Editor: Mứt Chanh
Không bao lâu, Ôn Như đã rửa xong dâu tây, bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Thấy gương mặt nhỏ đỏ bừng của Ngu Vãn, bà ngờ vực ôi chao một tiếng: "Là ngủ bị nóng sao, Vãn Vãn sao mặt con đỏ như vậy?"
Ngu Vãn sẽ không không biết xấu hổ trả lời nên ậm ờ dạ một tiếng.
"Tiểu Thức con nếm thử dâu tây này, ngọt lắm." Ôn Như đặt đĩa hoa quả lên trên bàn trà, nhiệt tình tiếp đón.
Lục Thức thu hồi ánh mắt trên vành tai đỏ bừng của cô gái nhỏ, cười nói: "Cảm ơn dì."
"Không có chi." Ôn Như cũng cười nói đi đến chỗ ban công mở toang cửa sổ để gió bên ngoài lùa vào.
Chuông điện thoại vang lên, bà bắt máy nói vài câu rồi cúp rồi nói với Ngu Vãn: "Dì nấu canh cá trích đưa tới cho con, bây giờ mẹ đi xuống lấy."
Nói xong, bà đẩy cửa đi ra ngoài.
Lục Thức nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô thì muốn cười, dù thế nào đi nữa, nóng giận cũng phải lém lỉnh chết đi được.
Anh cúi đầu, nghiêm túc chọn lựa một lát trong đĩa trái cây, chọn một quả dâu tây đỏ tươi, quả dâu tây đẹp nhất, cầm lấy cuống màu xanh trên đó đưa cho Ngu Vãn.
"Xin lỗi em, tôi chỉ muốn trêu em một chút thôi. Cho em ăn quả dâu tây, không giận được không." Anh xin lỗi.
Ngu Vãn nhận lấy cắn một miếng dâu tây nhòn nhọn, nước ngọt ngào tràn ra, cơn giận của cô lập tức mất tiêu.
Vốn dĩ cũng không phải chuyện bao lớn, huống chi tính tình cô lại tốt.
Ngu Vãn nhét một miếng dâu tây còn lại vào trong miệng, lúc cắn thì suy nghĩ người này có hơi tự luyến.
Nhưng tầm mắt vừa chuyển động, cô trông thấy chàng trai gần trong gang tấc.
Mũi cao thẳng, đuôi mắt có mấy phần nhếch lên, một đôi mắt hẹp dài, dưới cằm trắng trẻo lạnh lùng, các đường nét tổng thể mượt mà và tinh tế.
Hình như tự luyến cũng không phải là không có căn cứ á.
Ôn Như xách theo bình giữ nhiệt bước vào từ bên ngoài, thấy Ngu Vãn thì kinh ngạc: "Không phải mẹ đã mở cửa sổ ra thông khí rồi sao, sao mặt vẫn đỏ thế con?"
Ngu Vãn: "......"
Ôn Như đỡ cái bàn gấp nhỏ ở bên cạnh, mở ra bình giữ nhiệt đặt lên trên: "Canh cá mới vừa nấu xong, con thừa dịp còn nóng thì ăn đi."
Ngu Vãn cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng ăn xong thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nói: "Mẹ ơi, canh cá này giống với canh xương sườn bí đao con ăn hồi sáng, cũng chẳng có mùi vị gì."
Ngu Vãn chu cái miệng nhỏ lên, rõ ràng là bộ dạng không muốn ăn lắm.
Trước khi xảy ra tai nạn, cô đã không ăn gì gần một ngày, sau đó từ tối hôm qua cho tới sáng hôm nay lại đến giữa trưa, cô đều ăn mấy món canh nhạt nhẽo đó, thật sự không muốn ăn nữa mà.
Ôn Như đi qua đó sờ đầu con gái dịu giọng khuyên nhủ: "Ngoan, ăn cái này nhiều một chút, sức khoẻ của Vãn Vãn mới có thể sớm một chút bình phục."
Ngu Vãn kháng nghị thất bại, chỉ có thể nhận mệnh thở dài, cầm lấy cái muỗng tiếp tục ăn.
Huhuhu quá khó ăn!
Lục Thức nhìn cô bé đang nhướng mày, mỗi khi ăn một miếng đều rất gian nan, cảm thấy thú vị và đáng thương.
Anh tìm lấy cớ tạm biệt.
Khi anh bước đến phòng xem bệnh của bác sĩ, bên trong có bệnh nhân đang cần tư vấn, Lục Thức đứng ở cửa đợi một lát, chờ người nọ ra ngoài anh mới đi vào.
Ngu Vãn ăn canh xong thì cầm lấy sách toán bên gối lên tiếp tục xem.
Ôn Như dặn dò vài câu đừng quá vất vả, phải kết hợp làm việc với nghỉ ngơi mới xách theo bình giữ nhiệt rời đi.
Ngu Vãn đang cầm bút làm xong một đề luyện tập, chẳng được bao lâu, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt từ túi nilon.
Cô ngẩng đầu, thấy người đi vào là Lục Thức, trong tay cầm chiếc túi có màu sắc rực rỡ.
Mấy chữ to ở giữa túi nilon: thịt bò viên nhãn hiệu xx.
Ngu Vãn:!!
Lục Thức thấy đôi mắt cô bé sáng lên, đặc biệt rõ ràng, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm túi khô bò kia.
Còn không kìm được nuốt nước miếng.
"Cái này, là mua cho em sao?" Ngón tay cô chỉ vào, ánh mắt không buông tha di chuyển từ túi khô bò qua mặt anh, hỏi với gương mặt tràn đầy mong đợi.
"Ừa. Vừa rồi tôi đi hỏi bác sĩ, ông ấy nói bây giờ em có thể ăn cái này một chút."
Cặp mắt Ngu Vãn sáng hơn nhưng cô lại hơi xấu hổ vươn tay trực tiếp để ý đến những gì anh nghĩ, mắt chỉ có thể trông mong chờ anh đưa qua.
Nhìn thấy anh xé túi lấy ra một miếng khô bò từ bên trong, đặt lên trên ngăn tủ nhỏ ở mép giường.
Sau đó...
Đều cất toàn bộ những gì còn lại trong túi vào cặp sách!!!
Ngu Vãn:???? Ngu Vãn nhìn đến ngu người, chạy thật xa tới mua khô bò cho cô, cuối cùng cũng chỉ cam lòng cho cô một miếng thôi sao?!
Có nhỏ mọn như vậy hay không chứ?
Tính cách cô gái nhỏ đơn thuần, tâm tư sẽ không che giấu đều viết lên trên mặt, Lục Thức vô cùng dễ dàng đọc hiểu được suy nghĩ của cô.
Đó chính là: Con, người, này, thật, keo, kiệt.
Khoé môi Lục Thức nhếch lên, cười thành tiếng: "Tôi sợ em không kiềm chế được, ăn quá nhiều sẽ không tốt cho sức khoẻ của em."
"......"
Lời nói là đạo lý như vậy nhưng chỉ cho một miếng khô bò, cũng quá ít đó ạ!
Ngu Vãn cầm lấy miếng khô bò trên bàn kia, bóc lấy lớp giấy gói bên ngoài, đầu ngón tay bóp lên miếng khô bò, ăn vào trong miệng.
Nhai hai ba lần, ăn ngon đúng là ăn ngon thế nhưng lập tức đã ăn xong rồi!
Càng quan trọng hơn là lúc đầu cô không ăn được thì còn có thể chịu đựng được một chút, nếm được vị một miếng lại không còn, cái loại cảm giác này còn khó chịu hơn trước nay không ăn!
Cô cũng hoài nghi có phải anh cố ý mua túi khô bò chỉ vì khiến cô nghiện thèm ăn hay không?
Ánh mắt cô bé u oán và tủi thân, Lục Thức nhẫn nhịn mới không bật cười.
"Vậy cho thêm một miếng nhé?" Anh thương lượng với cô.
Ngu Vãn hất cằm, hừ một tiếng, đừng nghĩ dùng một miếng khô bò đã thu mua cô, cô mới không dễ đùa vui như vậy đâu đó nha.
Khuôn mặt nhỏ của cô trở nên nghiêm túc, vươn tay lộ ra hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh: "Muốn hai cái."
Lục Thức bật cười lại lấy ra hai miếng đặt lên trên bàn.
Ngu Vãn giơ tay cái vèo dùng bàn tay nhỏ bắt lấy hai viên khô bò, cúi đầu kéo chăn ra giấu vào trong túi áo bệnh nhân.
Chỉ hai miếng khô bò, cô phải để dành buổi tối ăn, còn phải cẩn thận kẻo bị ba mẹ phát hiện.
Lục Thức đứng bên cạnh, nhìn một loạt động tác của cô như là một bé hamster tích trữ lương thực qua mùa đông, quả thực đáng yêu không thể tả.
Khóe môi anh bất giác nhếch lên càng lúc càng cao.
"Ngày mai tôi sẽ đến đây thăm em, sẽ mang khô bò cho em."
Lục Thức muốn cho nút like vì sự thông minh của mình, như vậy sẽ nhiều thêm một lý do quay lại vào ngày mai.
Ngu Vãn nghe vậy lại chớp mắt, có hơi buồn bực.
Chỉ vì cho cô hai miếng khô bò, còn phải đặc biệt chạy thật xa tới bệnh viện một chuyến, không chê phiền toái sao?
Cô ngồi trên giường, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, chân thành kiến nghị: "Bây giờ anh có thể để lại cái túi còn lại cho em mà, em bảo đảm mỗi ngày chỉ ăn ba miếng, sẽ không ăn nhiều."
"Không được." Lục Thức lập tức từ chối.
Dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi sợ em tự chủ không tốt, nói chuyện không tính toán gì hết."
Ngu Vãn: "............"
*
Buổi tối, Đồng Giai Nghê cũng đến bệnh viện.
Cô ấy xách theo cái bình thuỷ tinh trong suốt rất lớn, bên trong là những ngôi sao nhỏ do các bạn học trong lớp xếp lại.
Còn có vài bạn học cùng lớp cấp 2 với Ngu Vãn, cấp 3 bị phân đến lớp khác, nghe thấy tin tức nói cô xảy tai nạn xe cộ nằm viện thì cũng tìm Đồng Giai Nghê xin giấy nhiều màu xếp sao.
Kỳ thật từ khi bắt đầu đi học, nhân duyên của Ngu Vãn vẫn luôn rất tốt.
Những chuyện như bởi vì đặc biệt xinh đẹp mà bị mấy bạn nữ khác cô lập xa lánh, đa phần chỉ xuất hiện bên trong kịch bản máu chó ba xu.
Trên thực tế, xinh đẹp, gia cảnh tốt, tính cách dịu dàng thiện lương giống như Ngu Vãn quả thực tồn tại như thiên sứ nhỏ, mắt ai bị mù mới có thể không thích.
Đừng nói là con trai mê nhan sắc mà con gái bây giờ cũng thích những cô gái xinh đẹp, đáng yêu!
Lúc biết được tin Ngu Vãn bị mất trí nhớ, đặc biệt là quên mất Giang Triệt, đôi mắt Đồng Giai Nghê kinh ngạc đến mức trừng lớn như chuông.
Tốn thời gian thật lâu để tiêu hóa xong tin tức này, cô ấy lại cảm thấy Vãn Vãn của họ như vậy cũng coi như là trong họa được phúc.
Giang Triệt cái tên có mắt không tròng này, đứng núi này trông núi nọ, cây củ cải lớn không biết tốt xấu hoa tâm dính chặt với em bông sen trắng em trà xanh Lâm Tri Hàn mới tốt!
Vãn Vãn mới không thèm tiếp tục nhớ rõ cậu ta và thương tâm đau khổ vì cậu ta!
Đồ chó không xứng!!!
Ban đêm, Ôn Như cũng thu dọn chút quần áo của mình lại đây, ở cạnh con gái tại chỗ này.
Rất nhiều năm, Ngu Vãn đều ngủ một mình, bây giờ ngủ chung với mẹ, cô có cảm giác vui vẻ như về lại hồi còn nhỏ.
Trong đêm tối, Ôn Như nhẹ nhàng ôm con gái rồi nói với giọng điệu thương lượng: "Học kỳ sau các con phải chia khoa xã hội tự chọn và khoa học tự chọn, chúng ta không chọn khoa học tự chọn, chọn xã hội tự chọn được không?"
Trong lòng Ôn Như rõ ràng, lúc ấy cô là vì Giang Triệt mới chọn khoa học tự chọn trong đơn nguyện vọng phân ban.
Ngu Vãn rất hoang mang, lúc trước mình không chọn xã hội tự chọn sao? Nhưng rõ ràng cô thích xã hội tự chọn mà.
"Vâng ạ." Cô không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.
Lục Thức lại đến bệnh viện vào tối hôm sau thì nhìn thấy cô bé ngồi ở trên giường, đầu cúi thấp, đang điền vào đơn nguyện vọng phân lớp.
Ngu Vãn nghe thấy tiếng động thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn anh với cặp mắt sáng lấp lánh.
Lục Thức ngầm hiểu lấy ra hai miếng khô bò từ trong túi quần, cái vèo, một bàn tay nhỏ mềm mại trắng nõn vươn ra trước mắt.
Anh nhịn không được cười, nhẹ nhàng đặt miếng thịt bò khô vào lòng bàn tay trắng nõn nhỏ bé.
"Cảm ơn anh." Mặt mày của Ngu Vãn trở nên hớn hở.
Cô gái cắn miếng thịt bò khô với hai má phồng lên, giọng nói mềm mại có vẻ lơ mơ: "Anh chọn xã hội tự chọn hay khoa học tự chọn?"
Lục Thức nhanh chóng quét mắt, thoáng thấy một dấu tích nho nhỏ đằng sau chữ xã hội tự chọn.
"Xã hội tự chọn." Anh nói.
Ngu Vãn nghe xong hơi vui vẻ, mắt to cong lên cười đáp: "Trùng hợp quá, em cũng chọn xã hội tự chọn."
Cô chưa nghĩ xong phải báo đáp ân cứu mạng của anh như thế nào, nếu sau này cô có thể hướng dẫn anh làm bài tập về nhà thì cũng coi là một sự đền đáp nho nhỏ.
Vì thế cô nói: "Thành tích xã hội tự chọn của em cũng không tệ lắm, sau này trong quá trình học tập anh có vấn đề gì không biết thì có thể hỏi em bất cứ lúc nào."
Lục Thức nhếch nhẹ khóe môi, trầm giọng kèm theo nụ cười: "Được."
*
Mẫu đơn nguyện vọng chia ban đã được nộp vào học kỳ đầu tiên của lớp 10
Hơn nữa sớm đã đã được nhập vào hệ thống quản lý giáo dục của trường, lúc này muốn sửa phải đặc biệt chạy đến Phòng Giáo vụ một chuyến.
Trong Phòng Giáo vụ, một ông giáo hơn 50 tuổi mang mắt kính, dáng vẻ nghiêm nghị và cổ hủ.
Vừa nghe xong yêu cầu muốn sửa đổi của Lục Thức, ông giáo già lắc đầu từ chối.
"Cái này sao mà được, nguyện vọng em điền trước đây là khoa học tự chọn, đều đã lên tiết tự học buổi tối khoa học tự chọn cả một học kỳ, đổi lại thành xã hội tự chọn, làm sao em theo kịp."
Lục Thức: "Em dành nhiều thời gian, có thể theo kịp."
"Vậy cũng không được." Ông giáo già lại lắc đầu, nói với giọng điệu kiên trì: "Lúc trước thời điểm điền cái này đã để cho tụi em cố gắng suy nghĩ cho kỹ, hôm nay em đến sửa, ngày mai bạn học khác lại đến sửa, vậy chẳng phải chỗ này của thầy sẽ lộn xộn sao?"
Đương nhiên, Ngu Vãn cũng thuộc về dạng sau này mới đổi nhưng tình huống của cô rất khác.
Cô có thành tích xã hội tự chọn ưu tú, gần như nhiều lần đều hạng nhất khối, cô bỏ lý chọn văn, sau khi các giáo viên biết vui vẻ còn không kịp.
Ông giáo già nhìn chàng trai trước mắt, mặc đồng phục chỉnh tề nhưng vẻ ngang tàng trên gương mặt không che giấu được.
Ông giáo già dẫn dắt học trò vài chục năm nên cực kỳ dày dặn kinh nghiệm, liếc mắt một cái đã nhìn ra anh không phải là học sinh ngoan học tập cho giỏi.
Bởi vậy cũng nhận định mục đích đột nhiên muốn sửa phân ban của anh hơn phân nửa là trò đùa tâm huyết dâng trào.
Ông giáo già không muốn càn quấy cùng với anh, bất luận như thế nào cũng không đồng ý.
Còn phê bình giáo dục anh một trận: "Sắp lên 11 rồi, đừng nghĩ đến những cái không ra gì nữa, lựa chọn khoa học tự chọn phải cố gắng học, được voi đòi tiên, thành tích cuối cùng có thể tốt không?"
Lục Thức cũng không nói nhiều gì, cũng không lên lớp, cứ đứng trước bàn làm việc không đi, lưng thẳng tựa như tư thế hành quân.
Có nhiều người trong văn phòng, tóm lại là không được tự nhiên. Mười phút, hai mươi phút, 30 phút trôi qua......
Giáo viên già cũng bị sự cố chấp của anh khiến cho không còn cách nào, rốt cuộc thở dài đỡ mắt kính nói: "Vậy em nói một chút xem, vì sao em muốn đổi thành xã hội tự chọn?"
Mặt Lục Thức không đổi sắc, trả lời tương đối đường đường chính chính: "Em phát hiện em học xã hội tự chọn có năng khiếu hơn khoa học tự chọn, càng thích hợp học xã hội tự chọn hơn một ít. Bản thân em cũng có hứng thú hơn với lịch sử địa lý chính trị."
Lời nói này vẫn còn ra dáng, giáo viên già gật đầu, đắn đo một lát: "Thôi được, lúc này thầy sửa lại cho em, muốn hối hận nữa cũng không được."
Lục Thức lập tức đăng nhập vào hệ thống quản lý giáo dục, nhập mã số học sinh, bỏ dấu stick ở đằng sau ô khoa học tự chọn rồi dùng chuột nhấp vào đằng sau xã hội tự chọn.
"Em cảm ơn thầy." Anh nói xong xoay người đi.
Giáo viên già nhìn bóng lưng của thiếu niên, tò mò thành tích xã hội tự chọn của anh cuối cùng tốt hơn khoa học tự chọn bao nhiêu, tại sao sắp lên 11 rồi mới nhớ đến muốn sửa.
Trang web còn chưa đăng xuất, giáo viên già ấn kiểm tra theo mã số học sinh, điểm giữa kì I lần trước:
Vật lý: 37; hóa học: 43; sinh học: 32.
Giáo viên già nhíu mày khi nhìn thấy, kết quả này, chậc, đi học khoa học tự chọn quả thực quá kém.
Lại xem ba môn xã hội tự chọn phía dưới.
Chính trị: 18; lịch sử: 21; địa lý: 25
Giáo viên già:??????
Cái này gọi là học xã hội tự chọn có năng khiếu ư?!! Ô hay! Thằng nhóc này em trở lại cho thầy!!
Danh sách chương