Editor: Mứt Chanh

Hôm nay Ngu Vãn phải đi tham dự tiệc cưới.

Buổi sáng thức dậy, cô thay chiếc váy màu champagne đã mua mấy hôm trước khi đi dạo phố với mẹ, váy maxi xếp ly đính lông vũ.

Nhưng bây giờ là mùa đông, chỉ mặc cái này nhất định là không đủ, cô khoác thêm một chiếc áo khoác len to sụ màu đỏ rực bên ngoài.

Ngu Vãn tìm ra chiếc máy uốn tóc dùng một lần mà cô đã mua cách đây rất lâu, cầm tay cầm và uốn đuôi tóc hai lần, sau đó ngồi vào trước gương trang điểm.

Những chai và lọ đựng nhiều loại mỹ phẩm khác nhau được đặt trong một bộ trang điểm, đều là do Ôn Như mua cho bản thân thuận tiện cũng chọn cho cô.

Nhưng Ngu Vãn không học nhiều về trang điểm, cũng không biết cách trang điểm siêu tinh tế, thậm chí còn không dám thử kẻ mắt vì sợ chọc vào mắt.


Cô vặn ra một ống mascara, cố hết sức để đôi mắt không chớp rồi nhanh chóng vuốt nó hai lần.

Sau đó cầm cây chì kẻ mày và kẻ theo đường chân mày, lại chọn cây son kem màu đỏ, thoa nhẹ một ít lên môi.

Như vậy cũng xem như vẽ xong, cô xuống lầu, ngồi xe với ba mẹ đến khách sạn lớn Khê Duyệt.

Đây là khách sạn nghỉ dưỡng tốt nhất thành phố A, tới gần vùng ngoại thành, chung quanh là rặng trúc xanh rậm rạp xanh biếc và vài đàn hạc hoang dã tản bộ trong sân vắng.

Một hàng nhân viên phục vụ trong áo bành tô đứng ở lối vào của khách sạn, cung kính cúi người 45 độ để chào đón khách khứa đã đến.

Bên trong máy sưởi mở đã đủ ấm, Ngu Vãn đi vào, một nhân viên phục vụ mặc sườn xám lập tức đến, thay cô cầm áo khoác đã cởi.

Đồng Giai Nghê và ba mẹ cô ấy vừa khéo cũng đã đến.


Nhìn thấy Ngu Vãn, Đồng Giai Nghê trực tiếp bổ nhào qua, "Ồ" một tiếng: "Vãn Vãn, hôm nay cậu mặc xinh đẹp cứ như tiên vậy! Nàng tiên nhỏ hạ phàm với chiếc búa đá!"

Ngu Vãn được cô ấy khen đến độ đỏ mặt: "Hôm nay cậu cũng xinh đẹp lắm nha."

"Hì hì, chúng ta chụp ảnh đi, đợi chút nữa tớ đăng vòng bạn bè." Đồng Giai Nghê choàng tay Ngu Vãn, lấy ra điện thoại, chụp trước bức tường hoa kết bằng vô số đóa hồng.

Hai người tay nắm tay đi vào.

Bàn bọn cô ngồi xuống đều là bạn cùng lứa tuổi, không ít vẫn là bạn học cấp ba, đây xem như là lần đầu tiên mọi người gặp lại sau tốt nghiệp, nói nói cười cười rất náo nhiệt.

Đồng Giai Nghê cúi đầu chuyên tâm photoshop bức ảnh vừa rồi.

Cô ấy chỉnh một bộ lọc, gọt cằm một chút và kéo cổ thon dài ra một ít.


Cô ấy mới không phải là một con quỷ ích kỷ chỉ photoshop cho mình rồi đăng vòng bạn bè. Chỉnh xong ảnh chụp của mình, Đồng Giai Nghê lập tức chỉnh lại hình ảnh của Ngu Vãn.

Sau đó ngón tay của cô ấy lơ lửng trên màn hình rất lâu nhưng không tìm thấy nơi để giúp Ngu Vãn chỉnh.

Mặc kệ là mặt hay là dáng người, Ngu Vãn đều rất đẹp, cổ thiên nga thon dài, còn có vòng eo thon gọn không đủ một nắm. Làn da còn trắng sáng lên!

Quả nhiên! Dự án cuối cùng của Nữ Oa quả nhiên ưu tú!!

Đồng Giai Nghê đã lấy tấm ảnh chụp chung này đăng lên vòng bạn bè, không bao lâu, số lượt thích đã tăng lên. WeChat cô ấy add thật nhiều người quen ở đại học, gần như tất cả con trai đều đang hỏi phương thức liên hệ của Ngu Vãn.

Đồng Giai Nghê đều chẳng trả lời người nào!

Trong lòng cô ấy, Vãn Vãn của cô ấy là người tốt nhất trần đời, những tên con trai chó má thấy sắc nảy lòng tham mới không xứng với đâu!
Nghĩ như vậy, dưới vòng bạn bè lại nhiều thêm một cái like.

Hình đại diện là bầu trời đen tuyền với một ngôi sao sáng phía trên.

Đồng Giai Nghê tò mò người kia là ai, sao mình không có một chút ấn tượng nào.

Ngón tay ấn vào ảnh đại diện, cô ấy thấy danh thiếp WeChat của người này, ghi chú: Lục Thức.

Đồng Giai Nghê: "......"

Đồng Giai Nghê quả thực phục.

Add WeChat ba năm, cô ấy gần như lảm nhảm mỗi ngày một bài nhưng trước nay không nhận được một cái like nào từ anh, là thật sự một lần cũng không có!!

Chỉ hôm nay đăng ảnh chụp chung với Vãn Vãn, chưa đến năm phút cô ấy đã nhận được một cái like??? Không nên thực tế như vậy!!

Cùng lúc đó, điện thoại Ngu Vãn kêu tích, cô cúi đầu xem, là Lục Thức gửi tin nhắn đến.

【 Lục Thức 】: Váy này thật sự rất đẹp, hôm nay Vãn Vãn cũng rất đẹp.
Ngu Vãn mím môi, cười nhẹ, trong lòng ngọt ngào.

Từ nhỏ đến lớn cô được người ta khen xinh đẹp quá nhiều lần, gần như cũng tập mãi thành thói quen, nhưng nghe thấy anh khen mình thì vẫn không kìm được rất vui vẻ.

Khúc dương cầm nhẹ nhàng du dương vang lên.

Đèn trên cao tối sầm đi, mọi người ngừng nói chuyện với nhau, đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngu Vãn học dương cầm thật nhiều năm, khúc nhạc dạo vừa vang lên, cô đã nghe ra đây là 《 Canon 》.

Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía thảm đỏ, cô dâu mặc váy cưới trắng tinh được ba trong bộ vest giày da kéo tay, từng bước tiến về phía chú rể.

Phía sau đi theo hai bé hoa đồng đáng yêu, tay nhỏ xách theo chiếc giỏ nhỏ, không ngừng rải cánh hoa hồng.

Ngu Vãn xem có hơi xúc động.

Hồi cấp ba cô cũng từng được cha mẹ dẫn theo tham gia hôn lễ, khi đó cũng chỉ cố ăn kẹo mừng và ngắm cô dâu xinh đẹp.
Tâm trạng lúc này có chút khác biệt, cô thậm chí nhịn không được nghĩ chờ mình và Lục Thức kết hôn là cảnh tượng gì đây.

Mới bắt đầu suy nghĩ, cô đã đỏ mặt. Không được! Bản thân mới mười chín tuổi, không thể biểu hiện muốn lấy chồng đến vậy!

Trên sân khấu cô dâu chú rể trao nhẫn xong, phân đoạn tiếp theo là ném hoa cưới.

Rất nhiều người lên rồi, Ngu Vãn cũng bị Đồng Giai Nghê kéo qua đó.

Không khí đoạt hoa cưới rất nhiệt liệt, mọi người phía sau tiến lên trước, ồn ào một vùng. Ngu Vãn đi giày cao gót sợ ngã, cũng hơi xấu hổ chen qua đoạt lấy.

Cô đứng xem náo nhiệt ở bên ngoài đám đông, ai ngờ bó hoa cưới kia không nghiêng không lệch vừa vặn rơi đến chỗ cô.

Ngu Vãn theo bản năng vươn tay ra, bó hoa cưới sơn trà trắng đã rơi vào lòng cô.

Toàn sân khấu vang lên tiếng ồn ào, Ngu Vãn cúi đầu nhìn bó hoa cưới trong lòng mình thì mặt ửng hồng, trong lòng lại hơi vui vẻ.
Cô nhớ rõ khi còn nhỏ từng nghe mẹ nói, nếu trong hôn lễ có thể nhận được hoa cưới của cô dâu, điểu đó có ý nghĩa là hôn nhân của mình cũng sẽ thuận lợi hạnh phúc.

Mặc kệ linh nghiệm hay không, ít nhất ngụ ý rất tốt đó.

Sau khi tiệc cưới chấm dứt, còn có hoạt động giải trí khác, toàn bộ khách sạn này đều được bao vào hôm nay.

Người lớn đi đánh gôn hoặc là chơi mạt chược, nhóm trẻ tuổi như Ngu Vãn thì đi lên phòng riêng trên lầu để chơi board game.

Cô và Đồng Giai Nghê đi cùng nhau, còn có mấy người bạn cấp ba quen biết nhưng không tính là quá quen ngồi một bàn chơi trò chơi bí ẩn gϊếŧ người.

Chơi được một nửa, nhân viên phục vụ bưng tới đủ loại đồ uống và rượu rồi đưa cho từng người một.

Lúc đưa cho Đồng Giai Nghê, dưới chân nhân viên phục vụ như không cẩn thận bị vướng gì đó, cả một ly nước bưởi chùm đổ đầy lên người Đồng Giai Nghê.
Sắc mặt người phục vụ trắng ngay tức thì, cô ta vừa hoảng loạn xin lỗi, vừa luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau quần áo bị làm dơ cho cô ấy: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, không phải tôi cố ý."

Đồng Giai Nghê nhìn vẻ mặt kinh sợ của cô ta, không muốn khó xử cô ta nên xua tay nói: "Cũng không sao, em đến phòng thay quần áo đổi một bộ là được."

Cô ấy đứng dậy rời đi.

Thiếu một người, trò chơi này cũng không thể tiếp tục chơi, mọi người uống đồ uống trò chuyện.

Nhân viên phục vụ cuối cùng đi đến trước mặt Ngu Vãn, đưa cho cô một ly nước ép dâu tây có màu sắc rực rỡ.

Ngu Vãn nhận lấy, thấy sắc môi cô ta tái nhợt cùng với biểu cảm cũng là lo sợ bất an nên nở nụ cười với cô ta, dịu dàng an ủi: "Việc này qua rồi, chị đừng lo lắng."

Nhân viên phục vụ nhìn nụ cười ấm áp trước mắt, trong lòng đột nhiên bị xúc động, môi cô ta mấp máy, muốn nói gì đó với cô gái tốt bụng này.
Đến cùng vẫn nhịn xuống, chỉ nói tiếng cảm ơn đã nhanh chóng rời đi.

Ngu Vãn cắn ống hút, vừa uống nước dâu tây vừa nghe mọi người kể về những điều thú vị trong trường đại học.

Dần dần, đầu cô choáng váng, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên, như là cảm giác say lần trước trong buổi họp lớp nhưng lần này càng thêm mãnh liệt.

Ngu Vãn cảm thấy kỳ quái, cô uống rất ít rượu vang đỏ trong tiệc rượu, cũng chỉ nếm thử một tí, chẳng lẽ là do độ cồn rất cao sao?

Nhưng mà hiện tại Đồng Giai Nghê lại không ở bên cạnh, cô muốn hỏi cô ấy một chút cũng không được.

Ngu Vãn đứng lên, định đến phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo một chút.

Cô rời khỏi cửa mới thấy nhân viên phục vụ vừa nãy đổ nước trái cây lên người Đồng Giai Nghê.
Nhân viên phục vụ đỡ lấy cô: "Cô làm sao vậy? Cần tôi hỗ trợ không?"

Ngu Vãn choáng đầu, đứng cũng đứng không yên: "Phiền toái chị đỡ em đi toilet."

Cô được đỡ đưa tới phòng vệ sinh, vốc nước lạnh rửa mặt, không chỉ không giảm bớt nửa phần mà đầu còn choáng hơn, trong cơ thể có loại cảm giác khó chịu khó có thể hình dung.

Lúc này nhân viên phục vụ mới nói: "Cô ơi, cô uống say sao? Tôi đỡ cô đến phòng cho khách nghỉ ngơi ở trên lầu nhé."

Ngu Vãn suy nghĩ, gật đầu: "Được, cảm ơn chị."

Nhân viên phục vụ lấy thẻ phòng mở cửa, đỡ cô đến trên giường nằm xuống.

"Cũng phiền chị đến phòng tìm cô gái vừa rồi bị chị đổ nước trái cây, nói với cậu ấy em có hơi say, bây giờ nghỉ ngơi ở đây."

Đầu Ngu Vãn vừa choáng vừa sưng, ý thức ráng chống đỡ vụn nát sau khi nói xong câu này, cả người đã rơi vào trong hôn mê.
Nhân viên phục vụ nữ nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, trong lòng có chút không đành lòng.

Cô ta biết bản thân đang làm chuyện xấu, cô ta đang nối giáo cho giặc, đưa dao cho ác ma, muốn làm tổn thương một cô gái ngây thơ và tốt bụng như vậy.

Nhưng cô ta không thể không làm như vậy, cô ta cần phải làm giao dịch với ác ma này! Không có 300.000 và nguồn thận phù hợp đó, ba cô ta sẽ chết nếu không được ghép thận!

Nhân viên phục vụ nữ dời mắt, không dám nhìn Ngu Vãn thêm, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: "Thưa anh, anh đi lên đi, chuyện anh muốn làm tôi đều làm thỏa đáng."

"Tôi biết rồi."

Cửa bị đẩy ra, giày da đạp trên sàn cẩm thạch phát ra âm thanh.

Lục Ngạn đi đến, thấy người nằm ở trên giường.

Một cô gái có dung nhan tuyệt sắc, hồn nhiên không tì vết như vậy, chờ tác dụng của thuốc thật sự phát huy thì sẽ vặn vẹo người cầu hắn làm.
Trên mặt Lục Ngạn nở một nụ cười vừa lòng và tà ác rồi nói với nhân viên phục vụ nữ: "Cô làm rất tốt, tối nay ca giải phẫu của ba cô có thể sắp xếp rồi."

"Được rồi, cô đi ra ngoài đi." Cuối cùng hắn cũng ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện