Edit: Thảo My
Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nàng chỉ có thể duy trì bình tĩnh: "Chuyện này đã qua cũng không cần nhắc lại nữa."
Có vài người liền bắt đầu xì xào bàn tán, nói gì Cảnh Hiên là đệ nhất mỹ nam Hồ Tộc, trước nàng còn quấn quít chặt lấy Cảnh Hiên, bây giờ gả cho Đế quân liền không để hắn vào trong mắt, thật là một nữ nhân ác độc âm hiểm, chẳng trách được nói nàng là đãng phụ.
Ánh mắt của nàng lại buộc phải chống lại Cảnh Hiên, nhìn hắn tự giễu cười
một tiếng, lập tức phát hiện lời nói của mình quá đả thương người khác, hắn cho rằng mình vẫn là Nguyệt Phi Yên, chắc chắn rất thất vọng.
Như vậy cũng tốt, vốn cũng không nên cho hắn hy vọng, cho dù trước kia Nguyệt Phi Yên từng có một đoạn tình với hắn, thì bây giờ nàng đến nơi này cũng có thể giải quyết dứt khoát rồi.
Tiếp phong yến (bữa tiệc tẩy trần) này, nàng thật sự có chút không ở nổi nữa, vì vậy liền viện cớ nói muốn đi ra ngoài, liền mượn cơ hội rời đi hóng mát một chút.
Bây giờ nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng với Nguyệt Vô Tu, chắc hẳn hắn cũng không dám làm gì mình.
Vẫn là ra ngoài tốt hơn, tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, chuyện Cảnh Hiên đã đủ khiến nàng phiền lòng rồi, không nghĩ tới Thương Mặc Tuyết lại cũng thò một chân vào, nàng có chút không dám nhìn hắn, ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, một vầng trăng sáng nhô lên cao, bởi vì bận tâm đến vấn đề an toàn, nàng cũng không đi xa.
Một gốc cây đa già trước mặt đưa tới chú ý của nàng, cây lớn như vậy ở Yêu ma giới này, cũng phải mấy ngàn năm, không sai biệt lắm cũng đã tu luyện thành tinh rồi.
Cũng không biết thế nào, nàng lại không tự chủ được đi tới, nhẹ nhàng vỗ về thân cây, cũng không biết đụng phải nơi nào, đột nhiên xuất hiện một cái rãnh kín nho nhỏ.
Ah? Còn có cơ quan, nàng tò mò duỗi tay đi vào lấy đồ vật bên trong ra, lại là một hà bao nho nhỏ, chỉ là, phía trên hà bao, dùng kim tuyến thêu một chữ "Cảnh".
Cảnh Cảnh Hiên. Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến nam nhân giữa trán mới vừa mang theo nhàn nhạt ưu thương, đang cảm thấy tò mò bên trong cây này làm sao cũng cất giấu loại đồ vật này, đột nhiên, một âm thanh đau thương tuyệt vọng từ sau lưng truyền đến.
"Phi Yên, ta biết, nàng sẽ không tàn nhẫn như vậy quên mất quá khứ của chúng ta, cho dù nàng gả cho Đế Quân, trong lòng vẫn có ta đúng không?"
Nàng quay người lại, quả thật liền nhìn thấy nam nhân mới vừa ở trên tiệc rượu, hắn gọi là Cảnh Hiên, là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, mà nàng lại là Quý Phi Nhi, thân phận hết sức khó xử.
Nàng lùi về phía sau một bước, lắc đầu: "Ta nghĩ ta mới vừa ở trên tiệc rượu đã nói rất rõ, chuyện đều đã qua rồi."
"Không, ta không tin, Phi Yên, rõ ràng trước chúng ta yêu nhau như vậy, nàng gả cho Đế Quân nhất định là bị ép buộc." Âm thanh của hắn mang theo mùi rượu rõ ràng, vừa tới gần như thế, gương mặt tuấn mỹ kia cũng mang theo đỏ ửng, nhất định là uống quá nhiều, chỉ là cũng vì uống quá nhiều, mới có thể nói ra lời thật lòng, nếu không hôm nay lấy thân phận bọn họ cách xa nhau, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.
"Không phải như ngươi nghĩ, thôi, ngươi coi ta là một nữ nhân xấu, quên ta đi." Quý Phi Nhi không muốn nhiều lời với hắn, cũng lo lắng có người sẽ thấy một màn như vậy, truyền đi ảnh hưởng không tốt.
Nàng muốn rời khỏi, nhưng Cảnh Hiên lại ngăn đường đi của nàng, âm thanh đều mang theo đau khổ xé lòng: "Phi Yên, ta biết sai rồi, nàng nhất định vẫn còn giận ta có đúng không? Người ta yêu thực sự chỉ có một mình nàng, ngày đó ta cũng không biết vì sao lại uống quá nhiều rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyệt Lưu Sương ngủ ở bên cạnh ta, ta thật sự là không biết đây là chuyện gì xảy ra, nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta chỉ yêu một mình nàng."
Lời này thật sự khiến Quý Phi Nhi có chút cảm thấy hứng thú, vậy mà lại có liên quan đến Nguyệt Lưu Sương.
Dựa vào sự thông minh của nàng, nàng rất nhanh nghĩ ra đây là chuyện gì.
Trước kia Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên yêu nhau, Nguyệt Lưu Sương từ trong chặn ngang một cước, Cảnh Hiên chẳng thèm ngó ngàng tới nàng, cho nên Nguyệt Lưu Sương liền cố ý chuốc hắn uống say, sau đó ngủ ở bên cạnh hắn, khiến Nguyệt Phi Yên hiểu lầm, muốn chia rẽ bọn họ.
Không ngờ Nguyệt Phi Yên cũng có một nam nhân thật lòng yêu nàng như vậy.
Nhưng mà nàng lại biết, hiện nay mình không thể nào nhấc lên quan hệ gì với hắn, liền cố ý giận tái mặt.
"Ngươi còn dám nói, ta chỉ muốn tình cảm độc nhất vô nhị, ngươi đã xảy ra chuyện như vậy với tỷ tỷ ta, vậy cũng không cần tới tìm ta nữa."
"Không, Phi Yên, ta không muốn xa cách, là ban đầu ta quá hèn nhát, nếu như ta có thể bỏ xuống hết thảy thân phận này, dẫn nàng cao bay xa chạy, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ngày đó nàng khóc rời đi, không lâu về sau liền truyền đến tin tức nàng gả cho Đế Quân, nàng biết ta có bao nhiêu khổ sở không? Ta rất muốn đi tìm nàng, nhưng mẫu thân lại nhốt ta ở nhà, còn trách mắng ta nhất định phải thành thân với Nguyệt Lưu Sương, người ta yêu chỉ có một mình nàng, làm sao có thể lấy nàng ta." Nguyệt Lưu Sương vẫn quấn quít làm phiền hắn, sau đó nàng ta lại đi Đế đô, hắn cũng cảm thấy hết sức may mắn và thanh tịnh, hắn cũng rất muốn đi tìm nàng, nhưng Đế đô căn bản không phải nơi hắn có thể đi.
"Cái đó ta nhớ ngươi cũng biết, ta ở Yêu ma giới danh tiếng rất kém, nếu ngươi đi cùng ta, cũng sẽ bị mọi người nhạo báng." Những người như bọn hắn không phải đều rất quan tâm tôn nghiêm của mình sao, nói cái này hắn sẽ phải có chút cố kỵ thôi.
"Ta hiểu rõ kia không phải là thật, chỉ là mưu kế của Nguyệt Lưu Sương ám hại nàng, coi như thật sự như vậy, đó cũng là lỗi của ta, là ta không bảo vệ nàng tốt."
Hắn gắt gao lôi kéo tay của nàng, hắn đã hối hận một lần, tuyệt đối không thể nữa hối hận lần thứ hai, hắn không muốn buông nàng ra.
"Này, ngươi buông tay, mau buông tay." Quý Phi Nhi dùng sức giãy thoát, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hắn rất đáng thương, có mấy phần đồng tình với hắn, nhưng mà nghe được câu này lại cảm thấy hắn rất thật đáng buồn, nếu hắn có thể dũng cảm một chút, Nguyệt Phi Yên nói không chừng sẽ không chết. Nói cho cùng, vẫn là hắn quá hèn nhát. Nếu hắn biết nhiều như vậy, còn có thể tùy Nguyệt Lưu Sương cùng người ở Vương Cung thương tổn nàng, thật là nam nhân vô dụng.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lúc có không biết quý trọng, mất đi mới hối tiếc không kịp, nhưng mà trên cái thế giới này căn bản không có thuốc hối hận có thể uống.
Hắn mượn men say, lại liều mạng trực tiếp nàng ôm vào trong ngực: "Ta một mực nghĩ tới, nếu như nàng có thể trở lại, vô luận như thế nào ta cũng sẽ giữ nàng ở bên người, ta nguyện ý vì nàng vứt bỏ tất cả, chỉ cần nàng có thể cho ta cơ hội này."
"Ngươi buông ta ra." Quý Phi Nhi liều mạng vùng vẫy, nàng rốt cuộc biết không thể nói gì với một tên quỷ say: "Nếu ngươi không buông tay ta liền gọi người tới, ta cho ngươi biết, bây giờ ta là người trong lòng Đế Quân, ta đã sớm quên ngươi, không thích ngươi."
Cảnh Hiên đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa nàng nhảy dựng người.
"Ta không tin!" Hắn đột nhiên thô lỗ vứt tay nàng: "Nàng nói không thích ta, nhưng nàng lại đến đến gốc cây đa chúng ta đính ước, cầm đi tín vật đính ước lúc trước của ta."
Ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, kim tuyến thêu thành chữ "Cảnh" phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.
Hắn lại lấy túi hương bên hông mình xuống, lấy đến trước mặt nàng, phía trên thêu một chữ "Yên".
Quý Phi Nhi có chút ngây ngẩn cả người, trong lòng âm thầm nghĩ mình thật là nhiều chuyện, chỉ là tựa vào trên cây nhẹ nhàng đụng một cái mà liền gặp vận cứt chó như vậy, nhưng mà, nàng thật sự không cố ý.
Không ngờ bọn họ còn có tín vật đính ước như vậy, chắc hẳn tình cảm của bọn họ nhất định rất sâu đậm, nhìn dáng vẻ khổ sở như vậy của Cảnh Hiên, nàng lại có chút mềm lòng.
Dưới ánh trăng, nàng có thể nhìn thấy đáy mắt hắn hiện lên ngấn lệ.
"Túi hương này, là nàng tự tay thêu, một cho ta, một cho nàng, chúng ta ước định nhất định phải nắm tay nhau cả đời, vĩnh viễn sẽ không tách ra, nhưng mà, tại sao số mạng trêu người như thế."
Nàng ôn nhu khuyên hắn: "Cảnh Hiên, cho dù chúng ta thật sự đã từng yêu nhau, nhưng mà kia đều đã qua, ngươi còn có thể có được nữ tử tốt hơn, bây giờ ta cũng đã gả làm thê tử người khác, đây chính là hữu duyên vô phận."
Cảnh Hiên cười khổ, đôi mắt vốn là men say mông lung lúc này lại là một mảnh thanh minh: "Sau khi nàng đi, có một lần ta hỏi thăm tin tức của nàng từ Nguyệt Lưu Sương, nàng ta nói nàng gả vào Đế Cung phải đi chịu khổ, Đế Quân căn bản không thể đối xử tử tế với nàng, thậm chí sẽ còn có nguy hiểm đến sinh mạng."
Cho nên, hắn vừa mới muốn mang nàng rời đi như vậy sao? Quý Phi Nhi đột nhiên phát hiện mình hiểu lầm hắn, hắn cho rằng Nguyệt Phi Yên ở Đế Cung chịu uất ức, cho nên mới phải khẩn trương kích động như vậy.
"Ngươi hiểu lầm, cũng không giống như nàng nói, Đế Quân hắn đối với ta rất tốt, tỷ tỷ nàng nhất định là đang lừa ngươi."
"Phi Yên, nàng luôn kiên cường như vậy, đều nuốt toàn bộ đau khổ vào bụng, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói gì với ta, nhưng mà nàng cho rằng ta thật sự cái gì cũng không biết sao? Ta chính là biểu ca của nàng, có một lần ta nghe phụ thân nói qua về chuyện Đại Vương muốn tạo phản, chuyện này Đế Quân không phải không biết, nàng thân là công chúa Hồ Tộc, hắn làm sao có thể thật lòng đối với nàng, nàng chớ ngốc như vậy."
Quý Phi Nhi không biết nên giải thích làm sao với hắn, bởi vì đối với nàng mà nói, hắn vẫn chỉ là một người xa lạ, nàng không thể nào thổ lộ quá nhiều tình cảm với hắn, nhưng mà nếu không nói, cũng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hơn nữa không nói rõ ràng hắn cũng sẽ không để nàng đi.
Nàng linh cơ nhất động (nhanh trí), đột nhiên nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
"Ta nhớ ngươi biết, sở dĩ ta biết phải chịu nhục như vậy, tất cả đều là vì mẫu thân của ta, bây giờ nàng còn bị nhốt ở Vương Cung, sống chết chưa biết, thân là nữ nhi, làm sao đành lòng nhìn mẫu thân chịu khổ như thế, ta gả cho Đế Quân, là ý tứ của phụ vương, mặc kệ như thế nào, ta cũng là thân bất do kỷ."
"Nàng nàng nói là vương phi? Nàng ấy không phải cũng đã chết sớm rồi sao?"
Trong lòng Quý Phi Nhi thầm giật mình, trời ạ, chẳng lẽ bên ngoài đồn nàng ấy đã chết? Nguyệt Vô Tu này cũng quá độc ác, dù gì cũng là nữ nhân đã sinh hài tử cho hắn, nếu như không phải là Nguyệt Lưu Sương ở trước mặt nàng nói ra như vậy, chỉ sợ cũng không mấy người biết.
"Không có, nàng bị phụ vương giam lỏng trong cung, ta không biết nàng ở nơi nào, cũng không tìm được nàng, nhưng nàng nhất định còn sống."
Có lẽ, nàng có thể thông qua quan hệ của Cảnh Hiên tìm được tung tích mẫu thân.
Thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nàng chỉ có thể duy trì bình tĩnh: "Chuyện này đã qua cũng không cần nhắc lại nữa."
Có vài người liền bắt đầu xì xào bàn tán, nói gì Cảnh Hiên là đệ nhất mỹ nam Hồ Tộc, trước nàng còn quấn quít chặt lấy Cảnh Hiên, bây giờ gả cho Đế quân liền không để hắn vào trong mắt, thật là một nữ nhân ác độc âm hiểm, chẳng trách được nói nàng là đãng phụ.
Ánh mắt của nàng lại buộc phải chống lại Cảnh Hiên, nhìn hắn tự giễu cười
một tiếng, lập tức phát hiện lời nói của mình quá đả thương người khác, hắn cho rằng mình vẫn là Nguyệt Phi Yên, chắc chắn rất thất vọng.
Như vậy cũng tốt, vốn cũng không nên cho hắn hy vọng, cho dù trước kia Nguyệt Phi Yên từng có một đoạn tình với hắn, thì bây giờ nàng đến nơi này cũng có thể giải quyết dứt khoát rồi.
Tiếp phong yến (bữa tiệc tẩy trần) này, nàng thật sự có chút không ở nổi nữa, vì vậy liền viện cớ nói muốn đi ra ngoài, liền mượn cơ hội rời đi hóng mát một chút.
Bây giờ nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng với Nguyệt Vô Tu, chắc hẳn hắn cũng không dám làm gì mình.
Vẫn là ra ngoài tốt hơn, tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, chuyện Cảnh Hiên đã đủ khiến nàng phiền lòng rồi, không nghĩ tới Thương Mặc Tuyết lại cũng thò một chân vào, nàng có chút không dám nhìn hắn, ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, một vầng trăng sáng nhô lên cao, bởi vì bận tâm đến vấn đề an toàn, nàng cũng không đi xa.
Một gốc cây đa già trước mặt đưa tới chú ý của nàng, cây lớn như vậy ở Yêu ma giới này, cũng phải mấy ngàn năm, không sai biệt lắm cũng đã tu luyện thành tinh rồi.
Cũng không biết thế nào, nàng lại không tự chủ được đi tới, nhẹ nhàng vỗ về thân cây, cũng không biết đụng phải nơi nào, đột nhiên xuất hiện một cái rãnh kín nho nhỏ.
Ah? Còn có cơ quan, nàng tò mò duỗi tay đi vào lấy đồ vật bên trong ra, lại là một hà bao nho nhỏ, chỉ là, phía trên hà bao, dùng kim tuyến thêu một chữ "Cảnh".
Cảnh Cảnh Hiên. Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến nam nhân giữa trán mới vừa mang theo nhàn nhạt ưu thương, đang cảm thấy tò mò bên trong cây này làm sao cũng cất giấu loại đồ vật này, đột nhiên, một âm thanh đau thương tuyệt vọng từ sau lưng truyền đến.
"Phi Yên, ta biết, nàng sẽ không tàn nhẫn như vậy quên mất quá khứ của chúng ta, cho dù nàng gả cho Đế Quân, trong lòng vẫn có ta đúng không?"
Nàng quay người lại, quả thật liền nhìn thấy nam nhân mới vừa ở trên tiệc rượu, hắn gọi là Cảnh Hiên, là người yêu trước kia của Nguyệt Phi Yên, mà nàng lại là Quý Phi Nhi, thân phận hết sức khó xử.
Nàng lùi về phía sau một bước, lắc đầu: "Ta nghĩ ta mới vừa ở trên tiệc rượu đã nói rất rõ, chuyện đều đã qua rồi."
"Không, ta không tin, Phi Yên, rõ ràng trước chúng ta yêu nhau như vậy, nàng gả cho Đế Quân nhất định là bị ép buộc." Âm thanh của hắn mang theo mùi rượu rõ ràng, vừa tới gần như thế, gương mặt tuấn mỹ kia cũng mang theo đỏ ửng, nhất định là uống quá nhiều, chỉ là cũng vì uống quá nhiều, mới có thể nói ra lời thật lòng, nếu không hôm nay lấy thân phận bọn họ cách xa nhau, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.
"Không phải như ngươi nghĩ, thôi, ngươi coi ta là một nữ nhân xấu, quên ta đi." Quý Phi Nhi không muốn nhiều lời với hắn, cũng lo lắng có người sẽ thấy một màn như vậy, truyền đi ảnh hưởng không tốt.
Nàng muốn rời khỏi, nhưng Cảnh Hiên lại ngăn đường đi của nàng, âm thanh đều mang theo đau khổ xé lòng: "Phi Yên, ta biết sai rồi, nàng nhất định vẫn còn giận ta có đúng không? Người ta yêu thực sự chỉ có một mình nàng, ngày đó ta cũng không biết vì sao lại uống quá nhiều rượu, ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyệt Lưu Sương ngủ ở bên cạnh ta, ta thật sự là không biết đây là chuyện gì xảy ra, nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta chỉ yêu một mình nàng."
Lời này thật sự khiến Quý Phi Nhi có chút cảm thấy hứng thú, vậy mà lại có liên quan đến Nguyệt Lưu Sương.
Dựa vào sự thông minh của nàng, nàng rất nhanh nghĩ ra đây là chuyện gì.
Trước kia Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên yêu nhau, Nguyệt Lưu Sương từ trong chặn ngang một cước, Cảnh Hiên chẳng thèm ngó ngàng tới nàng, cho nên Nguyệt Lưu Sương liền cố ý chuốc hắn uống say, sau đó ngủ ở bên cạnh hắn, khiến Nguyệt Phi Yên hiểu lầm, muốn chia rẽ bọn họ.
Không ngờ Nguyệt Phi Yên cũng có một nam nhân thật lòng yêu nàng như vậy.
Nhưng mà nàng lại biết, hiện nay mình không thể nào nhấc lên quan hệ gì với hắn, liền cố ý giận tái mặt.
"Ngươi còn dám nói, ta chỉ muốn tình cảm độc nhất vô nhị, ngươi đã xảy ra chuyện như vậy với tỷ tỷ ta, vậy cũng không cần tới tìm ta nữa."
"Không, Phi Yên, ta không muốn xa cách, là ban đầu ta quá hèn nhát, nếu như ta có thể bỏ xuống hết thảy thân phận này, dẫn nàng cao bay xa chạy, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Ngày đó nàng khóc rời đi, không lâu về sau liền truyền đến tin tức nàng gả cho Đế Quân, nàng biết ta có bao nhiêu khổ sở không? Ta rất muốn đi tìm nàng, nhưng mẫu thân lại nhốt ta ở nhà, còn trách mắng ta nhất định phải thành thân với Nguyệt Lưu Sương, người ta yêu chỉ có một mình nàng, làm sao có thể lấy nàng ta." Nguyệt Lưu Sương vẫn quấn quít làm phiền hắn, sau đó nàng ta lại đi Đế đô, hắn cũng cảm thấy hết sức may mắn và thanh tịnh, hắn cũng rất muốn đi tìm nàng, nhưng Đế đô căn bản không phải nơi hắn có thể đi.
"Cái đó ta nhớ ngươi cũng biết, ta ở Yêu ma giới danh tiếng rất kém, nếu ngươi đi cùng ta, cũng sẽ bị mọi người nhạo báng." Những người như bọn hắn không phải đều rất quan tâm tôn nghiêm của mình sao, nói cái này hắn sẽ phải có chút cố kỵ thôi.
"Ta hiểu rõ kia không phải là thật, chỉ là mưu kế của Nguyệt Lưu Sương ám hại nàng, coi như thật sự như vậy, đó cũng là lỗi của ta, là ta không bảo vệ nàng tốt."
Hắn gắt gao lôi kéo tay của nàng, hắn đã hối hận một lần, tuyệt đối không thể nữa hối hận lần thứ hai, hắn không muốn buông nàng ra.
"Này, ngươi buông tay, mau buông tay." Quý Phi Nhi dùng sức giãy thoát, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hắn rất đáng thương, có mấy phần đồng tình với hắn, nhưng mà nghe được câu này lại cảm thấy hắn rất thật đáng buồn, nếu hắn có thể dũng cảm một chút, Nguyệt Phi Yên nói không chừng sẽ không chết. Nói cho cùng, vẫn là hắn quá hèn nhát. Nếu hắn biết nhiều như vậy, còn có thể tùy Nguyệt Lưu Sương cùng người ở Vương Cung thương tổn nàng, thật là nam nhân vô dụng.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lúc có không biết quý trọng, mất đi mới hối tiếc không kịp, nhưng mà trên cái thế giới này căn bản không có thuốc hối hận có thể uống.
Hắn mượn men say, lại liều mạng trực tiếp nàng ôm vào trong ngực: "Ta một mực nghĩ tới, nếu như nàng có thể trở lại, vô luận như thế nào ta cũng sẽ giữ nàng ở bên người, ta nguyện ý vì nàng vứt bỏ tất cả, chỉ cần nàng có thể cho ta cơ hội này."
"Ngươi buông ta ra." Quý Phi Nhi liều mạng vùng vẫy, nàng rốt cuộc biết không thể nói gì với một tên quỷ say: "Nếu ngươi không buông tay ta liền gọi người tới, ta cho ngươi biết, bây giờ ta là người trong lòng Đế Quân, ta đã sớm quên ngươi, không thích ngươi."
Cảnh Hiên đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa nàng nhảy dựng người.
"Ta không tin!" Hắn đột nhiên thô lỗ vứt tay nàng: "Nàng nói không thích ta, nhưng nàng lại đến đến gốc cây đa chúng ta đính ước, cầm đi tín vật đính ước lúc trước của ta."
Ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, kim tuyến thêu thành chữ "Cảnh" phát ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt.
Hắn lại lấy túi hương bên hông mình xuống, lấy đến trước mặt nàng, phía trên thêu một chữ "Yên".
Quý Phi Nhi có chút ngây ngẩn cả người, trong lòng âm thầm nghĩ mình thật là nhiều chuyện, chỉ là tựa vào trên cây nhẹ nhàng đụng một cái mà liền gặp vận cứt chó như vậy, nhưng mà, nàng thật sự không cố ý.
Không ngờ bọn họ còn có tín vật đính ước như vậy, chắc hẳn tình cảm của bọn họ nhất định rất sâu đậm, nhìn dáng vẻ khổ sở như vậy của Cảnh Hiên, nàng lại có chút mềm lòng.
Dưới ánh trăng, nàng có thể nhìn thấy đáy mắt hắn hiện lên ngấn lệ.
"Túi hương này, là nàng tự tay thêu, một cho ta, một cho nàng, chúng ta ước định nhất định phải nắm tay nhau cả đời, vĩnh viễn sẽ không tách ra, nhưng mà, tại sao số mạng trêu người như thế."
Nàng ôn nhu khuyên hắn: "Cảnh Hiên, cho dù chúng ta thật sự đã từng yêu nhau, nhưng mà kia đều đã qua, ngươi còn có thể có được nữ tử tốt hơn, bây giờ ta cũng đã gả làm thê tử người khác, đây chính là hữu duyên vô phận."
Cảnh Hiên cười khổ, đôi mắt vốn là men say mông lung lúc này lại là một mảnh thanh minh: "Sau khi nàng đi, có một lần ta hỏi thăm tin tức của nàng từ Nguyệt Lưu Sương, nàng ta nói nàng gả vào Đế Cung phải đi chịu khổ, Đế Quân căn bản không thể đối xử tử tế với nàng, thậm chí sẽ còn có nguy hiểm đến sinh mạng."
Cho nên, hắn vừa mới muốn mang nàng rời đi như vậy sao? Quý Phi Nhi đột nhiên phát hiện mình hiểu lầm hắn, hắn cho rằng Nguyệt Phi Yên ở Đế Cung chịu uất ức, cho nên mới phải khẩn trương kích động như vậy.
"Ngươi hiểu lầm, cũng không giống như nàng nói, Đế Quân hắn đối với ta rất tốt, tỷ tỷ nàng nhất định là đang lừa ngươi."
"Phi Yên, nàng luôn kiên cường như vậy, đều nuốt toàn bộ đau khổ vào bụng, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói gì với ta, nhưng mà nàng cho rằng ta thật sự cái gì cũng không biết sao? Ta chính là biểu ca của nàng, có một lần ta nghe phụ thân nói qua về chuyện Đại Vương muốn tạo phản, chuyện này Đế Quân không phải không biết, nàng thân là công chúa Hồ Tộc, hắn làm sao có thể thật lòng đối với nàng, nàng chớ ngốc như vậy."
Quý Phi Nhi không biết nên giải thích làm sao với hắn, bởi vì đối với nàng mà nói, hắn vẫn chỉ là một người xa lạ, nàng không thể nào thổ lộ quá nhiều tình cảm với hắn, nhưng mà nếu không nói, cũng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng này của hắn, hơn nữa không nói rõ ràng hắn cũng sẽ không để nàng đi.
Nàng linh cơ nhất động (nhanh trí), đột nhiên nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu.
"Ta nhớ ngươi biết, sở dĩ ta biết phải chịu nhục như vậy, tất cả đều là vì mẫu thân của ta, bây giờ nàng còn bị nhốt ở Vương Cung, sống chết chưa biết, thân là nữ nhi, làm sao đành lòng nhìn mẫu thân chịu khổ như thế, ta gả cho Đế Quân, là ý tứ của phụ vương, mặc kệ như thế nào, ta cũng là thân bất do kỷ."
"Nàng nàng nói là vương phi? Nàng ấy không phải cũng đã chết sớm rồi sao?"
Trong lòng Quý Phi Nhi thầm giật mình, trời ạ, chẳng lẽ bên ngoài đồn nàng ấy đã chết? Nguyệt Vô Tu này cũng quá độc ác, dù gì cũng là nữ nhân đã sinh hài tử cho hắn, nếu như không phải là Nguyệt Lưu Sương ở trước mặt nàng nói ra như vậy, chỉ sợ cũng không mấy người biết.
"Không có, nàng bị phụ vương giam lỏng trong cung, ta không biết nàng ở nơi nào, cũng không tìm được nàng, nhưng nàng nhất định còn sống."
Có lẽ, nàng có thể thông qua quan hệ của Cảnh Hiên tìm được tung tích mẫu thân.
Danh sách chương