Editor: Mứt Chanh
Hai mươi phút cuối cùng của tiết học, Ngu Vãn đặc biệt thất thần.
Cô chưa từng xăm hình bao giờ nhưng cũng biết xăm một lần rất đau, hơn nữa tẩy hình xăm còn đau gấp nhiều lần xăm.
Quan trọng hơn là bởi vì màu đã ngấm vào cơ bắp, cho dù chịu đựng đau đớn tẩy đi thì trên vùng xăm cũng sẽ để lại những vết sẹo.
Lúc học cấp hai, lớp bọn cô có một bạn nam tương đối phản nghịch, xăm tên bạn gái mình trên cánh tay, kết quả chưa đến nửa học kỳ đã chia tay.
Chờ cậu ấy quen bạn gái mới, sau khi rưng rưng đi tẩy hình xăm cũ đi thì lại bị bạn gái mới yêu cầu cũng xăm tên mình lên.
Anh đại oai phong một cõi trong trường suýt chút nữa đã khóc.
Chuyện này từng được truyền thành chuyện cười năm bọn họ học cấp 2, rất nhiều chàng trai đã rút ra bài học kinh nghiệm đẫm máu và nước mắt từ anh đại: Sau này xăm mình thì xăm bông hoa hay chim đồ, dù là heo Pepper, cũng tuyệt đối đừng xăm tên bạn gái! Bằng không chia tay sẽ phiền toái lắm đấy!
Chuông tan học vang lên, giáo sư lớn tuổi về điểm này thì tốt, không thích dạy quá giờ, nghe thấy tiếng chuông thì tuyên bố tan học.
Lâm Du Nhiên thấy Ngu Vãn cầm bút, vẫn còn ngồi không nhúc nhích thì cười hì hì trêu ghẹo: "Vãn Vãn cậu còn không thu dọn hả, không phải tối nay muốn đi hẹn hò với bạn trai sao?"
"Ơ phải." Ngu Vãn lấy lại tinh thần, vội nhét bút vào túi đựng bút, lại cầm lấy sách vở bỏ vào cặp sách, vẫy tay chào mấy người bạn cùng phòng, "Tớ đi trước nha."
"Đi thôi đi thôi, các cậu chơi vui vẻ nhé."
Phòng học ở lầu 3, Ngu Vãn chạy nhanh xuống, Lục Thức đã sớm chờ ở cửa, anh đi qua đó, cầm chiếc cặp nhỏ của cô trong tay.
Sau đó lại đưa cho cô ly trà sữa đã mua.
"Cái kia của em hai ngày nữa sẽ tới, uống lạnh không tốt, anh đổi thành cái này." Anh giải thích.
Ngu Vãn uống một ngụm, sữa táo đỏ ngọt ngào, trong lòng cô cũng đặc biệt ngọt.
Bà dì của cô vẫn luôn tương đối chuẩn, nhưng có đôi khi nhiều việc, chính cô cũng sẽ quên mất.
Anh lại thay cô nhớ rõ rành mạch.
"Cái này uống cũng ngon." Cô giơ trà sữa lên bên miệng anh, giọng mềm mại mang theo một tí thẹn thùng, "Anh nếm thử xem."
Lục Thức cúi đầu, uống một hơi từ ống hút cô mới vừa dùng, môi cong lên: "Ừm, uống ngon, mấy ngày nữa anh mua cho em cái này."
"Được nha." Cô nhẹ nhàng đồng ý.
Các cô gái đi ra khỏi tòa nhà dạy học vừa nhìn thấy cảnh này.
Nhưng cũng không biết làm sao, nhìn thấy hoa khôi và bạn trai cô như vậy, họ cảm thấy đặc biệt, ngọt, ngào!
Chẳng lẽ nói đây là ma lực của những cặp đôi có giá trị nhan sắc siêu cao sao? Mặc kệ làm cái gì, chung quanh đều tràn đầy bong bóng tình yêu màu hồng!!!
Hai người ngồi xe trường đi ra ngoài, đến một nhà hàng rất nổi tiếng để ăn món thịt hầm nhừ.
Vốn dĩ buổi tối còn có kế hoạch xem phim, Lục Thức cầm điện thoại giơ lên trước mặt cô và hỏi: "Muốn xem bộ nào?"
Ngu Vãn lắc đầu: "Em không muốn xem phim, em muốn xem......"
Cô hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Muốn nhìn hình xăm trên người của anh."
Lục Thức nhướng mày cười, giọng điệu lười biếng trêu cô: "Vãn Vãn là muốn nhìn anh cởϊ qυầи áo hả?"
Ngu Vãn bị anh nói vậy càng đỏ mặt hơn, cắn môi phản bác: "Mới không phải đâu, em muốn nhìn hình xăm kia của anh."
"Có cái gì khác nhau, dù sao còn không phải là cởi cho em xem sao."
Anh nhếch khóe môi, tiến đến bên lỗ tai cô, nhỏ giọng trêu đùa: "Dù sao cả người anh đều là của em, mặc kệ Vãn Vãn muốn nhìn nơi nào trên người anh, anh đều cho em xem."
Ngu Vãn: "......"
Nếu muốn cởϊ áσ trên, thì không thể tùy tiện tìm một chỗ để xem, vừa lúc cách trung tâm mua sắm không bao xa có một khách sạn kinh doanh nhanh.
Làm xong thủ tục đăng ký trước quầy lễ tân, Lục Thức cầm thẻ phòng, nắm tay bạn gái đi thang máy lên.
Thang máy lúc này chỉ có hai bọn họ, Ngu Vãn hơi nghiêng đầu về trước, theo thói quen nhìn chằm chằm con số màu đỏ không ngừng lập loè.
Con số thay đổi đến mười thì bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.
Cô quay mặt nhìn anh, chớp mắt: "Anh cười cái gì?"
Lục Thức cụp mắt nhìn đôi mắt hạnh trong veo và hiện ra vẻ mờ mịt của cô, khóe môi nhếch lên trên càng sâu hơn.
Dường như cô bé thật sự rất yên tâm về anh, anh đưa đến khách sạn mướn phòng cho cô xem, cô không chút suy nghĩ đã gật đầu.
Hoàn toàn không sợ anh sẽ làm gì cô, tựa như lần trước, uống say rượu cũng dám đi theo anh về nhà.
Lục Thức chưa nói, chỉ khẽ cười nói: "Nếu không ra ngoài, cửa thang máy phải khép lại."
Ngu Vãn vừa nhìn, ôi chao, thật sự nha, cô nhanh chóng nắm tay anh đi ra ngoài, lập tức quên mất câu hỏi của mình còn chưa nhận được câu trả lời.
Quẹt thẻ đi vào, Lục Thức ấn mở đèn lớn trên tường, trong ánh sáng sáng ngời, anh thấy cô bé ngửa mặt với vẻ mặt chờ mong và đôi mắt trông mong.
Anh cười một cái, chủ động vén áo trên lên.
Dáng người anh rất ngon nghẻ, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp rõ ràng.
Động tác kéo lên trên từng li từng tí, mặt Ngu Vãn lại ửng hồng, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy hình xăm anh xăm trên ngực.
Hai chữ này, cô đã viết không biết bao nhiêu lần khi viết tên mình nhưng trước nay cũng không ngờ đến có một ngày sẽ được ai đó xăm ở nơi gần trái tim nhất.
Tận mắt nhìn thấy cảm giác đánh sâu vào còn lớn hơn là nhìn thấy qua ảnh chụp trong lớp.
Cô nhớ tới WeChat cuối cùng kia của anh.
"Trái tim anh đập lên một giây, anh sẽ thích em một giây."
Vành mắt Ngu Vãn trở nên đỏ hoe, trong lòng cất chứa tầng tầng lớp lớp cảm động và đặc biệt đau lòng.
"Xăm cái này, có phải rất đau hay không ?" Lông mi cô run rẩy, nhỏ giọng hỏi.
"Cũng ổn." Khóe môi anh nhếch lên, giọng nói mang theo nụ cười dịu dàng, sờ đầu cô, "Không khủng bố như em nghĩ đâu, lúc xăm mình có đánh thuốc tê."
Nhưng mà lời này kỳ thật là để dỗ cô, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả của hình xăm, anh không chọn cách bôi thuốc tê.
Lúc đau nhất, anh cắn răng nghĩ từ giờ trở đi, mãi cho đến lúc chết, trên người anh đều sẽ lưu trữ ấn ký của cô.
Cũng chịu đựng cơn đau đớn.
Ngu Vãn nửa tin nửa ngờ.
Trước đó cô từng xem trên mạng nói xăm mình đến cùng có bao nhiêu đau đớn, mấy người 1m8 vạm vỡ đều có thể bị đâm gào khóc kêu to bên cạnh.
Lục Thức còn định nói gì đó thì nơi gần sát trái tim truyền đến cái chạm mềm mại.
Người anh lập tức căng thẳng, cúi đầu đã thấy cô bé hôn bên trái tim anh, hôn từng tấc da thịt có hình xăm kia.
Cô khẽ hít thở tựa như chiếc lông chim mềm mại nhất lướt nhẹ qua đầu quả tim anh.
Ngu Vãn ngước mặt lên, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh ngập nước và nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Lục Thức, chờ chúng ta tốt nghiệp thì kết hôn nhé."
Lục Thức như là đầu gỗ ngây người trong giây lát, ngẫm ra cô nói cái gì thì trái tim tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giọng anh có phần run lên kích động: "Vãn Vãn, em nói thật chứ?"
Ngu Vãn đỏ mặt, hơi ngượng ngùng, không biết sao mình lại buột miệng thốt ra điều này.
Trước kia xem TV, kết hôn gì đó đều là con trai nói ra.
Nhưng ở bên anh, cô thật sự rất an tâm và có cảm giác an toàn được tạo ra bởi một sự lựa chọn chắc chắn.
Cô cũng muốn cho anh biết cô thích anh đến nhường nào.
Nhìn đôi mắt đen láy và vui sướng vô cùng của anh, cô chịu đựng xấu hổ và gật đầu: "Dạ."
Lục Thức thật sự cảm thấy giờ khắc này bản thân mình sắp chết vì sự kích động, anh nói không nên lời chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt trong lòng mình mừng như điên.
Anh bế người lên, ngồi vào một bên trên sô pha, cúi đầu hôn xuống thật sâu.
Đây là lần thứ hai hôn anh như vậy, Ngu Vãn còn không biết làm sao nên cô ngồi trên đùi anh, đôi tay theo bản năng vòng lấy cổ anh, đáp lại vô cùng trúc trắc.
Cô cảm thấy bản thân có hơi đần.
Nhưng cô lại không biết càng như vậy thì càng quyến rũ hơn.
Không mất bao lâu, cô cảm giác được không đúng, lần này cô trực tiếp ngồi trên đùi anh, cảm giác càng rõ ràng hơn lần trước.
Vành tai Ngu Vãn đỏ lên có thể lấy máu: "Lục Thức, anh anh......"
Lục Thức khàn giọng nói "ừ", chứng thực phỏng đoán còn đang dang dở của cô gái.
Mặt cô càng đỏ hơn, nhìn anh không biết làm sao rồi do dự hỏi: "Vậy... bây giờ anh có muốn đi tắm không?"
Cô nhớ rõ vào lần trước anh đã làm như vậy.
Đôi mắt cô bé đen láy ngậm nước, gò má ửng hồng, cánh môi đỏ bừng tựa hoa hồng còn dính sương sớm.
Dáng vẻ này đẹp muốn chết nhưng cũng khiến anh khó chịu hơn.
Nhưng mà cũng hoàn toàn không thể làm gì, cô còn nhỏ như vậy, anh cũng không nỡ để cô dùng tay hỗ trợ.
Lục Thức hít sâu một hơi, nhận mệnh bế người lên đặt trên sô pha, còn mình thì bước nhanh đến phòng vệ sinh.
Tiếng nước chảy ào ào truyền ra, Ngu Vãn ngồi trên sô pha nghe thấy rõ ràng, mặt cô tựa như bị thiêu nóng.
Cô chỉ có thể lấy điện thoại ra, lướt đại vòng bạn bè để dời đi lực chú ý.
Mười lăm phút trôi qua, Lục Thức bước ra khỏi phòng vệ sinh, chính anh cũng rất xấu hổ, tổng cộng mới hôn hai lần, cả hai lần còn mợ nó đều có phản ứng không nhỏ!
Điều này khiến cho trong lòng cô bé người ta nghĩ về anh như thế nào đây! Nhất định cảm thấy trong đầu anh không đứng đắn, cả ngày muốn như vậy như vậy với cô.
Tuy rằng tình huống sự thật cũng là như thế.
Anh ho khan, định làm bộ cái gì cũng đã xảy ra, lật chủ đề này qua: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."
Vành tai Ngu Vãn còn hơi ửng đỏ, xách theo cặp đứng lên, cúi đầu như một chú đà điểu nhỏ: "Dạ."
Buổi tối trở lại ký túc xá, tắm rửa xong nằm trên giường, cô ôm gối đầu ngồi, nhịn không được lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút.
Cô cắn môi, đỏ mặt gõ chữ vào khung tìm kiếm: Mỗi lần hôn nhau, bạn trai phản ứng đều rất dữ dội, có chuyện gì vậy? Lập tức hiện ra thật nhiều câu trả lời, Ngu Vãn nhấn vào câu trả lời đầu tiên.
【 Câu trả lời tốt nhất 】: Ha ha ha ha điều này chứng minh thân thể tố chất của bạn trai chủ thớt vô cùng tốt, phương diện kia tương đối mạnh, cuộc sống sau hôn nhân của chủ thớt nhất định rất "Hạnh phúc" hehe! Chúc phúc sớm ~~~
Ngu Vãn: "......"
*
Lâm Tri Hàn dạy kèm xong lúc 9 giờ tối mới trở về.
Cô ta lấy ra chìa khóa mở cửa, bạn cùng phòng đều ở trong phòng ngủ, một người đang chơi di động, hai người khác ngồi trước máy tính cầm khoai tây chiên vừa ăn vừa xem phim.
Lâm Tri Hàn đi vào, không chào hỏi họ đã buông cặp sách, cầm quần áo tắm rửa rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Cô ta không phải là người có tính cách thân thiện, cũng không cần bạn bè. Bắt đầu từ cấp ba cô ta đã lười lãng phí thời gian và sức lực trong các cuộc trò chuyện xã giao.
Lâm Tri Hàn nhanh chóng tắm rửa xong, thuận tay giặt sạch sẽ quần áo đã thay ra, sau khi phơi trên ban công thì lấy sách giáo khoa ra học tập.
"Lỵ Lỵ bà xem tiếp đi, 10 giờ tui phải đi họp." Tống Vân đứng lên, trở lại chỗ mình ngồi bắt đầu trang điểm.
Cô gái tên Từ Lỵ cười trêu ghẹo: "Ồ, làm tích cực đến như vậy, mấy ngày nay bà nhắc mãi bên tai tui anh khóa trên kia cũng muốn đi"
"Đúng vậy." Tống Vân kẻ mắt, cười hì hì thừa nhận, "Đợi lát nữa tui còn muốn mặc chiếc váy tui mới mua kia."
Cô ấy trang điểm xong thì đi đến ban công muốn lấy quần áo, kết quả nhìn thấy quần áo vốn đã khô ráo nay lại ướt một mảng lớn ở phía sau lưng.
Tống Vân đi đến chỗ Lâm Tri Hàn, nói với giọng oán trách: "Sao bạn lại như vậy? Lúc phơi quần áo cũng không lấy ra để dính vào váy tôi, hiện tại váy của tôi đều bị làm ướt, tôi vốn dĩ định đợi lát nữa mặc được chưa!"
Lâm Tri Hàn ngồi đó, ngẩng đầu nhìn cô ấy, không có chột dạ áy náy khi bị chỉ trích mà bình tĩnh nói: "Ban công cũng không phải của một mình cậu, quần áo kia của cậu phơi đã hai ngày, chính cậu không lấy, còn trách tôi ư."
Nói xong quay đầu đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe âm thanh của bài giảng.
Tống Vân bị nghẹn họng, càng tức giận ứ chịu được với thái độ này của cô ta.
Quần áo phơi khô quên lấy vào là cô ấy không đúng, nhưng ai không có lúc lơ là sơ suất. Đều ở chung một phòng ký túc xá, quan hệ cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, thuận miệng nhắc nhở một câu có khó như vậy không?
Tống Vân thay đại một bộ khác, tức giận cầm điện thoại lên ra ngoài.
Cuộc họp trong khoa mở ở tiệm trà sữa, lúc cô ấy qua đó, người đến còn tương đối ít.
Cô ấy mua ly đá chanh, ừng ực một hơi uống xong hơn phân nửa, cơn giận trong lòng mới dịu đi một xíu.
Cô gái chung khoa thấy cô ấy như vậy thì quan tâm hỏi: "Bà làm sao vậy?"
Nói đến đây, Tống Vân lại bốc hỏa, không kìm được nổi cơn thịnh nộ: "Tui nói cho bà nghe, tui chưa từng gặp người nào ích kỷ như vậy. Mỗi sáng chưa đến sáu giờ đã dậy, dậy sớm không có gì đi, nhưng động tĩnh mỗi lúc càng ngày càng lớn, hoàn toàn không để cho người ta ngủ."
"Quét dọn vệ sinh phòng ngủ cũng vậy, đến phiên nó thì đặc biệt có lệ, mỗi lần đều không quét sạch sẽ tóc dưới đất. Còn có kỳ thi giữa kỳ lần trước, tui tìm mấy anh khoá trước xin tài liệu ôn tập, đều photocopy một phần cho mỗi người trong ký túc xá. Chờ thi xong rồi tui mới biết được nó cũng tìm được một chị khoá trên khác xin một phần khác nhưng cất giấu, cũng chẳng cho ai."
Tống Vân càng nói càng tức, cầm lấy nước chanh nặng nề cắn ống hút: "Tui thật sự phục lun, mắt ông hotboy khoa công nghệ thông tin bị mù sao? Tìm người nào không tốt, tìm đứa như vậy?!"
Cô gái chung khoa vừa định an ủi, nghe được một câu cuối cùng của cô ấy thì im lặng một lúc: "Bạn cùng phòng mà bà nói tên là Lâm Tri Hàn phải không?"
Tống Vân: "Còn ai vào đây ngoài nó! Này? Sao bà biết!"
Cô gái kêu trời, lắc đầu nói: "Tui khuyên bà tốt nhất là vẫn ít tiếp xúc với nó, người này ấy à, quả thật không tốt lắm. Cấp ba tui cùng trường với nó, lúc ấy nó làm những chuyện đó, thật sự khiến người ta buồn nôn."
Tống Vân hứng thú: "Hey hey hey! Bà nói kỹ càng tỉ mỉ cho tui với, nó làm sao vậy?"
*
Mấy ngày nay Lâm Tri Hàn đi học luôn cảm giác chung quanh không ngừng có ánh mắt nhìn về phía mình, còn kèm theo tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Cô ta nhíu mày.
Khi chuông vào lớp vang lên, giảng viên bước vào, Lâm Tri Hàn mở sách vở ra không để ý tới những cái đó nữa.
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, cô ta đến thư viện làm thêm, cô gái cùng cô ta sắp xếp kệ sách muốn nói lại thôi nhìn cô ta cả buổi.
Lâm Tri Hàn nhíu mày: "Làm sao vậy? Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng."
Cô gái kia rối rắm một lát nhưng vẫn nói: "Cậu xem diễn đàn trường đi, hiện tại có rất nhiều bài viết về cậu."
Lâm Tri Hàn chưa bao giờ dạo diễn đàn, lần đầu tiên nhấn vào thì đã thấy được bản thân ở trang đầu.
《 Cầm mấy trăm ngàn học phí của người ta không chỉ không biết cảm ơn, còn muốn cướp bạn trai người ta. Cùng tìm hiểu phiên bản hiện thực của người nông dân và rắn nhé hehe! 》