Editor: Lạc Thần
Mà Quý Phi Nhi bên kia, song phương đã muốn bắt đầu giao chiến.
Túc Ly Mị an bài thị vệ tinh anh bên người nàng để bảo hộ nàng tất cả đều hiện thân, nhưng bởi vì Mẫu Đơn mật báo, làm cho Nguyệt Vô Tu có chuẩn bị trước đó.
Cho dù bên người Quý Phi Nhi có người bảo hộ, nhưng dù sao nơi này cũng là Vương Cung Hồ Tộc thủ vệ sâm nghiêm, địa bàn của Nguyệt Vô Tu, tình thế đối với Quý Phi Nhi vô cùng bất lợi.
Nhìn từng thị vệ Hồ Tộc muốn giết các nàng từng bước đi đến, Mẫu Đơn vội vàng bảo hộ Quý Phi Nhi ở sau người: "Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng xúc phạm tới nàng."
Quý Phi Nhi không biết rốt cuộc pháp lực Mẫu Đơn thế nào, nhưng khi nàng thấy hai thị vệ cầm đao chém lại đây, thế nhưng Mẫu Đơn đều không có đánh trả, trên cánh tay cũng đã bị chém một đao, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo nàng thành màu hồng nhạt.
Ngay từ đầu Lam Nguyệt đã thấy rất kỳ quái làm sao Mẫu Đơn có thể vô dụng như vậy, sao nàng ta lại yếu đến mức ngay cả hai thị vệ đều đánh không lại? Quý Phi Nhi vừa nhìn thấy Mẫu Đơn bị thương, vội vàng nhào qua ôm lấy nàng: "Mẫu Đơn, ngươi không sao chứ?"
Trong lòng nàng đã tràn ngập tự trách cùng áy náy, nếu không bởi vì nàng ấy che ở trước mặt nàng bảo hộ nàng, cũng sẽ không bị đả thương.
"Phi Yên, ta...... Ta không sao." Tuy rằng nói không có việc gì, nhưng nàng ta lại cau mày, trên mặt đều là vẻ mặt thống khổ.
"Đứa ngốc, đều chảy nhiều máu như vậy, còn nói không có việc gì, Mẫu Đơn, đều là ta không tốt, nếu không bởi vì ta ngươi cũng sẽ không bị thương."
Mẫu Đơn cười nhẹ: "Đứa ngốc, ngươi là hảo tỷ muội của ta, làm sao ta có thể nhìn ngươi gặp chuyện không may chứ? Ngươi yên tâm, ta thật sự không có việc gì, vừa rồi không có thương tổn chỗ yếu hại, chỉ là chảy chút máu mà thôi."
Lam Nguyệt cũng không bội phục hành động cao siêu của Mẫu Đơn, nếu không phải trước đó nàng biết được Mẫu Đơn có bao nhiêu ngoan độc, chỉ sợ hiện tại nhìn đến loại tình cảnh này thật sự sẽ nghĩ các nàng tỷ muội tình thâm.
Nàng vung tay lên, liền chỉ huy thị vệ bên này: "Còn thất thần làm cái gì? Còn không mau giết các nàng."
Chẳng những là Quý Phi Nhi, mà ngay cả Mẫu Đơn cũng lộ ra biểu tình kinh sợ, sao lại thế này? Giết Quý Phi Nhi cũng thôi, vì sao bây giờ còn có chính nàng?
Nàng sở dĩ đi theo là đến xem náo nhiệt là vì muốn tận mắt thấy trận này nàng là người diễn chủ đạo, muốn tận mắt thấy biểu tình giãy dụa của Quý Phi Nhi, nhưng mà, nàng cũng không nghĩ rằng sẽ bồi thường tánh mạng của mình nha. Nhìn lãnh ý nơi đáy mắt Lam Nguyệt, trong lòng nàng cũng phát lạnh theo.
Đáng chết, quả nhiên Nguyệt Vô Tu âm độc, liền nghiệm chứng câu nói kia của Lam Nguyệt, đã không có giá trị lợi dụng, đáng chết.
