My cũng không biết sao tác giả lại đặt tiêu đề như vậy nữa)
Edit: Thảo My
Nàng hầm hừ tức giận trở về phòng, Mẫu Đơn thấy bộ dáng này của nàng, thì có chút nghi ngờ.
"Thế nào Phi Nhi, chẳng lẽ chuyện tiến triển không thuận lợi sao?"
"Đừng nói nữa, không có chút nào thuận lợi, chỗ nào cũng không thuận lợi." Vốn theo Nguyệt Vô Tu ra ngoài nàng vẫn không có cảm giác gì quá lớn, ngược lại cuối cùng bị Thương Mặc Tuyết làm cho tức giận thành bộ dáng này.
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, Mặc Tuyết không phải đi cùng với ngươi, hắn ở bên cạnh bảo vệ ngươi, hẳn là sẽ không để cho ngươi bị khi dễ mới đúng."
"A người khi dễ ta chính là hắn."
"Làm sao có thể chứ?"
"Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, chung quy hắn hoài nghi ta và Cảnh Hiên, còn hung dữ với ta như vậy, không có chút nào tin tưởng ta, thật là sắp bị hắn làm tức chết rồi."
Cho dù Mẫu Đơn hoài nghi nàng, Thương Mặc Tuyết cũng không nên hoài nghi nàng, bởi vì Thương Mặc Tuyết biết nàng không phải Nguyệt Phi Yên chân chính, cho dù Cảnh Hiên là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, cũng không có bất cứ chuyện gì với Quý Phi Nhi nàng.
"Cái này quả thực cũng rất kỳ quái, có thể hắn và Mị huynh đệ tình thâm, cho nên bất bình cho Mị thôi."
"Dù là như vậy, hắn quản cũng quá nhiều chuyện hay không."
"Được rồi, ngươi đừng tức giận, lần này chúng ta tới là vì cứu người, cũng đừng đầu tiên đã rối loạn trận tuyến, mặc kệ Mặc Tuyết thế nào cũng hướng về bên chúng ta, ngươi mau nói cho ta biết ở phụ thân ngươi bên kia đã xảy ra chuyện gì."
Quý Phi Nhi hầm hừ tức giận từ trong tay áo lấy ra bình sứ nhỏ: "Nguyệt Vô Tu bảo ta hạ độc Thương Mặc Tuyết, nói muốn diệt trừ hắn trước."
Mẫu Đơn cực kỳ sợ hãi: "Diệt trừ Mặc Tuyết?"
"Đúng vậy, bởi vì ta lừa hắn nói đã hạ độc Tiểu Bạch, hiện tại công lực hắn hoàn toàn biến mất, Nguyệt Lưu Sương ở lại nơi đó chính là vì kiềm chế hắn, bọn họ tin lời ta nói, nói hiện tại uy hiếp lớn nhất chính là Thương Mặc Tuyết, muốn tự ta nghĩ biện pháp giết hắn. Thật là đáng giận, vốn ta muốn hỏi ra tung tích của mẫu thân, không ngờ bọn họ hèn hạ như vậy, lại vẫn muốn ta tiếp tục giết người làm việc ác giúp bọn hắn."
"Vậy chuyện này, Mặc Tuyết hắn biết chưa?"
"Không biết, đại khái đã biết đi, hắn không phải ẩn thân ở chỗ tối sao?"
"Vậy ngươi cũng không thương lượng một chút kế sách nào với hắn?"
"Hừ, ngược lại ta nghĩ, ngươi không nhìn thấy bộ dạng mới vừa của hắn, tựa như ta nợ hắn, đáng đời hắn bị người ta để mắt tới."
"Phi Nhi, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi, chúng ta nên đoàn kết."
Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút cũng phải, nhưng mà vẫn rất tức giận: "Ta mặc kệ, dù sao ta nói việc này cho ngươi, nếu không thì ngươi đi thương lượng tốt với hắn, trở về nói lại cho ta, dù sao ta chịu đủ khuôn mặt giống như khối băng của hắn, tạm thời không muốn gặp lại hắn."
Mẫu Đơn có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Mặc Tuyết, ngươi đừng tức giận."
Bởi vì gian phòng ở ngay cách vách, cả các viện đều bị Thương Mặc Tuyết bày kết giới, cho nên nàng đi ra ngoài một lát vẫn không sao
Thương Mặc Tuyết quả nhiên đang ở trong phòng, thấy Mẫu Đơn đi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, lại miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Mẫu Đơn có chút kỳ quái, lại có chút bất mãn, hắn lạnh nhạt với Quý Phi Nhi cũng thôi, sao đối với mình cũng là một bộ dạng không quá quan tâm tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng đóng cửa lại, sau đó đi vào: "Mặc Tuyết, làm sao ngươi lại cãi nhau với Phi Nhi, thế nào không biết nhường nàng một chút chứ?"
Hắn cũng không trả lời, ngược lại trực tiếp hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta thấy các ngươi gây gổ, cho nên muốn đi qua khuyên nhủ ngươi. Mặc Tuyết, cho dù Phi Nhi thật sự thích Cảnh Hiên, đó cũng là chuyện của hai người nàng và Đế Quân, nếu ngươi nhúng tay vào bên trong như vậy sẽ rất khó xử, đến lúc đó nếu như Đế Quân không tin ngươi, tình huynh đệ của các ngươi chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?"
Nàng nói là tới giải hòa, nhưng mục đích thực sự lại là châm ngòi ly gián.
Thương Mặc Tuyết nhìn nàng, ánh mắt nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu cùng kinh ngạc, sau đó hắn nhàn nhạt trả lời lại.
"Không biết, ta và Mị là chi giao sinh tử mấy vạn năm, cho dù chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình huynh đệ của chúng ta."
Mẫu Đơn đi tới, sau đó lại chủ động ngồi ở trên đùi hắn, ôm cổ hắn, ánh mắt Thương Mặc Tuyết vô cùng quái dị, thân thể cũng có chút cứng ngắc, đột nhiên, hắn một tay đẩy nàng ra.
Mẫu Đơn không dám tin nhìn hắn, đôi mắt có chút đỏ lên: "Mặc Tuyết, ngươi hiện tại ngay cả ta cũng bất mãn sao? Ngươi không phải nói vĩnh viễn yêu một mình ta, cũng sẽ tin ta, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này."
Hắn nắm chặt quả đấm trong tay, sau đó buông ra, giọng nói nhàn nhạt: "Tóm lại, chuyện của ta và Quý Phi Nhi ngươi đừng xen vào nữa, ta tự có chừng mực."
Mẫu Đơn dĩ nhiên không thể nào đơn giản như vậy liền nhảy qua đề tài khác: "Hơn nữa, không phải ngươi nói cho ta biết Phi Nhi chính là Tử Huyên, còn bảo ta không nên nói với bất kỳ người nào, ta vẫn luôn nhớ kỹ, nếu nàng không phải Nguyệt Phi Yên thật, làm sao có thể có vướng mắc gì với Cảnh Hiên người yêu trước kia chứ."
Không biết, nghe được câu này, sắc mặt Thương Mặc Tuyết vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên một tay nắm cổ tay nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Mẫu Đơn kêu đau một tiếng, lúc này hắn mới buông tay, vừa cúi đầu, cổ tay mảnh khảnh đã đỏ một khối lớn.
Mẫu Đơn uất ức nhìn hắn, đáy mắt lóe lên lệ quang: "Không phải ngươi nói cho ta sao? Ngươi làm sao?"
Hắn nhàn nhạt thu hồi thần sắc phòng bị trong mắt: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi nói tiếp đi."
Mẫu Đơn nhìn hắn một chút, vuốt vuốt cổ tay bị đau của mình, vừa mới bắt đầu nàng chuẩn bị châm ngòi ly gián, nói Quý Phi Nhi thật ra là muốn hạ độc hắn, làm hại hắn, nàng ta vẫn luôn giả bộ dáng vẻ thiện lương. Nhưng nhìn đến bộ dáng này của hắn, nàng lại có chút không dám nói rồi.
"Mặc Tuyết, trước khi chuẩn bị đi, Mị kêu ngươi đến phòng, rốt cuộc nói chuyện gì với ngươi, tại sao ta cảm giác sau khi ngươi đi ra tính tình đại biến."
"Cũng không có gì, chính là để cho ta bảo vệ ngươi và Phi Nhi thật tốt, ngàn vạn lần đừng để cho các ngươi bị thương tổn."
"Vậy dáng vẻ là lạ hai ngày nay của ngươi là như thế nào?"
"Lang Tộc xảy ra một ít chuyện, cho nên có chút phiền lòng, chỉ là trước khi đi ta đã giao chuyện này cho Mị rồi."
"Hoá ra là như vậy, vậy thì tốt." Nàng tiến lên khoác cánh tay của hắn: "Mặc Tuyết, hiện tại ta chỉ có ngươi, đồng ý với ta, nhất định không cần cuốn đến chuyện của Phi Nhi và Đế Quân, thật ra thì ta chưa nói cho ngươi biết, tối ngày hôm qua, đang ngủ, Phi Nhi lại hô lên tên Cảnh Hiên."
Nàng chỉ cảm thấy thân thể Thương Mặc Tuyết đột nhiên cứng đờ: "Đáng chết, ngươi nói cái gì?"
"Ngươi đừng kích động như thế, ta biết rõ ngươi bất bình cho Mị, ta cũng rất lo lắng cho Mị, cho nên chúng ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra, trở về ai cũng không được nói, ngươi cũng không cần lại nhằm vào Phi Nhi, chuyện tình cảm này đều không cách nào khống chế, có lẽ cũng không thể trách nàng." Nàng chính là cố ý, làm bộ như vô ý nói ra chuyện giả dối không có thật này, dù sao Thương Mặc Tuyết cũng không thể đi tìm nàng ta nghiệm chứng.
"Còn có, ta ở chung nàng cũng một mực quan sát, thấy thế nào cảm giác nàng cũng không phải là Tử Huyên, nhưng mà Mị lại hết lần này tới lần khác nhận định nàng là Tử Huyên, đây thật là "
Nàng còn chưa nói hết, Thương Mặc Tuyết đột nhiên ngắt lời nàng.
"Nói hưu nói vượn, nàng chính là Tử Huyên."
"Ta và Tử Huyên là tỷ muội tốt, ta có thể không biết hay sao? Nhất định Mị nghĩ sai rồi, còn ngươi nữa không cảm thấy kỳ quái sao? Nàng cũng không phải là Nguyệt Phi Yên chân chính, tại sao lại quan tâm đến tính mạng mẫu thân người khác như vậy, lại tốn công tốn sức như thế đi đến cứu nàng ấy, ta thấy nàng căn bản không phải là Tử Huyên, nhất định là âm mưu của Hồ Tộc."
Thương Mặc Tuyết kinh ngạc nhìn nàng giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng: "Ngươi và Phi Nhi không phải đã thành bằng hữu tốt sao?"
"Cái gì bằng hữu tốt, ta chỉ muốn xác nhận nàng không phải là Tử Huyên mà thôi, tỷ muội tốt của ta chỉ có một mình Tử Huyên, nếu không phải vì nguyên nhân này, ta mới lười phản ứng lại với nàng đấy."
Trong ánh mắt Thương Mặc Tuyết có một chút hơi mù xẹt qua, Mẫu Đơn cố tình còn không biết cái gì gọi là họa từ ở miệng mà ra.
"Mặc Tuyết, ta thấy lần này ngươi phải cẩn thận, mặc dù nàng nói hạ độc ngươi là mưu kế của Hồ Vương, còn nói mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng không dám đảm bảo nàng sẽ không đột nhiên đầu nhập vào phe phụ thân nàng, nếu nàng thật sự hạ độc ngươi, ta thật sự suy nghĩ cho an toàn của ngươi."
Nàng nói những thứ này, chính là vì khiến cho Thương Mặc Tuyết bất mãn với Quý Phi Nhi, đến lúc đó có thể đứng ở cùng một trận tuyến với nàng, sau đó đuổi nàng ta đi, nhưng mà nàng sẽ không nghĩ tới, lần này, nàng thật sự thất sách rồi.
"Được, ta biết rồi." Hắn không để lại dấu vết đẩy tay nàng đặt trên người mình ra: "Ngươi nói có đạo lý, ta về sau sẽ cẩn thận."
Cẩn thận, phải cẩn thận người nào?
Mẫu Đơn cảm thấy nói nhiều như vậy, Thương Mặc Tuyết khẳng định đã bắt đầu chán ghét Quý Phi Nhi rồi, sau đó lại giả bộ thành bộ dáng vô tội thiện lương: "Mặc Tuyết, cho nên ta nói những thứ này chính là sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng chỉ là ta đa tâm, cho nên hiểu lầm Phi Yên, nhưng mà ta lại không thể không nói, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
"Làm sao có thể chứ? Ta biết tất cả ngươi đều là vì ta."
Mẫu Đơn lộ ra nụ cười e lệ: "Cũng biết, ở trên thế giới này chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất, về sau chờ ngươi tự tay giết Đế Tị, sau khi báo thù, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với ngươi, đời đời kiếp kiếp đều không tách ra."
"Ừ." Hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Không còn sớm, ngươi trở về trước đi."
Mẫu Đơn lại làm nũng quấn lên: "Mặc Tuyết, hai ngày nay chúng ta vì chuyện của người khác bôn ba mệt nhọc, cũng không có bao nhiêu thời gian đơn độc chung đụng, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Thương Mặc Tuyết không để lại dấu vết tránh ra: "Nơi này là Hồ Tộc, nguy hiểm trùng điệp, ngươi vẫn nên trở về ở chung một chỗ với Phi Nhi trước đi, cho dù bày kết giới, ta cũng lo lắng nàng ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện, dù sao bây giờ nàng không có một chút pháp lực, xảy ra chuyện gì cũng không có sức đánh trả."
Mẫu Đơn mất hứng giận dỗi nhìn hắn, nếu là trước, nàng có thể ôm ấp yêu thương, Thương Mặc Tuyết vui mừng còn không kịp đâu, làm sao có thể cự tuyệt thân mật với nàng?
Thôi, có thể thật sự như lời hắn nói, gần đây áp lực quá lớn, nàng chỉ muốn một lòng lấy lòng hắn, để cho hắn sủng ái nàng vô điều kiện, tin tưởng nàng, cho nên không muốn làm chuyện khiến hắn mất hứng.
"Được rồi, ta đi về trước đây, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Thương Mặc Tuyết gật đầu, sau đó liền không tiếp tục nhìn nàng, Mẫu Đơn cố ý kì kèo mè nheo, nhìn hắn quả thực không có ý giữ nàng lại, trong lòng hầm hừ tức giận ra cửa.
Nàng không biết là, sau khi nàng ra ngoài, trên mặt Thương Mặc Tuyết thoáng qua biểu tình khác thường.
Edit: Thảo My
Nàng hầm hừ tức giận trở về phòng, Mẫu Đơn thấy bộ dáng này của nàng, thì có chút nghi ngờ.
"Thế nào Phi Nhi, chẳng lẽ chuyện tiến triển không thuận lợi sao?"
"Đừng nói nữa, không có chút nào thuận lợi, chỗ nào cũng không thuận lợi." Vốn theo Nguyệt Vô Tu ra ngoài nàng vẫn không có cảm giác gì quá lớn, ngược lại cuối cùng bị Thương Mặc Tuyết làm cho tức giận thành bộ dáng này.
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, Mặc Tuyết không phải đi cùng với ngươi, hắn ở bên cạnh bảo vệ ngươi, hẳn là sẽ không để cho ngươi bị khi dễ mới đúng."
"A người khi dễ ta chính là hắn."
"Làm sao có thể chứ?"
"Ta cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, chung quy hắn hoài nghi ta và Cảnh Hiên, còn hung dữ với ta như vậy, không có chút nào tin tưởng ta, thật là sắp bị hắn làm tức chết rồi."
Cho dù Mẫu Đơn hoài nghi nàng, Thương Mặc Tuyết cũng không nên hoài nghi nàng, bởi vì Thương Mặc Tuyết biết nàng không phải Nguyệt Phi Yên chân chính, cho dù Cảnh Hiên là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, cũng không có bất cứ chuyện gì với Quý Phi Nhi nàng.
"Cái này quả thực cũng rất kỳ quái, có thể hắn và Mị huynh đệ tình thâm, cho nên bất bình cho Mị thôi."
"Dù là như vậy, hắn quản cũng quá nhiều chuyện hay không."
"Được rồi, ngươi đừng tức giận, lần này chúng ta tới là vì cứu người, cũng đừng đầu tiên đã rối loạn trận tuyến, mặc kệ Mặc Tuyết thế nào cũng hướng về bên chúng ta, ngươi mau nói cho ta biết ở phụ thân ngươi bên kia đã xảy ra chuyện gì."
Quý Phi Nhi hầm hừ tức giận từ trong tay áo lấy ra bình sứ nhỏ: "Nguyệt Vô Tu bảo ta hạ độc Thương Mặc Tuyết, nói muốn diệt trừ hắn trước."
Mẫu Đơn cực kỳ sợ hãi: "Diệt trừ Mặc Tuyết?"
"Đúng vậy, bởi vì ta lừa hắn nói đã hạ độc Tiểu Bạch, hiện tại công lực hắn hoàn toàn biến mất, Nguyệt Lưu Sương ở lại nơi đó chính là vì kiềm chế hắn, bọn họ tin lời ta nói, nói hiện tại uy hiếp lớn nhất chính là Thương Mặc Tuyết, muốn tự ta nghĩ biện pháp giết hắn. Thật là đáng giận, vốn ta muốn hỏi ra tung tích của mẫu thân, không ngờ bọn họ hèn hạ như vậy, lại vẫn muốn ta tiếp tục giết người làm việc ác giúp bọn hắn."
"Vậy chuyện này, Mặc Tuyết hắn biết chưa?"
"Không biết, đại khái đã biết đi, hắn không phải ẩn thân ở chỗ tối sao?"
"Vậy ngươi cũng không thương lượng một chút kế sách nào với hắn?"
"Hừ, ngược lại ta nghĩ, ngươi không nhìn thấy bộ dạng mới vừa của hắn, tựa như ta nợ hắn, đáng đời hắn bị người ta để mắt tới."
"Phi Nhi, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi, chúng ta nên đoàn kết."
Quý Phi Nhi suy nghĩ một chút cũng phải, nhưng mà vẫn rất tức giận: "Ta mặc kệ, dù sao ta nói việc này cho ngươi, nếu không thì ngươi đi thương lượng tốt với hắn, trở về nói lại cho ta, dù sao ta chịu đủ khuôn mặt giống như khối băng của hắn, tạm thời không muốn gặp lại hắn."
Mẫu Đơn có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm Mặc Tuyết, ngươi đừng tức giận."
Bởi vì gian phòng ở ngay cách vách, cả các viện đều bị Thương Mặc Tuyết bày kết giới, cho nên nàng đi ra ngoài một lát vẫn không sao
Thương Mặc Tuyết quả nhiên đang ở trong phòng, thấy Mẫu Đơn đi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, lại miễn cưỡng nhắm hai mắt lại.
Trong lòng Mẫu Đơn có chút kỳ quái, lại có chút bất mãn, hắn lạnh nhạt với Quý Phi Nhi cũng thôi, sao đối với mình cũng là một bộ dạng không quá quan tâm tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng đóng cửa lại, sau đó đi vào: "Mặc Tuyết, làm sao ngươi lại cãi nhau với Phi Nhi, thế nào không biết nhường nàng một chút chứ?"
Hắn cũng không trả lời, ngược lại trực tiếp hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta thấy các ngươi gây gổ, cho nên muốn đi qua khuyên nhủ ngươi. Mặc Tuyết, cho dù Phi Nhi thật sự thích Cảnh Hiên, đó cũng là chuyện của hai người nàng và Đế Quân, nếu ngươi nhúng tay vào bên trong như vậy sẽ rất khó xử, đến lúc đó nếu như Đế Quân không tin ngươi, tình huynh đệ của các ngươi chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?"
Nàng nói là tới giải hòa, nhưng mục đích thực sự lại là châm ngòi ly gián.
Thương Mặc Tuyết nhìn nàng, ánh mắt nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu cùng kinh ngạc, sau đó hắn nhàn nhạt trả lời lại.
"Không biết, ta và Mị là chi giao sinh tử mấy vạn năm, cho dù chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình huynh đệ của chúng ta."
Mẫu Đơn đi tới, sau đó lại chủ động ngồi ở trên đùi hắn, ôm cổ hắn, ánh mắt Thương Mặc Tuyết vô cùng quái dị, thân thể cũng có chút cứng ngắc, đột nhiên, hắn một tay đẩy nàng ra.
Mẫu Đơn không dám tin nhìn hắn, đôi mắt có chút đỏ lên: "Mặc Tuyết, ngươi hiện tại ngay cả ta cũng bất mãn sao? Ngươi không phải nói vĩnh viễn yêu một mình ta, cũng sẽ tin ta, tại sao ngươi lại biến thành bộ dáng này."
Hắn nắm chặt quả đấm trong tay, sau đó buông ra, giọng nói nhàn nhạt: "Tóm lại, chuyện của ta và Quý Phi Nhi ngươi đừng xen vào nữa, ta tự có chừng mực."
Mẫu Đơn dĩ nhiên không thể nào đơn giản như vậy liền nhảy qua đề tài khác: "Hơn nữa, không phải ngươi nói cho ta biết Phi Nhi chính là Tử Huyên, còn bảo ta không nên nói với bất kỳ người nào, ta vẫn luôn nhớ kỹ, nếu nàng không phải Nguyệt Phi Yên thật, làm sao có thể có vướng mắc gì với Cảnh Hiên người yêu trước kia chứ."
Không biết, nghe được câu này, sắc mặt Thương Mặc Tuyết vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên một tay nắm cổ tay nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Mẫu Đơn kêu đau một tiếng, lúc này hắn mới buông tay, vừa cúi đầu, cổ tay mảnh khảnh đã đỏ một khối lớn.
Mẫu Đơn uất ức nhìn hắn, đáy mắt lóe lên lệ quang: "Không phải ngươi nói cho ta sao? Ngươi làm sao?"
Hắn nhàn nhạt thu hồi thần sắc phòng bị trong mắt: "Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi nói tiếp đi."
Mẫu Đơn nhìn hắn một chút, vuốt vuốt cổ tay bị đau của mình, vừa mới bắt đầu nàng chuẩn bị châm ngòi ly gián, nói Quý Phi Nhi thật ra là muốn hạ độc hắn, làm hại hắn, nàng ta vẫn luôn giả bộ dáng vẻ thiện lương. Nhưng nhìn đến bộ dáng này của hắn, nàng lại có chút không dám nói rồi.
"Mặc Tuyết, trước khi chuẩn bị đi, Mị kêu ngươi đến phòng, rốt cuộc nói chuyện gì với ngươi, tại sao ta cảm giác sau khi ngươi đi ra tính tình đại biến."
"Cũng không có gì, chính là để cho ta bảo vệ ngươi và Phi Nhi thật tốt, ngàn vạn lần đừng để cho các ngươi bị thương tổn."
"Vậy dáng vẻ là lạ hai ngày nay của ngươi là như thế nào?"
"Lang Tộc xảy ra một ít chuyện, cho nên có chút phiền lòng, chỉ là trước khi đi ta đã giao chuyện này cho Mị rồi."
"Hoá ra là như vậy, vậy thì tốt." Nàng tiến lên khoác cánh tay của hắn: "Mặc Tuyết, hiện tại ta chỉ có ngươi, đồng ý với ta, nhất định không cần cuốn đến chuyện của Phi Nhi và Đế Quân, thật ra thì ta chưa nói cho ngươi biết, tối ngày hôm qua, đang ngủ, Phi Nhi lại hô lên tên Cảnh Hiên."
Nàng chỉ cảm thấy thân thể Thương Mặc Tuyết đột nhiên cứng đờ: "Đáng chết, ngươi nói cái gì?"
"Ngươi đừng kích động như thế, ta biết rõ ngươi bất bình cho Mị, ta cũng rất lo lắng cho Mị, cho nên chúng ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra, trở về ai cũng không được nói, ngươi cũng không cần lại nhằm vào Phi Nhi, chuyện tình cảm này đều không cách nào khống chế, có lẽ cũng không thể trách nàng." Nàng chính là cố ý, làm bộ như vô ý nói ra chuyện giả dối không có thật này, dù sao Thương Mặc Tuyết cũng không thể đi tìm nàng ta nghiệm chứng.
"Còn có, ta ở chung nàng cũng một mực quan sát, thấy thế nào cảm giác nàng cũng không phải là Tử Huyên, nhưng mà Mị lại hết lần này tới lần khác nhận định nàng là Tử Huyên, đây thật là "
Nàng còn chưa nói hết, Thương Mặc Tuyết đột nhiên ngắt lời nàng.
"Nói hưu nói vượn, nàng chính là Tử Huyên."
"Ta và Tử Huyên là tỷ muội tốt, ta có thể không biết hay sao? Nhất định Mị nghĩ sai rồi, còn ngươi nữa không cảm thấy kỳ quái sao? Nàng cũng không phải là Nguyệt Phi Yên chân chính, tại sao lại quan tâm đến tính mạng mẫu thân người khác như vậy, lại tốn công tốn sức như thế đi đến cứu nàng ấy, ta thấy nàng căn bản không phải là Tử Huyên, nhất định là âm mưu của Hồ Tộc."
Thương Mặc Tuyết kinh ngạc nhìn nàng giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng: "Ngươi và Phi Nhi không phải đã thành bằng hữu tốt sao?"
"Cái gì bằng hữu tốt, ta chỉ muốn xác nhận nàng không phải là Tử Huyên mà thôi, tỷ muội tốt của ta chỉ có một mình Tử Huyên, nếu không phải vì nguyên nhân này, ta mới lười phản ứng lại với nàng đấy."
Trong ánh mắt Thương Mặc Tuyết có một chút hơi mù xẹt qua, Mẫu Đơn cố tình còn không biết cái gì gọi là họa từ ở miệng mà ra.
"Mặc Tuyết, ta thấy lần này ngươi phải cẩn thận, mặc dù nàng nói hạ độc ngươi là mưu kế của Hồ Vương, còn nói mình tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng không dám đảm bảo nàng sẽ không đột nhiên đầu nhập vào phe phụ thân nàng, nếu nàng thật sự hạ độc ngươi, ta thật sự suy nghĩ cho an toàn của ngươi."
Nàng nói những thứ này, chính là vì khiến cho Thương Mặc Tuyết bất mãn với Quý Phi Nhi, đến lúc đó có thể đứng ở cùng một trận tuyến với nàng, sau đó đuổi nàng ta đi, nhưng mà nàng sẽ không nghĩ tới, lần này, nàng thật sự thất sách rồi.
"Được, ta biết rồi." Hắn không để lại dấu vết đẩy tay nàng đặt trên người mình ra: "Ngươi nói có đạo lý, ta về sau sẽ cẩn thận."
Cẩn thận, phải cẩn thận người nào?
Mẫu Đơn cảm thấy nói nhiều như vậy, Thương Mặc Tuyết khẳng định đã bắt đầu chán ghét Quý Phi Nhi rồi, sau đó lại giả bộ thành bộ dáng vô tội thiện lương: "Mặc Tuyết, cho nên ta nói những thứ này chính là sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng chỉ là ta đa tâm, cho nên hiểu lầm Phi Yên, nhưng mà ta lại không thể không nói, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
"Làm sao có thể chứ? Ta biết tất cả ngươi đều là vì ta."
Mẫu Đơn lộ ra nụ cười e lệ: "Cũng biết, ở trên thế giới này chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất, về sau chờ ngươi tự tay giết Đế Tị, sau khi báo thù, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với ngươi, đời đời kiếp kiếp đều không tách ra."
"Ừ." Hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Không còn sớm, ngươi trở về trước đi."
Mẫu Đơn lại làm nũng quấn lên: "Mặc Tuyết, hai ngày nay chúng ta vì chuyện của người khác bôn ba mệt nhọc, cũng không có bao nhiêu thời gian đơn độc chung đụng, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Thương Mặc Tuyết không để lại dấu vết tránh ra: "Nơi này là Hồ Tộc, nguy hiểm trùng điệp, ngươi vẫn nên trở về ở chung một chỗ với Phi Nhi trước đi, cho dù bày kết giới, ta cũng lo lắng nàng ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện, dù sao bây giờ nàng không có một chút pháp lực, xảy ra chuyện gì cũng không có sức đánh trả."
Mẫu Đơn mất hứng giận dỗi nhìn hắn, nếu là trước, nàng có thể ôm ấp yêu thương, Thương Mặc Tuyết vui mừng còn không kịp đâu, làm sao có thể cự tuyệt thân mật với nàng?
Thôi, có thể thật sự như lời hắn nói, gần đây áp lực quá lớn, nàng chỉ muốn một lòng lấy lòng hắn, để cho hắn sủng ái nàng vô điều kiện, tin tưởng nàng, cho nên không muốn làm chuyện khiến hắn mất hứng.
"Được rồi, ta đi về trước đây, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Thương Mặc Tuyết gật đầu, sau đó liền không tiếp tục nhìn nàng, Mẫu Đơn cố ý kì kèo mè nheo, nhìn hắn quả thực không có ý giữ nàng lại, trong lòng hầm hừ tức giận ra cửa.
Nàng không biết là, sau khi nàng ra ngoài, trên mặt Thương Mặc Tuyết thoáng qua biểu tình khác thường.
Danh sách chương