Văn phòng. 

"Vẫn chưa có thêm tin tức gì về Breakpoint no.1 sao?” Bruce hỏi. 

Garcia đứng cạnh bàn làm việc, thấp giọng đáp: “Vẫn chưa, sir.” Biểu tình nữ quân nhân ngưng trọng, “Breakpoint no.1 đã cắt đứt liên lạc với tổng bộ được ba giờ đồng hồ.” Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của một đặc công khác cũng vừa mới “mất liên lạc”, nàng dè chừng nhìn Bruce một cái. 

Nam nhân tóc đen nhíu chặt mày, y nói: “Nâng cảnh giới của Bộ chỉ huy đặc biệt lên cấp năm.” 

Garcia rùng mình, đáp lại một câu rồi lập tức rời đi. 

Bruce thở dài, ánh mắt của y dừng lại trên màn hình máy tính. Điểm sáng màu đỏ thể hiện vị trí của mỗi đặc công Breakpoint trên bản đồ vệ tinh nhấp nháy liên tục, hai trong số đó đã trở thành màu xám – Breakpoint no.1 và Randall James. Người đàn ông tóc đen cắn môi. 

—— Hắn hẳn là đã đi được rất xa rồi. 

Đã 11 tiếng 35 phút kể từ lúc đặc công tóc vàng rời đi. 



Cùng lúc đó. 

Tiếng động lớn phát ra từ chiếc máy bay hạ cánh. Randall hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua cửa sổ, ánh trời chiều khiến mắt hắn phải nheo lại. Sau mấy giờ liên tục trên máy bay, hắn giờ đã đặt chân lên một đại lục khác. Thanh niên tóc vàng cong cong khóe môi, từng tia sáng ấm áp không ngừng nhảy nhót trong đôi mắt lam xanh thẳm, khiến chúng trở nên càng xinh đẹp hớp hồn. 

Hắn theo thói quen giơ cổ tay, lúc này mới phát hiện chiếc đồng hồ thể thao cũ rích kia đã sớm mất dạng. 

Ồ, hắn nhớ ra rồi. Cái thứ kia chắc vẫn nằm đâu đó trên thảm trải sàn trong nhà Bruce. 

Quý bà ngồi bên cạnh thanh niên tóc vàng tò mò nhìn hắn, nam nhân anh tuấn này vừa nở một nụ cười xán lạn trong chớp mắt, giống như vừa chợt nhớ tới thứ gì đó vô cùng khoái trá. 

Ánh hoàng hôn tan ra thành từng mảnh nhỏ vụn cam vàng trong đôi mắt màu xanh thẳm, sau đó chậm rãi lắng xuống. 

Như bị thứ gì đốt cháy hoàn toàn. 

Bộ chỉ huy đặc biệt CIA. 

Tiếng chuông báo động chói tai vang vọng khắp tòa nhà, gần như đinh tai nhức óc. Bruce đặt cây bút trên tay xuống, y nhìn Garcia vội vàng bước tới, bao đựng súng đã bị mở ra. 

"Sir, " Garcia nuốt một ngụm nước bọt, nàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông tóc đen, nói: “Breakpoint no.1 đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.” 

Bruce đứng bật dậy từ bàn làm việc. Y biết nhiệm vụ của Breakpoint no.1 mang hàm ý gì —— đặc công của y bị cải tạo thành một cỗ máy không cảm xúc, vượt qua toàn bộ trở ngại cùng với tầng tầng lớp lớp bảo hộ, hoàn thành nhiệm vụ của hắn —— giết chết người quan trọng nhất đối với hắn. 

Sắc mặt nam nhân tóc đen xanh mét, lửa giận nháy mắt bừng lên hừng hực trong đồng tử nâu trầm, nhưng y biết hiện tại không phải là lúc khiển trách những người có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô bé kia. Bruce vội vàng rời khỏi văn phòng, Garcia bám sát theo sau. 

Breakpoint no.1 đứng trên hành lang tầng 2. 

Bruce dừng bước, y nhìn cấp dưới cả người đẫm máu trước mặt. 

Ánh mắt người đặc công trước đây trầm mặc ít lời giờ phút này đỏ bừng như dã thú, hắn há miệng thở hổn hển, máu trên người nhỏ xuống từng giọt lại từng giọt, sàn nhà vốn sạch bóng loang lổ màu nâu đỏ. 

Nhân viên kĩ thuật cùng với công nhân viên chức bình thường khác ở tầng một đã được khẩn cấp sơ tán, tầng tầng lớp lớp đặc công được võ trang đầy đủ nhanh chóng bao vây hành lang tầng hai. Bruce hơi thoáng nheo mắt, y nhìn nam nhân đã lâm vào trạng thái điên cuồng kia. 

"Cậu không nên làm như vậy, Breakpoint no.1." 

Thanh âm Bruce không lớn, mang theo uy nghiêm vốn có. Thế nhưng nam nhân trước mặt lại lớn tiếng cười “ha hả”, trong đó là thống khổ cùng với oán hận đong đầy. 

Bruce bất động tại chỗ, giọng nói trầm xuống: “...Tôi rất tiếc về sự mất mát của cậu.” 

Breakpoint no.1 lạnh lùng mà cười, hận ý khắc sâu trong nụ cười vô lực kia, cặp mắt đỏ hồng điên cuồng vặn vẹo: “Mất đi...Tôi đã mất đi thứ gì...” Hắn gào lên như một con thú: “Anh con mẹ nó biết tôi rốt cuộc là mất đi thứ gì sao!” 

Bruce trầm mặc một khắc. 

“CIA có thể trị liệu tâm lí cho cậu.” Y nói. Thần sắc Bruce băng lãnh, y từng bước từng bước mà đàm phán, dù biết việc này sẽ chẳng đem lại kết quả gì. 

Breakpoint no.1 mở to đôi mắt đỏ như máu trừng Bruce, hắn nở một nụ cười trào phúng. 

Đặc công bao vây xung quanh chậm rãi thu nhỏ vòng vây, tiếng lên nòng của súng tự động vang vọng đầy nguy hiểm. Breakpoint no.1 lạnh lùng nhìn một vòng, tựa như những họng súng đen ngòm đang nhắm thẳng vào hắn hoàn toàn không có tính uy hiếp. 

Cảm xúc dao động mãnh liệt giúp hắn thoát khỏi khống chế của thuốc, thế nhưng khi hắn tỉnh lại thì đã quá muộn, chuyện làm ra đã không thể vãn hồi. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con gái của mình trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt. 

Cực hạn của thống khổ chính là điên cuồng. 

Hai đặc công phục kích từ phía sau Breakpoint no.1, tính toán chế ngự hắn. Nam nhân hai mắt đỏ ngầu lắc mình tránh thoát, khuỷu tay vung lên đánh mạnh một đòn vào dạ dày người đặc công kia, đồng thời đoạt lấy khẩu súng trên tay gã, chốt an toàn ngay lập tức bị mở ra. Trong khoảnh khắc không khí gần như ngừng lại. 

"Đoàng đoàng đoàng đoàng —— " 

Từng viên đạn thoát ra khỏi nòng phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, tốc độ của Breakpoint no.1 quá nhanh, một vài đặc công còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống. 

Bruce bị Garcia đẩy mạnh té xuống đất, sàn nhà dọc hành lang cứng ngắc lại lạnh như băng. Bruce một tay chống đất, đẩy ra nữ phó quan. 

Sau đó một tiếng súng vang lên. 

Bruce chậm rãi đứng dậy, y nhìn về phía cuối hành lang, họng súng trên tay một nữ đặc công mặc âu phục vẫn còn tỏa ra khói nhẹ. Nam nhân tóc đen chậm rãi híp mắt. 

—— Tên của người này...hình như là Amanda. 

Breakpoint no.1 ngã gục xuống đất, súng tự động trong tay văng ra xa, kim loại tiếp xúc với mặt đất tạo thành tiếng vọng vang dội. Toàn bộ cảnh tượng tựa như một thước phim quay chậm, nhất cử nhất động trôi qua đều đọng tại mắt Bruce. 

Y nhìn Breakpoint no.1. 

Người đàn ông trung niên lết từng bước nặng nề về phía Bruce. 

Nam nhân tóc đen chậm rãi đứng thẳng người, y từ trên cao nhìn xuống Breakpoint no.1, đặc công của y hai mắt giăng kín cừu hận, gắng sức lết về phía y, để lại vệt máu kéo dài phía sau. 

Nhóm đặc công nhanh chóng tập trung lại đây, nòng súng chĩa thẳng vào người đàn ông trung niên vẫn đang lê lết từng bước trên mặt đất. Thế nhưng trưởng quan của bọn họ lại thản nhiên lắc đầu. 

Garcia chật vật từ mặt đất đứng dậy, nàng có phần lo lắng nhìn về Bruce. 

Ánh mắt nam nhân tóc đen bình tĩnh không một gợn sóng, lóe ra quang mang băng lãnh, Garcia nhận ra trong mắt y lúc này chỉ có lãnh khốc khiến người khác không nhịn được mà run rẩy. 

Một súng của Amanda nhắm thẳng vào nơi trí mạng, máu không ngừng chảy ra từ miệng Breakpoint no.1, sàn nhà dưới thân hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhưng Bruce biết rõ, sức sống của đối tượng thực nghiệm cường hãn như thế nào. 

Tiếp đó Breakpoint no.1 bật người dậy. 

Bruce vẫn đứng một chỗ bất động, Breakpoint no.1 bổ nhào về phía trước, tay hắn thậm chí còn gần chạm được vào cổ của Bruce. Nam nhân tóc đen dùng một tay chế trụ bả vai của hắn. 

Breakpoint no.1 bởi vì động tác làm ra có phần quá sức, hắn há miệng thở dốc, bọt máu từng ngụm lại từng ngụm hộc ra từ miệng hắn. Hắn nở một nụ cười cay nghiệt đầy hận ý với Bruce, oán độc nguyền rủa: “Mày rồi cũng sẽ mất đi tất cả! Tất cả!!” 

"Đoàng —— " 

Tiếng người đàn ông gào thét im bặt sau tiếng súng. Bruce chậm rãi buông tay ra, thi thể nặng nề trượt xuống đất, tạo thành tiếng vang trầm nặng. Bruce mặt không đổi sắc thu hồi cây súng vẫn còn bốc khói trên tay. 

Máu tươi bắn tung tóe lên người y, từ từ thấm vào lớp vải dệt sẫm màu của áo khoác, dần trở nên không thể phân biệt. Nam nhân tóc đen vẫn đứng sừng sững ở nơi đó, hai vai thẳng tắp, cường đại, nhưng cũng lãnh khốc tựa Tu la. 

Hai đặc công tiến lại gần, dời đi thi thể Breakpoint no.1. 

“Sir?” Garcia cẩn thận lên tiếng. 

Bruce cho nữ quân nhân một ánh mắt mình vẫn ổn. Y lạnh nhạt ra lệnh: “Hỏa táng thi thể Breakpoint no.1, tiêu hủy toàn bộ tài liệu liên quan.” Nói xong xoay người rời đi. 

Phòng họp. 

Bruce liếc mắt nhìn hai quan chức Lầu năm góc đối diện, “Hai vị chọn ngay thời điểm như này mà đến, có chuyện gì xin nói thẳng.” 

Hai quan chức im lặng trao đổi ánh mắt. Nam nhân ngồi phía bên kia bàn dài trong phòng họp vẻ mặt không đổi, nhưng hai người bọn họ biết họ đang đối mặt với ai. Mùi máu tươi trong không khí vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. 

Bruce giống như chợt nhận ra điều gì đó, y nói: “Thực xin lỗi.” Vừa dứt lời liền cởi áo khoác trên người ra. 

Một trong số hai quan chức đảo mắt nhìn qua vệt sẫm màu loang lổ trên áo bành tô của Bruce —— là dấu vết của một loại chất lỏng nào đó sau khi đã khô cạn lại, gã thoạt nhìn có chút khẩn trương, “Công tác của cậu bận rộn như vậy, thật là vất vả nhỉ, Stewart.” 

Bruce mỉm cười, “Đều là chức trách mà thôi.” Hỗn loạn do Breakpoint no.1 tạo ra chỉ vừa mới lắng xuống thì đám Lầu Năm Góc đã lần theo mùi máu mà đến. Tham vọng của đám người này với dự án Breakpoint đã không phải là ngày một ngày hai – Người đàn ông tóc đen lạnh nhạt nghĩ. 

Viên quan chức Lầu Năm Góc quan sát biểu tình trên mặt Bruce, sau đó nói: “Đã như vậy thì tôi sẽ nói thẳng mục đích của mình vậy.” 

“Bộ quốc phòng hy vọng có thể chính thức tham gia nghiên cứu và thực hiện dự án Breakpoint.” 

Bruce nhướn mày. 

Hai quan chức ngồi đối diện nhìn thấy biến hóa rất nhỏ này trên mặt Bruce, im lặng trao đổi một cái ánh mắt ý vị sâu xa. 

“Bộ quốc phòng muốn nhúng tay vào hạng mục riêng của CIA, có thể cho tôi một lý do không?” Bruce hỏi. Y ẩn ẩn có dự cảm không tốt —— Bộ quốc phòng trước giờ đều kiêng kị Bộ chỉ huy đặc biệt, cho dù có muốn nuốt trọn kế hoạch Breakpoint đi chăng nữa cũng không dám liều lĩnh, hôm nay đám người này lại dám nói thẳng ra trước mặt y như vậy, chắc chắn là đã có chuẩn bị. 

Dù sao y cũng không biết con bài chưa lật của đối phương là gì. 

Quan chức Lầu Năm Góc đáp: “Tài nguyên Lầu Năm Góc dồi dào hơn CIA, tất nhiên cũng có thể nâng cao trợ giúp hậu phương cho đặc công Breakpoint.” Gã trưng ra một nụ cười cách thức hóa, nói tiếp: “Sức mạnh cùng với mức độ nguy hiểm của đặc công Breakpoint cả hai chúng ta đều đã biết rõ, lời đề nghị này chẳng qua cũng chỉ là để có thể vận dụng triệt để đồng thời giám sát đám vũ khí đó.” 

Bruce nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của đối phương. Vết máu trên hành lang đã bị nước gột rửa, sàn nhà lại một lần nửa trở nên sạch sẽ bóng loáng, vết đạn ghim trên tưởng cũng đã được khắc phục, thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay vẫn tựa như bệnh độc lan truyền khắp mọi nơi. Cơ hội này Lầu Năm Góc chắc chắn không thể bỏ lỡ. 

Nam nhân tóc đen mở miệng: “Để cho ngài Roth tham dự vào kế hoạch Breakpoint, chưa kể đến việc Bộ chỉ huy đặc biệt không hề can thiệp vào nghiên cứu của gã.” Y chớp mắt một cái, gương mặt loang lổ vết máu của Breakpoint no.1 thoắt ẩn thoắt hiện, “Bộ chỉ huy đặc biệt đã nhượng bộ rất nhiều.” 

Vị quan chức ngồi đối diện khách sáo nở nụ cười, sau đó giống như để khắc chế khẩn trương của chính mình mà động động ngón tay. 

“Bộ quốc phòng hy vọng Ngài Stewart có thể xem qua thứ này rồi hẵng đưa ra quyết định.” 

Một cái notebook được đưa ra trước mặt Bruce. 

Trên màn hình đang phát một video, con số màu đỏ đặc trưng của camera theo dõi bên phía góc phải thể hiện ngày giờ ghi lại. Đồng tử nâu trầm của Bruce trong nháy mắt co rút. 

Thời gian hiển thị đã hơn một năm về trước, y nhìn thấy chính mình đứng trong phòng “an toàn” dùng cho đặc công Breakpoint động dục, kế bên y là một người đàn ông tóc vàng. (Cái phòng an toàn này là cái phòng có cái buồng giam bằng kính, hãy lật lại chap 7 nếu ai không nhớ) 

Bọn họ đàm luận với nhau, đặc công tóc vàng xáp lại gần, sau đó là một nụ hôn. 

Lúc y giật mình lui bước thì nụ hôn kia đã kéo dài được vài giây đồng hồ, Bruce nhìn nụ cười bất cần đời treo trên khóe môi thanh niên tóc vàng, hắn nâng mắt nhìn thẳng vào camera theo dõi, màn ảnh kéo gần lại rồi đình chỉ. Đôi mắt xanh thẳm như xuyên qua màn hình mà nhìn y, đôi môi mỏng của Bruce hơi mím lại. 

Y chăm chú nhìn hình ảnh bị dừng lại trên màn hình, đại não đáng ra nên nhanh chóng tìm phương pháp ứng đối giờ phút này lại nhịn không được mà tự hỏi một vấn đề khác, một vấn đề mà khi ấy y bởi vì bị kinh ngạc cùng phẫn nộ che mắt lại hoàn toàn không nghĩ tới. 

—— Nếu y hoàn toàn có thể đẩy Randall ra, vì cái gì nụ hôn kia lại kéo dài lâu như vậy? 

Trầm mặc vài giây. 

Người đàn ông tóc đen ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu trầm lãnh đạm nhìn quan chức ngồi đối diện: “Lầu Năm Góc các ngài đây là đang uy hiếp người đứng đầu Bộ chỉ huy đặc biệt sao? 

Đối phương mỉm cười, có vẻ hiểu rõ hàm ý trong câu nói của y: “Điều này làm sao có thể được coi là uy hiếp? Ngài Stewart, người phụ trách kế hoạch cùng với đối tượng thực nghiệm có tiếp xúc quá mức thân mật chỉ có hại mà không có lợi, tôi cũng vừa nói đây thôi...” Gã nhún vai, “Vũ khí nguy hiểm phải được trông coi cẩn thận.” 

Bruce nhíu mày. 

Lầu Năm Góc có vẻ vẫn chưa biết Randall đã cắt đứt liên lạc với Bộ chỉ huy đặc biệt, nếu không việc này sẽ không chỉ dừng lại ở mức uy hiếp đơn giản như vậy. Y trầm mặc một hồi, nói: “Lầu Năm Góc có thể tham dự.” Giọng nam nhân tóc đen nhàn nhạt, y nhìn nét vui mừng khó giấu trên mặt hai người đối diện, nói tiếp: “Thế nhưng Bộ chỉ huy đặc biệt sẽ không rút khỏi hạng mục.” 

Việc có liên quan đến Randall, y không thể không nhượng bộ. 

Quan chức Lầu Năm Góc vừa lòng rời khỏi. Bruce hơi nheo mắt, đường nhìn dừng lại trên màn hình notebook, đôi mắt xanh thẳm kia vẫn đối diện với y. “Bộp” – Y dùng sức đóng lại notebook. 

Văn phòng. 

Điểm sáng thể hiện vị trí của mỗi đặc công Breakpoint trên màn hình máy tính vẫn không ngừng nhấp nháy, thế nhưng điểm màu xám lúc này chỉ còn lại một. Bị gạt bỏ, đồng nghĩa đã không còn tồn tại. 

Y song hành cùng với hắc ám đã được một thời gian dài, sớm đã hòa thành một màu với máu tươi và ô uế bẩn thỉu. Breakpoint no.1 từ đầu đến cuối chỉ là một quân tốt thí, là một vật thí nghiệm, là vũ khí chiến đấu, cái chết của gã chẳng qua vô tình gợi cho trưởng quan CIA cấp cao nhận ra hóa ra y vẫn còn cái thứ gọi là “Lương tâm” mà thôi. 

Thế nhưng Randall lại hoàn toàn bất đồng. 

Nam nhân tóc đen chăm chú nhìn màn hình, vẻ mặt thản nhiên, không biết nghĩ tới điều gì. 

Bruce từ trước tới nay tâm tình kiên định, từng ấy năm sát phạt quyết đoán đã sớm đem trái tim của y rèn đến lãnh ngạnh tựa sắt đá, nhưng y cũng đồng thời khinh thường việc trốn tránh tình cảm của chính mình, kể cả khi y chưa bao giờ có thể ngờ tới sẽ thực sự có một ngày y cảm nhận được loại cảm xúc lý trí không thể làm chủ này. 

Cũng giống như việc y có thể thẳng thắn thừa nhận sự lãnh khốc của chính mình vậy. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện