Brice Carlin cho xe vào bãi đậu xe ngay khi Karen rời khỏi khu điều dưỡng. Tắt máy xe, anh ngồi theo dõi nàng chống chọi cơn bão suốt đoạn đường đến xe gần xe anh. Thoải mái bên trong xe có hệ thống sưởi, anh ngạc nhiên tự hỏi tại sao nàng không khởi động xe. Khi nàng gục đầu trên tay lái anh rộn lên một sự thỏa mãn tai quái.
- Vậy là cô ta bệnh à? Tốt. Cô ta nên bị bệnh.
Thay vì rời khỏi xe và biểu lộ thái độ khinh thường của mình bằng cách đi hiên ngang qua mặt nàng vào trong khu dưỡng đường, anh tiếp tục theo dõi. Anh không thể hiểu nàng đang làm gì, tại sao cô ta không khởi động xe, nếu không phải lý do nào khác hơn là đang mở hệ thống sưởi. Trời đang rét căm căm, nhiệt độ bên ngoài đã xuống không độ. Nhưng nàng chỉ ngồi đó hơi tựa người về phía trước.
Qua lớp kiếng phủ tuyết, Brice có thể hình dung hầu hết nét mặt nàng, phần còn lại anh ghi nhớ, và anh nhớ rất tốt. Hai ngày nay anh âm thầm quan sát nàng. Anh nhớ rõ đôi mắt tròn xoe, sống mũi dọc dừa, đôi môi thanh tú. Anh nhớ rõ cái nhìn ngây thơ của nàng đã làm cho anh xốn xang lẫn hồi hộp, đã cho anh một niềm an ủi ở một chừng mực nào đó và niềm an ủi đó biến mất vào ngày nàng được tha bổng
Quai hàm nghiến chặt hơn những thời điểm trước đó, Brice theo dõi nhất cử nhất động của Karen. Anh chờ nghe tiếng xe của động cơ nàng, nhưng thay vào đó nàng ra khỏi xe và bắt đầu trở ngược về hướng dưỡng đường mà anh cho rằng nàng muốn lấy món gì đó để quên. Đã gần bốn giờ, thời gian không cho phép anh ngồi mãi trong xe. Nhưng nếu anh rời xe và vào dưỡng đường, một lần nữa anh lại liều lĩnh mặt đối mặt với nàng và anh không chắc mình tự tin trong trường hợp đó. Vì thế anh vẫn ngồi lại theo dõi hành động của nàng.
Những bước đi chậm chạp, rồi dừng lại.
Thoạt đầu anh nghĩ nàng đang chơi trò dở hơi trong cử chỉ lúc lắc của nàng; nhưng sau đó khi nàng đu đưa một lần nữa và toàn thân nàng sắp chạm đất thì ý tưởng nàng không ổn đột nhiên trỗi lên trong đầu anh.
Không một suy nghĩ nào khác, Brice mở tung cửa xe phóng mình ra. Karen nằm khoanh người mềm nhũn, hầu như không còn hơi thở khi anh chạy đến nàng. Anh nâng nàng lên khỏi tuyết định hướng vế khu điều dưỡng nhưng rồi dừng lại, mím chặt môi, và xoay ngưòi lại. Một lát sau Brice đặt nàng ở băng sau trong xe anh và bắt đầu xét nghiệm sức khỏe nàng. Trán và hai má quá nóng, làn da tái nhợt; hơi thở nàng gấp rút, cạn và khó khăn.
Đã nắm rõ bệnh tình, anh vội đóng cửa sau, vòng lại chỗ ngồi tài xế, cầm tay lái rồi khởi động xe lên đường.
Karen dần dần hồi phục sự nhận thức. Nàng cảm thấy vừa lạnh, vừa đau nhức. Nàng cũng cảm thấy nhẹ bỗng tựa như trước đó đang trôi bềnh bồng và vừa mới chạm đất. Mắt nàng nhắm nghiền, điều đó khiến nàng dễ chịu hơn, rồi chợt nhớ lại thực tại, nàng mở mắt ra.
Việc đầu tiên nàng thấy là bảng điện trên xe, nó trưng bày các nút, đồng hồ hòan tòan xa lạ. Karen cảm thấy mất phương hướng, Karen nhướng mắt lên nhìn kính chắn gió. Tuyết vẫn va vào nó nhưng cặp cần gạt đang làm việc, còn của nàng thì không. Xe của nàng không họat động, vậy còn chiếc này? Và cho dù đây là xe của nàng, nàng cũng không đang lái.
Vừa chớp chớp mắt, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn tài xế và điều đó khiến nàng hỏang sợ.
Gương mặt nhìn nghiêng hòan tòan xa lạ và đầy hăm dọa, mái tóc đen sẫm. Cổ áo khóac dựng đứng che gáy và đen như mọi thứ trong xe.
Bằng sức mạnh tiềm ẩn được khơi dậy vì hỏang sợ, Karen vồ lấy tay cầm cửa xe rồi kéo mạnh. Nàng chắc sẽ lộn tung ra ngòai nếu không có một cánh tay túm lấy eo và ghìm nàng lại. Cùng lúc chiếc xe chệch hướng băng ra lề đường, lướt qua một cây cổ thụ trong gang tấc trước khi dừng lại trên bãi tuyết.
Giọng nói tối sầm phía trên nàng hét to:
- Quỉ tha ma bắt, cô làm cái chi vậy? Karen cố gỡ cánh tay ở eo mình, nhưng nó cứng như thép:
- Buông tôi ra.
Vừa rên rỉ nàng vừa vặn người mong vuột khỏi cánh tay, nó hơi lỏng một chút.
- Để cô chạy ra ngoài dưới thời tiết này à?
Nàng tiếp tục vặn người, tiếp tục gỡ cánh tay, cố làm nó lỏng thêm.
- Anh không thể giữ tôi ở đây... Tôi không muốn ở đây... bắt cóc là một tội tử hình...
Chuỗi từ tuôn ra bụi chận đứng bởi một cơn ho sù sụ, làm đầu, ngực, bụng nàng đau thắt.
Brice tranh thủ nàng đang ho, với tay qua người nàng đóng sập cửa xe lại. Anh vừa thẳng người thì cơn ho phía sau cũng vừa dứt, Karen với lấy tay cầm lần nữa. Một lần nữa anh ôm eo nàng và đẩy nàng dựa vào ghế, không che dấu sự bực dọc:
- Tôi không bắt cóc cô đâu.
Giọng nói Karen vừa yếu ớt vừa run rẩy:
- Tôi muốn ra khỏi đây.
- Không phải bây giờ. Không phải ở đây.
Đầu tựa vào thành ghế dựa, mắt dán lên con đường giọng nàng hổn hển:
- Vậy, ở đâu?
- Nhà tôi.
Mắt nàng nhìn anh nghi ngờ. Đây là lần đầu tiên Karen nhìn trực diện anh, và nếu trước đó nàng nghĩ mình bị đe dọa khi tưởng anh là ngươi lạ, thì bây giờ ý nghĩ đó thậm chí còn mạnh hơn. Nàng nhận ngay ra anh. Cho dù bao nhiêu tháng trôi qua, nàng không bao giờ quên được ánh mắt soi mói, tối sầm đó.
Một cách khó khăn, nàng cố vùi mình xuống nệm ghế xe.Karen im lặng, bất động, đột nhiên nàng cảm thấy sợ phải cử động hay lên tiếng.
- Cô biết tôi là ai chứ?
Brice thăm dò cũng bằng giọng nói trầm đục nhưng ít bực bội hơn, anh không có sự hối tiếc nào khi làm nàng hoảng sợ; cô ta đáng phải chịu như thế.Khủng bố cô nàng lại là một chuyện khác.
Karen gật đầu.
- Cô ra ngoài để trở lại đó à?
Nàng chỉ im lặng nhìn anh. Giọng anh trở nên nghiêm nghị hơn:
- Tôi muốn nói cô đang bệnh, và việc viếng thăm bà Rowena là một hành động thật sự ngốc nghếch. Cô có biết, ở tuổi bà ấy, sẽ nguy hiểm thế nào nếu bà nhận một cú xốc nào đó không?
Karen lại gật đầu.
Nhẹ nhàng, chậm rãi, Brice buông lỏng cánh tay ra:
- Vậy tại sao cô phải gặp bà ấy hôm nay? Cô chưa chận đứng được cơn ho. Có vẻ nó đã ngự trong cô từ lâu. Điều đó không giúp cô bỏ qua một chuyến viếng thăm à? Hay là cô nghĩ bà ấy lệ thuộc duy nhất vào cô vì tình nhân ái?
Lời mỉa mai của anh khiến Karen đau nhói như một lời buộc tội. Nàng biết nàng ích kỷ. Nếu bà Rowena có mệnh hệ gì, nàng không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Vả lại nàng cần đến thăm bà và nhu cầu này là cho riêng nàng hơn là cho bà Rowena. Nhưng nàng có thể giải thích điều đó cho Brice nghe được không?
Bằng giọng khàn khàn, nhỏ nhẹ, Karen thừa nhận:
- Tôi sai rồi.
Nàng không biết anh. Mặc dù họ đã gặp nhau trước đó và đây chính là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau. Anh ấy có lý do đúng đắn để ghét nàng và nếu anh ta muốn trả thù, nàng thật sự không muốn chống đỡ.
- Đó là tất cả những gì cô phải nói à?
- Tôi cảm thấy không khỏe. Nếu anh có thể đưa tôi trở về xe tôi...
Nàng nuốt chửng ý nghĩ còn lại khi thực tế đang đè trên đôi vai nàng. Chiếc xe đã hỏng. Nàng đang bệnh. Bão tuyết vẫn còn hung hãn. Còn Brice Calin, về mặt lý thuyết, đang ở thế có quyền tùy ý quyết định về nàng.
Karen cảm thấy mất dần nghị lực, nàng thì thào:
- À không, một taxi. Chắc phải có một chiếc.
Nhưng phí taxi về Syrcuse quá cao:
- Hoặc trạm xe buýt. Nếu anh có thể bỏ tôi...
- Còn xe của cô?
- Nó chết máy rồi.
- Đó là lý do tại sao cô định đi ngược về dưỡng đường?
Karen gật đầu, đột nhiên nàng cảm thấy rất lạnh. Trước đó nàng run vì sợ nhưng khi biết Brice là ai, điều đó cũng qua đi. Anh ta là cháu của bà Rowena và chắc chắn anh ấy sẽ không xâm hại thể xác nàng. Hiện giờ nàng run là do cơn rét.
Brice liếc nhìn con đường rồi nhìn ngược lại Karen; anh cố ý nói chậm rãi từng tiếng mong nhận được sự nghe lời:
- Tôi sẽ khởi động máy lại tôi không muốn cô với lấy cửa xe bởi vì nếu nó mở lần nữa và tôi không kịp tóm lấy cô, điều đó có nghĩa là cô tự quyên sinh, hoặc cô sẽ làm cả hai chúng ta cùng chết nếu tôi bị trượt ra khỏi đường lần nữa.
Karen không nói gì bởi vì nàng lại cảm thấy chóng mặt. Vì thế nàng khép mắt lại và cố thở thật chậm, ngực nàng đau nhói theo từng hơi thở.
- Cho đầu vào giữa hai đầu gối cô đấy.
- Tôi không làm được.
Brice cao giọng theo kiểu ra lệnh mạnh mẽ hơn:
- Cho đầu vào giữa hai đầu gối cô.
Nàng bắt đầu run nhiều hơn:
- Nó đòi hỏi quá nhiều cố gắng.
- Cô bị như thế này bao lâu rồi?
- Không lâu.
- Bao lâu?
Vừa mở mắt ra, Karen vừa nghĩ đầu nàng chắc sẽ đỡ hơn nếu nàng thấy bầu trời:
- Một tuần, có thể nhiều hơn một chút.
Nàng có thể thấy bầu trời ổn rồi, nhưng có một điều nàng không nhận ra:
- Anh đang đưa tôi về khu điều dưỡng đường phải không?
- Về nơi đó làm gì? Một điều duy nhất cô có thể gây ra ở đó là truyền bệnh cho những người vô tội.
Lời anh nói như kim chích, nhưng Karen quá yếu để đón nhận nó:
- Tôi luôn cẩn thận với bà Rowena.
- Cô điều khiển vi trùng hả?
Lún người sâu hơn trong chỗ ngồi, Karen hơi trở mình để áp má vào tấm nệm:
- Phải.Anh đang đưa tôi đến xe buýt hả?
- Chẳng có xe buýt nào trong thời tiết này cả. Tất cả sinh hoạt đều ngưng hoạt động. Tôi đã nói với cô rồi. Tôi sẽ đưa cô về nhà tôi, nó chỉ cách đây năm phút.
Khi nàng định lên tiếng phản đối, anh tiếp:
- Hoặc là nhà tôi hoặc bệnh viện.
Karen khoanh tay trước bụng:
- Tôi không đủ khả năng trang trải viện phí.
- Tôi biết.
Brice nói, nhưng Karen không nghe. Nàng cuộn người lại, cảm thấy mệt mỏi và bối rối. Anh liếc nhìn gương mặt nàng. Nàng rõ ràng rất ốm. Làn da xanh xàm và ẩm mồ hôi. Anh sẽ không biết bệnh tình nàng thế nào trừ phi đưa nàng về nhà và giám định kĩ. Tuy nhiên nếu nàng cần đến bệnh viện, anh sẽ không lưỡng lự đưa thẳng nàng đến đó.
Năm phút đã kéo dài thành mười khi Brice giảm tốc độ để tránh trượt lên những viên đá tuyết nhỏ trên mặt đường. Anh đang lo. Một điều nhạy cảm, anh biết, là lý ra phải đưa nàng vào dưỡng đường khi nàng đã quỵ. Nếu có sự cố không hay nào với nàng xảy ra trong xe, anh sẽ bị rắc rối.
Nhưng anh đã đi quá xa để quay ngược lại. Brice tự an ủi, nhà anh sẽ thích hợp với việc điều trị bệnh nàng. Sau rốt, anh và Karen đâu phải hoàn toàn xa lạ!
Cuối cùng rời bỏ đường chánh, anh hướng xe xuống một đoạn đường ngắn và cảm thấy nhẹ nhõm khi hình dáng quen thuộc của ngôi nhà mình lộ ra qua con đường dẫn vào nhà phủ đầy tuyết. Brice cẩn thận điều chỉnh tốc độ khi đi vào khúc vòng và dừng lại trước cửa nhà.
Karen vẫn đang run trong giấc ngủ.
Kéo cao cổ áo lên, anh bước ra, đi vòng đến cửa xe sau, mở cửa rồi nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Karen khẽ giật mình khi Brice thay đổi tư thế để đá cánh cửa đóng lại. Đôi mắt nàng mở hé, cất giọng khẽ khàng:
- Anh có thể để tôi xuống.
Làm ngơ lời yêu cầu anh đi thẳng vào hành lang rộng, vượt qua phòng khách rồi đặt nàng lên chiếc ghế trường kỷ. Karen lập tức ngồi dậy.
Một chiếc taxi nàng nghĩ. Nàng nên gọi một chiếc taxi. Karen nhìn quanh phòng tìm điện thoại. Không có. Nàng không còn đủ sức để đi tìm nó. Nàng rất lạnh tay chân như đang ngâm trong nước đá, toàn thân nàng run lẩy bẩy. Chỉ bằng cách nghiến chặt quai hàm, nàng mới giữ hàm răng lập cập khỏi va vào nhau.
Cùng lúc, Brice ném chiếc áo khoác lên ghế và ngồi xuống trước lò sưởi lớn, xắp xếp những thanh củi nhóm lửa.
Karen nhận thấy mặc dù không có cổ áo khoác sẫm tối, trông anh vẫn đầy đe dọa. Chắc là do khổ người anh ta: cao trên trung bình, mảnh khảnh nhưng rắn chắc.Có thể do trang phục anh ta: quần và áo len màu xanh hải quân, chỉ duy nhất cổ áo sơ mi màu xám nhạt làm giảm bớt sự dữ tợn. Cũng có thể do khẩu khí của anh ta.
Rất có thể, Karen kết luận, chính gương mặt anh ta.Khắc khổ. Ủ dột. Hung hiểm theo cách của người đàn ông mà trong giai đoạn đầu đời đã thấy, hoặc chọn để thấy, mặt trái của cuộc sống quá thường xuyên.
Karen chắc sẽ thắc mắc về điều đó nếu nàng có thời gian nhưng Brice đang đứng lên, hai tay chống nạnh, quay trở lại và nhìn nàng với ánh mắt khó đăm đăm.
Karen thu hết can đảm để không co rúm người lại nhưng điều đó càng lúc càng khó khi thời gian trôi qua mà không có âm thanh nào phá tan sự yên lặng ngoại trừ tiếng lách tách của ngọn lửa đang bùng cháy trong lò sưởi và tiếng thở khò khè trong lồng ngực nàng. Karen vẫn còn mặc áo khoác, quàng khăn, và đi găng, vì thế những thớ thịt đang run giật bên trong người nàng không thể thấy được nhưng để chắc chắn, nàng kẹp chặt hai tay giữa đùi mình. Khi Brice tiếp tục trố mắt nhìn nàng, nàng đảo ánh mắt khỏi anh. Nhưng, như một nam châm, ánh mắt anh hút lấy ánh mắt nàng trước khi nó trượt đi.
Karen tằng hắng:
- Tôi sẽ theo con đường của tôi ngay khi tuyết ngưng rơi.
- Cho tới sáng mai, chưa hẳn tuyết sẽ ngưng rơi và tôi không tin đường xá sớm được dọn dẹp sạch sẽ.
- Nhưng... nhưng tôi không thể ở lại đây.
Brice buông thỏng hai tay xuống:
- Cô không có nhiều chọn lựa.
Anh với lấy chiếc áo khoác:
- Tôi sẽ cho xe vào ga ra. Tôi không có ý định lái xe đi nữa.
- Có phải khi nảy anh đang trên đường đến thăm bà Rowena không?
- Bà hiếm khi trông đợi tôi và bà cũng không lo lắng về tôi.
- Nhưng tôi không thể ở lại đây.
Karen lo lắng nhìn vào chiếc đồng hồ nằm dưới những lớp y phục:
- Lẽ ra tôi phải trở về Syracuse. Tôi phải làm việc, sau đó tôi còn phải viết một bài văn. Tôi không thể ở đây
Brice giám định nàng thêm một lần nữa. Phía dưới những lớp len kia là một cơ thể run rẩy, lạnh giá, kiệt quệ và yếu đuối, đó là những điều khá bi đát trong sự đánh giá của anh. Còn cô ta thì cứ cãi.
Nhưng nếu cô nàng nghĩ mình sẽ vượt qua tình cảm này, cô ta lầm!
Bằng nụ cười gượng gạo, anh nhún vai:
- Cô không thể rời khỏi đây được.
Thản nhiên kéo cao cổ áo, Brice rời khỏi phòng.
* * *
Karen không thích nụ cười đó, không thích cả giọng nói. Nói chung nàng không thích người đàn ông này.
Đúng, anh ta là cháu nội của bà Rowena, và nàng tin anh ta sẽ không làm hại nàng. Nhưng không hại mặt này thì cũng hại mặt khác. Không cần phải là một thiên tài mới dịch được ý nghĩa nụ cười đó. Về thể chất, Brice Carlin có thể không ra tay, nhưng nụ cười đó hàm ý anh ta sẽ đắc ý khi tung ra một đòn tra tấn tâm lý nho nhỏ.
Karen không chịu bó tay trước bất kỳ loại tra tấn nào.
Lết đến mép giường, nàng hít một hơi thở cố đứng lên. Nàng tìm thấy lối đi trở lại hành lang, băng qua nó và vào một căn phòng ăn thông với một phòng khác. Tại đó nàng bắt đầu cảm thấy chóng mặt; tựa hông vào chiếc ghế trường kỷ bọc da và cúi đầu xuống chờ cơn choáng qua đi, Karen tiếp tục vào căn phòng kế tiếp. Hàng mộc trong phòng đều mang màu sẫm tối, bao gồm một cái bàn và một chiếc ghế bằng gỗ dái ngựa đục đẻo tinh xảo, và rõ ràng đây là phòng ăn. Băng qua phòng ăn, nàng đến một căn phòng rất lớn chứa thức ăn và đồ dùng thức ăn uống, rồi vào căn phòng cuối cùng, nhà bếp.
Có một điện thoại nằm trên quầy. Nhấc ống nói, nàng gọi nhân viên hướng dẫn tổng đài và chỉ một thoáng nàng đã tiếp xúc với nhân viên xe buýt.
Brice nói đúng, không có chiếc nào lăn bánh.
Chán nản nàng gọi số khác, lần này là liên lạc viên của một trong những công ty taxi địa phương và câu trả lời cũng giống như trước.
- Họ không điên đâu.
Giọng nói của Brice từ ngưỡng cửa. Karen quay lại khi Brice ném đôi găng lên quầy. Những mảng tuyết lốm đốm trên đầu và vai anh:
- Họ không muốn chết cóng ngoài đó.
Lời nói không khác của anh liên lạc viên mấy.
- Tôi sẽ thử công ty khác.
Cơn ho theo sau lời nói.
- Cứ thử năm lần và cô chẳng đi đâu hết. Đường xá không đáng tin cậy, tầm nhìn xấp xỉ số không.
Nàng ép ống nghe vào tay, nhắm nghiền mắt lại:
- Một tài xế nào đó có thể đang túng tiền.
Nhưng khi Karen mở mắt ra để quay một số khác, nàng thấy trời đất đảo nghiêng. Nàng chới với, túm chặt mép quầy, cùng lúc buông rơi ống nghe.
Brice bình tĩnh nhặt nó lên rồi đặt lên giá. Nhưng sự bình tĩnh của anh bị nao núng khi anh quay sang Karen. Toàn thân nàng rũ rượi, suy nhược đến nỗi lương tâm trị bệnh trong anh bị cắn rứt.
Bằng giọng kẻ cả anh lên tiếng:
- Tôi nghĩ cô nên nằm gần lò sưởi.
Đoạn anh nắm lấy phần cánh tay gần bả vai Karen dìu nàng đi, chỉ dừng lại khi nàng không thể di chuyển. Anh ái ngại nhìn nàng, lòng bàn tay siết hơi mạnh hơn.
Karen theo anh trở lại phòng khách không phải vì nàng từ bỏ cuộc phấn đấu mà vì nàng biết khi nào nên khởi sự lại. Brice có lý; nàng nên nằm gần lò sưởi ít ra đến khi cơ thể nàng ấm lên. Nàng quá lạnh. Quá nóng. Quá mệt mỏi. Ngoài ra, không có xe buýt nào chạy, không chiếc taxi nào muốn rước nàng.Nàng đã nỗ lực phấn đấu.
Hai gối Karen khụy xuống khi nàng hạ người xuống ghế trường kỷ. Không thể tự xoay xở, nàng tựa nghiêng người vào thành ghế bọc nệm đến khi đầu nàng nằm hẳn xuống. Brice nâng hai chân nàng lên và nhanh chóng co chúng lại ép vào lòng nàng.
Bàn tay âm ấm chạm vào má, rồi trán nàng. Giọng nói khô khan vang lên:
- Cô đang nóng như lửa.
- Tôi đang lạnh.
- Đó là do sốt. Đừng cử động. Tôi sẽ trở lại.
Karen không bận tâm anh ta có đến hay không. Nàng chỉ lo cho bản thân mình mà tập trung suy nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh éo le hiện tại.Karen mở mắt nhìn ngọn lửa, rồi khép lại để xem những đốm lửa bập bùng phía sau mí mắt. Nàng nhét hai tay vào giữa hai đầu gối, hơi nghiêng mình và rên khe khẽ.
Không bao lâu Brice trở lại; anh tháo khăn quàng khỏi cổ nàng.Karen kẹp một tay vào chiếc khăn:
- Đừng làm thế, tôi lạnh.
- Đồ của cô bị ẩm vì tuyết. Tôi có mền và cô sẽ ấm hơn nếu đắp chúng.
Điều anh ta nói không có chỗ bắt bẻ. Karen bỏ tay khỏi khăn và tự nâng đầu lên để anh dễ dàng tháo nó. Dịu dàng, nhẹ nhàng, hiệu quả.
Cũng như vậy, Brice tháo đôi găng, rồi áo khóac nàng ra. Lần này Karen đang ngồi, cảm thấy ngượng và không thấy quá lạnh cũng như quá nóng. Tiếp theo Brice ngồi chồm hỗm trước mặt nàng rồi kéo đôi ủng của nàng ra.
- Tôi làm chuyện đó được.
Giọng nàng tuy nài nỉ nhưng không đủ cứng rắn, và anh đã tháo chúng ra trước khi nàng có thể tập trung thêm sức mạnh.
Bóp nhẹ bàn chân nàng, anh cảm thấy nó lạnh buốt mặc dù được bảo vệ bởi chiếc tất len dài, Brice ngẩng lên nhìn Karen:
- Cô nói điều này đã xảy ra bao lâu rồi?
Nàng nhích một vai lên thay cho nhún vai:
- Hơi lâu.
- Hơi lâu là bao lâu?
- Một tuần, có thể hai.
Anh trân trối nhìn vào mắt nàng, còn Karen đang cố hình dung anh ta thấy gì trong đó thì thình lình Brice giơ bàn tay lên sờ vào cổ nàng. Karen rụt người tránh, bật tiếng la khàn khàn:
- Anh làm gì vậy?
- Kiểm tra các tuyến bị sưng. Có bị đau không?
- Tôi không biết.
Brice dịch người ngồi lên ghế trường kỷ và vòng bàn tay ra sao lưng nàng, các ngón tay ấn ấn thăm dò không để nàng kịp tránh né.
- Đau không?
- Không!
Giọng nói nàng tức tối, rồi lại ho. Khi Karen lấy lại nhịp thở, nàng lườm anh:
- Cứ khăng khăng như thế, hả? Anh đã lấy bằng cấp y khoa ở đâu vậy? Sears and Roebuck hả?
Brice bỏ tay ra, nói giọng chắc nịch:
- Thật ra là ở YALE. Rồi kế tiếp là Sloan- Kettering.
Mồm Karen há hốc. Anh chàng quả thật làm nàng ngạc nhiên.
- Bộ cô không biết tôi là bác sĩ hả?
Nàng lắc đầu.
- Bà Rowena không nói cô nghe à?
Lại lắc đầu. Brice nhíu mày.
- Cô biết về tôi nhiều không?
- Chỉ biết anh là cháu nội bà Rowena, anh viếng thăm bà ấy thường xuyên, và anh không có lý do gì để thích tôi.
- Đúng cả ba điểm.
Rồi anh nheo mắt:
- Và bà ấy chưa bao giờ nói tôi là một bác sĩ?
Karen muốn nằm trở lại. Đầu nàng nặng như chì, đôi mắt như có lửa, lồng ngực như treo một chảo bùn và bao tử cồn cào tựa như chứa cát.
- Tôi đã trả lời hai lần rồi.
Rồi không cần biết Brice đang ngồi cạnh mình, nàng nằm vật xuống, cuộn người lại bật ra một tràng ho khan, rồi lẩm bẩm:
- Mình không thể hiểu được. Nó chỉ là cơn cảm thôi.
- Nó bắt đầu khi nào vậy?
- Cách đây ba tuần.
- Ba?
- Nó cứ tái đi tái lại hoài.
- Cô có tìm cách chận đứng nó không?
Thọat tiên nàng không trả lời. Tiếng thở khò khè của nàng át cả tiếng lách tách của ngọn lửa. Sau cùng Karen lên tiếng:
- Tôi cố dỗ giấc ngủ nhưng không ngủ được.
- Cô phải nghỉ học và nghỉ ngơi ở nhà.
Karen trở mình, rên khẽ rồi thì thào:
- Làm sao anh biết tôi đi học?
- Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã dò hỏi khi thấy cô viếng thăm bà nội tôi. Cô là sinh viên dự bị. Cô nhận được nửa học bổng và cô trả phần còn lại bằng việc phụ tá nghiên cứu cho giáo sư Arnorld McGuire và phục vụ tại Pepper Mill.
Karen đột nhiên cảm thấy mình bị lộ rõ thân phận. Nàng lại bắt đầu run. Không dám nhìn Brice, nàng thì thầm:
- Anh nói, anh có mền.
Chỉ một thoáng, một tấm mền trùm lấy nàng, rồi thêm một tấm thứ hai. Nàng vẫn run.
Nếu nàng cứ ngồi và đối diện anh như biểu lộ vẫn còn chút sức, Brice có thể tiếp tục đặt câu hỏi nhưng vóc dáng nàng quá thiểu não đến nỗi anh phải từ bỏ ý định.
Không nghĩ gì khác hơn là làm ấm nàng, anh bắt đầu xoa lưng nàng, Karen nằm yên.
Brice nhận ra nàng quá ốm. Anh đã in hình bóng nàng vào tâm trí những dịp nàng viếng thăm bà Rowena và anh luôn bị thu hút bởi nét mảnh mai của nàng. Giờ đây anh cảm nhận nó bằng đôi tay. Anh chà xát lưng nàng; vừa xoa vừa bóp tay rồi chân nàng, thầm thắc mắc nàng đã sụt cân bao nhiêu vì cơn bệnh. Anh ôn tồn hỏi:
- Cô đang uống thuốc gì?
Karen không trả lời. Một lát sau nàng nhướng mày ngơ ngác nhìn anh và cất giọng khàn khàn:
- Tôi đã không... anh vừa nói gì à?
- Cô đang uống thuốc gì?
- Ưmmm.
Bằng giọng khàn, nhỏ Karen liệt kê thuốc chống suyễn, thuốc xịt mũi, thuốc chống ho, long đờm theo tên gọi từng món. Tất cả đều là thuốc thông thường trong tủ thuốc gia đình.
- Cô uống lần cuối khi nào?
Karen trả lời trong trạng thái dật dờ:
- Sáng nay..., không phải, trưa, mmm trước khi tôi rời nhà để thăm bà Rowena.
Brice tiếp tục xoa bóp đến khi cơn run của nàng dịu hẳn. Sau đó anh dùng mu bàn tay kiểm tra má nàng rồi đứng lên rời khỏi trường kỷ. Vài phút sau anh trở lại:
- Karen?
Anh gạt một lọn tóc nhỏ khỏi trán nàng. Bằng một nỗ lực, Karen mở mắt ra.
- Tôi cần phải biết nhiệt độ của cô. Cô có thể đặt cái này dưới lưỡi được không?
Ngoan ngoãn, nàng há miệng ra và ngậm lấy một dụng cụ thon thon bằng thủy tinh.
- Cô đi khám bệnh chưa?
Karen khẽ lắc đầu
- Cô có áp dụng phương pháp trị liệu nào khác hơn những điều cô vừa kể không?
Lại lắc đầu.
- Có buồn nôn đi kèm cơn cảm không? Cũng không.
- Tuy nhiên cô bị chóng mặt. Hôm nay, có ngất xỉu lần nào không? Cũng không..
- Cô có ốm nghén không?
Lần này cái lắc đầu nhanh hơn một chút. Với nhiệt kế vẫn còn trong miệng, Karen ho, rồi nhăn mặt, ép đầu vào gối.
- Đau hả?
Nàng chỉ gật một cái nhẹ
- Ở đầu hay ở ngực?
Trong khi nàng cố hình dung câu trả lời, Brice gợi ý một cách đơn giản:
- Cả hai?
Karen gật đầu.
Anh để nàng lại một mình, ra khỏi phòng trong vài phút rồi trở lại. Lần này anh xốc tung mền ra rồi kéo cao chiếc áo len Karen đang mặc trùm đầu nàng ngay sau khi nàng trả lại ống nhiệt kế. Sau đó Karen ngã lưng trở lại ghế trường kỷ, và im lặng ngước mắt nhìn anh, không tỏ dấu phản đối vì nàng thật sự cảm thấy quanh cổ ấm hơn. Một lúc sau, nàng thì thào:
- Trong này nóng, hay tôi nóng vậy?
- Chính cô nóng.
Vừa trả lời Brice vừa mở vài nút áo phía trên ngực rồi đặt ống nghe lên làn da nàng. Sau đó anh mở thêm hai nút, bảo Karen trở tư thế nằm xấp rồi áp ống nghe vào lưng nàng tiếp tục thăm dò. Sau khi đã giám định đủ, Brice xếp dụng cụ lại, rồi kéo chăn đắp lên tận cằm nàng.
Karen nóng lòng chờ nghe anh nói. Mặc dù cảm thấy mất phương hướng nàng cũng nhận thức được điều gì đó trong sự im lặng của anh và điều đó khiến nàng lo sợ. Được xét nghiệm bởi một bác sĩ cũng có nghĩa vấn đề không đơn giản, nhưng nàng không có thời giờ để bệnh. Nàng không thể bệnh được, nhưng nó cứ đến với nàng. Có một vấn đề còn nguy hiểm hơn cả những gì lũ vi trùng đang rình mò trong cơ thể nàng, đó là nàng đã làm việc quá mức, quá mệt mỏi, quá căng thẳng. Thật bất công khi nàng đang nổ lực hết mình trong công việc mong đón nhận sự thành công và nàng nghĩ nó đang đi đúng hướng... cho tới bây giờ. Karen cảm thấy hoài bão của mình đang bị đục khoét.
Không thể kềm lòng, nàng bật khóc.
Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với Brice. Nàng đã chế ngự bản thân rất tốt. Trong thâm tâm, anh nghĩ nàng khó để rơi nước mắt. Nhưng chúng đang chảy dài xuống đôi má nàng cùng với tiếng thút thít nức nở.
Thoạt tiên, anh nghĩ nàng đang lợi dụng lòng thương cảm của anh để hoàn thành mục đích riêng của nàng. Nhưng có điều gì đó trong cách nàng rút đầu vào người như thể nàng bị làm mất thể diện hoặc bị làm nhục. Trông nàng rất lo lắng, rất đau khổ, rất cô đơn.
- Cô sẽ ổn thôi mà.
Anh trấn an, giọng cộc lốc, giơ tay đinh vuốt tóc nàng, nhưng rồi dừng lại, bóp nhẹ vai nàng.
- Không cần thiết phải nhập viện. Tôi có thể tự chữa trị cho cô được.
Anh không biết nàng có nghe hay không. Tiếng thút thít vẫn tiếp tục.
Cảm thấy khó tìm lời an ủi, Brice bắt đầu xoa lưng nàng như anh đã làm trước đó.
- Không sao đâu, Karen. Cô sẽ khỏi thôi nếu cô được điều trị đúng mức và có thời gian nghỉ ngơi.
Karen nấc lên và dùng hai tay lau nước mắt
- Cô có bị dị ứng với thuốc penicillin không?
- Không.
- Cô có sử dụng nó trước đây không?
Karen gật đầu nhanh.
- Tốt.
Tay anh dừng lại trên vai nàng, khẽ bóp nhẹ, rồi đứng lên rời khỏi phòng.
Không cần biết lý do tại sao, Karen lại bắt đầu khóc, nhưng lần này nàng sớm lấy được sự tự chủ, tràng ho bất chợt biến mất, nàng nằm im lặng khi Brice trở lại:
- Tôi sẽ cho cô một mũi tiêm.
Vừa nói anh vừa vạch tấm mền:
- Với cách này thuốc sẽ ngấm vào hệ thần kinh cô nhanh hơn.
Karen khó cảm nhận vết chích của mũi kim. Nó không đau hơn cái đau nàng đang chịu, nhưng cho dù đau hay không, nàng sẵn sàng hoan nghênh miễn là nó hứa hẹn sẽ mang lại sự bình phục cho nàng. Khi tấm mền được quấn trở lại, nàng nằm co người, và, sự ngạc nhiên không kéo dài lâu, Karen chìm vào giấc ngủ.
* * *
- Karen?
Nàng ngậm môi húng hắng ho.
- Karen?
Brice dựng nàng dậy đến khi nàng gần như ngồi thẳng:
- Tôi muốn cô uống vài viên aspirin để chận cơn sốt.
Nàng cố mở mắt, giọng phều phào:
- Mấy giờ rồi?
- Giờ ăn tối.
Anh nói cũng bằng giọng trầm thấp, không có vẻ hung hãn, cũng không thân thiện:
- Cô đói không?
Karen lắc đầu, mở miệng đón hai viên thuốc anh đưa, rồi nuốt cùng vài ngụm nước. Brice kề ly vào môi nàng:
- Uống hết đi. Cô cần chất lỏng.
- Tôi phải vào phòng tắm.
- Uống xong đã.
Nàng làm theo ý anh,... một phần vì khát.
* * *
Quấn mền an toàn trên đôi vai, Karen kềm chặt mép ghế, cố đẩy người đứng lên, để rồi mất thăng bằng và ngã quỵ trở xuống ghế.
Nàng khẽ rên, nhưng liền giơ một tay lên chận Brice khi anh định nâng nàng:
- Tôi không sao.
Lần này, nàng vận dụng đôi chân và xoay xở lết đến gần cửa phòng trước khi cảm thấy mọi vật quay cuồng. Như trong mộng du, nàng cảm thấy ai đó đang dìu nàng.
- Có một điều tôi không chịu đựng nổi. Anh lầm bầm khi bế nàng qua hành lang. - Đó là một phụ nữ cứng đầu.
- Anh biết bao nhiêu người?
Anh nhíu mày nhìn xuống nàng:
- Bà nội tôi và cô. Hai trái táo từ một hạt giống, chỉ có cô mới không đổ thừa cho sự lẩm cẩm, giống như bà tôi.
- Bà ấy không lẩm cẩm.
- Cái lý đó đúng là chết tiệt. Bà ấy chỉ không chấp nhận, nhưng bà đủ khéo léo để sử dụng nó khi cần biện hộ.
Brice đưa nàng vào phòng vệ sinh, ấm áp sáng sủa, rồi bằng giọng nói trầm pha lẫn vẻ châm biếm:
- Cô tự xoay xở, hay tôi nên ở lại đây để canh chừng cô?
Karen chỉ ngón tay hướng về hành lang. Nàng đóng chặt cửa lại ngay khi anh bước ra,rồi nhanh chóng buông rơi tấm mền và ngã quỵ trên bồn cầu.
Brice tìm cho mình một chỗ gần cầu thang. Không phải anh không tôn trọng quyền riêng tư của Karen, đơn giản là anh sợ Karen té và bị chấn thương. Cô ta có thể bị thương bởi tánh ương bướng... hoặc vì ngại ngùng; ở mức độ nào đó, anh phải quan tâm. Nàng hiện ở trong nhà anh, nàng là trách nhiệm của anh, và anh phải thực thi trách nhiệm nghiêm túc.
Hiển nhiên Karen cũng phải có trách nhiệm, nhưng lần này nàng quyết định quá nông nổi. Nàng đang yếu, vừa lạnh vvừa sốt, lại bị chứng sung huyết. Điều làm anh khó chịu là nàng đã đi thăm bà Rowena trong điều kiện đó;rồi điều tiếp theo làm anh ngạc nhiên là nàng vẫn cố gượng được.
Chỉ có ý chí mãnh liệt mới có thể giữ nàng đứng vững trên đôi chân.
Brice không lưu tâm đến ý chí mãnh liệt nhưng anh tôn trọng sự độc lập, hành động theo quyết định riêng. Tuy nhiên trong anh vẫn còn chút kiên nhẫn đối với sự ngang bướng. Karen không quan tâm đến sức khỏe mình, đó là điều điên khùng. Cô ta chắc hẳn đã nghi ngại cơn cảm lạnh sẽ trầm trọng hơn nếu vẫn còn tất bật sau hai tuần. tuy nhiên nàng không thể nghỉ học, không thể nghỉ làm việc, không có một bác sĩ riêng... và nàng tiếp tục đi thăm bà Rowena.
Tâm trạng anh chùn hẳn xuống khi nghĩ đến điều đó. Nàng đâu có liên quan gì đến sự an nguy của bà Rowena. Anh thắc mắc tại sao nàng muốn dính vào. Hay vì sự ích kỷ? Hay cứng đầu, một mực không chịu mình nhuốm bệnh? Hay vì mặc cảm tội lỗi đã kéo nàng đến bên cạnh bà Rowena mỗi tuần hai lần, tuần này nối tiếp tuần kia?
Cửa phòng tắm từ từ mở ra, Karen xuất hiện, một tay cầm quả nắm cửa, tay kia giữ chặt mền. Mặt nàng đẩm ướt như thể nàng vừa tạt nước vào mặt, những lọn tóc ướt dính trên mặt khiến thần thái nàng càng thêm mảnh dẻ, yếu ớt. Trong ánh sáng mờ mờ của hành lang, cơ thể nàng còn nói nhiều hơn. Bó mình trong tấm mền, nàng trông tựa như chỉ cần một cơn lốc nhỏ cũng sẽ thổi bay.
Brice Carlin là một kẻ mềm lòng trước những người trong cơn hoạn nạn. Tánh anh là vậy, và điều đó lý giải vì sao anh đã tìm được cho mình phần thưởng vô giá trong lãnh vực chuyên môn. Khi con người bệnh, họ sẽ bất an. Khi họ đến với anh, anh sẽ làm cho mọi thứ có thể để xử lý sự bất an, chữa lành vết thương, điều trị bệnh tật. Không phải bao giờ cũng đạt kết quả mỹ mãn, và những ca bệnh đó làm anh đau nhói. Nghĩ đến bà nội anh, từng là một phụ nữ năng động, giờ đây ở rìa xã hội, làm anh nhức nhối. Anh không thể điều trị chứng bệnh bà, và bà đã tả xung hữu đột với anh, nhất định không cần anh giúp đỡ.
Karen không chống trả anh, ít ra là hiện giờ. Cuộn mình trong những lớp mền, chỉ chừa lại cái đầu và đôi chân mang tất, nàng đang nhìn anh như thể kẻ lạc đường đang cần sự hướng dẫn. Hơn thế nữa nàng dường nhưđang tin tưởng sự chỉ dẫn của anh và sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh bảo.
Đứng lên khỏi cầu thang Brice tiến lại gần nàng:
- Mọi việc ổn chứ.
Karen gật đầu. Anh nhận thấy đôi vai nàng rung rung chứng tỏ nàng run vì lạnh.
- Muốn trở lại phòng khách không?
Karen lại gật đầu.
Lần này, anh không chờ đợi nàng ngã quỵ, cũng không bế nàng; anh vòng một tay quanh eo nàng và dìu nàng đi.
Khi anh trở lại ghế trường kỷ, ngay lập tức Karen vùi đầu xuống ghế và khép mắt lại. Brice lẳng lặng đứng nhìn nàng đến khi giọng nói nghẹt mũi nho nhỏ phát ra:
- Họ đang chờ tôi tại Pepper Mill. Tôi phải gọi điện thoại.
- Để tôi gọi cho.
Mắt vẫn nhắm nghiền, nàng khẽ gật đầu. Karen không cám ơn anh cũng không cho số điện thoại, nhưng Brice không trông đợi những điều đó. Anh thừa biết nàng hoàn toàn kiệt sức và không còn đủ năng lượng để nói dài dòng.
Không nói lời nào, Brice bỏ đi vào nhà bếp và quay số gọi nhà hàng. Sau đó anh làm cho một mẩu bánh sandwich, rót một ly sữa và đi vào phòng khách ngồi ăn trước lò sưởi.
Karen đã thiếp đi vì mệt mỏi trong khi anh ăn, nhưng đó là giấc ngủ cần thiết. Nàng không vật vã, lăn lộn; chỉ khẽ cử động tay, hơi co chân, ngoẹo đầu trên thành để tay của ghế, rồi nằm yên; chốc chốc lại ho, rồi kéo cao mền che cổ.
Brice quan sát nàng, anh hổi tưởng lại cách anh đưa nàng từ cơn bão tuyết về đây. Hành động này không có gì sai quấy, nhưng có điều gì đó khá kỳ lạ về sự hiện diện của nàng trong nhà anh. Một phần vì anh không quen có một phụ nữ quanh quẩn bên anh. Nói chung anh không quen có bất cứ ai quanh quẩn bên mình. Anh là người đàn ông thích sống một mình, một người mà sau những giờ làm việc thích ở nhà và giết thời gian với chính mình.
Tuy nhiên hiện giờ anh không thấy thích đọc sach, không thấy thích nghe nhạc hay xem trận đấu bóng chày. Anh thích ngồi và ngắm Karen.
Càng ngắm và càng suy nghĩ anh càng cảm thấy kỳ lạ. Karen Drew, một cô gái, hiện đang ở trong phòng khách nhà anh, cuộn mình bên dưới những tấm mền, nằm trên ghế trường kỷ của anh, đặt hết lòng tin vào sự chăm sóc của anh, quả thật khó tin và càng kỳ quái hơn khi anh yêu cầu nàng làm như thế.
Karen giật mình tỉnh giấc. Nàng túm chặt mền, nhìn anh, ho khan, rồi ngoẹo đầu sang bên tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- Karen?
Brice hạ thấp mền khỏi mặt nàng, anh thấy môi và hai má nàng vẫn đỏ phừng, làn da nóng ran. Ngồi bên mép ghế, anh nâng nàng tựa ngực mình.
- Thêm aspirin.
Đôi mắt nàng hấp háy. Chúng không thật sự mở ra, nhưng anh có cảm tưởng nàng thấy cái gì đó bởi vì nàng mở miệng ra ngay khi anh đặt thuốc gần miệng nàng.
- Có tiêm mũi khác không?
Nàng hỏi bằng giọng khàn nhỏ sau khi uống thuốc xong.
- Cô đã ngủ nhờ nó.
Karen có vẻ hài lòng về điều đó:
- Mấy giờ rồi?
- Mười một.
Nhận thức của Karen đã được hồi phục, nàng mở to mắt và cố ngồi thẳng lên:
- Mười một giờ đêm à?
Bóng tối trong căn phòng gián tiếp trả lời nàng. Ánh lửa trong lò sưởi cung cấp ánh sáng duy nhất:
- Trời vẫn đang đổ tuyết à?
- Phải.
Karen ngã tựa vào anh giọng rên rỉ:
- Tôi phải về nhà.
- Không phải tối nay.
- Tôi không thể ở lại đây được.
- Tôi nghĩ chúng ta đã dàn xếp điều đó rồi.
Thêm một tiếng rên nữa và Karen lăn người ép mặt vào thành ghế, lẩm bẩm:
- Tôi còn nhiều chuyện chưa làm. Tôi không thể ở lại. Không thể.
Brice có vẻ mất kiên nhẫn:
- Cô không đi đâu hết đến khi tuyết ngưng rơi và đường xá được dọn dẹp sạch sẽ.
- Nhưng nếu ở nhà tôi có thể làm bài tập.
- Cô đang bệnh mà.
- Tôi vẫn có thể làm được, tôi sẽ bọc người lại trên giường rồi viết.
Giọng Brice sắc gọn:
- Cô sẽ làm điều đó thế nào khi mà cô không thể giữ cao đầu nổi không quá năm giây?
- Tôi có thể làm được.
Brice suy xét đánh giá tình huống, rồi nói với vẻ chán chường:
- Cứ cho là cô làm được đi, nhưng cũng chẳng khá hơn những gì cô đã làm suốt ba tuần qua. Hãy nói tôi nghe.Một đêm cô ngủ được bao nhiêu?
Khi nàng nhún vai, nhưng lần này với vẻ chịu khuất phục:
- Có thể, năm tiếng.
- Và cô nghĩ vậy là đủ hả? Điều đó chưa gây cho sức khỏe cô thêm tồi tệ sao? Và cô có nghĩ nếu cô biết chăm sóc sức khỏe khi vừa nhuốm cảm, bây giờ cô đã khỏe rồi không?
Ý muốn tranh cải của Karen cạn dần:
- Anh nói nghe giống một bác sĩ.
- Thì tôi là bác sĩ mà.
- Và là kẻ tự cao về điều đó.
Karen lúng túng, nhưng anh nghe được.
Vừa đứng lên, anh vừa tròn mắt nhìn lưng nàng:
- Cho dù tự cao hay không, tôi vẫn đúng, và nếu cô có bất kỳ bộ óc nào, cô tiểu thư bé nhỏ, cô sẽ phải thừa nhận nó.Cô có thể bôi sổ đời cô bằng một ngàn lẻ một cách, trừ phi cô biết giảm bớt cường độ làm việc. Và nếu cô không thấy điếu đó, cô sẽ gặp rắc rối to.
Dứt tiếng cuối cùng, Brice sải bước rời khỏi phòng, vừa hướng về nhà bếp anh vừa càu nhàu:
- Đúng là một nàng cứng đầu.
Anh chụp lấy cái chảo, đổ nước vào rồi dằn mạnh lên lò, ngay khi ngọn lửa gas bặp bùng phía dưới, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao mình phí hơi sức với cô ta. Cô nàng chẳng chịu nghe lời cứ nằng nặc làm theo ý riêng.
Anh đặt một ca lớn lên quầy:
- Và như thế, điều gì sẽ xảy ra cho cô ta? Đâu ăn nhập gì tới mình. Cô ta là cái chết tiệt gì với mình chứ?
Lấy một gói trà ra khỏi hộp, anh thả nó vào ca, rồi giơ cao hai tay như thể đầu hàng:
- Muốn tự vẫn, cứ đi đi. Tôi đâu phải người trông chừng cô.
Dĩ nhiên Karen không trả lời. Nàng không thể nghe một từ nào của anh. Dầu vậy, nàng hoàn toàn tỉnh táo, và hầu như tức thì, cảm thấy quá nóng. Gạt mền sang một bên, Karen ngồi dậy, giật giật áo cánh để nó bung ra khỏi lớp da ẩm mồ hôi. Vạt áo cánh đã nằm ngoài chiếc váy, nhưng vải váy là len dày và nó không cần thiết vào lúc này, vì thế nàng đẩy nó xuống để được thoải mái.
Chiếc áo cánh phủ kín từ cổ đến đùi, đôi tất dài từ eo đến chân. Khoanh tròn hai chân theo kiểu ngồi thiền, Karen ngồi hơi chúi người về phía trước. Tư thế này giúp nàng cảm thấy dễ chịu đôi chút nhưng vẫn còn nóng.
Vì thế nàng cho tay lên đầu. Mái tóc quăn dài, nàng đã giữ nó nằm yên từ đầu đến gáy bằng một loạt kẹp gài tóc, tuột ra khỏi răng kẹp từ lâu. Vừa tháo kẹp gài, Karen vừa dùng các ngón tay chải lại mái tóc rối, nâng chúng lên rồi cho phủ trên thành ghế. Sau đó, hai bàn tay đặt hờ hai bên hông, nàng khép mắt lại cố nghĩ đến cái mát.
Đó là hình ảnh Brice nhìn thấy khi anh trở lại. Brice đang mang một ca trà, cứ ngỡ nàng đang nằm nghỉ khi anh bỏ đi, anh chợt khựng lại khi thấy nó không đúng dự kiến của anh.
Trong một thoáng, anh im lặng đứng đó. Nàng là cô gái đang tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống, mảnh mai và xuề xòa. Nàng cũng quá gợi tình. Không, anh từ chối ý nghĩ này. Nàng không đang gợi tình; nàng đang bệnh.
Yên chí với ý nghĩ trong sạch, anh tiếp tục tiến vào phòng. Karen không cử động đến khi anh đi ngang qua lò sưởi, báo động sự hiện diện của anh. Nàng mở bừng mắt nhìn anh một cách vô hồn một lúc, rồi chợt nhận ra mình đang mặc gì và đang ngồi thế nào. Nhanh như chớp, nàng thay đổi tư thế; kéo hai chân bó lại trước ngực và chộp lấy tấm mền.
- Tôi nóng.
Nàng thì thầm, không dám nhìn anh. Vừa tém lại mái tóc, Karen dùng một kẹp tóc buộc tóc lại thành hình đuôi gà. Brice đặt trà ở đầu bàn trong tầm tay nàng, rồi nói:
- Uống cái này đi.
Đoạn anh ngồi xổm bên cạnh lò sưởi và cho thêm củi vào:
- Nó có thể làm cô đổ thêm mồ hôi, nhưng nó sẽ làm lồng ngực cô nhẹ bớt và cảm thấy dễ chịu hơn.
Karen liếc nhìn ca trà với vẻ hồ nghi, rồi thản nhiên hỏi:
- Nó là chất độc hả?
- Tôi không có lá gan sừng sỏ như vậy đâu.
- Vậy nó đúng là trà.
Vừa xoay nghiêng người, nàng vừa co hai đầu gối vào trong và phủ chúng bằng tấm mền:
- Suốt ba tuần qua, tôi đã uống trà nhiều đến nỗi lưỡi tôi chát ngắt.
Brice ngờ ngợ câu nói muốn làm vui lòng anh, song anh không cười nổi. Anh có những chuyện khác trong đầu. Anh quay lại nhìn vào mặt nàng:
- Tôi không muốn làm kẻ tự cao, tôi chỉ muốn gởi cô một lời nhắn nhủ rằng nếu cô hy vọng chóng bình phục cô phải thực hiện bài tập dưỡng sinh theo đúng thời khóa biểu.
- Có vấn đề nghiêm trọng với tôi à?
- Viêm phổi. Tôi đoán thế.
Karen khép mắt lại, trong lòng nàng trỗi dậy nỗi sợ hãi. Vào tuổi ấu thơ nàng đã chung đụng với bệnh tật khi sống chung với cha mẹ, nhưng bệnh viêm phổi là điều nàng không bao giờ nghĩ đến. Giọng nàng bán tín bán nghi:
- Anh có chắc không?
Brice cau mày:
- Cô trông chờ điều khác à?
Karen trả lời, không suy nghĩ:
- Không. Tôi chỉ thắc mắc.
- Thế mà tôi tưởng cô không biết lo lắng chớ.
Anh tiếp lời, giọng nghiêm khắc:
- Vậy là điều qua trọng là cô phải tự chăm sóc trước. Triệu chứng của cô giống một trường hợp kinh điển. Tôi không biết chắc trừ phi cô được rọi x- quang, nhưng tôi không có dụng cụ ở đây. Nếu Penicilin có tác dụng, việc chiếu quang tuyến sẽ không cần thiết. - Bao lâu nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng?
- Một ngày, có thể hai.
Karen rụt đầu, khép mắt lại, rên nho nhỏ:
- Hai ngày, ối trời.
Brice muốn nhắc nàng nhớ rằng hôm nay là ngày cuối tuần, và dưỡng bệnh trong khoảng thời gian này là điều thích hợp nhất, đồng thời vào đầu tuần sau nàng sẽ cảm thấy thuyên giảm rất nhiều, nhưng càng muốn nói, anh càng chần chừ. Nàng chắc sẽ tranh cãi rằng những ngày cuối tuần của nàng là thời gian quí báu, rằng nàng phải làm việc tại nhà hàng, rằng nàng phải viết bài kiểm tra. Brice nhớ lại chuỗi ngày làm việc cực khổ, dai dẳng mà anh đã từng nếm mùi. Nhưng điều đó xảy ra khi anh còn trẻ và háo thắng, khi anh tự cho mình là một thiên sứ đối với người bệnh.
Khi nào anh đã thay đổi tư tưởng, và tại sao? Anh không rõ lắm. Nhưng chắc chắn không phải do chấn thương tâm lý, đơn giản là do sự chuyển hóa trong quá trình đạt đến sự chín chắn, trưởng thành. Ở một giai đoạn nào đó trong sự thèm khát công danh, đúng vào khoảng tuổi Karen đang vươn tới, anh chợt nhận ra rằng còn nhiều điều có ý nghĩa trong cuộc sống hơn là chúi đầu làm việc. Đó là khi anh mua nhà và mở một phòng mạch tại Ithaca, khi anh tìm thấy lại niềm say mê và thích thú trong việc đọc sách và nghe nhạc, khi anh bắt đầu đi đây đó để mở rộng tầm mắt.
Cũng là khi anh bắt đầu thấm thía nỗi cô đơn.
Chọn một chiếc ghế dựa không xa bộ trường kỷ, Brice ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân rồi bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực ngắm Karen ngủ.
* * *
Khi Karen thức dậy, đã gần hai giờ sáng. Căn phòng tối hơn trước đó. Ngọn lửa đã lụi xuống thành một lớp tro còn lẫn chút than hồng, hơi nóng nó tỏa ra không đủ sưởi ấm căn phòng. Tuy nhiên, điều đó không làm nàng khó chịu. Cơ thể nàng đang sốt trở lại, lấm tấm những giọt mồ hôi. Đẩy tấm mền sang bên, nàng ngồi bật dậy, để rồi lại nằm trở xuống.
Đầu nàng không thích ứng kịp với sự chuyển động đột ngột, ở tư thế nằm như vậy, Karen dõi mắt tìm Brice.
Anh là một bóng đen dài, đang nằm ườn ra trên ghế dựa.
- Brice?
Nàng khẽ gọi, không chắc anh đang ngủ hay không.
Brice không trả lời.
Lần này Karen rón rén gượng dậy, cố đứng vững trên đôi chân, rồi băng qua phòng. Sau khi dừng lại tại cửa phòng để lấy lại quân bình, nàng tiếp tục cất bước vào phòng tắm. trong khi nàng đang dựa người vào bồn rửa mặt và dùng khăn tắm lau mặt thì tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo lời nói chắc nịch:
- Cô ổn chứ?
Mò mẫm vì hai mắt còn ướt, nàng với tay mở cửa:
- Tôi không sao.
- Đáng lẽ cô nên đánh thức tôi.
Giọng anh gắt gỏng, mặc dù anh không muốn thế. Karen nhìn anh, khẽ lắc đầu, Brice dịu giọng:
- Cô ra đây bao lâu rồi?
- Chỉ mới vài phút thôi.
- Có cảm thấy quá nóng không?
- Tôi cảm thấy nóng lắm. Không hiểu tại sao.
Brice nhìn những lọn tóc dính lòa xòa trên cổ nàng, anh dùng các ngón tay chải ngược chúng ra sau gáy, làn da quanh cổ nàng ẩm ướt vì mồ hôi.
- Khăn tắm có giúp được gì không?
- Chút ít.
- Muốn rửa thêm không?
- Tôi muốn tắm.
Brice tự hỏi, đây là vì nóng bức hay đơn giản chỉ là trực tính. Dù sao, anh nghĩ, điều đó không thành vấn đề:
- Cô có đủ mạnh không?
- Nằm trong bồn tắm đâu cần có sức mạnh.
- Có đấy, nếu cô không muốn bị chết chìm.
Karen khẽ rên:
- Chẳng lẽ tôi sẽ trở lại ngủ tiếp.
Brice dìu nàng ngồi thoải mái trên bồn cầu, để nàng tùy ý lựa chọn, đầu và vai nàng tựa vào hông anh. Trong suốt thời gian này, Karen ho một lần, nhưng không cử động. Brice nghiêng người về phía trước xem nàng có ngủ gục hay không:
- Karen?
Phải một lát sau nàng mới lên tiếng bằng giọng mũi:
- Hửmm?
- Tôi sẽ đưa cô lên lầu. Có một bồn tắm và một cái giường.
- Không phải của anh chứ?
Nàng lên tiếng bằng một giọng hung hãn đáng ngạc nhiên.
- Không.
Sự hung tợn biến mất:
- Vậy thì được.
Một cánh tay đặt dưới hai gối, tay kia vòng qua lưng Karen, anh bế nàng đi vào hành lang, rồi thẳng lên lầu. Có bốn phòng ngủ để trống, chỉ có một cái được trang hoàng, và anh đưa nàng lên đó. Chỉ có một ngọn đèn duy nhất từ hành lang soi sáng lối anh đi. Brice nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, rồi vào phòng tắm cho chảy nước ấm vào bồn trước khi quay ra nhường phòng cho nàng.
Và một lần nữa anh lại bị dao động. Có một cái gì đó ở nàng theo cách nàng ngồi bên mép giường làm anh rung động, mà nguyên nhân thì quá mơ hồ.
Thường thì phụ nữ không làm anh rung động. Nhưng Karen là một ngoại lệ.
Một cách lơ đãng, nàng quay đầu hướng về anh. Rồi, một cách khó khăn, Karen đứng lên, rời khỏi giường và hướng về phòng tắm. Brice dứng qua một bên nhường lối rồi hỏi, giọng nói không còn vẻ châm biếm:
- Cô có thể xoay xở được chứ?
Karen gật đầu.
- La lên, nếu có vấn đề.
Một lần nữa nàng gật đầu, rồi đóng cửa lại.
Vừa nhíu mày, Brice vừa đi đến cửa sổ. Căn phòng trông ra mặt tiền căn nhà, một đoạn đường vòng dành cho xe ra vào nhà, tiếp giáp với con lộ chính. Tại điểm tiếp giáp có một cột đèn đang chiếu sáng. Anh để nó cháy cả đêm, một dấu hiệu cho biết anh có ở nhà nếu ai đó cần anh.
Tối nay nó chiếu ra một cảnh đẹp đặc biệt. Tuyết vẫn đang rơi, đắp một tấm mền trắng không những lên bãi cỏ mà còn bao bọc các cây bách xù, cây độc cần và cây thông. Ánh sáng dịu dàng trãi lên chúng, tạo một khung cảnh thanh bình, quyến rũ.
Brice im lặng thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên và để nó lắng động trong tâm hồn anh, rồi quay gót trở lại giường, kéo ra một cái chăn nhỏ, vuốt thẳng chiếc gối. Anh liếc nhìn vệt sáng nhỏ thoát ra từ phía dưới cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh. Im lìm. Anh liền gọi:
- Cô ổn chứ, Karen?
- Vâng.
Giọng trả lời yếu ớt phát ra từ phòng tắm.
Những giây phút tiếp theo, Brice đứng chống nạnh, tự hỏi mình có thể làm điều gì. Sau đó anh rời khỏi phòng và đi xuống hành lang, đến phòng riêng mình lục tìm chiếc áo sơ mi mềm mại nhất và rộng nhất; đoạn trở lại trước cửa phòng tắm, anh gọi:
- Còn thức chứ?
- Vâng.
Cùng giọng trả lời yếu ớt. Sau vài phút anh nghe có tiếng dội nước, rồi tiếng róc rách của dòng nước chảy xuống ống thoát. Tựa lưng vào tường, Brice chờ nàng lau khô mình, anh chờ mãi trong sự im lặng kéo dài khá lâu. Cuối cùng sự tĩnh lặng được phá tan bởi tiếng gọi tên anh một cách ngập ngừng.
Brice vội phá cửa phòng tắm. Karen đang cuộn mình trong chiếc khăn tắm, ngồi trên mép bồn, đôi mắt mỏi mệt nhìn anh, như nhắn gởi một thông điệp cầu cứu. Đôi vai nàng để trần, rất xanh xao, rất nhỏ nhắn. Nàng đang run rẩy.
Anh nói điều gì đó khiển trách nàng, nhưng không thể thốt nên lời; thay vào đó, bằng những thao tác vụng về, Brice giúp nàng mặc chiếc áo anh chọn, gài nút đến đùi nàng, trước khi kéo chiếc khăn ra. Sau đó anh bế nàng lên rồi đặt nàng trên giường trước khi trở lại dọn dẹp phòng tắm.
Khi Brice trở lại, Karen đang chìm vào giấc ngủ. Anh chạm vào da nàng, nó mát hơn trước đó, lấy một tấm mền từ trong tủ quần áo, đắp thêm một lớp trên tấm chăn.Cuối cùng, chừa lại một dãy sáng nhỏ thoát ra từ phòng tắm và từ cửa phòng ngủ đến hành lang, Brice trở về phòng mình nằm thao thức, cố gắng dựng lên trong đầu một sự khinh thường nào đó chấp nhận được dành cho Karen Drew.
- Vậy là cô ta bệnh à? Tốt. Cô ta nên bị bệnh.
Thay vì rời khỏi xe và biểu lộ thái độ khinh thường của mình bằng cách đi hiên ngang qua mặt nàng vào trong khu dưỡng đường, anh tiếp tục theo dõi. Anh không thể hiểu nàng đang làm gì, tại sao cô ta không khởi động xe, nếu không phải lý do nào khác hơn là đang mở hệ thống sưởi. Trời đang rét căm căm, nhiệt độ bên ngoài đã xuống không độ. Nhưng nàng chỉ ngồi đó hơi tựa người về phía trước.
Qua lớp kiếng phủ tuyết, Brice có thể hình dung hầu hết nét mặt nàng, phần còn lại anh ghi nhớ, và anh nhớ rất tốt. Hai ngày nay anh âm thầm quan sát nàng. Anh nhớ rõ đôi mắt tròn xoe, sống mũi dọc dừa, đôi môi thanh tú. Anh nhớ rõ cái nhìn ngây thơ của nàng đã làm cho anh xốn xang lẫn hồi hộp, đã cho anh một niềm an ủi ở một chừng mực nào đó và niềm an ủi đó biến mất vào ngày nàng được tha bổng
Quai hàm nghiến chặt hơn những thời điểm trước đó, Brice theo dõi nhất cử nhất động của Karen. Anh chờ nghe tiếng xe của động cơ nàng, nhưng thay vào đó nàng ra khỏi xe và bắt đầu trở ngược về hướng dưỡng đường mà anh cho rằng nàng muốn lấy món gì đó để quên. Đã gần bốn giờ, thời gian không cho phép anh ngồi mãi trong xe. Nhưng nếu anh rời xe và vào dưỡng đường, một lần nữa anh lại liều lĩnh mặt đối mặt với nàng và anh không chắc mình tự tin trong trường hợp đó. Vì thế anh vẫn ngồi lại theo dõi hành động của nàng.
Những bước đi chậm chạp, rồi dừng lại.
Thoạt đầu anh nghĩ nàng đang chơi trò dở hơi trong cử chỉ lúc lắc của nàng; nhưng sau đó khi nàng đu đưa một lần nữa và toàn thân nàng sắp chạm đất thì ý tưởng nàng không ổn đột nhiên trỗi lên trong đầu anh.
Không một suy nghĩ nào khác, Brice mở tung cửa xe phóng mình ra. Karen nằm khoanh người mềm nhũn, hầu như không còn hơi thở khi anh chạy đến nàng. Anh nâng nàng lên khỏi tuyết định hướng vế khu điều dưỡng nhưng rồi dừng lại, mím chặt môi, và xoay ngưòi lại. Một lát sau Brice đặt nàng ở băng sau trong xe anh và bắt đầu xét nghiệm sức khỏe nàng. Trán và hai má quá nóng, làn da tái nhợt; hơi thở nàng gấp rút, cạn và khó khăn.
Đã nắm rõ bệnh tình, anh vội đóng cửa sau, vòng lại chỗ ngồi tài xế, cầm tay lái rồi khởi động xe lên đường.
Karen dần dần hồi phục sự nhận thức. Nàng cảm thấy vừa lạnh, vừa đau nhức. Nàng cũng cảm thấy nhẹ bỗng tựa như trước đó đang trôi bềnh bồng và vừa mới chạm đất. Mắt nàng nhắm nghiền, điều đó khiến nàng dễ chịu hơn, rồi chợt nhớ lại thực tại, nàng mở mắt ra.
Việc đầu tiên nàng thấy là bảng điện trên xe, nó trưng bày các nút, đồng hồ hòan tòan xa lạ. Karen cảm thấy mất phương hướng, Karen nhướng mắt lên nhìn kính chắn gió. Tuyết vẫn va vào nó nhưng cặp cần gạt đang làm việc, còn của nàng thì không. Xe của nàng không họat động, vậy còn chiếc này? Và cho dù đây là xe của nàng, nàng cũng không đang lái.
Vừa chớp chớp mắt, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn tài xế và điều đó khiến nàng hỏang sợ.
Gương mặt nhìn nghiêng hòan tòan xa lạ và đầy hăm dọa, mái tóc đen sẫm. Cổ áo khóac dựng đứng che gáy và đen như mọi thứ trong xe.
Bằng sức mạnh tiềm ẩn được khơi dậy vì hỏang sợ, Karen vồ lấy tay cầm cửa xe rồi kéo mạnh. Nàng chắc sẽ lộn tung ra ngòai nếu không có một cánh tay túm lấy eo và ghìm nàng lại. Cùng lúc chiếc xe chệch hướng băng ra lề đường, lướt qua một cây cổ thụ trong gang tấc trước khi dừng lại trên bãi tuyết.
Giọng nói tối sầm phía trên nàng hét to:
- Quỉ tha ma bắt, cô làm cái chi vậy? Karen cố gỡ cánh tay ở eo mình, nhưng nó cứng như thép:
- Buông tôi ra.
Vừa rên rỉ nàng vừa vặn người mong vuột khỏi cánh tay, nó hơi lỏng một chút.
- Để cô chạy ra ngoài dưới thời tiết này à?
Nàng tiếp tục vặn người, tiếp tục gỡ cánh tay, cố làm nó lỏng thêm.
- Anh không thể giữ tôi ở đây... Tôi không muốn ở đây... bắt cóc là một tội tử hình...
Chuỗi từ tuôn ra bụi chận đứng bởi một cơn ho sù sụ, làm đầu, ngực, bụng nàng đau thắt.
Brice tranh thủ nàng đang ho, với tay qua người nàng đóng sập cửa xe lại. Anh vừa thẳng người thì cơn ho phía sau cũng vừa dứt, Karen với lấy tay cầm lần nữa. Một lần nữa anh ôm eo nàng và đẩy nàng dựa vào ghế, không che dấu sự bực dọc:
- Tôi không bắt cóc cô đâu.
Giọng nói Karen vừa yếu ớt vừa run rẩy:
- Tôi muốn ra khỏi đây.
- Không phải bây giờ. Không phải ở đây.
Đầu tựa vào thành ghế dựa, mắt dán lên con đường giọng nàng hổn hển:
- Vậy, ở đâu?
- Nhà tôi.
Mắt nàng nhìn anh nghi ngờ. Đây là lần đầu tiên Karen nhìn trực diện anh, và nếu trước đó nàng nghĩ mình bị đe dọa khi tưởng anh là ngươi lạ, thì bây giờ ý nghĩ đó thậm chí còn mạnh hơn. Nàng nhận ngay ra anh. Cho dù bao nhiêu tháng trôi qua, nàng không bao giờ quên được ánh mắt soi mói, tối sầm đó.
Một cách khó khăn, nàng cố vùi mình xuống nệm ghế xe.Karen im lặng, bất động, đột nhiên nàng cảm thấy sợ phải cử động hay lên tiếng.
- Cô biết tôi là ai chứ?
Brice thăm dò cũng bằng giọng nói trầm đục nhưng ít bực bội hơn, anh không có sự hối tiếc nào khi làm nàng hoảng sợ; cô ta đáng phải chịu như thế.Khủng bố cô nàng lại là một chuyện khác.
Karen gật đầu.
- Cô ra ngoài để trở lại đó à?
Nàng chỉ im lặng nhìn anh. Giọng anh trở nên nghiêm nghị hơn:
- Tôi muốn nói cô đang bệnh, và việc viếng thăm bà Rowena là một hành động thật sự ngốc nghếch. Cô có biết, ở tuổi bà ấy, sẽ nguy hiểm thế nào nếu bà nhận một cú xốc nào đó không?
Karen lại gật đầu.
Nhẹ nhàng, chậm rãi, Brice buông lỏng cánh tay ra:
- Vậy tại sao cô phải gặp bà ấy hôm nay? Cô chưa chận đứng được cơn ho. Có vẻ nó đã ngự trong cô từ lâu. Điều đó không giúp cô bỏ qua một chuyến viếng thăm à? Hay là cô nghĩ bà ấy lệ thuộc duy nhất vào cô vì tình nhân ái?
Lời mỉa mai của anh khiến Karen đau nhói như một lời buộc tội. Nàng biết nàng ích kỷ. Nếu bà Rowena có mệnh hệ gì, nàng không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Vả lại nàng cần đến thăm bà và nhu cầu này là cho riêng nàng hơn là cho bà Rowena. Nhưng nàng có thể giải thích điều đó cho Brice nghe được không?
Bằng giọng khàn khàn, nhỏ nhẹ, Karen thừa nhận:
- Tôi sai rồi.
Nàng không biết anh. Mặc dù họ đã gặp nhau trước đó và đây chính là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau. Anh ấy có lý do đúng đắn để ghét nàng và nếu anh ta muốn trả thù, nàng thật sự không muốn chống đỡ.
- Đó là tất cả những gì cô phải nói à?
- Tôi cảm thấy không khỏe. Nếu anh có thể đưa tôi trở về xe tôi...
Nàng nuốt chửng ý nghĩ còn lại khi thực tế đang đè trên đôi vai nàng. Chiếc xe đã hỏng. Nàng đang bệnh. Bão tuyết vẫn còn hung hãn. Còn Brice Calin, về mặt lý thuyết, đang ở thế có quyền tùy ý quyết định về nàng.
Karen cảm thấy mất dần nghị lực, nàng thì thào:
- À không, một taxi. Chắc phải có một chiếc.
Nhưng phí taxi về Syrcuse quá cao:
- Hoặc trạm xe buýt. Nếu anh có thể bỏ tôi...
- Còn xe của cô?
- Nó chết máy rồi.
- Đó là lý do tại sao cô định đi ngược về dưỡng đường?
Karen gật đầu, đột nhiên nàng cảm thấy rất lạnh. Trước đó nàng run vì sợ nhưng khi biết Brice là ai, điều đó cũng qua đi. Anh ta là cháu của bà Rowena và chắc chắn anh ấy sẽ không xâm hại thể xác nàng. Hiện giờ nàng run là do cơn rét.
Brice liếc nhìn con đường rồi nhìn ngược lại Karen; anh cố ý nói chậm rãi từng tiếng mong nhận được sự nghe lời:
- Tôi sẽ khởi động máy lại tôi không muốn cô với lấy cửa xe bởi vì nếu nó mở lần nữa và tôi không kịp tóm lấy cô, điều đó có nghĩa là cô tự quyên sinh, hoặc cô sẽ làm cả hai chúng ta cùng chết nếu tôi bị trượt ra khỏi đường lần nữa.
Karen không nói gì bởi vì nàng lại cảm thấy chóng mặt. Vì thế nàng khép mắt lại và cố thở thật chậm, ngực nàng đau nhói theo từng hơi thở.
- Cho đầu vào giữa hai đầu gối cô đấy.
- Tôi không làm được.
Brice cao giọng theo kiểu ra lệnh mạnh mẽ hơn:
- Cho đầu vào giữa hai đầu gối cô.
Nàng bắt đầu run nhiều hơn:
- Nó đòi hỏi quá nhiều cố gắng.
- Cô bị như thế này bao lâu rồi?
- Không lâu.
- Bao lâu?
Vừa mở mắt ra, Karen vừa nghĩ đầu nàng chắc sẽ đỡ hơn nếu nàng thấy bầu trời:
- Một tuần, có thể nhiều hơn một chút.
Nàng có thể thấy bầu trời ổn rồi, nhưng có một điều nàng không nhận ra:
- Anh đang đưa tôi về khu điều dưỡng đường phải không?
- Về nơi đó làm gì? Một điều duy nhất cô có thể gây ra ở đó là truyền bệnh cho những người vô tội.
Lời anh nói như kim chích, nhưng Karen quá yếu để đón nhận nó:
- Tôi luôn cẩn thận với bà Rowena.
- Cô điều khiển vi trùng hả?
Lún người sâu hơn trong chỗ ngồi, Karen hơi trở mình để áp má vào tấm nệm:
- Phải.Anh đang đưa tôi đến xe buýt hả?
- Chẳng có xe buýt nào trong thời tiết này cả. Tất cả sinh hoạt đều ngưng hoạt động. Tôi đã nói với cô rồi. Tôi sẽ đưa cô về nhà tôi, nó chỉ cách đây năm phút.
Khi nàng định lên tiếng phản đối, anh tiếp:
- Hoặc là nhà tôi hoặc bệnh viện.
Karen khoanh tay trước bụng:
- Tôi không đủ khả năng trang trải viện phí.
- Tôi biết.
Brice nói, nhưng Karen không nghe. Nàng cuộn người lại, cảm thấy mệt mỏi và bối rối. Anh liếc nhìn gương mặt nàng. Nàng rõ ràng rất ốm. Làn da xanh xàm và ẩm mồ hôi. Anh sẽ không biết bệnh tình nàng thế nào trừ phi đưa nàng về nhà và giám định kĩ. Tuy nhiên nếu nàng cần đến bệnh viện, anh sẽ không lưỡng lự đưa thẳng nàng đến đó.
Năm phút đã kéo dài thành mười khi Brice giảm tốc độ để tránh trượt lên những viên đá tuyết nhỏ trên mặt đường. Anh đang lo. Một điều nhạy cảm, anh biết, là lý ra phải đưa nàng vào dưỡng đường khi nàng đã quỵ. Nếu có sự cố không hay nào với nàng xảy ra trong xe, anh sẽ bị rắc rối.
Nhưng anh đã đi quá xa để quay ngược lại. Brice tự an ủi, nhà anh sẽ thích hợp với việc điều trị bệnh nàng. Sau rốt, anh và Karen đâu phải hoàn toàn xa lạ!
Cuối cùng rời bỏ đường chánh, anh hướng xe xuống một đoạn đường ngắn và cảm thấy nhẹ nhõm khi hình dáng quen thuộc của ngôi nhà mình lộ ra qua con đường dẫn vào nhà phủ đầy tuyết. Brice cẩn thận điều chỉnh tốc độ khi đi vào khúc vòng và dừng lại trước cửa nhà.
Karen vẫn đang run trong giấc ngủ.
Kéo cao cổ áo lên, anh bước ra, đi vòng đến cửa xe sau, mở cửa rồi nhẹ nhàng nâng nàng lên.
Karen khẽ giật mình khi Brice thay đổi tư thế để đá cánh cửa đóng lại. Đôi mắt nàng mở hé, cất giọng khẽ khàng:
- Anh có thể để tôi xuống.
Làm ngơ lời yêu cầu anh đi thẳng vào hành lang rộng, vượt qua phòng khách rồi đặt nàng lên chiếc ghế trường kỷ. Karen lập tức ngồi dậy.
Một chiếc taxi nàng nghĩ. Nàng nên gọi một chiếc taxi. Karen nhìn quanh phòng tìm điện thoại. Không có. Nàng không còn đủ sức để đi tìm nó. Nàng rất lạnh tay chân như đang ngâm trong nước đá, toàn thân nàng run lẩy bẩy. Chỉ bằng cách nghiến chặt quai hàm, nàng mới giữ hàm răng lập cập khỏi va vào nhau.
Cùng lúc, Brice ném chiếc áo khoác lên ghế và ngồi xuống trước lò sưởi lớn, xắp xếp những thanh củi nhóm lửa.
Karen nhận thấy mặc dù không có cổ áo khoác sẫm tối, trông anh vẫn đầy đe dọa. Chắc là do khổ người anh ta: cao trên trung bình, mảnh khảnh nhưng rắn chắc.Có thể do trang phục anh ta: quần và áo len màu xanh hải quân, chỉ duy nhất cổ áo sơ mi màu xám nhạt làm giảm bớt sự dữ tợn. Cũng có thể do khẩu khí của anh ta.
Rất có thể, Karen kết luận, chính gương mặt anh ta.Khắc khổ. Ủ dột. Hung hiểm theo cách của người đàn ông mà trong giai đoạn đầu đời đã thấy, hoặc chọn để thấy, mặt trái của cuộc sống quá thường xuyên.
Karen chắc sẽ thắc mắc về điều đó nếu nàng có thời gian nhưng Brice đang đứng lên, hai tay chống nạnh, quay trở lại và nhìn nàng với ánh mắt khó đăm đăm.
Karen thu hết can đảm để không co rúm người lại nhưng điều đó càng lúc càng khó khi thời gian trôi qua mà không có âm thanh nào phá tan sự yên lặng ngoại trừ tiếng lách tách của ngọn lửa đang bùng cháy trong lò sưởi và tiếng thở khò khè trong lồng ngực nàng. Karen vẫn còn mặc áo khoác, quàng khăn, và đi găng, vì thế những thớ thịt đang run giật bên trong người nàng không thể thấy được nhưng để chắc chắn, nàng kẹp chặt hai tay giữa đùi mình. Khi Brice tiếp tục trố mắt nhìn nàng, nàng đảo ánh mắt khỏi anh. Nhưng, như một nam châm, ánh mắt anh hút lấy ánh mắt nàng trước khi nó trượt đi.
Karen tằng hắng:
- Tôi sẽ theo con đường của tôi ngay khi tuyết ngưng rơi.
- Cho tới sáng mai, chưa hẳn tuyết sẽ ngưng rơi và tôi không tin đường xá sớm được dọn dẹp sạch sẽ.
- Nhưng... nhưng tôi không thể ở lại đây.
Brice buông thỏng hai tay xuống:
- Cô không có nhiều chọn lựa.
Anh với lấy chiếc áo khoác:
- Tôi sẽ cho xe vào ga ra. Tôi không có ý định lái xe đi nữa.
- Có phải khi nảy anh đang trên đường đến thăm bà Rowena không?
- Bà hiếm khi trông đợi tôi và bà cũng không lo lắng về tôi.
- Nhưng tôi không thể ở lại đây.
Karen lo lắng nhìn vào chiếc đồng hồ nằm dưới những lớp y phục:
- Lẽ ra tôi phải trở về Syracuse. Tôi phải làm việc, sau đó tôi còn phải viết một bài văn. Tôi không thể ở đây
Brice giám định nàng thêm một lần nữa. Phía dưới những lớp len kia là một cơ thể run rẩy, lạnh giá, kiệt quệ và yếu đuối, đó là những điều khá bi đát trong sự đánh giá của anh. Còn cô ta thì cứ cãi.
Nhưng nếu cô nàng nghĩ mình sẽ vượt qua tình cảm này, cô ta lầm!
Bằng nụ cười gượng gạo, anh nhún vai:
- Cô không thể rời khỏi đây được.
Thản nhiên kéo cao cổ áo, Brice rời khỏi phòng.
* * *
Karen không thích nụ cười đó, không thích cả giọng nói. Nói chung nàng không thích người đàn ông này.
Đúng, anh ta là cháu nội của bà Rowena, và nàng tin anh ta sẽ không làm hại nàng. Nhưng không hại mặt này thì cũng hại mặt khác. Không cần phải là một thiên tài mới dịch được ý nghĩa nụ cười đó. Về thể chất, Brice Carlin có thể không ra tay, nhưng nụ cười đó hàm ý anh ta sẽ đắc ý khi tung ra một đòn tra tấn tâm lý nho nhỏ.
Karen không chịu bó tay trước bất kỳ loại tra tấn nào.
Lết đến mép giường, nàng hít một hơi thở cố đứng lên. Nàng tìm thấy lối đi trở lại hành lang, băng qua nó và vào một căn phòng ăn thông với một phòng khác. Tại đó nàng bắt đầu cảm thấy chóng mặt; tựa hông vào chiếc ghế trường kỷ bọc da và cúi đầu xuống chờ cơn choáng qua đi, Karen tiếp tục vào căn phòng kế tiếp. Hàng mộc trong phòng đều mang màu sẫm tối, bao gồm một cái bàn và một chiếc ghế bằng gỗ dái ngựa đục đẻo tinh xảo, và rõ ràng đây là phòng ăn. Băng qua phòng ăn, nàng đến một căn phòng rất lớn chứa thức ăn và đồ dùng thức ăn uống, rồi vào căn phòng cuối cùng, nhà bếp.
Có một điện thoại nằm trên quầy. Nhấc ống nói, nàng gọi nhân viên hướng dẫn tổng đài và chỉ một thoáng nàng đã tiếp xúc với nhân viên xe buýt.
Brice nói đúng, không có chiếc nào lăn bánh.
Chán nản nàng gọi số khác, lần này là liên lạc viên của một trong những công ty taxi địa phương và câu trả lời cũng giống như trước.
- Họ không điên đâu.
Giọng nói của Brice từ ngưỡng cửa. Karen quay lại khi Brice ném đôi găng lên quầy. Những mảng tuyết lốm đốm trên đầu và vai anh:
- Họ không muốn chết cóng ngoài đó.
Lời nói không khác của anh liên lạc viên mấy.
- Tôi sẽ thử công ty khác.
Cơn ho theo sau lời nói.
- Cứ thử năm lần và cô chẳng đi đâu hết. Đường xá không đáng tin cậy, tầm nhìn xấp xỉ số không.
Nàng ép ống nghe vào tay, nhắm nghiền mắt lại:
- Một tài xế nào đó có thể đang túng tiền.
Nhưng khi Karen mở mắt ra để quay một số khác, nàng thấy trời đất đảo nghiêng. Nàng chới với, túm chặt mép quầy, cùng lúc buông rơi ống nghe.
Brice bình tĩnh nhặt nó lên rồi đặt lên giá. Nhưng sự bình tĩnh của anh bị nao núng khi anh quay sang Karen. Toàn thân nàng rũ rượi, suy nhược đến nỗi lương tâm trị bệnh trong anh bị cắn rứt.
Bằng giọng kẻ cả anh lên tiếng:
- Tôi nghĩ cô nên nằm gần lò sưởi.
Đoạn anh nắm lấy phần cánh tay gần bả vai Karen dìu nàng đi, chỉ dừng lại khi nàng không thể di chuyển. Anh ái ngại nhìn nàng, lòng bàn tay siết hơi mạnh hơn.
Karen theo anh trở lại phòng khách không phải vì nàng từ bỏ cuộc phấn đấu mà vì nàng biết khi nào nên khởi sự lại. Brice có lý; nàng nên nằm gần lò sưởi ít ra đến khi cơ thể nàng ấm lên. Nàng quá lạnh. Quá nóng. Quá mệt mỏi. Ngoài ra, không có xe buýt nào chạy, không chiếc taxi nào muốn rước nàng.Nàng đã nỗ lực phấn đấu.
Hai gối Karen khụy xuống khi nàng hạ người xuống ghế trường kỷ. Không thể tự xoay xở, nàng tựa nghiêng người vào thành ghế bọc nệm đến khi đầu nàng nằm hẳn xuống. Brice nâng hai chân nàng lên và nhanh chóng co chúng lại ép vào lòng nàng.
Bàn tay âm ấm chạm vào má, rồi trán nàng. Giọng nói khô khan vang lên:
- Cô đang nóng như lửa.
- Tôi đang lạnh.
- Đó là do sốt. Đừng cử động. Tôi sẽ trở lại.
Karen không bận tâm anh ta có đến hay không. Nàng chỉ lo cho bản thân mình mà tập trung suy nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh éo le hiện tại.Karen mở mắt nhìn ngọn lửa, rồi khép lại để xem những đốm lửa bập bùng phía sau mí mắt. Nàng nhét hai tay vào giữa hai đầu gối, hơi nghiêng mình và rên khe khẽ.
Không bao lâu Brice trở lại; anh tháo khăn quàng khỏi cổ nàng.Karen kẹp một tay vào chiếc khăn:
- Đừng làm thế, tôi lạnh.
- Đồ của cô bị ẩm vì tuyết. Tôi có mền và cô sẽ ấm hơn nếu đắp chúng.
Điều anh ta nói không có chỗ bắt bẻ. Karen bỏ tay khỏi khăn và tự nâng đầu lên để anh dễ dàng tháo nó. Dịu dàng, nhẹ nhàng, hiệu quả.
Cũng như vậy, Brice tháo đôi găng, rồi áo khóac nàng ra. Lần này Karen đang ngồi, cảm thấy ngượng và không thấy quá lạnh cũng như quá nóng. Tiếp theo Brice ngồi chồm hỗm trước mặt nàng rồi kéo đôi ủng của nàng ra.
- Tôi làm chuyện đó được.
Giọng nàng tuy nài nỉ nhưng không đủ cứng rắn, và anh đã tháo chúng ra trước khi nàng có thể tập trung thêm sức mạnh.
Bóp nhẹ bàn chân nàng, anh cảm thấy nó lạnh buốt mặc dù được bảo vệ bởi chiếc tất len dài, Brice ngẩng lên nhìn Karen:
- Cô nói điều này đã xảy ra bao lâu rồi?
Nàng nhích một vai lên thay cho nhún vai:
- Hơi lâu.
- Hơi lâu là bao lâu?
- Một tuần, có thể hai.
Anh trân trối nhìn vào mắt nàng, còn Karen đang cố hình dung anh ta thấy gì trong đó thì thình lình Brice giơ bàn tay lên sờ vào cổ nàng. Karen rụt người tránh, bật tiếng la khàn khàn:
- Anh làm gì vậy?
- Kiểm tra các tuyến bị sưng. Có bị đau không?
- Tôi không biết.
Brice dịch người ngồi lên ghế trường kỷ và vòng bàn tay ra sao lưng nàng, các ngón tay ấn ấn thăm dò không để nàng kịp tránh né.
- Đau không?
- Không!
Giọng nói nàng tức tối, rồi lại ho. Khi Karen lấy lại nhịp thở, nàng lườm anh:
- Cứ khăng khăng như thế, hả? Anh đã lấy bằng cấp y khoa ở đâu vậy? Sears and Roebuck hả?
Brice bỏ tay ra, nói giọng chắc nịch:
- Thật ra là ở YALE. Rồi kế tiếp là Sloan- Kettering.
Mồm Karen há hốc. Anh chàng quả thật làm nàng ngạc nhiên.
- Bộ cô không biết tôi là bác sĩ hả?
Nàng lắc đầu.
- Bà Rowena không nói cô nghe à?
Lại lắc đầu. Brice nhíu mày.
- Cô biết về tôi nhiều không?
- Chỉ biết anh là cháu nội bà Rowena, anh viếng thăm bà ấy thường xuyên, và anh không có lý do gì để thích tôi.
- Đúng cả ba điểm.
Rồi anh nheo mắt:
- Và bà ấy chưa bao giờ nói tôi là một bác sĩ?
Karen muốn nằm trở lại. Đầu nàng nặng như chì, đôi mắt như có lửa, lồng ngực như treo một chảo bùn và bao tử cồn cào tựa như chứa cát.
- Tôi đã trả lời hai lần rồi.
Rồi không cần biết Brice đang ngồi cạnh mình, nàng nằm vật xuống, cuộn người lại bật ra một tràng ho khan, rồi lẩm bẩm:
- Mình không thể hiểu được. Nó chỉ là cơn cảm thôi.
- Nó bắt đầu khi nào vậy?
- Cách đây ba tuần.
- Ba?
- Nó cứ tái đi tái lại hoài.
- Cô có tìm cách chận đứng nó không?
Thọat tiên nàng không trả lời. Tiếng thở khò khè của nàng át cả tiếng lách tách của ngọn lửa. Sau cùng Karen lên tiếng:
- Tôi cố dỗ giấc ngủ nhưng không ngủ được.
- Cô phải nghỉ học và nghỉ ngơi ở nhà.
Karen trở mình, rên khẽ rồi thì thào:
- Làm sao anh biết tôi đi học?
- Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã dò hỏi khi thấy cô viếng thăm bà nội tôi. Cô là sinh viên dự bị. Cô nhận được nửa học bổng và cô trả phần còn lại bằng việc phụ tá nghiên cứu cho giáo sư Arnorld McGuire và phục vụ tại Pepper Mill.
Karen đột nhiên cảm thấy mình bị lộ rõ thân phận. Nàng lại bắt đầu run. Không dám nhìn Brice, nàng thì thầm:
- Anh nói, anh có mền.
Chỉ một thoáng, một tấm mền trùm lấy nàng, rồi thêm một tấm thứ hai. Nàng vẫn run.
Nếu nàng cứ ngồi và đối diện anh như biểu lộ vẫn còn chút sức, Brice có thể tiếp tục đặt câu hỏi nhưng vóc dáng nàng quá thiểu não đến nỗi anh phải từ bỏ ý định.
Không nghĩ gì khác hơn là làm ấm nàng, anh bắt đầu xoa lưng nàng, Karen nằm yên.
Brice nhận ra nàng quá ốm. Anh đã in hình bóng nàng vào tâm trí những dịp nàng viếng thăm bà Rowena và anh luôn bị thu hút bởi nét mảnh mai của nàng. Giờ đây anh cảm nhận nó bằng đôi tay. Anh chà xát lưng nàng; vừa xoa vừa bóp tay rồi chân nàng, thầm thắc mắc nàng đã sụt cân bao nhiêu vì cơn bệnh. Anh ôn tồn hỏi:
- Cô đang uống thuốc gì?
Karen không trả lời. Một lát sau nàng nhướng mày ngơ ngác nhìn anh và cất giọng khàn khàn:
- Tôi đã không... anh vừa nói gì à?
- Cô đang uống thuốc gì?
- Ưmmm.
Bằng giọng khàn, nhỏ Karen liệt kê thuốc chống suyễn, thuốc xịt mũi, thuốc chống ho, long đờm theo tên gọi từng món. Tất cả đều là thuốc thông thường trong tủ thuốc gia đình.
- Cô uống lần cuối khi nào?
Karen trả lời trong trạng thái dật dờ:
- Sáng nay..., không phải, trưa, mmm trước khi tôi rời nhà để thăm bà Rowena.
Brice tiếp tục xoa bóp đến khi cơn run của nàng dịu hẳn. Sau đó anh dùng mu bàn tay kiểm tra má nàng rồi đứng lên rời khỏi trường kỷ. Vài phút sau anh trở lại:
- Karen?
Anh gạt một lọn tóc nhỏ khỏi trán nàng. Bằng một nỗ lực, Karen mở mắt ra.
- Tôi cần phải biết nhiệt độ của cô. Cô có thể đặt cái này dưới lưỡi được không?
Ngoan ngoãn, nàng há miệng ra và ngậm lấy một dụng cụ thon thon bằng thủy tinh.
- Cô đi khám bệnh chưa?
Karen khẽ lắc đầu
- Cô có áp dụng phương pháp trị liệu nào khác hơn những điều cô vừa kể không?
Lại lắc đầu.
- Có buồn nôn đi kèm cơn cảm không? Cũng không.
- Tuy nhiên cô bị chóng mặt. Hôm nay, có ngất xỉu lần nào không? Cũng không..
- Cô có ốm nghén không?
Lần này cái lắc đầu nhanh hơn một chút. Với nhiệt kế vẫn còn trong miệng, Karen ho, rồi nhăn mặt, ép đầu vào gối.
- Đau hả?
Nàng chỉ gật một cái nhẹ
- Ở đầu hay ở ngực?
Trong khi nàng cố hình dung câu trả lời, Brice gợi ý một cách đơn giản:
- Cả hai?
Karen gật đầu.
Anh để nàng lại một mình, ra khỏi phòng trong vài phút rồi trở lại. Lần này anh xốc tung mền ra rồi kéo cao chiếc áo len Karen đang mặc trùm đầu nàng ngay sau khi nàng trả lại ống nhiệt kế. Sau đó Karen ngã lưng trở lại ghế trường kỷ, và im lặng ngước mắt nhìn anh, không tỏ dấu phản đối vì nàng thật sự cảm thấy quanh cổ ấm hơn. Một lúc sau, nàng thì thào:
- Trong này nóng, hay tôi nóng vậy?
- Chính cô nóng.
Vừa trả lời Brice vừa mở vài nút áo phía trên ngực rồi đặt ống nghe lên làn da nàng. Sau đó anh mở thêm hai nút, bảo Karen trở tư thế nằm xấp rồi áp ống nghe vào lưng nàng tiếp tục thăm dò. Sau khi đã giám định đủ, Brice xếp dụng cụ lại, rồi kéo chăn đắp lên tận cằm nàng.
Karen nóng lòng chờ nghe anh nói. Mặc dù cảm thấy mất phương hướng nàng cũng nhận thức được điều gì đó trong sự im lặng của anh và điều đó khiến nàng lo sợ. Được xét nghiệm bởi một bác sĩ cũng có nghĩa vấn đề không đơn giản, nhưng nàng không có thời giờ để bệnh. Nàng không thể bệnh được, nhưng nó cứ đến với nàng. Có một vấn đề còn nguy hiểm hơn cả những gì lũ vi trùng đang rình mò trong cơ thể nàng, đó là nàng đã làm việc quá mức, quá mệt mỏi, quá căng thẳng. Thật bất công khi nàng đang nổ lực hết mình trong công việc mong đón nhận sự thành công và nàng nghĩ nó đang đi đúng hướng... cho tới bây giờ. Karen cảm thấy hoài bão của mình đang bị đục khoét.
Không thể kềm lòng, nàng bật khóc.
Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với Brice. Nàng đã chế ngự bản thân rất tốt. Trong thâm tâm, anh nghĩ nàng khó để rơi nước mắt. Nhưng chúng đang chảy dài xuống đôi má nàng cùng với tiếng thút thít nức nở.
Thoạt tiên, anh nghĩ nàng đang lợi dụng lòng thương cảm của anh để hoàn thành mục đích riêng của nàng. Nhưng có điều gì đó trong cách nàng rút đầu vào người như thể nàng bị làm mất thể diện hoặc bị làm nhục. Trông nàng rất lo lắng, rất đau khổ, rất cô đơn.
- Cô sẽ ổn thôi mà.
Anh trấn an, giọng cộc lốc, giơ tay đinh vuốt tóc nàng, nhưng rồi dừng lại, bóp nhẹ vai nàng.
- Không cần thiết phải nhập viện. Tôi có thể tự chữa trị cho cô được.
Anh không biết nàng có nghe hay không. Tiếng thút thít vẫn tiếp tục.
Cảm thấy khó tìm lời an ủi, Brice bắt đầu xoa lưng nàng như anh đã làm trước đó.
- Không sao đâu, Karen. Cô sẽ khỏi thôi nếu cô được điều trị đúng mức và có thời gian nghỉ ngơi.
Karen nấc lên và dùng hai tay lau nước mắt
- Cô có bị dị ứng với thuốc penicillin không?
- Không.
- Cô có sử dụng nó trước đây không?
Karen gật đầu nhanh.
- Tốt.
Tay anh dừng lại trên vai nàng, khẽ bóp nhẹ, rồi đứng lên rời khỏi phòng.
Không cần biết lý do tại sao, Karen lại bắt đầu khóc, nhưng lần này nàng sớm lấy được sự tự chủ, tràng ho bất chợt biến mất, nàng nằm im lặng khi Brice trở lại:
- Tôi sẽ cho cô một mũi tiêm.
Vừa nói anh vừa vạch tấm mền:
- Với cách này thuốc sẽ ngấm vào hệ thần kinh cô nhanh hơn.
Karen khó cảm nhận vết chích của mũi kim. Nó không đau hơn cái đau nàng đang chịu, nhưng cho dù đau hay không, nàng sẵn sàng hoan nghênh miễn là nó hứa hẹn sẽ mang lại sự bình phục cho nàng. Khi tấm mền được quấn trở lại, nàng nằm co người, và, sự ngạc nhiên không kéo dài lâu, Karen chìm vào giấc ngủ.
* * *
- Karen?
Nàng ngậm môi húng hắng ho.
- Karen?
Brice dựng nàng dậy đến khi nàng gần như ngồi thẳng:
- Tôi muốn cô uống vài viên aspirin để chận cơn sốt.
Nàng cố mở mắt, giọng phều phào:
- Mấy giờ rồi?
- Giờ ăn tối.
Anh nói cũng bằng giọng trầm thấp, không có vẻ hung hãn, cũng không thân thiện:
- Cô đói không?
Karen lắc đầu, mở miệng đón hai viên thuốc anh đưa, rồi nuốt cùng vài ngụm nước. Brice kề ly vào môi nàng:
- Uống hết đi. Cô cần chất lỏng.
- Tôi phải vào phòng tắm.
- Uống xong đã.
Nàng làm theo ý anh,... một phần vì khát.
* * *
Quấn mền an toàn trên đôi vai, Karen kềm chặt mép ghế, cố đẩy người đứng lên, để rồi mất thăng bằng và ngã quỵ trở xuống ghế.
Nàng khẽ rên, nhưng liền giơ một tay lên chận Brice khi anh định nâng nàng:
- Tôi không sao.
Lần này, nàng vận dụng đôi chân và xoay xở lết đến gần cửa phòng trước khi cảm thấy mọi vật quay cuồng. Như trong mộng du, nàng cảm thấy ai đó đang dìu nàng.
- Có một điều tôi không chịu đựng nổi. Anh lầm bầm khi bế nàng qua hành lang. - Đó là một phụ nữ cứng đầu.
- Anh biết bao nhiêu người?
Anh nhíu mày nhìn xuống nàng:
- Bà nội tôi và cô. Hai trái táo từ một hạt giống, chỉ có cô mới không đổ thừa cho sự lẩm cẩm, giống như bà tôi.
- Bà ấy không lẩm cẩm.
- Cái lý đó đúng là chết tiệt. Bà ấy chỉ không chấp nhận, nhưng bà đủ khéo léo để sử dụng nó khi cần biện hộ.
Brice đưa nàng vào phòng vệ sinh, ấm áp sáng sủa, rồi bằng giọng nói trầm pha lẫn vẻ châm biếm:
- Cô tự xoay xở, hay tôi nên ở lại đây để canh chừng cô?
Karen chỉ ngón tay hướng về hành lang. Nàng đóng chặt cửa lại ngay khi anh bước ra,rồi nhanh chóng buông rơi tấm mền và ngã quỵ trên bồn cầu.
Brice tìm cho mình một chỗ gần cầu thang. Không phải anh không tôn trọng quyền riêng tư của Karen, đơn giản là anh sợ Karen té và bị chấn thương. Cô ta có thể bị thương bởi tánh ương bướng... hoặc vì ngại ngùng; ở mức độ nào đó, anh phải quan tâm. Nàng hiện ở trong nhà anh, nàng là trách nhiệm của anh, và anh phải thực thi trách nhiệm nghiêm túc.
Hiển nhiên Karen cũng phải có trách nhiệm, nhưng lần này nàng quyết định quá nông nổi. Nàng đang yếu, vừa lạnh vvừa sốt, lại bị chứng sung huyết. Điều làm anh khó chịu là nàng đã đi thăm bà Rowena trong điều kiện đó;rồi điều tiếp theo làm anh ngạc nhiên là nàng vẫn cố gượng được.
Chỉ có ý chí mãnh liệt mới có thể giữ nàng đứng vững trên đôi chân.
Brice không lưu tâm đến ý chí mãnh liệt nhưng anh tôn trọng sự độc lập, hành động theo quyết định riêng. Tuy nhiên trong anh vẫn còn chút kiên nhẫn đối với sự ngang bướng. Karen không quan tâm đến sức khỏe mình, đó là điều điên khùng. Cô ta chắc hẳn đã nghi ngại cơn cảm lạnh sẽ trầm trọng hơn nếu vẫn còn tất bật sau hai tuần. tuy nhiên nàng không thể nghỉ học, không thể nghỉ làm việc, không có một bác sĩ riêng... và nàng tiếp tục đi thăm bà Rowena.
Tâm trạng anh chùn hẳn xuống khi nghĩ đến điều đó. Nàng đâu có liên quan gì đến sự an nguy của bà Rowena. Anh thắc mắc tại sao nàng muốn dính vào. Hay vì sự ích kỷ? Hay cứng đầu, một mực không chịu mình nhuốm bệnh? Hay vì mặc cảm tội lỗi đã kéo nàng đến bên cạnh bà Rowena mỗi tuần hai lần, tuần này nối tiếp tuần kia?
Cửa phòng tắm từ từ mở ra, Karen xuất hiện, một tay cầm quả nắm cửa, tay kia giữ chặt mền. Mặt nàng đẩm ướt như thể nàng vừa tạt nước vào mặt, những lọn tóc ướt dính trên mặt khiến thần thái nàng càng thêm mảnh dẻ, yếu ớt. Trong ánh sáng mờ mờ của hành lang, cơ thể nàng còn nói nhiều hơn. Bó mình trong tấm mền, nàng trông tựa như chỉ cần một cơn lốc nhỏ cũng sẽ thổi bay.
Brice Carlin là một kẻ mềm lòng trước những người trong cơn hoạn nạn. Tánh anh là vậy, và điều đó lý giải vì sao anh đã tìm được cho mình phần thưởng vô giá trong lãnh vực chuyên môn. Khi con người bệnh, họ sẽ bất an. Khi họ đến với anh, anh sẽ làm cho mọi thứ có thể để xử lý sự bất an, chữa lành vết thương, điều trị bệnh tật. Không phải bao giờ cũng đạt kết quả mỹ mãn, và những ca bệnh đó làm anh đau nhói. Nghĩ đến bà nội anh, từng là một phụ nữ năng động, giờ đây ở rìa xã hội, làm anh nhức nhối. Anh không thể điều trị chứng bệnh bà, và bà đã tả xung hữu đột với anh, nhất định không cần anh giúp đỡ.
Karen không chống trả anh, ít ra là hiện giờ. Cuộn mình trong những lớp mền, chỉ chừa lại cái đầu và đôi chân mang tất, nàng đang nhìn anh như thể kẻ lạc đường đang cần sự hướng dẫn. Hơn thế nữa nàng dường nhưđang tin tưởng sự chỉ dẫn của anh và sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh bảo.
Đứng lên khỏi cầu thang Brice tiến lại gần nàng:
- Mọi việc ổn chứ.
Karen gật đầu. Anh nhận thấy đôi vai nàng rung rung chứng tỏ nàng run vì lạnh.
- Muốn trở lại phòng khách không?
Karen lại gật đầu.
Lần này, anh không chờ đợi nàng ngã quỵ, cũng không bế nàng; anh vòng một tay quanh eo nàng và dìu nàng đi.
Khi anh trở lại ghế trường kỷ, ngay lập tức Karen vùi đầu xuống ghế và khép mắt lại. Brice lẳng lặng đứng nhìn nàng đến khi giọng nói nghẹt mũi nho nhỏ phát ra:
- Họ đang chờ tôi tại Pepper Mill. Tôi phải gọi điện thoại.
- Để tôi gọi cho.
Mắt vẫn nhắm nghiền, nàng khẽ gật đầu. Karen không cám ơn anh cũng không cho số điện thoại, nhưng Brice không trông đợi những điều đó. Anh thừa biết nàng hoàn toàn kiệt sức và không còn đủ năng lượng để nói dài dòng.
Không nói lời nào, Brice bỏ đi vào nhà bếp và quay số gọi nhà hàng. Sau đó anh làm cho một mẩu bánh sandwich, rót một ly sữa và đi vào phòng khách ngồi ăn trước lò sưởi.
Karen đã thiếp đi vì mệt mỏi trong khi anh ăn, nhưng đó là giấc ngủ cần thiết. Nàng không vật vã, lăn lộn; chỉ khẽ cử động tay, hơi co chân, ngoẹo đầu trên thành để tay của ghế, rồi nằm yên; chốc chốc lại ho, rồi kéo cao mền che cổ.
Brice quan sát nàng, anh hổi tưởng lại cách anh đưa nàng từ cơn bão tuyết về đây. Hành động này không có gì sai quấy, nhưng có điều gì đó khá kỳ lạ về sự hiện diện của nàng trong nhà anh. Một phần vì anh không quen có một phụ nữ quanh quẩn bên anh. Nói chung anh không quen có bất cứ ai quanh quẩn bên mình. Anh là người đàn ông thích sống một mình, một người mà sau những giờ làm việc thích ở nhà và giết thời gian với chính mình.
Tuy nhiên hiện giờ anh không thấy thích đọc sach, không thấy thích nghe nhạc hay xem trận đấu bóng chày. Anh thích ngồi và ngắm Karen.
Càng ngắm và càng suy nghĩ anh càng cảm thấy kỳ lạ. Karen Drew, một cô gái, hiện đang ở trong phòng khách nhà anh, cuộn mình bên dưới những tấm mền, nằm trên ghế trường kỷ của anh, đặt hết lòng tin vào sự chăm sóc của anh, quả thật khó tin và càng kỳ quái hơn khi anh yêu cầu nàng làm như thế.
Karen giật mình tỉnh giấc. Nàng túm chặt mền, nhìn anh, ho khan, rồi ngoẹo đầu sang bên tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
- Karen?
Brice hạ thấp mền khỏi mặt nàng, anh thấy môi và hai má nàng vẫn đỏ phừng, làn da nóng ran. Ngồi bên mép ghế, anh nâng nàng tựa ngực mình.
- Thêm aspirin.
Đôi mắt nàng hấp háy. Chúng không thật sự mở ra, nhưng anh có cảm tưởng nàng thấy cái gì đó bởi vì nàng mở miệng ra ngay khi anh đặt thuốc gần miệng nàng.
- Có tiêm mũi khác không?
Nàng hỏi bằng giọng khàn nhỏ sau khi uống thuốc xong.
- Cô đã ngủ nhờ nó.
Karen có vẻ hài lòng về điều đó:
- Mấy giờ rồi?
- Mười một.
Nhận thức của Karen đã được hồi phục, nàng mở to mắt và cố ngồi thẳng lên:
- Mười một giờ đêm à?
Bóng tối trong căn phòng gián tiếp trả lời nàng. Ánh lửa trong lò sưởi cung cấp ánh sáng duy nhất:
- Trời vẫn đang đổ tuyết à?
- Phải.
Karen ngã tựa vào anh giọng rên rỉ:
- Tôi phải về nhà.
- Không phải tối nay.
- Tôi không thể ở lại đây được.
- Tôi nghĩ chúng ta đã dàn xếp điều đó rồi.
Thêm một tiếng rên nữa và Karen lăn người ép mặt vào thành ghế, lẩm bẩm:
- Tôi còn nhiều chuyện chưa làm. Tôi không thể ở lại. Không thể.
Brice có vẻ mất kiên nhẫn:
- Cô không đi đâu hết đến khi tuyết ngưng rơi và đường xá được dọn dẹp sạch sẽ.
- Nhưng nếu ở nhà tôi có thể làm bài tập.
- Cô đang bệnh mà.
- Tôi vẫn có thể làm được, tôi sẽ bọc người lại trên giường rồi viết.
Giọng Brice sắc gọn:
- Cô sẽ làm điều đó thế nào khi mà cô không thể giữ cao đầu nổi không quá năm giây?
- Tôi có thể làm được.
Brice suy xét đánh giá tình huống, rồi nói với vẻ chán chường:
- Cứ cho là cô làm được đi, nhưng cũng chẳng khá hơn những gì cô đã làm suốt ba tuần qua. Hãy nói tôi nghe.Một đêm cô ngủ được bao nhiêu?
Khi nàng nhún vai, nhưng lần này với vẻ chịu khuất phục:
- Có thể, năm tiếng.
- Và cô nghĩ vậy là đủ hả? Điều đó chưa gây cho sức khỏe cô thêm tồi tệ sao? Và cô có nghĩ nếu cô biết chăm sóc sức khỏe khi vừa nhuốm cảm, bây giờ cô đã khỏe rồi không?
Ý muốn tranh cải của Karen cạn dần:
- Anh nói nghe giống một bác sĩ.
- Thì tôi là bác sĩ mà.
- Và là kẻ tự cao về điều đó.
Karen lúng túng, nhưng anh nghe được.
Vừa đứng lên, anh vừa tròn mắt nhìn lưng nàng:
- Cho dù tự cao hay không, tôi vẫn đúng, và nếu cô có bất kỳ bộ óc nào, cô tiểu thư bé nhỏ, cô sẽ phải thừa nhận nó.Cô có thể bôi sổ đời cô bằng một ngàn lẻ một cách, trừ phi cô biết giảm bớt cường độ làm việc. Và nếu cô không thấy điếu đó, cô sẽ gặp rắc rối to.
Dứt tiếng cuối cùng, Brice sải bước rời khỏi phòng, vừa hướng về nhà bếp anh vừa càu nhàu:
- Đúng là một nàng cứng đầu.
Anh chụp lấy cái chảo, đổ nước vào rồi dằn mạnh lên lò, ngay khi ngọn lửa gas bặp bùng phía dưới, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao mình phí hơi sức với cô ta. Cô nàng chẳng chịu nghe lời cứ nằng nặc làm theo ý riêng.
Anh đặt một ca lớn lên quầy:
- Và như thế, điều gì sẽ xảy ra cho cô ta? Đâu ăn nhập gì tới mình. Cô ta là cái chết tiệt gì với mình chứ?
Lấy một gói trà ra khỏi hộp, anh thả nó vào ca, rồi giơ cao hai tay như thể đầu hàng:
- Muốn tự vẫn, cứ đi đi. Tôi đâu phải người trông chừng cô.
Dĩ nhiên Karen không trả lời. Nàng không thể nghe một từ nào của anh. Dầu vậy, nàng hoàn toàn tỉnh táo, và hầu như tức thì, cảm thấy quá nóng. Gạt mền sang một bên, Karen ngồi dậy, giật giật áo cánh để nó bung ra khỏi lớp da ẩm mồ hôi. Vạt áo cánh đã nằm ngoài chiếc váy, nhưng vải váy là len dày và nó không cần thiết vào lúc này, vì thế nàng đẩy nó xuống để được thoải mái.
Chiếc áo cánh phủ kín từ cổ đến đùi, đôi tất dài từ eo đến chân. Khoanh tròn hai chân theo kiểu ngồi thiền, Karen ngồi hơi chúi người về phía trước. Tư thế này giúp nàng cảm thấy dễ chịu đôi chút nhưng vẫn còn nóng.
Vì thế nàng cho tay lên đầu. Mái tóc quăn dài, nàng đã giữ nó nằm yên từ đầu đến gáy bằng một loạt kẹp gài tóc, tuột ra khỏi răng kẹp từ lâu. Vừa tháo kẹp gài, Karen vừa dùng các ngón tay chải lại mái tóc rối, nâng chúng lên rồi cho phủ trên thành ghế. Sau đó, hai bàn tay đặt hờ hai bên hông, nàng khép mắt lại cố nghĩ đến cái mát.
Đó là hình ảnh Brice nhìn thấy khi anh trở lại. Brice đang mang một ca trà, cứ ngỡ nàng đang nằm nghỉ khi anh bỏ đi, anh chợt khựng lại khi thấy nó không đúng dự kiến của anh.
Trong một thoáng, anh im lặng đứng đó. Nàng là cô gái đang tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống, mảnh mai và xuề xòa. Nàng cũng quá gợi tình. Không, anh từ chối ý nghĩ này. Nàng không đang gợi tình; nàng đang bệnh.
Yên chí với ý nghĩ trong sạch, anh tiếp tục tiến vào phòng. Karen không cử động đến khi anh đi ngang qua lò sưởi, báo động sự hiện diện của anh. Nàng mở bừng mắt nhìn anh một cách vô hồn một lúc, rồi chợt nhận ra mình đang mặc gì và đang ngồi thế nào. Nhanh như chớp, nàng thay đổi tư thế; kéo hai chân bó lại trước ngực và chộp lấy tấm mền.
- Tôi nóng.
Nàng thì thầm, không dám nhìn anh. Vừa tém lại mái tóc, Karen dùng một kẹp tóc buộc tóc lại thành hình đuôi gà. Brice đặt trà ở đầu bàn trong tầm tay nàng, rồi nói:
- Uống cái này đi.
Đoạn anh ngồi xổm bên cạnh lò sưởi và cho thêm củi vào:
- Nó có thể làm cô đổ thêm mồ hôi, nhưng nó sẽ làm lồng ngực cô nhẹ bớt và cảm thấy dễ chịu hơn.
Karen liếc nhìn ca trà với vẻ hồ nghi, rồi thản nhiên hỏi:
- Nó là chất độc hả?
- Tôi không có lá gan sừng sỏ như vậy đâu.
- Vậy nó đúng là trà.
Vừa xoay nghiêng người, nàng vừa co hai đầu gối vào trong và phủ chúng bằng tấm mền:
- Suốt ba tuần qua, tôi đã uống trà nhiều đến nỗi lưỡi tôi chát ngắt.
Brice ngờ ngợ câu nói muốn làm vui lòng anh, song anh không cười nổi. Anh có những chuyện khác trong đầu. Anh quay lại nhìn vào mặt nàng:
- Tôi không muốn làm kẻ tự cao, tôi chỉ muốn gởi cô một lời nhắn nhủ rằng nếu cô hy vọng chóng bình phục cô phải thực hiện bài tập dưỡng sinh theo đúng thời khóa biểu.
- Có vấn đề nghiêm trọng với tôi à?
- Viêm phổi. Tôi đoán thế.
Karen khép mắt lại, trong lòng nàng trỗi dậy nỗi sợ hãi. Vào tuổi ấu thơ nàng đã chung đụng với bệnh tật khi sống chung với cha mẹ, nhưng bệnh viêm phổi là điều nàng không bao giờ nghĩ đến. Giọng nàng bán tín bán nghi:
- Anh có chắc không?
Brice cau mày:
- Cô trông chờ điều khác à?
Karen trả lời, không suy nghĩ:
- Không. Tôi chỉ thắc mắc.
- Thế mà tôi tưởng cô không biết lo lắng chớ.
Anh tiếp lời, giọng nghiêm khắc:
- Vậy là điều qua trọng là cô phải tự chăm sóc trước. Triệu chứng của cô giống một trường hợp kinh điển. Tôi không biết chắc trừ phi cô được rọi x- quang, nhưng tôi không có dụng cụ ở đây. Nếu Penicilin có tác dụng, việc chiếu quang tuyến sẽ không cần thiết. - Bao lâu nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng?
- Một ngày, có thể hai.
Karen rụt đầu, khép mắt lại, rên nho nhỏ:
- Hai ngày, ối trời.
Brice muốn nhắc nàng nhớ rằng hôm nay là ngày cuối tuần, và dưỡng bệnh trong khoảng thời gian này là điều thích hợp nhất, đồng thời vào đầu tuần sau nàng sẽ cảm thấy thuyên giảm rất nhiều, nhưng càng muốn nói, anh càng chần chừ. Nàng chắc sẽ tranh cãi rằng những ngày cuối tuần của nàng là thời gian quí báu, rằng nàng phải làm việc tại nhà hàng, rằng nàng phải viết bài kiểm tra. Brice nhớ lại chuỗi ngày làm việc cực khổ, dai dẳng mà anh đã từng nếm mùi. Nhưng điều đó xảy ra khi anh còn trẻ và háo thắng, khi anh tự cho mình là một thiên sứ đối với người bệnh.
Khi nào anh đã thay đổi tư tưởng, và tại sao? Anh không rõ lắm. Nhưng chắc chắn không phải do chấn thương tâm lý, đơn giản là do sự chuyển hóa trong quá trình đạt đến sự chín chắn, trưởng thành. Ở một giai đoạn nào đó trong sự thèm khát công danh, đúng vào khoảng tuổi Karen đang vươn tới, anh chợt nhận ra rằng còn nhiều điều có ý nghĩa trong cuộc sống hơn là chúi đầu làm việc. Đó là khi anh mua nhà và mở một phòng mạch tại Ithaca, khi anh tìm thấy lại niềm say mê và thích thú trong việc đọc sách và nghe nhạc, khi anh bắt đầu đi đây đó để mở rộng tầm mắt.
Cũng là khi anh bắt đầu thấm thía nỗi cô đơn.
Chọn một chiếc ghế dựa không xa bộ trường kỷ, Brice ngồi xuống, duỗi thẳng hai chân rồi bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực ngắm Karen ngủ.
* * *
Khi Karen thức dậy, đã gần hai giờ sáng. Căn phòng tối hơn trước đó. Ngọn lửa đã lụi xuống thành một lớp tro còn lẫn chút than hồng, hơi nóng nó tỏa ra không đủ sưởi ấm căn phòng. Tuy nhiên, điều đó không làm nàng khó chịu. Cơ thể nàng đang sốt trở lại, lấm tấm những giọt mồ hôi. Đẩy tấm mền sang bên, nàng ngồi bật dậy, để rồi lại nằm trở xuống.
Đầu nàng không thích ứng kịp với sự chuyển động đột ngột, ở tư thế nằm như vậy, Karen dõi mắt tìm Brice.
Anh là một bóng đen dài, đang nằm ườn ra trên ghế dựa.
- Brice?
Nàng khẽ gọi, không chắc anh đang ngủ hay không.
Brice không trả lời.
Lần này Karen rón rén gượng dậy, cố đứng vững trên đôi chân, rồi băng qua phòng. Sau khi dừng lại tại cửa phòng để lấy lại quân bình, nàng tiếp tục cất bước vào phòng tắm. trong khi nàng đang dựa người vào bồn rửa mặt và dùng khăn tắm lau mặt thì tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo lời nói chắc nịch:
- Cô ổn chứ?
Mò mẫm vì hai mắt còn ướt, nàng với tay mở cửa:
- Tôi không sao.
- Đáng lẽ cô nên đánh thức tôi.
Giọng anh gắt gỏng, mặc dù anh không muốn thế. Karen nhìn anh, khẽ lắc đầu, Brice dịu giọng:
- Cô ra đây bao lâu rồi?
- Chỉ mới vài phút thôi.
- Có cảm thấy quá nóng không?
- Tôi cảm thấy nóng lắm. Không hiểu tại sao.
Brice nhìn những lọn tóc dính lòa xòa trên cổ nàng, anh dùng các ngón tay chải ngược chúng ra sau gáy, làn da quanh cổ nàng ẩm ướt vì mồ hôi.
- Khăn tắm có giúp được gì không?
- Chút ít.
- Muốn rửa thêm không?
- Tôi muốn tắm.
Brice tự hỏi, đây là vì nóng bức hay đơn giản chỉ là trực tính. Dù sao, anh nghĩ, điều đó không thành vấn đề:
- Cô có đủ mạnh không?
- Nằm trong bồn tắm đâu cần có sức mạnh.
- Có đấy, nếu cô không muốn bị chết chìm.
Karen khẽ rên:
- Chẳng lẽ tôi sẽ trở lại ngủ tiếp.
Brice dìu nàng ngồi thoải mái trên bồn cầu, để nàng tùy ý lựa chọn, đầu và vai nàng tựa vào hông anh. Trong suốt thời gian này, Karen ho một lần, nhưng không cử động. Brice nghiêng người về phía trước xem nàng có ngủ gục hay không:
- Karen?
Phải một lát sau nàng mới lên tiếng bằng giọng mũi:
- Hửmm?
- Tôi sẽ đưa cô lên lầu. Có một bồn tắm và một cái giường.
- Không phải của anh chứ?
Nàng lên tiếng bằng một giọng hung hãn đáng ngạc nhiên.
- Không.
Sự hung tợn biến mất:
- Vậy thì được.
Một cánh tay đặt dưới hai gối, tay kia vòng qua lưng Karen, anh bế nàng đi vào hành lang, rồi thẳng lên lầu. Có bốn phòng ngủ để trống, chỉ có một cái được trang hoàng, và anh đưa nàng lên đó. Chỉ có một ngọn đèn duy nhất từ hành lang soi sáng lối anh đi. Brice nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, rồi vào phòng tắm cho chảy nước ấm vào bồn trước khi quay ra nhường phòng cho nàng.
Và một lần nữa anh lại bị dao động. Có một cái gì đó ở nàng theo cách nàng ngồi bên mép giường làm anh rung động, mà nguyên nhân thì quá mơ hồ.
Thường thì phụ nữ không làm anh rung động. Nhưng Karen là một ngoại lệ.
Một cách lơ đãng, nàng quay đầu hướng về anh. Rồi, một cách khó khăn, Karen đứng lên, rời khỏi giường và hướng về phòng tắm. Brice dứng qua một bên nhường lối rồi hỏi, giọng nói không còn vẻ châm biếm:
- Cô có thể xoay xở được chứ?
Karen gật đầu.
- La lên, nếu có vấn đề.
Một lần nữa nàng gật đầu, rồi đóng cửa lại.
Vừa nhíu mày, Brice vừa đi đến cửa sổ. Căn phòng trông ra mặt tiền căn nhà, một đoạn đường vòng dành cho xe ra vào nhà, tiếp giáp với con lộ chính. Tại điểm tiếp giáp có một cột đèn đang chiếu sáng. Anh để nó cháy cả đêm, một dấu hiệu cho biết anh có ở nhà nếu ai đó cần anh.
Tối nay nó chiếu ra một cảnh đẹp đặc biệt. Tuyết vẫn đang rơi, đắp một tấm mền trắng không những lên bãi cỏ mà còn bao bọc các cây bách xù, cây độc cần và cây thông. Ánh sáng dịu dàng trãi lên chúng, tạo một khung cảnh thanh bình, quyến rũ.
Brice im lặng thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên và để nó lắng động trong tâm hồn anh, rồi quay gót trở lại giường, kéo ra một cái chăn nhỏ, vuốt thẳng chiếc gối. Anh liếc nhìn vệt sáng nhỏ thoát ra từ phía dưới cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh. Im lìm. Anh liền gọi:
- Cô ổn chứ, Karen?
- Vâng.
Giọng trả lời yếu ớt phát ra từ phòng tắm.
Những giây phút tiếp theo, Brice đứng chống nạnh, tự hỏi mình có thể làm điều gì. Sau đó anh rời khỏi phòng và đi xuống hành lang, đến phòng riêng mình lục tìm chiếc áo sơ mi mềm mại nhất và rộng nhất; đoạn trở lại trước cửa phòng tắm, anh gọi:
- Còn thức chứ?
- Vâng.
Cùng giọng trả lời yếu ớt. Sau vài phút anh nghe có tiếng dội nước, rồi tiếng róc rách của dòng nước chảy xuống ống thoát. Tựa lưng vào tường, Brice chờ nàng lau khô mình, anh chờ mãi trong sự im lặng kéo dài khá lâu. Cuối cùng sự tĩnh lặng được phá tan bởi tiếng gọi tên anh một cách ngập ngừng.
Brice vội phá cửa phòng tắm. Karen đang cuộn mình trong chiếc khăn tắm, ngồi trên mép bồn, đôi mắt mỏi mệt nhìn anh, như nhắn gởi một thông điệp cầu cứu. Đôi vai nàng để trần, rất xanh xao, rất nhỏ nhắn. Nàng đang run rẩy.
Anh nói điều gì đó khiển trách nàng, nhưng không thể thốt nên lời; thay vào đó, bằng những thao tác vụng về, Brice giúp nàng mặc chiếc áo anh chọn, gài nút đến đùi nàng, trước khi kéo chiếc khăn ra. Sau đó anh bế nàng lên rồi đặt nàng trên giường trước khi trở lại dọn dẹp phòng tắm.
Khi Brice trở lại, Karen đang chìm vào giấc ngủ. Anh chạm vào da nàng, nó mát hơn trước đó, lấy một tấm mền từ trong tủ quần áo, đắp thêm một lớp trên tấm chăn.Cuối cùng, chừa lại một dãy sáng nhỏ thoát ra từ phòng tắm và từ cửa phòng ngủ đến hành lang, Brice trở về phòng mình nằm thao thức, cố gắng dựng lên trong đầu một sự khinh thường nào đó chấp nhận được dành cho Karen Drew.
Danh sách chương