Lại là phòng nghiên cứu số 13 ngành Vật lý học khoa Vật lý trường đại học Teito...
Nhìn ba tấm ảnh Kusanagi xếp trên bàn thao tác, Yukawa nhíu mày vẻ ngờ vực.
"Gì thế? Đây là?"
"Tôi nói rồi mà, là tư liệu bổ sung cho lần trước. Thế nên đừng giở giọng chỉ từ đoạn phim đó thì tôi chịu." Kusanagi cầm một bức ảnh lên. Đó là hình chụp bức tường bị thủng lỗ. "Chúng tôi đã tìm ra địa điểm quay đoạn phim nọ. Đó là một nhà kho ở đảo nhân tạo thuộc vịnh Tokyo. Theo lời người chịu trách nhiệm quản lý nhà kho thì bên trong chỉ thấy những mảnh vụn của bức tường chứ không tìm được bất cứ thứ gì đáng ngờ. Nghe nói họ cũng tìm kiếm xung quanh nhà kho rồi nhưng không xác nhận được điều gì bất thường."
Yukawa chuyển hướng nhìn.
"Hai tấm ảnh còn lại thì sao?"
"Đều là ảnh chụp những thiệt hại của mấy vụ việc kỳ lạ xảy ra trong vòng hai tháng trở lại đây."
Một bức là hình ảnh chiếc xe máy đã cháy đen, bức còn lại chụp chiếc du thuyền có cửa kính vỡ vụn. Kusanagi vừa nhìn sổ tay vừa nói sơ qua về từng tình huống.
"Cảnh sát và đội cứu hỏa đã nghiên cứu kỹ càng cả hai hiện trường nhưng đều không tìm ra dấu vết nào cho thấy súng hay thứ gì đó tương tự là nguyên nhân gây ra vụ việc. Đặc biệt là chiếc xe máy, rõ ràng là sau khi xem xét bình xăng cũng chỉ thấy một lỗ thủng mà thôi. Vậy mà bên trong lại không có đầu đạn, quả là không bình thường đúng không?"
"Đúng là kỳ lạ thật đấy."
"Ngoài ra còn bức ảnh này nữa cơ." Kusanagi lấy ra thêm một tấm ảnh mói. Đó là ảnh chụp riêng lỗ thủng trên bình xăng.
Ánh mắt Yukawa trở nên nghiêm nghị khi anh nhận được bức ảnh đó.
"Độ lớn của lỗ thủng có lẽ vào khoảng ba xăng ti mét nhỉ."
"Đúng vậy. Chính xác là ba phẩy tư xăng ti mét."
"Nhìn bề mặt hư hại, có thể thấy rìa lỗ hổng bẻ cong từ trong ra ngoài, như thể nó bị thủng từ bên trong bình xăng."
"Quả không hổ danh. Cậu chú ý đúng chỗ rồi."
Yukawa nhíu mày, có vẻ bất ngờ trước những lời này của Kusanagi.
"Tôi không nghĩ mình lại nhận được lời khen của cậu trong lĩnh vực khoa học đâu."
"Tôi đang ngưỡng mộ cậu đấy. Theo lời của giám định viên phụ trách xử lý cái xe máy này thì rất có thể lỗ thủng khi vừa hình thành sẽ nhỏ hơn nhiều. Tất nhiên là nó được tạo ra bởi tác động từ bên ngoài. Nhưng ngay lập tức, do một nguyên nhân nào đó mà nhiệt độ của xăng bên trong bình chứa đột ngột tăng lên, giãn nở rồi phụt ra đồng thời bắt lửa, khiến lỗ thủng ban đầu rộng ra.... Thực tế, người chủ chiếc xe máy đã nhìn tận mắt và khai rằng bình xăng không đơn giản chỉ bốc cháy mà đã phun lửa bằng lực đẩy kinh khủng."
Yukawa đặt tấm ảnh xuống và ngồi vào ghế.
"Hợp lý."
"Nếu chỉ bắn bằng súng trường hay súng lục thì không thể đến mức ấy được. Thêm nữa, nhất định sẽ để lại dấu vết. Hiện giờ họ vẫn chưa thể giải thích được là làm thế nào lại xảy ra hiện tượng như vậy. Vì thế, Yukawa, cậu cho tôi mượn ít kiến thức được không? Lần này tôi thực sự gặp khó khăn."
"Lần này?" Đôi lông mày của Yukawa khẽ động đậy. "Tức là cho đến giờ chưa từng thực sự khó khăn?"
"Không phải vậy, ý là tôi đang vất vả hơn những lần trước. À, phải rồi. Còn một điểm chung nữa ở ba vụ việc. Đó là hiện trường tất cả các vụ đều ở gần biển hoặc sông, giả dụ có sử dụng súng ống thì cũng không có chỗ mà thực hiện. Nếu xét về góc độ và cách thức thì có lẽ thủ phạm đã ở trên thuyền hoặc từ phía bờ đằng xa và bắn lại. Thế nhưng, theo lời kể của cặp đôi chủ nhân chiếc xe máy thì khi đó lại chẳng hề có tàu thuyền gì, giả như có bắn từ bờ bên kia thì phải nhắm từ vị trí cách xa gần một ki lô mét. Tức là việc ngắm bắn là không thể, nên súng ống phải là thứ tầm cỡ và chắc chắn rất dễ để lại dấu vết."
Kusanagi vừa nói vừa nghịch chiếc cốc đã uống cạn trong tay. Nhưng Yukawa không đáp lại. Nhìn sang, anh thấy Yukawa đang chống khuỷu tay lên tay vịn ghế. Người bạn của anh có vẻ thẫn thờ.
"Yukawa," anh gọi. "Cậu có nghe tôi nói không đấy?"
Yukawa chóp mắt như thể ý thức vừa quay trở lại.
"À, tất nhiên là có. Tôi đang nghĩ xem liệu có những khả năng nào."
"Nếu nảy ra ý nào thì nói tôi nghe đi."
"Không," nhà vật lý học có vẻ u buồn. "Hiện giờ thì tôi chưa thể nói gì cả. Cậu cũng biết đấy, tôi sẽ không nói những gì không có căn cứ chính xác."
"Gì chứ? Đừng làm màu nữa."
"Không phải vậy, tôi vẫn bảo là có quá ít căn cứ để suy luận đấy thôi. Tôi muốn có thêm dữ liệu từ góc độ khác hơn."
"Nói thế thì chịu rồi. Tôi còn chẳng biết khi nào sẽ lại xảy ra hiện tượng kỳ lạ nữa là."
"Vậy hãy quay lại đây khi có vụ khác. Khi đó chúng ta sẽ từ từ nói chuyện." Yukawa vừa đứng dậy vừa nhìn đồng hồ đeo tay. "Thật thất lễ nhưng tôi phải lên lớp bây giờ."
"Cậu bảo hôm nay có thời gian cơ mà?"
"Xin lỗi, tôi lơ đễnh quên mất tiêu. Cậu cứ thong thả cũng được. Uống cà phê xong thì bỏ cốc ra bồn rửa giùm tôi. Không cần rửa đâu."
"Thật đáng tiếc, tôi không rảnh tới mức có thể thong thả." Kusanagi cũng đứng dậy. "Mà này, cậu học trường cấp ba Touwa đúng không?"
Đang lấy tài liệu và vài cuốn sách trên mặt bàn, Yukawa dừng tay.
"Có vấn đề gì à?"
"Có thể một học sinh đã tốt nghiệp ngôi trường đó liên quan đến vụ án lần này. Năm ngoái cậu ấy còn nhập học trường đại học Teito nữa. Nhưng chỉ được hơn một tháng thì bỏ học."
Yukawa không thể hiện chút cảm xúc nào. Có lẽ cậu ta đang nghĩ "thế thì sao?"
"Nghe đâu là học ngành Kỹ thuật co khí. Tên là Koshiba Shingo..."
Yukawa nhún vai.
"Tôi không có bình luận gì về cái tên đó cả."
"Cũng đúng. Nói là đàn em học cùng trường cấp ba nhưng tuổi tác cách biệt quá xa nhỉ." Kusanagi cười khổ sở. "Tôi chỉ muốn hỏi thử xem sao thôi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn thấy vụ án này có duyên với cậu một cách kỳ lạ."
"Ý cậu là sao?"
"Vì đoạn phim lần trước mà cậu gặp gỡ nạn nhân đúng không? Thế rồi, dự án Siêu trung tâm công nghệ cao cũng không phải là không liên quan gì tới cậu trong vai trò nhà khoa học. Đến giờ còn xuất hiện thêm nhân vật đáng ngờ là đàn em học cùng trường cấp ba. Thế nào, không thấy có duyên à?"
"Nghe không giống duyên tốt lành gì rồi."
"Cũng có thể. Mà thôi, quên chuyện đó đi."
Hai người ròi khỏi căn phòng và bước theo hai hướng khác nhau.
"Oga Jinsaku? Chuyện đó có thật không?"
Vừa quay về trụ sở điều tra, Kusanagi đã nghe thấy giọng của Mamiya. Thì ra ông đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
"... Ừ... ừ. Hiểu rồi. Thế dò hỏi cụ thể về điểm đó luôn đi... rồi rồi, nhờ cô đấy." Mamiya ngắt điện thoại rồi quay sang nhìn Kusanagi. "Utsumi Kaoru."
"Nắm được gì rồi à? Tôi thấy nhắc tới nghị sĩ Oga."
"Đã biết nơi chị gái của Koshiba Shingo làm việc. Người ký hợp đồng thuê nhà ở khu chung cư họ sống trước đây là cô chị. Trong hợp đồng có địa chỉ cơ quan. Đó là Thời báo Meisei."
"Công ty báo chí à? Sao nữa ạ?"
"Tôi cho Utsumi đi tìm hiểu thông tin ngay và cô ấy vừa gọi về. Chị gái Shingo công tác ở ban chính trị, hơn nữa còn phụ trách đưa tin về Oga Jinsaku."
"Thật không?" Kusanagi bật thẳng lưng.
"Nạn nhân theo dấu nghị sĩ Oga. Em trai của nhà báo từng phụ trách về nghị sĩ Oga thì ẩn mình sau vụ án. Có vẻ bắt đầu thú vị rồi đây." Mamiya liếm môi rồi hướng ánh mắt sang Kusanagi. "Thế có kiếm được thông tin gì từ trường đại học Teito không? Trông cái vẻ mặt này thì chắc không nên quá kỳ vọng rồi."
"Sếp thật tinh tường. Tôi đã đến ngành Kỹ thuật cơ khí nơi cậu ta ghi danh, hỏi han cả sinh viên với giáo viên rồi nhưng chẳng thu được thông tin nào đáng kể. Cũng phải thôi, cậu ta nhập học được một tháng đã nghỉ rồi nên làm gì có bạn, chẳng những thế hầu như không có mấy sinh viên còn nhớ tới sự tồn tại của Shingo. Mấy giáo sư, phó giáo sư hay các giảng viên cũng vậy. Chưa kể cậu ta còn chẳng tham gia sinh hoạt trong các hội nhóm và câu lạc bộ. Chẳng có vết tích nào của Koshiba Shingo ở trường đại học Teito, kết luận như vậy cũng được."
"Vào được một trường đại học tốt như vậy, còn chưa kịp tận hưởng đời sống sinh viên mà đã phải thôi học à? Dù sao cũng thật tội nghiệp. Nhưng chẳng lẽ không còn cách nào khác? Tạm nghỉ chẳng hạn."
"Điểm đó đúng là kỳ lạ thật. Rõ ràng cậu ta có thể xin học bổng rồi vừa học vừa đi làm thêm. Nhưng tôi đã xác nhận với phòng công tác sinh viên, có vẻ cậu ta không hề tìm hiểu theo hướng này."
"Ừm..." Mamiya bặm môi. "Tức là có lý do khiến cậu ta buộc phải bỏ học? Lý do có thể là gì được nhỉ?"
"Nói sao nhỉ," Kusanagi băn khoăn. "Tôi không nghĩ được gì ngoài lý do kinh tế."
"Đúng vậy," Mamiya cũng nói với vẻ không vui. "Phải rồi, cậu có đến gặp tiên sinh Galileo hỏi vụ kia không?"
"Tôi gặp rồi, nhưng cậu ta nói không thể khẳng định được gì vì quá ít dữ liệu. Có vẻ ngay cả Yukawa tài giỏi giờ cũng bó tay."
"Tiên sinh ấy mà cũng chịu thua thì hết cách à?" Mamiya sột soạt gãi má.
Khoảng một tiếng sau thì Utsumi Kaoru quay về. Kusanagi quyết định ở lại nghe cô báo cáo với Mamiya.
"Akiho có tên chữ Hán là Thu Tuệ. Tên đầy đủ là Koshiba Akiho, cô ấy hơn Koshiba Shingo chín tuổi nên nếu còn sống thì năm nay hai mươi tám. Có vẻ mọi nhân viên ở cơ quan đều ngạc nhiên khi Akiho đột ngột qua đời vào tháng Tư năm trước dù chẳng ốm yếu gì."