Những thị vệ tinh anh không rảnh phân thân, căn bản không kịp lại đây cứu các nàng, Quý Phi Nhi gắt gao ôm Mẫu Đơn, nghĩ rằng chẳng lẽ hôm nay chính mình thật sự sẽ mất mạng như thế? Tiểu Bạch, ngươi ở nơi nào?
Ở trong nháy mắt đại đao chém xuống, đột nhiên, một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt các nàng, sử dụng kiếm ngăn trở tập kích của người nọ, cũng một cước đá hắn ra thật xa.
"Cảnh Hiên, tại sao là ngươi?"
Quý Phi Nhi kinh ngạc hô lên, nghĩ đến hôm nay lúc nàng đi ra, Cảnh Hiên liền ngăn ở trước mặt nàng, sau lại nàng trực tiếp bỏ hắn lại chính mình rời đi, hắn cũng không có theo kịp, nàng nghĩ hắn nhất định là đi trở về, lại không nghĩ rằng thế nhưng sẽ xuất hiện cứu bọn họ.
"Phi Yên, ta nói rồi, có ta ở đây, không ai có thể làm làm tổn hại đến ngươi." Cảnh Hiên chỉ nói một câu, liền rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Hắn hộ ở bên người Quý Phi Nhi, chỉ cần có người tiến đến thương tổn nàng, lập tức đều chết ở dưới kiếm của hắn.
Lam Nguyệt hổn hển: "Cảnh Hiên, ngươi có biết mình làm cái gì hay không? Thân là trọng thần Hồ Tộc, thế nhưng đối với người của mình động thủ, ngươi muốn mưu phản sao?"
Cảnh Hiên lại thản nhiên nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thương tổn Phi Yên, cho dù ta có chết."
Có hắn ở đây, thật đúng là không động đến Quý Phi Nhi được, bởi vì Cảnh Hiên là thanh niên tài tuấn của Hồ Tộc, công lực cao cường, Lam Nguyệt chỉ có thể đem mẹ của hắn ra uy hiếp hắn: "Cảnh Hiên, Nguyệt Phi Yên muốn mưu hại cậu của ngươi, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ trưởng công chúa trách cứ mẫu thân của ngươi?
Cảnh Hiên trả lời đó là một kiếm chém vào cổ thị vệ Hồ Tộc cách Quý Phi Nhi gần nhất.
Trước đó Cảnh Hiên đã nghe mẫu thân hắn nói, ngay lúc đó trưởng công chúa đi ra hắn đều thờ ơ, hắn nhất định phải che chở Quý Phi Nhi, Lam Nguyệt biết nhiều lời cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể lại vỗ tay, nhất thời, càng nhiều thị vệ Hồ Tộc theo bốn phương tám hướng lại đây.
A...... Nguyệt Vô Tu sớm làm chuẩn bị, điều động hơn một vạn thị vệ, cho dù Cảnh Hiên pháp lực cao cườngtới đâu, cũng song quyền nan địch tứ thủ* (hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay) nha.
"Các ngươi lên cho ta, không cần bận tâm Cảnh Hiên, nếu hắn muốn giúp đỡ Nguyệt Phi Yên, chẳng khác nào là phản đồ của Hồ Tộc chúng ta, ai giết hắn rồi Bổn cung sẽ thưởng thật lớn."
Mọi người liền chen nhau mà lên, Cảnh Hiên cũng bị bọn họ vây khốn, không có cách nào tiếp tục bảo hộ Quý Phi Nhi.
Phía sau Lam Nguyệt liền cười to: "Ha ha ha, chắc chắn lúc này, Lang Vương kia đã bị đại vương giết chết, xem còn có ai có thể tới cứu ngươi?"
Quý Phi Nhi nhìn thấy nhiều người như vậy, liền hiểu được Nguyệt Vô Tu là làm tốt mười phần chuẩn bị, xem ra nàng thật sự là thua, Tiểu Bạch còn không có lại đây, nàng chỉ sợ chống đỡ không nổi nữa, chỉ tiếc, làm liên luỵ Cảnh Hiên.
Ở lúc nàng quả thực muốn tuyệt vọng, một đạo ngân quang hiện lên, lấy nơi này làm trung tâm, hướng tới bốn phía khuếch tán, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ Hồ Tộc bên người nàng đều kêu thảm thiết bay lên, trực tiếp mà chết bất đắc kỳ tử.
Phát sinh chuyện gì?
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lam Nguyệt, Quý Phi Nhi chậm rãi mở to mắt, quả thực liền nhìn thấy bóng dáng áo trắng từ trên trời giáng xuống.
Tuyệt mỹ, thanh dật, mị hoặc, cao quý, tao nhã, độc nhất vô nhị.
Nàng kinh hỉ kêu lên: "Tiểu Bạch!"
Thật tốt quá, rốt cuộc Túc Ly Mị đến đây, hơn nữa, lúc này hắn rõ ràng còn mang theo Nguyệt Vô Tu đã trọng thương.
"Dừng tay!" Thanh âm của hắn theo nội lực cường đại mà truyền vô cùng xa, đã tràn ngập lực chấn nhiếp, tất cả thị vệ đang đánh nhau đều ngừng lại.
Các thị vệ tinh anh lập tức quỳ xuống đất: "Cung nghênh đế quân."
Cái gì, dĩ nhiên là đế quân, làm sao đế quân có thể xuất hiện ở nơi này?
Lam Nguyệt vừa nghe đến hai chữ đế quân sẽ bất giác rung rung một chút, đến khi nàng thấy rõ ràng Nguyệt Vô Tu mười phần chật vật, nhất thời kêu lên sợ hãi: "Đại vương, đại vương người làm sao vậy?"
Quý Phi Nhi vừa nhìn thấy Túc Ly Mị đến đây, nhất thời hoàn toàn không lo lắng nữa, nàng giúp đỡ Mẫu Đơn đứng lên, sau đó nàng trừng mắt: "Ngươi không phát hiện sao? Hiện tại tính mạng của hắn là ở trong tay chúng ta, ta đã cảnh cáo ngươi, chờ xem."
"Nguyệt Phi Yên, đại vương là phụ thân thân sinh của ngươi, ngươi cũng dám nói ra lời như thế?"
"A...... Ta cũng không có phụ thân như vậy, ngay cả nữ nhi của mình đều tính kế hãm hại, ta thật sự là bởi vì hắn mà lấy làm hổ thẹn."
Túc Ly Mị vừa nghe đến hai chữ "Giải dược", nhất thời khẽ nhíu mày: "Phát sinh chuyện gì?"
Quý Phi Nhi giúp đỡ Mẫu Đơn bị thương rất nhanh đi tới, bắt đầu oán giận: "Đây là do Lão Hồ Ly, bọn họ quá độc ác, thế nhưng lại hạ độc Vương Phi, hiện tại nàng hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng càng ngày càng yếu, làm sao bây giờ?"
Túc Ly Mị nhìn thoáng qua Tố Hoa té trên mặt đất, hơi hơi gật đầu một cái.
"Còn có Mẫu Đơn, Tiểu Bạch, Mẫu Đơn đều là vì bảo hộ ta mới bị đả thương nghiêm trọng như thế, nàng chảy rất nhiều máu." Quý Phi Nhi đau lòng nói: "Ngươi nhanh nghĩ biện pháp giúp nàng cầm máu đi."
Mẫu Đơn nhìn thấy Túc Ly Mị xuất hiện một khắc kia, liền lâm vào trong cực độ khiếp sợ, khiếp sợ qua đi đó là sợ hãi, nguyên nhân chỉ có một —— nàng sợ hãi sự tình bại lộ.
Nhất là lúc Túc Ly Mị nhìn nàng, nàng liền cảm thấy chột dạ, ánh mắt kia giống như có thể hiểu rõ lòng người, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì ở trước mặt hắn đều không chỗ nào che giấu.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa: "Phi Nhi, ta...... Ta không sao, trước đừng động ta."
"Như vậy sao được, ngươi chảy nhiều máu như vậy."
Không nghĩ tới thế nhưng Túc Ly Mị thật sự không để ý tới nàng nữa, sau khi xác định Quý Phi Nhi bình an vô sự, liền mang theo Nguyệt Vô Tu đi thẳng về phía trước, sau đó một tay bóp cổ họng của hắn, lạnh lùng nhìn hướng Lam Nguyệt: "Giao giải dược ra đây."
Ở trước mặt người khác, Lam Nguyệt vĩnh viễn đều là loại thái độ kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng nhìn đến đế quân bệ hạ truwóc đây phong hoa tuyệt đại, thế nhưng nàng cảm thấy tự đáy lòng sợ hãi.
Nguyệt Vô Tu sợ nàng sẽ thỏa hiệp, nhất thời kêu lên: "Không cần cho hắn, đó là kế hoạch của bọn hắn, căn bản là không có Lang Vương gì cả, Lang Vương kia, vẫn đều là Túc Ly Mị giả trang, ngươi nếu cho hắn, tất cả chúng ta đều chết chắc rồi."
Lam Nguyệt sợ tới mức phát run: "Kia...... Kia bây giờ nên làm gì?"
Túc Ly Mị không muốn để cho hắn nhiều lời vô nghĩa, bắt tay đặt ở trên thiên linh cái của hắn, bàn tay pháp lực ngưng tụ: "Nếu ngươi không giao ra đây, hắn lập tức sẽ chết không có chỗ chôn."
"Tuyệt đối không thể cho hắn, nếu cho hắn, chúng ta lập tức sẽ chết."
Túc Ly Mị một cước đá vào lồng ngực của hắn, không muốn để cho hắn nhiều lời vô nghĩa.
Nguyệt Vô Tu lại phun ra một búng máu, thế nhưng hắn hoàn toàn không sợ chết cười ha ha: "Túc Ly Mị, ta biết hôm nay rơi vào trong tay ngươi, khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà ta cho ngươi biết, cho dù chết, ta cũng sẽ lôi kéo tất cả các ngươi theo làm đệm lưng, giải dược này ngươi đừng hòng lấy đến, nếu ta chết, như vậy Tố Hoa liền vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."
Lam Nguyệt nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức hiểu được: "Hừ, Bổn cung tuyệt đối sẽ không giao giải dược cho các ngươi, nếu ngươi dám thương tổn đại vương, hiện tại Tố Hoa kia sẽ chết."
Không nghĩ tới sự tình thế nhưng biến thành loại cục diện này, Túc Ly Mị nổi giận, vừa định trực tiếp giết Nguyệt Vô Tu cho hả giận, Quý Phi Nhi lại ngăn cản hắn.
"Tiểu Bạch, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, giải dược ở trong tay bọn họ, nếu bọn họ không giao ra, mẫu thân sẽ chết."
Nguyệt Vô Tu giống như lại thấy được hy vọng sống sót: "Đúng, giải dược này là chí bảo của Hồ Tộc ta, nếu ngươi giết ta, Tố Hoa kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Mày Túc Ly Mị nhăn lại, khuôn mặt tuấn mỹ che kín hàn băng, nhưng mà rõ ràng trong lời nói của Quý Phi Nhi nổi lên tác dụng, hắn chần chờ.
Nguyệt Vô Tu nhân cơ hội đào thoát, té chạy tới bên người Lam Nguyệt, bộ dáng cực kỳ chật vật, nhưng mà hắn cũng không sợ chết tiếp tục khiêu khích: "Túc Ly Mị, bổn vương cho ngươi thời gian hai ngày suy nghĩ, nếu ngươi không tự hủy nguyên thần, chết ở trước mặtbổn vương, như vậy người chết đó là Tố Hoa."
Hắn thật sự chính là không có sợ hãi.
Nếu như nói trong lúc lựa chọn Tố Hoa và Túc Ly Mị, Quý Phi Nhi nhất định sẽ lựa chọn Túc Ly Mị, đây là chuyện không cần nghĩ, nhưng mà, nàng là thật tâm không muốn để cho Tố Hoa gặp chuyện không may.
Mà Quý Phi Nhi bên kia, song phương đã muốn bắt đầu giao chiến.
Túc Ly Mị an bài thị vệ tinh anh bên người nàng để bảo hộ nàng tất cả đều hiện thân, nhưng bởi vì Mẫu Đơn mật báo, làm cho Nguyệt Vô Tu có chuẩn bị trước đó.
Cho dù bên người Quý Phi Nhi có người bảo hộ, nhưng dù sao nơi này cũng là Vương Cung Hồ Tộc thủ vệ sâm nghiêm, địa bàn của Nguyệt Vô Tu, tình thế đối với Quý Phi Nhi vô cùng bất lợi.
Nhìn từng thị vệ Hồ Tộc muốn giết các nàng từng bước đi đến, Mẫu Đơn vội vàng bảo hộ Quý Phi Nhi ở sau người: "Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng xúc phạm tới nàng."
Quý Phi Nhi không biết rốt cuộc pháp lực Mẫu Đơn thế nào, nhưng khi nàng thấy hai thị vệ cầm đao chém lại đây, thế nhưng Mẫu Đơn đều không có đánh trả, trên cánh tay cũng đã bị chém một đao, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo nàng thành màu hồng nhạt.
Ngay từ đầu Lam Nguyệt đã thấy rất kỳ quái làm sao Mẫu Đơn có thể vô dụng như vậy, sao nàng ta lại yếu đến mức ngay cả hai thị vệ đều đánh không lại? Quý Phi Nhi vừa nhìn thấy Mẫu Đơn bị thương, vội vàng nhào qua ôm lấy nàng: "Mẫu Đơn, ngươi không sao chứ?"
Trong lòng nàng đã tràn ngập tự trách cùng áy náy, nếu không bởi vì nàng ấy che ở trước mặt nàng bảo hộ nàng, cũng sẽ không bị đả thương.
"Phi Yên, ta...... Ta không sao." Tuy rằng nói không có việc gì, nhưng nàng ta lại cau mày, trên mặt đều là vẻ mặt thống khổ.
"Đứa ngốc, đều chảy nhiều máu như vậy, còn nói không có việc gì, Mẫu Đơn, đều là ta không tốt, nếu không bởi vì ta ngươi cũng sẽ không bị thương."
Mẫu Đơn cười nhẹ: "Đứa ngốc, ngươi là hảo tỷ muội của ta, làm sao ta có thể nhìn ngươi gặp chuyện không may chứ? Ngươi yên tâm, ta thật sự không có việc gì, vừa rồi không có thương tổn chỗ yếu hại, chỉ là chảy chút máu mà thôi."
Lam Nguyệt cũng không bội phục hành động cao siêu của Mẫu Đơn, nếu không phải trước đó nàng biết được Mẫu Đơn có bao nhiêu ngoan độc, chỉ sợ hiện tại nhìn đến loại tình cảnh này thật sự sẽ nghĩ các nàng tỷ muội tình thâm.
Nàng vung tay lên, liền chỉ huy thị vệ bên này: "Còn thất thần làm cái gì? Còn không mau giết các nàng."
Chẳng những là Quý Phi Nhi, mà ngay cả Mẫu Đơn cũng lộ ra biểu tình kinh sợ, sao lại thế này? Giết Quý Phi Nhi cũng thôi, vì sao bây giờ còn có chính nàng?
Nàng sở dĩ đi theo là đến xem náo nhiệt là vì muốn tận mắt thấy trận này nàng là người diễn chủ đạo, muốn tận mắt thấy biểu tình giãy dụa của Quý Phi Nhi, nhưng mà, nàng cũng không nghĩ rằng sẽ bồi thường tánh mạng của mình nha. Nhìn lãnh ý nơi đáy mắt Lam Nguyệt, trong lòng nàng cũng phát lạnh theo.
Đáng chết, quả nhiên Nguyệt Vô Tu âm độc, liền nghiệm chứng câu nói kia của Lam Nguyệt, đã không có giá trị lợi dụng, đáng chết.
Những thị vệ tinh anh không rảnh phân thân, căn bản không kịp lại đây cứu các nàng, Quý Phi Nhi gắt gao ôm Mẫu Đơn, nghĩ rằng chẳng lẽ hôm nay chính mình thật sự sẽ mất mạng như thế? Tiểu Bạch, ngươi ở nơi nào?
Ở trong nháy mắt đại đao chém xuống, đột nhiên, một bóng dáng màu đen xuất hiện trước mặt các nàng, sử dụng kiếm ngăn trở tập kích của người nọ, cũng một cước đá hắn ra thật xa.
"Cảnh Hiên, tại sao là ngươi?"
Quý Phi Nhi kinh ngạc hô lên, nghĩ đến hôm nay lúc nàng đi ra, Cảnh Hiên liền ngăn ở trước mặt nàng, sau lại nàng trực tiếp bỏ hắn lại chính mình rời đi, hắn cũng không có theo kịp, nàng nghĩ hắn nhất định là đi trở về, lại không nghĩ rằng thế nhưng sẽ xuất hiện cứu bọn họ.
"Phi Yên, ta nói rồi, có ta ở đây, không ai có thể làm làm tổn hại đến ngươi." Cảnh Hiên chỉ nói một câu, liền rút kiếm gia nhập chiến cuộc.
Hắn hộ ở bên người Quý Phi Nhi, chỉ cần có người tiến đến thương tổn nàng, lập tức đều chết ở dưới kiếm của hắn.
Lam Nguyệt hổn hển: "Cảnh Hiên, ngươi có biết mình làm cái gì hay không? Thân là trọng thần Hồ Tộc, thế nhưng đối với người của mình động thủ, ngươi muốn mưu phản sao?"
Cảnh Hiên lại thản nhiên nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi thương tổn Phi Yên, cho dù ta có chết."
Có hắn ở đây, thật đúng là không động đến Quý Phi Nhi được, bởi vì Cảnh Hiên là thanh niên tài tuấn của Hồ Tộc, công lực cao cường, Lam Nguyệt chỉ có thể đem mẹ của hắn ra uy hiếp hắn: "Cảnh Hiên, Nguyệt Phi Yên muốn mưu hại cậu của ngươi, ngươi làm như vậy, sẽ không sợ trưởng công chúa trách cứ mẫu thân của ngươi?
Cảnh Hiên trả lời đó là một kiếm chém vào cổ thị vệ Hồ Tộc cách Quý Phi Nhi gần nhất.
Trước đó Cảnh Hiên đã nghe mẫu thân hắn nói, ngay lúc đó trưởng công chúa đi ra hắn đều thờ ơ, hắn nhất định phải che chở Quý Phi Nhi, Lam Nguyệt biết nhiều lời cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể lại vỗ tay, nhất thời, càng nhiều thị vệ Hồ Tộc theo bốn phương tám hướng lại đây.
A...... Nguyệt Vô Tu sớm làm chuẩn bị, điều động hơn một vạn thị vệ, cho dù Cảnh Hiên pháp lực cao cườngtới đâu, cũng song quyền nan địch tứ thủ* (hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay) nha.
"Các ngươi lên cho ta, không cần bận tâm Cảnh Hiên, nếu hắn muốn giúp đỡ Nguyệt Phi Yên, chẳng khác nào là phản đồ của Hồ Tộc chúng ta, ai giết hắn rồi Bổn cung sẽ thưởng thật lớn."
Mọi người liền chen nhau mà lên, Cảnh Hiên cũng bị bọn họ vây khốn, không có cách nào tiếp tục bảo hộ Quý Phi Nhi.
Phía sau Lam Nguyệt liền cười to: "Ha ha ha, chắc chắn lúc này, Lang Vương kia đã bị đại vương giết chết, xem còn có ai có thể tới cứu ngươi?"
Quý Phi Nhi nhìn thấy nhiều người như vậy, liền hiểu được Nguyệt Vô Tu là làm tốt mười phần chuẩn bị, xem ra nàng thật sự là thua, Tiểu Bạch còn không có lại đây, nàng chỉ sợ chống đỡ không nổi nữa, chỉ tiếc, làm liên luỵ Cảnh Hiên.
Ở lúc nàng quả thực muốn tuyệt vọng, một đạo ngân quang hiện lên, lấy nơi này làm trung tâm, hướng tới bốn phía khuếch tán, trong chốc lát, toàn bộ thị vệ Hồ Tộc bên người nàng đều kêu thảm thiết bay lên, trực tiếp mà chết bất đắc kỳ tử.
Phát sinh chuyện gì?
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lam Nguyệt, Quý Phi Nhi chậm rãi mở to mắt, quả thực liền nhìn thấy bóng dáng áo trắng từ trên trời giáng xuống.
Tuyệt mỹ, thanh dật, mị hoặc, cao quý, tao nhã, độc nhất vô nhị.
Nàng kinh hỉ kêu lên: "Tiểu Bạch!"
Thật tốt quá, rốt cuộc Túc Ly Mị đến đây, hơn nữa, lúc này hắn rõ ràng còn mang theo Nguyệt Vô Tu đã trọng thương.
"Dừng tay!" Thanh âm của hắn theo nội lực cường đại mà truyền vô cùng xa, đã tràn ngập lực chấn nhiếp, tất cả thị vệ đang đánh nhau đều ngừng lại.
Các thị vệ tinh anh lập tức quỳ xuống đất: "Cung nghênh đế quân."
Cái gì, dĩ nhiên là đế quân, làm sao đế quân có thể xuất hiện ở nơi này?
Lam Nguyệt vừa nghe đến hai chữ đế quân sẽ bất giác rung rung một chút, đến khi nàng thấy rõ ràng Nguyệt Vô Tu mười phần chật vật, nhất thời kêu lên sợ hãi: "Đại vương, đại vương người làm sao vậy?"
Quý Phi Nhi vừa nhìn thấy Túc Ly Mị đến đây, nhất thời hoàn toàn không lo lắng nữa, nàng giúp đỡ Mẫu Đơn đứng lên, sau đó nàng trừng mắt: "Ngươi không phát hiện sao? Hiện tại tính mạng của hắn là ở trong tay chúng ta, ta đã cảnh cáo ngươi, chờ xem."
"Nguyệt Phi Yên, đại vương là phụ thân thân sinh của ngươi, ngươi cũng dám nói ra lời như thế?"
"A...... Ta cũng không có phụ thân như vậy, ngay cả nữ nhi của mình đều tính kế hãm hại, ta thật sự là bởi vì hắn mà lấy làm hổ thẹn."
Túc Ly Mị vừa nghe đến hai chữ "Giải dược", nhất thời khẽ nhíu mày: "Phát sinh chuyện gì?"
Quý Phi Nhi giúp đỡ Mẫu Đơn bị thương rất nhanh đi tới, bắt đầu oán giận: "Đây là do Lão Hồ Ly, bọn họ quá độc ác, thế nhưng lại hạ độc Vương Phi, hiện tại nàng hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng càng ngày càng yếu, làm sao bây giờ?"
Túc Ly Mị nhìn thoáng qua Tố Hoa té trên mặt đất, hơi hơi gật đầu một cái.
"Còn có Mẫu Đơn, Tiểu Bạch, Mẫu Đơn đều là vì bảo hộ ta mới bị đả thương nghiêm trọng như thế, nàng chảy rất nhiều máu." Quý Phi Nhi đau lòng nói: "Ngươi nhanh nghĩ biện pháp giúp nàng cầm máu đi."
Mẫu Đơn nhìn thấy Túc Ly Mị xuất hiện một khắc kia, liền lâm vào trong cực độ khiếp sợ, khiếp sợ qua đi đó là sợ hãi, nguyên nhân chỉ có một —— nàng sợ hãi sự tình bại lộ.
Nhất là lúc Túc Ly Mị nhìn nàng, nàng liền cảm thấy chột dạ, ánh mắt kia giống như có thể hiểu rõ lòng người, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì ở trước mặt hắn đều không chỗ nào che giấu.
Nàng cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa: "Phi Nhi, ta...... Ta không sao, trước đừng động ta."
"Như vậy sao được, ngươi chảy nhiều máu như vậy."
Không nghĩ tới thế nhưng Túc Ly Mị thật sự không để ý tới nàng nữa, sau khi xác định Quý Phi Nhi bình an vô sự, liền mang theo Nguyệt Vô Tu đi thẳng về phía trước, sau đó một tay bóp cổ họng của hắn, lạnh lùng nhìn hướng Lam Nguyệt: "Giao giải dược ra đây."
Ở trước mặt người khác, Lam Nguyệt vĩnh viễn đều là loại thái độ kiêu ngạo đến cực điểm, nhưng nhìn đến đế quân bệ hạ truwóc đây phong hoa tuyệt đại, thế nhưng nàng cảm thấy tự đáy lòng sợ hãi.
Nguyệt Vô Tu sợ nàng sẽ thỏa hiệp, nhất thời kêu lên: "Không cần cho hắn, đó là kế hoạch của bọn hắn, căn bản là không có Lang Vương gì cả, Lang Vương kia, vẫn đều là Túc Ly Mị giả trang, ngươi nếu cho hắn, tất cả chúng ta đều chết chắc rồi."
Lam Nguyệt sợ tới mức phát run: "Kia...... Kia bây giờ nên làm gì?"
Túc Ly Mị không muốn để cho hắn nhiều lời vô nghĩa, bắt tay đặt ở trên thiên linh cái của hắn, bàn tay pháp lực ngưng tụ: "Nếu ngươi không giao ra đây, hắn lập tức sẽ chết không có chỗ chôn."
"Tuyệt đối không thể cho hắn, nếu cho hắn, chúng ta lập tức sẽ chết."
Túc Ly Mị một cước đá vào lồng ngực của hắn, không muốn để cho hắn nhiều lời vô nghĩa.
Nguyệt Vô Tu lại phun ra một búng máu, thế nhưng hắn hoàn toàn không sợ chết cười ha ha: "Túc Ly Mị, ta biết hôm nay rơi vào trong tay ngươi, khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà ta cho ngươi biết, cho dù chết, ta cũng sẽ lôi kéo tất cả các ngươi theo làm đệm lưng, giải dược này ngươi đừng hòng lấy đến, nếu ta chết, như vậy Tố Hoa liền vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."
Lam Nguyệt nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức hiểu được: "Hừ, Bổn cung tuyệt đối sẽ không giao giải dược cho các ngươi, nếu ngươi dám thương tổn đại vương, hiện tại Tố Hoa kia sẽ chết."
Không nghĩ tới sự tình thế nhưng biến thành loại cục diện này, Túc Ly Mị nổi giận, vừa định trực tiếp giết Nguyệt Vô Tu cho hả giận, Quý Phi Nhi lại ngăn cản hắn.
"Tiểu Bạch, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, giải dược ở trong tay bọn họ, nếu bọn họ không giao ra, mẫu thân sẽ chết."
Nguyệt Vô Tu giống như lại thấy được hy vọng sống sót: "Đúng, giải dược này là chí bảo của Hồ Tộc ta, nếu ngươi giết ta, Tố Hoa kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Mày Túc Ly Mị nhăn lại, khuôn mặt tuấn mỹ che kín hàn băng, nhưng mà rõ ràng trong lời nói của Quý Phi Nhi nổi lên tác dụng, hắn chần chờ.
Nguyệt Vô Tu nhân cơ hội đào thoát, té chạy tới bên người Lam Nguyệt, bộ dáng cực kỳ chật vật, nhưng mà hắn cũng không sợ chết tiếp tục khiêu khích: "Túc Ly Mị, bổn vương cho ngươi thời gian hai ngày suy nghĩ, nếu ngươi không tự hủy nguyên thần, chết ở trước mặtbổn vương, như vậy người chết đó là Tố Hoa."
Hắn thật sự chính là không có sợ hãi.
Nếu như nói trong lúc lựa chọn Tố Hoa và Túc Ly Mị, Quý Phi Nhi nhất định sẽ lựa chọn Túc Ly Mị, đây là chuyện không cần nghĩ, nhưng mà, nàng là thật tâm không muốn để cho Tố Hoa gặp chuyện không may.
Danh sách chương