Phàm giới đại lục, mười năm thấm thoát, thay đổi khôn lường.
Trong mười năm này, xảy ra hai đại sự khiến tiên ma hai vực bất luận tu giả hay là phàm nhân đều truyền miệng nhau.
Cái thứ nhất, chính là Ma đế Ma vục đã ngã xuống vào đại chiến tiên ma trong truyền thuyết —— Lệ Thiên bệ hạ, vào mười năm trước, một lần nữa hiện thế.
Ngàn năm đã qua, có thể nói là cảnh còn người mất, ngay cả bộ hạ cũ của Ma đế cũng cùng nhau chinh phạt, tàn linh suy tàn. Mà sau khi những tu giả thế hệ trước qua đời, trong Tiên Ma hai vực, ngoại trừ Ma đế Lệ Thiên lưu lại những truyền thuyết bất hủ, đã không còn bao nhiêu tu giả trẻ tuổi, đồng ý tin tưởng hắn còn có khả năng lật đổ đại cục gì nữa.
Nhưng mà chính trong suy đoán như vậy, hai bộ Nguyên Tù Ngưu, Bệ Ngạn tuyên thệ quay về dưới trướng Ma đế, mang theo thủ cấp của Nhai Tí quay về Ma vực phục vụ bệ hạ Lệ Thiên, chung quy đều tặng cho Ma vực một hồi gió tanh mưa máu và hạo kiếp vô tận.
Ngàn năm trôi qua, hắn lần thứ hai gợi lên ác mộng của vô số tu giả, trên đại lục này.
Cuối cùng, chỉ mất ba năm, phân tranh ngàn năm nay của Ma vực bị Ma đế Lệ Thiên lấy thủ đoạn đanh thép đặt dấu chấm hết.
Lấy hai bộ Nhai Tí, Trào Phong làm thế lực đại biểu, tất cả đều bại dưới tay Ma đế. Thống lĩnh trở lên, chém tại chỗ, những kẻ đầu hàng còn lại, rối loạn kỷ cương, biên chế lại lần nữa…
Dựa vào uy vọng vô song và sức mạnh tuyệt đối, Ma đế Lệ Thiên, qua ngàn năm, chung quy vẫn lần thứ hai đứng trên bảo tọa đệ nhất nhân của đại lục này.
Mà chuyện thứ hai, vẫn liên quan đến Ma đế Lệ Thiên.
Đó chính là cùng năm Ma vực nhất thống, Ma đế Lệ Thiên tại đế cung tuyên cáo thiên hạ —— ít ngày nữa sẽ cử hành lễ Đế Hậu đại hôn.
Ma đế từng tại vị vạn năm, hậu vị xưa nay vẫn trống, đột nhiên có thêm một vị Ma hậu tồn tại, tự nhiên khiến thiên hạ kinh ngạc.
Nếu sự việc chấm dứt ở đây, thì sẽ không bị liệt vào hai đại sự ngang hàng với chuyện thứ nhất rồi, mọi thứ biến chuyển ở chỗ ——
Vào ngày Ma đế đại hôn, Ma hậu chạy.
Toàn bộ ngoại vi ma cung, các tu giả cùng dân chúng Ma vực vây kín đến mức nước chảy không lọt tận mắt nhìn thấy —— Ma hậu —— mặc giá y màu đỏ, tóc dài như mực, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và gương mặt xinh đẹp tinh xảo, ngự kiếm từ trong đế cung bay ra ngoài cung.
Ma hậu chỗ nào cũng tốt, tu vi cao, mặt mũi xinh đẹp, eo cũng rất nhỏ.
Chỉ có một chút vấn đề khiến các tu giả Ma vực hơi nghi hoặc ——
Sao mà họ cảm thấy… Ma hậu là đàn ông? Không chờ họ suy nghĩ xong, Ma hậu rời đi không tới một nén nhang, Ma đế bệ hạ cũng mặc trường bào màu đỏ liền mặt nước sâu từ trong đế cung bay ra ngoài, tốc độ so với Ma hậu khiến họ nhìn thấy nhưng không với tới vừa nãy còn nhanh gấp mấy phần.
Những người hóng chịu không kịp tốc độ hai vị rời đi, chỉ có thể dựa vào truyền tin nhau, điều này sẽ dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn bùa truyền âm bay loạn khắp thành, che ngợp bầu trời, thật là đồ sộ…
Rất nhanh, đã có ma tu ở vị trí cửa thành hảo tâm truyền tin cho mọi người còn đang liều mạn chen chúc bên ngoài ma cung ——
“Ma đế bệ hạ đã đuổi theo Ma hậu ở cửa thành rồi!”
“Cái gì? Các ngươi hỏi sau đó á?”
“Sau đó, Ma đế bệ hạ đang đè người lên tường thành dùng sức mà hôn đây!”
Vừa nghe câu cuối cùng, các ma tu chặn bên ngoài ma cung càng cuống lên, nếu không phải trong nghìn dặm chung quanh ma cung, cấm tu giả ngự không, họ đã sớm bay lên trời xem rồi —— Đương nhiên, lệnh cấm này, đối với Ma đế và Ma hậu đại khái không có tác dụng ràng buộc gì cả.
Các ma tu liều mạng chen chúc về cửa thành, đẩy được nửa đường, lại có một tin làm người nghe kinh hãi truyền trở về ——
“Ma đế bệ hạ cùng Ma hậu tựa hồ tranh chấp hai câu, Ma hậu không nói gì với bệ hạ, liền cho bệ hạ một cái tát!”
Mọi người vừa nghe, bèn nóng nảy.
—— Ma đế bệ hạ sát tính cỡ nào? Một đường bước thẳng lên vị trí đệ nhất nhân hai vực, lần nào không giẫm thây chất thành núi, máu chảy thành sông?
Như vậy bệ hạ bị người ta cho một tát… Xem ra Ma hậu không làm được một ngày, sẽ bị không thương hương tiếc ngọc, đổ máu tại chỗ rồi.
Vừa có ma tu nghĩ vậy trong lòng, lại một tin tức truyền về ——
“Sauk hi Ma đế bệ hạ bị ăn một tát, lập tức ôm tay Ma hậu, đau lòng hôn đến mấy cái.”
Chúng ma tu: “…” Xí.
Mặc dù cực kỳ khinh thường hành vi này, nhưng các ma tu vẫn dùng hết toàn lực chạy tới cửa thành, chỉ tiếc chờ họ đến nơi, chỉ còn một mình Ma đế đứng ở đó.
Chân trời ngoài thành, một chiếc bóng đỏ như máu biến mất.
——
Tiên Vực, Đàn Sơn, Nội tông Đàn Tông.
“Ngươi thật sự muốn đi?”
Tô Thanh Liên nhìn bóng người đứng bên vách núi, cứ như một giây sau sẽ bay theo gió, chân mày nhíu thành cái rãnh.
“Sau lần này, Vực Sâu Vô Tận sẽ không bao giờ bạo phát nữa, ta không có lý do ở lỵ.”
Người quay lưng với hắn nhìn phương bắc, sắc môi mất máu trắng bệch ——
“Hơn nữa, ta hứa với hắn rồi. Ta nhất định sẽ trở về.”
Tô Thanh Liên sắc mặt khó coi nhìn đối phương: “Nhưng thân thể của ngươi đã đến mức này…” Còn chưa nói hết, hắn lại tự im lặng, miễn cưỡng tầm mắt dời tầm mắt sang một chỗ khác.
“Mối họa của Vực Sâu Vô Tận, là ta nợ người trong thiên hạ, đây là nguyên nhân ta đồng ý trở về. Nếu nhất định phải dính líu với Đàn Tông hệ, nhiều nhất, các ngươi được coi là một phần trong người trong thiên hạ.”
Câu nói rũ sạch quan hệ phun ra từ bờ môi mỏng manh, Tô Diệp Tử quay người lại, “Vì thế, Tô tông chủ không cần hổ thẹn với ta đâu.”
“Nhưng dù sao Đàn Tông cũng là địa phương linh khí cực thịnh trên đại lục này, chí ít có thể giữ cho ngươi một hơi thở.” Tô Thanh Liên tiến lên một bước, “Vì sao người lại lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn?”
“Ta không nói đùa.”
Tô Diệp Tử cau đuôi lông mày: “Vực Sâu Vô Tận là nợ ta ghi, Vân Khởi cũng vậy.”
“Vậy ngươi cũng có thể chờ thân thể khỏe hơn một chút —— ”
“Khỏe hơn một chút?” Tô Diệp Tử cong khóe môi, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, chỉ là trong đó đã không còn hào quang từng rạng rỡ nữa, mà có hơi ảm đạm, “Tô tông chủ, ngươi thật sự cảm thấy, thân thể của ta còn có thể khỏe hơn một chút sao?”
“…”
Tô Thanh Liên trầm mặc vài giây, hai tay siết thành nắm đấm, sau đó đột nhiên bùng nổ, mắt đều trợn lên đỏ như máu ——
“Vậy đến cùng vì sao ngươi phải làm như thế?! Vực Sâu Vô Tận chúng ta có thể lại tìm biện pháp khác ——!! Ngươi tại sao phải cố ý lấy mạng sống của mình để bổ sung chứ?!!!”
“Biện pháp? Biện pháp gì?”
Đôi môi nhợt nhạt của Tô Diệp Tử khẽ nhếch, “Những năm gần đây động tĩnh của Vực Sâu Vô Tận càng ngày càng lớn, thời gian gián đoạn càng lúc càng ngắn —— lúc trước các đời trưởng lão tông Đàn Tông các ngươi, bao nhiêu người đèn cạn dầu chết trong quá trình trấn áp Vực Sâu Vô Tận?”
“Việc này không liên quan đến ngươi ——!!” Tô Thanh Liên giọng khản đặc, gân xanh nổi trên trán, “Dựa vào cái gì muốn một mình ngươi ——”
“Ta nói rồi.” Tô Diệp Tử bỗng nhiên ngắt lời Tô Thanh Liên, hắn nâng mắt, bình tĩnh gần như lạnh lùng nói, “Ta thậm chí có thể nói cho ngươi rằng, nguyên nhân của tai họa Vực Sâu Vô Tận vạn năm trước bắt nguồn từ ta.”
Tô Thanh Liên sửng sốt, sau đó lạnh giọng: “Không thể nào! Bản thái của ngươi giáng thế cũng chỉ vào hơn một ngàn năm trước đây!”
Tô Diệp Tử cụp mắt: “Không phải kiếp này mà thôi.”
“…” Lần này Tô Thanh Liên triệt để ngây người, “Ngươi, ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì, Tô tông chủ không cần quan tâm, Tô tông chủ chỉ cần biết rằng ——” Tô Diệp Tử giương mắt, “Hàn Quỳnh tiên thảo, vốn sinh ra để trấn áp Vực Sâu Vô Tận —— năm đó nếu không có sự xuất hiện của Vân Khởi, thay thế trấn áp Vực Sâu Vô Tận, giải ràng buộc của Hàn Quỳnh tiên thảo —— Ý thức của ta sẽ không giáng xuống kiếp này.”
Tô Thanh Liên kinh ngạc nói: “Xưa nay ngươi không…”
“Những ký ức ấy đều từ từ khôi phục.” Tô Diệp Tử nói, “Giống như ban đầu, ta chỉ có ý thức đôi với bản thái tồn tại của mình, còn lại cái gì cũng không nhớ rõ.”
“Không nên… Không thể nào…”
Tô Thanh Liên có chút thống khổ lui hai bước.
“Không có gì không thể. Nếu không có vạn năm trước vì là trừ tai hạo, Tiên quân Thần giới ra tay mở ra hai giới thần phàm, dẫn tới cặn bã của Thần giới cặn thừa dịp cháy nhà đi hôi của, liên lụy tạo ra Vực Sâu Vô Tận, suýt chút nữa đã khiến phàm giới ngập đầu tai ương… Ta sẽ không đến phàm giới này.”
Tô Diệp Tử mặt mày lành lạnh: “Hàn Quỳnh tiên thảo chính là đồ vật của Thần giới, mà lại giáng xuống một gốc, sinh tại thiên địa của Vực Sâu Vô Tận… Tô tông chủ thật sự cho rằng là trùng hợp?”
Tô Thanh Liên cắn răng: “Mặc dù không phải trùng hợp, nếu ngươi đã đến phàm giới rồi, thì phải trân trọng chính mình chứ?! Vì sao nhất định phải ——”
“Ta đã sớm nói.”
Tô Diệp Tử bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày lạnh nhạt.
“Trên đời này, vốn không nên sinh ra một gốc Hàn Quỳnh diệp.”
——
Tô Diệp Tử vừa tới Ma vực chưa được nửa ngày, liền bị một đám ma tu cho là phàm nhân mà cướp.
Vốn dĩ Tô Diệp Tử đã chuẩn bị kỹ càng hiếm lắm mới vì dân trừ hại một lần, liền thấy tên thủ lĩnh háo sắc nhìn mình, sau đó kề tai nói nhỏ với người bên cạnh ——
“Mỹ nhân này dung mạo rất được… Chẳng phải mấy ngày qua lão thái gia muốn đi ma cung dự tiệc, còn đang sầu vì việc cống phẩm hiến tế sao? Ta thấy người này tuy rằng yếu ớt, trên giường chắc cũng không chịu nổi dằn vặt gì… Nhưng nghe nói bệ hạ lại thích cái kiểu này nè…”
Bên kia mấy tên mặt mày gian giảo liên thanh phụ họa “Có đạo lý”, Tô Diệp Tử nghe thấy rõ ràng, không biết nên khóc hay cười, cũng thu hồi chân nguyên, mặc kệ những người này trói gô mình bằng những xích sắt vô dụng kia.
—— Có thể bị người đưa đến Ma thành đế cung, còn đỡ cho hắn đi đường bôn ba.
Vào buổi tối, “lão thái gia” mà những người này nói còn cố ý chạy đến chỗ Tô Diệp Tử nghỉ ngơi xem xét, từ trên xuống dưới từ đầu đến chân đánh giá một lần, gật đầu vỗ vỗ gã bên cạnh: “Không tệ, đúng là đồ tốt —— lần này chắc có thể làm cho bệ hạ thoả mãn, sau khi trở về, nhất định có thưởng!”
“Tạ lão thái gia!”
Bên trong Tô Diệp Tử cong khóe môi, chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, hắn kéo kéo xiềng xích, nằm lên bãi cỏ khô mềm mại kế bên, cuộn tròn lại, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Diệp Tử vừa mở mắt, cũng chẳng biết mình bị trói bắt tay chân đặt trong một chiếc xe ngựa từ lúc nào.
… Ngay cả khí tức của mấy tu giả dưới cảnh Hỗn Độn cũng không phát hiện ra…
Tô Diệp Tử cụp mắt, nhìn cổ tay bị xích nhíu mày, trắng đến mức giống như trong suốt.
Hắn khẽ thở dài.
… Người kia sẽ trách hắn nhỉ.
Xe ngựa đi hơn nửa tháng, chạy liên tục không ngừng cuối cùng cũng đến bên ngoài ma cung.
Vị lão thái gia kia lo lắng cho tế phẩm yếu ớt của lão, cố ý dặn hạ nhân ở trên đường cẩn thận chăm sóc, Tô Diệp Tử dọc theo đường đi, thật ra cũng thoải mái không ít.
Đêm đó, đại yến đế cung.
Tô Diệp Tử đang mơ màng ngủ ý thức mơ hồ bị người chỉnh trang một phen, để lên trường kỷ hình chữ nhật trải vải gấm nhiều màu dày dặn, sau đó bị bốn hạ nhân, ghim một đống vàng bạc châu báu, nhấc vào đại điện đế cung lễ nhạc vang vọng.
Trong mười năm này, xảy ra hai đại sự khiến tiên ma hai vực bất luận tu giả hay là phàm nhân đều truyền miệng nhau.
Cái thứ nhất, chính là Ma đế Ma vục đã ngã xuống vào đại chiến tiên ma trong truyền thuyết —— Lệ Thiên bệ hạ, vào mười năm trước, một lần nữa hiện thế.
Ngàn năm đã qua, có thể nói là cảnh còn người mất, ngay cả bộ hạ cũ của Ma đế cũng cùng nhau chinh phạt, tàn linh suy tàn. Mà sau khi những tu giả thế hệ trước qua đời, trong Tiên Ma hai vực, ngoại trừ Ma đế Lệ Thiên lưu lại những truyền thuyết bất hủ, đã không còn bao nhiêu tu giả trẻ tuổi, đồng ý tin tưởng hắn còn có khả năng lật đổ đại cục gì nữa.
Nhưng mà chính trong suy đoán như vậy, hai bộ Nguyên Tù Ngưu, Bệ Ngạn tuyên thệ quay về dưới trướng Ma đế, mang theo thủ cấp của Nhai Tí quay về Ma vực phục vụ bệ hạ Lệ Thiên, chung quy đều tặng cho Ma vực một hồi gió tanh mưa máu và hạo kiếp vô tận.
Ngàn năm trôi qua, hắn lần thứ hai gợi lên ác mộng của vô số tu giả, trên đại lục này.
Cuối cùng, chỉ mất ba năm, phân tranh ngàn năm nay của Ma vực bị Ma đế Lệ Thiên lấy thủ đoạn đanh thép đặt dấu chấm hết.
Lấy hai bộ Nhai Tí, Trào Phong làm thế lực đại biểu, tất cả đều bại dưới tay Ma đế. Thống lĩnh trở lên, chém tại chỗ, những kẻ đầu hàng còn lại, rối loạn kỷ cương, biên chế lại lần nữa…
Dựa vào uy vọng vô song và sức mạnh tuyệt đối, Ma đế Lệ Thiên, qua ngàn năm, chung quy vẫn lần thứ hai đứng trên bảo tọa đệ nhất nhân của đại lục này.
Mà chuyện thứ hai, vẫn liên quan đến Ma đế Lệ Thiên.
Đó chính là cùng năm Ma vực nhất thống, Ma đế Lệ Thiên tại đế cung tuyên cáo thiên hạ —— ít ngày nữa sẽ cử hành lễ Đế Hậu đại hôn.
Ma đế từng tại vị vạn năm, hậu vị xưa nay vẫn trống, đột nhiên có thêm một vị Ma hậu tồn tại, tự nhiên khiến thiên hạ kinh ngạc.
Nếu sự việc chấm dứt ở đây, thì sẽ không bị liệt vào hai đại sự ngang hàng với chuyện thứ nhất rồi, mọi thứ biến chuyển ở chỗ ——
Vào ngày Ma đế đại hôn, Ma hậu chạy.
Toàn bộ ngoại vi ma cung, các tu giả cùng dân chúng Ma vực vây kín đến mức nước chảy không lọt tận mắt nhìn thấy —— Ma hậu —— mặc giá y màu đỏ, tóc dài như mực, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và gương mặt xinh đẹp tinh xảo, ngự kiếm từ trong đế cung bay ra ngoài cung.
Ma hậu chỗ nào cũng tốt, tu vi cao, mặt mũi xinh đẹp, eo cũng rất nhỏ.
Chỉ có một chút vấn đề khiến các tu giả Ma vực hơi nghi hoặc ——
Sao mà họ cảm thấy… Ma hậu là đàn ông? Không chờ họ suy nghĩ xong, Ma hậu rời đi không tới một nén nhang, Ma đế bệ hạ cũng mặc trường bào màu đỏ liền mặt nước sâu từ trong đế cung bay ra ngoài, tốc độ so với Ma hậu khiến họ nhìn thấy nhưng không với tới vừa nãy còn nhanh gấp mấy phần.
Những người hóng chịu không kịp tốc độ hai vị rời đi, chỉ có thể dựa vào truyền tin nhau, điều này sẽ dẫn đến trong khoảng thời gian ngắn bùa truyền âm bay loạn khắp thành, che ngợp bầu trời, thật là đồ sộ…
Rất nhanh, đã có ma tu ở vị trí cửa thành hảo tâm truyền tin cho mọi người còn đang liều mạn chen chúc bên ngoài ma cung ——
“Ma đế bệ hạ đã đuổi theo Ma hậu ở cửa thành rồi!”
“Cái gì? Các ngươi hỏi sau đó á?”
“Sau đó, Ma đế bệ hạ đang đè người lên tường thành dùng sức mà hôn đây!”
Vừa nghe câu cuối cùng, các ma tu chặn bên ngoài ma cung càng cuống lên, nếu không phải trong nghìn dặm chung quanh ma cung, cấm tu giả ngự không, họ đã sớm bay lên trời xem rồi —— Đương nhiên, lệnh cấm này, đối với Ma đế và Ma hậu đại khái không có tác dụng ràng buộc gì cả.
Các ma tu liều mạng chen chúc về cửa thành, đẩy được nửa đường, lại có một tin làm người nghe kinh hãi truyền trở về ——
“Ma đế bệ hạ cùng Ma hậu tựa hồ tranh chấp hai câu, Ma hậu không nói gì với bệ hạ, liền cho bệ hạ một cái tát!”
Mọi người vừa nghe, bèn nóng nảy.
—— Ma đế bệ hạ sát tính cỡ nào? Một đường bước thẳng lên vị trí đệ nhất nhân hai vực, lần nào không giẫm thây chất thành núi, máu chảy thành sông?
Như vậy bệ hạ bị người ta cho một tát… Xem ra Ma hậu không làm được một ngày, sẽ bị không thương hương tiếc ngọc, đổ máu tại chỗ rồi.
Vừa có ma tu nghĩ vậy trong lòng, lại một tin tức truyền về ——
“Sauk hi Ma đế bệ hạ bị ăn một tát, lập tức ôm tay Ma hậu, đau lòng hôn đến mấy cái.”
Chúng ma tu: “…” Xí.
Mặc dù cực kỳ khinh thường hành vi này, nhưng các ma tu vẫn dùng hết toàn lực chạy tới cửa thành, chỉ tiếc chờ họ đến nơi, chỉ còn một mình Ma đế đứng ở đó.
Chân trời ngoài thành, một chiếc bóng đỏ như máu biến mất.
——
Tiên Vực, Đàn Sơn, Nội tông Đàn Tông.
“Ngươi thật sự muốn đi?”
Tô Thanh Liên nhìn bóng người đứng bên vách núi, cứ như một giây sau sẽ bay theo gió, chân mày nhíu thành cái rãnh.
“Sau lần này, Vực Sâu Vô Tận sẽ không bao giờ bạo phát nữa, ta không có lý do ở lỵ.”
Người quay lưng với hắn nhìn phương bắc, sắc môi mất máu trắng bệch ——
“Hơn nữa, ta hứa với hắn rồi. Ta nhất định sẽ trở về.”
Tô Thanh Liên sắc mặt khó coi nhìn đối phương: “Nhưng thân thể của ngươi đã đến mức này…” Còn chưa nói hết, hắn lại tự im lặng, miễn cưỡng tầm mắt dời tầm mắt sang một chỗ khác.
“Mối họa của Vực Sâu Vô Tận, là ta nợ người trong thiên hạ, đây là nguyên nhân ta đồng ý trở về. Nếu nhất định phải dính líu với Đàn Tông hệ, nhiều nhất, các ngươi được coi là một phần trong người trong thiên hạ.”
Câu nói rũ sạch quan hệ phun ra từ bờ môi mỏng manh, Tô Diệp Tử quay người lại, “Vì thế, Tô tông chủ không cần hổ thẹn với ta đâu.”
“Nhưng dù sao Đàn Tông cũng là địa phương linh khí cực thịnh trên đại lục này, chí ít có thể giữ cho ngươi một hơi thở.” Tô Thanh Liên tiến lên một bước, “Vì sao người lại lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn?”
“Ta không nói đùa.”
Tô Diệp Tử cau đuôi lông mày: “Vực Sâu Vô Tận là nợ ta ghi, Vân Khởi cũng vậy.”
“Vậy ngươi cũng có thể chờ thân thể khỏe hơn một chút —— ”
“Khỏe hơn một chút?” Tô Diệp Tử cong khóe môi, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, chỉ là trong đó đã không còn hào quang từng rạng rỡ nữa, mà có hơi ảm đạm, “Tô tông chủ, ngươi thật sự cảm thấy, thân thể của ta còn có thể khỏe hơn một chút sao?”
“…”
Tô Thanh Liên trầm mặc vài giây, hai tay siết thành nắm đấm, sau đó đột nhiên bùng nổ, mắt đều trợn lên đỏ như máu ——
“Vậy đến cùng vì sao ngươi phải làm như thế?! Vực Sâu Vô Tận chúng ta có thể lại tìm biện pháp khác ——!! Ngươi tại sao phải cố ý lấy mạng sống của mình để bổ sung chứ?!!!”
“Biện pháp? Biện pháp gì?”
Đôi môi nhợt nhạt của Tô Diệp Tử khẽ nhếch, “Những năm gần đây động tĩnh của Vực Sâu Vô Tận càng ngày càng lớn, thời gian gián đoạn càng lúc càng ngắn —— lúc trước các đời trưởng lão tông Đàn Tông các ngươi, bao nhiêu người đèn cạn dầu chết trong quá trình trấn áp Vực Sâu Vô Tận?”
“Việc này không liên quan đến ngươi ——!!” Tô Thanh Liên giọng khản đặc, gân xanh nổi trên trán, “Dựa vào cái gì muốn một mình ngươi ——”
“Ta nói rồi.” Tô Diệp Tử bỗng nhiên ngắt lời Tô Thanh Liên, hắn nâng mắt, bình tĩnh gần như lạnh lùng nói, “Ta thậm chí có thể nói cho ngươi rằng, nguyên nhân của tai họa Vực Sâu Vô Tận vạn năm trước bắt nguồn từ ta.”
Tô Thanh Liên sửng sốt, sau đó lạnh giọng: “Không thể nào! Bản thái của ngươi giáng thế cũng chỉ vào hơn một ngàn năm trước đây!”
Tô Diệp Tử cụp mắt: “Không phải kiếp này mà thôi.”
“…” Lần này Tô Thanh Liên triệt để ngây người, “Ngươi, ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì, Tô tông chủ không cần quan tâm, Tô tông chủ chỉ cần biết rằng ——” Tô Diệp Tử giương mắt, “Hàn Quỳnh tiên thảo, vốn sinh ra để trấn áp Vực Sâu Vô Tận —— năm đó nếu không có sự xuất hiện của Vân Khởi, thay thế trấn áp Vực Sâu Vô Tận, giải ràng buộc của Hàn Quỳnh tiên thảo —— Ý thức của ta sẽ không giáng xuống kiếp này.”
Tô Thanh Liên kinh ngạc nói: “Xưa nay ngươi không…”
“Những ký ức ấy đều từ từ khôi phục.” Tô Diệp Tử nói, “Giống như ban đầu, ta chỉ có ý thức đôi với bản thái tồn tại của mình, còn lại cái gì cũng không nhớ rõ.”
“Không nên… Không thể nào…”
Tô Thanh Liên có chút thống khổ lui hai bước.
“Không có gì không thể. Nếu không có vạn năm trước vì là trừ tai hạo, Tiên quân Thần giới ra tay mở ra hai giới thần phàm, dẫn tới cặn bã của Thần giới cặn thừa dịp cháy nhà đi hôi của, liên lụy tạo ra Vực Sâu Vô Tận, suýt chút nữa đã khiến phàm giới ngập đầu tai ương… Ta sẽ không đến phàm giới này.”
Tô Diệp Tử mặt mày lành lạnh: “Hàn Quỳnh tiên thảo chính là đồ vật của Thần giới, mà lại giáng xuống một gốc, sinh tại thiên địa của Vực Sâu Vô Tận… Tô tông chủ thật sự cho rằng là trùng hợp?”
Tô Thanh Liên cắn răng: “Mặc dù không phải trùng hợp, nếu ngươi đã đến phàm giới rồi, thì phải trân trọng chính mình chứ?! Vì sao nhất định phải ——”
“Ta đã sớm nói.”
Tô Diệp Tử bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày lạnh nhạt.
“Trên đời này, vốn không nên sinh ra một gốc Hàn Quỳnh diệp.”
——
Tô Diệp Tử vừa tới Ma vực chưa được nửa ngày, liền bị một đám ma tu cho là phàm nhân mà cướp.
Vốn dĩ Tô Diệp Tử đã chuẩn bị kỹ càng hiếm lắm mới vì dân trừ hại một lần, liền thấy tên thủ lĩnh háo sắc nhìn mình, sau đó kề tai nói nhỏ với người bên cạnh ——
“Mỹ nhân này dung mạo rất được… Chẳng phải mấy ngày qua lão thái gia muốn đi ma cung dự tiệc, còn đang sầu vì việc cống phẩm hiến tế sao? Ta thấy người này tuy rằng yếu ớt, trên giường chắc cũng không chịu nổi dằn vặt gì… Nhưng nghe nói bệ hạ lại thích cái kiểu này nè…”
Bên kia mấy tên mặt mày gian giảo liên thanh phụ họa “Có đạo lý”, Tô Diệp Tử nghe thấy rõ ràng, không biết nên khóc hay cười, cũng thu hồi chân nguyên, mặc kệ những người này trói gô mình bằng những xích sắt vô dụng kia.
—— Có thể bị người đưa đến Ma thành đế cung, còn đỡ cho hắn đi đường bôn ba.
Vào buổi tối, “lão thái gia” mà những người này nói còn cố ý chạy đến chỗ Tô Diệp Tử nghỉ ngơi xem xét, từ trên xuống dưới từ đầu đến chân đánh giá một lần, gật đầu vỗ vỗ gã bên cạnh: “Không tệ, đúng là đồ tốt —— lần này chắc có thể làm cho bệ hạ thoả mãn, sau khi trở về, nhất định có thưởng!”
“Tạ lão thái gia!”
Bên trong Tô Diệp Tử cong khóe môi, chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa, hắn kéo kéo xiềng xích, nằm lên bãi cỏ khô mềm mại kế bên, cuộn tròn lại, ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Tô Diệp Tử vừa mở mắt, cũng chẳng biết mình bị trói bắt tay chân đặt trong một chiếc xe ngựa từ lúc nào.
… Ngay cả khí tức của mấy tu giả dưới cảnh Hỗn Độn cũng không phát hiện ra…
Tô Diệp Tử cụp mắt, nhìn cổ tay bị xích nhíu mày, trắng đến mức giống như trong suốt.
Hắn khẽ thở dài.
… Người kia sẽ trách hắn nhỉ.
Xe ngựa đi hơn nửa tháng, chạy liên tục không ngừng cuối cùng cũng đến bên ngoài ma cung.
Vị lão thái gia kia lo lắng cho tế phẩm yếu ớt của lão, cố ý dặn hạ nhân ở trên đường cẩn thận chăm sóc, Tô Diệp Tử dọc theo đường đi, thật ra cũng thoải mái không ít.
Đêm đó, đại yến đế cung.
Tô Diệp Tử đang mơ màng ngủ ý thức mơ hồ bị người chỉnh trang một phen, để lên trường kỷ hình chữ nhật trải vải gấm nhiều màu dày dặn, sau đó bị bốn hạ nhân, ghim một đống vàng bạc châu báu, nhấc vào đại điện đế cung lễ nhạc vang vọng.
Danh sách chương