"Nguyên nhân tử vong? Cô ấy bị bệnh gì?" Mamiya hỏi.
"Theo thông tin từ phía gia đình thì cô ấy bị nhồi máu cơ tim. Nhưng không biết cụ thể thế nào. Có vẻ nội bộ công ty cũng không xác nhận chi tiết. Hình như cả lễ thông dạ và tang lễ đều không được tổ chức."
"Gia đình tức là cậu em trai Shingo à. Cậu ta đột nhiên thành kẻ tứ cố vô thân nên có không tổ chức lễ thông dạ với tang lễ thì cũng dễ hiểu nhưng..." vẻ mặt Mamiya tỏ ra chưa thông. "Nhưng đúng là hơi khó chấp nhận thật. Một cô gái 28 tuổi đột nhiên chết vì nhồi máu cơ tim..."
"Tôi biết thời điểm cô ấy qua đời, hay để tôi kiểm tra thông tin lưu trữ về việc điều động cấp cứu lúc ấy? Nếu bị nhồi máu cơ tim thì chắc chắn người phát hiện sẽ gọi cấp cứu."
"Làm vậy đi. Hỏi cả nhân viên pháp y nữa. Nếu đột tử ở nơi không phải bệnh viện thì có khả năng bác sĩ pháp y cũng đã được điều động."
"Tôi hiểu."
"Thế còn mối liên hệ với nạn nhân của vụ án này thì sao? Hai người đó có biết nhau không?"
"Thật tiếc là tôi không xác nhận được. Có vẻ không có ai từng nghe thấy Koshiba Akiho nhắc đến Nagaoka Osamu. Có điều, theo lời của nhà báo hiện tại phụ trách đưa tin về nghị sĩ Oga thì cũng có lần Nagaoka đã chủ động tiếp xúc với mình nên có thể anh ta cũng từng có liên lạc với Akiho."
"Nagaoka đã tiếp xúc với nhà báo phụ trách hiện tại kiểu gì cơ?"
"Nagaoka hỏi anh ta mấy câu như nghị sĩ Oga thường lui tới câu lạc bộ nào hay ông ta có để mắt tới người phụ nữ nào không."
"Lại chuyện đó à," Mamiya nhăn mặt khổ sở. "Nạn nhân đúng là đã tận lực đào bới đời tư của nghị sĩ Oga nhỉ. Chết tiệt! Cấp trên lại vừa yêu cầu không được động tới bên ấy quá nhiều."
"Siêu trung tâm công nghệ cao đã khỏi công được vài cơ sở." Kusanagi nói. "Đến nước này, có lẽ việc xóa sổ dự án đó là điều không thể. Nên phải chăng anh ta muốn làm chậm kế hoạch được chừng nào hay chừng đó hoặc thu hẹp quy mô dự án, bằng cách công khai những bê bối của nhân vật cấp cao thuộc phe xúc tiến?"
"Nghĩ vậy cũng hợp lý." Mamiya gật đầu rồi hướng cằm sang phía Utsumi Kaoru. "Cậu em trai thì sao? Có biết thêm gì về Koshiba Shingo không?"
"Hầu như là không... người kia cũng chỉ nghe được chuyện Koshiba Akiho đã hết sức vui mừng về việc em trai thi đỗ vào trường đại học Teito."
"Tôi hiểu rồi. Cô vất vả rồi." Mamiya ngẩng lên nhìn Kusanagi. "Rồi, giờ sao?"
"Có lẽ nên tìm hiểu về Koshiba Shingo." Kusanagi đáp.
"Tôi biết chứ, nhưng để ai làm? Bên trưởng phòng và đội trưởng cũng có người. Nhưng tôi muốn tiến hành với quân số ít nhất có thể đối với việc điều tra dính tới nghị sĩ Oga."
"Tôi sẽ làm. Trước hết, ngày mai tôi sẽ tới công ty Cơ khí Kurasaka một chuyến."
"Vậy cũng được. Tôi sẽ trao đổi với đội phó, thử đề nghị khám xét căn phòng của Koshiba Shingo xem sao."
"Tuân lệnh."
Có vẻ việc điều tra cuối cùng cũng nhích lên được một chút... Kusanagi thầm nghĩ trong lúc nhìn theo Mamiya.