ ngửi.

Lục Thức nắm tay cô, hai người đi qua con đường đã đi qua vô số lần hồi cấp ba, chậm rãi đi tới cổng trường.

Bảo vệ vẫn là người trước đây, một bác mập mạp rất dễ mến. Hồi trước đi học, ai bị muộn mấy phút thì bác đều sẽ không ghi tên, vẫy bàn tay to cho đi.

Lúc này bác bảo vệ đang ngồi trên chiếc ghế mây bên trong, tay cầm tờ báo và nghiên cứu tờ vé số mình vừa mới mua.

Lục Thức quay đầu nhìn về phía cô bé ăn kem bên cạnh: “Chúng ta vào xem có được không?”

Ngu Vãn cười gật đầu.

Trước đây học sinh quay về trường học cũ, sau khi đăng ký là có thể đi vào, Lục Thức viết tên hai người trên vở rồi đi vào với cô.

Phía sau truyền đến tiếng vỗ đùi đôm đốp, tiếp theo là giọng vui mừng hớn hở của bác bảo vệ: “Ôi trời, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trúng một lần! Hai mươi đồng tiền, có thể mua mấy bình trà xanh!”

Ngu Vãn nhịn không được muốn cười.

Hiện tại là tháng tám, học sinh lớp 10 và 11 đều đang nghỉ hè, chỉ có nhóm lớp 12 còn đang học bù, tòa nhà dạy học phía xa đã lên đèn sáng trưng.

Gần chỗ dây thường xuân lá tươi tốt sum suê, những khóm cẩm tú cầu tím hồng màu sắc rực rỡ trong vườn hoa, mấy chú đom đóm đang bay lượn trong đó, lóe lên ánh sáng yếu ớt.

Hai người đi ngang qua sân vận động, leo cầu thang lên tầng 5 là lớp 12A1 của bọn họ trước đây, hiện tại một nhóm học sinh 12 mới đang ngồi đó.

Xuyên qua khe hở giữa những tấm rèm màu xanh có thể nhìn thấy giáo viên bên trong đang giảng bài, trên bảng đen vẽ một quả địa cầu tròn, các loại mũi tên khác nhau đánh dấu các dòng hải lưu gió mùa

Đây hẳn là một tiết tự học buổi tối môn địa lý.

Ngu Vãn dựa vào nơi cửa sổ nhìn một hồi lâu, Lục Thức đứng ở phía sau cô, ánh mắt dịu dàng chứa đựng ý cười vẫn luôn dừng trên người cô bé.

Tiếng chuông tan học vang lên reng reng, Ngu Vãn cuối cùng cũng quay đầu lại, thu hồi ánh mắt lưu luyến: “Chúng ta đi thôi, trễ nữa bọn họ phải ra ngoài rồi.”

Lục Thức cười: “Không vội, chúng mình lại lên sân thượng xem một chút.”

Trên sân thượng có một bức tường graffiti lớn, hôm tốt nghiệp rất nhiều học sinh cầm bút mark viết lên đó những kỳ vọng về tương lai của mình.

Ngu Vãn nghe anh nói thế cũng hơi muốn lên xem.

Lên đến tầng bảy, cô ngựa quen đường cũ đẩy cửa ra, trên sân thượng tối đen như mực, không một ngọn đèn nào bật sáng.

Ngu Vãn đang kỳ quái, chỉ nghe thấy một tiếng bụp, trước mắt đột nhiên sáng ngời.

Chỉ thấy rất nhiều đèn ngôi sao nhỏ treo đầy nơi này, không đếm được có bao nhiêu.

Đèn ngôi sao lấp lánh màu vàng ấm áp chiếu sáng toàn bộ sân thượng sáng như ban ngày tựa như sao trời toàn thế giới đều rơi xuống nơi này.

Đỏ thắm như những đóa hoa hồng rực lửa trải đầy đất.

Ngu Vãn nhìn đến ngơ ngác, còn chưa lấy lại tinh thần thì những chùm pháo hoa trên sân thượng tạch tạch tạch bay lên trời cao, đẹp rực rỡ ngoài sức tưởng tượng

Mặc kệ là học sinh đang thu dọn đồ đạc hay là đã ra khỏi lớp, lúc này đều dừng lại động tác và bước chân, một đám vọt tới lan can nhìn nơi này.

Có người nhịn không được la to một câu: “Đệch! Cái này cũng lãng mạn quá đi!”

Ngu Vãn lấy lại tinh thần, mơ hồ đoán được cái gì, mở to đôi mắt hạnh: “Lục Thức, này……”

Lục Thức cong môi, lấy ra một bó hoa hồng đỏ từ phía sau rồi đặt vào lòng cô.

Cô theo bản năng giơ tay ôm lấy.

Giây tiếp theo, anh quỳ một gối xuống đất, mở một chiếc hộp màu xanh ngọc bích, ngửa đầu thành kính và chuyên chú nhìn cô bé mình thích rất nhiều năm.

Anh cuối cùng cũng có thể có tư cách nói ra những lời này: “Vãn Vãn, lấy anh được không?”

Vành mắt Ngu Vãn lập tức đỏ hoe, có hơi muốn khóc, cũng không nói rõ là vì sao.

Cô nén nước mắt dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”

Lục Thức cười rộ lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út nhỏ nhắn và xinh đẹp của cô, lại ôm người vào lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt run rẩy trên mi cô

Ngu Vãn khẽ khịt mũi, ngửa đầu nhìn anh, chớp mắt một cách hoang mang: “Hiệu trưởng của bọn mình bảo thủ như vậy, sao lại để anh làm một màn lớn như vậy trong trường dạ?”

Lục Thức cười khẽ giải đáp nghi ngờ của cô: “Anh quyên tặng một tòa nhà cho trường.”

Ngu Vãn: “……”

Cô xì một tiếng cười rộ lên, gò má lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đáng yêu quá mức: “Lục Thức, sao anh phá của như vậy. Đây là màn cầu hôn đắt nhất mà em từng nghe.”

Lục Thức nhếch khóe môi lên: “Không đắt.”

Có thể cưới được cô, bao nhiêu cũng đáng giá. Kỳ thật anh nên cảm ơn Minh Đức, ở nơi đây, anh đã gặp gỡ cô gái nhỏ tốt nhất thế giới.

“Vãn Vãn, quà tặng trong lễ Thất Tịch của anh đâu?” Anh hỏi và đưa tay về phía cô.

“À, lúc trước em vẫn dạy trong học trong núi nên không thể chuẩn bị, mấy ngày nữa em bù cho anh có được không?”

“Không được. Anh muốn ngay bây giờ.”

Anh dùng giọng điệu kiên quyết, dứt lời đầy cô vào tường, đôi tay nâng gương mặt mềm mại của cô rồi cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn chuyển từ chậm sang nhanh.

Hơi thở của anh trở nên nóng bỏng kèm theo giọng nói khàn khàn, còn có một nụ cười trầm thấp: “Cái này, chính là món quà tốt nhất trong lễ Thất Tịch.”

Đây từng là một cô gái nhỏ anh nhìn thấy nhưng không với tới được, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cô, đều cảm thấy bản thân đang mơ mộng hão huyền.

Nhưng hôm nay, mơ mộng và hão huyền của anh đều thành sự thật.

Cô là của anh.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến đây kết thúc rồi ~ đương nhiên chuyện của Vãn Vãn và anh Thức còn chưa xong, kế tiếp còn rất nhiều ngoại truyện ngọt ngào ~ ( văn án hai cũng sẽ xuất hiện ở ngoại truyện)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện