Editor: Mứt Chanh
Trận bóng rổ bắt đầu vào lúc 9 giờ, các bạn học được yêu cầu vào sân trước nửa tiếng.
Bởi vì muốn cho học sinh thả lỏng, trường học không có yêu cầu nghiêm khắc với chỗ ngồi cho lắm, quy định mỗi học sinh đều ngồi ở vị trí lớp mình.
Chỉ cần động tĩnh không huyên náo quá lớn là có thể đổi chỗ ngồi trong phạm vi nhỏ, vì thế Ngu Vãn chuyển đến bên cạnh Đồng Giai Nghê.
Cô kéo chiếc cặp đang ôm trong ngực ra, bên trong chứa đầy những túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ.
Đồng Giai Nghê cũng chuẩn bị khô mực rong biển này đó, hai cô gái nhỏ chia nhau ăn, ríu rít trò chuyện tình hình gần đây.
Chờ đến 9 giờ, trọng tài lên sân khấu trước, nói quy tắc và một vài việc cần chú ý lúc thi đấu, sau đó cầu thủ hai đội cũng tiến lên, bắt tay cúi chào nhau.
Mười mấy chàng trai trên sân, mặc cùng một kiểu quần áo thể thao, chỉ có con số trước người là khác.
Nhưng Ngu Vãn nhìn qua thì người đầu tiên cô nhìn thấy là Lục Thức.
Trong đám con trai, anh cao lớn, đứng cũng thẳng trong chiếc áo thun ngắn tay màu đen, ở giữa có con số bảy lớn.
Chàng trai có xương bả vai rộng, eo hẹp gầy gò mà mạnh mẽ, trên cổ tay mang băng cổ tay màu trắng.
Bên tai Ngu Vãn vang vọng giọng nói trầm thấp chắc nịch của anh vào mấy phút trước.
"Em mặc màu đỏ hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì chỉ cần em ở đó, mặc kệ là ở đâu, mặc kệ chung quanh có bao nhiêu người, tôi cũng có thể liếc mắt một cái đã trông thấy em."
Cô mới phát hiện, những lời này dường như cũng có tác dụng với cô.
Có một chàng trai mặc đồng phục cùng màu đứng cạnh Lục Thức, là đại biểu thể dục của lớp, cậu ấy đang nói với anh về sự sắp xếp chiến lược lát nữa.
Anh lắng nghe, đuôi mắt lười biếng cụp xuống với vẻ mặt rất là hờ hững.
Đột nhiên, hình như có dự cảm gì đó, anh hất cằm nhìn lên trên khán đài.
Tầm mắt của hai người cứ như vậy giao nhau trên không trung.
Lục Thức trông thấy cô bé đầu tiên là sững sờ, mắt hạnh ngay sau đó khẽ cong lên và nở một nụ cười ấm áp và tươi sáng.
Tựa nhớ tới cái gì, cô lập tức buông túi khoai tây chiên trong tay, hai bàn tay nhỏ làm thành cái loa đặt trước miệng, mấp máy môi vài cái.
Lục Thức đọc đã hiểu hình môi của cô, cô nói là: Cố lên nha.
Anh nhịn không được cong môi lên, bên trong đôi mắt hẹp dài đen như mực cũng thấm ra ý cười thật sâu.
Đại biểu thể dục vẫn bô lô ba la bên cạnh suốt:?!!
Không ngờ là vừa rồi tôi nói chuyện một mình cô đơn lạnh lẽo thế à?? Anh đại à đặt anh ở chỗ này chơi bóng hay là ngược bọn ế vậy!!!
*
Mười phút chuẩn bị làm nóng người kết thúc, theo tiếng thổi kèn của trọng tài, trận bóng rổ chính thức bắt đầu.
Ngu Vãn bỏ khoai tây chiên chưa ăn xong vào cặp sách, lau tay bằng khăn giấy ướt rồi nghiêm túc bắt đầu xem trận thi đấu.
Lần đầu tiên cô trông thấy Lục Thức chơi bóng rổ mới phát hiện hoá ra anh đỉnh như vậy.
Bóng rổ truyền tới tay anh, cậu bạn đội khác lập tức chạy tới cản anh.
Bên trong vòng vây trước và sau, Lục Thức cách rổ khoảng bảy tám mét, vào không được mà lui cũng chẳng được. Thời gian mấy giây trôi qua, bóng rổ lại không rời tay thì phải coi là vi phạm quy tắc.
Chỉ thấy cánh tay anh nâng lên cao, đột nhiên nhảy lấy đà, bóng được tung ra khỏi tay anh và vẽ ra một đường parabol trên không trung.
Ba giây sau, một tiếng bịch rơi xuống khỏi rổ, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, không chút dây dưa dài dòng nào.
Cả khán đài hoan hô, chàng trai phụ trách tỉ số lật ra một con số ba ở bên bọn họ.
Trình độ chung của con trai bên ban xã hội nếu so với bên ban khoa học tự nhiên thì kém hơn một chút, nhưng thực lực của anh rất mạnh, nửa đường giành bóng vài lần mới kéo về không ít điểm.
Trận thi đấu 45 phút đầu tiên kết thúc, điểm số của ban xã hội và ban tự nhiên là 23: 23, hai bên hoà nhau.
Có 15 phút nghỉ ngơi giữa mỗi trận đấu.
Ngu Vãn xách theo chiếc bình giữ nhiệt hình chú gấu hoạt hình của mình rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Giai Nghê, tớ qua đó đưa nước cho Lục Thức nha."
Đồng Giai Nghê muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô, cuối cùng đành lựa chọn ngậm miệng.
Ôi, thôi thôi, Vãn Vãn nhà họ vui vẻ là được.
Đánh một trận bóng đặc biệt tiêu hao thể lực, trang phục đánh bóng Lục Thức mặc trên người đã sớm ướt đẫm, tóc đen cũng mướt mồ hôi, đọng lại trên xương lông mày sắc nhọn.
Nhưng cũng không chật vật chút nào, ngược lại có vẻ khoa trương không thể trói buộc.
Lúc Ngu Vãn đi qua đó, anh đang cử động cổ tay của mình.
Đến gần hơn, cô còn có thể lờ mờ trông thấy những cơ bắp rắn chắc căng cứng dưới bộ quần áo đánh bóng ướt đẫm mồ hôi của anh, biểu lộ ra hormone bùng nổ.
Hơi thở trên người anh nóng hừng hực trộn lẫn mồ hôi, Ngu Vãn không cảm thấy khó ngửi, gương mặt chẳng hiểu được lại trở nên nóng.
Cô vặn nắp của bình giữ nhiệt ra rồi rót cho anh một nắp và đưa qua đó, nói bằng giọng ngọt ngào: "Hồi sáng em pha cho anh nước muối loãng."
Thành viên khác chung quanh đều ngẩng cổ, đổ nước đá hoặc đồ uống lạnh vào miệng.
Cô sợ anh không thích nước muối loãng mình đã chuẩn bị nên giải thích: "Anh mới vừa vận động dữ dội, tốt nhất là đừng uống quá lạnh, đều không tốt cho tim mạch và các cơ quan khác trong cơ thể."
"Trước kia em từng nhìn thấy trên một tạp chí, vận động xong, nước muối có thể bổ sung thể lực nhanh hơn nước đường ngọt."
Sao Lục Thức có thể không thích.
Một lần kia anh trông thấy cô đưa nước cho Giang Triệt thì ghen ghét trong lòng tựa như cỏ dại, mọc muốn phát điên.
Anh nhận bình giữ nhiệt từ trong tay cô, uống cạn, bên môi hé nụ cười: "Cảm ơn."
Dòng nước ấm áp chảy xuống cổ họng, ủi đi cái nóng của lục phủ ngũ tạng, nhanh chóng giảm bớt cơn nóng trong cơ thể.
Cô bé chớp mắt: "Anh còn muốn uống không?"
Lục Thức cười: "Muốn."
Anh đưa cái nắp qua.
Ngu Vãn lại đi qua thêm hai bước, cúi đầu, cầm trong tay chiếc bình giữ nhiệt hình chú gấu hoạt hình, nghiêm túc rót một nắp đầy.
Cách đó không xa, Giang Triệt đang đứng cùng đội bóng rổ ban tự nhiên, trên tay anh cầm chai nước suối lạnh Lâm Tri Hàn đưa tới.
Nhiệt độ lạnh lẽo thấm vào lòng bàn tay mướt mồ hôi, thứ cậu nhớ lại là chiếc bình giữ nhiệt ấm áp nho nhỏ đã từng vô số lần cầm trong tay.
Lâm Tri Hàn cũng còn đứng ở chỗ này không đi.
Mấy thành viên trong đội nhìn Lâm Tri Hàn, lại ngắm sang chỗ Ngu Vãn.
Hai nữ chính của bài đăng trên diễn đàn hiếm khi xuất hiện chung một khung, bọn họ càng không kìm được mà muốn so sánh.
Lâm Tri Hàn rất thanh tú, mà Ngu Vãn lại thật sự đẹp, cố phán sinh tư (*), nhìn vào thật khó quên.
(*)顾盼生姿: Cố phán sinh tư: Ý là quay đầu ngước mắt có sắc đẹp tuyệt vời. Xuất từ Tam quốc Ngụy kê Khang « Tặng tú tài nhập quân ».(baidu)
Hai người cười rộ lên cho người ta cảm giác rất khác nhau.
Lúc Lâm Tri Hàn cười thì vẻ mặt thường kiềm chế, có cảm giác câu nệ.
Nhưng Ngu Vãn thì khác, cười rộ lên thì đôi mắt cong lên, gò má trẻ con mềm mại núng nính lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Xinh đẹp lại khiến người ta có cảm giác khá là gần gũi.
Lâm Tri Hàn có tính cách mẫn cảm cho nên đương nhiên nhanh chóng phát hiện được ánh mắt đánh giá của người khác, trong lòng cô ta không thoải mái, lưng lại ưỡn thẳng lên.
Cô ta biết bản thân không bằng Ngu Vãn, nhưng vậy thì có liên quan gì, hiện tại ở bên Giang Triệt, người khiến rất nhiều cô gái trong trường hâm mộ là cô ta.
Mà Ngu Vãn bây giờ chỉ có thể kề bên đứa con riêng không có danh phận gì của nhà họ Lục, lỗ tai của người thiếu niên kia còn có vấn đề, xem như nửa người tàn tật.
Ngu Vãn hoàn toàn không lưu ý đến người chung quanh đưa ánh mắt dò xét lại đây, cô ngẩng gương mặt be bé lên chỉ nhìn Lục Thức.
"Trận tiếp theo anh có muốn nghỉ ngơi không?" Cô có xíu lo lắng, lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của anh nên nói năng thật cẩn thận: "Là em nghe nói mang máy trợ thính, thời gian vận động mạnh lâu không tốt cho tai."
Những người khác nhắc tới lỗ tai anh, hoặc là tỏ ra đồng tình, hoặc là cười nhạo, nhưng ánh mắt của cô bé lại mềm, trong sáng và dịu dàng.
Không phải để ý đến lỗ tai tật nguyền của anh mà chỉ lo lắng có thể khiến lỗ tai anh không dễ chịu hay không.
Trái tim Lục Thức tựa như muốn tan chảy bởi ánh mắt mềm mại của cô, một mớ hỗn độn mềm mại.
"Thỉnh thoảng một lần, không sao đâu." Anh cong môi, giờ tay lên muốn chạm vào tóc cô nhưng nơi này quá nhiều bạn học, anh không muốn rước lấy lời ong tiếng ve cho cô.
Giơ tay lên lại hạ xuống.
Có một nụ cười cưng chiều và dịu dàng trong mắt anh, giọng anh ép tới thấp, chỉ có mình Ngu Vãn có thể nghe thấy.
Cô nghe thấy anh nói: "Đã đồng ý phải giành lấy huy chương tặng cho em thì không thể nuốt lời."
*
10 giờ, trận thi đấu thứ hai bắt đầu, tất cả mọi người trên khán đài đều phát hiện hình như Giang Triệt đang nhằm vào Lục Thức.
Giang Triệt cũng không biết bản thân làm sao thế này, đánh bóng rổ mười mấy năm, trước nay cậu đều rất tuân thủ quy tắc của trận đấu.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô gái cười đưa cốc cách nhiệt qua cho Lục Thức vừa nãy thì trong lòng lại có đám lửa đang cháy.
Tính công kích của cậu quá rõ ràng, khuỷu tay đụng vào Lục Thức vài lần bị trọng tài thổi còi bảo dừng, kết cục là cậu bị phạt.
Thi đấu bị gián đoạn lại tiếp tục.
Giang Triệt ngồi trên hàng ghế dự bị, ngón tay nắm chặt thành quyền nhìn về phía khán giả. Ngu Vãn đang ngồi ở hàng ghế thứ hai, mặc một chiếc áo thun hoạt hình màu đỏ, xinh đẹp dễ thấy.
Nhưng mắt cô cũng chẳng nhìn về phía cậu.
Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào sân bóng rổ, trên người một người khác. Người nọ ghi bàn thì đôi mắt cô lập tức cong lên thành hình vầng trăng khuyết tuyệt đẹp.
Nụ cười nở trên mặt còn tươi đẹp động lòng người hơn cảnh xuân bên ngoài.
Nụ cười như thế từng chỉ thuộc về cậu.
Giang Triệt ngửa đầu, uống gần hết chai nước khoáng còn thừa hơn phân nửa trong tay, nhưng ngọn lửa trong lòng còn đang bừng cháy.
Chai nước khoáng trống rỗng bị bóp lại hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Không có chủ lực Giang Triệt, trận thi đấu thứ hai khí thế của ban tự nhiên bên này rõ ràng yếu đi một nửa, cuối cùng là ban xã hội thắng.
Tiếp theo là ván thứ ba, Giang Triệt lên sân khấu một lần nữa nhưng Lục Thức đánh càng thêm liều mạng, 45 phút này cứ như là không biết mệt, đón bóng đoạt bóng rồi dẫn bóng.
Hai điểm, ba điểm, con số trên bảng điểm thống kê không ngừng tăng lên vì anh.
Tiếng hoan hô của khán giả càng lúc càng lớn.
Ngu Vãn vốn dĩ quy củ, ngoan ngoãn ngồi đó nhưng mấy bạn nữ chung quanh đều kích động đứng lên, có hơi chắn ngang tầm mắt của cô.
Cô không còn cách nào khác nên cũng chỉ có thể đứng lên theo.
Làm học sinh ngoan ngoãn nghe lời lâu rồi, Ngu Vãn mới đầu không quen đứng, cảm giác có tí không được tự nhiên, nhưng dần dần cũng bị bầu không khí nhiệt liệt lôi kéo.
Cũng như những bạn nữ khác, bàn tay nhỏ của cô dùng sức vung vẫy, lớn tiếng kêu tên của anh, kêu cố lên.
Lục Thức lại ném bóng vào rổ, thành viên trong đội vui vẻ vỗ tay, anh nghiêng đầu và nhìn về phía khán đài.
Cô gái bên cạnh Ngu Vãn hưng phấn níu lấy tay bạn mình ồn ào: "A a a tao mới phát hiện Lục Thức cũng đẹp trai đó chứ, hoàn toàn không thua gì hot boy Giang Triệt!"
"Nhưng ngày thường cậu ấy rất dữ, không ngờ cười rộ lên đẹp trai như vậy, tao muốn viết thư tình dài 800 chữ thổ lộ với cậu ấy ngay tại chỗ làm sao bây giờ?"
"Ui trời, tụi bây không phát hiện Lục Thức thường xuyên nhìn về bên phía chúng ta à!"
"Phải ha, mỗi lần vào rổ, cậu ấy cũng thường nhìn bên phía tụi mình, còn cười đặc biệt quyến rũ."
Mới không phải đâu! Ngu Vãn lặng lẽ phản bác họ dưới đáy lòng.
Anh ấy mới không phải nhìn qua bên này, anh ấy rõ ràng là đang nhìn cô.
Vào giây cuối cùng, điểm số của ban xã hội và ban tự nhiên lần lượt là 29 với 28, giành chiến thắng trong trận thi đấu bình thường với lợi thế một điểm.
Trường học rất hào phóng ở phương diện này, các huy chương được trao đều mạ vàng 18K.
Huy chương vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, ở giữa có khắc loài hoa của trường Minh Đức là cây hoa mai nở rộ, phía dưới là khẩu hiệu của trường: Minh Đức khiêm tốn cẩn thận chú trọng học hành, kính trọng lễ phép.
Hiệu trưởng không cao bằng Lục Thức nên lúc cầm huy chương trao cho anh thì anh phải cúi người xuống.
Chàng trai có đôi mắt đen láy, gương mặt đều là góc cạnh nhưng khi ánh mắt của anh dừng lại trong một khoảnh khắc nào đó, anh đã thu hồi lại tất cả sự sắc bén.
Chỉ còn lại sự dịu dàng.
Hiệu trưởng lần lượt đeo huy chương cho các thành viên trong đội chiến thắng, sau đó đứng cùng chụp ảnh lưu niệm.
Sau tiếng vang tách tách, Lục Thức không xen vào nữa, đôi chân dài sải bước rồi nhảy xuống bục trao giải, vài bước đã đi đến chỗ Ngu Vãn.
Chiếc huy chương đeo trên cổ chưa đầy một phút đã được tháo xuống, anh đưa qua cho cô, khóe miệng nở một nụ cười trong trẻo.
"Đây, đã đồng ý phải tặng em." Anh nhướng mày, trên trán tràn đầy mồ hôi nhưng đôi mắt đen láy lại đặc biệt sáng.
Ngu Vãn cử động tay nhưng không nhận lấy.
Cô đột nhiên nhớ tới những gì các cô gái bên cạnh đã nói trong trận thi đấu.
Cô không muốn để những bạn nữ khác viết thư tình cho anh, lòng dạ cũng đặc biệt hẹp hòi không muốn để các cậu ấy cảm thấy anh đang nhìn các cậu ấy.
Lục Thức cho rằng cô bé ghét bỏ mồ hôi trên người anh dính lên huy chương, nhưng mà bây giờ túi quần anh lại không có khăn giấy, cũng không thể lau.
Lúc anh đang nghĩ phải làm sao bây giờ thì nhìn thấy cần cổ trắng như tuyết của cô đang ngửa về phía mình, lộ ra một đường vòng cung duyên dáng hết sức nhỏ.
Giống như bé thiên nga đẹp nhất trên Hồ thiên nga.
Tai bé thiên nga đỏ ửng, hàng mi dài khẽ chớp, nhỏ giọng hỏi: "Anh tặng em, không thể tự mình giúp em đeo lên sao?"