Ithaca trở nên tối đen khi một bàn tay chạm vào vai và lay nàng tỉnh giấc. Karen hé một mắt, rồi cả hai mở mắt to sợ hãi ngước nhìn gương mặt rất gần của Brice. Ánh sáng độc nhất tràn vào phòng từ hành lang rọi bóng anh to lớn hơn bình thường.
- Đến giờ dậy rồi, Karen.
Thoạt đầu nàng không hiểu tại sao. Mặc dù sự sợ hãi trôi qua nhanh chóng, phải mất một phút hoạt động trí não nàng mới phục hồi.
- Mấy giờ rồi? - Sáu. Anh phải trở lại bệnh viện trước chín giờ.
Karen ngồi bật dậy:
- Được rồi. Em sẽ sẵn sàng ngay.
- Thuốc của em trong phòng tắm. Mười phút nhé?
Karen gật đầu và buông chân xuống sàn khi anh bỏ đi. Nàng ngước mắt nhìn lên vừa kịp thấy anh đến cửa rồi biến mất. Brice đang vận bộ đồ chạy bộ thể thao. Nàng tự hỏi anh định làm gì khi ăn mặc như thế trong xe, rồi thắc mắc nàng sẽ bận gì khi vào trong xe. Karen bật đèn và còn suy ngẫm về điều này thì Brice trở lại.
Rảo bước qua sàn nhà, anh đặt một bọc tròn nhẹ vào tay nàng:
- Đồ bộ hút hơi ẩm. Ấm và thoải mái.
Brice trở gót ra khỏi cửa, nhưng dừng tại đó. Không quay lại, anh lên tiếng:
- Y phục em trong tủ dưới lầu, dọc hành lang. Nếu em thích mặc chúng...
- Cái này sẽ tốt thôi.
Brice chần chừ, gật đầu, rồi bỏ đi.
Mười phút sau, anh đứng trong tiền sảnh, ngắm Karen bước xuống lầu. Ánh mắt anh lướt khắp vóc dáng nàng. Nàng sao đáng yêu và đáng tôn sùng quá; Brice biết nên cười hay khóc. Lưỡng lự khó quyết, anh buông một câu lấp lửng:
- Em trông giống con sóc chuột bị ép.
Karen trông giống con sóc chuột bị ép, bởi vì thử nhìn anh ấy xem. Chỉ trong vòng mười phút, không biết bằng cách nào anh đã xoay xở để tắm, cạo râu và khoác lên người một chiếc sơ mi, áo len, quần nhung kẻ. Anh trông mới tinh và sẵn sàng, nếu có, dự thi thời trang.
Karen cũng tắm, nhưng nàng không cảm thấy mới tinh và sẵn sàng như anh. Nàng biết, đó là hậu quả của căn bệnh; nàng vẫn còn yếu, và vì nàng ngủ rất say chứng tỏ cái đuôi của nó vẫn chưa chịu bò đi. Nàng phải tâm niệm mình cảm thấy khá hơn, cả thể chất lẫn tinh thần, một khi nàng có được một số vật dụng cá nhân tại nhà.
Không phải nàng có ấn tượng với bộ đồ len của Brice nàng đang mặc, mà chính cách ăn diện của anh đã làm lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Đảo mắt, Karen tìm thấy đôi ủng nàng bên cạnh cửa tủ quần áo. Nàng mang chúng đến cầu thang, ngồi trên bậc ba và mang chúng vào trên đôi vớ len mà Brice kèm theo, chung với đồ lót, trong bọc đồ bộ. Quay trở lại, Karen nhờ anh khoác hộ áo khoác.
Bàn tay đặt vào lưng Karen, Brice hướng dẫn nàng đi qua nhà bếp, vào nhà chứa xe. Chiếc BMW màu đen của anh nằm trong đó, hơi bị vấy bẩn vì thời tiết khắc nghiệt vừa qua. Bên cạnh nó, trông bẩn hơn là chiếc Chevy của nàng.
Dừng lại tại đầu xe BMW, Brice chúi mắt vào chiếc Chevy và hỏi:
- Em muốn lấy xe em không?
Karen hiểu rằng, anh đang cho nàng một cơ hội cuối để thay đổi quyết định về việc trở lại, và vì không có ý định làm thế, nàng đánh giá cao tài đóng kịch:
- Hệ thống sưởi của nó không ổn.
- Anh đã nhờ người sửa.
- Ồ.
- Sao?
Nàng suy nghĩ một chút, rồi hỉnh mũi:
- Bộ quạt gió bị bể rồi.
- Không còn bể nữa.
- Anh đâu có cho sửa chiếc máy thu thanh, đúng không? Em không phải là thính giả, và đó là lý do em không quan tâm nó có hỏng hay không. Em hy vọng anh không phí tiền về cái đó...
- Không. Anh không cảm thấy có hệ số an toàn dính líu vào chiếc máy.
Karen cắn môi. Lời cáo buộc tinh vi, nhưng nó đúng. Nàng quắc mắt nhìn Brice, chuẩn bị tự vệ, nếu có. Nhưng anh không nhìn nàng, cũng như theo cách nghĩ của nàng, anh nhìn hướng ngược lại, đang chờ nàng trả lời.
Vận dụng hết tinh thần, Karen lên tiếng:
- Không.Em không muốn lấy xe em. Em thích xe anh hơn.
Nói xong, nàng đi thẳng tới băng ghế hành khách, mở cửa, rồi lướt người vào trong.
Bên trong xe rất yên tĩnh. Khi Karen ngồi xuống, ghế lún xuống, rồi hơi nâng cao lên, nàng cảm thấy thoải mái và nhận ra đúng là nàng thích xe Brice hơn xe mình, băng ghế bọc bằng nhung lông, xe chạy rất êm và khó lòng nghe tiếng động cơ. Nhờ xe cộ thưa thớt lúc tinh mơ, họđi mau chóng.Trời vẫn còn u ám và lạnh khi họ đỗ xe tại ngôi nhà vách ván ở Syracuse mà Karen gọi là mái ấm.
Với sự hiện diện của Brice khi anh nhìn nó, lần đầu tiên, sự tồi tàn của căn nhà làm đau buồn. Khi Karen dẫn anh tới cửa phía sau dẫn tới các bậc thang leo lên tầng ba tới căn hộ nàng, Karen nghĩ rằng căn nhà đã đến lúc cần phải được sơn lại. Thật ra, Karen nhận thấy căn nhà cần tu sửa nhiều hơn là chỉ sơn lại khi nàng kéo rồi giựt, kéo rồi giựt đến khi cánh cửa cuối cùng được mở ra.
Ba dãy bậc thang dài và hẹp. Karen thở hổn hển khi họ lên đến nơi và nàng mở cửa vào căn hộ.
- Ngồi.
Brice chỉ thị.
Sự chỉ thị không cần thiết. Karen đã sẵn sàng sa vào chiếc ghế cạnh bàn viết.
Hai tay thọc vào túi quần nhung, Brice đảo mắt nhìn khắp phòng. Căn hộ, thật ra là một gác xép, mặc dù sự bày trí làm cho nó có vẻ sang trọng hơn. Một phòng tắm được xây ở một đầu, đầu kia là một nhà bếp nho nhỏ, nhưng nó vẫn là căn gác lửng, được biến để cho mướn.
Brice quay qua rồi quay lại, ngó tới rồi ngó lui.
- Khá tồi, hả?
Karen nói, vẻ e dè.
Đúng là khá tồi, nhưng Brice không nói thế. Anh quyết định cần phải ra tay để làm cho nó ít xơ xác hơn. Phải cần một ít nỗ lực đây, anh nghĩ, thói quen khó lay chuyển.
Thật ra càng nhìn, Brice càng thấy nó ít tồi tệ hơn anh tưởng. Thật vậy, các tay đòn trên mái nhà bị thấm nước và oằn xuống, các cây đinh đang nhô ra. Sàn gác được phủ bằng loại vải sơn cũ và đều bị vênh lên ở các cạnh. Bồn rửa cổ lỗ, bếp lò thậm chí còn tệ hơn. Nhưng mọi nơi đều sạch sẽ. Các bức vách được sơn trắng, và những món gia dụng linh tinh khác, một chăn bông trên giường, những tấm màn trên cửa sổ, một bàn trang điểm được sửa lại, một bàn đầu giường, một bàn viết và một chiếc ghế nàng ngồi, tất cả đều sáng bóng với nhiều màu sắc khác nhau. Brice đoán Karen đã bỏ ra nhiều giờ rảnh để sơn khi lần đầu tiên nàng dọn vào. Nàng hầu như sắp hoàn thành tác phẩm chiếc cầu vồng.
- Không tồi.
Vừa nói anh vừa liếc nhìn nàng. Karen quấn mình trong chiếc áo khoác, có vẻ lạnh. Brice tìm chiếc máy điều nhiệt, không có chiếc nào, sau đó anh thấy bộ máy tỏa nhiệt, và trong vòng vài giây, anh cố xoay quả nắm nó.
- Nó đang chạy.
Karen hấp tấp nói:
- Khi ra khỏi nhà vào ngày thứ Sáu, em đâu biết sẽ không trở lại, và bởi vì em không cảm thấy khỏe nên em muốn căn phòng được giữ ấm. Nếu tắt, thậm chí chỉ trong vài giờ nhiệt độ trong đây sẽ tuột xuống kinh khủng.
Quên mất cách mình sẽ giải quyết, Brice càu nhàu:
- Nhiệt độ ở đây là cái gì đó kinh khủng, thậm chí cả khi máy đang chạy. Đây là điều tốt nhất mà chủ nhà em có thể làm hả?
- Em đoán thế.
- Em nói “Em đoán thế” nghĩa là sao? Em chưa bao giờ nói với ông ta rằng em lạnh hả?
Karen nhô một bên vai lên, rút người vào nó:
- Em hỏi ông ta máy tỏa nhiệt có chạy không, ông ta bảo có. Đó là tháng mười hai năm ngoái,khi trời thật sự lạnh. Nó chạy không quá tệ như bây giờ. Nếu em muốn phản ánh điều này, phải đợi sang mùa xuân.
- Em hầu như chẳng phản ánh điều gì cả.
Brice nói thẳng ra với vẻ mặt cau có:
- Nếu em được sưởi ấm đúng mức ở trong đây, chưa chắc em nhiễm bệnh như thế này. Anh có ý định sẽ báo cáo địa điểm này với ban y tế.
Karen ngồi thẳng người trên ghế, nhìn thẳng anh, giọng bình thản:
- Nếu anh làm thế,chủ nhà sẽ sửa lại máy và tăng giá tiền thuê để bù đắp, như thế em sẽ không thể kham nổi nó, và sẽ phải dọn đi. Xin anh đừng báo cáo, Brice.
Sự bình tĩnh trong giọng nói của nàng là lời cầu xin đầy uy lực. Brice trố mắt nhìn nàng một lúc, rồi giơ hai tay lên biểu lộ thái độ đầu hàng. Khi anh bỏ tay xuống, Karen rời khỏi ghế và quỳ xuống, lôi ra một túi vải lớn dưới gầm giường.
Brice vội xốc nàng đứng lên:
- Em đang làm gì vậy?
- Lấy bớt đồ ra để cho quần áo vào.
- Em không được làm việc trong tình trạng sức khỏe như thế này. Em nghĩ, anh ở đây để làm gì?
- Để chở em tới lui.
- Để giúp em vô bao.
- Nhưng anh đâu biết đồ đạc ở đâu.
- Vậy nói anh biết.
Khom người xuống, Brice lôi xệch cái túi, đặt lên giường rồi lên tiếng:
- Nào, ngồi đi.
Anh chỉ vào một chỗ kế bên bao vải và chờ đến khi nàng làm theo, sau đó anh mở rộng miệng bao ra, xoa hai tay vào nhau.
Karen không thích bị đối xử như một đứa trẻ đần độn. Nàng quyết định, mình bị xúc phạm như thế là quá đủ rồi, sự ngang ngạnh quá đủ rồi, sức khỏe suy mòn cũng quá đủ để có thể ngồi chễm chệ như một bà hoàng và ra lệnh. Vì thế, bắt chéo chân, Karen chỉ vào tủ quần áo:
- Mở cửa ra.
Anh làm theo.
- Em muốn đôi giày thể thao và giày đế bằng màu đen. Chúng ở trên sàn nhà, cạnh máy may.
- Anh thấy chúng rồi.
- Đặt chúng dưới đáy bao. Chúng nặng nhất.
Brice nhìn nàng khi anh xách giày tới giường:
- Anh cho chúng vô bao trước.
- Tốt. Bây giờ trở lại tủ và lấy quần jeans.
Anh theo dấu bước chân cũ.
- Có hai chiếc trên móc treo...
Nàng theo dõi anh đang mò tìm dọc theo dãy quần áo:
-... không, không phải cái đó... kia, đúng rồi... và một cái bên cạnh nó.
Anh định trở lại giường.
- Ồ, khoan đã... thắt lưng của em... nó ở trên cái móc, bên trong.
- Em không cần thắt lưng với quần jeans.
- Cần chớ nếu em muốn biến đổi áo len thành áo cánh.
Brice nhớ lại những lời nàng bình phẩm về việc có thể biến đổi trang phục không bắt mắt thành trang phục bắt mắt, và không một thắc mắc nào nữa, anh trở lại tìm thắt lưng.
Khi nó được xếp gọn cạnh quần jeans, Karen “phái” anh trở lại tủ tìm áo len:
- Chúng ở phía trên, trong các ngăn kia... thấy không?
Brice đặt tay vào đúng chỗ.
- Lấy cái xám ở cuối chồng đó, cái nâu phía trên nó cái màu kem ở chồng kế bên.
Mỗi chiếc áo đều rộng và nặng. Chồng chúng trên hai cánh tay, Brice trở lại chiếc bao. Tại đó, vẫn giữ chúng trên đôi tay, anh nhíu mày nhìn Karen:
- Tại sao chọn xám, nâu, và cam?
Anh nhìn hai chiếc còn lại trên kệ; chúng màu đen và trắng;
- Tại sao không có đỏ, xanh lục hoặc xanh lam?
- Em không có áo len nào mang màu đó cả.
- Nhưng tại sao không? Rõ ràng em thích những màu đó mà. Thử nhìn xung quanh xem.
Hoàn toàn không cần thiết nhìn chung quanh, Ánh mắt Karen vẫn dán lên trên bàn trang điểm sơn màu xanh rêu viền trắng khi nàng trả lời:
- Chỗ này dành cho em. Không ai thấy nó, vì thế em hay chơi ngông với các màu sắc. Tủ riêng của em thì khác. Em thích mua vài món có chất lượng cao, nhưng nếu em làm thế, trừ phi em muốn mặc chỉ hai hoặc ba bộ quanh năm, mọi thứ phải hài hòa màu sắc, vì thế em có thể pha trộn và kết hợp. Điều đó có nghĩa là trung thành với màu sắc không rõ rệt.
Brice đang nhớ lại nét khả ái của nàng trong chiếc áo choàng đỏ anh mua tặng thì Karen bật tay đánh tách một tiếng, chỉ vào những chiếc áo len anh đang giữ, rồi chỉ vào bao vải.
- Em cũng cần áo thun cổ rùa nữa. Chúng...
- Khoan đã.
Brice đang trải những áo len lên trên những chiếc jeans và cố ép chúng xuống cho bằng phẳng:
- Áo thun cổ rùa? Phía dưới này? Em sẽ “nướng” nhà anh mất.
Rồi anh có một ý mới:
- Mmm, có thể em nên quên áo thun cổ rùa đi. Một vài áo cánh nhé?
Brice định quay lại tủ.
- Không, em thật sự thích áo cổ rùa hơn. Chúng thoải mái hơn.
Anh quay lại. Karen chỉ về hướng bàn trang điểm. Brice quay về hướng đó.
- Mặc một mình chiếc áo thun cổ rùa tốt hơn áo cánh. Em nghĩ em nên lấy một vài cái. Ngăn thứ ba từ trên xuống trong bàn trang điểm.
Brice lấy ra ba chiếc áo len cố rùa rồi nhét chúng vào bao. Ngay sau đó, Karen chợt nhớ nàng cần một hoặc hai chiếc váy.
- Để làm gì?
Brice thắc mắc.
- Để đi học.
- Anh tưởng hầu hết sinh viên đều mặc jeans.
- Em hơi già hơn họ. Thỉnh thoảng, em thích mặc váy. Và em luôn luôn mặc váy khi đi thăm bà Rowena.
Nàng tiếp lời kèm theo cái hếch cằm:
- Anh có định cho em rắc rối về điều đó không?
- Cho em rắc rối? Há! Em đâu biết anh đang nhận từ bà điều gì. Bà chẳng hỏi thăm một tiếng, chỉ hỏi thăm em. Bà không tin anh khi anh nói em khá hơn. Em có lý, em không còn lây nhiễm nữa. Vì vậy hãy làm khách của anh. Hãy đi thăm bà.
Karen mỉm cười thật tươi:
- Cám ơn anh.
Brice đứng im lặng một lúc. Anh không hiểu làm thế nào một nụ cười đơn giản có thể cướp đi hơi thở của anh, nhưng nụ cười của Karen làm được điều đó. Nó làm cho gương mặt nàng rạng rỡ, chiếu sáng cả tâm hồn anh.
Nàng nên biết quyền lực nàng đang giữ, Brice suy tưởng. Nàng nên biết những gì anh sẽ làm vì nụ cười đó.
Quay về hướng tủ quần áo, anh nói:
- Nói anh biết váy nào.
Karen nói. Không bao lâu chúng cũng được vô bao.
- Còn gì nữa không?
Trong lúc anh đang bận bịu với những chiếc váy, Karen đã có thời gian cân nhắc. Thực tình, nàng muốn bảo anh rằng phần còn lại thuộc về riêng tư. Nhưng nàng không muốn nói. Anh coi mình quá quan trọng khi bảo nàng ngồi và để anh làm việc mà nàng nghĩ mình nên làm đúng như thế. Dĩ nhiên, cũng có đôi lúc ngượng ngập. Nhưng Karen nghĩ nàng có thể khắc phục điều đó. Theo dõi người đàn ông to lớn sắp xếp các món nho nhỏ cũng là điều đáng giá, không uổng công.
- Ngăn thứ hai bàn trang điểm.
Brice mở nó, và thấy anh đang đối mặt với một mớ quần bó ống, áo ngực xếp lộn xộn. Hít mạnh một hơi trước cảnh tượng nữ tính kỳ cục, Brice bắt được mùi hoa nhài.
- Bảnh!
Vừa lầm bầm, anh vừa nghiến chặt răng.
- Hmmm?
- Cái gì xảy ra ở trong này vậy?
Ngỡ có sự xâm lăng của một loại sâu bọ phá hoại nào đó, Karen vội tuột khỏi giường, chạy đến bàn trang điểm.
- Ý anh muốn nói gì?
- Cả một đống lộn xộn!
Karen nhìn vào trong ngăn tủ... rồi ngước nhìn Brice:
- Đối với em, nó đẹp.
- Cả một đống lộn xộn!
- Anh vừa mới nói mà, nhưng anh nghĩ gì với các thứ giống thế này.
Đút một ngón tay vào trong ngăn tủ, Karen móc ra một đôi vớ và giơ lên cao:
- Có bao giờ thử mang cho vừa vặn đôi chân với cái này chưa?
- Dĩ nhiên, chưa. Anh không mang vớ dài.
- Ahh
- Karen...
- Chúng bùng nhùng lắm, Brice. Không có cách nào tốt để gom chúng nằm yên một chỗ. Cách dễ nhất là cứ bỏ mọi thứ vào trong tủ.
Câu nói được thể hiện chính xác qua cách nàng hành động với các món nàng đang móc trong ngón tay. Sau đó Karen trở lại giường.
Brice thích thú với ý nghĩ để cho nàng đảm nhận phần còn lại, nhưng có cái gì đó như là một thách thức trong cách nàng ngoe nguẩy bỏđi. Nàng không nghĩ anh có thể làm được. À, nàng đã lầm.
- Cái nào trong số... chúng em cần?
Karen đang ngồi với vẻ nghiêm nghị cố ý, hai tay xếp trong lòng:
- Chỉ hai hoặc ba đôi. Có vài đôi len nằm sâu trong ngăn tủ. Em sẽ cần chúng, và vài đôi vớ dài, chúng chắc nằm cạnh những quần bó đó.
Kéo một quần ông bó từ trong mớ hổ lốn ra, Brice rút nó lên cao đến khi hai ống quần thòng lủng lẳng, rồi trở lại thao tác cũ với cái thứ hai và thứ ba. Anh có cảm giác mình đang phục vụ món mì ống... duy mì ống chưa bao giờ khuấy động dục cảm anh như cái cách chạm vào những món đồ nylon của Karen lúc này. Với bàn tay hơi run, anh túm lấy vài quần bó và vài đôi vớ dài. Trở lại giường, anh lẹ làng đặt chúng vào trong bao.
Karen thích thú theo dõi, được khích lệ bởi cái màu sắc đang ửng dần trên má anh:
- Bây giờ ngăn kéo trên cùng.
Nàng chỉ thị.
Thậm chí trước khi mở ngăn tủ, Brice biết anh sẽ tìm cái gì. Nàng phải bận cái gì đó phía trong lớp y phục. Có một chuyện là anh đã nhìn thoáng qua đồ lót của nàng rồi, được xếp lại gọn gàng, sau khi Meg giặt chúng, nhưng cái nhìn đó không giúp được anh. Thoạt đầu, anh nghĩ Karen chỉ thuộc “tuýp” người sử dụng loại quần lót cotton thuần túy. Nhưng không phải vậy.
Trước mắt anh là một tập hợp nylon và ren thơm lừng. Mím chặt hai môi, anh tự thuyết phục mình rằng anh đang ở tại quầy hàng bán tã lót dành cho trẻ em và quý bà trong một cửa hàng tổng hợp. Nhưng không hiệu quả. Đây là tủ kéo của Karen. Mỗi món đồ trong đó nàng đều sử dụng... chẳng những sử dụng, mà còn sử dụng rất duyên dáng.
- Có chuyện gì hả, Brice?
Karen tỉnh bơ hỏi.
Anh liếc nhìn nàng qua tấm gương. Brice đã suy nghĩ nhiều về nét hồn nhiên trong cách nàng diễn đạt, nhưng mỗi lần như thế lại gây thêm cho anh một chút ấn tượng. Nó đột nhiên làm anh thấy nàng đang thật sự vui thú.
- Không có gì.
Brice trả lời, sau khi lấy lại tự chủ. Nhìn vào mắt nàng, anh hỏi:
- Anh nên vô bao mấy cặp đây?
- Chúng không chiếm chỗ nhiều đâu. Sáu hoặc bảy cặp được không?
Cắn răng, gật đầu, anh lấy các quần lót ra khỏi ngăn tủ. Vừa dùng mu bàn tay quệt mồ hôi đọng ở môi trên, Brice thu hết can đảm:
- Còn áo ngực?
Trong tình huống khác, có lẽ Karen sẽ đỏ mặt và nói “Em sẽ lo chuyện đó”. Nhưng nàng thích thưởng thức vẻ lúng túng của anh hơn. Vì thế Karen hỏi:
- Em có cái gì ở đó?
Trong một thoáng, Brice mất bình tĩnh;
- Ý em nói... “Em có cái gì ở đó” nghĩa là gì? Ở đây chỉ có áo ngực.
- Mấy cái?
- Quỷ tha ma bắt, làm sao mà anh biết.
- Nếu anh đếm chúng - Karen nói, ngọt như mía lùi - em sẽ biết lấy bao nhiêu. Em nghĩ, em có sáu cái, nhưng em đang mặc một cái, và một cái khác rất có thể trong phòng tắm. Em muốn để lại một cái sạch ở đây ngừa khi trở lại em sẽ dùng nó.
Hít một hơi thật chậm rãi để giữ bình tĩnh, Brice lần lượt đếm từng cái một trong ngăn tủ.
- Năm cái ở đây.
- Năm?- Karen nhíu mày. - Vậy là có tất cả bảy cái. Em không nghĩ em có bảy... Ô, - nàng hớn hở, - em biết rồi, anh chắc hẳn đã đếm cả cái không có dây buộc. Anh xem lại có cái đó không?
Tiếp tục vận dụng “khí công”, Brice phân loại từng chiếc một. Khả năng chống chế của anh đang bị bốc lột. Có một cái gì đó nhồn nhột khi tiếp xúc đã từng nâng đỡ bộ ngực người phụ nữ phía sau anh. Brice chưa bao giờ biết chính xác chúng như thế nào, mặc dù đã có lần kề cận chúng, khi anh lắng nghe tim nàng, nhưng lúc đó nàng là một con bệnh và anh vẫn còn thành kiến với nàng, nên hình ảnh sau cùng trong tâm trí anh chỉ là cơ thể tiều tụy của nàng. Bây giờ nó không phải là hình ảnh sau cùng ấy.
- Có- Anh nói như sự chuẩn bị gây sự - Một cái ở đây.
- À, em không cần nó. Em chỉ dùng nó vào mùa hè. Vào thời tiết này em không cần đến. Cho cái đó qua một bên. Còn lại bao nhiêu cái?
Brice nghiến răng đè hơi thở:
- Em biết bao nhiêu mà.
- Hmm?
- Bốn.
- Được rồi, lấy ba và để lại một. Như thế đủ dùng rồi. Vừa cảm thấy khoái chí trước cảnh tượng người đàn ông to con thường hay ngạo mạn này đang tuân theo những sai bảo của mình, Karen vừa theo dõi đầu anh cúi xuống trong gương khi anh đặt chiếc áo ngực không dây trở lại vị trí cũ. Khi Brice đi được nữa đường từ bàn trang điểm đến giường thì Karen lên tiếng:
- Có thể em để lại cái xanh ở đây.
Anh đứng lại, nàng nhận thấy làn da anh đỏ ửng. Karen thích cái màu phụ đó. Nó làm anh trông trẻ hơn, nhiều yếu điểm hơn. Nếu anh khổ sở trong việc xử lý đồ dùng của nàng, là tại ngoan cố. Anh đã yêu cầu làm điều đó. Anh nằng nặc đòi. Bất cứ bực dọc nào anh lãnh đủ đều công bằng.
Ngắm nghía chiếc áo ngực xanh, Karen lục ra trong bao chiếc quần lót xanh, giữ cả hai bên cạnh nhau. Nàng vuốt làn vải giữa các ngón tay, so sánh màu và ren viền:
- Chúng trông đẹp đôi quá. Có lẽ em sẽ ghép chúng thành một bộ. Anh nghĩ sao?
Brice đang nghĩ rằng, với nét uốn lượn khêu gợi của mớ vải mịn như tơ, anh đã đi đến giới hạn. Đầu vẫn cúi thấp hướng về bao vải, anh nhướng mắt nhìn vào mắt Karen và nói bằng một giọng rào rạo trầm:
- Anh nghĩ rằng, chuyện này chấm dứt là vừa rồi.
Một thoáng bất an lướt qua người Karen. Anh trông không có vẻ ngượng nghịu như nàng tưởng khi nãy:
- Ý anh muốn nói gì?
- Anh muốn nói rằng trò chơi đã kết thúc.
- Trò chơi gì?
Nàng hỏi trong khi nghĩ rằng anh có vẻ không thật sự giận dữ, cũng không có vẻ đe dọa. Anh đang lưng lửng giữa hai trạng thái này và chỉ có nàng không biết tâm trạng anh ra sao.
- Anh nghĩ em biết.
Vừa nói Brice vừa chống hai tay xuống giường ở hai bên hông nàng. Karen dựa người ra sau nhường chỗ cho anh, nhưng Brice chỉ bước tới trước bằng đôi tay, vừa lấn nàng, lấn nàng, khi nàng không thể dựa ra sau được nữa và nằm trên giường.
- Em không thể đùa với một người đàn ông theo cách đó, Karen.
- Nhưng em đâu có ý...
- Có. Em có ý trêu chọc anh, chỉ có điều anh không chắc, em biết hậu quả của nó không.
Tay anh vịn bờ vai nàng.
- Nhưng anh là người bảo em ngồi và để anh làm việc.
Karen bắt đầu nhận ra ranh giới giữa giận dữ và đe dọa ở đâu rồi. Nàng cũng chợt nghĩ đến những hành động của nàng có đi hơi quá xa hay không.
- Những gì anh đã nói có nghĩa là,- anh tuyên bố, - anh muốn em nghỉ ngơi. Vậy em đã làm gì nào? Em ngồi đó như một Hitler thứ hai ban phát mệnh lệnh.
- Bộ anh không thích nhận mệnh lệnh hả?
Nàng phun ra một tràng phẫn nộ:
- Hãy nghĩ đến cách em đã chịu đựng mấy ngày qua.
Giọng Brice khản đục:
- Anh không phiền hà việc nhận mệnh lệnh. Anh không gặp rắc rối nào khi đề cập đến giày, quần jeans, váy, và áo thun len. Nhưng với những món tô điểm rườm rà và đăng ten, đó là chuyện khác.
Hối hận muộn màng, Karen phân bua:
- Đáng lẽ anh nên nói với em anh không muốn làm phần đó.
- Anh sẽ làm tốt phần đó nếu em đừng nói quá lộ liễu về chúng.
Brice nắn giọng lấy âm bát độ của giọng nữ để bắt chước nàng:
- Em có bao nhiêu quần lót trong tủ, Brice? Đếm chúng đi, Brice. Có lẽ em nên em để lại áo ngực xanh ở đây... ô, nhưng nó xứng cặp với quần lót xanh.
Giọng anh rớt xuống:
- Em nghĩ anh có hoàn toàn thiếu ý tứ không?
- Dĩ nhiên, không.
- Anh đâu phải người đá.
- Đôi khi anh giống như vậy.
Karen đốp chát lại một cách tự phát.
- À, không giống vậy đâu. Anh là một con người bằng xương bằng thịt. Anh cũng có những ham muốn như bao người đàn ông khác. Sao em mau quên đêm qua quá vậy?
Đó là nụ hôn. Karen không cố nghĩ về nó. Nàng cố không nghĩ đến những cảm xúc mãnh liệt đã khuấy động, nàng không quên nụ hôn đó. Và vì những xúc cảm khuấy động, nàng nhớ chúng một cách sâu sắc. Nhớ và... cảm nhận. Brice rất sát, rất to lớn, rất nam tính.
- Em có nghĩ là giây phút lầm lạc không? - Anh hỏi- Em có nghĩ anh làm như thế vì tìm vui không?
- Không.
- Có khi nào em nghĩ rằng, nếu anh hôn em đó là vì anh thấy em quyến rũ không?
- Em... em không nghĩ vềđiều đó.
- Tại sao không.
- Em bệnh. Em không cảm thấy thế. Em không quen tự cho mình có sức quyến rũ.
Brice có thể tin câu nói đó. Nàng đã nói nàng không bị vương vấn với người đàn ông nào từ lâu. Anh biết rằng nàng quá căng thẳng giữa việc học và việc làm. Nàng khó lòng có một thời giờ để nghĩ đến đàn ông, hoặc chuyện ái ân, hoặc sự quyến rũ.
- Vậy tại sao đồ lót...
Brice hỏi. Karen không biết ý anh nói gì:
- Bộ không phải hầu hết người ta đang sử dụng nó sao?
- Không phải cái mớ khêu gợi. Không phải cái mớ có màu sắc như thế. Không phải cái mớ trượt qua tay em giống như hơi thở. Nếu em sống dựa vào thu nhập nhỏ nhoi như thế, bằng cách chết tiệt nào em sắm được ba cái mớ đó?
Karen rầm rì:
- Em mua hàng “xôn”.
- Nhưng tại sao các món ấy lại như thế? Chúng đối chọi với quần áo của em. Cứ nhìn trang phục của em, người ta không bao giờ ngờ em có những thứ đó phía dưới.
Anh áp sát suýt chạm vào ngưòi nàng. Karen hít một hơi thở nhanh và thì thầm:
- Chúng dành cho em.
- Chúng làm cho em cảm thấy hay à?
- Phải.
- Và điều đó có nghĩa rằng bên trong lớp vỏ bọc điềm đạm của một nữ sinh viên hiếu học là một mỹ nhân ngư.
Ánh mắt gắn chặt vào miệng anh, Karen nuốt mạnh:
- Không phải mỹ nhân ngư.
Thay cho lời muốn nói, mặt anh áp sát mặt nàng.
- Brice...
Cúi đầu xuống một khoảng cách cần thiết, Brice hôn nàng. Karen cố quay đầu né, nhưng anh “đóng khung” cằm nàng bằng bàn tay rồi khe khẽ phát âm gió “Shhhh” Karen cố quậy. “Shhhh”. Anh giữ nàng chặt hơn...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm giác sợ hãi như đêm trước bắt đầu trỗi dậy trong lòng Karen
- Um- um.
Nàng phản đối qua âm thanh đi thẳng vào miệng Brice và xòe hai tay chọi vào hai cánh tay anh cố bật anh ra.
Brice thả lỏng người. Anh muốn làm nàng hồi hộp, chứ không phải làm nàng sợ hãi. Mặc dù nỗi đam mê chưa qua đi, anh vẫn còn tiếc nuối đôi môi nàng, nhưng anh phải kềm chế nó. Tuy nhiên, Brice muốn nàng biết điều đó.
Để nàng dễ thở hơn, anh áp miệng vô má nàng, nhẹ nhàng ép nó xuống và cứ thế bên kia.
Karen điếng hồn. Càng dịu dàng, anh càng làm nàng xao động. Karen thì thào:
- Brice, xin anh.
- Đừng.
Vừa yêu cầu, Brice vừa ngẩng đầu lên một lúc. Giọng anh khàn, đôi mắt buồn buồn, nhưng rất sống động khi anh nhìn xuống nàng. Anh cố giữ giọng êm ái, nhưng sao nó vẫn nghe rào rạo:
- Anh sẽ không xúc phạm em.
Đôi mắt Karen mở rộng:
- Em biết... nhưng em không muốn thế này.
- Không muốn cái gì?
Đôi má nàng ửng hồng hơn:
- Thế này.
- Cái hôn của anh? Có phải anh là kẻ hôn vụng về không?
- Không, nhưng...
- Nhưng gì?
Karen gởi đến anh một cái nhìn cầu xin như muốn nói “Anh làm em nóng ran cả người”. Nhưng vì lý do nào đó nàng không thể thốt nên lời.
Karen không cần phải thốt. Brice đọc được chúng trong đôi mắt hổ phách của nàng. Đôi mắt mở rộng, thậm chí sẫm lại.
- Có cảm giác hay không?
Karen gật đầu:
- Nhưng nó không đúng.
- Ai nói vậy?
- Em.
- Còn anh thì sao?
- Anh là đàn ông. Anh muốn một cơ thể. Đàn ông nào không thế.
Brice cảm thấy bị chạm tự ái dữ dội:
- Đó là điều em nghĩ hả?
Karen ngập ngừng:
- Không đúng sao?
- Không.
- Vậy tại sao là em? Em không mềm mại và không có đường nét quyến rũ. Em không phải là mỹ nhân ngư.
- Có mà không.
Không hiểu nổi hàm ý của anh, Karen nhắm rịt hai mắt lại. Brice chộp ngay cơ hội, hôn vào hai mắt nàng. Rồi nụ hôn lướt lên trán, xuống sống mũi, rồi xuống cằm. Mỗi nụ hôn đều mang lại cho anh hương vị ngọt ngào.
Sinh khí trong những nụ hôn của anh như hòa các mạch máu nàng, tuần hoàn khắp nơi trên cơ thể khiến nàng có cảm giác nhẹ hẫng.
- Brice đừng.
Nàng nói qua hơi thở.
- Đừng cái gì?
- Nghịch. Nó làm em đau.
Brice ngước nhìn nàng, mắt nàng mở hé, đôi má ửng hồng, môi nàng run run. Phải mất thêm một phút nữa, Brice mới hiểu ý nàng. Anh cuối xuống tìm môi nàng. Không như lần trước, lần này Karen đáp lại anh.Hai cơ thể cọ sát nhau; hai tâm hồn hòa quyện nhau. Đôi bàn tay đã từng đẩy anh ra, giờ bám chặt lấy cổ áo khoác anh, rồi luồn các ngón tay vào tóc anh và giữ chặt lấy nó. Karen không biết nàng đang làm gì; chỉ biết nàng đang hành động theo bản năng và ước muốn.
Brice khe khẽ gọi tên nàng khi anh ngừng hôn, thân nhiệt anh như muốn đốt cháy quần áo hai người, mọi vật xung quanh như mờ đi, đảo lộn. Với sự đáp ứng của Karen anh có một cảm giác như đang bị say thuốc.
Thình lình, Karen bật ra một âm thanh đanh gọn, nàng cố nuốt vào theo hơi thở... rồi tuôn ra một tràng ho khan. Hoảng sợ, quên bẵng ham muốn riêng. Rút tay về, anh vội vực nàng ngồi lên và xoa lưng nàng đến khi nàng bắt được nhịp thở.
- Chúa ơi.
Karen thì thào và run lên khi giúi mặt vào cổ anh. Dao động trước tình cảm nàng, Brice ôm nàng vào lòng, miệng khe khẽ:
- Shhh
- Em rất tiếc.
- Không sao.
Brice dừng lại, thở gấp vài hơi rồi tiếp:
- Tốt không?
Nàng gật đầu. Cảm nhận được trong vòng tay mình, Brice nhắm mắt lại nghĩ đến việc nàng sẽ cảm thấy an toàn biết bao nếu được ấp ủ trong vòng tay anh. Một lát sau giọng nói nghèn nghẹt của nàng vọng đến tay anh:
- Em không phải cố ý ho.
- Anh biết.
- Em không phải là kẻ hay trêu chọc.
- Anh biết.
- Hoặc một mỹ nhân ngư.
Brice không nói gì về điều đó, vì mặc dù anh biết chắc nàng không cố ý ho, nhưng nàng quyến rũ như quỷ.
Nó không phải là điều gì thuần túy về thể xác, mặc dù anh nghĩ nàng rất đẹp. Nhưng sự quyến rũ thật sự xuất phát từ tâm hồn nàng, từ sự chân chất, hồn nhiên; từ giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn; từ tính khiêm tốn, không kiêu căng. Bằng cách nào đó điều này làm mọi việc khác hẳn. Nàng không có ý định nào trong việc dấn mình vào quan hệ, nhưng giọng nói ngọt ngào phát ra thanh quản nàng lại nói rằng nàng có quan hệ, và điều đó làm anh cảm thấy mình đặc biệt. Nó làm anh có cảm giác như thể anh là người đàn ông độc nhất trên đời có thể làm nàng vui thú và tất cả như dành cho lần đầu tiên trong đời.
Chìm đắm trong những ý tưởng ám tỷ, tâm hồn Brice rung động sâu sắc.
- Đến giờ dậy rồi, Karen.
Thoạt đầu nàng không hiểu tại sao. Mặc dù sự sợ hãi trôi qua nhanh chóng, phải mất một phút hoạt động trí não nàng mới phục hồi.
- Mấy giờ rồi? - Sáu. Anh phải trở lại bệnh viện trước chín giờ.
Karen ngồi bật dậy:
- Được rồi. Em sẽ sẵn sàng ngay.
- Thuốc của em trong phòng tắm. Mười phút nhé?
Karen gật đầu và buông chân xuống sàn khi anh bỏ đi. Nàng ngước mắt nhìn lên vừa kịp thấy anh đến cửa rồi biến mất. Brice đang vận bộ đồ chạy bộ thể thao. Nàng tự hỏi anh định làm gì khi ăn mặc như thế trong xe, rồi thắc mắc nàng sẽ bận gì khi vào trong xe. Karen bật đèn và còn suy ngẫm về điều này thì Brice trở lại.
Rảo bước qua sàn nhà, anh đặt một bọc tròn nhẹ vào tay nàng:
- Đồ bộ hút hơi ẩm. Ấm và thoải mái.
Brice trở gót ra khỏi cửa, nhưng dừng tại đó. Không quay lại, anh lên tiếng:
- Y phục em trong tủ dưới lầu, dọc hành lang. Nếu em thích mặc chúng...
- Cái này sẽ tốt thôi.
Brice chần chừ, gật đầu, rồi bỏ đi.
Mười phút sau, anh đứng trong tiền sảnh, ngắm Karen bước xuống lầu. Ánh mắt anh lướt khắp vóc dáng nàng. Nàng sao đáng yêu và đáng tôn sùng quá; Brice biết nên cười hay khóc. Lưỡng lự khó quyết, anh buông một câu lấp lửng:
- Em trông giống con sóc chuột bị ép.
Karen trông giống con sóc chuột bị ép, bởi vì thử nhìn anh ấy xem. Chỉ trong vòng mười phút, không biết bằng cách nào anh đã xoay xở để tắm, cạo râu và khoác lên người một chiếc sơ mi, áo len, quần nhung kẻ. Anh trông mới tinh và sẵn sàng, nếu có, dự thi thời trang.
Karen cũng tắm, nhưng nàng không cảm thấy mới tinh và sẵn sàng như anh. Nàng biết, đó là hậu quả của căn bệnh; nàng vẫn còn yếu, và vì nàng ngủ rất say chứng tỏ cái đuôi của nó vẫn chưa chịu bò đi. Nàng phải tâm niệm mình cảm thấy khá hơn, cả thể chất lẫn tinh thần, một khi nàng có được một số vật dụng cá nhân tại nhà.
Không phải nàng có ấn tượng với bộ đồ len của Brice nàng đang mặc, mà chính cách ăn diện của anh đã làm lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Đảo mắt, Karen tìm thấy đôi ủng nàng bên cạnh cửa tủ quần áo. Nàng mang chúng đến cầu thang, ngồi trên bậc ba và mang chúng vào trên đôi vớ len mà Brice kèm theo, chung với đồ lót, trong bọc đồ bộ. Quay trở lại, Karen nhờ anh khoác hộ áo khoác.
Bàn tay đặt vào lưng Karen, Brice hướng dẫn nàng đi qua nhà bếp, vào nhà chứa xe. Chiếc BMW màu đen của anh nằm trong đó, hơi bị vấy bẩn vì thời tiết khắc nghiệt vừa qua. Bên cạnh nó, trông bẩn hơn là chiếc Chevy của nàng.
Dừng lại tại đầu xe BMW, Brice chúi mắt vào chiếc Chevy và hỏi:
- Em muốn lấy xe em không?
Karen hiểu rằng, anh đang cho nàng một cơ hội cuối để thay đổi quyết định về việc trở lại, và vì không có ý định làm thế, nàng đánh giá cao tài đóng kịch:
- Hệ thống sưởi của nó không ổn.
- Anh đã nhờ người sửa.
- Ồ.
- Sao?
Nàng suy nghĩ một chút, rồi hỉnh mũi:
- Bộ quạt gió bị bể rồi.
- Không còn bể nữa.
- Anh đâu có cho sửa chiếc máy thu thanh, đúng không? Em không phải là thính giả, và đó là lý do em không quan tâm nó có hỏng hay không. Em hy vọng anh không phí tiền về cái đó...
- Không. Anh không cảm thấy có hệ số an toàn dính líu vào chiếc máy.
Karen cắn môi. Lời cáo buộc tinh vi, nhưng nó đúng. Nàng quắc mắt nhìn Brice, chuẩn bị tự vệ, nếu có. Nhưng anh không nhìn nàng, cũng như theo cách nghĩ của nàng, anh nhìn hướng ngược lại, đang chờ nàng trả lời.
Vận dụng hết tinh thần, Karen lên tiếng:
- Không.Em không muốn lấy xe em. Em thích xe anh hơn.
Nói xong, nàng đi thẳng tới băng ghế hành khách, mở cửa, rồi lướt người vào trong.
Bên trong xe rất yên tĩnh. Khi Karen ngồi xuống, ghế lún xuống, rồi hơi nâng cao lên, nàng cảm thấy thoải mái và nhận ra đúng là nàng thích xe Brice hơn xe mình, băng ghế bọc bằng nhung lông, xe chạy rất êm và khó lòng nghe tiếng động cơ. Nhờ xe cộ thưa thớt lúc tinh mơ, họđi mau chóng.Trời vẫn còn u ám và lạnh khi họ đỗ xe tại ngôi nhà vách ván ở Syracuse mà Karen gọi là mái ấm.
Với sự hiện diện của Brice khi anh nhìn nó, lần đầu tiên, sự tồi tàn của căn nhà làm đau buồn. Khi Karen dẫn anh tới cửa phía sau dẫn tới các bậc thang leo lên tầng ba tới căn hộ nàng, Karen nghĩ rằng căn nhà đã đến lúc cần phải được sơn lại. Thật ra, Karen nhận thấy căn nhà cần tu sửa nhiều hơn là chỉ sơn lại khi nàng kéo rồi giựt, kéo rồi giựt đến khi cánh cửa cuối cùng được mở ra.
Ba dãy bậc thang dài và hẹp. Karen thở hổn hển khi họ lên đến nơi và nàng mở cửa vào căn hộ.
- Ngồi.
Brice chỉ thị.
Sự chỉ thị không cần thiết. Karen đã sẵn sàng sa vào chiếc ghế cạnh bàn viết.
Hai tay thọc vào túi quần nhung, Brice đảo mắt nhìn khắp phòng. Căn hộ, thật ra là một gác xép, mặc dù sự bày trí làm cho nó có vẻ sang trọng hơn. Một phòng tắm được xây ở một đầu, đầu kia là một nhà bếp nho nhỏ, nhưng nó vẫn là căn gác lửng, được biến để cho mướn.
Brice quay qua rồi quay lại, ngó tới rồi ngó lui.
- Khá tồi, hả?
Karen nói, vẻ e dè.
Đúng là khá tồi, nhưng Brice không nói thế. Anh quyết định cần phải ra tay để làm cho nó ít xơ xác hơn. Phải cần một ít nỗ lực đây, anh nghĩ, thói quen khó lay chuyển.
Thật ra càng nhìn, Brice càng thấy nó ít tồi tệ hơn anh tưởng. Thật vậy, các tay đòn trên mái nhà bị thấm nước và oằn xuống, các cây đinh đang nhô ra. Sàn gác được phủ bằng loại vải sơn cũ và đều bị vênh lên ở các cạnh. Bồn rửa cổ lỗ, bếp lò thậm chí còn tệ hơn. Nhưng mọi nơi đều sạch sẽ. Các bức vách được sơn trắng, và những món gia dụng linh tinh khác, một chăn bông trên giường, những tấm màn trên cửa sổ, một bàn trang điểm được sửa lại, một bàn đầu giường, một bàn viết và một chiếc ghế nàng ngồi, tất cả đều sáng bóng với nhiều màu sắc khác nhau. Brice đoán Karen đã bỏ ra nhiều giờ rảnh để sơn khi lần đầu tiên nàng dọn vào. Nàng hầu như sắp hoàn thành tác phẩm chiếc cầu vồng.
- Không tồi.
Vừa nói anh vừa liếc nhìn nàng. Karen quấn mình trong chiếc áo khoác, có vẻ lạnh. Brice tìm chiếc máy điều nhiệt, không có chiếc nào, sau đó anh thấy bộ máy tỏa nhiệt, và trong vòng vài giây, anh cố xoay quả nắm nó.
- Nó đang chạy.
Karen hấp tấp nói:
- Khi ra khỏi nhà vào ngày thứ Sáu, em đâu biết sẽ không trở lại, và bởi vì em không cảm thấy khỏe nên em muốn căn phòng được giữ ấm. Nếu tắt, thậm chí chỉ trong vài giờ nhiệt độ trong đây sẽ tuột xuống kinh khủng.
Quên mất cách mình sẽ giải quyết, Brice càu nhàu:
- Nhiệt độ ở đây là cái gì đó kinh khủng, thậm chí cả khi máy đang chạy. Đây là điều tốt nhất mà chủ nhà em có thể làm hả?
- Em đoán thế.
- Em nói “Em đoán thế” nghĩa là sao? Em chưa bao giờ nói với ông ta rằng em lạnh hả?
Karen nhô một bên vai lên, rút người vào nó:
- Em hỏi ông ta máy tỏa nhiệt có chạy không, ông ta bảo có. Đó là tháng mười hai năm ngoái,khi trời thật sự lạnh. Nó chạy không quá tệ như bây giờ. Nếu em muốn phản ánh điều này, phải đợi sang mùa xuân.
- Em hầu như chẳng phản ánh điều gì cả.
Brice nói thẳng ra với vẻ mặt cau có:
- Nếu em được sưởi ấm đúng mức ở trong đây, chưa chắc em nhiễm bệnh như thế này. Anh có ý định sẽ báo cáo địa điểm này với ban y tế.
Karen ngồi thẳng người trên ghế, nhìn thẳng anh, giọng bình thản:
- Nếu anh làm thế,chủ nhà sẽ sửa lại máy và tăng giá tiền thuê để bù đắp, như thế em sẽ không thể kham nổi nó, và sẽ phải dọn đi. Xin anh đừng báo cáo, Brice.
Sự bình tĩnh trong giọng nói của nàng là lời cầu xin đầy uy lực. Brice trố mắt nhìn nàng một lúc, rồi giơ hai tay lên biểu lộ thái độ đầu hàng. Khi anh bỏ tay xuống, Karen rời khỏi ghế và quỳ xuống, lôi ra một túi vải lớn dưới gầm giường.
Brice vội xốc nàng đứng lên:
- Em đang làm gì vậy?
- Lấy bớt đồ ra để cho quần áo vào.
- Em không được làm việc trong tình trạng sức khỏe như thế này. Em nghĩ, anh ở đây để làm gì?
- Để chở em tới lui.
- Để giúp em vô bao.
- Nhưng anh đâu biết đồ đạc ở đâu.
- Vậy nói anh biết.
Khom người xuống, Brice lôi xệch cái túi, đặt lên giường rồi lên tiếng:
- Nào, ngồi đi.
Anh chỉ vào một chỗ kế bên bao vải và chờ đến khi nàng làm theo, sau đó anh mở rộng miệng bao ra, xoa hai tay vào nhau.
Karen không thích bị đối xử như một đứa trẻ đần độn. Nàng quyết định, mình bị xúc phạm như thế là quá đủ rồi, sự ngang ngạnh quá đủ rồi, sức khỏe suy mòn cũng quá đủ để có thể ngồi chễm chệ như một bà hoàng và ra lệnh. Vì thế, bắt chéo chân, Karen chỉ vào tủ quần áo:
- Mở cửa ra.
Anh làm theo.
- Em muốn đôi giày thể thao và giày đế bằng màu đen. Chúng ở trên sàn nhà, cạnh máy may.
- Anh thấy chúng rồi.
- Đặt chúng dưới đáy bao. Chúng nặng nhất.
Brice nhìn nàng khi anh xách giày tới giường:
- Anh cho chúng vô bao trước.
- Tốt. Bây giờ trở lại tủ và lấy quần jeans.
Anh theo dấu bước chân cũ.
- Có hai chiếc trên móc treo...
Nàng theo dõi anh đang mò tìm dọc theo dãy quần áo:
-... không, không phải cái đó... kia, đúng rồi... và một cái bên cạnh nó.
Anh định trở lại giường.
- Ồ, khoan đã... thắt lưng của em... nó ở trên cái móc, bên trong.
- Em không cần thắt lưng với quần jeans.
- Cần chớ nếu em muốn biến đổi áo len thành áo cánh.
Brice nhớ lại những lời nàng bình phẩm về việc có thể biến đổi trang phục không bắt mắt thành trang phục bắt mắt, và không một thắc mắc nào nữa, anh trở lại tìm thắt lưng.
Khi nó được xếp gọn cạnh quần jeans, Karen “phái” anh trở lại tủ tìm áo len:
- Chúng ở phía trên, trong các ngăn kia... thấy không?
Brice đặt tay vào đúng chỗ.
- Lấy cái xám ở cuối chồng đó, cái nâu phía trên nó cái màu kem ở chồng kế bên.
Mỗi chiếc áo đều rộng và nặng. Chồng chúng trên hai cánh tay, Brice trở lại chiếc bao. Tại đó, vẫn giữ chúng trên đôi tay, anh nhíu mày nhìn Karen:
- Tại sao chọn xám, nâu, và cam?
Anh nhìn hai chiếc còn lại trên kệ; chúng màu đen và trắng;
- Tại sao không có đỏ, xanh lục hoặc xanh lam?
- Em không có áo len nào mang màu đó cả.
- Nhưng tại sao không? Rõ ràng em thích những màu đó mà. Thử nhìn xung quanh xem.
Hoàn toàn không cần thiết nhìn chung quanh, Ánh mắt Karen vẫn dán lên trên bàn trang điểm sơn màu xanh rêu viền trắng khi nàng trả lời:
- Chỗ này dành cho em. Không ai thấy nó, vì thế em hay chơi ngông với các màu sắc. Tủ riêng của em thì khác. Em thích mua vài món có chất lượng cao, nhưng nếu em làm thế, trừ phi em muốn mặc chỉ hai hoặc ba bộ quanh năm, mọi thứ phải hài hòa màu sắc, vì thế em có thể pha trộn và kết hợp. Điều đó có nghĩa là trung thành với màu sắc không rõ rệt.
Brice đang nhớ lại nét khả ái của nàng trong chiếc áo choàng đỏ anh mua tặng thì Karen bật tay đánh tách một tiếng, chỉ vào những chiếc áo len anh đang giữ, rồi chỉ vào bao vải.
- Em cũng cần áo thun cổ rùa nữa. Chúng...
- Khoan đã.
Brice đang trải những áo len lên trên những chiếc jeans và cố ép chúng xuống cho bằng phẳng:
- Áo thun cổ rùa? Phía dưới này? Em sẽ “nướng” nhà anh mất.
Rồi anh có một ý mới:
- Mmm, có thể em nên quên áo thun cổ rùa đi. Một vài áo cánh nhé?
Brice định quay lại tủ.
- Không, em thật sự thích áo cổ rùa hơn. Chúng thoải mái hơn.
Anh quay lại. Karen chỉ về hướng bàn trang điểm. Brice quay về hướng đó.
- Mặc một mình chiếc áo thun cổ rùa tốt hơn áo cánh. Em nghĩ em nên lấy một vài cái. Ngăn thứ ba từ trên xuống trong bàn trang điểm.
Brice lấy ra ba chiếc áo len cố rùa rồi nhét chúng vào bao. Ngay sau đó, Karen chợt nhớ nàng cần một hoặc hai chiếc váy.
- Để làm gì?
Brice thắc mắc.
- Để đi học.
- Anh tưởng hầu hết sinh viên đều mặc jeans.
- Em hơi già hơn họ. Thỉnh thoảng, em thích mặc váy. Và em luôn luôn mặc váy khi đi thăm bà Rowena.
Nàng tiếp lời kèm theo cái hếch cằm:
- Anh có định cho em rắc rối về điều đó không?
- Cho em rắc rối? Há! Em đâu biết anh đang nhận từ bà điều gì. Bà chẳng hỏi thăm một tiếng, chỉ hỏi thăm em. Bà không tin anh khi anh nói em khá hơn. Em có lý, em không còn lây nhiễm nữa. Vì vậy hãy làm khách của anh. Hãy đi thăm bà.
Karen mỉm cười thật tươi:
- Cám ơn anh.
Brice đứng im lặng một lúc. Anh không hiểu làm thế nào một nụ cười đơn giản có thể cướp đi hơi thở của anh, nhưng nụ cười của Karen làm được điều đó. Nó làm cho gương mặt nàng rạng rỡ, chiếu sáng cả tâm hồn anh.
Nàng nên biết quyền lực nàng đang giữ, Brice suy tưởng. Nàng nên biết những gì anh sẽ làm vì nụ cười đó.
Quay về hướng tủ quần áo, anh nói:
- Nói anh biết váy nào.
Karen nói. Không bao lâu chúng cũng được vô bao.
- Còn gì nữa không?
Trong lúc anh đang bận bịu với những chiếc váy, Karen đã có thời gian cân nhắc. Thực tình, nàng muốn bảo anh rằng phần còn lại thuộc về riêng tư. Nhưng nàng không muốn nói. Anh coi mình quá quan trọng khi bảo nàng ngồi và để anh làm việc mà nàng nghĩ mình nên làm đúng như thế. Dĩ nhiên, cũng có đôi lúc ngượng ngập. Nhưng Karen nghĩ nàng có thể khắc phục điều đó. Theo dõi người đàn ông to lớn sắp xếp các món nho nhỏ cũng là điều đáng giá, không uổng công.
- Ngăn thứ hai bàn trang điểm.
Brice mở nó, và thấy anh đang đối mặt với một mớ quần bó ống, áo ngực xếp lộn xộn. Hít mạnh một hơi trước cảnh tượng nữ tính kỳ cục, Brice bắt được mùi hoa nhài.
- Bảnh!
Vừa lầm bầm, anh vừa nghiến chặt răng.
- Hmmm?
- Cái gì xảy ra ở trong này vậy?
Ngỡ có sự xâm lăng của một loại sâu bọ phá hoại nào đó, Karen vội tuột khỏi giường, chạy đến bàn trang điểm.
- Ý anh muốn nói gì?
- Cả một đống lộn xộn!
Karen nhìn vào trong ngăn tủ... rồi ngước nhìn Brice:
- Đối với em, nó đẹp.
- Cả một đống lộn xộn!
- Anh vừa mới nói mà, nhưng anh nghĩ gì với các thứ giống thế này.
Đút một ngón tay vào trong ngăn tủ, Karen móc ra một đôi vớ và giơ lên cao:
- Có bao giờ thử mang cho vừa vặn đôi chân với cái này chưa?
- Dĩ nhiên, chưa. Anh không mang vớ dài.
- Ahh
- Karen...
- Chúng bùng nhùng lắm, Brice. Không có cách nào tốt để gom chúng nằm yên một chỗ. Cách dễ nhất là cứ bỏ mọi thứ vào trong tủ.
Câu nói được thể hiện chính xác qua cách nàng hành động với các món nàng đang móc trong ngón tay. Sau đó Karen trở lại giường.
Brice thích thú với ý nghĩ để cho nàng đảm nhận phần còn lại, nhưng có cái gì đó như là một thách thức trong cách nàng ngoe nguẩy bỏđi. Nàng không nghĩ anh có thể làm được. À, nàng đã lầm.
- Cái nào trong số... chúng em cần?
Karen đang ngồi với vẻ nghiêm nghị cố ý, hai tay xếp trong lòng:
- Chỉ hai hoặc ba đôi. Có vài đôi len nằm sâu trong ngăn tủ. Em sẽ cần chúng, và vài đôi vớ dài, chúng chắc nằm cạnh những quần bó đó.
Kéo một quần ông bó từ trong mớ hổ lốn ra, Brice rút nó lên cao đến khi hai ống quần thòng lủng lẳng, rồi trở lại thao tác cũ với cái thứ hai và thứ ba. Anh có cảm giác mình đang phục vụ món mì ống... duy mì ống chưa bao giờ khuấy động dục cảm anh như cái cách chạm vào những món đồ nylon của Karen lúc này. Với bàn tay hơi run, anh túm lấy vài quần bó và vài đôi vớ dài. Trở lại giường, anh lẹ làng đặt chúng vào trong bao.
Karen thích thú theo dõi, được khích lệ bởi cái màu sắc đang ửng dần trên má anh:
- Bây giờ ngăn kéo trên cùng.
Nàng chỉ thị.
Thậm chí trước khi mở ngăn tủ, Brice biết anh sẽ tìm cái gì. Nàng phải bận cái gì đó phía trong lớp y phục. Có một chuyện là anh đã nhìn thoáng qua đồ lót của nàng rồi, được xếp lại gọn gàng, sau khi Meg giặt chúng, nhưng cái nhìn đó không giúp được anh. Thoạt đầu, anh nghĩ Karen chỉ thuộc “tuýp” người sử dụng loại quần lót cotton thuần túy. Nhưng không phải vậy.
Trước mắt anh là một tập hợp nylon và ren thơm lừng. Mím chặt hai môi, anh tự thuyết phục mình rằng anh đang ở tại quầy hàng bán tã lót dành cho trẻ em và quý bà trong một cửa hàng tổng hợp. Nhưng không hiệu quả. Đây là tủ kéo của Karen. Mỗi món đồ trong đó nàng đều sử dụng... chẳng những sử dụng, mà còn sử dụng rất duyên dáng.
- Có chuyện gì hả, Brice?
Karen tỉnh bơ hỏi.
Anh liếc nhìn nàng qua tấm gương. Brice đã suy nghĩ nhiều về nét hồn nhiên trong cách nàng diễn đạt, nhưng mỗi lần như thế lại gây thêm cho anh một chút ấn tượng. Nó đột nhiên làm anh thấy nàng đang thật sự vui thú.
- Không có gì.
Brice trả lời, sau khi lấy lại tự chủ. Nhìn vào mắt nàng, anh hỏi:
- Anh nên vô bao mấy cặp đây?
- Chúng không chiếm chỗ nhiều đâu. Sáu hoặc bảy cặp được không?
Cắn răng, gật đầu, anh lấy các quần lót ra khỏi ngăn tủ. Vừa dùng mu bàn tay quệt mồ hôi đọng ở môi trên, Brice thu hết can đảm:
- Còn áo ngực?
Trong tình huống khác, có lẽ Karen sẽ đỏ mặt và nói “Em sẽ lo chuyện đó”. Nhưng nàng thích thưởng thức vẻ lúng túng của anh hơn. Vì thế Karen hỏi:
- Em có cái gì ở đó?
Trong một thoáng, Brice mất bình tĩnh;
- Ý em nói... “Em có cái gì ở đó” nghĩa là gì? Ở đây chỉ có áo ngực.
- Mấy cái?
- Quỷ tha ma bắt, làm sao mà anh biết.
- Nếu anh đếm chúng - Karen nói, ngọt như mía lùi - em sẽ biết lấy bao nhiêu. Em nghĩ, em có sáu cái, nhưng em đang mặc một cái, và một cái khác rất có thể trong phòng tắm. Em muốn để lại một cái sạch ở đây ngừa khi trở lại em sẽ dùng nó.
Hít một hơi thật chậm rãi để giữ bình tĩnh, Brice lần lượt đếm từng cái một trong ngăn tủ.
- Năm cái ở đây.
- Năm?- Karen nhíu mày. - Vậy là có tất cả bảy cái. Em không nghĩ em có bảy... Ô, - nàng hớn hở, - em biết rồi, anh chắc hẳn đã đếm cả cái không có dây buộc. Anh xem lại có cái đó không?
Tiếp tục vận dụng “khí công”, Brice phân loại từng chiếc một. Khả năng chống chế của anh đang bị bốc lột. Có một cái gì đó nhồn nhột khi tiếp xúc đã từng nâng đỡ bộ ngực người phụ nữ phía sau anh. Brice chưa bao giờ biết chính xác chúng như thế nào, mặc dù đã có lần kề cận chúng, khi anh lắng nghe tim nàng, nhưng lúc đó nàng là một con bệnh và anh vẫn còn thành kiến với nàng, nên hình ảnh sau cùng trong tâm trí anh chỉ là cơ thể tiều tụy của nàng. Bây giờ nó không phải là hình ảnh sau cùng ấy.
- Có- Anh nói như sự chuẩn bị gây sự - Một cái ở đây.
- À, em không cần nó. Em chỉ dùng nó vào mùa hè. Vào thời tiết này em không cần đến. Cho cái đó qua một bên. Còn lại bao nhiêu cái?
Brice nghiến răng đè hơi thở:
- Em biết bao nhiêu mà.
- Hmm?
- Bốn.
- Được rồi, lấy ba và để lại một. Như thế đủ dùng rồi. Vừa cảm thấy khoái chí trước cảnh tượng người đàn ông to con thường hay ngạo mạn này đang tuân theo những sai bảo của mình, Karen vừa theo dõi đầu anh cúi xuống trong gương khi anh đặt chiếc áo ngực không dây trở lại vị trí cũ. Khi Brice đi được nữa đường từ bàn trang điểm đến giường thì Karen lên tiếng:
- Có thể em để lại cái xanh ở đây.
Anh đứng lại, nàng nhận thấy làn da anh đỏ ửng. Karen thích cái màu phụ đó. Nó làm anh trông trẻ hơn, nhiều yếu điểm hơn. Nếu anh khổ sở trong việc xử lý đồ dùng của nàng, là tại ngoan cố. Anh đã yêu cầu làm điều đó. Anh nằng nặc đòi. Bất cứ bực dọc nào anh lãnh đủ đều công bằng.
Ngắm nghía chiếc áo ngực xanh, Karen lục ra trong bao chiếc quần lót xanh, giữ cả hai bên cạnh nhau. Nàng vuốt làn vải giữa các ngón tay, so sánh màu và ren viền:
- Chúng trông đẹp đôi quá. Có lẽ em sẽ ghép chúng thành một bộ. Anh nghĩ sao?
Brice đang nghĩ rằng, với nét uốn lượn khêu gợi của mớ vải mịn như tơ, anh đã đi đến giới hạn. Đầu vẫn cúi thấp hướng về bao vải, anh nhướng mắt nhìn vào mắt Karen và nói bằng một giọng rào rạo trầm:
- Anh nghĩ rằng, chuyện này chấm dứt là vừa rồi.
Một thoáng bất an lướt qua người Karen. Anh trông không có vẻ ngượng nghịu như nàng tưởng khi nãy:
- Ý anh muốn nói gì?
- Anh muốn nói rằng trò chơi đã kết thúc.
- Trò chơi gì?
Nàng hỏi trong khi nghĩ rằng anh có vẻ không thật sự giận dữ, cũng không có vẻ đe dọa. Anh đang lưng lửng giữa hai trạng thái này và chỉ có nàng không biết tâm trạng anh ra sao.
- Anh nghĩ em biết.
Vừa nói Brice vừa chống hai tay xuống giường ở hai bên hông nàng. Karen dựa người ra sau nhường chỗ cho anh, nhưng Brice chỉ bước tới trước bằng đôi tay, vừa lấn nàng, lấn nàng, khi nàng không thể dựa ra sau được nữa và nằm trên giường.
- Em không thể đùa với một người đàn ông theo cách đó, Karen.
- Nhưng em đâu có ý...
- Có. Em có ý trêu chọc anh, chỉ có điều anh không chắc, em biết hậu quả của nó không.
Tay anh vịn bờ vai nàng.
- Nhưng anh là người bảo em ngồi và để anh làm việc.
Karen bắt đầu nhận ra ranh giới giữa giận dữ và đe dọa ở đâu rồi. Nàng cũng chợt nghĩ đến những hành động của nàng có đi hơi quá xa hay không.
- Những gì anh đã nói có nghĩa là,- anh tuyên bố, - anh muốn em nghỉ ngơi. Vậy em đã làm gì nào? Em ngồi đó như một Hitler thứ hai ban phát mệnh lệnh.
- Bộ anh không thích nhận mệnh lệnh hả?
Nàng phun ra một tràng phẫn nộ:
- Hãy nghĩ đến cách em đã chịu đựng mấy ngày qua.
Giọng Brice khản đục:
- Anh không phiền hà việc nhận mệnh lệnh. Anh không gặp rắc rối nào khi đề cập đến giày, quần jeans, váy, và áo thun len. Nhưng với những món tô điểm rườm rà và đăng ten, đó là chuyện khác.
Hối hận muộn màng, Karen phân bua:
- Đáng lẽ anh nên nói với em anh không muốn làm phần đó.
- Anh sẽ làm tốt phần đó nếu em đừng nói quá lộ liễu về chúng.
Brice nắn giọng lấy âm bát độ của giọng nữ để bắt chước nàng:
- Em có bao nhiêu quần lót trong tủ, Brice? Đếm chúng đi, Brice. Có lẽ em nên em để lại áo ngực xanh ở đây... ô, nhưng nó xứng cặp với quần lót xanh.
Giọng anh rớt xuống:
- Em nghĩ anh có hoàn toàn thiếu ý tứ không?
- Dĩ nhiên, không.
- Anh đâu phải người đá.
- Đôi khi anh giống như vậy.
Karen đốp chát lại một cách tự phát.
- À, không giống vậy đâu. Anh là một con người bằng xương bằng thịt. Anh cũng có những ham muốn như bao người đàn ông khác. Sao em mau quên đêm qua quá vậy?
Đó là nụ hôn. Karen không cố nghĩ về nó. Nàng cố không nghĩ đến những cảm xúc mãnh liệt đã khuấy động, nàng không quên nụ hôn đó. Và vì những xúc cảm khuấy động, nàng nhớ chúng một cách sâu sắc. Nhớ và... cảm nhận. Brice rất sát, rất to lớn, rất nam tính.
- Em có nghĩ là giây phút lầm lạc không? - Anh hỏi- Em có nghĩ anh làm như thế vì tìm vui không?
- Không.
- Có khi nào em nghĩ rằng, nếu anh hôn em đó là vì anh thấy em quyến rũ không?
- Em... em không nghĩ vềđiều đó.
- Tại sao không.
- Em bệnh. Em không cảm thấy thế. Em không quen tự cho mình có sức quyến rũ.
Brice có thể tin câu nói đó. Nàng đã nói nàng không bị vương vấn với người đàn ông nào từ lâu. Anh biết rằng nàng quá căng thẳng giữa việc học và việc làm. Nàng khó lòng có một thời giờ để nghĩ đến đàn ông, hoặc chuyện ái ân, hoặc sự quyến rũ.
- Vậy tại sao đồ lót...
Brice hỏi. Karen không biết ý anh nói gì:
- Bộ không phải hầu hết người ta đang sử dụng nó sao?
- Không phải cái mớ khêu gợi. Không phải cái mớ có màu sắc như thế. Không phải cái mớ trượt qua tay em giống như hơi thở. Nếu em sống dựa vào thu nhập nhỏ nhoi như thế, bằng cách chết tiệt nào em sắm được ba cái mớ đó?
Karen rầm rì:
- Em mua hàng “xôn”.
- Nhưng tại sao các món ấy lại như thế? Chúng đối chọi với quần áo của em. Cứ nhìn trang phục của em, người ta không bao giờ ngờ em có những thứ đó phía dưới.
Anh áp sát suýt chạm vào ngưòi nàng. Karen hít một hơi thở nhanh và thì thầm:
- Chúng dành cho em.
- Chúng làm cho em cảm thấy hay à?
- Phải.
- Và điều đó có nghĩa rằng bên trong lớp vỏ bọc điềm đạm của một nữ sinh viên hiếu học là một mỹ nhân ngư.
Ánh mắt gắn chặt vào miệng anh, Karen nuốt mạnh:
- Không phải mỹ nhân ngư.
Thay cho lời muốn nói, mặt anh áp sát mặt nàng.
- Brice...
Cúi đầu xuống một khoảng cách cần thiết, Brice hôn nàng. Karen cố quay đầu né, nhưng anh “đóng khung” cằm nàng bằng bàn tay rồi khe khẽ phát âm gió “Shhhh” Karen cố quậy. “Shhhh”. Anh giữ nàng chặt hơn...
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cảm giác sợ hãi như đêm trước bắt đầu trỗi dậy trong lòng Karen
- Um- um.
Nàng phản đối qua âm thanh đi thẳng vào miệng Brice và xòe hai tay chọi vào hai cánh tay anh cố bật anh ra.
Brice thả lỏng người. Anh muốn làm nàng hồi hộp, chứ không phải làm nàng sợ hãi. Mặc dù nỗi đam mê chưa qua đi, anh vẫn còn tiếc nuối đôi môi nàng, nhưng anh phải kềm chế nó. Tuy nhiên, Brice muốn nàng biết điều đó.
Để nàng dễ thở hơn, anh áp miệng vô má nàng, nhẹ nhàng ép nó xuống và cứ thế bên kia.
Karen điếng hồn. Càng dịu dàng, anh càng làm nàng xao động. Karen thì thào:
- Brice, xin anh.
- Đừng.
Vừa yêu cầu, Brice vừa ngẩng đầu lên một lúc. Giọng anh khàn, đôi mắt buồn buồn, nhưng rất sống động khi anh nhìn xuống nàng. Anh cố giữ giọng êm ái, nhưng sao nó vẫn nghe rào rạo:
- Anh sẽ không xúc phạm em.
Đôi mắt Karen mở rộng:
- Em biết... nhưng em không muốn thế này.
- Không muốn cái gì?
Đôi má nàng ửng hồng hơn:
- Thế này.
- Cái hôn của anh? Có phải anh là kẻ hôn vụng về không?
- Không, nhưng...
- Nhưng gì?
Karen gởi đến anh một cái nhìn cầu xin như muốn nói “Anh làm em nóng ran cả người”. Nhưng vì lý do nào đó nàng không thể thốt nên lời.
Karen không cần phải thốt. Brice đọc được chúng trong đôi mắt hổ phách của nàng. Đôi mắt mở rộng, thậm chí sẫm lại.
- Có cảm giác hay không?
Karen gật đầu:
- Nhưng nó không đúng.
- Ai nói vậy?
- Em.
- Còn anh thì sao?
- Anh là đàn ông. Anh muốn một cơ thể. Đàn ông nào không thế.
Brice cảm thấy bị chạm tự ái dữ dội:
- Đó là điều em nghĩ hả?
Karen ngập ngừng:
- Không đúng sao?
- Không.
- Vậy tại sao là em? Em không mềm mại và không có đường nét quyến rũ. Em không phải là mỹ nhân ngư.
- Có mà không.
Không hiểu nổi hàm ý của anh, Karen nhắm rịt hai mắt lại. Brice chộp ngay cơ hội, hôn vào hai mắt nàng. Rồi nụ hôn lướt lên trán, xuống sống mũi, rồi xuống cằm. Mỗi nụ hôn đều mang lại cho anh hương vị ngọt ngào.
Sinh khí trong những nụ hôn của anh như hòa các mạch máu nàng, tuần hoàn khắp nơi trên cơ thể khiến nàng có cảm giác nhẹ hẫng.
- Brice đừng.
Nàng nói qua hơi thở.
- Đừng cái gì?
- Nghịch. Nó làm em đau.
Brice ngước nhìn nàng, mắt nàng mở hé, đôi má ửng hồng, môi nàng run run. Phải mất thêm một phút nữa, Brice mới hiểu ý nàng. Anh cuối xuống tìm môi nàng. Không như lần trước, lần này Karen đáp lại anh.Hai cơ thể cọ sát nhau; hai tâm hồn hòa quyện nhau. Đôi bàn tay đã từng đẩy anh ra, giờ bám chặt lấy cổ áo khoác anh, rồi luồn các ngón tay vào tóc anh và giữ chặt lấy nó. Karen không biết nàng đang làm gì; chỉ biết nàng đang hành động theo bản năng và ước muốn.
Brice khe khẽ gọi tên nàng khi anh ngừng hôn, thân nhiệt anh như muốn đốt cháy quần áo hai người, mọi vật xung quanh như mờ đi, đảo lộn. Với sự đáp ứng của Karen anh có một cảm giác như đang bị say thuốc.
Thình lình, Karen bật ra một âm thanh đanh gọn, nàng cố nuốt vào theo hơi thở... rồi tuôn ra một tràng ho khan. Hoảng sợ, quên bẵng ham muốn riêng. Rút tay về, anh vội vực nàng ngồi lên và xoa lưng nàng đến khi nàng bắt được nhịp thở.
- Chúa ơi.
Karen thì thào và run lên khi giúi mặt vào cổ anh. Dao động trước tình cảm nàng, Brice ôm nàng vào lòng, miệng khe khẽ:
- Shhh
- Em rất tiếc.
- Không sao.
Brice dừng lại, thở gấp vài hơi rồi tiếp:
- Tốt không?
Nàng gật đầu. Cảm nhận được trong vòng tay mình, Brice nhắm mắt lại nghĩ đến việc nàng sẽ cảm thấy an toàn biết bao nếu được ấp ủ trong vòng tay anh. Một lát sau giọng nói nghèn nghẹt của nàng vọng đến tay anh:
- Em không phải cố ý ho.
- Anh biết.
- Em không phải là kẻ hay trêu chọc.
- Anh biết.
- Hoặc một mỹ nhân ngư.
Brice không nói gì về điều đó, vì mặc dù anh biết chắc nàng không cố ý ho, nhưng nàng quyến rũ như quỷ.
Nó không phải là điều gì thuần túy về thể xác, mặc dù anh nghĩ nàng rất đẹp. Nhưng sự quyến rũ thật sự xuất phát từ tâm hồn nàng, từ sự chân chất, hồn nhiên; từ giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn; từ tính khiêm tốn, không kiêu căng. Bằng cách nào đó điều này làm mọi việc khác hẳn. Nàng không có ý định nào trong việc dấn mình vào quan hệ, nhưng giọng nói ngọt ngào phát ra thanh quản nàng lại nói rằng nàng có quan hệ, và điều đó làm anh cảm thấy mình đặc biệt. Nó làm anh có cảm giác như thể anh là người đàn ông độc nhất trên đời có thể làm nàng vui thú và tất cả như dành cho lần đầu tiên trong đời.
Chìm đắm trong những ý tưởng ám tỷ, tâm hồn Brice rung động sâu sắc.
Danh sách chương