Đàn tông tuyển nạp đệ tử ngoại tông tổng cộng ba cửa, một nghiệm đan điền, hai đo căn cốt, ba xem khí cảm.
Cửa thứ nhất nghiệm đan điền phương thức đơn giản nhất, nhưng cũng loại người nhanh nhất, tên là Đăng Thiên Thai. Cái tên to lớn đại khí của cửa ải này, vừa nghe vào tai rất có thể sẽ dọa cho những người bình thường còn chưa bắt đầu tu hành kia suy nghĩ kỳ quái, đặc biệt là những người phàm đứng dưới chân núi Đàn sơn, muốn bái nhập Đàn tông ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hình bóng đảo quanh trong sương mù dày đặc, đều không nhịn được đem hai chữ "Đăng Thiên" giữa răng môi mài thành sáng bóng.
Chờ đến khi đám người dày đặc dưới núi ở trên thang đá Đăng Thiên Thai bị hất rơi chín thành chín (90%), những người khảo thí hợp lệ đứng trên sườn núi mây mù, ngẩng đầu nhìn tiên môn vẫn chưa biết là cao bao nhiêu, cùng hai chữ "Thiên Thai" trên bia ngọc đen nhánh tận trong cùng của thang đá, đều có một loại cảm giác bị lừa dối sâu sắc.
Nghe thấy có người khảo thí không nhịn được tụ tập cùng nhau thì thầm về cái tên của "Thiên Thai", đệ tử nội tông đang kiểm kê nhân số thanh thanh lãnh lãnh nở nụ cười: "Đại đạo tu hành, có thể đi vào nửa tấc đều là cơ duyên, các ngươi còn muốn một bước lên trời? Vậy thì thừa dịp còn sớm xuống núi về nhà đi, đắp chăn lên mơ một hồi xuân thu đại mộng, đỡ phải ở đây lãng phí thời gian của người khác."
Những người khảo thí đã leo lên thiên thai, có ai ở trong gia tộc mỗi người mà không phải được người tâng bốc đến thiên tài từ nhỏ? Nghe xong luận điệu không khách khí này, trên mặt không ít người đều hiện lên một chút không cam lòng, chỉ là bị vướng bởi khí độ tiên môn, bây giờ lại là lúc khảo thí, không ai muốn làm chim đầu đàn. Âm thanh nhỏ giọng nghị luận trên thiên thai vang lên chốc lát, rất nhanh đã tan, đa số người vẫn giương mắt nhìn những đệ tử đứng bên cạnh thang đá, chờ đợi cửa ải thứ hai đến.
Đệ tử cầm đầu trong mấy vị đệ tử nội tông này truyền mật âm cho sư huynh đệ mình: "Bảo đảm trên thang đá đã không còn người khảo thí đang chờ?"
Ba đệ tử phụ trách ba thang đá gật gật đầu, một người trong đó nói: "Năm nay kém xa mấy lần trước, trên thang đá chỗ ta tổng cộng chỉ có năm mươi bảy người lên."
"Chỗ ta đúng là nhiều hơn một chút, vừa vặn tám mươi." Một người khác mở miệng.
Đệ tử thứ ba trầm giọng: "Bảy mươi bốn người."
"Có thể lên thiên thai đa phần là đệ tử tinh anh thế gia trong Tiên Vực, mỗi lần luôn có không ít người bình thường chỉ có tư cách cùng đọc sách với bọn họ mà chính mình lại ảo tưởng nhất phi trùng thiên, loại nhiều hơn một chút cũng khó tránh khỏi." Đệ tử cầm đầu kia không để ý lắm, "Xác định thang đá không còn người, thì lại mở đại trận hộ sơn, thuận tiện để các đệ tử phụ trách cứu hộ người khảo thí trên thang đá thu thập lên đây đi."
Ba đệ tử kia lĩnh mệnh bóng dáng liền tản ra, tầm mắt của đệ tử cầm đầu này đảo qua cả thiên thai một chút, đến nỗi tất cả đều yên lặng không hề có một tiếng động, cuối cùng hắn hài lòng đưa mắt xuống, trầm khí phát ra tiếng nói: "Phàm là người leo lên thiên thai, cửa đầu đã qua; tiếp theo mọi người theo ta đến sân khảo sát cửa thứ hai."
Giữa sân hơn hai trăm người dựa vào ba đội ng leo lên thiên thai, đi theo sau đệ tử này, nhưng lại đi thẳng đến vị trí cuối sân. Mãi đến khi còn một bước nữa chính là khe núi cao không biết sâu bao nhiêu, gió âm lãnh gào thét từ phía dưới dội lên.
Những người khảo thí ở đây đều thiên tài cùng thế hệ mới vừa trưởng thành trong năm nay, tuổi đa số cũng không lớn, nhìn tình cảnh trước mặt này, không ít người da gà đều nổi đầy cả người, đệ tử có lá gan nhỏ một chút thẳng thắn không nhịn được lui về sau một bước.
"Xin hỏi vị sư huynh này," Trong đám người này cũng không phải không có một người khí độ thong dong, giờ khắc này liền có thiếu niên áo mũ chỉnh tề đứng ra, sắc mặt tuy có nghiêm nghị, nhưng không e ngại, đứng ở đằng kia mở miệng hỏi, "Cửa ải thứ hai này, chính là muốn mỗi người chúng ta đều nhảy xuống từ nơi này sao?"
Trong lòng đệ tử nội tông cười nhạo một tiếng, trên mặt lại biểu hiện bất biến, đưa tay chỉ về hướng phía sau vách núi: "Cửa ải này, tên là Dược Long Môn. Đường tu hành thiên tiệm* khắp nơi, vốn là đoạt lấy một phần tạo hóa với trời, có thể nói là từng bước đều rơi vào nơi hung hiểm. Tuy nói cửa ải thứ hai quan trọng nhất là kiểm tra căn cốt, nhưng nếu ngay cả điểm thử nghiệm ấy mà các ngươi đều không có dũng khí, cho dù căn cốt có tốt cũng bỏ phế trên tâm tính vô dụng. Nếu như có ai không dám, cứ mở miệng, ta sẽ kêu đệ tử đưa hắn xuống núi."
* Thiên tiệm: sự hiểm trở/cảnh gian nan của trời
Các thiếu niên đứng bên rìa thiên thai hai mặt nhìn nhau, trong lòng có biết bao hoảng sợ, nhưng đã tới mức này rồi, lại có ai cam tâm chỉ như vậy đã đi về? Quan trọng nhất chính là, với năng lực của bọn họ, không có ai là kẻ ngu dốt không thể tả, trong lòng ít nhiều đều có tính toán của chính mình —— Dưới cái nhìn của bọn họ, Đàn tông là đệ nhất tiên môn, lấy việc thu nhận thiên hạ kỳ tài làm mục đích, dù cho không qua cửa ải này, cũng không sẽ vô duyên vô cớ hại đến tính mạng của bọn họ.
Đệ tử nội tông đứng một bên mắt lạnh nhìn biến hóa biểu hiện của những người này, trong lòng lại thấy buồn cười. Ải Dược Long Môn này chính là dùng để kiểm tra tư chất căn cốt của bọn họ, gân cốt trung đẳng thiên thượng chưa từng tu hành đều có thể lưu lại, còn lại sẽ bị "Long Môn" phun ra.
Cửa ải này nhìn thì hung hiểm vạn phần, trên thực tế so với Đăng Thiên Thai trước đó an toàn rất nhiều, dù sao Đăng Thiên Thai còn có độ khả thi bất ngờ rơi xuống cứu hộ không kịp tồn tại, mà Long Môn này nhìn như có thể làm người té tan xương nát thịt bất quá chỉ là một thủ thuật che mắt —— Phía sau thủ thuật che mắt chính là Long Môn đại trận nổi danh trong tông, người hợp lệ sẽ dược truyền tống đến nơi kiểm tra của cửa thứ ba, người không hợp lệ thì sẽ bị xóa đi ký ức kiểm tra ký ức truyền tống xuống núi.
Những người khảo thí ban đầu còn có chút sợ hãi, đợi đến khi cuối cùng cũng có người bước ra bước đầu tiên, người cùng đến khích lệ lẫn nhau, ba hàng đội ngũ dần dần đều đi đến bên cạnh vách núi...
——
Vân Khởi dưới sự hướng dẫn của Lâm Thanh, rất nhanh đã đến sân kiểm tra khí cảm ngoại tông. Sau khi đối phương giới thiệu trên đường đi, cơ bản hắn cũng rõ ràng nguyên nhân mình bị gọi đến —— Khai sơn nạp đồ năm năm một lần, vì bảo đảm người khảo thí không xảy ra nguy hiểm không thể báo trước trong trong quá trình kiểm tra, nhất quán đều là do đệ tử từ cảnh Linh Chủng trở lên tiến hành chủ trì cùng dẫn dắt, mà chuyện này với việc tu hành của bản thân cũng không có ích lợi gì, mà còn lao tâm lao lực, cao tầng tông môn liền quyết định phân phối đồng đều việc này cho đệ tử thủ phong.
Bao quát năm tòa phong bên trong Tông Chủ phong đều không có phong nào may mắn thoát khỏi, chỉ có trưởng lão đốc sát nở nụ cười với nhân vật quan trọng trưởng lão ngoại tông chỉ chỉ tòa phong trống rỗng của chính mình, sau lần đó mỗi một lần khai sơn nạp đồ đều Hàn Quỳnh phong đều không có nửa điểm trách nhiệm —— Nếu như sự tình lại nhìn như đơn giản như vậy, các trưởng lão thủ phong đại khái cũng không sẽ có oán niệm gì, dù sao khi đó Hàn Quỳnh phong thật sự là một đệ tử thủ phong cũng không có.
Nhưng mà vấn đề là, ý kiến "phân phối đồng đều cho các đệ tử thủ phong" lúc trước, chính là bản thân trưởng lão đốc sát trịnh trọng nói với tông chủ.
—— Ở Hàn Quỳnh phong của hắn một người cũng không lấy ra được điều kiện tiên quyết.
Mỗi năm năm phải suy nghĩ một hồi nên phái đệ tử nào trong phong này đi mới có thể bảo đảm công bằng không ngoài dự đoán, các trưởng lão thủ phong hôm nay đã sớm tích góp oán niệm nhiều năm, trời không phụ người có tâm, bọn họ cuối cùng đã có Vân Khởi.
Tuy rằng chỉ có một người, còn chưa đủ cảnh Linh Chủng —— Có điều không liên quan gì, có còn hơn không, quan trọng ở tham gia mà.
Bốn vị trưởng lão thủ phong đều bỏ phiếu thông qua quyết định chuyện này, nghĩ tới tu vi thực tế của Vân Khởi, vẫn là chỉ kêu người đến cửa thứ ba không có hệ số nguy hiểm gì.
Người chủ trì kiểm tra cửa thứ ba là mấy vị trưởng lão ngoại tông, nguyên bản tựa hồ đang nghị luận chuyện gì ở giữa sân thương, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Thanh đưa Vân Khởi tới, trên mặt mấy vị trưởng lão không hẹn mà cùng hiện ra chút lúng túng, chỉ là rất nhanh từng người đã bình thường trở lại, chuyển hướng đi về phía Vân Khởi, tiến lên vài bước, cùng nhau thi lễ với Vân Khởi——
"Chào tằng sư thúc tổ."
Trên đường đi đã ngờ tới sẽ có tình cảnh này Vân Khởi giơ tay đáp lễ lại: "Mấy vị trưởng lão không cần đa lễ, gọi ta "Vân Khởi" là tốt rồi."
Có lẽ là người lên làm trưởng lão ngoại tông của Đàn tông cũng nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, mấy vị trưởng lão đều không đặt sự lúng túng trước mặt trong lòng, hành lễ xong thì hàn huyên như cũ, cũng thuận tiện nói tường tận quy trình của cửa thứ ba.
Mấy người đang nói chuyện, một bên khác của quảng trường màn mây hơi động, "nôn" hơn một trăm đệ tử sắc mặt trắng bệch ra ngoài.
Những đệ tử này chưa kịp đứng vững, vài người bên trong đã cúi người xuống đỡ đầu gối nôn ra một trận.
Lần đầu tiên tham gia điển lễ khai sơn nạp đồ chân chính về mặt ý nghĩa Vân Khởi kinh ngạc nhìn, hắn nghĩ nghĩ rồi chuyển hướng sang Lâm Thanh vẫn còn đứng một bên, vừa chuẩn bị hỏi một câu, lại phát hiện sắc mặt đối phương cũng không đẹp đẽ đến đâu... Như đáng nhớ đến hồi ức gì không tốt lắm.
Một vị trưởng lão cười bên cạnh ha hả giải thích nghi hoặc cho Vân Khởi, nói quá trình cụ thể của cửa thứ nhất và cửa thứ hai, tiện đà chỉ vào những đệ tử thất điên bát đảo kia cười nói: "Chỉ có điều phía sau cửa Dược Long Môn ấy, sau đó được nội tông kiến nghị thêm vào một đoạn ảo cảnh trải nghiệm rơi xuống cực kỳ chân thực, các đệ tử hợp lệ sau khi rơi xuống mấy chục trượng rồi mới bị Long Môn đại trận truyền tống lại đây, việc này cũng vì để giáo dục tâm tính của đệ tử —— Trong quá trình nỗ lực tự cứu cùng với trực tiếp từ bỏ đều sẽ được ghi chép, dùng để tham khảo lúc lên nội tông."
"..." Vân Khởi trầm mặc chốc lát, nỗ lực không nhìn điểm linh cảm trong lòng này, "Cửa này xác thực không dễ chịu."
Tựa hồ đoán được trong lòng Vân Khởi nghĩ cái gì, vị trưởng lão ngoại tông kia cười gật đầu bổ sung một câu: "Là trưởng lão đốc sát đề nghị."
Vân Khởi bất đắc dĩ nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên.
Chờ đến khi những người khảo thí đều khôi phục gần như ổn rồi, trước khi đệ tử nội tông bên cạnh giải nghĩa mê tâm ảo cảnh cửa thứ hai, trưởng lão ngoại tông liền ngự kiếm bay lên chỗ cao, dẫn đến ánh mắt mắt kính phục của một đám thiếu niên, không nhanh không chậm mở miệng:
"Cửa thứ ba, xem khí cảm. Khí cảm liên quan đến việc tu giả câu thông thiên địa cùng nhận biết đối với linh khí, thao túng năng lực, tốc độ tiến cảnh tu vi đều do khí cảm quyết định."
Nói tới đây, trưởng lão ngoại tông đứng giữa không trung vung tay áo một cái, trước mặt bỗng dưng nhiều thêm một viên tinh thạch hình cầu trong suốt bề ngoài không có quy tắc cho lắm.
"Đây là tinh thạch khí cảm, lấy huyền băng tâm tủy ngàn năm không thay đổi của Cực Bắc chi vực đại lục, bên trong khắc vào một trăm linh tám đạo pháp trận, sau đó dẫn địa tâm chi hỏa thiêu cháy bảy bảy bốn mươi chín ngày, thiên lôi luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày, sau khi công thành vạn pháp không hư tổn, cứng rắn không thể phá vỡ, có thể nhận biết chân khí trong cơ thể tu giả, xác định khí cảm. Tất cả những người khảo thí chỉ cần đặt hai tay lên trên, vận chuyển chân khí, tinh thạch sẽ biến ảo quang độ theo khí cảm của người khảo thí."
Trưởng lão ngoại tông đem tinh thạch lăng không đưa đến trước mặt người phía bên trái ngoài cùng nơi một loạt đệ tử nội tông đang đứng bên dưới: "Các ngươi lần lượt làm mẫu."
Đệ tử cầm đầu kia sắc mặt có chút lúng túng, do dự rồi vẫn giơ tay đặt lên
Bên trong tinh thạch bộ không còn trong suốt nữa, có chút vẩn đục, cũng dần dần sáng lên, tia sáng chỉ có thể tính được là nhu hòa, cũng không nổi bật.
Trưởng lão ngoại tông đứng phía trên "Ừ" một tiếng, không quên giải thích cho những người khảo thí: "Đây là yêu cầu hợp lệ thấp nhất, không thể đạt đến yêu cầu này, đều đào thải. —— Người kế tiếp."
Tinh thạch khí cảm thuận thế bay đến trước mặt đệ tử kế tiếp, các thiếu niên muốn kiểm tra vừa nghe thấy yêu cầu đào thải vừa nói trước đó, dồn dập sốt sắng đưa mắt chăm chú lên người những đệ tử nội tông kia. Tinh thạch khí cảm chỉ như vậy từng cái truyền xuống, hiển nhiên trước đó những đệ tử nội tông này đã trải qua sàng lọc xếp thứ tự, quang độ bọn họ dẫn dắt cho tinh thạch sáng lên cũng từ từ tăng dần, đến đệ tử nội tông cuối cùng, độ sáng của tinh thạch khí cảm kia đã trở nên chói mắt đến khó có thể nhìn thẳng lâu dài.
Trưởng lão ngoại tông đứng giữa không trung nhìn thấy đệ tử cuối cùng, cũng là đồ đệ thân truyền của mình, hài lòng gật gật đầu, liền muốn thu hồi tinh thạch tinh thạch khí cảm, chỉ bất quá động tác của hắn dừng lại một chút, mấy giây sau hắn nhìn sang vị trí Vân Khởi rồi mở miệng: "Vân Khởi, ngươi cũng tới làm mẫu một chút đi."
Một đám người khảo thí nhìn theo tầm mắt của trưởng mắt trông thấy Vân Khởi đứng ở một góc lặng lẽ không lên tiếng, sau khi thấy rõ tướng mạo dáng dấp rồi, mọi người không hẹn mà cùng sững sờ vài giây.
Vân Khởi không ngờ tới lại có vụ này, nhưng cũng không trù trừ cái gì, hắn gật gật đầu... Năm đó không có tham dự điển lễ khai sơn nạp đồ mà trực tiếp tiến vào tông môn, nói ra hắn xác thực không biết đến sự tồn tại của tinh thạch khí cảm; có điều nếu như thật sự dựa theo quy trình điển lễ, đại khái vào cửa thứ nhất hắn sẽ vì nguyên nhân đan điền mà bị hất ra.
Nghĩ như vậy, tinh thạch khí cảm đã rơi trước mặt hắn. Vân Khởi giơ tay, phủ lên.
Có lẽ là vì "người làm mẫu" này thực sự quá mức xuất chúng, ánh mắt các thiếu niên bị kiểm tra tỏa sáng rực rỡ nhìn tinh thạch khí cảm bên dưới bàn tay Vân Khởi.
Chỉ thấy ngay khi tiếp xúc bên trong tinh thạch liền vẩn đục, sau đó ánh sáng càng ngày càng sáng, bắt đầu chói mắt, rất nhanh liền vượt qua độ dáng của đệ tử nội tông cuối cùng, mà độ phồng tia sáng kia không hề có ý tứ đình chỉ, chỉ chốc lát sau độ sáng tinh thạch đã lóa mắt đến không cách nào nhận biết đường nét, chỉ có thể nhìn thấy một vòng quang cầu gần như mặt trời chói chang khiến tay Vân Khởi đều che lấp đến hóa mờ ảo.
Những người khảo thí không ngừng kinh ngạc, giữa sân đã bắt đầu có đệ tử nội tông không kiềm chế nổi bắt đầu nghị luận, vài trưởng lão ngoại tông cũng dồn dập kinh ngạc nhìn nhau mấy lần.
Tiêu điểm tầm mắt trên mặt Vân Khởi cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, độ sáng của tinh thạch đã khiến người ta không thể nhìn thẳng, hiệu quả làm mẫu cũng đã đạt được, hắn liền thu tay về, lui nửa bước.
Vào trong nháy mắt này, mọi người chợt nghe đến giữa sân "Ầm" vang lên một tiếng thật lớn!
Mọi người chấn kinh nhìn về phía giữa sân, sau đó tất cả đều trợn mắt há mồm cứ như là gặp ma ——
Tinh thạch khí cảm vạnpháp không hư tổn, cứng rắn không thể phá vỡ... Nổ??
Cửa thứ nhất nghiệm đan điền phương thức đơn giản nhất, nhưng cũng loại người nhanh nhất, tên là Đăng Thiên Thai. Cái tên to lớn đại khí của cửa ải này, vừa nghe vào tai rất có thể sẽ dọa cho những người bình thường còn chưa bắt đầu tu hành kia suy nghĩ kỳ quái, đặc biệt là những người phàm đứng dưới chân núi Đàn sơn, muốn bái nhập Đàn tông ngẩng đầu nhìn cảnh tượng hình bóng đảo quanh trong sương mù dày đặc, đều không nhịn được đem hai chữ "Đăng Thiên" giữa răng môi mài thành sáng bóng.
Chờ đến khi đám người dày đặc dưới núi ở trên thang đá Đăng Thiên Thai bị hất rơi chín thành chín (90%), những người khảo thí hợp lệ đứng trên sườn núi mây mù, ngẩng đầu nhìn tiên môn vẫn chưa biết là cao bao nhiêu, cùng hai chữ "Thiên Thai" trên bia ngọc đen nhánh tận trong cùng của thang đá, đều có một loại cảm giác bị lừa dối sâu sắc.
Nghe thấy có người khảo thí không nhịn được tụ tập cùng nhau thì thầm về cái tên của "Thiên Thai", đệ tử nội tông đang kiểm kê nhân số thanh thanh lãnh lãnh nở nụ cười: "Đại đạo tu hành, có thể đi vào nửa tấc đều là cơ duyên, các ngươi còn muốn một bước lên trời? Vậy thì thừa dịp còn sớm xuống núi về nhà đi, đắp chăn lên mơ một hồi xuân thu đại mộng, đỡ phải ở đây lãng phí thời gian của người khác."
Những người khảo thí đã leo lên thiên thai, có ai ở trong gia tộc mỗi người mà không phải được người tâng bốc đến thiên tài từ nhỏ? Nghe xong luận điệu không khách khí này, trên mặt không ít người đều hiện lên một chút không cam lòng, chỉ là bị vướng bởi khí độ tiên môn, bây giờ lại là lúc khảo thí, không ai muốn làm chim đầu đàn. Âm thanh nhỏ giọng nghị luận trên thiên thai vang lên chốc lát, rất nhanh đã tan, đa số người vẫn giương mắt nhìn những đệ tử đứng bên cạnh thang đá, chờ đợi cửa ải thứ hai đến.
Đệ tử cầm đầu trong mấy vị đệ tử nội tông này truyền mật âm cho sư huynh đệ mình: "Bảo đảm trên thang đá đã không còn người khảo thí đang chờ?"
Ba đệ tử phụ trách ba thang đá gật gật đầu, một người trong đó nói: "Năm nay kém xa mấy lần trước, trên thang đá chỗ ta tổng cộng chỉ có năm mươi bảy người lên."
"Chỗ ta đúng là nhiều hơn một chút, vừa vặn tám mươi." Một người khác mở miệng.
Đệ tử thứ ba trầm giọng: "Bảy mươi bốn người."
"Có thể lên thiên thai đa phần là đệ tử tinh anh thế gia trong Tiên Vực, mỗi lần luôn có không ít người bình thường chỉ có tư cách cùng đọc sách với bọn họ mà chính mình lại ảo tưởng nhất phi trùng thiên, loại nhiều hơn một chút cũng khó tránh khỏi." Đệ tử cầm đầu kia không để ý lắm, "Xác định thang đá không còn người, thì lại mở đại trận hộ sơn, thuận tiện để các đệ tử phụ trách cứu hộ người khảo thí trên thang đá thu thập lên đây đi."
Ba đệ tử kia lĩnh mệnh bóng dáng liền tản ra, tầm mắt của đệ tử cầm đầu này đảo qua cả thiên thai một chút, đến nỗi tất cả đều yên lặng không hề có một tiếng động, cuối cùng hắn hài lòng đưa mắt xuống, trầm khí phát ra tiếng nói: "Phàm là người leo lên thiên thai, cửa đầu đã qua; tiếp theo mọi người theo ta đến sân khảo sát cửa thứ hai."
Giữa sân hơn hai trăm người dựa vào ba đội ng leo lên thiên thai, đi theo sau đệ tử này, nhưng lại đi thẳng đến vị trí cuối sân. Mãi đến khi còn một bước nữa chính là khe núi cao không biết sâu bao nhiêu, gió âm lãnh gào thét từ phía dưới dội lên.
Những người khảo thí ở đây đều thiên tài cùng thế hệ mới vừa trưởng thành trong năm nay, tuổi đa số cũng không lớn, nhìn tình cảnh trước mặt này, không ít người da gà đều nổi đầy cả người, đệ tử có lá gan nhỏ một chút thẳng thắn không nhịn được lui về sau một bước.
"Xin hỏi vị sư huynh này," Trong đám người này cũng không phải không có một người khí độ thong dong, giờ khắc này liền có thiếu niên áo mũ chỉnh tề đứng ra, sắc mặt tuy có nghiêm nghị, nhưng không e ngại, đứng ở đằng kia mở miệng hỏi, "Cửa ải thứ hai này, chính là muốn mỗi người chúng ta đều nhảy xuống từ nơi này sao?"
Trong lòng đệ tử nội tông cười nhạo một tiếng, trên mặt lại biểu hiện bất biến, đưa tay chỉ về hướng phía sau vách núi: "Cửa ải này, tên là Dược Long Môn. Đường tu hành thiên tiệm* khắp nơi, vốn là đoạt lấy một phần tạo hóa với trời, có thể nói là từng bước đều rơi vào nơi hung hiểm. Tuy nói cửa ải thứ hai quan trọng nhất là kiểm tra căn cốt, nhưng nếu ngay cả điểm thử nghiệm ấy mà các ngươi đều không có dũng khí, cho dù căn cốt có tốt cũng bỏ phế trên tâm tính vô dụng. Nếu như có ai không dám, cứ mở miệng, ta sẽ kêu đệ tử đưa hắn xuống núi."
* Thiên tiệm: sự hiểm trở/cảnh gian nan của trời
Các thiếu niên đứng bên rìa thiên thai hai mặt nhìn nhau, trong lòng có biết bao hoảng sợ, nhưng đã tới mức này rồi, lại có ai cam tâm chỉ như vậy đã đi về? Quan trọng nhất chính là, với năng lực của bọn họ, không có ai là kẻ ngu dốt không thể tả, trong lòng ít nhiều đều có tính toán của chính mình —— Dưới cái nhìn của bọn họ, Đàn tông là đệ nhất tiên môn, lấy việc thu nhận thiên hạ kỳ tài làm mục đích, dù cho không qua cửa ải này, cũng không sẽ vô duyên vô cớ hại đến tính mạng của bọn họ.
Đệ tử nội tông đứng một bên mắt lạnh nhìn biến hóa biểu hiện của những người này, trong lòng lại thấy buồn cười. Ải Dược Long Môn này chính là dùng để kiểm tra tư chất căn cốt của bọn họ, gân cốt trung đẳng thiên thượng chưa từng tu hành đều có thể lưu lại, còn lại sẽ bị "Long Môn" phun ra.
Cửa ải này nhìn thì hung hiểm vạn phần, trên thực tế so với Đăng Thiên Thai trước đó an toàn rất nhiều, dù sao Đăng Thiên Thai còn có độ khả thi bất ngờ rơi xuống cứu hộ không kịp tồn tại, mà Long Môn này nhìn như có thể làm người té tan xương nát thịt bất quá chỉ là một thủ thuật che mắt —— Phía sau thủ thuật che mắt chính là Long Môn đại trận nổi danh trong tông, người hợp lệ sẽ dược truyền tống đến nơi kiểm tra của cửa thứ ba, người không hợp lệ thì sẽ bị xóa đi ký ức kiểm tra ký ức truyền tống xuống núi.
Những người khảo thí ban đầu còn có chút sợ hãi, đợi đến khi cuối cùng cũng có người bước ra bước đầu tiên, người cùng đến khích lệ lẫn nhau, ba hàng đội ngũ dần dần đều đi đến bên cạnh vách núi...
——
Vân Khởi dưới sự hướng dẫn của Lâm Thanh, rất nhanh đã đến sân kiểm tra khí cảm ngoại tông. Sau khi đối phương giới thiệu trên đường đi, cơ bản hắn cũng rõ ràng nguyên nhân mình bị gọi đến —— Khai sơn nạp đồ năm năm một lần, vì bảo đảm người khảo thí không xảy ra nguy hiểm không thể báo trước trong trong quá trình kiểm tra, nhất quán đều là do đệ tử từ cảnh Linh Chủng trở lên tiến hành chủ trì cùng dẫn dắt, mà chuyện này với việc tu hành của bản thân cũng không có ích lợi gì, mà còn lao tâm lao lực, cao tầng tông môn liền quyết định phân phối đồng đều việc này cho đệ tử thủ phong.
Bao quát năm tòa phong bên trong Tông Chủ phong đều không có phong nào may mắn thoát khỏi, chỉ có trưởng lão đốc sát nở nụ cười với nhân vật quan trọng trưởng lão ngoại tông chỉ chỉ tòa phong trống rỗng của chính mình, sau lần đó mỗi một lần khai sơn nạp đồ đều Hàn Quỳnh phong đều không có nửa điểm trách nhiệm —— Nếu như sự tình lại nhìn như đơn giản như vậy, các trưởng lão thủ phong đại khái cũng không sẽ có oán niệm gì, dù sao khi đó Hàn Quỳnh phong thật sự là một đệ tử thủ phong cũng không có.
Nhưng mà vấn đề là, ý kiến "phân phối đồng đều cho các đệ tử thủ phong" lúc trước, chính là bản thân trưởng lão đốc sát trịnh trọng nói với tông chủ.
—— Ở Hàn Quỳnh phong của hắn một người cũng không lấy ra được điều kiện tiên quyết.
Mỗi năm năm phải suy nghĩ một hồi nên phái đệ tử nào trong phong này đi mới có thể bảo đảm công bằng không ngoài dự đoán, các trưởng lão thủ phong hôm nay đã sớm tích góp oán niệm nhiều năm, trời không phụ người có tâm, bọn họ cuối cùng đã có Vân Khởi.
