Editor: Gà
Sáng sớm Quý Phi Nhi tỉnh lại do bị một giọng nữ dịu dàng đánh thức, mở mắt, đã thấy Mẫu Đơn ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường.
Nàng xoa xoa mắt, sau đó ngồi dậy: "Hiện tại giờ gì rồi?"
"Giờ Thìn, nhanh lên đi."
Đến đây vài ngày rồi, nàng thích ứng với thời gian ở đây rất nhanh, giờ Thìn, không phải là tám chín giờ sáng à, sao hôm nay tỉnh trễ vậy chứ.
Chống người dậy, nàng đột nhiên cảm giác eo hơi bủn rủn, nàng nhíu mày, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, Thương Mặc Tuyết chính là Túc Ly Mị, hơn nữa bọn họ còn.....
Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ nàng vừa cau mày vừa đỏ mặt, bỗng vô cùng quái lạ: "Phi Nhi, cô sao vậy?"
"A, ta...... Không có việc gì." Nàng sẽ không nói ra đâu, nếu bị Mẫu Đơn biết, thật sự mất mặt chết.
"Vậy sao đột nhiên cô lại đỏ mặt?"
"Ta......" Nàng áy náy nhìn nàng ta: "Ta chỉ đang nhớ Tiểu Bạch thôi."
Mẫu Đơn đè xuống ghen ghét trong lòng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra trêu ghẹo nàng: "Thế nào, mới ra ngoài vài ngày thôi, đã nghĩ đến hắn rồi à? Các người thật đúng là phu thê tình thâm nha."
"Hừ, giễu cợt ta, cô và Mặc Tuyết cũng vậy mà."
Mẫu Đơn đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua nàng ta đi tìm Thương Mặc Tuyết, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng không thể biểu lộ trước mặt nàng, cho nên oán trách nhìn nàng: "Đừng nói hươu nói vượn, ta và y chỉ là bằng hữu thôi, cũng giống Mị vậy."
"Nói thật, Mẫu Đơn, ta thật sự hi vọng cô và Mặc Tuyết có thể tu thành chính quả, như vậy cô có thể ở lại Yêu Ma giới, chúng ta có thể ở cùng nhau."
Mẫu Đơn quay đầu đi: "Nói sau đi, xem duyên phận thôi."
Trong lòng nàng ta vô cùng oán hận Quý Phi Nhi, đáng chết, nàng gả cho nam nhân ưu tú nhất tam giới, lại còn tùy ý an bài nàng ta cho người khác, mặc dù Thương Mặc Tuyết rất tốt, nhưng Thương Mặc Tuyết lại kém rất xa, Mẫu Đơn nàng phải gả, chính là nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ này.
"Đúng rồi, Mẫu Đơn, mấy ngày nay cô ở trong phòng đi, có chuyện gì ta và Tiểu...... Ách, Mặc Tuyết xử lý cho tốt, hiện tại không phải nên bảo vệ ta, mà là cô đó, nghe nói phụ thân ta thường hút Tinh Nguyên của người khác để nâng cao công lực, cô là tiên tử, nếu thân phận cô bị ông ta phát hiện, thì cô sẽ xui xẻo."
Túc Ly Mị hơi lo lắng cho Mẫu Đơn, cho nên mới cố ý nói trước mặt nàng sợ Mẫu Đơn gặp nguy hiểm, thật ra không phải như vậy, hắn cho Mẫu Đơn một Linh Đan có thể che giấu tiên khí, chỉ cần nàng mang theo Linh Đan trên người, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm.
Mẫu Đơn hơi kỳ quái: "Như vậy sao được, ta muốn bảo vệ cô, hơn nữa ngày hôm qua không phải cô và Mặc Tuyết đã náo loạn mâu thuẫn rất dữ dội sao, sao hôm nay lại không có gì rồi?"
Tối hôm qua trước khi ngủ nàng vẫn còn nói không bao giờ nói chuyện với Thương Mặc Tuyết, sáng sớm thức dậy thái độ bỗng chốc thay đổi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nàng ta không biết sao? "Cái này, không phải cô nói nha, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không thể tự loạn trận cước, cho nên ta không chấp nhặt với y nữa. Cứu mẫu thân ra sớm một chút, chúng ta sẽ có thể sớm trở về."
"Cô có thể suy nghĩ như vậy thì rất tốt."
Quý Phi Nhi cúi đầu cười lúng túng, nói dối bằng hữu tốt, thật sự không hề dễ chịu.
Nàng xuống giường rửa mặt, sau đó chuẩn bị mặc y phục trang điểm rời đi, nàng qua kia rửa mặt, vừa cúi đầu, Mẫu Đơn phát hiện trên cổ nàng có ấn ký màu đỏ, ánh mắt híp lại, nàng ta hoài nghi nhìn nàng, Quý Phi Nhi, rốt cuộc đã gạt nàng ta chuyện gì?
Hơn nữa, hai ngày nay Mặc Tuyết rất kỳ quái, đáng chết, hai người bọn họ chẳng lẽ lén thông đồng sau lưng nàng ta?
Nghĩ đến tối qua y dám cự tuyệt nàng ta ôm ấp yêu thương, nếu trước đây, y vui mừng còn không kịp, hơn nữa, y lại để ý việc Quý Phi Nhi thân cận với nam nhân khác như vậy, đáng chết.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy khả nghi, càng nghĩ càng phẫn hận.
Quý Phi Nhi đáng chết, đoạt Túc Ly Mị còn chưa đủ, hiện tại cả Thương Mặc Tuyết cũng quyến rũ, thật quá vô sỉ, nàng ta thật sự đã xem thường nàng rồi.
Sau khi Quý Phi Nhi mặc quần áo tử tế, ngồi trước bàn trang điểm, loay hoay nửa ngày, sau đó áy náy quay đầu lại: "Mẫu Đơn, cô có thể giúp ta búi tóc không, ta không biết làm sao hết."
Thường ngày đều do Lục Khởi và Lục Ý giúp nàng, bây giờ ở đây, nàng chỉ có thể làm phiền Mẫu Đơn.
"Được, bây giờ ta sẽ giúp cô." Mẫu Đơn vội vàng đi đến, nhưng trong lòng có cảm giác như nha hoàn bị sai sử.
Giúp nàng chải tóc, ánh mắt nàng ta luôn nhìn chằm chằm phía sau cổ nàng, có thể thấy dấu vết này càng rõ hơn.
Không ngờ, Quý Phi Nhi phóng đãng vô sỉ như vậy, tại sao nữ nhân như vậy có thể ở cạnh Túc Ly Mị chứ? A...... Lần này đến Hồ Tộc, nàng ta muốn nàng có đi không về.
Búi thành búi tóc Lưu Vân xinh đẹp, vài sợi tóc thật dài rũ xuống trước ngực, sau đó đội mũ phượng và kim trâm tượng trưng cho thân phận Đế hậu lên, cả người trở nên ung dung hoa quý, xinh đẹp hào phóng, thật sự là thế gian tuyệt sắc.
Mẫu Đơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nàng với Túc Ly Mị, thật sự rất xứng đôi.
"Mẫu Đơn, tay cô thật khéo, làm ta thật đẹp, cám ơn cô."
"Không có gì, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt."
"Ừ, bọn ta ra cửa, cô nên ở đây, không nên chạy loạn, hơn nữa cô không cần lo lắng cho ta, Mặc Tuyết sẽ bảo vệ ta."
"Nhưng......" Nàng ta nhíu mày, muốn nói lại thôi.
"Có phải cô lo lắng ta sẽ gây gổ với Mặc Tuyết không? Yên tâm, tuyệt đối sẽ không, y là người trong lòng cô, nể mặt cô, ta sẽ không so đo với y."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quý Phi Nhi dĩ nhiên biết ai đến, nên lập tức đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên Túc Ly Mị lại biến thành Thương Mặc Tuyết.
Quý Phi Nhi không còn giương cung bạt kiếm, ngược lại còn cười ngọt ngào với hắn: "Ta đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."
Nàng còn phải tiếp tục diễn trò trước mặt Nguyệt Vô Tu, hơn nữa hôm qua Cảnh Hiên nói với nàng mấy chuyện kia, không chừng sẽ có kết quả.
Túc Ly Mị khẽ gật đầu, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng không có biểu tình lạnh nhạt của hôm qua, hắn thậm chí, không nhìn nàng ta, trực tiếp đi cùng Quý Phi Nhi ra ngoài.
Nếu trước đây, hắn có ấn tượng không tệ lắm với Mẫu Đơn, lúc giả dạng thành Thương Mặc Tuyết, còn có thể dịu dàng và quan tâm nàng ta một ít, nhưng kể từ hôm qua sau khi nàng ta nói như vậy, thì một chút kiên nhẫn cuối cùng này đã không còn tồn tại nữa.
Khiến Thương Mặc Tuyết nói ra thân phận của Quý Phi Nhi, đã để hắn phải suy nghĩ thật kỹ nên xử lý chuyện của y và Mẫu Đơn thế nào.
Sau khi bọn hắn rời đi, thái độ Mẫu Đơn cũng không còn ngụy trang nữa, nàng ta còn cầm lược ngọc vừa chải đầu cho Quý Phi Nhi trong tay, tăng sức, lược này lập tức vỡ thành hai nửa.
Quý Phi Nhi, do ngươi bức ta đấy, mặc kệ trả bất cứ giá nào, ta đều sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
......
Bởi vì cố kỵ Mẫu Đơn, nên bọn họ phải giữ khoảng cách, hiện tại đi ra, có thể thoải mái hơn.
Nhanh chóng ra khỏi rừng trúc, Quý Phi Nhi ho nhẹ: "Từ giờ trở đi, chúng ta phải giữ nghiêm túc, phải nhớ kỹ, ta là một Đế hậu bị chèn ép, mà chàng là Lang Vương đến để áp bách ta, chúng ta phải diễn tốt nhân vật của bản thân."
Túc Ly Mị thản nhiên liếc nhìn nàng, nếu không phải nàng mập mờ không rõ với tên Cảnh Hiên kia khiến hắn ghen tuông, chỉ sợ lúc này hắn vẫn sẽ không nói ra thân phận của mình.
"Tiếp đó, nàng muốn làm gì nữa?"
"Dĩ nhiên đầu tiên phải trình diễn kịch hay trước mặt Nguyệt Vô Tu, cho dù cuối cùng ông ta mắc câu, cũng phải để ông ta biết, độc này, không dễ hạ như vậy, rất khó khăn đó, hiểu được sự cực khổ của ta, sau đó có thể nói ra tung tích của mẫu thân cho ta biết."
Túc Ly Mị nhíu mày: "Đến bây giờ thủ hạ phái ra ngoài cũng không có tin tức, mặc dù ban ngày không thể điều tra, nhưng buổi tối có thể lục soát qua vài nơi, ta hoài nghi người hoàn toàn không ở Vương Cung, rất có thể bị giấu ở chỗ khác."
Quý Phi Nhi nhức đầu nâng trán: "Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."
Xem ra, Nguyệt Vô Tu muốn ăn sạch nàng rồi.
Thị nữ thông truyền xong, Quý Phi Nhi và Túc Ly Mị cùng nhau đi vào, Nguyệt Vô Tu vừa nhìn thấy nàng, lập tức lộ ra vẻ mặt cha hiền.
"Phi Yên, ở đây đã quen thuộc chưa? Nếu còn thiếu thứ gì, cứ việc phân phó thị nữ chuẩn bị, Vương Cung vĩnh viễn đều là nhà của con." Bởi vì hiện tại Quý Phi Nhi có tác dụng rất lớn với ông ta, cho nên ông ta cực kỳ khách khí với nàng.
"Không thiếu, rất khá, hôm nay ta đến đây, chỉ muốn nói rất có thể vài ngày nữa sẽ phải trở về, không thể thường hầu bên cạnh phụ vương, cho nên đến đây xem nhiều hơn chút."
Nguyệt Vô Tu lại đặt ánh mắt trên người Túc Ly Mị, khách khí cười: "Đa tạ Lang Vương trong lúc cấp bách đã bồi tiểu nữ trở lại, bảo vệ con bé an toàn, Bổn vương vô cùng cảm kích."
Dù sao đi nữa hắn cũng sắp chết rồi, nói vài câu khách khí với hắn vậy.
"Hồ Vương không cần khách khí, bảo vệ Đế hậu, là việc nằm trong phận sự của Bổn vương. Đế hậu đến Hồ Tộc đã vài ngày, cũng nên trở về." Hắn và Quý Phi Nhi đã thương lượng, đây là chiêu vờ tha để bắt.
Quả nhiên, Nguyệt Vô Tu vừa nghe lập tức nóng nảy, không diệt trừ Thương Mặc Tuyết, sao ông ta có thể yên tâm?
Cho nên ông ta vội vã nói: "Chẳng lẽ do Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, Lang Vương chớ nên trách tội mới phải."
"Không có, chỉ vì Đế hậu không thể ở nơi khác quá lâu, nàng phải nhanh chóng về Đế Cung."
Quý Phi Nhi lộ ra vẻ mặt năn nỉ: "Ta thật vất vả mới về đến Hồ Tộc, gặp phụ thân, ta muốn bồi ông ấy thêm chút nữa, lưu lại thêm vài ngày, được không?"
Nàng nhất định phải khiến Nguyệt Vô Tu thấy thành ý của nàng.
Túc Ly Mị lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
"Kính xin Lang Vương khoan dung, Phi Yên là nữ nhi bảo bối, hòn ngọc quý trên tay của Bổn vương, hiện tại gả con bé đến Đế Cung, Bổn vương thật sự rất nhớ nó, bây giờ không dễ dàng mới trở về một chuyến, kính xin Lang Vương thành toàn cho thâm tình của cha con chúng ta."
Đương nhiên ông ta không cho phép bọn họ rời đi, Thương Mặc Tuyết còn sống, chính là một uy hiếp lớn nhất đối với ông ta.
Hiện tại để ‘giải quyết’ Túc Ly Mị, thì Thương Mặc Tuyết chính là cái đinh lớn nhất trong mắt của ông ta.
Sáng sớm Quý Phi Nhi tỉnh lại do bị một giọng nữ dịu dàng đánh thức, mở mắt, đã thấy Mẫu Đơn ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường.
Nàng xoa xoa mắt, sau đó ngồi dậy: "Hiện tại giờ gì rồi?"
"Giờ Thìn, nhanh lên đi."
Đến đây vài ngày rồi, nàng thích ứng với thời gian ở đây rất nhanh, giờ Thìn, không phải là tám chín giờ sáng à, sao hôm nay tỉnh trễ vậy chứ.
Chống người dậy, nàng đột nhiên cảm giác eo hơi bủn rủn, nàng nhíu mày, sau đó nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, Thương Mặc Tuyết chính là Túc Ly Mị, hơn nữa bọn họ còn.....
Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ nàng vừa cau mày vừa đỏ mặt, bỗng vô cùng quái lạ: "Phi Nhi, cô sao vậy?"
"A, ta...... Không có việc gì." Nàng sẽ không nói ra đâu, nếu bị Mẫu Đơn biết, thật sự mất mặt chết.
"Vậy sao đột nhiên cô lại đỏ mặt?"
"Ta......" Nàng áy náy nhìn nàng ta: "Ta chỉ đang nhớ Tiểu Bạch thôi."
Mẫu Đơn đè xuống ghen ghét trong lòng, giả vờ không có chuyện gì xảy ra trêu ghẹo nàng: "Thế nào, mới ra ngoài vài ngày thôi, đã nghĩ đến hắn rồi à? Các người thật đúng là phu thê tình thâm nha."
"Hừ, giễu cợt ta, cô và Mặc Tuyết cũng vậy mà."
Mẫu Đơn đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua nàng ta đi tìm Thương Mặc Tuyết, trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng không thể biểu lộ trước mặt nàng, cho nên oán trách nhìn nàng: "Đừng nói hươu nói vượn, ta và y chỉ là bằng hữu thôi, cũng giống Mị vậy."
"Nói thật, Mẫu Đơn, ta thật sự hi vọng cô và Mặc Tuyết có thể tu thành chính quả, như vậy cô có thể ở lại Yêu Ma giới, chúng ta có thể ở cùng nhau."
Mẫu Đơn quay đầu đi: "Nói sau đi, xem duyên phận thôi."
Trong lòng nàng ta vô cùng oán hận Quý Phi Nhi, đáng chết, nàng gả cho nam nhân ưu tú nhất tam giới, lại còn tùy ý an bài nàng ta cho người khác, mặc dù Thương Mặc Tuyết rất tốt, nhưng Thương Mặc Tuyết lại kém rất xa, Mẫu Đơn nàng phải gả, chính là nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ này.
"Đúng rồi, Mẫu Đơn, mấy ngày nay cô ở trong phòng đi, có chuyện gì ta và Tiểu...... Ách, Mặc Tuyết xử lý cho tốt, hiện tại không phải nên bảo vệ ta, mà là cô đó, nghe nói phụ thân ta thường hút Tinh Nguyên của người khác để nâng cao công lực, cô là tiên tử, nếu thân phận cô bị ông ta phát hiện, thì cô sẽ xui xẻo."
Túc Ly Mị hơi lo lắng cho Mẫu Đơn, cho nên mới cố ý nói trước mặt nàng sợ Mẫu Đơn gặp nguy hiểm, thật ra không phải như vậy, hắn cho Mẫu Đơn một Linh Đan có thể che giấu tiên khí, chỉ cần nàng mang theo Linh Đan trên người, thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm.
Mẫu Đơn hơi kỳ quái: "Như vậy sao được, ta muốn bảo vệ cô, hơn nữa ngày hôm qua không phải cô và Mặc Tuyết đã náo loạn mâu thuẫn rất dữ dội sao, sao hôm nay lại không có gì rồi?"
Tối hôm qua trước khi ngủ nàng vẫn còn nói không bao giờ nói chuyện với Thương Mặc Tuyết, sáng sớm thức dậy thái độ bỗng chốc thay đổi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nàng ta không biết sao? "Cái này, không phải cô nói nha, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không thể tự loạn trận cước, cho nên ta không chấp nhặt với y nữa. Cứu mẫu thân ra sớm một chút, chúng ta sẽ có thể sớm trở về."
"Cô có thể suy nghĩ như vậy thì rất tốt."
Quý Phi Nhi cúi đầu cười lúng túng, nói dối bằng hữu tốt, thật sự không hề dễ chịu.
Nàng xuống giường rửa mặt, sau đó chuẩn bị mặc y phục trang điểm rời đi, nàng qua kia rửa mặt, vừa cúi đầu, Mẫu Đơn phát hiện trên cổ nàng có ấn ký màu đỏ, ánh mắt híp lại, nàng ta hoài nghi nhìn nàng, Quý Phi Nhi, rốt cuộc đã gạt nàng ta chuyện gì?
Hơn nữa, hai ngày nay Mặc Tuyết rất kỳ quái, đáng chết, hai người bọn họ chẳng lẽ lén thông đồng sau lưng nàng ta?
Nghĩ đến tối qua y dám cự tuyệt nàng ta ôm ấp yêu thương, nếu trước đây, y vui mừng còn không kịp, hơn nữa, y lại để ý việc Quý Phi Nhi thân cận với nam nhân khác như vậy, đáng chết.
Nàng ta càng nghĩ càng thấy khả nghi, càng nghĩ càng phẫn hận.
Quý Phi Nhi đáng chết, đoạt Túc Ly Mị còn chưa đủ, hiện tại cả Thương Mặc Tuyết cũng quyến rũ, thật quá vô sỉ, nàng ta thật sự đã xem thường nàng rồi.
Sau khi Quý Phi Nhi mặc quần áo tử tế, ngồi trước bàn trang điểm, loay hoay nửa ngày, sau đó áy náy quay đầu lại: "Mẫu Đơn, cô có thể giúp ta búi tóc không, ta không biết làm sao hết."
Thường ngày đều do Lục Khởi và Lục Ý giúp nàng, bây giờ ở đây, nàng chỉ có thể làm phiền Mẫu Đơn.
"Được, bây giờ ta sẽ giúp cô." Mẫu Đơn vội vàng đi đến, nhưng trong lòng có cảm giác như nha hoàn bị sai sử.
Giúp nàng chải tóc, ánh mắt nàng ta luôn nhìn chằm chằm phía sau cổ nàng, có thể thấy dấu vết này càng rõ hơn.
Không ngờ, Quý Phi Nhi phóng đãng vô sỉ như vậy, tại sao nữ nhân như vậy có thể ở cạnh Túc Ly Mị chứ? A...... Lần này đến Hồ Tộc, nàng ta muốn nàng có đi không về.
Búi thành búi tóc Lưu Vân xinh đẹp, vài sợi tóc thật dài rũ xuống trước ngực, sau đó đội mũ phượng và kim trâm tượng trưng cho thân phận Đế hậu lên, cả người trở nên ung dung hoa quý, xinh đẹp hào phóng, thật sự là thế gian tuyệt sắc.
Mẫu Đơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nàng với Túc Ly Mị, thật sự rất xứng đôi.
"Mẫu Đơn, tay cô thật khéo, làm ta thật đẹp, cám ơn cô."
"Không có gì, ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt."
"Ừ, bọn ta ra cửa, cô nên ở đây, không nên chạy loạn, hơn nữa cô không cần lo lắng cho ta, Mặc Tuyết sẽ bảo vệ ta."
"Nhưng......" Nàng ta nhíu mày, muốn nói lại thôi.
"Có phải cô lo lắng ta sẽ gây gổ với Mặc Tuyết không? Yên tâm, tuyệt đối sẽ không, y là người trong lòng cô, nể mặt cô, ta sẽ không so đo với y."
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quý Phi Nhi dĩ nhiên biết ai đến, nên lập tức đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên Túc Ly Mị lại biến thành Thương Mặc Tuyết.
Quý Phi Nhi không còn giương cung bạt kiếm, ngược lại còn cười ngọt ngào với hắn: "Ta đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."
Nàng còn phải tiếp tục diễn trò trước mặt Nguyệt Vô Tu, hơn nữa hôm qua Cảnh Hiên nói với nàng mấy chuyện kia, không chừng sẽ có kết quả.
Túc Ly Mị khẽ gật đầu, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng không có biểu tình lạnh nhạt của hôm qua, hắn thậm chí, không nhìn nàng ta, trực tiếp đi cùng Quý Phi Nhi ra ngoài.
Nếu trước đây, hắn có ấn tượng không tệ lắm với Mẫu Đơn, lúc giả dạng thành Thương Mặc Tuyết, còn có thể dịu dàng và quan tâm nàng ta một ít, nhưng kể từ hôm qua sau khi nàng ta nói như vậy, thì một chút kiên nhẫn cuối cùng này đã không còn tồn tại nữa.
Khiến Thương Mặc Tuyết nói ra thân phận của Quý Phi Nhi, đã để hắn phải suy nghĩ thật kỹ nên xử lý chuyện của y và Mẫu Đơn thế nào.
Sau khi bọn hắn rời đi, thái độ Mẫu Đơn cũng không còn ngụy trang nữa, nàng ta còn cầm lược ngọc vừa chải đầu cho Quý Phi Nhi trong tay, tăng sức, lược này lập tức vỡ thành hai nửa.
Quý Phi Nhi, do ngươi bức ta đấy, mặc kệ trả bất cứ giá nào, ta đều sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.
......
Bởi vì cố kỵ Mẫu Đơn, nên bọn họ phải giữ khoảng cách, hiện tại đi ra, có thể thoải mái hơn.
Nhanh chóng ra khỏi rừng trúc, Quý Phi Nhi ho nhẹ: "Từ giờ trở đi, chúng ta phải giữ nghiêm túc, phải nhớ kỹ, ta là một Đế hậu bị chèn ép, mà chàng là Lang Vương đến để áp bách ta, chúng ta phải diễn tốt nhân vật của bản thân."
Túc Ly Mị thản nhiên liếc nhìn nàng, nếu không phải nàng mập mờ không rõ với tên Cảnh Hiên kia khiến hắn ghen tuông, chỉ sợ lúc này hắn vẫn sẽ không nói ra thân phận của mình.
"Tiếp đó, nàng muốn làm gì nữa?"
"Dĩ nhiên đầu tiên phải trình diễn kịch hay trước mặt Nguyệt Vô Tu, cho dù cuối cùng ông ta mắc câu, cũng phải để ông ta biết, độc này, không dễ hạ như vậy, rất khó khăn đó, hiểu được sự cực khổ của ta, sau đó có thể nói ra tung tích của mẫu thân cho ta biết."
Túc Ly Mị nhíu mày: "Đến bây giờ thủ hạ phái ra ngoài cũng không có tin tức, mặc dù ban ngày không thể điều tra, nhưng buổi tối có thể lục soát qua vài nơi, ta hoài nghi người hoàn toàn không ở Vương Cung, rất có thể bị giấu ở chỗ khác."
Quý Phi Nhi nhức đầu nâng trán: "Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi."
Xem ra, Nguyệt Vô Tu muốn ăn sạch nàng rồi.
Thị nữ thông truyền xong, Quý Phi Nhi và Túc Ly Mị cùng nhau đi vào, Nguyệt Vô Tu vừa nhìn thấy nàng, lập tức lộ ra vẻ mặt cha hiền.
"Phi Yên, ở đây đã quen thuộc chưa? Nếu còn thiếu thứ gì, cứ việc phân phó thị nữ chuẩn bị, Vương Cung vĩnh viễn đều là nhà của con." Bởi vì hiện tại Quý Phi Nhi có tác dụng rất lớn với ông ta, cho nên ông ta cực kỳ khách khí với nàng.
"Không thiếu, rất khá, hôm nay ta đến đây, chỉ muốn nói rất có thể vài ngày nữa sẽ phải trở về, không thể thường hầu bên cạnh phụ vương, cho nên đến đây xem nhiều hơn chút."
Nguyệt Vô Tu lại đặt ánh mắt trên người Túc Ly Mị, khách khí cười: "Đa tạ Lang Vương trong lúc cấp bách đã bồi tiểu nữ trở lại, bảo vệ con bé an toàn, Bổn vương vô cùng cảm kích."
Dù sao đi nữa hắn cũng sắp chết rồi, nói vài câu khách khí với hắn vậy.
"Hồ Vương không cần khách khí, bảo vệ Đế hậu, là việc nằm trong phận sự của Bổn vương. Đế hậu đến Hồ Tộc đã vài ngày, cũng nên trở về." Hắn và Quý Phi Nhi đã thương lượng, đây là chiêu vờ tha để bắt.
Quả nhiên, Nguyệt Vô Tu vừa nghe lập tức nóng nảy, không diệt trừ Thương Mặc Tuyết, sao ông ta có thể yên tâm?
Cho nên ông ta vội vã nói: "Chẳng lẽ do Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, Lang Vương chớ nên trách tội mới phải."
"Không có, chỉ vì Đế hậu không thể ở nơi khác quá lâu, nàng phải nhanh chóng về Đế Cung."
Quý Phi Nhi lộ ra vẻ mặt năn nỉ: "Ta thật vất vả mới về đến Hồ Tộc, gặp phụ thân, ta muốn bồi ông ấy thêm chút nữa, lưu lại thêm vài ngày, được không?"
Nàng nhất định phải khiến Nguyệt Vô Tu thấy thành ý của nàng.
Túc Ly Mị lạnh lùng nhìn nàng, không nói gì.
"Kính xin Lang Vương khoan dung, Phi Yên là nữ nhi bảo bối, hòn ngọc quý trên tay của Bổn vương, hiện tại gả con bé đến Đế Cung, Bổn vương thật sự rất nhớ nó, bây giờ không dễ dàng mới trở về một chuyến, kính xin Lang Vương thành toàn cho thâm tình của cha con chúng ta."
Đương nhiên ông ta không cho phép bọn họ rời đi, Thương Mặc Tuyết còn sống, chính là một uy hiếp lớn nhất đối với ông ta.
Hiện tại để ‘giải quyết’ Túc Ly Mị, thì Thương Mặc Tuyết chính là cái đinh lớn nhất trong mắt của ông ta.
Danh sách chương