Vân Khởi ôm Tô Diệp Tử xuống Thiên Chúc Đài, đi được nửa đường, gặp phải một tăng nhân đang cầm một cây chổi thật dài. Lão tăng nhân liền đứng trên tảng đá xanh ở lối đi, cây chổi trong tay quét tới quét lui, mang theo nhịp điệu huyền diệu, phát ra tiếng vang nhè nhẹ trên tảng đá xanh.

Bước chân Vân Khởi dừng lại.

Tầm mắt của hắn trước sau vẫn rơi vào gương mặt của người trong lồng ngực, một chút ánh mắt vuốt ve nhẹ qua mỗi một độ cong nếu để cho người ngoài nhìn thấy, đại khái cũng sẽ không nhịn được mà âm thầm giật mình.

Nhưng mà lão tăng chỉ dừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên: “Thí chủ đã khá hơn chưa?”

Dường như ông không thể không biết bầu không khí giữa hai người đang đi xuống thập cấp, có chỗ nào cổ quái.

“Ta có khá hay không…” Nam nhân rốt cục dời tầm mắt ra khỏi người Tô Diệp Tử, đôi mắt đen kịt như mực kia chứa ý cười yêu dị mà nguy hiểm, lành lạnh rơi lên người lão tăng, “Ngươi không biết?”

“…”

Tầm mắt va vào đôi mắt đen trầm đến mức tựa hồ không cho phép một nửa thiên quang xuyên vào, ý cười trên mặt lão tăng nhạt đi, thầm nghĩ quả nhiên, liền cúi đầu xuống niệm phật vài cậu, sau đó buông chổi ra, mặc nó lơ lửng giữa không trung. Lão tăng chắp hai tay, trong biểu hiện dường như có tâm ý đại bi:

“… Lệ Thiên bệ hạ.”

Vân Khởi nghe xưng hô xa cách đã lâu này, độ cong ở khóe môi giương lên mấy phần, mà ma khí trong đồng tử càng thêm mịt mờ: “Ta cho rằng, hơn một ngàn năm trước, tất cả những kẻ biết thân phận tiên tu của ta cũng đã chết khi mai phục ta trong Thiên Ma Cốc rồi. Xem ra, vẫn có tàn dư… Đúng là làm người ta hưng phấn mà.”

Bình tĩnh đến mức tận cùng, không thể nào không nghe ra nửa điểm hưng phấn ở cuối câu, trên tay phải của Vân Khởi, hắc giới kêu to một tiếng làm người biến sắc trong khoảnh khắc xé gió bay lên. Đồng thời, trong biển mây chung quanh ba người, giữa một tiếng kêu to này, như bỗng dưng bốc hơi lên, trong chớp mắt liền bị chấn diệt, ngay cả một dấu vết đều không để lại.

Sát ý làm người ta lạnh cả sống lưng này cũng không khiến lão tăng tránh lui, chân mày hoa râm của ông khẽ run lên một hồi, cây chổi bên cạnh bị ông nắm chặt chống lên mặt đất, gân xanh trên cánh tay già nua của ông nổi lên, chân nguyên tràn đầy điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch của ông.

Nhưng mà vào lúc này, Tô Diệp Tử trong lồng ngực Vân Khởi cứ như bị quấy nhiễu, đuôi chân mày khẽ nhíu, có chút không kiên nhẫn khẽ kêu một tiếng.

Trong nháy mắt, sát khí trong thiên địa này đều bị người khởi xướng thu lại không còn gì —— Vân Khởi cúi đầu tinh tế kiểm tra thần hồn và thân thể của Tô Diệp Tử một lần, xác định không có vấn đề gì mới an tâm.

… Đây chính là chiếc lá duy nhất thế gian của hắn, nếu xảy ra sai sót, toàn bộ Bồ Đề Tự đều đổi về được.

Sau khi xác định Tô Diệp Tử không việc gì rồi, Vân Khởi lại nhìn về phía lão tăng, ý cười làm người ta thầm rùng mình trên mặt đã nhạt đi, chỉ có trong đôi đồng tử vẫn là từng tia từng sợi ma khí tà tứ: “Tứ môn Tiên vực các ngươi nợ ta, cũng không chỉ là một cái mạng. Ngươi cũng đừng có nóng lòng chịu chết… tương lai còn dài.”

Lần này, không chờ lão tăng mở miệng, thân hình Vân Khởi bỗng nhiên khẽ động, tàn ảnh của hai người tản đi ở tại chỗ, ánh mắt lão tăng ngưng trọng quay đầu nhìn về phía dưới ngọn núi.

Hai người kia đã đạp lên tảng đá xanh, dần dần biến mất trong biển mây.

——

Tư thế Vân Khởi tiến vào Thái Hành Thành lần nữa, so với lần trước, có thể nói là kiêu căng hơn rất nhiều.

Chí ít chỉ cần là nơi hắn đi ngang, không ai không tò mò đưa ánh mắt từ trên người Tô Diệp Tử được hắn ôm chuyển lên người hắn, sau khi kinh diễm một lúc mới bừng tỉnh, sau đó bị hắn liếc ngang, khó hiểu đứng hình tại chỗ.

Sau khi Vân Khởi đi qua sau, người của cả con đường đều bắt đầu nghị luận ——

Người xinh đẹp như vậy đến từ đâu thế? Xinh đẹp như thế, sao lại có lệ khí dày đặc như vậy?

Chỉ có điều người trong cuộc thờ ơ với tất cả, ngoại trừ thỉnh thoảng dùng ánh mắt cảnh cáo những phàm nhân ánh mắt hừng hực kia ra, toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên người trong ngực này ——

Mặc kệ là bản thái hay là linh thái đều nhìn không ra đó… Diệp Tử mềm mại lại đần độn năm xưa, sao mà ngàn năm không gặp, liền trổ mã thành bộ dáng xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn nuốt trọn luôn chứ?

Mà, khi Cảnh Thất nghe hạ nhân thông báo, nói vị Vân Khởi công tử hơn một năm trước đến phủ làm khách đã trở về, lúc hắn vội vàng chạy tới chính sảnh, liền thấy nam nhân ngồi đó nhìn chằm chằm Tô Diệp Tử đang hôn mê trong ngực, một vẻ… thèm nhỏ dãi?

Nhất định là ta hoa mắt …

Cảnh Thất tự khai thông tâm lý cho mình xong xuôi, tiến lên cung cung kính kính hành lễ với Vân Khởi.

Có thể nhìn thấy bệ hạ bình yên vô sự trở về, tựa hồ cũng không bị các lão hòa thượng lừa ở lại Bồ Đề Tự, hắn vẫn cực kỳ cao hứng  ——

“Ngài có thể an nhiên quay lại Thái Hành Thành, thực sự là may mắn của chúng ta, không biết sau khi ngài ——”

“… Cảnh Thất.”

Lời nói của hắn bị nam nhân không kiên nhẫn đánh gãy, sau đó Cảnh Thất liền ngẩn ra, không thể tin tưởng ngẩng đầu, thấy nam nhân xoay mặt qua, đáy mắt là ý cưới nhấp nháy ma khí mà hắn không thể quen thuộc hơn nữa ——

“Ngươi ở Tiên vực lâu quá hay sao, mà đến việc nói chuyện với ta như thế nào đều quên?”

“…”

Cảnh Thất như bị sét đánh đứng tại chỗ rất lâu, sau đó mới đột nhiên hoàn hồn, cung kính quỳ xuống dập đầu, nước mắt nóng bỏng chua xót lập tức chứa đầy hốc mắt của hắn ——

“Bệ hạ ——!!”

Đã hơn một ngàn năm …

Hắn chờ người này, đã chờ hơn một ngàn năm rồi  —— chờ đến tan nát cõi lòng, chờ đến mất hết niềm tin, chờ đến hận không thể xé xác kẻ phản bội năm đó ăn sống máu thịt của bọn chúng…

Là người này dẫn hắn từ ô vật thóa mạ và ghê tởm ra ngoài, là người này dạy cho hắn đoạn khẩu quyết đầu tiên và thuật pháp đầu tiên, là người này cho hắn biết còn sống không phải vì chết đi, là người này như huynh như cha che chở bọn họ lớn lên…

Người trong thiên hạ đều nói hắn rằng bệ hạ đã chết rồi.

