Editor: Mứt Chanh
Lục Thức đưa Ngu Vãn đến cửa nhà.
Nhưng mà tay anh còn nắm chặt cô gái nhỏ, không có ý định buông tay.
"Về đến nhà, em phải đi về rồi." Cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Thật ra cũng không phải Ngu Vãn chưa từng suy xét đến ý định dẫn anh về nhà cùng nhau ăn cơm.
Nhưng cô thật sự sợ mình bị lộ tẩy, bị ba mẹ nhìn ra bọn họ đang yêu đương, yêu sớm gì đó, dù sao cũng không tốt lắm.
Cô định chờ đến khi vào đại học rồi mới nói chuyện này cho ba mẹ.
Lục Thức cảm nhận được cảm giác mềm như bông trong lòng bàn tay, cực kỳ không nỡ buông ra.
Trong thời gian nước rút cuối cùng của kỳ thi đại học, hai người đều đặc biệt bận bịu, hiện tại rất vất vả mới thi xong thì phải nắm lấy cơ hội dính lấy nhau nhiều thêm một chút.
Ngu Vãn: "......"
Đây là ở cửa nhà cô đó! Nhưng bàn tay nhỏ bé của cô còn bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, một chút sức lực nhỏ như vậy làm sao cô có thể thoát ra được.
Ngu Vãn đỏ ửng mặt, kiễng mũi chân chuẩn bị hôn lên mặt anh một cái rồi nhanh chóng về nhà, nhưng mà mới vừa đi đến, còn chưa kịp kề cận thì cánh cửa nhà đã thoáng cái mở ra.
Một tiếng rống to hùng hồn lộ ra mạnh mẽ truyền đến: "Hôn cái gì mà hôn! Đều bước vào cho ba!"
Ngu Vãn: "......"
Lục Thức: "......"
Ngay trước khi đi thi sáng nay, Ngu Vãn cảm thấy bản thân ở nhà vẫn là một bé gấu trúc quý hiếm được đãi ngộ.
Chỉ trong nháy mắt, cô lại biến thành chim cút nhỏ mắc sai lầm, chờ bị phạt.
Vừa rồi ông ngồi xổm ở cửa, xuyên qua mắt mèo trên cửa ôm cây đợi thỏ, quả nhiên đã cho ông bắt được!
Còn cái gì "Hôn một cái mới cho vào", tên nhóc thúi này! Thế nhưng còn dám đùa giỡn lưu manh với con gái cưng của ông!
Ôn Như nhìn chồng mình tức giận đến mức khủng khiếp thì hơi buồn cười, bà rót ly nước đưa qua đó, khuyên nhủ: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, anh đừng chọc tức mình."
Ngu Vãn ngẩng đầu, nói năng nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn nói: "Ba ơi ba đừng nóng giận mà."
Ngu Yến Thanh uống lên hai hớp nước, cảm xúc hơi ôn hoà lại một xíu, nhìn con gái ông, ngoan ngoãn hiểu chuyện cỡ nào!
Làm sao có khả năng yêu sớm?! Nhất định là bị thằng nhóc thúi này lừa gạt!!!
Nói xong nhấc chân rời đi.
Lục Thức cũng lập tức đuổi theo.
Ôn Như vẫy tay với con gái, cười nói: "Lại đây, giúp mẹ cùng gói chả giò, nhân cây tể thái, món con thích ăn nhất, đợi chút gói xong để dì đi chiên."
"......"
Ngu Vãn bây giờ nào còn có tâm trạng ăn chả giò gì đó.
Nhưng chờ đợi càng khiến người ta sốt ruột, vì thế cô đi rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bên cạnh mẹ, cầm lấy một miếng bánh bía bắt đầu cuốn chả giò.
Thế nhưng cũng khá mất tập trung, cách vài giây lại nhịn không được nhìn sang chỗ cầu thang một cái.
Cũng đã mười lăm phút, sao còn chưa xuống nữa.
Ôn Như thương con gái nên cười bảo: "Ba con không đem ly nước lên, nói lâu như vậy chắc ông ấy thấy khát nước rồi, con đi đưa nước cho ổng đi."
Đôi mắt Ngu Vãn bỗng chốc sáng ngời, lập tức đứng lên: "Con cảm ơn mẹ."
Cô cầm tách trà, chạy bình bịch lên lầu, tới cửa phòng làm việc, vặn nắm cửa nhưng không vặn ra, hẳn là khóa trái từ bên trong.
Ngu Vãn suy nghĩ một lúc, giơ tay đi gõ cửa cốc cốc, cửa rốt cuộc được kéo ra.
Nhưng cũng chỉ kéo ra một khe hở, cô rướn cổ cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.
Ngu Yến Thanh đi ra, nhìn thấy là cô thì biểu cảm nghiêm túc trên mặt dịu đi vài phần: "Chuyện gì vậy con?"
Ngu Vãn vội đưa tách trà trong tay qua, cười ngọt ngào lấy lòng: "Ba ơi ba khát nước rồi, con rót nước cho ba."
Ba Ngu nhận lấy tách trà.
Ngu Vãn thật cẩn thận quan sát nét mặt của người đàn ông rồi hỏi bằng giọng điệu mềm mại: "Ba ơi, hai người còn chưa nói xong ạ."
"Phải, ba còn chưa nói xong."
Nói xong ông xoay người đi vào, giữ cửa một chút rồi đóng lại, vài giây sau, một tiếng vang nhỏ khóa lại cùm cụp.
Ngu Vãn: "......"
Trong phòng làm việc.
Ngu Yến Thanh ngồi xuống một lần nữa, Lục Thức đứng thẳng lưng ở trước mặt ông, tay buông thõng ở hai bên tựa như tư thế hành quân.
Ngu Yến Thanh nhớ tới gì đó, nhíu mày hỏi: "Lần Vãn Vãn xảy ra tai nạn, cháu đi cứu con bé, lúc ấy có phải đã tồn đọng suy nghĩ về con bé không?"
Lục Thức gật đầu, vô cùng thẳng thắn thành khẩn: "Đúng vậy, thưa chú, lúc ấy cháu đã thích Vãn Vãn."
Ngu Yến Thanh bị xưng hô thân mật như thế khiến cho tức giận.
Hơ, ông đã nói rồi mà, mạo hiểm sinh mệnh đi cứu người, sao có thể đơn thuần suy ra chỉ là dám làm việc nghĩa, quả nhiên khi đó đã ôm theo ý nghĩ với con gái ông không cho ai biết.
Nhưng Ngu Yến Thanh cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, lúc ấy nếu không có anh, Vãn Vãn nhà bọn họ bây giờ là tình huống như thế nào, thật đúng là khó mà nói.
Ông buông tách trà, thở dài, thành thật nói với nhau: "Vãn Vãn năm đó sinh thiếu tháng, lúc mới vừa sinh ra vô cùng nhỏ, cân nặng chưa đến 2,5kg, hơi thở cũng yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, đặt vào lồng ấp trẻ em hơn một tháng bác sĩ mới để nhà chú ôm ra."
"Mười tám năm nay, Vãn Vãn vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay chú và vợ, nhà chú không nỡ để con bé chịu một chút ấm ức nào."
"Chú và Tiểu Như cho đến tận bây giờ không nghĩ tới để Vãn Vãn liên hôn gì đó, chỉ cần đời này con bé có thể trôi qua vui vẻ, cho dù con bé tìm được một chàng trai gia đình bình thường, chỉ cần người nọ tốt với con bé, thiệt tình với con bé thì nhà chú cũng sẽ không phản đối. Nhưng nhà các cháu là tình huống như thế nào, chính trong lòng cháu cũng rất rõ ràng, cháu bảo chú làm sao mà yên tâm giao Vãn Vãn cho cháu?"
Ánh mắt Lục Thức buồn bã, ngón tay để xuôi bên hông nắm chặt lại.
Sau một lúc lâu, anh quỳ xuống về phía người đàn ông.
Dưới đầu gối đàn ông con trai là vàng, những năm này tính tình anh cứng rắn, xương cốt cũng cứng nhưng tự tôn gì đó, so sánh với cô bé thì không đáng giá nhắc tới.
Đôi mắt chàng trai đen như mực, giọng điệu gần như khiêm tốn: "Chú Ngu, con có thể bảo đảm con thật lòng 100% với Vãn Vãn. Vãn Vãn ở bên con, chỉ cần con còn một hơi thở thì con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em ấy, không để em ấy chịu một chút tủi thân nào."
"Nếu sau này con đối xử với Vãn Vãn có một chút không tốt, để Vãn Vãn khó chịu, con mặc chú xử trí, cho dù chú đâm con một nhát, con cũng sẽ không có nửa lời oán hận."
Ngu Vãn kê sát lỗ tai ở trên cửa, nhưng mà hiệu quả cách âm của cánh cửa này thật sự là quá tốt, nghe cả buổi cũng chưa nghe được một chút tiếng vang.
Đang lo lắng, cửa đột nhiên mở ra, cô lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã.
May mắn một đôi tay kịp thời đỡ cô, Ngu Vãn ngước khuôn mặt nhỏ lên, chớp mắt với chàng trai, lấy ánh mắt dò hỏi anh không có chuyện gì chứ.
Không đợi Lục Thức trả lời, Ngu Yến Thanh ho khan: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, đều xuống dưới ăn cơm đi."
Ngu Vãn thở phào nhẹ nhõm, lời này của ba ý tứ là đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Cô tò mò tiến đến bên tai anh: "Hai người nói cái gì dạ? Sao hàn huyên cả buổi như vậy."
Lục Thức cười cười, cũng tiến đến bên lỗ tai cô bé, nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua câu chuyện: "Chú muốn anh đối xử với em thật tốt."
Ngu Vãn không tin lắm, vài lời nói như vậy phải nói lâu như thế sao.
Cô còn định hỏi thêm nữa, Ngu Yến Thanh quay đầu lại đã thấy hai người dính chặt lấy nhau, dáng vẻ cắn lỗ tai thì thầm.
Tuy rằng cũng định tiếp nhận Lục Thức, nhưng cái này không có nghĩa là Ngu Yến Thanh vui lòng nhìn con gái cưng và tên nhóc thúi ở dưới mí mắt mình dính nhau nghiêng ngả như thế!
"Có lời gì mà ba không thể nghe, còn phải nói thầm, muốn ba lấy mã Morse cho hai đứa không?!"
Ngu Vãn: "......"
Lục Thức: "......"
*
Sau hôm thi xong đại học, lần đầu tiên Ngu Vãn tắt đồng hồ báo thức, ngủ đến 9 giờ thì tự nhiên tỉnh.
Cô đi tắm, sấy khô tóc tốn thêm nửa tiếng, chuẩn bị cẩn thận mọi thứ để đi ra ngoài đã gần 11 giờ.
Buổi sáng lớp bọn họ có một buổi tiệc tri ân thầy cô, địa điểm là ở một khách sạn gần trường học.
Khách sạn kia lấy tên cũng may mắn, tên là lầu Trạng Nguyên.
Ngu Vãn bắt xe tới cửa khách sạn, hôm nay lầu Trạng Nguyên buôn bán cực kỳ tốt, rất nhiều lớp đều tổ chức buổi họp lớp cuối cùng ở chỗ này.
Lục Thức chờ ở cửa, Ngu Vãn bước nhanh chạy tới, động tác anh thuần thục nắm bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình.
Đợi lát nữa phải gặp thật nhiều bạn học đấy, Ngu Vãn đỏ bừng mặt nhưng lại không tránh ra, ngược lại nắm chặt tay của anh.
Hầu hết các bạn học đều đã ngồi trong phòng riêng, nhìn thấy bọn họ tay nắm tay tiến vào, mọi người không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Mấy năm nay, bài viết CP của hai người liên tục được cập nhật, cũng đã có hơn 3000 bình luận. Nếu cái này mà còn không ở bên nhau, vậy sau này làm sao bọn họ còn tin tưởng vào tình yêu đây!
Thầy chủ nhiệm Trương Kiếm Phong và một số giáo viên bộ môn khác rất nhanh cũng đã đến.
Các bạn học đều đứng lên, bưng ly rượu lên kính thầy cô.
Trương Kiếm Phong cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu, nói bằng những lời thiết tha: "Các em sắp phải bước vào cánh cổng đại học, đi vào giai đoạn mới của cuộc đời. Thầy không cầu các em xây dựng công lao to lớn cỡ nào, chỉ hy vọng các em có thể vĩnh viễn chính trực, vĩnh viễn thiện lương. Thế giới này có một mặt tốt, đương nhiên cũng có một mặt không tốt, thầy hy vọng sau này cho dù các em có trải qua những chuyện tăm tối thì trái tim cũng có thể hướng về ánh sáng từ đầu đến cuối."
"Nói một lời sau cuối, các em đừng chê thầy dong dài, cũng chỉ có cơ hội hôm nay được trò chuyện với các em, sau này nếu các em có thời gian thì hãy trở về thăm nhiều một chút, Minh Đức vĩnh viễn hoan nghênh các em."
Các bạn học cùng kêu lên: "Thầy ơi, bọn em nhất định sẽ trở về thăm thầy.''
Trương Kiếm Phong vui mừng cười đáp: "Được, đều là đứa trẻ ngoan."
Dẫn dắt từng lứa học sinh, thời gian vui nhất nhưng cũng buồn nhất là được nhìn các em học sinh sải cánh bay về không trung ở phía xa.
Cơm nước xong, mọi người cũng không rời đi.
Bên cạnh khách sạn có một KTV, lớp trưởng yêu cầu một phòng riêng sang trọng lớn, lấy tất cả quỹ lớp còn lại đặt Pizza Hut và rượu, mọi người vui vui vẻ vẻ tiếp tục chơi đùa.
Ngu Vãn và mấy bạn nữ cùng chơi cờ bay.
Lúc cô kính rượu thầy cô thì uống lên ly rượu vang đỏ, lúc chơi trò chơi thua lại uống lên chút rượu trái cây.
Vừa mới bắt đầu còn ổn.
Dần dà, men say bốc lên, Ngu Vãn cảm thấy đầu mình có hơi choáng váng.
Chơi xong một ván, cô không chơi nữa, đi đến ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Lục Thức.
Anh đang đánh bài với mấy cậu bạn, nhìn thấy cô lại đây thì đưa quân bài vừa mới bốc vào tay một cậu bạn bên cạnh: "Cậu đến đây đi."
Chàng trai nhìn thoáng qua những quân bài đã được sắp xếp, ồ một tiếng, vừa là hỏa tiễn vừa là bom, thật là may mắn quá đi!
Nếu bài này mà còn có thể thua thì quả thực không phải người! Chàng trai ngồi thẳng người, bắt đầu ra bài với 12000 tinh thần.
Men say của Ngu Vãn lúc này càng rõ ràng hơn, gò má ửng đỏ, mắt hạnh tràn ngập hơi nước, đặc biệt óng ánh.
"Anh không đánh bài sao?" Cô nhìn anh đưa bài cho một bạn nam khác thì chớp mắt hỏi.
"Ừm, không đánh."
Mọi người ca hát chơi đùa trong phòng, tiếng động ồn ã, hơi ầm ĩ. Lục Thức tới gần cô sờ lên đầu cô: "Uống bao nhiêu rượu rồi?"
Đầu Ngu Vãn bây giờ đang choáng váng, không quá tỉnh táo, phản ứng cũng chậm chạp trì trễ hơn một ít, cô vươn bàn tay nhỏ, chậm rãi tách ra đếm: "Một ly, hai ly, ba ly."
Cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngẩng lên, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, như là bạn nhỏ bị điểm tên trả lời câu hỏi, trả lời với giọng điệu nghiêm túc: "Ba ly."
Giọng nói cũng lảnh lót.
Lục Thức cảm thấy thú vị, hóa ra tưởng rằng cô bé uống rượu đã đủ đáng yêu, trình độ đáng yêu còn có thể tăng lên gấp đôi.
Ngu Vãn kéo vạt áo thun anh, nhỏ giọng nói mang theo phần luống cuống: "Lục Thức, hình như em uống say, phải làm sao bây giờ?"
Lục Thức không nhịn được bật cười, cũng không tệ lắm, sau khi uống say còn có thể ý thức được mình uống say.
"Khó chịu không?" Anh hỏi.
Cô thành thật nói: "Có một chút."
"Anh đưa em về có được không? Anh sẽ pha nước mật ong cho em uống, uống lên sẽ không khó chịu." Gọng anh nhẹ nhàng, trưng cầu ý kiến của cô.
Ngu Vãn suy nghĩ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó bàn tay nhỏ chủ động dắt lấy tay anh: "Em uống say, anh phải dắt tay em chặt một xíu, đừng để em đi lạc đó nha."
Giọng điệu mềm mại, tràn đầy tin cậy.
Ngực Lục Thức mềm nhũn, cong môi, đồng ý trịnh trọng: "Được, anh sẽ nắm chặt Vãn Vãn, nhất định sẽ không để Vãn Vãn đi lạc."
Một đoạn phim ngắn 《 Những năm ấy 》 xuất hiện trên màn hình lớn ca hát, một bạn nam cầm microphone hát đến khàn cả giọng...
"Những năm ấy bỏ lỡ cơn mưa to, những năm ấy bỏ lỡ tình yêu, rất muốn ôm lấy em, ôm dũng khí đã bỏ lỡ......"
https://www.youtube.com/watch?v=UBehxEC8c-4
Lục Thức nắm chặt bằng tay trái, đan chặt mười ngón tay cùng cô, một bàn tay khác đẩy cửa phòng riêng ra dẫn cô đi ra ngoài.
Lần anh có dũng khí nhất là vào mùa hè năm anh 17 tuổi, anh đã thổ lộ với cô bé tốt nhất trên thế gian.
Anh đã không bỏ lỡ cô, đời này bọn họ cũng sẽ không bỏ lỡ nhau.
Hôm nay lớp A1 ban tự nhiên cũng ở chỗ này tổ chức tiệc chia tay tốt nghiệp, Đồng Giai Nghê mới vừa gửi tin nhắn cho Ngu Vãn, đã biết số phòng của bọn họ bèn nghĩ đến tìm cô chơi.
Kết quả vừa lại đây đã nhìn thấy Ngu Vãn được Lục Thức nắm chặt tay, gương mặt đỏ bừng, đi đường cũng chơi chậm chạp, không quá ổn.
Vừa nhìn đã biết là uống say.
Đồng Giai Nghê nhanh chóng qua đó: "Vãn Vãn cậu muốn đi đâu vậy?"
Ngu Vãn còn chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhận ra đây là bạn thân của mình, bàn tay be bé còn lại chỉ về phía Lục Thức, trung thực nói: "Anh ấy nói muốn dẫn tớ về, pha nước mật ong cho tớ uống."
Đồng Giai Nghê lập tức cảnh giác lên, lấy ánh mắt xem bọn buôn người nhìn Lục Thức.
Không trách cô ấy không tin vào nhân phẩm của anh, dáng dấp này của Vãn Vãn nhà mình, eo này, dáng người này! Thằng con trai nào có thể cầm cự được?!!
Huống chi uống say hai má cô ửng hồng giống như trái đào mật chín mọng nước, quả thực muốn cho người ta cắn xuống một phát.
Đồng Giai Nghê vẫn luôn có phần sợ Lục Thức, ánh mắt anh lạnh lẽo, chỉ có lúc đang nhìn Ngu Vãn sẽ dịu dàng, thời điểm khác đều tựa như một con dao sắc bén.
Nhưng ở thời điểm mấu chốt này, cô ấy vẫn mạnh dạn tiến lên, gương mặt tràn đầy cảnh giác nhìn Lục Thức: "Anh không thể đưa Vãn Vãn đi!"
Quay đầu lại vẻ mặt trịnh trọng khuyên nhủ Ngu Vãn: "Vãn Vãn cậu đừng đi mà, bây giờ cậu say không tỉnh táo, lỡ như về đến nhà, chỉ có hai người bọn cậu, ổng nhân cơ hội ức hiếp cậu thì làm sao bây giờ?"
Ngu Vãn nghiêng đầu suy tư một lát, cảm thấy cô ấy nói có lý.
Lục Thức đang muốn nói gì đó thì thấy cô gái nhỏ quay mặt đi, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mình hỏi: "Sau khi về đến nhà anh sẽ ức hiếp em sao?"
"......"
Lục Thức nhịn cười, trịnh trọng đáp: "Sẽ không ức hiếp em."
Ngu Vãn vì thế lại nhìn về phía Đồng Giai Nghê, cặp mắt hạnh sáng lấp lánh chứa đầy tín nhiệm, cười nói: "Anh ấy đồng ý rồi, sẽ không ức hiếp tớ, cậu yên tâm đi."
Đồng Giai Nghê: "............"
A a a xong rồi!!
Có một loại ảo giác sau này Vãn Vãn nhà mình sẽ bị người này ăn đến xương cốt cũng không thừa làm sao bây giờ ta!!!
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thức: Không phải ảo giác.
🍀
Danh sách chương