Tuy rằng chỉ có một người, còn chưa đủ cảnh Linh Chủng —— Có điều không liên quan gì, có còn hơn không, quan trọng ở tham gia mà.
Bốn vị trưởng lão thủ phong đều bỏ phiếu thông qua quyết định chuyện này, nghĩ tới tu vi thực tế của Vân Khởi, vẫn là chỉ kêu người đến cửa thứ ba không có hệ số nguy hiểm gì.
Người chủ trì kiểm tra cửa thứ ba là mấy vị trưởng lão ngoại tông, nguyên bản tựa hồ đang nghị luận chuyện gì ở giữa sân thương, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Thanh đưa Vân Khởi tới, trên mặt mấy vị trưởng lão không hẹn mà cùng hiện ra chút lúng túng, chỉ là rất nhanh từng người đã bình thường trở lại, chuyển hướng đi về phía Vân Khởi, tiến lên vài bước, cùng nhau thi lễ với Vân Khởi——
"Chào tằng sư thúc tổ."
Trên đường đi đã ngờ tới sẽ có tình cảnh này Vân Khởi giơ tay đáp lễ lại: "Mấy vị trưởng lão không cần đa lễ, gọi ta "Vân Khởi" là tốt rồi."
Có lẽ là người lên làm trưởng lão ngoại tông của Đàn tông cũng nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, mấy vị trưởng lão đều không đặt sự lúng túng trước mặt trong lòng, hành lễ xong thì hàn huyên như cũ, cũng thuận tiện nói tường tận quy trình của cửa thứ ba.
Mấy người đang nói chuyện, một bên khác của quảng trường màn mây hơi động, "nôn" hơn một trăm đệ tử sắc mặt trắng bệch ra ngoài.
Những đệ tử này chưa kịp đứng vững, vài người bên trong đã cúi người xuống đỡ đầu gối nôn ra một trận.
Lần đầu tiên tham gia điển lễ khai sơn nạp đồ chân chính về mặt ý nghĩa Vân Khởi kinh ngạc nhìn, hắn nghĩ nghĩ rồi chuyển hướng sang Lâm Thanh vẫn còn đứng một bên, vừa chuẩn bị hỏi một câu, lại phát hiện sắc mặt đối phương cũng không đẹp đẽ đến đâu... Như đáng nhớ đến hồi ức gì không tốt lắm.
Một vị trưởng lão cười bên cạnh ha hả giải thích nghi hoặc cho Vân Khởi, nói quá trình cụ thể của cửa thứ nhất và cửa thứ hai, tiện đà chỉ vào những đệ tử thất điên bát đảo kia cười nói: "Chỉ có điều phía sau cửa Dược Long Môn ấy, sau đó được nội tông kiến nghị thêm vào một đoạn ảo cảnh trải nghiệm rơi xuống cực kỳ chân thực, các đệ tử hợp lệ sau khi rơi xuống mấy chục trượng rồi mới bị Long Môn đại trận truyền tống lại đây, việc này cũng vì để giáo dục tâm tính của đệ tử —— Trong quá trình nỗ lực tự cứu cùng với trực tiếp từ bỏ đều sẽ được ghi chép, dùng để tham khảo lúc lên nội tông."
"..." Vân Khởi trầm mặc chốc lát, nỗ lực không nhìn điểm linh cảm trong lòng này, "Cửa này xác thực không dễ chịu."
Tựa hồ đoán được trong lòng Vân Khởi nghĩ cái gì, vị trưởng lão ngoại tông kia cười gật đầu bổ sung một câu: "Là trưởng lão đốc sát đề nghị."
Vân Khởi bất đắc dĩ nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên.
Chờ đến khi những người khảo thí đều khôi phục gần như ổn rồi, trước khi đệ tử nội tông bên cạnh giải nghĩa mê tâm ảo cảnh cửa thứ hai, trưởng lão ngoại tông liền ngự kiếm bay lên chỗ cao, dẫn đến ánh mắt mắt kính phục của một đám thiếu niên, không nhanh không chậm mở miệng:
"Cửa thứ ba, xem khí cảm. Khí cảm liên quan đến việc tu giả câu thông thiên địa cùng nhận biết đối với linh khí, thao túng năng lực, tốc độ tiến cảnh tu vi đều do khí cảm quyết định."
Nói tới đây, trưởng lão ngoại tông đứng giữa không trung vung tay áo một cái, trước mặt bỗng dưng nhiều thêm một viên tinh thạch hình cầu trong suốt bề ngoài không có quy tắc cho lắm.
"Đây là tinh thạch khí cảm, lấy huyền băng tâm tủy ngàn năm không thay đổi của Cực Bắc chi vực đại lục, bên trong khắc vào một trăm linh tám đạo pháp trận, sau đó dẫn địa tâm chi hỏa thiêu cháy bảy bảy bốn mươi chín ngày, thiên lôi luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày, sau khi công thành vạn pháp không hư tổn, cứng rắn không thể phá vỡ, có thể nhận biết chân khí trong cơ thể tu giả, xác định khí cảm. Tất cả những người khảo thí chỉ cần đặt hai tay lên trên, vận chuyển chân khí, tinh thạch sẽ biến ảo quang độ theo khí cảm của người khảo thí."
Trưởng lão ngoại tông đem tinh thạch lăng không đưa đến trước mặt người phía bên trái ngoài cùng nơi một loạt đệ tử nội tông đang đứng bên dưới: "Các ngươi lần lượt làm mẫu."
Đệ tử cầm đầu kia sắc mặt có chút lúng túng, do dự rồi vẫn giơ tay đặt lên
Bên trong tinh thạch bộ không còn trong suốt nữa, có chút vẩn đục, cũng dần dần sáng lên, tia sáng chỉ có thể tính được là nhu hòa, cũng không nổi bật.
Trưởng lão ngoại tông đứng phía trên "Ừ" một tiếng, không quên giải thích cho những người khảo thí: "Đây là yêu cầu hợp lệ thấp nhất, không thể đạt đến yêu cầu này, đều đào thải. —— Người kế tiếp."
Tinh thạch khí cảm thuận thế bay đến trước mặt đệ tử kế tiếp, các thiếu niên muốn kiểm tra vừa nghe thấy yêu cầu đào thải vừa nói trước đó, dồn dập sốt sắng đưa mắt chăm chú lên người những đệ tử nội tông kia. Tinh thạch khí cảm chỉ như vậy từng cái truyền xuống, hiển nhiên trước đó những đệ tử nội tông này đã trải qua sàng lọc xếp thứ tự, quang độ bọn họ dẫn dắt cho tinh thạch sáng lên cũng từ từ tăng dần, đến đệ tử nội tông cuối cùng, độ sáng của tinh thạch khí cảm kia đã trở nên chói mắt đến khó có thể nhìn thẳng lâu dài.
Trưởng lão ngoại tông đứng giữa không trung nhìn thấy đệ tử cuối cùng, cũng là đồ đệ thân truyền của mình, hài lòng gật gật đầu, liền muốn thu hồi tinh thạch tinh thạch khí cảm, chỉ bất quá động tác của hắn dừng lại một chút, mấy giây sau hắn nhìn sang vị trí Vân Khởi rồi mở miệng: "Vân Khởi, ngươi cũng tới làm mẫu một chút đi."
Một đám người khảo thí nhìn theo tầm mắt của trưởng mắt trông thấy Vân Khởi đứng ở một góc lặng lẽ không lên tiếng, sau khi thấy rõ tướng mạo dáng dấp rồi, mọi người không hẹn mà cùng sững sờ vài giây.
Vân Khởi không ngờ tới lại có vụ này, nhưng cũng không trù trừ cái gì, hắn gật gật đầu... Năm đó không có tham dự điển lễ khai sơn nạp đồ mà trực tiếp tiến vào tông môn, nói ra hắn xác thực không biết đến sự tồn tại của tinh thạch khí cảm; có điều nếu như thật sự dựa theo quy trình điển lễ, đại khái vào cửa thứ nhất hắn sẽ vì nguyên nhân đan điền mà bị hất ra.
Nghĩ như vậy, tinh thạch khí cảm đã rơi trước mặt hắn. Vân Khởi giơ tay, phủ lên.
Có lẽ là vì "người làm mẫu" này thực sự quá mức xuất chúng, ánh mắt các thiếu niên bị kiểm tra tỏa sáng rực rỡ nhìn tinh thạch khí cảm bên dưới bàn tay Vân Khởi.
Chỉ thấy ngay khi tiếp xúc bên trong tinh thạch liền vẩn đục, sau đó ánh sáng càng ngày càng sáng, bắt đầu chói mắt, rất nhanh liền vượt qua độ dáng của đệ tử nội tông cuối cùng, mà độ phồng tia sáng kia không hề có ý tứ đình chỉ, chỉ chốc lát sau độ sáng tinh thạch đã lóa mắt đến không cách nào nhận biết đường nét, chỉ có thể nhìn thấy một vòng quang cầu gần như mặt trời chói chang khiến tay Vân Khởi đều che lấp đến hóa mờ ảo.
Những người khảo thí không ngừng kinh ngạc, giữa sân đã bắt đầu có đệ tử nội tông không kiềm chế nổi bắt đầu nghị luận, vài trưởng lão ngoại tông cũng dồn dập kinh ngạc nhìn nhau mấy lần.
Tiêu điểm tầm mắt trên mặt Vân Khởi cũng chẳng có bao nhiêu kinh ngạc, độ sáng của tinh thạch đã khiến người ta không thể nhìn thẳng, hiệu quả làm mẫu cũng đã đạt được, hắn liền thu tay về, lui nửa bước.
Vào trong nháy mắt này, mọi người chợt nghe đến giữa sân "Ầm" vang lên một tiếng thật lớn!
Mọi người chấn kinh nhìn về phía giữa sân, sau đó tất cả đều trợn mắt há mồm cứ như là gặp ma ——
Tinh thạch khí cảm vạnpháp không hư tổn, cứng rắn không thể phá vỡ... Nổ??
Danh sách chương