Hắn không tin ——

Hắn đương nhiên không tin! —— Muốn hắn tin tưởng thế nào, bệ hạ bởi vì bọn họ bị bắt nạt mà cùng toàn bộ thú tộc thần huyết là địch ấy sẽ chết ư?! Bệ hạ đầy người máu tươi nhưng có thể che chắn phía trước chín huynh đệ bọn họ giết kẻ địch ấy sẽ chết ư?! Bệ hạ năm đó đứng trên đỉnh Thiên Ma, chỉ vào Tiên vực đùa với bọn họ “Cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ dẫn các ngươi đến đoạn cuối Nam Thiên” ấy —— sẽ, chết, ư?!!

—— Đó là bệ hạ của hắn!!

Là bệ hạ mà hắn xin thề phải dùng mạng cống hiến, dù cho một giọt máu cuối cùng đều chảy khô cũng không sẽ phản bội!

Bệ hạ của hắn… sao có khả năng sẽ… chết trước bọn họ…

“Bệ hạ…” Cảnh Thất nằm trên đất, trán áp mu bàn tay, nam nhi bảy thước khóc rống đến nỗi khó tự kiềm chế —— “Bệ hạ…”

Vân Khởi nhìn người trong lồng ngực cau đuôi chân mày, lại nhìn Cảnh Thất quỳ rạp dưới hạ đường khóc rống, cuối cùng chỉ lấy chân nguyên tạo một cái lồng, bảo hộ Tô Diệp Tử bên trong, sau đó chờ người quỳ gối trong chính sảnh đem bất an và khủng hoảng hơn một ngàn năm đều phát tiết ra hết trong nước mắt…

Chờ Cảnh Thất khóc nửa canh giờ, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Vân Khởi rốt cục không kiên nhẫn nhíu chân mày ——

“Ngươi đang khóc tang cho ta đấy à.”

Dưới hạ đường vẫn khóc thút thít, lại qua một hồi lâu mới triệt để bình tĩnh lại.

“Bệ hạ…” Mặc dù thân thể đã tu đúng lửa, khóc gần một canh giờ, đôi mắt của Cảnh Thất vẫn hơi sưng.

Vân Khởi hừ một tiếng, trong ánh mắt nhìn Cảnh Thất chứa sự ghét bỏ không che giấu: “Qua hơn một ngàn năm, ngươi liền để ta nhìn thấy bộ dáng này của ngươi?”

“… Cảnh Thất làm bệ hạ mất mặt rồi.”

Cảnh Thất xấu hổ chôn đầu xuống.

“Tù Ngưu đã tới?” Phát hiện trong Thành Chủ Phủ để lại một tia khí tức, Vân Khởi thu tầm mắt lại, hỏi.

Cảnh Thất vội vàng gật đầu: “Đúng, đại ca vừa rời đi mấy ngày… Đáng tiếc huynh ấy không thể chờ đến ngày ngài trở về, chúng thần…”

Nói xong, hốc mắt của Cảnh Thất lại hơi ướt.

“Chờ để làm gì?” Vân Khởi nhìn hắn một cái, khóe môi hơi cong lên, giọng điệu trào phúng, “Chờ các ngươi ôm đầu khóc rống trước mặt ta?”

“…”

Bị bệ hạ mình chờ đợi suốt một ngàn năm rốt cục mới nhìn thấy không chút lưu tình trào phúng, không biết nên xấu hổ hay là nên mừng rỡ Cảnh Thất lần thứ hai gục đầu.

“Đến Tiên vực khi nào?”

Vân Khởi lại hỏi.

“Mười tám năm trước.”

Cảnh Thất ngoan ngoãn trả lời, “Nghe tộc nhân nói dường như Tiên vực có di… ặc, dấu vết của ngài, thần liền đến.”

“Thuận tiện né tránh những xung đột vũ trang khác?”

“…” Nghe xong câu này, Cảnh Thất hốt hoảng ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Vân Khởi tĩnh lặng, ngay cả đôi đồng tử đen như mực cũng nhìn không ra tâm tình gì, tựa hồ cũng không vì Cửu bộ tan đàn xẻ nghé mà sinh ra phẫn nộ gì. Nhưng Cảnh Thất vẫn thận trọng gật đầu, đáp một tiếng.

Nam nhân khoanh tay, khẽ vuốt tóc mai người trong lồng ngực, mặt không hề có cảm xúc: “Cửu bộ còn lại mấy bộ?”

“Tứ bộ… Nhất, Nhị, Tam, Thất… Tứ bộ.” Cảnh Thất âm thanh tối tăm.

“…”

Lòng bàn tay của Vân Khởi đặt bên tóc mai của Tô Diệp Tử, dường như khẽ run lên một hồi, chỉ là khi Cảnh Thất nhìn lại, cảm thấy đó là ảo giác của mình.

Một hồi lâu sau, nam nhân từ từ thở dài một hơi, giống như là muốn đem buồn bực hắn tích trữ cả ngàn năm cùng nhau thả ra ——

“Đúng là… tiền đồ mà.”

Khi âm cuối hạ xuống, tay Vân Khởi rơi lên bàn ngọc thạch mát lạnh bên cạnh.

Vỗ nhẹ một cái.

Một cái bàn ngọc thạch hoàn chỉnh khổng lồ, trong nháy mắt, lặng yên không một tiếng động hóa thành bột mịn.

“Ta mang các ngươi ra từ trong đống người chết…”

Vân Khởi giống như là giữ ánh mắt bình tĩnh mà lẩm bẩm, chỉ có chân nguyên gợn sóng cuồng bạo quanh người hắn đẩy bột mịn bay đầy cả sảnh đường, thể hiện ra nội tâm hắn đang sóng lớn mãnh liệt ——

“Tự giết lẫn nhau… Các ngươi còn dùng cái này để báo đáp ta…”

Dưới khí tức cuồng bạo chèn ép, Cảnh Thất sắc mặt trắng bệch, đảo mắt qua lại.

Dù cho một khắc sau Thành Chủ Phủ của hắn cũng bị giải quyết như bàn ngọc thạch kia hóa thành bột mịn, hắn cũng không muốn ngăn cản.

Hắn biết chín huynh đệ của mình đã phụ lòng bệ hạ thế nào, cũng biết mất đi huynh đệ cùng mình đồng sinh cộng tử mấy ngàn năm, là nỗi đau sâu sắc thế nào… Càng không nói đến bệ hạ đã nuôi nấng từng người trưởng thành…

“A…”

Bỗng dưng, Tô Diệp Tử nằm trong ngực Vân Khởi phát ra một tiếng than nhẹ không ổn, mi tâm xinh đẹp cũng nhíu lại.

Khí thế quanh người Vân Khởi dừng lại, sau đó bỗng dưng chấn động, tất cả thu về thân thể ——

“… Diệp Tử?”

Vân Khởi vội vàng cụp mắt nhìn về phía người trong ngực.

Chỉ là người trong lồng ngực kia không để ý đến hắn, trở mình, tiến vào trong khuỷu tay của hắn, ngủ tiếp.

“… Diệp Tử ngốc.” Khẽ môi Vân Khởi khẽ cong lên, không nhịn được đưa tay vuốt tóc dài của Tô Diệp Tử.

Cảnh Thất: “…”

Tù Ngưu đại ca… đột nhiên, ta có một cảm giác bị vứt bỏ.

Tác giả có lời muốn nói: Nhớ hồi trước trong chương giải thích nguyên nhân thần hồn khuyết thiếu ở quyển thượng có tiểu thiên thần nói Vân Khởi và Diệp Tử là “phụ tử” emmm kỳ thực ma đế cùng chín tướng quân của Cửu bộ này mới được gọi là phụ tử 23333
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện